Đọc truyện Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner) – Chương 51
Alby đứng phắt dậy, làm cái ghế của nó bật ngửa. Đôi mắt vằn tia máu của thằng bé tương phản với màu trắng của lớp băng quấn trên trán. Nó bước tới trước hai bước rồi ngừng lại, như thể nó sắp sửa tấn công Thomas.
– Giờ thì cậu đúng là một thằng ngu. – Alby nói, mắt nhìn Thomas tóe lửa. – Hoặc là một thằng phản bội. Làm sao tụi tôi có thể tin những lời cậu nói, khi mà cậu đã giúp một tay xây nên nơi này và đưa chúng tôi tới đây? Ngay trên đất của mình mà bọn tôi còn không chống cự nổi bọn Nhím sầu, vậy thì đánh sao nổi với cả đám tụi nó ở trong sào huyệt của chúng? Thật ra cậu đang tính bày trò gì đây?
Thomas giận điếng người.
– Tôi đang bày cái gì á? Chẳng có gì hết! Tại sao tôi phải dựng lên tất cả những chuyện này chứ?
Alby gồng tay lên, hai nắm đấm co lại.
– Vì tất cả những gì tụi này biết là cậu được gửi tới đây để khiến cả đám bị tiêu diệt hết. Tại sao phải tin cậu chứ?
Thomas sững người, không tin nổi vào tai mình:
– Alby, trí nhớ ngắn hạn của cậu có vấn đề à? Tôi đã liều mạng để cứu cậu ngoài Mê cung, không có tôi thì cậu đã chết rồi.
– Biết đâu đó chỉ là một trò lừa đảo hòng chiếm được lòng tin của chúng tôi. Nếu cậu cùng một hội với đám thối tha kia, thì cậu cũng đâu phải lo lắng gì trước mấy con Nhím sầu. Tất cả có thể chỉ là một màn kịch.
Sự phẫn nộ của Thomas giảm bớt và chuyển thành sự thương hại. Có cái gì đó kỳ quặc ở đây. Rất đáng ngờ.
– Alby. – Rốt cuộc Minho cũng xen vào, khiến Thomas nhẹ người. – Đó là giả thiết ngớ ngẩn nhất mà tôi từng nghe. Cách đây ba đêm cậu ấy đã gần như tự giết mình. Cậu nghĩ đó cũng là điên sao?
Alby gật đầu cộc lốc.
– Có thể.
– Tôi đã làm điều này, – Thomas nói, dồn tất cả sự bực tức vào trong đó, – với hy vọng lấy lại được ký ức và giúp chúng ta ra khỏi đây. Liệu tôi có cần phải cho cậu xem các vết trầy xước và thương tích khắp người hay không đây?
Alby không nói gì, khuôn mặt vẫn còn đang run lên vì giận dữ, mắt long sòng sọc, cổ gân guốc lên.
– Chúng ta không thể quay lại! – Cuối cùng nó gào lên, quay mặt nhìn mọi người trong phòng. – Tôi đã thấy cuộc sống trước đây chúng ta như thế nào. Chúng ta không thể quay lại!
– Tất cả chuyện này là như vậy sao? – Newt hỏi. – Cậu có đùa không vậy?
Alby quay lại nhìn Newt dữ dội, thậm chí giơ một nắm đấm lên. Nhưng nó dừng lại, hạ tay xuống, rồi trở lại chỗ của mình, ngồi thụp xuống ghế, úp mặt vào hai bàn tay, hoàn toàn suy sụp, Thomas sững sờ. Thằng thủ lĩnh không biết sợ là gì của các trảng viên bật khóc ngon lành.
– Alby, nói cho chúng tôi nghe xem nào. – Newt nhấn mạnh, không muốn để chuyện này chìm xuống. – Có chuyện gì vậy?
– Tôi đã làm chuyện đó. – Alby nói giữa những tiếng nấc. – Tôi đã làm.
– Làm chuyện gì? – Newt hỏi. Trông thằng bé cũng bối rối chẳng khác gì Thomas.
Alby ngước nhìn lên, hai mắt nhòa lệ.
– Tôi đã đốt đống mê đồ. Tôi đã làm điều đó. Tôi đã đập đầu vô bàn để cho mọi người nghĩ rằng thủ phạm là một đứa khác. Tôi đã lừa dối. Tôi đã làm chuyện đó.
Các Trang chủ nhìn nhau, mắc mở to sửng sốt, lông mày nhướng cao. Nhưng đối với Thomas, bây giờ mọi chuyện đã rõ, Alby đã nhớ ra cuộc sống của mình kinh khủng đến thế nào trước khi tới đây, và thằng bé không muốn quay trở lại.
– Vậy, hóa ra chúng ta đã làm rất tốt và cứu được những tấm mê đồ. – Minho nói gần như chế nhạo, khuôn mặt hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc gì. – Cám ơn lời mách nước cậu đã cho chúng tôi sau khi bị Biến đổi. Về việc bảo vệ mê đồ.
Thomas quan sát xem Alby sẽ phản ứng như thế nào với câu mỉa mai khá tàn nhẫn của Minho, nhưng thằng bé cư xử như không hề nghe thấy gì.
Còn Newt thì chỉ yêu cầu Alby giải thích thay vì đùng đùng nổi giận. Thomas hiểu tại sao thằng bé không phát khùng lên. Các mê đồ đều an toàn, mật mã đã được tìm ra. Vụ cháy đã không đạt được mục đích.
– Tôi đang nói với các cậu đây. – Giọng Alby nghe như van xin, gần như là quẫn trí. – Chúng ta không thể trở về nơi chốn ban đầu. Tôi đã nhớ ra nó, và nhớ ra những chuyện rất, rất khủng khiếp. Đất đai khô cháy, dịch bệnh, thứ được gọi là Nhật trùng. Nó kinh khủng lắm. Tồi tệ hơn những gì chúng ta đã gặp ở đây rất nhiều lần.
– Nếu chúng ta ở lại đây, tất cả sẽ chết! – Minho la lên. – Nó có tệ hơn cái chết không?
Alby nhìn đăm đăm vào Minho một lúc lâu. Thomas lúc này chỉ nghĩ tới từ mà thằng bé vừa nói ra. Nhật trùng. Có cái gì đó quen quen, nằm mấp mé đâu đó trong tâm trí của nó. Nhưng chắc chắn nó đã không nhớ ra từ này trong quá trình Biến đổi.
– Có. – Cuối cùng Alby nói. – Nó tệ hơn nhiều. Thà chết còn hơn về nhà.
Minho khụt khịt mũi, tựa lưng vào ghế.
– Trời ạ, cậu đúng là điên mất rồi. Tôi đồng ý với Thomas. Một trăm phần trăm. Nếu phải chết, thì ta hãy chết trong đấu tranh.
– Dù là trong Mê cung hay ở ngoài kia. – Thomas nói thêm, nhẹ nhõm hẳn khi Minho đứng về phía mình. Nó quay sang Alby, nhìn thằng bé một cách nghiêm trọng. – Chúng ta vẫn đang sống ở trong cái thể giới mà cậu đã nhớ ra kia mà.
Alby lại đứng dậy, tỏ vẻ đầu hàng.
– Các người muốn làm gì thì làm. – Thằng bé thở dài. – Không còn quan trọng nữa. Trước sau gì chúng ta cũng sẽ chết thôi. – Nói xong câu này, thằng bé bước ra cửa và bỏ đi.
Newt thở hắt ra, lắc đầu.
– Từ sau khi bị chích thì Alby thay đổi hẳn. Chắc là những ký ức đó phải kinh khủng lắm. Mà Nhật trùng là cái quái gì vậy?
– Tôi không cần biết. – Minho nói. Bất cứ điều gì cũng tốt hơn là vùi xác ở đây. Chúng ta có thể đương đầu với đám Hóa công kia một khi đã ra ngoài. Nhưng giờ thì ta phải làm theo kế hoạch của bọn họ. Chui qua Lỗ sầu và thoát ra. Nếu có một vài người trong chúng ta bỏ mạng, thì cũng đành thôi.
Chảo chiên khịt mũi.
– Mấy cậu đang làm tôi điên đầu lên đây này. Không thể tìm được ra khỏi Mê cung được, nhưng cái ý tưởng chui đầu vào giữa đám Nhím sầu nhảy múa thì đúng là ngu ngốc chưa từng thấy. Làm vậy có khác gì tự kê dao cắt cổ tay mình.
Một cuộc tranh cãi nổ ra giữa các Trang chủ. Mọi người thi nhau nói. Cuối cùng Newt phải hét lên để bắt mọi người im lặng.
Thomas nói tiếp sau khi tình hình trật tự trở lại:
– Tôi sẽ chui qua cái Lỗ sầu, nếu có chết thì cũng phải chết trong lúc cố gắng làm điều đó. Có vẻ như Minho cũng thế. Và tôi chắc chắn là Teresa cũng đồng tình. Nếu chúng ta có thể cầm chân bọn Nhím sầu trong một thời gian đủ dài để một người nào đó ấn mật mã vào khiến chúng ngưng hoạt động, thì ta có thể chui ra qua cái cổng mà chúng ta đã vào. Chúng ta sẽ vượt qua được cuộc thử nghiệm. Sau đó chúng ta sẽ đối mặt với chính các Hóa công.
Newt nhăn mặt.
– Cậu nghĩ chúng ta có thể cầm chân bọn Nhím sầu sao? Ngay cả nếu không bị chết thì có lẽ tất cả cũng bị chích. Tất cả bọn chúng sẽ chực sẵn ở Vách đá khi chúng ta tới đó, vì lũ bọ dao lởn vởn ngoài kia đâu phải để chơi. Nhóm Hóa công sẽ biết ngay khi chúng ta lên đường tới đó.
Thomas rất sợ điều này, nhưng nó biết đã đến lúc phải nói ra phần cuối trong kế hoạch của mình.
– Tôi không nghĩ bọn chúng sẽ chích chúng ta. Sự Biến đổi là một Biến số quan trọng đối với chúng ta, khi ta còn sống ở đây. Nhưng ta sẽ ra khỏi đây. Hơn thế nữa, có thể ta có một lợi thế.
– Thật à? – Newt hỏi, đảo mắt. – Tôi đang nghe cậu nói đây.
– Nhóm Hóa công sẽ chẳng được lợi lộc gì nếu tất cả chúng ta đều chết. Bài kiểm tra này khó, chứ không phải không thể vượt qua.Vì thế một người nào đó có thể hy sinh thân mình để cứu những người khác trong khi chúng ta chạy tới cái Lỗ. Tôi nghĩ đó là cách mà chuyện này sẽ diễn ra.
Căn phòng trở nên im lặng, cho tới khi Trang chủ của Trang trại bật lên một tiếng cười to.
– Xin lỗi nha. – Winston nói. – Như vậy ý định của cậu là ném một thằng bé tội nghiệp nào đó vào giữa bầy sói để cho những đứa còn lại có thể trốn thoát sao? Đây là ý tưởng xuất sắc của cậu hả?
Thomas không muốn thừa nhận rằng đó là một kế hoạch tồi, nhưng nó bỗng nảy ra một ý.
– Đúng vậy, Winston ạ. Tôi rất mừng vì nãy giờ cậu đã chú ý lắng nghe. – Nó phớt lờ cú liếc mắt. – Và thằng bé kia là ai, có lẽ các cậu cũng đã dễ dàng biết được.
– Ồ thế à? – Winston hỏi. – Ai vậy?
Thomas khoanh tay lại, đáp:
– Tôi.