Đọc truyện Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner) – Chương 34
Thomas thức giấc trong một vùng ánh sáng lờ mờ chết chóc. Lúc đầu nó cứ ngỡ là mình đã thức dậy sớm hơn thường lệ nên mặt trời chưa kịp mọc. Nhưng rồi nó nghe thấy những tiếng la hét và ngẩng lên nhìn xuyên qua tán cây trên đầu.
Bầu trời chỉ là một mảng màu xám đục, không phải thứ ánh sáng xanh tái của buổi sớm mai.
Thomas bật dậy, chống tay vào tường để giữ vững cơ thể trong lúc vươn cổ nhìn lên trời. Nó không ra xanh hay tối đen, không có sao, cũng chẳng có ánh hồng của rạng đông. Bầu trời có màu xám tuyệt đối đến từng xen-ti-mét. Một sắc màu chết chóc.
Nó nhìn đồng hồ. Lúc này đã trễ hơn một giờ so với lệ thường. Đáng lẽ ánh nắng mặt trời chói chang đã đánh thức nó dậy. Vẫn luôn như thế kể từ lúc nó tới Trảng. Nhưng hôm nay thì không.
Nó lại nhìn lên trời lần nữa, thầm mong mọi thứ trở lại bình thường, nhưng vẫn chỉ thấy một màu xám. Không mây, không ánh mặt trời, không có bình minh. Chỉ tuyền một màu xám.
Mặt trời đã biến mất.
Thomas nhìn thấy hầu hết các trảng viên đang đứng xung quanh Hộp, chỉ trỏ lên trời, xôn xao bàn tán. Căn cứ theo thời gian thì bữa sáng đã trôi qua, đáng lẽ mọi người phải bắt tay vào làm việc rồi. Nhưng việc thứ lớn nhất trong thái dương hệ biến mất đã phá vỡ thời gian biểu bình thường.
Thành thật mà nói, trong khi quan sát tình hình, nó không cảm thấy kinh hoàng hay khiếp sợ như lẽ ra phải thế. Nó còn thấy ngạc nhiên khi quá nhiều thằng bé trông như gà chíp lạc chuồng. Chuyện này thật tức cười.
Mặt trời rõ ràng là không biến mất. Đó là điều không thể.
Nhưng dường như chuyện không thể đó đã xảy ra – không có một dấu tích gì của mặt trời, cũng không còn những cái bóng đổ dài trên mặt đất. Tuy vậy, Thomas và các trảng viên đủ khôn ngoan và lý trí để không đưa ra những kết luận vội vàng. Chắc phải có một lập luận khoa học đủ sức thuyết phục cho điều mà chúng đang chứng kiến. Và dù kết luận có là gì thì đối với Thomas, nó chỉ mang một ý nghĩa duy nhất: việc chúng không còn nhìn thấy mặt trời nữa chứng tỏ là chúng chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời cả. Mặt trời thì không thể biến mất được. Bầu trời trên đầu chúng đã được – và vẫn đang được – làm giả. Nhân tạo. Nói cách khác, vầng mặt trời chiếu sáng bọn trẻ trong hai năm qua, cung cấp nhiệt lượng và sự sống cho mọi vật, chẳng phải là mặt trời. Nó đã được làm giả bằng cách nào đó. Mọi thứ ở nơi này đều là đồ giả.
Thomas không hiểu chuyện đó có nghĩa là gì, cũng không biết làm sao chuyện đó có thể xảy ra. Nhưng nó biết đó là sự thực. Đó là cách giải thích duy nhất mà lý trí nó chấp nhận. Và căn cứ theo phản ứng của các trảng viên thì không ai trong số chúng nhận ra chuyện đó, cho tới hiện tại.
Chuck lại gần Thomas. Nét mặt thằng nhóc làm Thomas đau lòng.
– Theo anh chuyện gì đã xảy ra? – Chuck hỏi với giọng tội nghiệp, mắt dán chặt lên trời, khiến Thomas nghĩ chắc gáy nó bị đơ ra luôn. – Giống như một cái trần nhà xám xịt. Nó gần tới mức tưởng như mình có thể với tay chạm được.
Thomas nhìn lên trời theo Chuck.
– Ừ, nó làm cậu nghi hoặc về chỗ này.
Lần thứ hai trong vòng hai mươi tư giờ, Chuck đoán đúng. Bầu trời nhìn đúng là giống như một cái trần nhà. Trần của một gian phòng rộng mênh mông.
– Chắc có cái gì đó bị hư hỏng. Ý tớ là, có lẽ mặt trời sẽ xuất hiện trở lại.
Rốt cuộc Chuck cũng thôi trơ mắt ếch nhìn trời và quay sang nhìn Thomas.
– Bị hư à? Có nghĩa là sao?
Trước khi Thomas kịp trả lời thì hồi ức mờ nhạt về đêm hôm qua, câu nói của Teresa bỗng quay trở lại trong đầu nó: tớ đã kích hoạt quá trình Kết thúc. Đó không thể là một sự trùng hợp đơn thuần, đúng không? Cơn ợ chua trào lên trong họng Thomas. Dù có giải thích thế nào, dù cho cái bầu trời kia là gì, dù mặt trời có là đồ thật hay không, thì nó cũng đã biến mất. Và đó không thể là một điều tốt.
– Thomas này. – Chuck hỏi, khẽ chạm vào cánh tay của Thomas.
– Ừ? – Nó thấy đầu óc mê mụ.
– Anh nói bị hư là sao? – Chuck hỏi lại.
Thomas cảm thấy mình cần thêm thời gian để nghiền ngẫm mọi chuyện.
– Ơ, tớ không biết nữa. Nơi này có những điều mà rõ ràng là chúng ta không hiểu được. Cậu không thể hô biến cho mặt trời bốc hơi được. Ngoài ra, ánh sáng vẫn còn, dù là nhợt nhạt. Ánh sáng từ đâu tới?
Chuck mở to mắt, như thể cái bí mật sâu xa và tăm tối nhất vũ trụ vừa được hé mở.
– Đúng rồi, ánh sáng từ đâu mà ra? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thomas vươn tay ra, lúng túng lắc vai thằng nhóc.
– Không biết, Chuck ạ. Không có chút manh mối nào. Nhưng tớ chắc chắn là Newt và Alby sẽ tìm ra mọi chuyện.
– Thomas! – Minho chạy tới chỗ hai đứa. – Đừng có đứng đó chơi nữa. Lên đường thôi. Chúng ta trễ rồi.
Thomas sững người. Nó cứ tưởng sự bất thường của bầu trời đã ném mọi kế hoạch qua cửa sổ.
– Anh vẫn ra ngoài đó à? – Chuck hỏi, rõ ràng là cũng ngạc nhiên. Thomas mừng là thằng nhóc hỏi hộ mình câu đó.
– Đương nhiên rồi, sư huynh. – Minho nói. – Cậu không có việc gì để làm sao? – Nó đưa mắt từ Chuck qua Thomas. – Nếu có chuyện gì thì chúng ta lại càng phải ra ngoài kia. Nếu mặt trời thật sự biến mất, thì chẳng bao lâu nữa cây cỏ và súc vật cũng chết theo. Tớ cảm thấy mức độ trầm trọng của tình hình vừa tăng thêm một bậc.
Câu nhận xét vừa rồi làm Thomas càng xuống tinh thần. Mặc cho các ý tưởng của mình, – tất cả những điều mà nó đã nói với Minho, – nó không còn muốn thay đổi những chuyện đã vào nếp từ hai năm trước. Một cảm giác pha trộn giữa kích động và sợ hãi trùm qua người nó khi nó nhận ra điều Minho đang nói tới.
– Ý cậu là, chúng ta sẽ qua đêm ngoài đó hả? Để xem xét các bức tường kỹ càng hơn hay sao?
Minho lắc đầu.
– Không, chưa đâu. Nhưng có lẽ cũng sắp rồi. – Thằng bé nhìn lên trời. – Trời ạ, thức dậy kiểu gì thế này. Thôi, ta đi nào.
Thomas im lặng trong lúc nó và Minho chuẩn bị đồ đạc và ăn sáng chớp nhoáng. Bộ óc nó vận hành hết tốc lực vì cái bầu trời màu xám và vì điều mà Teresa – hay ít nhất nó cũng nghĩ đó là con bé – đã nói trong đầu nó, nên chẳng buồn mở miệng nữa.
Con bé có ý gì khi nhắc tới sự Kết thúc? Thomas không thể xua đi cái cảm giác thôi thúc nó kể với ai đó. Với mọi người.
Nhưng nó không hiểu ý nghĩa của câu nói đó, và cũng chẳng muốn bọn trẻ biết nó có một giọng con gái lởn vởn trong đầu. Chúng sẽ nghĩ là nó bị loạn óc, thậm chí có thể nhốt nó lại – lần này thì nhốt thật sự. Sau khi đắn đo, nó quyết định sẽ im miệng và chạy lại chỗ Minho để bắt đầu ngày luyện tập thứ hai dưới bầu trời màu xám nhợt nhạt.
Hai đứa nhìn thấy con Nhím sầu trước khi đến cổng dẫn từ khu số Tám sang khu số Một.
Minho chạy trước Thomas vài bước chân. Thằng bé chỉ vừa ôm cua sang phải thì đột ngột ngừng lại, chân suýt trượt trên nền đá. Minho nhảy lui, nắm áo Thomas và đẩy nó vào tường.
– Xuỵt. – Minho thì thào. – Có một con Nhím sầu dễ sợ nằm ở đằng kia.
Thomas mở to mắt dò hỏi, tim đập dồn dập, mặc dù vốn đã đập rất nhanh trong quá trình chạy vừa rồi.
Minho chỉ gật đầu, giơ một ngón tay lên môi. Thằng bé buông áo Thomas ra, rồi lui lại một bước, rón rén đi tới góc tường. Thật chậm rãi, nó ló đầu quan sát. Thomas muốn hét lên bảo Minho cẩn thận.
Minho rụt đầu lại, quay mặt nhìn Thomas, tiếp tục thì thào:
– Nó chỉ ngồi ở đó, giống như cái con Nhím chết mà chúng tớ đã thấy.
– Ta làm gì đây? – Thomas hỏi thật khẽ. Nó cố phớt lờ nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng. – Nó có tiến lại chỗ chúng ta không?
– Không, sư huynh. Tớ đã bảo là nó chỉ ngồi ở đó mà.
– Thì sao? – Thomas giơ tay lên, bực bội. – Chúng ta làm gì đây? – Đứng gần một con Nhím sầu đến thế này thật không phải là ý hay.
Minho ngừng một lúc, ngẫm nghĩ trước khi đáp:
– Chúng ta phải đi lối đó để đến khu của mình. Cứ theo dõi nó một lúc. Nếu nó xáp lại gần thì ta sẽ chạy về Trảng. – Thằng bé lại thò đầu ra quan sát, rồi liếc vội qua vai. – Ê, nó biến mất rồi! Đi thôi!
Không chần chừ một giây nào, cũng không để ý tời đôi mắt mở to hãi hùng của Thomas, Minho bắt đầu chạy về hướng đã nhìn thấy con Nhím sầu. Mặc dù thầm phản đối trong bụng, nhưng Thomas vẫn chạy theo.
Thomas chạy phía sau Minho theo hành lang của Mê cung, quẹo trái, rồi quẹo phải. Tại mỗi chỗ rẽ, chúng giảm tốc độ để Minho có thể thò đầu qua góc tường quan sát tình hình trước. Lần nào thằng bé cũng thì thầm bảo Thomas là con Nhím sầu vừa khuất dạng sau ngã rẽ tới. Cứ thế hai đứa chạy được chừng mười phút, cho đến khi tới đoạn hành lang dài dẫn tới mép vực, nơi không có gì khác ngoài bầu trời chết chóc. Con Nhím sầu đang lao thẳng về phía bầu trời.
Minho dừng đột ngột tới nỗi suýt nữa thì Thomas đâm bổ vào thằng bé. Đến lượt Thomas cũng sững sờ nhìn con Nhím sầu bung đinh nhọn ra bập vào nền đá, rồi lăn tròn thẳng tới bờ Vực và bay vào vùng không gian xám xịt. Con quái vật biến mất khỏi tầm nhìn như một cái bóng bị nuốt mất bới cái bóng lớn hơn.