Đọc truyện Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác – Chương 117: Thiếu
Buổi tối, lúc mọi người ăn cơm, Lý Do Hỉ gặp được Ngọc Dung.
Khanh vốn giai nhân, sao lại thiếu não?
Cũng không biết là khi nào thì bà ta tìm đến đây.
Lúc này đang ngồi bên cạnh Điểm Đăng, hầu hạ cẩn thận, rót rượu, gắp thức ăn cho lão, “Phu quân, đây là rượu sữa dừa mà chàng thích uống nhất.
Khi trước đi qua Hải Thành Đông giới, thấy chàng rất thích, thiếp đã lén giữ vài vò.”
Thập Dương vươn cổ lên nhìn sang, “Rượu sữa dừa? Tôi cũng muốn uống!”
Lý Do Hỉ tung ra một đấm, “Đêm qua em còn chưa uống đủ phải không?” Đi đến đâu cũng không có mắt như thế.
Thập Dương bĩu môi, “Xì.”
Ngọc Yên hầu hạ người lớn xong, lại đến hầu hạ trẻ con — Bón bé Ngọc Yên ăn cơm.
Ngọc Yên chọc đũa vào bát cơm, mắt nhìn Điểm Đăng chằm chặp, cứ như là đã đâm vào người lão mười bảy, mười tám cái lỗ.
Trẻ con đều không che dấu yêu, ghét của bản thân.
Cô bé thể hiện sự không thích của mình với người kia một cách ngang nhiên, cho dù người kia chính là cha ruột cô bé.
Ngọc Dung rút đi đôi đũa của cô bé, Ngọc Yên bất mãn: “Mẹ!”
Ngọc Dung múc một bát canh gà, dùng thìa bón cho cô bé, “Yên Yên ngoan, ăn cơm đi.”
Thanh danh bên ngoài của Điểm Đăng, bao gồm Ngọc Dung, hai người một người là cát chạy đi, một người là gió đuổi theo.
Dường như ai ai ở thế giới tu chân đều biết, đã chẳng còn lạ lẫm gì từ lâu rồi.
Lúc này đây cũng không ai cố ý nhìn sang bên này, thỉnh thoảng có người quen đi qua chào hỏi, Điểm Đăng cũng mỉm cười trả lời.
Thập Dương chú ý đến miếng ngọc bội hình hoa ở thắt lưng Ngọc Dung, huých Lý Do Hỉ, ý bảo nàng nhìn xem.
Ngọc bội bóng loáng, linh khí vờn quanh, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường.
Trái tim Lý Do Hỉ nhảy dựng lên — Điểm Đăng đã phân tu vi ra cho Ngọc Dung rồi, xảy ra lúc nào thế này? Thế sao mà Ngọc Dung chết đây?
Mà sau đó, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra để lại bóng ma tâm lý trong lòng Ngọc Yên, Ngọc Yên mới có thể trăm phương nghìn kế muốn giết cha như thế? Ngọc Yên lấy uế khí cũng chẳng qua là để tu vi tịnh tiến, có thể chiến một trận với Điểm Đăng mà thôi.
Bây giờ đã hiểu đại khái chút chuyện hồi nhỏ của Ngọc Yên, Lý Do Hỉ cũng chẳng tức giận như thế nữa.
Huống chi, bây giờ Ngọc Yên vẫn còn là một đứa bé, cái gì cũng không hiểu, chẳng có cách nào so đo thật.
Mấy người đều ôm suy nghĩ riêng, ăn cơm xong, Ngọc Dung đi theo Điểm Đăng về phòng.
Bé Ngọc Yên không vui, Kim Kiên mang bé ra ngoài chơi.
Lý Do Hỉ và Thập Dương nhìn nhau một cái, đạt thành nhận thức chung — Đi nghe góc tường!
Đương nhiên là Vô Trần không rời Lý Do Hỉ một tấc, thế là khách trọ đi qua hành lang sẽ nhìn thấy ba người họ ngồi xổm trước cửa phòng Điểm Đăng, nghe trộm trắng trợn, chẳng nể nang gì!
Với tu vi của Điểm Đăng, đương nhiên là lão ta phát hiện ra họ rồi.
Lão cười âm thầm, cũng không ra đuổi, chỉ cảm thấy thú vị.
Hoặc là do sống lâu quá rồi, hoặc là vì đã biết được vận mệnh của mình, lão đều ôm thái độ chẳng sao cả với phần lớn sự việc trên thế gian này.
Trong phòng, Ngọc Dung vẫn hệt như lúc trước khi họ còn ở với nhau, giúp lão ta sửa sang lại phòng, chuẩn bị nước nóng cho lão rửa mặt.
Rõ ràng chỉ cần một thuật pháp là có thể giải quyết, thế mà bà ta vẫn cứ tự tay làm hết.
Điểm Đăng ngồi bên bàn, đè tay bà ta lại, hỏi: “Bà muốn thế nào?”
Ngọc Dung cười, một bàn tay khác đè lên tay lão, “Chàng biết mà, thiếp chỉ muốn ở bên chàng vĩnh viễn thôi.
Yên Yên cũng rất nhớ chàng, con bé vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nếu có chỗ nào mạo phạm thì chàng cũng đừng so đo.”
Rõ ràng là con gái ruột, thế mà lại lo lắng sẽ mạo phạm lão.
Điểm Đăng nhìn bà ta, ánh mắt bình tĩnh, “Tôi chưa bao giờ đồng ý với bà cái gì cả.”
Ngọc Dung cố hết sức duy trì nụ cười hoàn hảo nhất, trời sinh ánh mắt, đuôi mày đã kèm sẵn mấy phần quyến rũ, lẳng lơ, “Không sao, thiếp không để ý đến danh phận.
Chàng hiểu tâm ý của thiếp là được, thiếp chỉ muốn ở bên cạnh chàng thôi.”
Điểm Đăng rút tay về, mở miệng nhàn nhạt: “Tình duyên sương sớm (mong manh, ngắn ngủi), không cần tưởng thật.”
Bà ta đã nghe tám chữ này nhiều lần lắm rồi, nhưng mỗi lần đều như bị mũi tên nhọn hoắt đâm xuyên qua trái tim.
Nụ cười của Ngọc Dung trở nên miễn cưỡng, cố nén chua xót nơi cổ họng, gian nan mở miệng: “Nhưng đối với thiếp mà nói, đã đủ để khắc ghi cả đời.”
Điểm Đăng đứng dậy, đến bên cửa sổ.
Cây đào già ngoài cửa đã bị một trận mưa xuân xối đêm qua, cánh hoa tàn rơi đầy gốc, chồi non mới nhú trên cành.
Bất kể lúc nào, giọng điệu của lão vẫn luôn lạnh nhạt như thế, “Duyên phận hai ta đã hết, đừng cưỡng cầu nữa, đừng tìm tôi nữa.”
Ngọc Dung nhìn bóng lưng cao lớn của lão, một hàng lệ chảy xuống gò má, nghẹn ngào: “Thiếp nhớ rõ, ngay từ đầu chàng đã nói rồi, sớm muộn gì chàng cũng phải rời đi.
Là thiếp quá ngốc, còn muốn dùng đứa bé để buộc chàng lại.
Nhưng con người thiếp đây vẫn không tin được, thiếp không tin.
Lẽ nào tất cả những gì tốt đẹp trước kia đều là giả sao? Hay là thiếp không đủ tốt? Thiếp chỉ muốn sống vĩnh viễn với người yêu mà thôi, rất khó sao?”
Điểm Đăng cúi mặt, lạnh lẽo nhìn cây đào dưới sân — Cây này đã sinh ra linh trí, qua thêm mười năm nữa là có thể hóa thành hình người.
Đáng tiếc, ba năm sau, quán trọ sẽ bị hỏa hoạn, diệt sạch mọi thứ trong lửa.
Có đôi khi, vận mệnh chính là như thế.
Điểm Đăng trả lời: “Lúc trước không giả, bà cũng rất tốt, chỉ là hữu duyên vô phận…..” Im lặng một lúc, lão ta lại bổ sung, “Rất khó.
Bà thế này, tôi cũng rất phiền não.”
Lời tình trong cuộc vui, sao có thể xem là thật? Huống chi, lão ta vốn chưa từng hứa hẹn.
Ngọc Dung bi thương từng chữ, “Chưa bao giờ thiếp tin vào vận mệnh.”
Điểm Đăng nói: “Nhưng tôi tin.”
Lý Do
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.