Đọc truyện Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác – Chương 15: Các Nhà Tư Bản Đáng Ghét!
Đoàn người ăn cơm, lên đường, đi qua mỗi nơi lại dừng một chút.
Sau khi đi được nửa tháng, rốt cuộc cũng đến Tứ Hà thành.
Bách Lý Lộ Lộ khắc riêng tử trận trong sáo huân của Lý Do Hỉ lại, mỗi ngày ngồi xổm ở trong nhà nhìn theo một điểm nho nhỏ màu đỏ trên trận pháp, đang chuyển động về hướng Tứ Hà thành với tốc độ con rùa, bò nguyên nửa tháng, cuối cùng cũng đến rồi.
Bách Lý Lộ Lộ đặc biệt dựng một tấm biển đón người ở cửa thành, nàng ngồi dưới ô che nắng, uống trà, ăn hoa quả.
Cái bàn nhỏ ở bên cạnh đặt Lang Nha bổng, Phi Hổ trảo, Lưu Tinh chùy…, đầy đủ các loại vũ khí, chuẩn bị hết thảy để chiêu đãi vị khách từ xa đến này.
Mùng sáu tháng sáu, tết Thiên Huống (1) với ý nghĩa ông Trời ban ơn.
Gần Tứ Hà thành ở Tu Du giới có một tòa điện tên là Thiên Huống, mỗi khi đến tết Thiên Huống, Thiên Huống điện và các đạo quan lớn của Tu Du giới đều phải mang kinh thư ra phơi nắng, quét sạch bụi bặm.
Còn phải lập đạo tràng, làm phép cầu phúc, che chở cho cả một phương được bình an.
Hôm nay chính là tết Thiên Huống, Tứ Hà thành vốn là một thành lớn của thế giới tu chân, mỗi khi đến dịp tết nhất càng thêm náo nhiệt phi phàm, thế nên số người xếp hàng vào thành hôm nay đã dài như một con rồng rồi.
Bách Lý Lộ Lộ nhìn chằm chằm vào tử trận trên bản khắc đá, không hề chớp mắt, nhưng mà người vào thành nhiều thế này.
Rốt cuộc Lý Do Hỉ là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, chiều cao, dáng vẻ thế nào, nàng đều không hay biết.
Đương nhiên là Lý Do Hỉ, Thập Dương, và Vạn Nương đang nằm ngủ ngon lành trong xe ngựa.
Người đánh xe có nhìn thấy nhưng hắn lại không biết chữ, kệ cô có làm bao nhiêu tấm biển đi nữa thì hắn cũng không nhận ra.
Tử trận chỉ có thể vạch ra một phạm vi đại khái, làm sao có thể tìm được người kia trong biển người mênh mông đây? Bách Lý Lộ Lộ bó tay hết cách, trơ mắt nhìn điểm đỏ theo đám đông vào trong thành.
Ba người một hổ vào thành, thanh toán tiền cho người đánh xe, rồi mọi người đi vào quán trọ nghỉ tạm, ăn cơm trước đã.
Lý Do Hỉ đi tìm hiệu cầm đồ, rồi lại đi nộp cước phí sáo huân.
Trên phố, người người tấp nập, xe ngựa đi lại như nước chảy.
Hai bên đường đầy tiệm trà, quán rượu, mái ngói cong vút, cờ hiệu tung bay.
Phân xưởng, hàng rong, phồn hoa náo nhiệt.
Vì là tết Thiên Huống nên có thêm khá nhiều quầy hàng tạm thời bán hương, nến, bán đồ ăn vặt, và kinh thư lậu, mấy con phố chính đều kín người, tiếng nói ồn ào, náo động.
Lý Do tùy tiện tìm một tiệm cầm đồ, móc hết bảo kiếm đặt trên quầy.
Hỏa kế (người làm thuê) của nhà giàu liền mắt lé dò xét, “Bản tiệm không thu pháp bảo, cô nương ra cửa, rẽ phải, đi đến Vạn Bảo lâu xem.”
Vạn Bảo lâu thì Vạn Bảo lâu, Lý Do Hỉ nhấc chân đi, đúng là vừa ra ngoài không bao xa đã nhìn thấy cửa của Vạn Bảo lâu.
Quả thật, Vạn Bảo lâu không phải là một tiệm nhỏ tầm thường, vừa bước vào đã có hỏa kế nhiệt tình chào hỏi: “Cô nương muốn cầm cố hay là chuộc đồ?”
Lý Do Hỉ vỗ cái túi giới tử, nhướng mày: “Cầm đồ, không nhiều đâu, chỉ có mấy mươi cái thôi.”
Ánh mắt hỏa kế sáng lên, dẫn nàng lên gác: “Cô nương, mời đi bên này.”
Trên gác là các gian đơn lẻ, độc lập, dùng để tiếp đãi một số khách hàng lớn, có chuyên gia định giá.
Bên trong có một ông lão râu bạc đang ngồi, gẩy một cái bàn tính vàng vang lên tiếng lách ca lách cách.
Lý Do Hỉ cũng không dài dòng, lấy từng món, từng đồ một từ trong túi giới tử ra, bày đầy một cái bàn.
Nhưng hiển nhiên là hai vị này thấy nhiều biết rộng, hỏa kế lễ tân dẫn nàng lên và lão định giá nhà giàu cũng chẳng hề chớp mắt.
Phàm là pháp bảo đến Vạn Bảo lâu, phần lớn có lai lịch chẳng sạch sẽ gì, nếu không phải là trộm được, thì chính là cướp đến tay.
Cái loại việc giết người đoạt bảo này hoàn toàn dựa vào bản lĩnh, thế giới tu chân to lớn như thế, việc gì đều có hết.
Vạn Bảo lâu chỉ để ý đến thu mua, tất cả các việc khác đều không quan tâm.
Pháp bảo mới sẽ tự có đường tiêu thụ, nhưng hàng secondhand thì lợi nhuận rất cao.
Vạn Bảo lâu chỉ thu nhận đồ cầm cố vĩnh viễn, qua tay họ lại biến thành đồ mới, rồi mang đi bán, là một chuỗi sản nghiệp khép kín.
Những việc cong cong quẹo quẹo ở sau lưng thì khỏi cần nói rồi.
Hỏa kế nói nguyên tắc cho Lý Do Hỉ nghe một lần, Lý Do Hỉ gật đầu đáp ứng hết, sau đó kí tên đồng ý, bắt đầu định giá.
Những pháp bảo này vẫn còn mang theo màu đất khá mới, hỏa kế bất giác nhiều chuyện, hỏi một câu, Lý Do Hỉ thuận miệng trả lời: “Đúng thế, nghề tổ truyền của tôi đây chính là “Hiệu úy mò vàng (trộm mộ – 2)”, sở trường tìm vàng, (xác) định huyệt (mộ) theo con đường phong thủy.
Sao vậy, chỗ này của mấy người không phải là không hỏi lai lịch à? Đồ còn cầm nữa không?”
Tu sĩ không để ý việc sau khi chết được an nghỉ như người phàm.
Bất luận là tu sĩ phi thăng, hay chết ngỏm củ tỏi, nếu có môn có phái thì sau khi thân thể tiêu tán sẽ không mang theo pháp bảo, để lại tất cả cho môn phái dùng.
Cho dù là tán tu cũng rất ít người sống thọ và chết tại nhà, nếu không bị người ta giết chết để đoạt bảo, thì là chết già.
Phần đông tu sĩ chết già đều bởi vì tài nguyên có hạn, tu vi có hạn, không thể đột phá cảnh giới tăng tuổi thọ — Chính là nghèo.
Cũng không biết cô nương này đào đâu ra mấy hàng thổ sản kia tới.
Nhưng mà Vạn Bảo lâu có ba không hỏi, không hỏi lai lịch, không hỏi nơi đi, không hỏi thân phận.
Hỏa kế bị nghẹn hỏng, sờ mũi không lên tiếng, thật thật thà thà định giá giúp nàng: “Phi kiếm tứ phẩm, định giá năm mươi cái linh thạch tam phẩm; nhẫn trữ vật, định giá hai mươi cái linh thạch nhất phẩm; tử kim bát vu (bát xin cơm của nhà sư màu vàng tím) tam phẩm, định giá một trăm cái linh thạch nhị phẩm…..”
Bất luận là linh thạch hay pháp bảo, từ nhất phẩm đến cửu phẩm, phẩm giá càng cao thì càng tốt.
Sau nửa canh giờ, Lý Do Hỉ ôm một khoản cực lớn trong lòng — Hơn sáu trăm linh thạch lục phẩm, cảm thấy mỹ mãn ra khỏi cửa lớn của Vạn Bảo lâu.
Chân trước vừa bước ra, chân sau đã bị người kéo ống tay áo.
Lý Do Hỉ kinh ngạc trong lòng, ôm chặt túi giới tử, quay đầu nhìn lại, thấy dáng vẻ của đối phương thì trong đầu không khỏi vang lên ‘Váy dài màu vàng nhạt, mái tóc rối bồng bềnh, nắm tay anh…..’ (Hỉ đang rap, chú thích ở chương 5)
Bách Lý Lộ Lộ hỏi: “Người là Lý Do Hỉ à?”
Lý Do Hỉ rút tay áo ra, cẩn thận đánh giá nàng: “Cô là ai?”
Hỏa kế trong tiệm đều nghểnh cổ thật dài lên xem — Thiên kim nhà Bách Lý thành chủ không làm việc đứng đắn thì mọi người biết từ lâu, nàng đã canh giữ ở cửa nửa canh giờ rồi, người ra vào đều bị kéo tay áo hỏi ngươi có phải là Lý Do Hỉ không.
Rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể để cho Bách Lý tiểu thư nhớ thương như vậy chứ!
Bách Lý Lộ Lộ hỏi: “Ngươi cứ nói ngươi có phải Lý Do Hỉ hay không?”
Lý Do Hỉ không đổi sắc mặt: “Không phải, tôi là Thúy Hoa.”
Bách Lý Lộ Lộ ờ một tiếng, ngồi lại ghế dựa do Bách Lý Minh Minh chuẩn bị cho nàng, quay đầu đi, tiếp tục nhìn chằm chằm Vạn Bảo lâu.
Hừm — Con bé này là ai nhỉ? Sao lại biết tên mình?
Ánh mắt Bách Lý Minh Minh sắc bén như dao, Lý Do Hỉ không dám nhìn kỹ, bước nhanh rời đi.
Trước không để ý, việc chính quan trọng hơn.
Nghe ngóng suốt đường về Lĩnh Tiên quán.
Ở Lĩnh Tiên quán, người đến người đi, khá nhiều nam nam nữ nữ đeo hòm trúc ra ra vào vào, bọn họ đều là Thái phong giả – người săn tin dân gian toàn thời gian hoặc bán thời gian.
Ở các giới lớn đều có Thái phong giả của Lĩnh Tiên quán, phân tán các nơi, có chuyên nghiệp, cũng có nghiệp dư.
Họ đeo hòm trúc đi hết đường phố ngõ xóm, trèo đèo lội suối.
Thăm hỏi, nghe ngóng tin tức dân gian và chuyện lạ đó đây ở bốn phương, cùng với tin đồn của các đại tông môn, lấy việc bán tin tức cho Lĩnh Tiên quán để kiếm sống.
Nghiệp vụ liên quan tới Lĩnh Tiên quán rất rộng, việc bảo vệ trận pháp của sáo huân cũng do họ làm.
Thu nhập chủ yếu là cước phí hàng tháng của cái huân và quảng cáo hot search.
Họ cũng phụ trách gửi thư, gửi bưu phẩm, và buôn bán các loại tin tức, tìm người.
Trong đại sảnh có quầy chuyên thu cước phí, Lý Do Hỉ lấy cái huân ra, đặt trên quầy: “Tôi muốn nghe tin tức và có thể truyền âm, gói cước một năm loại rẻ nhất.”
Hỏa kế mỉm cười: “Có gói cước mỗi tháng 299 nhị phẩm, không quảng cáo, được không?”
Lý Do Hỉ nói: “Không cần đâu, tôi muốn gói rẻ nhất.”
Hỏa kế tiếp tục mỉm cười: “Thế thì có gói cước mỗi tháng 199 nhị phẩm, giảm nửa quảng cáo, được không?”
Lý Do Hỉ gõ lên trên quầy: “Tôi nói là rẻ nhất, rẻ nhất ý, tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà, cô không nghe hiểu à!” Nhà mạng đáng ghét, đi đến đâu cũng đều để cho người ta ghét, mà lại còn không rời họ ra được, tức thế.
Thân là người phục vụ chuyên nghiệp, hai điểm quan trọng nhất chính là tính tình tốt, da mặt dày.
Hỏa kế, mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, đặt cái huân vào một trận pháp màu vàng kim ở trên quầy, cười nói: “Cảm ơn sự chiếu cố của khách hàng, hai trăm linh thạch nhất* phẩm.”
Lý Do Hỉ líu lưỡi: “Đắt thế cơ á!”
Hỏa kế nói: “Thưa quý khách hàng, ngài đóng một năm cước phí sử dụng, đây đã là gói rẻ nhất rồi.”
Nhà mạng đáng ghét…..
Một trăm cái linh thạch nhất phẩm bằng một cái linh thạch nhị phẩm, thật ra tính thế thì cũng không phải là rất đắt, nhưng mà Lý Do Hỉ còn cảm thấy đau như cắt thịt.
Nộp phí rồi Lý Do Hỉ thử một chút, xác nhận đã mở khóa rồi mới cất cái huân đi.
Nàng đóng tiền xong còn chưa đi, sáp vào quầy, bí bí mật mật, hỏi: “Nghe nói chỗ này còn có thể tìm người à?”
Hỏa kế mỉm cười như trước, Lý Do Hỉ cũng nghi ngờ có phải hắn đang đeo mặt nạ mỉm cười hay không.
“Tìm người, mua tin tức, mời quý khách lên tầng hai, quầy số một, để xếp hàng, xin hỏi, còn có thể giúp gì cho quý khách không?”
Lý Do Hỉ ngượng nghịu: Được, xem như anh lợi hại.
Để tiện cho Thái phong giả vội vã đi lại, tìm người, gửi bưu phẩm đều đặt quầy ở tầng hai, so ra thì số người đi lại trên tầng hai ít hơn nhiều.
Nhưng mà quầy tìm người còn phải xếp hàng, hơn nữa, rõ ràng là thái độ phục vụ kém rất nhiều!
Một chàng trai trẻ nói với hỏa kế trong quầy: “Chú chó Đại Hoàng trông cửa nhà tôi đã chạy mất tiêu từ tối qua rồi, có thể giúp tìm không?”
Hỏa kế nói: “Tìm linh sủng sang quầy số hai.”
Chàng trai đau khổ: “Chú chó nhà tôi không phải linh sủng, chỉ là một con chó địa phương bình thường màu vàng, đi theo tôi đã nhiều năm rồi…..”
Hỏa kế không kiên nhẫn: “Quầy số hai, quầy số hai!”
Một người phụ nữ có thân hình hơi béo, chống nạnh, trợn mắt: “Tương công nhà ta chạy đi mất cùng một tiểu tiện nhân, ngươi đi tìm hắn về đây cho ta, bao nhiêu tiền ta cũng trả được!”
Hỏa kế quăng một tờ giấy ra: “Điền vào đây trước đi, ra quầy số ba đóng tiền, rồi quay lại.”
Tiếp theo là ông nông dân râu quai nón rậm rạp, căng thẳng xoa tay: “Đại huynh đệ, tôi điền xong rồi, cũng nộp phí rồi, có thể tìm con trai tôi về được không?”
Hỏa kế nói: “Lưu lại trận pháp liên lạc cái huân của ông, tìm được sẽ báo cho ông.”
Ông nông dân tủi thân: “Nhưng mà tôi chẳng có huân…..”
Hỏa kế nâng cằm, dương dương tự đắc: “Không có thì xuống tầng một mua một cái đi, sau đó lên xếp hàng.”
…..
Lý Do Hỉ nhìn đến há mồm trợn mắt, kể cả Kê Vô Trần trong thức hải.
Hắn thì thào: “Mới qua nghìn năm, thế giới tu chân đã phát triển đến mức độ này, đúng là bản tọa được mở rộng tầm mắt!” Ma Vương từng quát tháo ở Xích Huyết giới lại cũng có cảm giác mới lạ của nhà quê lên thành phố cơ đấy.
Giống như một người mãn hạn tù, được thả, hắn bị nhốt một nghìn năm, sau khi ra ngoài thì phát hiện cả thế giới đã thay hình đổi dạng rồi.
Nghìn năm trước chỉ cần nắm đấm đủ cứng là có thể đánh cho một khoảng trời của thế giới tu chân không tồn tại được nữa.
Hiện nay, có tiền mới là đại gia.
Nếu nói có lĩnh hội được lời gì tâm đắc, thì đó chính là — HỐI HẬN, vô cùng hối hận.
Nếu hắn có đầu óc làm ăn như thế này, lúc đầu Xích Huyết giới sẽ không vì nghèo nàn mà ra ngoài đốt, giết, cướp, giật, sau cùng còn bị nhân sĩ chính phái do Đồ Lục đảo đứng đầu tiêu diệt.
Lý Do Hỉ nói: “Ai nói không đúng đâu.” Đi đến chỗ nào cũng phải xếp hàng, quả đúng là nhân gian chân thực.
Nhìn xem nhà mạng người ta này, quản lý này, rất quen thuộc, rất thân thiết, rất làm ra vẻ!.