Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)

Chương 25


Đọc truyện Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner) – Chương 25

Một sự im lặng tuyệt đối bao trùm lên căn phòng, như thể mọi thứ đã bị đông cứng. Tất cả mọi thành viên của Hội đồng đều nhìn Minho trân trối. Thomas sững sờ ngồi đực mặt ra, đợi xem thằng bé có nói tiếp là nó chỉ giỡn chơi hay không.
Cuối cùng Gally đứng lên phá vỡ sự im lặng:
– Thật nực cười! – Nó đối mặt với Newt và chỉ tay vào Minho lúc này đã ngồi xuống. – Đáng lẽ nó đáng bị loại khỏi Hội đồng vì ăn nói điên khùng như vậy.
Sự thương hại mà Thomas dành cho Gally, dù chỉ là một chút, đã hoàn toàn bốc hơi sau câu nói vừa rồi.
Một vài Trang chủ có vẻ hoàn toàn đồng tình với đề nghị của Minho, chẳng hạn như Chảo chiên, đứa đang vỗ tay và hò hét kêu gọi biểu quyết để át tiếng Gally. Những đứa khác thì không. Winston kiên quyết lắc đầu và nói câu gì đó mà Thomas không nghe rõ. Khi mọi người bắt đầu nhao nhao lên tiếng, Thomas úp mặt vào hai lòng bàn tay, chờ cho sự việc trôi qua, lo lắng pha lẫn ngạc nhiên. Tại sao Minho lại nói điều đó? Chắc chỉ là câu đùa thôi, nó nghĩ bụng. Newt đã nói cần phải mất rất nhiều thời gian chỉ để trở thành Tầm đạo sinh, chứ đừng nói tới làm Trang chủ. Nó đưa mắt nhìn lên, thầm ao ước lúc này mình đang ở một nơi thật xa.
Cuối cùng, Newt bỏ tập giấy xuống và bước ra khỏi hàng ghế bán nguyệt, hét bảo mọi người im lặng. Thomas thấy thoạt đầu mọi người không ai buồn chú ý tới Newt, nhưng dần dần thì trật tự cũng được tái lập, và tất cả ngồi xuống ghế trở lại.
– Tôi chưa từng thấy nhiều thằng con trai cư xử kiểu con nít con nôi như thế này. – Newt nói. – Có thể chúng ta chưa nhận ra, nhưng ở đây chúng ta là người lớn rồi. Cứ hành xử như vậy thì chúng ta đến phải giải tán Hội đồng và bắt đầu lại từ đầu mất. – Thằng bé đi từ đầu nọ tới đầu kia của hàng ghế, nhìn vào mắt từng đứa một trong khi nói. – Rõ cả chứ?
Sự im lặng trùm lên Hội đồng, Thomas tưởng sẽ có nhiều lời phản đối hơn, nhưng nó ngạc nhiên thấy mọi người đều gật đầu tán thành, kể cả Gally.

– Tốt! – Newt quay lại ghế của mình rồi ngồi xuống, đặt xấp giấy lên đùi, nguệch ngoạc vài dòng rồi ngẩng lên nhìn Minho. – Đó là một đề nghị rất nghiêm trọng. Tôi xin lỗi, nhưng cậu cần phải giải thích thêm nếu muốn mọi người hiểu.
Thomas sốt ruột chờ nghe câu trả lời.
Minho tỏ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn bảo vệ ý kiến của mình:
– Ngồi đây bàn luận về những chuyện mà các cậu mù tịt thì dễ lắm. Tôi là Tầm đạo sinh duy nhất ở đây, và người còn lại đã từng ra khỏi Mê cung là Newt.
Gally chen vào:
– Không phải nếu cậu tính lần tôi…
– Tôi không tính! – Minho la lên. – Tin tôi đi, cậu và những đứa còn lại chẳng biết gì về những chuyện xảy ra ở ngoài kia đâu. Cậu bị chích cũng chỉ vì cậu đã phá vỡ chính cái Nguyên tắc mà cậu đang kết tội Thomas vi phạm. Cái đó gọi là đạo đức giả đó, đồ mặt đẹp…
– Đủ rồi. – Newt gạt ngang. – Chỉ cần chứng minh quan điểm của cậu thôi.

Sự căng thẳng đang lên rất cao. Thomas cảm thấy dường như không khí căn phòng sắp sửa bùng nổ vào bất cứ lúc nào. Khuôn mặt của Gally và Minho đều bừng bừng lửa giận, nhưng cuối cùng chúng cũng thôi nhìn nhau.
– Dù sao thì, hãy nghe tôi nói. – Minho nói tiếp trong khi ngồi xuống. – Tôi chưa bao giờ nhìn thấy điều gì giống như thế. Cậu ấy không hoảng loạn, không than van khóc lóc. Mà cậu ấy chỉ mới ở đây được vài ngày. Nhớ lại những ngày đầu của chúng ta mà coi. Thu mình lại, mất phương hướng, khóc lóc, không dám tin ai và cũng chẳng muốn làm gì hết. Tất cả chúng ta đều đã tỏ ra như thế trong hàng tuần, thậm chí hàng tháng, cho đến khi chúng ta không còn cách nào khác ngoài chấp nhận thực tế và tiếp tục sống.
Minho lại đứng dậy, chỉ tay về phía Thomas nói:
– Chỉ vài ngày sau khi cậu bé này tới đây, cậu đã bước ra ngoài Mê cung để cứu mạng hai con người mà cậu ta gần như chưa biết. Tất cả những lời buộc tội cậu ta phá vỡ luật lệ thiệt đúng là ngu xuẩn. Cậu ta chưa có thời gian để hiểu luật. Nhiều người đã kể cho cậu ta biết về những việc xảy ra ngoài Mê cung, đặc biệt là vào ban đêm, vậy mà cậu ta vẫn bước ra ngoài đó dù cổng đang đóng lại, chỉ vì lo cho hai kẻ đang cần sự giúp đỡ.
Minho hít một hơi sâu, dường như để tiếp thêm sức lực cho lời nói của mình.
– Nhưng đó mới chỉ là phần đầu câu chuyện. Sau đó, cậu ta chứng kiến tôi bỏ rơi Alby. Tôi là đứa có kinh nghiệm và hiểu biết hơn, nên lẽ ra Thomas không thắc mắc khi tôi làm như vậy. Nhưng cậu ta đã không nghe theo tôi. Hãy nghĩ tới ý chí và sức mạnh mà cậu ta đã dùng để đưa Alby lên trên bức tường đó, từng xen-ti-mét một. Cậu ta đúng là khác thường. Đúng là điên.
– Nhưng chưa hết. Sau đó tụi Nhím sầu kéo tới. Tôi đã nói với Thomas là chúng tôi phải tách nhau ra, rồi tôi thực hiện chiến thuật lẩn trốn và chạy lòng vòng trong Mê cung. Còn Thomas đáng lẽ ra phải sợ đến vãi ra quần, cậu ta đã giữ bình tĩnh và thách thức mọi quy tắc trọng lực để đưa Alby lên bức tường đó, rồi dụ con Nhím sầu ra xa khỏi chỗ của Alby, đánh lừa nó và thấy…
– Biết rồi. – Gally nạt. – Chẳng qua là ăn may thôi.

Minho nói thẳng:
– Không đâu, đồ vô dụng, cậu cóc biết gì hết! Tôi ở đây hai năm rồi, nhưng chưa bao giờ tôi nhìn thấy một chuyện như thế. Còn cậu thì chỉ biết nói…
Minho ngừng lại, xoa mắt, gầm lên tức tối. Lúc này Thomas nhận ra nó đang há hốc mồm. Nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn trong đầu nó: biết ơn Minho đã đứng lên bảo vệ mình, nghi hoặc cái trò gây hấn liên tục của Gally, và lo sợ không biết phán quyết cuối cùng sẽ là gì.
– Nè Gally, – Minho nói bằng giọng đã điềm tĩnh hơn, – cậu chỉ là một đứa nhát hít chưa bao giờ, dù chỉ một lần, dám đề nghị được làm Tầm đạo sinh, hay ít ra là cố thử làm việc đó. Cậu không có quyền nói về những gì cậu không hiểu. Vậy nên cậu ngậm miệng lại đi.
Gally lại đứng dậy, tức xịt khói.
– Còn nói một câu như vậy nữa là tao sẽ bẻ cổ mày, ngay trước mặt mọi người ở đây. – Nước bọt của Gally văng tứ tung trong lúc nó mở miệng.
Minho cười, rồi giang tay tát Gally một cái. Thomas bật đứng dậy khi thấy thằng đầu gấu ngã xuống ghế làm nó bật ngửa ra và gãy đôi. Gally nằm sóng soài trên sàn nhà, trước khi lồm cồm tìm cách đứng dậy, với đôi chân run rẩy. Minho bước tới đạp một cú vào giữa lưng thằng bé, khiến nó lại đo sàn lần nữa.
Thomas ngồi phịch xuống ghế, ngỡ ngàng.
– Tao thề với mày, Gally à. – Minho nói, nhếch mép khinh bỉ. – Đừng bao giờ đe doạ tao nữa. Đừng có nói chuyện với tao nữa. Đừng bao giờ nữa. Nếu mày làm vậy, tao sẽ vặn cái cổ cò của mày, sau khi bẻ hết chân tay của mày.

Newt và Winston lao đến túm lấy Minho trước khi Thomas kịp hiểu rõ sự tình. Hai thằng lôi Minho ra khỏi Gally. Thằng đầu gấu bật dậy, mặt đỏ tía đầy điên dại, nhưng không lao vào Minho mà chỉ đứng đó, ngực phập phồng.
Cuối cùng Gally giật lùi ra cửa, hơi loạng choạng. Mắt đỏ lia một lượt khắp phòng, đôi mắt long lên đầy hận thù. Thomas có cảm tưởng đáng sợ là thằng bé này sắp giết một người nào đấy. Gally đã ra đến cửa, luồn tay ra sau lưng tìm nắm đấm cửa.
– Mọi chuyện bây giờ đã thay đổi. – Gally nói, nhổ toẹt lên sàn. – Lẽ ra mày không nên làm chuyện này, Minho à. Mày không nên làm vậy. – Cái nhìn điên dại của thằng bé chiếu vào Newt. – Tao biết mày cũng ghét tao, mày luôn luôn ghét tao. Đáng lẽ mày phải bị Trục xuất vì cái tội bất tài vô dụng, không biết đường lãnh đạo mấy đứa này. Thật nhục thay cho cái mặt mày, và cho tất cả những đứa ngồi ở đây. Mọi chuyện đã thay đổi rồi. Tao hứa đấy.
Tim Thomas trĩu xuống. Làm như thế mọi chuyện còn chưa đủ khó xử hay sao.
Gally mở toang cửa, bước ra ngoài, nhưng trước khi có người nào kịp phản ứng, thì nó lại thò đầu vào phòng.
– Còn mày. – Gally chỉ vào Thomas, – thằng Đầu xanh, mày tưởng mày chúa lắm hả. Đừng quên ta đã nhìn thấy mày trước đây. Tao đã bị Biến đổi. Những gì mà mấy đứa này quyết định sẽ chẳng có nghĩa lý cóc khô gì hết.
Nó ngừng lại, nhìn khắp lượt mọi người trong phòng. Khi cái nhìn độc địa quay lại phía Thomas, nó nói thêm một câu cuối cùng:
– Dù cho mày đến đây vì mục đích gì, tao thề là tao sẽ ngăn chặn điều đó. Kể cả giết mày nếu như tao buộc phải làm vậy.
Rồi nó quay gót, bước ra khỏi phòng, dập cánh cửa đánh sầm sau lưng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.