Bạn đang đọc Giấc Mộng Thiên Thu: Chương Q.1 – Chương 3: Võ Công Là Có Thật ?
Cốc ! Cốc ! Cốc !
– Tiết trời hanh khô, cẩn thận củi lửa.
Tiếng mõ khô khốc của thằng mõ nha môn thành Đại La giữa đêm tối thanh vắng đều đều vang vọng qua từng góc thành.
Trời đã về khuya, gió lạnh hiu hắt, ở trong làn sương đêm lạnh giá, trên con đường không xa có một bóng hình lắc lư trái phải, vừa đi vừa hát âm ỉ, nếu bây giờ mà có một người dân xóm nghèo nào tình cờ đi ngang đây, ghé mắt nhìn sơ qua một chút, rất nhanh liền có thể nhận ra ngay, đó chính là vị Châu thần y nổi danh của chúng ta.
Buổi chiều tại quán rượu Hai Hổ, Đại Hùng bởi vì có bệnh trong người, cho nên hết sức tuân thủ nghiêm chỉnh theo lời dặn dò của Quang Châu, kiêng rượu không được uống, nhưng đám đàn em của hắn thì lại nhiệt tình mười phần, liên tục mời Quang Châu cụng ly không dứt để thể hiện sự kính trọng của mình, mặt khác cũng coi như là thay mặt đại ca xin lỗi vì những hiểu lầm đã phát sinh.
Mấy ả đào xinh đẹp ngồi trong bàn tiệc trợ hứng, cười nói không dứt, oanh oanh yến yến, khiến cho cả căn phòng nhộn nhạo xuân phong, rượu ngon lại có gái đẹp cạnh bên thỏ thẻ khiến cho Quang Châu trong lòng cảm thấy vui vẻ, thành ra lỡ chén, uống cũng không ít.
Mặc dù là bị hơi men làm cho chếnh choáng đầu óc nhưng phong cách thể hiện ra ngoài vẫn rất là đỉnh đạc đường hoàng, không có lấy bất cứ một hành động thất thố nào, trong đầu hắn luôn tâm niệm bảo trì lấy một tia thanh tỉnh :
– “Cho dù lúc này đây đang rất là vui vẻ nhưng ai biết được có chuyện gì không ngờ sẽ xảy ra tiếp theo, xã hội phức tạp không thể dễ dàng tin người.”
Hai ả đào trẻ tuổi ngồi bên cạnh Quang Châu dường như đã được người ta dặn dò từ trước cho nên cứ tích cực xáp vô săn sóc cho hắn.
Mỗi cô ôm một bên cánh tay, bộ ngực mềm mại trắng như tuyết, nửa kín nửa hở qua chiếc áo yếm, khiến cho người ta nhìn mà sôi trào nhiệt huyết, nhưng bản thân Quang Châu chỉ cười cười mấy cái, ôm eo lấy lệ là hết, không hề như mấy tên du côn du đảng tầm thường kia, rượu thấm vào thì máu dê bốc lên não, đôi bàn tay thô lỗ sàm sỡ con người ta lộ liễu.
Điều này vô hình chung lại khiến cho vị đại ca của khu phía nam âm thầm đánh giá hắn cao thêm một tầng, trong đầu làm ra tính toán :
– “Vị thần y này tuy là tuổi còn rất trẻ nhưng không ngờ lại có cách cư xử lão luyện, đầu óc thông minh quyết đoán, có gái đẹp ngồi kế bên mà nhất mực không động lòng, nếu không phải là đồ biến thái thì phải nói đây là một người có định lực rất tốt, là người sau này có thể làm nên chuyện lớn, nhân vật như vậy chẳng khác nào là rồng ẩn trong ao, một ngày kia gặp thời thế thuận lợi tất có thể bay cao vươn mình, mình nên tận dụng cơ hội này cho tốt, tạo dựng mối quan hệ ngay từ bây giờ .”
Không hiểu Quang Châu nếu như mà hắn biết được những suy nghĩ trong đầu Đại Hùng lúc bấy giờ thì không biết trong lòng sẽ có cảm giác như thế nào.
Tiệc tan, dưới sự đưa tiễn trang trọng của mọi người, Quang Châu rời đi trên một cổ xe ngựa nhỏ đã được chuẩn bị sẵn từ trước, đi được nửa đường ra ngoại thành, lúc vén cửa sổ nhìn ra ngoài, trông thấy ánh trăng lung linh neo giữa trời đêm khá đẹp, đột nhiên nổi hứng muốn một mình tản bộ, hít thở khí trời, nghĩ là làm bèn kêu phu xe thả mình xuống, cứ thế tiêu sái bước đi xiêu vẹo trong đêm, vừa đi vừa hát.
Gió lạnh phả vào mặt, làn không khí lạnh buốt mà sảng khoái, thổi tan đi không ít hơi men trong người.
Trăng hôm nay thật tròn, ánh trăng đượm chút gì đó buồn bã ưu tư, trăng của ngàn năm trước so với ngàn năm sau vẫn vậy, vẫn là đề tài muôn thưở của các bậc thi nhân mặc khách, chỉ khác một điều là những con người của thời đại này vẫn thường kháo nhau câu chuyện về Hằng Nga và chú Cuội ở trên cung trăng, họ đâu biết được rằng thật ra bản thân nó chỉ toàn là sỏi đá và bụi cát hoang vu.
Quang Châu cứ thế say theo bóng trăng, chẳng biết vô tình thế nào lại lạc bước rẽ sang một lối mòn sâu hun hút, dẫn tới trước một gia trang hoang phế.
Đây là gia trang của một vị quan lại người Hoa vào thời nhà họ Dương quật khởi, nghe đâu lúc bấy giờ khi Dương Đình Nghệ đánh tới thành Đại La giết Kiều Công Tiễn, xua đuổi quân Nam Hán, đã ra lệnh cho bộ tướng dưới quyền cử quân sĩ đi lùng bắt vị quan nọ, đem cả gia đình triệt để chém giết, kể cả a hoàn và đầy tớ cũng không tha, máu của mấy trăm người đó nhuộm đỏ cả gia trang, quân sĩ sau khi cướp phá một hồi thì liền rút đi để lại một đống đổ nát hoang tàn.
Về sau có người qua lại lỡ đường, ban đêm vào đốt lửa nghỉ ngơi, đến nửa đêm thường nghe thấy có tiếng khóc thút thít nỉ non văng vẳng, làm cho hoảng sợ mà bỏ chạy, kể từ đó mọi ngươi đều cho rằng gia trang này có lệ quỷ cư ngụ, là hồn phách của những gia đinh đầy tớ chết oan không thể siêu thoát, thế là một đồn trăm, trăm đồn ngàn, không một ai còn có can đảm dám bén mảng tới đây nữa.
Lâu năm không có người tới, lùm cây bụi cỏ đã mọc cao um tùm, cổng tường đổ nát tang thương, rêu phong phủ kín, trong bóng đêm âm u chỉ còn có mái vòm cong vút của mấy dãy nhà cũ vẫn sừng sững vươn lên trời, phản chiếu ánh trăng lành lạnh, trông tựa như nanh vuốt của mấy con ác quỷ nơi địa ngục đang hăm he đe dọa.
Quang Châu sau một lát ngẩn ngơ thì bỗng giật mình sực tỉnh, nhận ra đây là nơi nào, mồ hôi lạnh túa ra ướt lưng, hơi men trong người bỗng chốc biến đâu sạch bách, tinh thần vừa tỉnh táo liền âm thầm mắng to :
– “Quái đản, tại sao mình lại lạc tới nơi này, chẳng lẽ là do ma đưa đường, quỷ dẫn lối hay sao ?”
Nghĩ đến đây bèn cảm thấy nao nao, ẩn ẩn có một nỗi sợ hãi không tên trong lòng, hắn cẩn thận dòm đông ngó tây, định co giò chạy trở ra đường cũ.
Đúng ngay lúc này chợt có cơn gió mạnh ùa tới, Quang Châu cảm giác như có hai bóng người vừa mới bay lướt qua trên đầu mình, điều này càng khiến cho hắn hoảng sợ không thôi, nổi hết cả da gà.
Nhào mình ra núp sau một gốc cây liễu lớn bên cạnh, Quang Châu bình tĩnh đánh mắt quan sát khắp nơi, rất nhanh liền phát hiện trên nóc nhà lúc này bỗng dưng có hai người xuất hiện, đang đứng đối diện nhau.
Một người trong đó đầu trọc, tăng y phấp phới, tay cầm một chuỗi niệm châu.
Một người bịt mặt áo đen, tay cầm một thanh trường kiếm, thanh kiếm này loang loáng ánh xanh, giống như là nó đang thu hút ánh sáng của mấy ngôi sao trên trời, quả là bảo kiếm trong thiên hạ.
– “Oái ! Là cao thủ võ lâm quyết đấu hay sao ? Chẳng lẽ có thể giống như trong phim chưởng, thế giới này thực sự có võ công ?”
Quang Châu sau khi thấy tình cảnh trên nóc nhà thì nhíu mày tự vấn, hắn không dám thở mạnh, cũng không dám di chuyển, sợ bại lộ thân phận, kể từ lúc sống lại ở thời đại này hắn cũng chưa từng tiếp xúc với một ai có võ công, tuy có đi dò hỏi nhưng cũng không có người nào biết, cái gì mà đạp trên mặt nước, đứng trên đầu ngọn cỏ, chặt sắt bể đá hắn đều không tin.
Hai người trên nóc nhà vậy mà chỉ chăm chú gườm nhau, hình như cũng không ai thèm chú ý đến cái gốc cây mà Quang Châu đang núp.
Qua một lát, tên bịt mặt bèn chỉ kiếm vào vị tăng nhân mà lên tiếng :
– Ngươi đừng ép ta, nếu không chúng ta dồng quy vu tận.
Vị tăng nhân chắp tay thở dài :
– A di đà phật ! Cùng là người trong phật giáo, nguyên gốc xa xưa cũng coi như là đồng tông với nhau, thí chủ cần gì phải làm như vậy ?
– Ngươi đã biết ?
Tên bịt mặt biến sắc.
– A di đà phật ! Bần tăng tuy là tài học thô thiển, nhưng đuổi lâu như vậy cũng không khó để nhận ra võ công chân chính của thí chủ chính là xuất phát từ Thiếu Lâm Tự, không nghĩ tới bọn họ vậy mà lại có thể phái một cao thủ bát đạo đến tìm bần tăng.
Vị tăng nhân điềm nhiên trả lời.
– Ta cũng không nghĩ tới, ở cái chùa rách nát của cái nước Việt nho nhỏ này lại cũng có một cao thủ bát đạo.
Tên bịt mặt đáp lời, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng.
– “Con bà nó ! Đánh thì đánh đại đi còn nói cái gì lâu lắc.”
Quang Châu trong lòng lo lắng, nhưng vẫn hiếu kỳ lắng tai nghe cuộc nói chuyện kỳ lạ giữa hai người kỳ lạ.
– A di đà phật ! Chỉ cần thí chủ trả lại bí tịch cho bổn tự, bần tăng lập tức thả thí chủ rời đi, thí chủ nghĩ sao ?
Vị tăng nhân hòa hoãn.
– Nếu đã nói là đồng tông, phật học xuất Thiếu Lâm, cái này tự nhiên là ta phải thu hồi về, không có khả năng trả.
Tên bịt mặt đáp lời.
Câu chuyện đến đây thì Quang Châu đã rõ ràng đoán được tám chính phần, đại khái là tên bịt mặt kia chính là nội gián do Thiếu Lâm Tự bên Tống quốc cử tới trộm bí tịch của tăng nhân nước Việt, nhưng chẳng biết đó lại là thứ bí tịch gì mà lại có thể khiến cho Thiếu Lâm Tự động tâm, làm ra hành động đáng hổ thẹn với Phật Tổ như vậy, còn nói Phật giáo của Đại Cồ Việt là đồng Tông với Phật giáo của Tống triều là sao.
Quang Châu nhíu mày, cố gắng suy nghĩ nát óc xem xem lịch sử có chi tiết này hay không, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
Hắn nghĩ không ra cũng là điều hiển nhiên, hệ thống lịch sử Việt Nam chính là sơ sài và thiếu thốn nhất, rất nhiều giai thoại lịch sử bị mất đi, mang theo rất nhiều cố sự bí ẩn, nếu là một người không yêu thích lịch sử, không chú tâm tìm tòi cũng như cơ duyên xảo hợp thì sẽ không thể biết được bí mật to lớn của Phật giáo nước Việt.
Việc này phải nói đến giai đoạn mấy trăm năm trước thời Nam – Bắc triều của Trung Quốc, ở cuối triều Lưu Tống, khi ấy tổ sư Bồ Đề Đạt Ma sau khi truyền giáo chính thức cho Huệ Năng xong thì đã cùng đi với một vị tăng nhân Ấn Độ khác là Pháp Thiên đến truyền giáo tại Giao Châu, sau đó Huệ Năng sáng lập nên Thiếu Lâm Tự ở núi Tung Sơn, người này không theo y bản như trường phái của Bồ Đề Đạt Ma mà kết hợp với đạo Lão tự đi theo một lối riêng biệt, Huệ Năng cho người đi tìm kiếm khắp nơi mời Bồ Đề Đạt Ma trở về thuyết giáo, riêng Pháp Thiên vẫn ở lại Giao Châu cho đến cuối đời.
Chính vì vậy, cái điển tịch bí ẩn kia có thể chính là vật do Bồ Đề Đạt Ma cùng Pháp Thiên lưu lại ở Đại Cồ Việt.
Vị tăng nhân đầu trọc nghe tên bịt mặt nói lời ngoan cố, không nói gì nhiều, lập tức xuất thủ, một chiêu “phật động sơn hà” oanh liệt đánh tới, phía sau lưng vị tăng nhân còn hiện lên một pháp tướng khổng lồ của Như Lai Phật Tổ.
Tên bịt mặt thấy vậy nào đâu dám chậm trễ, nét mặt ngưng trọng, hét lớn một tiếng, bộc phát khí kình, hình thành xung quanh thân mình một cái chuông vàng to lớn, bảo vệ nghiêm mật.
“Uỳnh !” mái nhà tan hoang bể nát dưới sức ép của hai nguồn lực chạm vào nhau, gạch vụn bay tứ tán.
Tên bịt mặt tuy bị đánh bất ngờ nhưng cũng không chịu kém thế, nhanh chóng phản công, bóng kiếm loang loáng nhắm về kẻ thù như du long vờn trong nước.
Dưới ánh trăng, Quang Châu chỉ biết đứng há hốc mồm mà trợn mắt nhìn hai cao thủ tuyệt thế đương thời tranh đấu, kiếm qua quyền lại, lăng lệ mà ác liệt, lực phá hoại thì khỏi phải nói, mỗi một chiêu thức đánh ra đều có thể nát đá, đổ nhà. Thân thể hai người này nhẹ nhàng như chim yến, tựa như không có trọng lượng, điểm chân một cái liền có thể nhảy cao gần trăm trượng, sức hút vật lý của trái đất chẳng có nghĩa lý gì.
Cũng may, trận chiến của hai cao thủ chỉ diễn ra ở trong một phạm vi nhất định, không có lan tới nơi Quang Châu đang đứng, nhưng cho dù có đứng cách một khoảng xa như thế , hắn vẫn cảm thấy mặt đất dưới chân có những cơn chấn động nhè nhẹ lan tỏa.
Đến lúc này thì hắn đã triệt để mở mắt rồi, sức mạnh của con người không ngờ lại có thể cường đại đến như thế.
Hai cao thủ đánh nhau quyết liệt, không ai nhường ai, đến hồi gay cấn, tên bịt mặt liền quyết định tung ra chiêu sát thủ, cái chuông vàng lớn đang bao bọc bên ngoài thân thể đột nhiên biến đổi, hóa thành một thanh kiếm màu vàng thật lớn, chém về phía tăng nhân đầu trọc.
Đây chính là cảnh giới bát đạo của võ giả, hóa khí thành binh.
Tăng nhân đầu trọc nhìn thế đến hùng hổ nhưng không hề sợ hãi thoái lui, sắc mặt bình thản như nước, đôi mắt nhắm lại, phật tướng sau lưng đột ngột biến mất, trên người thoạt nhiên nổi lên bạch sắc lưu chuyển không ngừng.
– Bạch cấp Dịch Cân Kinh, không thể nào ?
Tên áo đen hét to lên một tiếng, âm thanh tràn đầy sự sợ hãi, hắn không dám tin vào mắt mình, muốn thu chiêu, mặc kệ tất cả bỏ chạy giữ mạng nhưng đã không còn kịp, vị tăng nhân lúc này chợt mở bừng hai mắt ra, sau đó nhẹ nhàng đẩy về phía trước một chưởng, không có màu mè hoa lệ, trước ngực của tên áo đen nọ lập tức lõm vào một chưởng ấn hình bàn tay, lực phá hoại của Dịch Cân Kinh theo đó tràn vào bên trong ngay tắp lự, chấn nát lục phủ ngũ tạng khiến cho hắn chết ngay lập tức, thân thể từ giữa không trung rớt xuống đất đánh “ầm” một cái.
Vị tăng nhân sau khi đánh bại tên áo đen, nhẹ nhàng đáp xuống đất, loạng choạng ngồi xuống điều tức, chưa được ba tiếng đếm liền phun ra trên mặt đất một ngụm máu lớn, khuôn mặt dường như già nua đi hẳn so với lúc trước mấy lần, nét mặt thương cảm nhìn về phía tên áo đen niệm lên một tiếng phật hiệu :
– A di đà phật ! Tội nghiệt, tội nghiệt.
Sự việc kể thì lâu nhưng lại diễn ra rất nhanh, Quang Châu chưa kịp nhìn kỹ thì đã kết thúc rồi.
Hắn chột dạ không biết tiếp theo nên xử lý như thế nào, đang định len lén bỏ đi thì bỗng nghe một tiếng nói ấm áp, hiền hòa, theo gió rót vào tai, khiến cho hắn giật mình đứng khựng lại :
– Thí chủ xin dừng bước.