Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)

Chương 44


Đọc truyện Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner) – Chương 44

Thomas và Minho chạy không ngừng cho đến khi đã qua hết nửa đường của khu vực số Tám. Hai đứa không mất nhiều thời gian vì rõ ràng là đêm qua các bức tường không hề di chuyển. Thomas thầm cảm ơn cái đồng hồ đeo tay, khi bầu trời giờ đây chỉ tuyền màu xám. Mọi thứ vẫn ở nguyên chỗ cũ. Chẳng cần phải vẽ sơ đồ hay ghi chú, nên nhiệm vụ của hai đứa chỉ là chạy đến điểm tận cùng rồi quay lại, kiểm tra xem liệu chúng có bỏ sót cái gì không. Minho dành hai mươi phút nghỉ chân, rồi hai đứa quay về.
Chúng chạy trọng yên lặng. Minho đã nói chuyện trò chỉ làm mất sức, nên Thomas tập trung vào nhịp chạy và hơi thở của mình. Đều đặn, Nhịp nhàng. Hít vào, thở ra. Hít vào, thở ra. Chúng cứ thế chạy mải miết trong Mê cung, làm bạn với những suy nghĩ của bản thân và tiếng chân nên thình thịch trên nền đá cứng.
Sau ba giờ chạy, Teresa làm Thomas bất ngờ khi giao tiếp trong đầu với nó.
Chúng tớ đang có tiến triển. Đã tìm được thêm vài từ nữa, nhưng chưa hiểu ra ý nghĩa của chúng.
Theo bản năng, Thomas lờ chuyện đó đi, một lần nữa phủ nhận việc ai đó có khả năng chui vào trong đầu nó, xâm phạm đến sự riêng tư của nó. Nhưng nó muốn nói chuyện với con bé.
Cậu có nghe thấy tớ không? Thomas hỏi, cố gắng mường tượng ra từng chữ trong đầu và quăng chúng về phía Teresa theo một cách nào đấy mà nó không thể giải thích được. Tập trung tinh thần, Thomas thử lại lần nữa. Cậu có nghe thấy tớ không?
Có! Con bé đáp. Lần thứ hai này tớ nghe rất rõ lời cậu nói.
Thomas giật nảy người, suýt nữa ngừng chạy. Nó đã thành công!
Không hiểu chúng ta làm chuyện này như thế nào nhỉ, Thomas nói với Teresa trong đầu. Sự tập trung tinh thần khiến nó căng thẳng và cảm thấy cơn nhức đầu đang hình thành như một nốt phồng trong óc.
Có lẽ vì chúng ta từng yêu nhau, Teresa nói.

Thomas vấp chân, ngã sóng soài ra đất. Nó gượng gạo mỉm cười với Minho đang quay lại nhìn mà không hề giảm tốc độ, rồi đứng dậy và đuổi theo thằng bé. Cái gì? cuối cùng nó hỏi.
Nó cảm thấy Teresa đang cười, một hình ảnh ướt át đầy màu sắc. Chuyện này lạ lắm, Teresa nói. Kiểu như cậu là một người lạ, nhưng tớ biết cậu không phải người lạ.
Thomas cảm thấy người mát rượi sảng khoái, dù nó đang chảy mồ hôi ròng ròng. Xin lỗi nếu làm cậu buồn, nhưng chúng ta hoàn toàn xa lạ. Tớ chỉ vừa mới gặp cậu, cậu quên rồi à?
Đừng có dốt thế, Tom ạ. Tớ biết có kẻ nào đó đã làm thay đổi đầu óc của tụi mình và cấy cái gì đấy vào trong để tụi mình có thể thần giao cách cảm như thế này. Trước khi hai đứa mình tới đây. Chính điều đó đã khiến tớ có ý nghĩ trong đầu là hai đứa mình đã biết nhau từ trước.
Thomas cũng từng nghĩ tới điều đó, và nó biết có thể Teresa nói đúng. Dù sao thì nó cũng hy vọng là như thế. Nó bắt đầu thấy thích Teresa. Thay đổi đầu óc à? Nó hỏi. Bằng cách nào?
Tớ không biết. Có những ký ức mà tớ không nắm bắt được. Tớ nghĩ chúng ta đã làm điều gì đó rất quan trọng.
Thomas nhớ tới chuyện nó luôn cảm thấy có mối liên hệ với Teresa ngay từ lúc con bé mới đến Trảng. Nó muốn tìm sâu thêm một chút nữa để hiểu được lời Teresa vừa nói. Là chuyện gì vậy?
Ước gì tớ biết được. Tớ chỉ đang cố nêu lên các ý tưởng để xem liệu chúng có khơi gợi được điều gì trong đầu cậu hay không.
Thomas nghĩ tới những điều mà Gally, Ben và Alby đã nói về mình, những nghi ngờ cho rằng nó chống lại chúng và không phải là người đáng tin cậy. Nó cũng nghĩ tới điều mà Teresa đã nói với nó lần đầu tiên, rằng hai đứa đã gây ra tất cả những chuyện này với bọn trẻ, bằng cách nào đó.

Mật mã này phải có ý nghĩa gì đó, Teresa nói thêm. Và dòng chữ trên tay của tớ nữa – VSAT là tốt.
Có lẽ nó không quan trọng. Thomas đáp. Có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy một lối thoát. Ai mà biết được.
Thomas nhắm mắt lại vài giây trong khi chạy, cố gắng tập trung. Dường như trong ngực nó có một cái túi khí bập bồng mỗi khi chúng trò chuyện với nhau, làm nó bực mình và hơi e ngại. Nó mở bừng mắt khi nhận ra rằng Teresa biết đâu có thể đọc được những ý nghĩ của nó ngay cả khi nó không cố giao tiếp với con bé trong đầu. Nó chờ một lời đáp, nhưng không có gì cả. Cậu còn đó không? Thomas hỏi.
Còn, nhưng giao tiếp kiểu này luôn làm tớ nhức đầu.
Thomas nhẹ nhõm khi thấy mình không phải là người duy nhất. Đầu tớ cũng đau lắm.
Thôi, Teresa nói, gặp cậu sau nhé.
Không, đợi đã! Nó không muốn Teresa bỏ đi. Con bé giúp nó khuây khỏa rất nhiều. làm cho cuộc chạy trở nên dễ dàng hơn.
Tạm biệt Tom. Tớ sẽ báo cho cậu biết khi chúng tớ tìm ra được điều gì đó.
Teresa… còn hàng chữ trên tay cậu?

Nhiều giây trôi qua. Không có tiếng trả lời.
Teresa ơi?
Con bé đã ngắt liên lạc. Thomas cảm thấy dường như cái bong bóng khí trong ngực mình vừa bục vỡ và nhả chất độc vào cơ thể của nó. Dạ dày nó đau quặn lên và ý nghĩ sẽ phải tiếp tục chạy rông cả ngày bỗng nhiên khiến nó tuyệt vọng.
Tự dưng Thomas muốn kể với Minho về việc nó và Teresa có thể nói chuyện với nhau, chia sẻ với thằng bé những điều đang xảy ra, trước khi đầu nó nổ tung. Nhưng nó không dám. Đưa thêm cái trò thần giao cách cảm này vào tình hình hiện tại có vẻ như không phải là một ý hay. Mọi chuyện đã đủ kỳ quặc lắm rồi. Thomas cúi đầu, hít một hơi thật dài và sâu. Nó sẽ ngậm miệng và tiếp tục chạy.
Sau hai lần nghỉ chân, cuối cùng Minho cũng chuyển sang đi bộ dọc theo một hành lang dài, kết thúc bởi một bức tường. Thằng bé ngừng lại và ngồi dựa vào bức tường phía cuối. Lớp dây thường xuân ở đó cực kỳ dày, khiến cho mọi thứ nhuốm một màu xanh mát mắt, che giấu đằng sau nó một lớp đá cứng rắn không thể vượt qua.
Thomas đến ngồi cạnh Minho và chúng ăn bữa trưa ít ỏi gồm có bánh mì kẹp và trái cây cắt lát.
– Thế đấy. – Minho nói sau khi cắn miếng thứ hai. – Chúng ta đã chạy qua một lượt khu vực này. Ngạc nhiên là… không có lối thoát nào hết.
Thomas đã biết điều này, nhưng nghe thấy thằng bé nói ra lời, trái tim nó càng thêm nặng trĩu. Hai đứa không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ ăn cho xong và chuẩn bị lên đường. Để tìm kiếm những thứ mà chẳng ai biết là gì.
Trong những giờ tiếp theo, Thomas và Minho sục sạo trên mặt đất, lần mò dọc theo các bức tường, thỉnh thoảng còn trèo lên đám dây thường xuân. Chúng không tìm được gì, và Thomas càng lúc càng thấy nản. Thứ duy nhất hay ho là một tấm biển khác cũng đề hàng chữ THẢM HỌA THẾ GIỚI – BAN THỬ NGHIỆM VÙNG SÁT THỦ. Minho thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn đến lần thứ hai.
Hai đứa ăn một lần nữa, tìm kiếm thêm đôi chút. Vẫn không thấy gì. Thomas bắt đầu chuẩn bị tinh thần để đón nhận điều không thể tránh khỏi: chẳng có gì để mà tìm. Khi đã sắp đến giờ đóng cổng, nó bắt đầu tìm dấu hiệu của lũ Nhím sầu và bắt đầu khựng lại ở mỗi ngả rẽ. Cả Thomas và Minho đều lăm lăm dao trong tay. Nhưng không có gì xuất hiện cho tới nửa đêm.
Minho bắt gặp một con Nhím sầu biến mất sau một góc tường phía trước và không quay lại. Ba mươi phút sau, Thomas cũng nhìn thấy một con hành động y hệt. Một giờ sau, một con Nhím sầu đi tuần trong Mê cung ngang qua chỗ hai đứa mà không buồn ngừng lại. Thomas đã gần như khuỵu xuống vì kinh hoàng.

Hai đứa tiếp tục tiến lên.
– Chắc tụi nó đang vờn chúng ta. – Một lúc sau Minho lên tiếng.
Thomas nhận ra nó đã từ bỏ việc dò tìm trên các bức tường và đang buồn bã lê bước về lại Trảng. Theo như nó thấy thì Minho cũng đang có cảm giác y như vậy.
– Ý cậu là sao? – Thomas hỏi.
Minho thở dài:
– Có lẽ nhóm Hóa công muốn chúng ta biết là không có lối thoát nào hết. Các bức tường không buồn dịch chuyển nữa. Như thể đây chỉ là một trò chơi ngớ ngẩn và đã đến hồi kết thúc. Bọn họ muốn chúng ta quay lại và nói cho các trảng viên biết. Cậu sẽ cá bao nhiêu nếu chúng ta quay lại và phát hiện đám Nhím sầu đã bắt đi một người, giống như đêm qua? Tôi nghĩ Gally đã nói đúng. Chúng sẽ tiếp tục kết liễu dần tụi mình.
Thomas không đáp. Nó cảm thấy Minho đã nói sự thật. Bất cứ hy vọng nào mà nó có trong đầu lúc khởi hành đều đã tan tành mây khói từ lâu.
– Mình về thôi. – Minho nói, giọng mệt mỏi.
Thomas không muốn chấp nhận thất bại, nhưng nó gật đầu đồng tình. Giờ đây mật mã dường như là hy vọng cuối cùng của chúng, và Thomas quyết định sẽ tập trung vào đó.
Nó và Minho lặng lẽ quay về Trảng. Chúng không gặp bất kỳ con Nhím sầu nào khác nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.