Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)

Chương 49


Đọc truyện Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner) – Chương 49

Một giờ sau, Thomas lại ngồi đối diện với các Trang chủ trong một buổi Trang nghị, giống như một hay hai tuần lễ trước đó. Chúng không cho Teresa tham dự, điều đó làm cho Thomas cũng như Teresa đều cảm thấy tức mình. Bây giờ Newt và Minho đã tin tưởng con bé, nhưng những đứa kia thì vẫn còn nghi ngờ.
– Được rồi, đầu xanh. – Alby nói, trông thằng bé khá hơn rất nhiều khi được ngồi giữa hàng ghế hình bán nguyệt, bên cạnh Newt. Những chiếc ghế còn lại cũng có người ngồi, trừ hai cái. – một sự nhắc nhở rằng Zart và Ally đã bị bọn Nhím sầu bắt đi. – Quên tất cả những trò đấu đá đáng tởm kia. Bắt đầu thôi.
Vẫn còn hơi chóng mặt sau quá trình Biến đổi, Thomas dành ra một giây để tĩnh trí. Nó có rất nhiều điều để nói, nhưng muốn đảm bảo rằng khi nói ra chúng sẽ càng ít có vẻ ngớ ngẩn càng tốt.
– Đây là cả một câu chuyện dài. – Thomas bắt đầu. – Chúng ta không có thời gian để nghe hết từ đầu tới cuối, nhưng tôi sẽ kể cho các bạn những ý chính. Khi trải qua quá trình Biến đổi, tôi đã nhìn thấy những hình ảnh chớp nhoáng, hàng trăm cái, giống như một cuốn phim nhanh. Có rất nhiều thứ đã quay trở lại với tôi, nhưng chỉ có một số thật sự rõ ràng, còn lại đều rất mờ nhạt hoặc đang phai nhạt đi. – Thomas ngừng lời, tập trung tư tưởng lần cuối. – Nhưng tôi nhớ khá đủ. Các Hóa công đang kiểm tra chúng ta. Mê cung chưa bao giờ là để cho chúng ta tìm đường. Tất cả chỉ là một cuộc thử nghiệm. Họ muốn tìm ra những người chiến thắng, tức là những đứa sống sót, để làm một chuyện quan trọng. – Thomas ngừng lại, bắt đầu lúng túng không biết nên kể theo thứ tự nào.
– Cái gì? – Newt hỏi.
– Để tôi nói lại nhé. Thomas nói, tay xoa mắt. – Mỗi người chúng ta đều đã bị đưa đi từ lúc còn bé. Tôi không nhớ bằng cách nào, và lý do tại sao, chỉ có những hình ảnh loáng thoáng và những cảm giác rằng thế giới đã thay đổi và một điều gì đó rất tồi tệ đã xảy ra. Tôi không biết đó là gì. Nhóm Hóa công đã bắt cóc chúng ta, và tôi nghĩ họ cảm thấy có lý do chính đáng để làm như vậy. Bằng cách nào đó họ phát hiện ra chúng ta có trí tuệ hơn mức bình thường, và đó là lý do họ đã chọn chúng ta. Tôi không biết nữa, đa số những điều này đều sơ sài và dù sao thì cũng không quan trọng lắm…
– Tôi không thể nhớ được gì về gia đình mình hay những điều đã xảy ra cho họ. Nhưng sau khi chúng ta bị bắt đi, chúng ta đã trải qua vài năm trong những ngôi trường đặc biệt, sống những cuộc sống tương đối bình thường, cho tới khi rốt cuộc họ cũng có đủ khả năng tài chính để xây dựng nên Mê cung. Tất cả những cái tên của chúng ta đều là những bí danh dớ dẩn được bọn họ đặt cho, chẳng hạn như Alby lấy từ tên của Albert Enstein, Newt từ Isaac Newton, và tôi, Thomas. Từ Thomas Edison.
Alby trông như vừa bị tát sưng mặt.

– Tên của chúng ta… thậm chí cũng không phải là tên thật sao?
Thomas lắc đầu.
– Theo như những gì tôi có thể nói, thì có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ biết được tên thật của mình.
– Cậu nói gì vậy? – Chảo chiên hỏi. – Cậu cho rằng chúng ta là những đứa trẻ mồ côi quái dị được mấy nhà khoa học nuôi dạy hay sao?
– Đúng vậy. – Thomas nói, thầm mong là nét mặt của mình không để lộ mức tuyệt vọng mà nó đang cảm thấy. – Hình như chúng ta rất thông minh, và bọn họ đang nghiên cứu nhất cử nhất động của chúng ta, phân tích chúng ta. Xem ai bỏ cuộc, ai không. Xem ai sẽ sống sót qua tất cả mọi chuyện. Chẳng trách họ có nhiều họ dao chạy lăng xăng trong này đến thế. Thêm vào đó, một vài người trong số chúng ta có… những biến đổi trong não.
– Câu chuyện tởm lợm này cũng đáng tin như lời khẳng định thức ăn của Chảo chiên là tốt cho sức khỏe vậy. – Winston cằn nhằn, lộ rõ sự mệt mỏi và bất cần.
– Tại sao tôi phải dựng chuyện chứ? – Thomas cất cao giọng hỏi. Nó đã cố tình để bị chích, hòng nhớ ra những chuyện này mà. – Có giỏi thì cậu cứ giải thích mọi chuyện đi! Theo cậu thì chúng ta đang sống ở ngoài trái đất chắc?
– Cứ nói tiếp đi. – Alby nói. – Nhưng tôi không hiểu tại sao không ai trong chúng tôi nhớ ra được những chuyện đó. Tôi cũng đã trải qua sự Biến đổi, nhưng tất cả những gì mà tôi thấy là… – Thằng bé đảo mắt nhìn quanh thật nhanh, như thể vừa nói điều không nên nói. – Tôi chẳng biết được gì.

– Tôi sắp sửa nói ra lý do tại sao tôi biết được nhiều hơn những người khác. – Thomas nói, lo ngay ngáy khi đề cập tới phần này của câu chuyện. – Liệu tôi có nên nói tiếp hay không đây?
– Nói đi. – Newt nói.
Thomas hít một hơi thật sâu, như thể sắp sửa phải chạy đua.
– Thôi được rồi, bằng cách nào đó họ đã xóa trí nhớ của chúng ta, không chỉ thời thơ ấu, mà là tất cả mọi thứ dính tới Mê cung. Họ đưa chúng ta vào trong chiếc Hộp và gửi chúng ta tới đây. Lúc đầu là một nhóm nhiều đứa, sau đó là mỗi tháng một đứa trong suốt hai năm qua.
– Nhưng tại sao? – Newt hỏi. – Điểm quan trọng ở đây là gì?
Thomas giơ một tay lên yêu cầu trật tự.
– Tôi đã tới đây. Như tôi đã kể, họ muốn kiểm tra chúng ta xem chúng ta sẽ phản ứng như thế nào với những thứ mà họ gọi là các Biến số, và với một câu đố không lời giải. Để xem chúng ta liệu có thể làm việc cùng nhau, xây dựng nên một cộng đồng. Chúng ta đã được chu cấp mọi thứ, và vấn đề nằm ở một trong những trò chơi trí tuệ phổ biến nhất ta từng biết, một cái mê cung. Tất cả cái đó được đưa vào để làm cho chúng ta nghĩ rằng phải có một giải pháp và tự động viên mình làm việc cật lực, đồng thời cũng làm chúng ta chán nản vì không tìm được lời giải. – Thomas ngừng lời, nhìn xung quanh để chắc rằng tất cả vẫn đang nghe. – Điều mà tôi muốn nói là, không hề có lời giải nào cả.

Tranh luận nổ ra, các câu hỏi dồn dập được nêu lên.
Thomas lại giơ tay vãn hồi trật tự, thầm ao ước giá mình có khả năng truyền ý nghĩ vào trong đầu của mỗi người.
– Thấy chưa? Phản ứng của các cậu đã chứng minh điều tôi nói. Đa phần người ta đến nước này là bỏ cuộc rồi. Nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta khác biệt. Chúng ta không thể chấp nhận một vấn đề không thể giải quyết được, đặc biệt là khi nó là thứ đơn giản như một cái mê cung. Và chúng ta tiếp tục cố gắng, mặc cho tình hình tuyệt vọng tới mức nào.
Thomas nhận thấy giọng nói của nó càng lúc càng cao và cảm thấy khuôn mặt mình đang nóng bừng.
– Dù là vì bất kỳ lý do gì đi nữa thì chuyện này làm tôi phát bệnh! Tất cả mọi chuyện. – Bọn Nhím sầu, các bức tường chuyển chỗ, Vực. – Chúng chỉ là các thành phần của một cuộc kiểm tra ngu ngốc. Chúng ta đã bị lợi dụng và bị điều khiển. Các Hóa công muốn bắt đầu óc của chúng ta đi tìm một giải pháp không hề tồn tại. Điều tương tự cũng đã xảy ra với việc Teresa bị đưa tới đây, việc bạn ấy bị lợi dụng để kích hoạt sự Kết thúc, bất kể nó nghĩa là gì. Nơi này bị chấm dứt hoạt động, bầu trời màu xám, vân vân và vân vân. Họ đang quăng những thứ điên rồ vào chúng ta để xem phản ứng của mọi người, thử thách ý chí của mọi người. Để xem liệu chúng ta có quay ra chống lại nhau không. Rốt cuộc thì, họ muốn những đứa sống sót cho một thứ rất quan trọng.
Chảo chiên đứng dậy.
– Giết chóc? Đó là một phần trong kế hoạch của họ sao?
Thomas thoáng thấy sợ hãi, lo rằng các Trang chủ có thể nổi khùng lên với nó vì nó biết quá nhiều. Và mọi chuyện đang sắp đến hồi tồi tệ nhất.
– Đúng, Chảo chiên ạ. Giết chóc. Lý do duy nhất mà bầy Nhím sầu chỉ kết liễu mỗi lần một đứa là để cho chúng ta không chết hết trước khi chuyện này kết thúc theo như nó phải xảy ra. Sự sống sót của những đứa thích hợp nhất. Chỉ có những đứa giỏi nhất trong chúng ta mới thoát ra được.

Chảo chiên đá ghế.
– Chà, bắt đầu nói tới cuộc trốn thoát kỳ diệu đây!
Minho, từ nãy giờ vẫn im lặng, tằng hắng:
– Có cái gì đó mách bảo rằng tôi sẽ không thích điều mình sắp được nghe.
– Đúng vậy. – Thomas nói, nhắm mắt lại, khoanh tay. Những giây phút sắp tới sẽ mang tính chất quyết định. – Nhóm Hóa công muốn những người tốt nhất trong số chúng ta, vì thứ mà bọn họ đã và đang bày ra. Nhưng chúng ta phải tìm ra nó. – Căn phòng bỗng im lặng như tờ, mọi con mắt đổ dồn vào Thomas. – Mật mã.
– Mật mã? – Chảo chiên lặp lại, giọng nói bỗng khởi sắc với một chút hy vọng. – Nó thì sao?
Thomas nhìn thằng bé, không nói một lúc để tăng thêm sức mạnh của vấn đề.
– Nó đã được mã hóa trong các chuyển động của Mê cung là có lý do. Tôi biết. Tôi đã ở đó khi các Hóa công chế ra nó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.