Bạn đang đọc Giấc Mộng Thiên Thu: Chương Q.1 – Chương 34: Vào Hang Cọp Thì Dễ, Ra Hang Cọp Mới Khó
Minh Hải nghe cô gái đó nói như vậy thì đôi mắt chuột trên cái mặt nhọn bỗng trợn lên, tức giận hừ lạnh một tiếng :
– Hừ ! Đại ca đúng là làm ơn mắc oán mới thu nhận hai đứa nhát gan như anh em bọn ngươi, cơ hội tốt như vậy mà còn phải suy nghĩ cái gì, nếu chúng ta không hành động nhanh chóng, không chừng lại bị mấy tên cường đạo ở các động khác hớt tay trên.
Hắn vùa nói dứt lời, cả đám đồng bọn xung quanh chưa gì đã xôn xao đồng thanh hưởng ứng, bọn cường đạo này vốn dĩ đa phần là đám lưu dân, nạn dân và người trong giang hồ cùng tụ tập lại với nhau, từ trước tới nay đã quen cái thói cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu, thấy lợi là làm, chẳng còn biết suy nghĩ cái gì.
Hai anh em nhà này dù sao cũng là mới gia nhập vào đám cường đạo của Động Hang Cọp cách đây không lâu, nhờ có một thân võ công không tệ mà được người đứng đầu Động Hang Cọp trọng dụng, cho nên sức ảnh hưởng dù sao đi nữa cũng không thể nào mạnh bằng một kẻ lâu năm như Minh Hải, hơn nữa hắn còn là nhị ca của đám này.
Minh Hải thấy hai anh em người thanh niên im lặng không nói gì, sau lưng lại có đồng bọn ủng hộ nên lá gan to thêm một ít, được nước lấn tới.
– Nếu như ngươi sợ thì hãy để chuyện này cho nhị ca ta, tất cả mọi trách nhiệm ta sẽ gánh vác, anh em kẻ nào muốn lập được công lớn thì hãy theo ta, phía trước đó là lương thực, là tiền bạc, là gái đẹp đang chờ.
Minh Hải cố ý dồn nội công vào giọng nói, khiến ọi người ở đây đều nghe rõ ràng.
Bọn cường đạo sau khi nghe Minh Hải đem lợi ích ra sách động dụ dỗ thì hai mắt người nào người nấy sáng lóa cả lên, trong lòng đột nhiên nóng bỏng giống như là có một ngọn lửa dục vọng không ngừng thôi thúc, một chút nghi ngại cuối cùng trong lòng cũng không còn sót lại chút nào, vội vã khen nhị ca nói chí phải, thề chết đi theo.
Người thanh niên đôi mày nhíu lại, sắc mặt lạnh lùng, bàn tay từ từ đặt lên chuôi kiếm, ánh mắt nhìn Minh Hải tỏa ra sát khí mãnh liệt, khiến cho lòng hắn chột dạ :
– Ngươi …ngươi…muốn làm gì, đừng quên ta chính là nhị ca của Động Hang Cọp, ngươi muốn tạo phản ư ?
Đám cường đạo thấy người thanh niên manh động, muốn giết Minh Hải thì vội tuốt gươm đao, hầm hè vây lấy hai anh em bọn họ, đám người này bất mãn đã lâu, trong lòng luôn thắc mắc vì cái gì mà hai người mới tới như bọn chúng lại dám đè đầu cưỡi cổ mình, không khí bất chợt căng như dây đàn, chỉ cần Minh Hải ra lệnh một tiếng, cả bọn sẽ thừa dịp xông lên chém giết hai người này cho thỏa nỗi bực tức.
Người thanh niên tuy không hề sợ đám cường đạo ô hợp trước mắt nhưng sau một thoáng suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, tay cầm chuôi kiếm cũng theo đó mà bỏ xuống, chán nản nói :
– Thôi vậy ! Tất cả nghe theo ý nhị ca sắp xếp.
Minh Hải đắc ý cười ha hả :
– Rất tốt, thức thời mới là trang tuấn kiệt, sau khi chuyện này thành công, nhất định sẽ không thiếu phần công lao của hai anh em các ngươi.
Không khí vừa mới căng thẳng lúc nãy bây giờ lại đột nhiên chuyển biến lắng xuống, bình lặng.
Mặc dù ngoài miệng nói ngon ngọt như thế, nhưng trong lòng Minh Hải thì đang ra sức nguyền rủa người thanh niên trước mặt không ít, hắn độc ác thầm nghĩ :
– “Để coi sau chuyện này, đại ca có còn tin tưởng các ngươi nữa không, xem ta sau này sẽ khiến cho hai anh em bọn ngươi muốn chết không được, muốn sống không xong, đặc biệt là con bé kia hê hê.”
Đám cường đạo sau khi thống nhất ý kiến, lập tức chỉnh đốn đội ngũ, theo chân Minh Hải, nhanh chóng tiến về phía đại trại của Quang Châu.
Khi bọn chúng đến được trước đại trại thì trời đã về khuya, chỉ thấy cổng lớn của trại lúc này đang mở toang hoang như mời gọi, dưới ánh sao, mấy người gác cổng đang dựa lưng vào hàng rào mà ngủ gục, bên trong đèn đuốc tắt ngúm tối om, một mảng tĩnh lặng yên bình, chỉ có tiếng côn trùng không ngừng rả rích kêu vang.
Minh Hải thấy vậy thì mừng lắm, vội thét vang một tiếng, ra lệnh tấn công, đám cường đạo lập tức hò reo, lấy thế như thủy triều mà xông vào đại trại.
Minh Hải chạy trước dẫn đầu, chém ra hai đao, phạt bay đầu hai người gác cổng, mọi sự dễ dàng đến không ngờ khiến cho hắn mừng rơn, có điều vẫn có cảm giác là lạ làm sao ấy, tự hỏi cây đao cùn thường ngàycủa hắn tại sao bữa nay lại trở nên sắc bén đột xuất đến như thế, lấy đầu người mà ngọt lịm cứ như là thái rau bổ dưa, nhưng một khi nghĩ tới tiền bạc, gái đẹp sắp đạt được trước mắt, những thắc mắc đó liền nhanh chóng bị hắn quẳng đi mất.
Chẳng thèm liếc mắt tới hai cái xác của lính gác cổng lấy một cái, đám cường đạo cứ như thế chia nhau xông thẳng một mạch tới lều soái của trại, sau khi tới nơi, lúc này cơn hưng phấn ban đầu đã qua đi, bọn chúng từ sự hung hãn nhất thời đã tỉnh táo lại, một đường đi đến đây, vậy mà lại không hề gặp một bóng người, tình cảnh quỷ dị khiến cho lòng người bắt đầu sợ hãi hoang mang.
– Nhị ca, trong lều soái trống hoắc, không có ai.
– Nhị ca, các lều khác cũng thế.
Minh Hải giật mình đánh thót một cái, mồ hôi lạnh túa ra đầy lưng.
– Trúng kế rồi !
Người thanh niên thở dài một tiếng, rút trường kiếm ra khỏi bao, cảnh giác nhìn bốn phía.
– Ngươi nói bậy ! Mọi người mau rút lui.
Minh Hải hoảng sợ, vội vàng ra lệnh triệt thoái, nhưng mà đã vào hang cọp, đến thì dễ, đi mới khó.
Đúng lúc này, giữa đêm khuya thanh vắng, bỗng dưng có một hồi trống dồn dập vang lên, mỗi tiếng trống vậy mà lại giống như đại chùy ngàn cân, nặng nề đập vào tim mỗi tên cường đạo đang đứng ở đây.
Quan quân chẳng biết từ đâu xuất hiện, từ ba phía reo hò đánh thốc vào trại, đồ sát đám cường đạo không kịp trở tay.
– Khốn kiếp ! Cái gì mà giáo gỗ, khiên mây, ba tên do thám kia mắt chó hay sao, đây rõ ràng là đao thật, khiên thật a ?
Minh Hải vừa khổ sở chống đỡ vừa chửi đổng mấy tên do thám.
– Có Thiên Ưng ta ở đây, đám tiểu tặc các ngươi còn không mau quỳ xuống đầu hàng ?
Trước mặt Minh Hải lúc này đột ngột xuất hiện một võ tướng cao lớn, uy mãnh vô song, võ tướng này sau khi nhìn thấy hắn thì không nói hai lời, huơ thương đâm tới, thế như giao long, lực tựa nghìn cân.
Minh Hải chỉ đỡ một chiêu thôi mà đã không chịu nổi rồi, bị đập cho lùi về phía sau hơn ba mươi bước, hai cánh tay tê rần, hổ khẩu nứt toát chảy máu, buông rơi đao khuỵu xuống, ngay lập tức bị Thiên Ưng bắt sống tại trận.
Phía bên kia, tình cảnh của người thanh niên thì có vẻ khá hơn, hắn ỷ vào võ công cao cường, kéo theo người em gái liên tiếp tả xung hữu đột, chém giết mở đường máu, quan binh không ai địch lại, lúc mà hắn tưởng chừng như sắp thoát khỏi vòng vây đến nơi, thì bên tai đột ngột vang lên văng vẳng tiếng phật hiệu “a di đà phật”, thế rồi từ phía trước mặt bỗng dưng có hai vị tăng nhân trẻ tuổi xuất hiện, đánh về phía hai anh em bọn hắn.
Một người sử dụng chưởng phong uyển chuyển, biến hóa đa đoan, thế như rồng trên trời uốn lượn, một người quyền cước mạnh mẽ tựa như vũ bão, thế như mãnh hổ trong chốn sơn lâm, nhìn thế đến của hai vị sư, người thanh niên hoảng sợ, trong lòng thầm hô không tốt, đây rõ ràng chính là hai bộ tuyệt kỹ danh chấn võ lâm “Giáng Long Thập Bát Chưởng” và “Hổ Hình Quyền”, hắn thật không ngờ trong đám quan binh nhìn như tầm thường này lại ẩn tàng nhiều cao thủ đến vậy.
Bất đắc dĩ, người thanh niên và cô gái phải chia nhau ra ứng địch, kiếm pháp của bọn họ mặc dù không tệ, thế nhưng thật xui xẻo cho hai anh em nhà này, đối thủ của bọn họ lại chính là hai đại đệ tử đắc ý của Khuông Việt đại sư mà võ công cao thâm đã liệt vào hàng cao thủ ngũ đạo.
Cầm cự được khoảng mười hiệp, cuối cùng hai người cũng phải chịu thúc thủ, buông kiếm đầu hàng, cũng còn may là hai vị tăng nhân này mang lòng từ bi cho nên lúc ra chiêu cũng không tính là quá nặng, hai anh em bọn họ chỉ bị nội thương tương đối mà thôi.
Trận chiến rất nhanh chóng liền kết thúc, cơ hồ là một bên quan binh lấy thịt đè người, đồ sát đạo tặc, chỉ có một vài binh lính xui xẻo mới bị chết dưới tay hai anh em nọ.
Sau khi kiểm kê chiến quả, bên quan binh bị thương ba mươi người, chết năm người, bên đạo tặc chết quá nửa, bắt sống một trăm ba mươi bốn người.
Đại trại lúc này đèn đuốc được thắp lên, sáng trưng như ban ngày, bọn đạo tặc hai tay bị trói ngược sau lưng bằng gân trâu, được quan binh dẫn giải ra bãi đất trống giữa trại, bắt cúi đầu quỳ xuống, tên nào tên nấy sợ hãi, sắc mặt tái mét, thân hình run lẩy bẩy không ngừng.
Minh Hải thì cứ ngơ ngơ ngác ngác, hắn vẫn không hiểu làm sao mà quan binh lại có thể biết trước được kế hoạch bất ngờ của bọn chúng mà bố quân mai phục, chẳng nhẽ trong đám người này lại có thần nhân tồn tại, nghĩ đến đấy bỗng dưng cảm thấy rùng mình.
Đám dân phu từ trong chỗ ẩn nấp lúc này đã luc tục kéo nhau trở về, đứng vây xung quanh mà xem, không ngừng chỉ trỏ bàn tán, có mấy người tính tình nóng nảy không kiềm được tức giận mà lên tiếng đòi giết, đòi chém, bọn họ tức giận cũng phải, nếu không phải có Châu đại nhân anh minh tọa trấn ở đây, không chừng tối nay bọn họ đã trở thành oan hồn dưới đao của những tên cường đạo này rồi.
Đám dân phu thi nhau chửi đã thì liền quay sang bàn bạc xem nên như thế nào xử lý bọn đạo tặc, người thì nói chém đầu, người lại nói ngũ mã phanh thây, người thì kêu đem đi nhúng vạc dầu, những lời bàn tán đó, Minh Hải nghe được mà đáy lòng trầm xuống, sợ hãi vô bờ, hai hàm răng không ngừng run rẩy va vào nhau lập cập.
– Tất cả các ngươi tụ tập ở đây ồn ào cái gì, mau mau tránh đường cho tướng quân !
Đúng lúc đám dân phu ồn ào đến cao trào, thì chợt có mấy lính vệ binh quát lên dẹp đường.
Quang Châu vẻ mặt ngái ngủ chậm rãi tiến vào bãi đất giữa trại, có lính vệ binh nhanh chân khiêng tới một cái ghế dài để cho hắn ngồi.
Tuấn Hằng theo sát phía sau lưng Quang Châu, ánh mắt lấp lánh quan sát bốn phía, không biết là đang suy nghĩ cái gì mà có vẻ đăm chiêu lắm.
Tất cả mọi người đang có mặt nơi đây sau khi thấy quan lớn tới thì đều im lặng, sốt ruột trông vào chuỗi động tác thong thả chậm chạp của hắn, không ai dám nói nửa lời.
Quang Châu đi đến nơi thì đưa tay che miệng ngáp một cái, cũng không có ngồi xuống ghế ngay mà quay sang hỏi Da Luật Thiên Ưng :
– Thương vong thế nào ?
Da Luật Thiên Ưng chắp tay cung kính thưa :
– Bẩm tướng quân ! Quân ta bị thương ba mươi người, chết năm người.
Quang Châu hài lòng gật đầu, hướng về phía sau hô to lên :
– Quan coi lương ở đâu ?
Trong đám binh lính có một người nhanh chóng tiến lên khom mình cung kính :
– Có hạ quan !
Quang Châu ra lệnh :
– Lập tức thưởng ỗi thương binh ba tháng lương, mỗi người chết hai năm lương đưa về tận tay cho gia đình bọn họ, ghi tên binh lính tử trận lại, nếu sau này gia đình của họ muốn chuyển đến đây sinh sống, cấp mỗi gia đình một mẫu ruộng.
Lời hắn nói ra văng vẳng, theo gió rót vào tai từng người một đang đứng ở đây, rõ ràng từng chữ.
– Tướng quân anh minh ! Tướng quân anh minh !
Không biết là binh lính nào đầu tiên hô lên, tiếp theo đó giống như là phản ứng đô mi nô, toàn bộ binh lính đang có mặt cùng đồng thanh hô lên, âm thanh mạnh mẽ như sóng xô, trong đêm tối lan tỏa ra bốn phía.
Hai ngàn dân phu cũng vì xúc động mà hô theo, cả khu trại bỗng chốc khí thế hừng hực như muốn rung chuyển cả vùng Hồng Lĩnh này.
Đám đạo tặc trông thấy mà sắc mặt lại càng thêm sợ hãi.
Thấy tinh thần mọi người đã phấn chấn lên đến đỉnh cao, Quang Châu hài lòng mỉm cười, lúc này mới đưa tay cao lên ra dấu yên lặng, khiến cho âm thanh dần dần lắng xuống.
Sau đó, hắn liếc mắt nhìn sang Tuấn Hằng ra hiệu.
Tuấn Hằng vội tiến lên nói :
– Chỉ cần mọi người sau này ra sức cống hiến, đại nhân chắc chắn sẽ không bạc đãi một ai, bây giờ nơi đây đã không còn chuyện gì nữa, tất cả dân phu hãy trở về lều nghỉ ngơi để sáng ngày mai bắt tay vào công việc, từ bây giờ, lệnh giới nghiêm bắt đầu.
Đám dân phu nghe lệnh, nhanh chóng tản đi, một nửa binh lính cũng trở về doanh trại nghỉ ngơi, chỉ chừa lại năm trăm tinh binh canh giữ.
– Hai vị sư huynh, nhọc công các huynh rồi !
Quang Châu hướng về hai vị tăng nhân trẻ tuổi hữu lễ, hai người này có pháp danh là Thoát Sân và Thoát Si, đôi khi Quang Châu vô tình đọc liền pháp danh của hai người mà cảm thấy rất buồn cười.
– A di đà phật ! Sư đệ khách sáo rồi, chỉ là đêm nay chết nhiều người như thế, quả thật khiến cho trong lòng hai chúng tôi cảm thấy thật đau xót, chúng nhân sao lại có nhiều si mê tranh đấu như vậy, tội quá ! Tội quá !
Thoát Si hòa thượng nói.
Quang Châu chỉ biết cười trừ, chẳng biết nên giải thích sao cho phải, đúng lúc này Da Luật Thiên Ưng vội tiến lên hỏi :
– Tướng quân, những kẻ này, bây giờ phải xử trí như thế nào ?
Quang Châu chậm rãi ngồi xuống ghế, với tay cầm lấy chén trà người hầu dâng lên uống cạn một hơi, ánh mắt như đao sắc lướt qua đám đạo tặc đang run rẫy quỳ ở đằng kia, khiến cho bọn chúng tim đập thình thịch không dám thở mạnh.
– Trong các ngươi, ai là kẻ đứng đầu ?
Minh Hải nghe vậy, trong lòng đánh thót một cái, nhưng cũng không dám lên tiếng.
Thấy đám đạo tặc ngoan cố im lặng, Quang Châu liền chỉ vào một tiểu binh đang đứng :
– Ngươi đứng ra đếm cho ta, cứ năm tiếng mà chưa có kẻ nào trả lời thì chém một người.
Tiểu binh khom người lĩnh mệnh, vừa mới hả miệng định đếm đã nghe trong đám đạo tặc có người vội lên tiếng :
– Tôi biết ! Tôi biết ! Chính là nhị ca.
Minh Hải hoảng loạng :
– Không phải tôi ! Không phải tôi, là lão tam, chính là lão tam.