Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)

Chương 5


Đọc truyện Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner) – Chương 5

Hai đứa dừng lại ở chỗ gần mặt lưng của Trang ấp – đó là từ mà Chuck dùng để gọi cái lán gỗ xiêu vẹo. Chúng đang đứng trong khu vực tối tăm nằm giữa cái lán và bức tường đá phía sau.
– Chúng ta đi đâu đâu? – Thomas hỏi, vẫn còn đang bị ấn tượng về cánh cổng thành đóng lại, cùng với những ý nghĩ về cái mê cung, sự hoang mang và nỗi sợ hãi. Nó tự bảo mình phải dừng lại nếu không muốn phát điên. Cố để tỏ ra bình thản, nó thử pha trò một cách nhạt nhẽo. – Nếu cậu định tìm một cái hôn chúc ngủ ngon thì quên đi nhé.
Chuck không hề nao núng.
– Chỉ cần anh im lặng và ở gần em.
Thomas thở hắt ra, rồi nhún vai đi theo thằng nhóc vào phía sau của căn lán. Chúng nhón gót đi đến gần một cái cửa sổ nhỏ bám đầy bụi bặm, từ trong đó có một luồng sáng yếu ớt hắt ra, chiếu lên đám cây thường xuân mọc trên tường thành. Thomas nghe thấy có ai đó di chuyển ở phía bên trong.
– Phòng tắm đấy. – Chuck thì thầm.
– Thì sao? – Sự băn khoăn làm Thomas ngứa ngáy.
– Em thích làm trò này lắm.
– Trò gì? – Có điều gì đó mách bảo Thomas là thằng nhóc đang tính làm chuyện mờ ám. – Có lẽ tớ nên … ?
– Im lặng mà coi nè.
Chuck leo lên một cái thùng gỗ nằm ngay dưới cửa sổ. Nó cúi thấp đầu xuống để cho người bên trong không trông thấy, rồi thò tay gõ vào lớp kính cửa sổ.
– Dớ dẩn thật. – Thomas thì thào. Lúc này thật không phải trêu chọc. Newt hoặc Alby có thể đang ở trong đó. – Tớ không muốn gặp rắc rối đâu. Tớ chỉ vừa đến đây!
Chuck đưa tay bụm miệng để khỏi bật cười. Phớt lờ Thomas, nó đưa tay lên gõ cửa sổ lần nữa.
Một bóng xuất hiện che khuất luồng ánh sáng, rồi cửa sổ bật mở ra. Thomas vội nép sát người vào vách tường nhà để núp. Nó không thể tin rằng mình đang bị cuốn vào một trò chọc phá người khác như thế này. Góc nhìn từ bên trong cửa sổ giúp hai đứa không bị phát hiện. Nhưng nó biết chúng sẽ bị trông thấy nếu như người kia thò đầu ra ngoài để nhìn cho kỹ hơn.

– Ai đó? – Thằng bé trong phòng tắm la lớn, giọng khàn khàn đầy bực tức. Thomas suýt buột miệng kêu lên khi nhận ra đó là thằng Gally. Nó biết giọng nói này.
Bất ngờ Chuck thò đầu lên cửa sổ và hét to hết cỡ. Tiếng đổ vỡ bên trong cho thấy trò quậy phá của tah82ng nhóc đã thành công, và một tràng tiếng chửi rủa theo sau cho chúng biết là Gally hoàn toàn không thích thú gì chuyện đó. Thomas cảm thấy pha lẫn giữa sợ hãi và bối rối.
– Tao sẽ giết mày, đồ mặt dẹp! – Gally gào lên, nhưng Chuck đã nhảy phóc khỏi cái thùng và chạy ra ngoài Trảng. Thomas cứng người khi nghe thấy ở bên trong Gally cũng mở cửa phòng tắm lao ra ngoài. Cuối cùng nó cũng sực tỉnh và chạy bổ theo đứa bạn mới quen và duy nhất của mình. Nó chỉ vừa chạy vòng quanh góc nhà thì Gally đã xuất hiện, mặt thằng bé như con thú dữ vừa được tháo xích.
Gally chỉ thẳng vào Thomas, hét lên:
– Mày, lại đây!
Tim Thomas rớt thịch xuống, đầu hàng. Mọi thứ đều cho thấy khả năng nó sẽ lãnh nguyên cú đấm vào mặt.
– Không phải tôi, tôi thề đấy. – Nó nói, mặc dù trong lúc đánh giá đối thủ, nó nhận ra mình không có gì phải sợ hết. Gally không to con lắm, nó có thể hạ gục thằng bé nếu cần.
– Không phải mày sao? – Gally quát, rồi thong thả bước lại gần đứng đối mặt với Thomas. – Vậy làm sao mày biết mày chẳng làm chuyện gì?
Thomas không nói gì hết. Nó cảm thấy lúng túng, nhưng không còn sợ như vừa nãy.
– Tao không phải là thằng ngu. – Gally gằn giọng. – Tao đã trông thấy cái mặt của thằng Chuck mập ngoài cửa sổ. – Nó chỉ tay vào ngực Thomas. – Nhưng tốt hơn là ngay lúc này mày phải quyết định rạch ròi ai là bạn ai là thù, nghe tao nói không? Chỉ thêm một lần nữa như thế này, tao cóc cần biết đó có phải là ý của mày hay không, thì sẽ có máu đổ đấy. Thủng chưa hả Đầu xanh?
Trước khi Thomas kịp trả lời Gally đã quay bước. Thomas chỉ muốn chuyện này kết thúc cho nhanh.
– Xin lỗi. – Nó lí nhí, ngượng ngùng vì nghe câu đó thật ngớ ngẩn.
– Tao biết mày. – Gally nói thêm, không quay lưng lại. – Tao đã thấy mày trong khi Biến đổi, và tao sẽ tìm cho ra mày là ai.
Thomas nhìn thằng đầu gấu biến vào trong Trang ấp. Nó không thể nhớ ra, nhưng có gì đó mách bảo nó rằng nó chưa bao giờ ghét ai nhiều như vậy. Nó thấy ngạc nhiên vì mình thực sự căm thù thằng Gally. Cực kỳ căm ghét. Nó quay lại và nhìn thấy Chuck đang đứng đó, lúng túng đưa mắt nhìn xuống đất.

– Cám ơn nhiều nhé bạn. – Thomas nói.
– Xin lỗi, nếu em biết đó là Gally thì em sẽ không bao giờ làm trò đó, thề luôn đó.
Thomas ngạc nhiên thấy mình bật cười. Chỉ một giờ trước đấy thôi, nó đã tưởng sẽ không bao giờ nghe thấy âm thanh đó phát ra từ miệng mình lần nữa.
Chuck quan sát Thomas thật kỹ, nhăn mặt bối rối.
– Chuyện gì vậy?
Thomas lắc đầu.
– Lỗi phải gì. Cái thằng … sư huynh đó đáng bị như thế. Mà tớ thậm chí còn không biết chữ đó là gì nữa. Lạ thật! – Thomas cảm thấy vui hẳn lên.
Vài giờ sau, Thomas đã nằm trong một chiếc túi ngủ êm ái bên cạnh Chuck trên một thảm cỏ gần mấy mảnh vườn. Đó là một bãi cỏ rộng mà nó đã không nhận ra trước đó. Vài đứa trẻ trong nhóm chọn đó làm chỗ ngủ. Thomas thấy chuyện này hơi khác thường nhưng có vẻ như bên trong Trang ấp không có đủ phòng ngủ cho mọi người. May mà trời không lạnh. Điều đó lại gợi lên thắc mắc lần thứ một triệu của nó về nơi này. Thomas cố moi móc trong đầu những cái tên của các địa điểm, các đất nước hoặc những nhà lãnh đạo và trật tự của thế giới. Không đứa trẻ nào ở Trảng tỏ ra biết được chút gì, hoặc nếu biết chúng cũng không chia sẻ.
Nó im lặng nằm một lúc lâu nhìn các ngôi sao và lắng nghe tiếng trò chuyện rì rầm trong Trảng Đất. Cơn buồn ngủ chưa tới, trong khi nó không thể rũ bỏ sự tuyệt vọng đang tràn ngập cơ thể và đầu óc. Niềm vui ngắn ngủi mà Chuck đem lại khi chọc phá Gally đã tan biến từ lâu. Đây là một ngày dài vô tận, và cũng hết sức lạ lùng.
Mọi chuyện thật … lạ lùng. Nó nhớ ra hàng đống thứ về cuộc sống trước đây – ăn chơi, quần áo, học hành, nhiều hình ảnh về thế giới của mình. Nhưng những chi tiết cần thiết để biến những hình ảnh về thế giới của mình. Nhưng những chi tiết cần thiết để biến những hình ảnh đó thành một ký ức xác thực và đầy đủ thì làm thế nào đó lại bị xóa mất. Cứ như là ta đang nhìn vào một thứ gì đó xuyên qua một làn nước đục. Và trên hết, nó cảm thấy … buồn.
Chuck lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Thomas:
– Đầu xanh à, thế là anh đã sống sót qua Ngày đầu tiên rồi.
– Gần như vậy. – Không phải bây giờ, Chuck à, nó muốn nói như thế. Tôi không có tâm trạng.

Chuck chống cùi chỏ nhỏm dậy nhìn Thomas.
– Trong vài ngày tới đây anh sẽ học được nhiều điều và bắt đầu quen dần. Như vậy có được không?
– Ờ, cũng được. Mà này, mấy chữ dở hơi đó học ở đâu vậy? – Có vẻ như chúng được bọn trẻ mượn từ một thứ ngôn ngữ khác và đem trộn vào ngôn ngữ của mình.
Chuck buông thịch người xuống.
– Em không biết nữa. Em cũng chỉ mới ở đây được một tháng, anh quên rồi à?
Thomas suy nghĩ về Chuck, không hiểu liệu nó có biết nhiều hơn là nó nói không. Nó là một thằng nhóc khôn lanh, hoạt bát, lại có vẻ ngây thơ, nhưng ai mà biết được? Thật sự nó cũng bí ẩn như tất cả mọi thứ trong Trảng.
Một vài phút trôi qua và Thomas bắt đầu cảm thấy ảnh hưởng của cả một ngày dài đằng đẵng. Cơn buồn ngủ bắt đầu mon men đến gần nó. Nhưng – như một cú đấm giáng thẳng vào óc – một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu Thomas. Một ý nghĩ mà nó không hề mong đợi, và nó cũng chẳng biết từ đâu mọc lên.
Đột nhiên Trảng, các bức tường thành, cái Mê cung – tất cả bỗng trở nên … quen thuộc. Dễ chịu. Một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa bên trong nó, và lần đầu tiên kể từ khi đến đây Thomas cảm thấy Trảng không phải là nơi tệ hại nhất trên thế giới. Nó nín thở, căng mắt ra một lúc lâu. Chuyện gì đã xảy ra ? Nó nghĩ bụng. Cái gì đã thay đổi ? Mỉa mai thay, chính cái sự thư thái này lại khiến nó cảm thấy hơi khó chịu.
Dù hiện tại chưa thật sự thông hiểu, Thomas bỗng hiểu ra mình cần phải làm gì. Cái cảm giác đó – như một kiểu bừng tỉnh – thật kỳ quặc, vừa quen lại vừa lạ. Nhưng có vẻ như nó … chính xác.
– Tớ muốn trở thành một trong những đứa chạy ra ngoài đó. – Thomas nói to, không biết là Chuck có còn thức hay không. – Chạy vào trong Mê cung.
– Hả? – Chuck đáp. Thomas có thể cảm thấy một chút lúng túng trong giọng nói của thằng nhóc.
– Tầm đạo sinh. – Thomas nói, ước gì biết được tư tưởng này ở đâu hiện ra. – Bất kể tụi nó làm chuyện gì ở ngoài đó, tớ cũng tham gia.
– Anh còn không biết mình đang nói về cái gì đâu. – Chuck càu nhàu, rồi xoay lưng. – Thôi ngủ đi.
Thomas nhận thấy một đợt sóng tự tin mới, mặc dù đúng là nó chẳng hiểu mình đang nói về chuyện gì thật.
– Tớ muốn trở thành một Tầm đạo sinh.
Chuck xoay người lãi, chống cùi chỏ nhổm dậy.

– Ngay từ lúc này anh có thể quên cái ý nghĩ đó đi được rồi đấy.
Thomas thắc mắc vì phản ứng của Chuck, nhưng cố nói thêm:
– Đừng có cố …
– Thomas. Quên nó đi.
– Ngày mai tớ sẽ nói với Alby.
Một tầm đạo sinh, Thomas thầm nghĩ. Mình còn chẳng biết cái đó nghĩa là gì nữa. Mình đang mất trí hay sao?
Chuck bật cười rồi nằm xuống trở lại.
– Anh đúng là tởm thiệt. Thôi ngủ đi.
Nhưng Thomas không bỏ cuộc.
– Có cái gì đó ở ngoài kia … quen quen.
– Ngủ đi mà.
Thế rồi Thomas chợt tỉnh ra – cảm giác như nhiều mảnh ghép hình đã được xếp đúng vào vị trí. Nó không biết bức tranh cuối cùng sẽ như thế nào, nhưng câu nói tiếp theo cứ thế tuôn ra như từ miệng của một ai khác:
– Chuck này, tớ nghĩ … tớ nghĩ là lúc trước tớ đã từng ở đây rồi.
Nó nghe thấy tiếng thằng nhóc ngồi dậy và hít hà một cái rõ to. Nhưng Thomas xoay lưng lại, và không muốn nói gì thêm nữa, sợ rằng nó sẽ lại phá hỏng cái cảm giác mới mẻ ấy và xóa đi sự thanh thản đang tràn ngập trong tim mình.
Giấc ngủ đến dễ hơn là nó tưởng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.