Đọc truyện Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác – Chương 29: Anh Khỉ Anh Khỉ Anh Thật Đẹp Trai
“Vì sao tân nương của Hà thần lại là một anh nông dân thô lỗ như thế? Lẽ nào thôn dân chỉ làm lấy lệ cho hắn? Hoặc nói Hà thần là nữ nhân?” Bách Lý Minh Minh sờ cằm phân tích nghiêm chỉnh.
Lý Do Hỉ lắc đầu, “Tôi thấy không giống.” Nàng tóm chặt ông lão lúc nãy hỏi, ông lão lắc đầu, nhìn chằm chằm mặt nước không chớp mắt, bĩu môi: “Cô xem kìa.”
Đột nhiên, nước trên mặt sông sôi sục như bị đun lên vậy, ngay sau đó thấy một cột nước to khổng lồ phun khỏi mặt sông, trên cột nước còn có một người, chính là hán tử áo đỏ vừa nhảy xuống sông lúc nãy.
Hán tử áo đỏ bị Hà thần ném ra, ngã trên mặt đất đau kêu to ay ui.
Hắn ta xoa mông ngồi dậy, đám thôn dân vây quanh mồm năm miệng mười hỏi: “Sao rồi, thấy Hà thần chưa?”
Hán tử gật đầu: “Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi! Hình dáng giống một con khỉ to, rất lớn rất vạm vỡ!”
“Ài, ai hỏi ngươi cái này, Hà thần đại nhân có nói gì không? Sao đại nhân không thu nhận ngươi thế?”
Hán tử vỗ đùi một phát: “Cái gì cũng không nói, đại nhân vừa thấy tau thì nổi trận lôi đình, một chưởng đẩy tau ra ngoài luôn! Cái gì cũng chưa kịp hỏi đâu.” Nói xong, hắn ta móc ra một hạt châu ở trong người, đưa cho ông lão: “Thôn trưởng, trả lại cho ngài Tị thủy (tránh nước) châu này.”
Hóa ra thôn trưởng chính là ông lão nói chuyện với Lý Do Hỉ, ông lão nhận hạt châu, khuôn mặt già nua nhăn lại như cái giẻ lau: “Thế năm nay có làm mưa hay không?”
Lý Do Hỉ ở bên cạnh nghe mà chẳng hiểu, vội thò đầu vào hỏi: “Vì sao Hà thần lại không thu nhận, có phải là khẩu vị này không tốt không?”
Thôn dân thấy nàng là người ngoài, cái gì cũng không biết, ngươi một lời, ta một câu, ồn ào hẳn lên.
Hóa ra thôn dân của Thạch Đầu thôn đều là chạy nạn lũ lụt đến đây, hạ du Hoài Thủy bị lũ lụt hàng năm, bọn họ đành thuận theo dòng nước đi lên phía thượng du.
Nghe nói dưới Hoài Thủy có một Hà thần, có thể bảo hộ cho vùng này không bị lũ lụt, họ dứt khoát cắm rễ bên bờ sông.
Người chạy nạn rất nhiều, cũng dần dần hình thành một cái thôn.
Vì cảm kích Hà thần bảo hộ, thôn dân bèn tổ chức tự phát, vào lúc ngày hè mưa nhiều nhất mỗi năm đều đi cúng tế Hà thần một lần.
Nhưng mà mỗi lần Hà thần đều ném người lại, cũng không biết là vì sao.
Thôn dân tưởng Hà thần kén chọn, đành đổi các loại cúng tế khác nhau.
Năm đầu tiên, lúc hạn hán, hiến một tiểu cô nương mười sáu tuổi.
Sau khi bị Hà thần ném ra, trong tay còn cầm một hạt châu, nói là Hà thần tặng nàng ta, ngày hôm đó liền có một trận mưa.
Thôn dân đều nhận định là Hà thần hiển linh rồi, vì thế, mỗi năm đều muốn hiến một người.
Nhưng mà, mỗi lần vừa xuống lại bị ném trở về.
Bất luận là bà lão bảy, tám mươi tuổi, hay là góa phụ trẻ trung.
Thôn dân vẫn luôn nghiên cứu sở thích của Hà thần, mấy năm gần đây bắt đầu ném nam nhân, nhưng bất kể trẻ con hay người lớn, dáng vẻ khó nhìn vô cùng cũng đều bị Hà thần ném trở lại.
Bao gồm ông lão trưởng thôn cũng đích thân đi xuống ba lần.
Hà thần không chỉ không làm lũ lụt, còn luôn làm mưa giúp, không nhận thù lao, điều này làm thôn dân bọn họ vô cùng băn khoăn trong lòng.
Thôn trưởng buồn bã: “Rốt cuộc Hà thần đại nhân thích gu nào đây? Sao mà gu nào đại nhân cũng không thích vậy?”
Mọi người đang nói chuyện, bầu trời sáng sủa vừa nãy đột nhiên có mây đen nghìn nghịt, tối om om, là dấu hiệu muốn mưa.
Chúng thôn dân hoan hô một tiếng: “Hà thần đồng ý rồi, Hà thần đồng ý rồi!” Mọi người quỳ trên mặt đất, dập đầu mấy cái, rồi lại tản ra bốn phía.
Dỡ đài cúng tế, gỡ lều, thu sạp, về nhà.
Hà thần không chỉ không ăn thịt người, còn giúp làm mưa.
Lý Do Hỉ sờ cằm cân nhắc — Xem ra, chắc thứ đồ kia cũng không khó mượn.
Lý Do Hỉ và Bách Lý Minh Minh cũng nhanh chóng giúp đỡ thôn dân thu dọn đồ đạc.
Đợi lúc đến nhà thôn trưởng, nàng trực tiếp đi vào vấn đề.
“Thông trưởng đại gia, thật không dám giấu diếm, chúng tôi đến tìm Hà thần là muốn mượn một món đồ đi cứu người.
Nghe lão nhân gia ngài nói chắc Hà thần không xấu xa, ngài xem ngài có thể đưa Tỵ thủy châu cho tôi mượn không, tôi đi xuống tìm Hà thần thương lượng mượn đồ, cũng thuận tiện giúp ngài hỏi thử tại sao Hà thần không nhận tế phẩm.
Ngài thấy thế nào?”
Hà thần không nhận tế phẩm, xác thực đây là vấn đề lớn quấy nhiễu Thạch Đầu thôn một thời gian dài.
Trong quan niệm của tổ tiên ông cha, muốn đạt được thì nhất định phải trả giá, lẽ trời xoay vần là phải như thế.
Bậc cha chú của thôn trưởng cũng là chạy nạn đến đây.
Hoài Thủy hà trải dài nghìn dặm, dưới đáy nước không biết có bao nhiêu yêu, tiên, thần, ma trú ngụ.
Nghe nói khi họ ở hạ du Hoài Thủy cũng thường xuyên hiến tế Hà thần, nhưng lũ lụt vẫn thường xảy ra không ngớt, có lúc mưa to liền một tháng trời, ngập hỏng không biết bao nhiêu ruộng tốt.
Hại bao nhiêu người không nhà để về, gia đình ly tán.
Nông dân dựa vào ông trời ăn cơm, họ bị lũ lụt phải chạy nạn đến đây, sống bên cạnh Hoài Thủy, may mắn có Hà thần phù hộ, đương nhiên cũng muốn đền đáp một, hai.
Nhưng mà vì sao Hà thân không nhận tế phẩm, thật sự là mọi người nghĩ mãi không ra.
Nhỡ hôm nào tâm trạng Hà thần không tốt, không bảo hộ mọi người nữa thì phải làm sao đây?
Dù sao người ta cũng không thu của ngươi cái gì, làm hay không làm mưa, xả hay không xả lũ, tất cả dựa vào tâm trạng.
Lý Do Hỉ muốn nói, nếu đúng là Hà thần cai quản, vậy chắc chắn sẽ không ăn thịt người tùy tiện, mà là tu chính đạo.
Hà thần mà có thể ăn thịt người tùy tiện sao có lòng tốt quan tâm ngươi có bị hạn không? Có làm mưa không?
Nhưng mà những lời này không cần nói với họ, nói cũng như không.
Quan niệm truyền thống không phải chỉ một, hai câu là có thể thay đổi được.
Ba người Lý Do Hỉ, Bách Lý Minh Minh và thôn trưởng ngồi ở cửa nhà.
Bên ngoài mưa như trút, vẻ mặt thôn trưởng buồn khổ, không biết nên đáp ứng nàng hay không.
Lý Do Hỉ vội vàng nói, “Thật ra chúng tôi là tu giả, ông xem thuộc hạ của tôi đây, có thể dùng kiếm trong mưa, lại không hề làm ướt áo, cũng có chút thần thông.
Cách nơi này không xa có một trấn xuất hiện bệnh dịch, chúng tôi tìm Hà thần cũng là vì cứu người, tuyệt đối không có ác ý!”
Bách Lý Minh Minh nghe được, nhanh chóng phối hợp, nhảy vào màn mưa múa kiếm, thanh trọng kiếm của hắn cũng là đen tuyền, kết hợp với áo đen, mặt nạ đen, quả nhiên rất giống thế ngoại cao nhân thân thủ bất phàm.
Thân kiếm phá ngang màn mưa, vẽ ra một đường cong cực kỳ xinh đẹp.
Dáng vẻ hắn tự nhiên, nghiêm túc; kiếm pháp siêu quần.
Lúc hắn cất kiếm vào vỏ, trở lại mái hiên, quả nhiên đến cả một góc áo cũng không ẩm ướt.
Thôn trưởng sờ soạng trên dưới toàn thân Bách Lý Minh Minh một lần thẳng cho đến khi mặt sắt bất thiện trừng mắt thì lão mới hơi ngượng ngùng rút tay về.
Bà vợ thôn trưởng đứng nhìn ở một bên, “Bé ngoan, hai người là thần tiên thật à?”
Lý Do Hỉ gật đầu, “Hắn là thuộc hạ của tôi, nghĩ chắc thôn trưởng cũng không cần xem thử bản lĩnh của tôi nữa rồi hả?” Bởi vì xác thực là tôi cũng chẳng có bản lĩnh gì.
Thôn trưởng khoanh tay ngồi xổm dưới mái hiên, nước mưa thấm ướt đôi giày vải của lão, lão vẫn không nói chuyện.
Lão cũng buồn bực mà, tế phẩm mỗi năm đều là rút thăm chọn ra, chọn trúng nhà ai cũng không dễ chịu, ai biết được năm nay Hà thần sẽ đột nhiên muốn ăn thịt người không? Nhỡ đâu đột nhiên hợp khẩu vị, ném xuống lại không được ném lên thì làm sao bây giờ?
Nhưng mà không hiến tế thì cũng không được, biết trong sông có Hà thần, được Hà thần che chở mà lại không hiến tế, đây chính là tối kỵ.
Tổ tiên đời đời đều dựa vào sông, kiếm ăn từ sông, quy củ đã được định ra, không thể vi phạm.
Bà vợ thôn trưởng vỗ vai lão, an ủi: “Đương gia, ông cứ để cho họ đi thử xem, cũng hỏi rốt cuộc thì Hà thần không thích hay là không muốn nhận tế phẩm?”
Thôn trưởng quay đầu nhìn bà vợ, lấy một hạt châu tròn vành vạnh ở trong tay áo ra, là Tỵ thủy châu lớn cỡ ngón tay cái: “Tôi bảo cô này, cho cô đấy, nếu cô có thể gặp được Hà thần, hỏi rõ ràng vì sao không nhận tế phẩm thì hạt châu này tặng cho cô luôn!”
Lý Do Hỉ nhận hạt châu, “Được, mạng người quan trọng, việc này không thể chậm trễ, bây giờ tôi đi ngay.”
Bách Lý Minh Minh theo nàng ra bờ sông một lần nữa, Lý Do Hỉ đang ở trên bờ tìm vị trí xuống nước thích hợp, hắn nói: “Thật ra cô có thể không mượn Tỵ thủy châu cũng được, tôi có chú ngự thủy, có thể giúp cô xuống nước đi hỏi.”
Lý Do Hỉ lắc đầu: “Đây vốn là việc do tôi gây nên, đương nhiên tôi phải đích thân giải quyết.
Cậu có thể sùng bái tôi, bởi vì tôi chính là người có tấm lòng lương thiện, có trách nhiệm như vậy.”
Bách Lý Minh Minh cạn lời: “Tiểu thư coi cô như tri kỷ, tôi chỉ sợ cô bị chết toi, nàng ấy sẽ đau lòng.”
“Câm miệng thối của ngươi lại!” Lý Do Hỉ cất kỹ Tỵ thủy châu, hít một hơi thật sâu, bịt mũi rồi nhảy xuống nước.
Quả nhiên là Tỵ thủy châu thần kỳ, nước sông rất trong, tầm nhìn dưới nước vô cùng rõ ràng.
Lý Do Hỉ thử mở miệng, nước không hề chảy vào miệng mũi, có thể hít hở tự do.
Nàng khua tứ chi, ra sức bơi xuống dưới, không biết là bơi bao lâu, cuối cùng cũng dẫm lên đáy nước đầy bùn cát và đá cuội.
Xung quanh đều là rong bèo rậm rạp, còn có cá nhỏ sáp đến gần, tò mò đánh giá nàng, cắn tóc dài và quần áo tản trong nước của nàng.
Kê Vô Trần trong thức hải đột nhiên mở mắt, “Chính là chỗ này, đáy sông!”
Lý Do Hỉ vội vàng lấy Phong ngữ bốc ra xem, quả nhiên, góc chính đông ở sát góc đông nam đã biến hoàn toàn thành màu đen tuyền.
Vốn còn tưởng mảnh (thân thể của Kê Vô Trần) tiếp theo còn phải đi rất xa, không ngờ lại có thể gần như thế!
“Tôi cũng cảm giác được rồi, nhưng mà chỗ này thật sự rất rộng lớn, lại là đáy nước.” Lý Do Hỉ đi trên cát sông, mượn lực đẩy của nước, cảm thấy nhẹ như bay.
Kê Vô Trần nói: “Đừng vội, từ từ tìm.”
Đúng vào lúc Lý Do Hỉ đang tò mò đánh giá mọi thứ xung quanh, dòng nước trước mặt bỗng trở nên chảy xiết, nhanh chóng hình thành một dòng nước xoáy cuốn nàng vào trong.
“Lại đến nữa?” Giọng nói hùng hậu khuếch tán dưới nước, làm nổi lên từng tầng gợn sóng.
Lý Do Hỉ thấy một nam nhân thân hình cao to, tóc trắng áo trắng, cầm một cái mỏ neo sắt cực lớn, đưa tay tạt một chưởng muốn quạt nàng bay đi.
Lý Do Hỉ gấp gáp quỳ xuống chẳng có tiền đồ: “Tôi không phải tân nương, tôi không phải…..
Tôi cũng chẳng mặc áo đỏ…..” Nàng đã bị cột nước đánh ra xa bảy, tám trượng, nháy mắt tiếp theo lại bị kéo trở về, đối diện với một khuôn mặt…..
khỉ.
Vóc người đối phương rất cao, Lý Do Hỉ bị hắn ta nắm cổ áo kéo đến trước mặt: “Ngươi là ai? Sao lại có Tỵ thủy châu của lão tử?”
Lý Do Hỉ phun ra hai cái bong bóng, “Anh là Hà thần đại nhân à? Hà thần đại nhân, có thể bỏ tôi xuống trước đã rồi lại nói chuyện không?”
Đối phương ném nàng xuống đất, Lý Do Hỉ phát hiện ra nói chuyện thế này càng mệt hơn.
Quả thật là Hà thần đại nhân cao quá, nàng đứng lên cũng chỉ đến eo hắn ta, vừa vặn đối mặt với mấy múi cơ bụng để trần của hắn ta.
“Nói! Nếu không một chưởng của lão tử quạt ngươi bay!” Hà thần ngồi xổm xuống để ngang tầm nhìn với nàng.
Mặc dù hắn ta có một khuôn mặt khỉ trán dô mũi gãy, nhưng lại đầy mỹ cảm hoang dã và phóng đãng vô cùng.
Hắn bấm khuyên mũi, trên cổ còn đeo dây xích nhìn có vẻ rất nặng, một đầu tóc trắng không dài lắm xõa trong nước, quần áo trên người đã rách tả tơi, đại bộ phận da thịt bị hở ra đều bao phủ bởi lông trắng, nhưng vẫn có thể thấy được cơ bắp rắn chắc, căng chặt.
Nói ngắn gọn, Lý Do Hỉ chưa từng thấy ai có thể có bộ dáng vừa giống khỉ vừa giống người, lại còn anh tuấn như thế.
Lý Do Hỉ nói lý do đến đây, lại trình bày chuyện thôn dân ủy thác và lai lịch Tỵ thủy châu một cách rõ ràng.
Hà thần ngồi xổm trên đất, cau mày lâm vào trầm tư.
Lý Do Hỉ gọi: “Hà thần đại nhân?”
Hắn ta nhướng mày nhìn nàng: “Lão tử không phải là Hà thần gì gì cả, con hà bá đó còn xấu hơn lão tử nhiều.
Lão tử tên là Vô Chi Kỳ, nếu còn nghe thấy ngươi gọi lão tử là Hà thần, lão tử sẽ không lịch sự với ngươi nữa đâu!”
Lý Do Hỉ cúi đầu khom lưng: “Được, được, Vô Chi Kỳ đại nhân đẹp trai, phong độ!”.