Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 34: Bây Giờ Lập Tức Đi Chịu Khổ


Đọc truyện Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác – Chương 34: Bây Giờ Lập Tức Đi Chịu Khổ


Nhà của Trầm Nghiên ngay trong Thạch Đầu thôn, Lý Do Hỉ vẫn luôn cảm thấy nhìn hắn rất quen, hóa ra hắn ta chính là đại hán hiến tế cho Hà thần hôm trước! Thật là không ngờ được, Tả sứ của Ma tôn lại lăn lộn thảm như thế, thảm đến tận bước đường phải đi hiến tế cho yêu quái khác!
Kê Vô Trần hỏi: “Hữu sứ Lạc Hà ở nơi nào?”
Trầm Nghiên thở dài: “Sau khi Xích Huyết giới bị diệt, chúng ma bị giết thì giết, chạy thì chạy, đương nhiên Tả hữu sứ cũng là mục tiêu đầu bảng bị nhân sĩ chính phái đuổi giết.

Cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc đánh giết vào Đồ Lục đảo để cứu người, nhưng Lạc Hà vẫn nói núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt.

Tuy Trầm Nghiên và Lạc Hà luôn không hợp nhau, nhưng về việc này lại không mưu mà hợp.”
Lý Do Hỉ cẩn thận quan sát vẻ mặt Kê Vô Trần, thấy hắn chẳng hề không vui, mà ngược lại còn gật đầu tán thành — Thật đúng là ma tộc không giống người thường.
Nói đến đây, Trầm Nghiên hơi ngượng ngùng lắc đầu: “Trầm Nghiên cho là Xích Huyết giới bị diệt hoàn toàn bởi vì nghèo! Nhưng Trầm Nghiên chỉ có thân thể mạnh khỏe, cũng không biết làm gì khác, chỉ có thể sống lẫn trong đám người, học tập trồng trọt từ nhân tộc.

Thiết nghĩ, tương lai Tôn thượng ra ngoài, chúng ta khôi phục Xích Huyết giới cũng có thể có cái nghề phòng thân, không đến nỗi phải đi đâu đánh đấy.”
Lý Do Hỉ không khỏi lộ ra biểu cảm khen ngợi — Sau khi thế lực tà ác tan rã lại học được thuận theo thời đại, hiểu được lý lẽ phải lao động cần cù, có tiền đồ!
Trên mặt Trầm Nghiên bất giác có thêm mấy phần đắc ý: “Vì thế Trầm Nghiên trái suy phải nghĩ, quyết định tìm một nơi ẩn cư để đợi thời cơ thích hợp trước đã.

Chỉ là Lạc Hà không muốn ở cùng với tôi, từ sau khi tạm biệt bảy trăm năm trước thì chưa từng gặp lại.

Mấy năm này, tôi cũng tích góp được không tí tiền, chờ đợi Ma tôn ra ngoài, sớm ngày trở lại Xích Huyết giới, Trầm Nghiên nguyện tiếp tục trung thành!”
Lúc trước, tin tức phong ấn của Phong Ma đài bị lỏng truyền đến, hắn ta còn chưa tin lắm, không ngờ được Ma tôn lại có thể ra ngoài thật! Ma tôn không hổ là Ma tôn! Ma tôn uy vũ!
Trầm Nghiên hết sức cao hứng, dẫn đoàn người vào thôn.

Hắn ta ở đầu phía đông thôn, tiểu viện không lớn, mấy gian nhà cỏ, một cái lều ngỗng, rất sạch sẽ.
Trầm Nghiên vừa vào viện đã bắt đầu vội vàng dọn phòng, Lý Do Hỉ nói: “Không cần phiền phức thế, bình thường anh ta toàn ở với tôi.”
Động tác trong tay Trầm Nghiên dừng lại trong chốc lát, khi hoàn hồn thì gật đầu: “Vâng.”
Lý Do Hỉ thấy vẻ mặt hắn ta không đúng, lại giải thích: “Là ở trong thức hải của tôi, anh đừng có đoán mò!” Trầm Nghiên lại liên tục gật đầu không ngừng, một dáng vẻ tôi biết hết rồi.
Ẩn cư mấy trăm năm ở nhân giới, Trầm Nghiên cũng học được không ít.


Hắn ta dọn phòng rồi lại thịt hai con ngỗng làm một nồi thịt kho tàu.

Bận bịu xong thì biến mất một lúc, khi xuất hiện một lần nữa thì như đã thay đổi một người khác vậy.
Râu đã bị cạo, mặt cũng được rửa sạch sẽ, còn đổi quần áo mới.

Hắn ta quỳ trước mặt Kê Vô Trần, lễ bái cung kính, “Trầm Nghiêm cung nghênh Ma tôn, Ma tôn thiên thu vạn đại, bá nghiệp trường tồn!”
Lý Do Hỉ đang gặm cổ ngỗng, thấy dáng vẻ hắn ta sau khi chỉnh đốn còn rất đàng hoàng.

Tướng mạo thanh tú, khuôn mặt cương nghị, dáng người khôi ngô, khỏe mạnh.

Đàng hoàng như một nhân sĩ chính phái, cũng không có một chút ma khí nào, chẳng trách được có thể ẩn núp lâu như thế.
Ánh mắt Trầm Nghiên lơ đãng đảo qua Thập Dương đang ăn ngỗng, trong lòng không tránh khỏi rùng mình — Thế mà lại là kiếm linh Thập Dương của Ô Thiệu Tùng? Hắn ta cũng có biết thân thế của Ma tôn.

Lẽ nào kiếm linh này bỏ sáng nhập tối, đổi sang nguyện trung thành với Ma tôn rồi? Ma tôn không hổ là Ma tôn!
Thấy quan hệ của ba người thân mật, một tên thuộc hạ như hắn ta cũng không dám ý kiến ý cò gì, rũ tay đứng hầu ở bên cạnh.
Vào lúc này, cái sáo huân đã lâu lắm không có động tĩnh gì của Lý Do Hỉ phát ra một tiếng vang, nàng lấy ra xem rồi lau tay, đứng lên nói: “Tôi có hai người bạn đến đây, tôi đi đón một lát.”
Trầm Nghiên liền vội đứng ra: “Tôi đi, tôi đi!” Việc tiếp đón người như này sao có thể để Ma hậu đi làm được?
Lý Do Hỉ lại ngồi xuống, lau mỡ bên mép cho Thập Dương: “Vậy được, vất vả cho anh rồi!”
Trầm Nghiên chắp tay hành lễ, “Không vất vả, không vất vả!”
Lý Do Hỉ xua tay: “Anh quá khách sáo rồi! Chúng ta cứ đối xử với nhau như bạn bè là được, không cần hành lễ với tôi đâu, là lạ thế nào ý!”
Ra ngoài cửa rồi trái tim đang đập bùm bụp của Trầm Nghiên mới dần dần bình tĩnh lại — Dường như Ma tôn không quá giống như hồi trước? Nhìn Ma hậu thì có bộ dáng khá hiền hòa.

Lẽ nào là Ma tôn chịu ảnh hưởng của Ma hậu? Ừ, hình như như vậy cũng không tồi.
Người phàm vẫn thích nói bất hiếu có ba tội, vô hậu là tội lớn nhất! Hy vọng Ma tôn và Ma hậu sớm sinh một tiểu Ma vương, cũng có thể kéo dài hương hỏa cho Xích Huyết giới!

Kê Vô Trần hơi mệt mỏi xoa thái dương — Ra ngoài lâu thế rồi, hắn cũng rất mệt.

Nhưng vì tôn nghiêm của Ma tôn, nhất định hắn phải cứng rắn chống đỡ.

Lúc này rốt cuộc Trầm Nghiên đã đi rồi, hắn nhanh chóng thả lỏng, lộ vẻ mệt nhọc cực kỳ.
Đương nhiên Lý Do Hỉ nhìn thấy hết nhất cử nhất động của hắn, hắn sống trong thức hải của nàng, khi tâm trạng của hắn biến hóa thì nàng có thể cảm nhận được vô cùng sâu sắc.
Lý Do Hỉ đi vào thức hải cùng hắn, chẳng sợ bên ngoài là ngày hè chói chang, thân thể hắn vẫn lạnh băng dị thường như cũ.

Nàng trải ra đệm giường, chăn bông cho hắn ở phía trước phần mộ, bố trí xong xuôi thì dặn dò: “Người anh lạnh, lúc ngủ thì đắp dày một chút.”
Hắn đứng bên cạnh nhìn nàng làm mọi thứ, nhớ đến lời nói của nàng ở bờ sông, làm mẹ rất vất vả, nhất thời cảm thấy tồi tệ trong lòng.
Cây giống Xích đồng mộc ở trong thức hải đã lớn đến đầu gối một người trưởng thành rồi.

Nàng vào thức hải không thường xuyên, vẫn luôn là do Kê Vô Trần chăm sóc, làm thuật hỗ trợ cây lớn.
Lý Do Hỉ có được gợi ý từ Trầm Nghiên, chỉ vào mảnh đất trống lớn bên cạnh cây giống nói: “Tôi trồng mấy loại rau ở đây thế nào? Ví dụ như tỏi này, hành này, gừng này, hạt tiêu này, lúc nấu cơm cũng tiện hơn.”
Nàng nói gì đương nhiên là Kê Vô Trần cũng đồng ý, lập tức trả lời: “Rất tốt.”
Vì thế mà nửa đêm, Lý Do Hỉ cuốc đất trong thức hải, đợi đến khi nàng đi khỏi, Kê Vô Trần lại vụng trộm tưới nước giúp nàng, dùng thuật pháp thúc (giục) sinh (trưởng).
Chẳng bao lâu sau, Trầm Nghiên quay lại, dẫn Bách Lý Minh Minh và Bách Lý Lộ Lộ đến.
Bách Lý Minh Minh đeo một cái gùi, Lý Viên Viên cuộn tròn ngủ vùi ở bên trong.

Lý Do Hỉ nhanh chóng bước đến ôm nó ra vuốt lông.
Lăm lắm rồi không gặp, có vẻ là thật sự nhớ nàng, hiếm khi Lý Viên Viên mới bỏ đi địa vị cao quý mà khiêm tốn, nhân nhượng (1) liếm mu bàn tay nàng.

Đầu lưỡi mềm mại lại mang theo những cái gai sắc nhỏ liếm trên da, làm tay tê tê ngứa ngứa.


Lý Do Hỉ ôm nó đung đưa: “Tiểu bảo bối, bé ngoan, có nhớ chị không đấy, hả?
Ai ui, xem nào, Viên Viên của chúng ta gầy rồi, có phải là nhớ chị nhiều lắm không?”
Bách Lý Minh Minh tiến lên nói: “Điểm Đăng đại sư đã đi rồi, bệnh dịch ở Cửu Phu trấn cũng được khống chế, Mộc Lương Tử tiên sinh còn đang xử lý nốt hậu quả.

Thấy không có việc gì nữa nên chúng tôi đến tìm cô.”
Bách Lý Lộ Lộ túm tay áo nàng, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Lý Do Hỉ quay lưng lại, Bách Lý Lộ Lộ mới thần thần bí bí nói: “A Hỉ, tôi bí mật hỏi cô một việc.” Nói xong thì kéo nàng sang một bên, âm thầm chỉ Trầm Nghiên, hỏi: “Người này là ai thế?”
Lý Do Hỉ gãi đầu, cũng không giấu nàng ấy: “Ờ thì là thuộc hạ của Đại Ma Vương, xem như là bạn đi, mới vừa quen xong.”
Bách Lý Lộ Lộ gật đầu, các nàng đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện như thế, tự nhiên nàng ấy hiểu Đại Ma Vương là ai.

Nàng ấy vò góc áo, lại hỏi: “Con người hắn thế nào?”
“Hả? Tôi cũng không biết, vừa mới quen mà.” Đột nhiên Lý Do Hỉ nghĩ đến gì đó, túm chặt tay nàng ấy: “Không phải cô…..” nhìn hắn ta vừa mắt rồi đấy chứ!
Bách Lý Lộ Lộ cúi đầu cười mất tự nhiên: “Tôi cảm thấy huynh ấy rất giống đại phụ thân.”
Lý Do Hỉ bỗng tỉnh ngộ, “Hiểu rồi, ngày mai tôi hỏi giúp cô!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Trầm Nghiêm dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho mọi người, vốn hắn còn muốn thỉnh an Kê Vô Trần nhưng Ma tôn sống trong thức hải của Lý Do Hỉ, cũng không thuận tiện.
Trầm Nghiên lùa ngỗng xuống bờ sông xong liền vác cuốc ra ruộng.
Mùa hè là thời tiết quan trọng cho lúa nước phát triển, Trầm Nghiên chưa bao giờ qua loa về việc liên quan đến thu hoạch.

Hắn ta làm cỏ dưới ánh mặt trời chói chang, mồ hôi rơi như mưa.
Lý Do Hỉ dẫn Bách Lý Lộ Lộ đến bên bờ ruộng, mang cho hắn ta một ấm trà.
Trầm Nghiêm cảm kích vô cùng — Ma hậu rất chu đáo nữa, chu đáo đến mức hắn ta toát mồ hôi lạnh giữa trời nóng nực.
Hắn ta mặc áo trong dài, rộng thùng thình, vai rộng eo thon, cơ bắp trên cánh tay săn chắc hiện rõ kết cấu.

Vì hàng năm lao động trên đồng ruộng nên làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, đang ra một lớp mồ hôi mỏng.
Trầm Nghiên nhận khăn tay mà Lý Do Hỉ đưa cho rồi lau mồ hôi lạnh trên trán.

Đúng vào giữa trưa của lúc tiết trời nóng nhất mà lưng lại rất lạnh lẽo — Tôn thượng ở trong thức hải của nàng đang nhìn đấy, hắn ta không dám vượt quá phép tắc!
Thời tiết trong thức hải biến hóa theo tâm trạng của Kê Vô Trần, thật ra hắn đang cuốn chăn bông mà Lý Do Hỉ trải cho mà ngủ đấy — Quả nhiên là ngủ trong chăn bông ấm áp thoải mái hơn nhiều so với nằm trên mặt đất.

Bách Lý Lộ Lộ đứng dưới tàng cây, Bách Lý Minh Minh đeo kiếm, khoanh tay đứng sau lưng nàng ấy, như hình với bóng.
Bách Lý Lộ Lộ rót một bát trà, đưa cho Trầm Nghiên, Trầm Nghiên cười cảm ơn nàng ấy, ngửa đầu uống một ngụm hết sạch.

Nước trà chảy xuống theo khóe môi hắn, chảy xuống hầu kiết đang lay động của hắn, lẫn vào mồ hôi trên ngực, sinh ra một loại mỹ cảm tục tằng mà mê người.
Bách Lý Lộ Lộ xoắn khăn tay, nhìn đến đỏ cả mặt, tim đập nhanh hẳn.

Bách Lý Minh Minh tưởng nàng ấy không thoải mái, hỏi khẽ: “Tiểu thư, cô làm sao thế?”
Bách Lý Lộ Lộ phe phẩy khăn tay nhìn đông lại ngó tây, nói đùa: “À, hôm nay nóng quá đi mất.”
Bách Lý Minh Minh càng thấy lạ hơn, “Tiểu thư, không phải cô đeo bảo vật giảm nóng trên người à?”
Lý Do Hỉ tặng hắn một cái liếc trắng mắt thật lớn, xoay quay cười với Trầm Nghiên, ra hiệu cho hắn ngồi.
Trầm Nghiên ngồi ở dưới gốc cây dương bên bờ ruộng, nghe thấy Lý Do Hỉ nói: “Trầm Nghiên này, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Trầm Nghiên đặt bát xuống, trả lời cẩn thận, “Bẩm Ma….

à…, từ khi Trầm Nghiên sinh ra đã đi theo Ma tôn, đến nay đã hơn một nghìn bảy trăm năm rồi.”
Lý Do Hỉ gật đầu, “Thế sau khi anh rời khỏi Xích Huyết giới, sống trong nhân giới lâu thế rồi có cưới vợ gì gì đó không?”
Trong lòng Trầm Nghiên hoài nghi, ý của Ma hậu là gì đây? Xem trọng ta rồi?
Trong lòng hắn ta hoảng loạn bất an, lại không dám không trả lời, đặt tay lên đầu gối một cách nghiêm chỉnh, “Tuổi thọ của người phàm ngắn ngủi, sống chết có trăm năm, hệt như sương sớm vậy.

Huống chi Trầm Nghiên không đặt chí tại hướng này, luôn lấy việc khôi phục Xích Huyết giới là nhiệm vụ suốt đời của mình….

Mấy năm nay tôi đã tiết kiệm được không ít tiền để một ngày kia Ma tôn quay lại Xích Huyết giới, Trầm Nghiên có thể…..”
Lý Do Hỉ xua tay cắt lời hắn ta: “Được rồi, tôi hỏi xong rồi, anh đi làm việc đi.”
Trầm Nghiên gật đầu như được đại xá, cầm đuôi bỏ chạy còn nhanh hơn cả thỏ!
Lý Do Hỉ nói: “Thế nào, có được không?”
Bách Lý Lộ Lộ vỗ đùi: “Được, bây giờ lập tức có thể chịu khổ rồi.”
Bách Lý Minh Minh mù mịt đầy đầu: “Tiểu thư, hai người đang nói gì thế? Chịu khổ cái gì?”
Bách Lý Minh Minh ngắm bóng lưng Trầm Nghiên rời đi, si mê: “Cậu không cảm thấy hắn rất giống đại phụ thân à?”
Bách Lý Minh Minh vuốt cằm, giương mắt nhìn theo, lông mày hơi nhíu, suy nghĩ nghiêm túc một lúc, “À há! Khỏi nói, xác thật là rất giống!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.