Đọc truyện Giấc Mộng Quân Doanh – Chương 56: Diễn tập thực chiến 3
Trời tờ mờ sáng, một buổi tối mệt mỏi hành quân, hơn nữa lại còn vật lộn với ba vị đặc công, các cô cũng đã tiêu hao hơn nửa thể lực
rồi, lại không được ăn uống, giờ vừa đói vừa khát lại lạnh nữa, ba người trốn ở lưng chừng núi không dễ thò đầu ra, phía dưới là nơi đóng quân
của quân xanh, xe tăng và xe bồn giấu trong bụi cỏ vẫn có thể nhìn ra,
đây chính là khu vực trung tâm, lực lượng canh gác nhất định không hề
lơi lỏng. Ba người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hà Hiểu Vân
dựa vào tảng đá, đáng thương nói: “Lăng Vi, mình đói, đây là lần đầu
tiên từ khi sinh ra tới giờ đói tới khó chịu như thế, giờ mà thấy một
con gà mình cũng nhìn ra còn phượng rồi đó”.
Hà Hiểu Vân vô lực nói, tiếc gói bánh bích qui, khi đánh nhau không
biết rơi ở đâu rồi, Cố Lăng Vi lắc lắc bình nước còn một ít, ba người
đồng loạt hét lên, Trương Lệ Hồng thở dài nói: “Chúng ta không phải đều
vượt qua Cam Lĩnh rồi sao”.
Cố Lăng Vi bật cười: “Vượt Cam Lĩnh các đồng chí còn phải uống nước tiểu, chúng ta chưa đạt tới loại trình độ này đâu”.
Hà Hiểu Vân chép miệng nói: “Lăng Vi chúng ta lui về không được, trời đã sáng, ba đặc công kia không về khẳng định họ biết chúng ta đã chạy,
nơi này là địa bàn quân xanh, người ta chỉ cần thả lưới bắt ba ba dễ như trở bàn tay, mình không muốn làm tù binh, hơn nữa quan trọng là,…
mình đói chịu không nổi rồi”.
Cố Lăng Vi nghĩ nghĩ đột nhiên mắt sáng lên, lấy ba khăn tay của ba
đặc công kia, màu xanh là của quân xanh, ném cho hai cô hai cái nói:
“Chúng ta thoải mái xuống, ăn no đã rồi nghĩ tiếp, tìm cơ hội quay về
Hồng Quân của chúng ta phòng thủ”.
Trương Lệ Hồng Hà Hiểu Vân đều vui vẻ, đúng vậy!Chúng ta và quân xanh chỉ khác nhau khăn tay thôi, chỉ cần đổi băng trên tay, ai biết chúng
ta là Hồng Quân hay quân xanh chứ.
Trương Lệ Hồng hơi chần chừ nói: “Đây là trái với quy tắc diễn tập đó”.
“Rắm nó”.
Hà Hiểu Vân tức giận nói tục: “Bọn họ quân xanh đã sớm phá vỡ quy tắc diễn tập rồi, vừa rồi chỉ là giai đoạn chuẩn bị, đội mình trận địa bị
đặc công đánh bất ngờ kìa, Vương Đại Pháo nói rất đúng, đó chính là lấy
mạnh hiếp yếu, không đúng với diễn tập, chúng ta mà thắng thì so với
việc địa cầu bị hủy diệt còn dễ tin hơn, đường nào cũng thua, mình cứ
trà trộn vào đó, đến khi xử phạt, giam bắt gì tùy họ, ít nhất mình còn
khỏe”.
Cố Lăng Vi cười giảo hoạt: “Sư trưởng cường điệu nói, lấy thực chiến
làm cơ sở, nào có cái quy tắc gì, đến lúc đó chúng ta cứ sống chết bám
cái câu này, muốn xử cũng không dễ đâu, ít nhất còn phải để chúng ta tâm phục khẩu phục”.
Ba người thương lượng xong thay băng tay quân xanh, xuống núi, tránh
thoát khỏi trạm canh gác, trực tiếp vào thôn, ba người tuy đã làm công
tác tư tưởng, nhưng mà dù sao trong lòng vẫn run, không dám thong dong
đi, tìm cả nửa ngày mới thấy quầy bán đồ vặt, chắc trong lúc diễn tập
không ít lính đến mua mì ăn liền và chân giò hun khói, bác gái bán quà
thuần thục đưa cho họ mì ăn liền, còn tặng thêm nước nóng, cực kì hiếu
khách.
Ba người ăn no mới cảm thấy được sống dậy, bác gái đối với các cô tốt lắm, hơn nữa thấy Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân xinh đẹp hiếm gặp, nói như
người nhà: “Các cháu là lính thông tin phải không?”
Trương Lệ Hồng vội nói: “Đúng vậy, đúng vậy, bác gái, bọn cháu thấy cơm khó ăn quá”.
Bác gái cười ha hả: “Các cháu mảnh mai yếu đuối như thế, tham gia quân ngũ làm gì cho khổ…”
Trương Lệ Hồng cùng bác nói đông nói tây cả buổi, lấy được một số tin hữu dụng, đây quả nhiên là trận doanh chủ lực của quân xanh, phía đông
trong bụi cỏ là xe bồn, phía sau là cỏ khô, Cố Lăng Vi đưa lựu đạn diễn
tập cho hai người, trái phải chúng ta mỗi người ném một quả rồi nhanh
chóng rời đi.
Trương Lệ Hồng nói: “Phía tây chính là nơi chủ đạo của quân xanh,
chúng ta nên tới hướng đông, sau đó mới có thể nhanh chóng trở về Hồng
Quân phòng thủ được”.
Hà Hiểu Vân trắng mắt liếc cô một cái: “Cậu ngốc à, chúng ta ném xe
bồn người ta, quân xanh nhất định sẽ đề phòng, người ta sẽ truy theo
hướng Hồng Quân, chúng ta phải đi hướng ngược lại, tranh thủ thời gian
mà trốn, thế mới an toàn”.
Cố Lăng Vi dặn dò: “Nhớ kĩ, dù xe bồn cháy hay không chúng ta cũng phải chạy, nếu không sẽ bị bắt đó”.
Ba người bí mật rời đi, tới gần khu vực giấu xe bồn, tính toán thời
gian, lựu đạn trong tay đồng loạt ném ra, vài tên trạm canh gác không
hiểu sao lựu đạn từ đâu đột nhiên bay ra, trợn mắt há hốc mồm, oanh ba
tiếng nổ, vội ho to: “Quân Hồng Quân đánh lén”.
Không cần anh ta hét, tiếng nổ lớn như thế đã sớm kinh động khu vực
phòng thử, ba người Cố Lăng Vi bí mật chạy vào rừng núi phía tây, vùng
rừng núi cây cối nhiều lẩn trốn rất tốt, ba người nhanh chóng mất dạng.
Nơi này chính là nơi đóng của binh đoàn thiết giáp, đội trưởng họ Lý
vì bộ dạng hơi đen giống Hắc Lý Quỳ trong truyện Thủy Hử nên cũng được
biệt hiệu là Hắc Lí Quỳ, ở quân khu thành phố B có danh là nóng nảy, là
thuộc hạ yêu quý của Phương sư trưởng, tự mình mang quân đi, cũng cương
quyết bất tuân y như sư trưởng vậy, cũng là chiến hữu với Chu đội trưởng đoàn 358 năm xưa.
Vốn lần này diễn tập đã chắc quân xanh sẽ thắng, dù sao thực lực cách nhau trên mặt thủ trưởng cũng sớm vui tươi rồi, chỉ là muốn thông qua
diễn tập cho binh lính được huấn luyện thêm, chiến tranh truyền thống đã hết thời, giờ là thời đại chiến tranh hiện đại, không chỉ vũ khí tiên
tiến và kĩ năng binh lính, mà còn phải cần tin tức điện tử, đội đặc
chủng, tất cả hiệp đồng tác chiến, cái bảo thủ sẽ bị đào thải.
Cho nên việc Hồng Quân thất bại chính là chuyện ván đã đóng thuyền
rồi, tốt nhất là thua không quá khó xem, lúc bắt đầu đặc công quân xanh
liên tiếp quấy rối Hồng Quân, thu được thành quả, thủ trưởng quân lam
đoán Hồng Quân đã là ốc không mang nổi mình rồi, không thể phản kích
được.Chỉ là hiện tại ngay trong trung tâm đóng giữ của họ, đột nhiên bị
Hồng Quân đánh lén xe bồn, tổn thất lớn, đoàn xe thiết giáp thế là chết
hoàn toàn, đối với đoàn thiết giáp mà nói, tuy không phải trí mạng nhưng là cái tát vang dội cực kì khó coi, Lý đội trưởng lớn tiếng chửi bới:
“Là ai làm, mẹ nó giờ các cậu còn không biết, các doanh trưởng các cậu
bất bài quá nhỉ, cừ thật, nổ xe bồn của chúng ta, còn không biết là ai,
các cậu mẹ nó hủy hết sĩ diện quân xanh, Trương doanh trưởng, cậu trinh
sát làm ăn kiểu gì không biết, mỗi ngày chỉ biết ôm gối ngủ thôi sao,
nói đi?Cảnh vệ canh gác, trạm canh gác di động, ẩn nấp canh gác, mẹ nó
điếc hết phải không, ông thấy mấy người làm doanh trưởng chán rồi nhỉ”.
Phía dưới mấy doanh trưởng sắc mặt đỏ bừng, nhưng mà ai cũng không
phải bác được, bên cạnh Đoàn chính ủy nói: “Không phải lúc nãy có hai
trạm canh gác di động bên kia sao?”
Trương doanh trưởng buồn bực nói: “Giám sát viên nói khoảng cách của
bọn họ cách xe bồn không đến mười thước, như muốn bỏ mình, cho nên,…
nhưng mà tôi muốn hỏi một chút, hai người lính kia nói từ xa nhìn hình
như là ba nữ binh…”
“Vô nghĩa”.
Lý đội trưởng vất mũ trên bàn: “Mẹ nó nữ binh cái gì, nếu có thể là
nữ binh, cũng phải là thành viên đội đặc công bên này, bên Hồng Quân
chẳng qua là lính thông tin, tôi không tin có bản lĩnh nấp vào trung tâm khu phòng thủ của ta”.
Lính cần vụ nơm nớp lo sợ tiến vào nói: “Báo cáo đội trưởng, đội trưởng Tào đội đặc công đến”.
Lý đội trưởng không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ mấy bà cô này bình
thường kiêu ngạo không bì kịp, dù có hợp tác cũng không thèm liếc mắt
nhìn họ một cái, giờ đội trưởng tự mình tới đúng là mới mẻ.
Tào Tú Hà bước vào đoàn bộ nhìn xung quanh liền hiểu ra vài phần,
nói: “Lý đội trưởng, tôi nhận được tin liền tới đây, ba cô nhóc đó giờ
chạy đi đâu”.
Lý đội trưởng sửng sốt: “Ba cô nhóc, ba cô nhóc gì?”
Tào Tú Hà châm chọc liếc mắt nhìn: “Chính là ba người ném nổ xem bồn của các anh, chạy đâu rồi?”
Lý đội trưởng nói: “Cái gì, mẹ nó đúng là đàn bà”.
Tào Tú Hà trừng mắt liếc hắn một cái, thầm nghĩ, đàn bà thì sao, cũng tiến vào khu phòng thủ tự tại như ở nhà đó, Ngô chính ủy bên cạnh vội
khách khí nói: “Tào đội trưởng mời ngồi, Tiểu Triệu đưa nước cho đội
trưởng”.
Lính cần vụ vội trốn ra ngoài, Tào Tú Hà phất tay: “Không cần, ở bàn
doanh của các anh, xe bồn bị đánh mà không ai phát hiện được à?”
Cô nâng hàm chất vấn, làm cho một đống đàn ông con trai càng xấu hổ,
Lý đội trưởng nghiêm mặt không nói một lời, Ngô chính ủy nói: “Chúng tôi đã phái một đoàn trinh sát, dọc theo lối đến Hồng Quân tìm rồi, cũng
báo với các trạm canh gác bên đường, nhất định phải tìm ra phần tử quấy
rối”.
Tào Tú Hà không khỏi bật cười, không chút khách khí nói: “Các anh
nghĩ đơn giản thế sao, ba cô nhóc kia các anh nghĩ là lính thông tin à,
ba người cao thủ đánh nhau của tôi còn bị họ quật ngã đó, là người đoàn
358, đội điều tra đặc biệt, kĩ năng tác chiến đều được đội viên đội đặc
công xưa kia Vu đội trưởng huấn luyện, hơn nữa xử lí linh hoạt, phối hợp ăn ý, một đoàn của các anh cũng không tìm đúng phương hướng rồi, một
con chuột cũng không mò được đâu”.
Lời nói đầy sắc nhọn của Tào Tú hà làm mười mấy lão gia trong phòng
nghiến răng kèn kẹt, Lý đội trưởng muốn bốc hỏa, nhưng lại không phản
bác được câu nào, Tào Tú Hà căn bản không thèm để ý đến biểu tình muốn
ăn thịt của họ, tiếp tục nói: “Ba cô nhóc đó nếu dám lẩn vào khu phòng
thủ, còn đánh xe bồn, đương nhiên đã sớm tính đường quay về, nếu tôi
đoán, họ không quay về hướng hồng quân mà phải đi hướng ngược lại, chạy
sâu vào khu vực địch mới càng an toàn”.
Lý đội trưởng toát mồ hôi: “Ý của cô mấy con nhóc đó chạy về hướng tây, đến sư bộ của quân xanh chúng ta”.
Tào Tú Hà trầm tư một lát: “Tôi đoán các cô đó không biết đó là sư bộ của chúng ta, chỉ là vừa đi vừa quấy rối, mặt quân xanh chúng ta cũng
không còn”.
Đang nói một lính trinh sát tiến vào báo cáo, sáng nay năm giờ một
bác gái thôn tây đã gặp ba nữ binh đến ăn mì, còn mua không ít bánh bích quy và nước khoáng”.
Tào Tú Hà và Lý đội trưởng vừa nghe có manh mối vội mời bác gái vào
đoàn bộ, bác cũng không sợ hãi, dù sao hằng năm đều có diễn tập, cũng
tiếp xúc qua, Ngô chính ủy nhiệt tình đưa nước cho bác: “Bác miêu ta cho chúng cháu bộ dạng ba nữ binh kia đi ạ”.
Bác gác vui vẻ: “Ai, ba cô gái đó động lòng người lắm, có hai cô
nhỉnh hơn cô kia một chút bộ dạng y như diễn viên trên TV , như tranh
vẽ, mắt liễu mày ngài…”
Bác gái miêu tả bên ngoài, căn bản một chút hỗ trợ cũng không có, sau đó đã bị khách khí trả về, Lý đội trưởng vội vàng điều động đoàn trin
sát trở về sư bộ, tránh ba con nhóc to gan kia náo loạn, phải thu thập
cho tốt.
Tào Tú Hà thật ra lại âm thầm vui vẻ, thầm nghĩ đội điều tra này cũng không phải của thừa, ít nhất còn có ba đứa có bản lĩnh thực sự, nhưng
cũng đánh giá một phen, tự mình mang theo quân theo hướng tây truy
đuổi.Đáng tiếc, ba cô nhóc này lại cực kì che giấu được tung tích, không hề có quy luật lúc đông lúc tây.
Đuổi được 30km thì hoàn toàn mấy dấu, Tào Tú Hả không khỏi nhìn trời
mà cười, ba cô nhóc này cũng có ý tứ thật.Ba người Cố Lăng Vi dù sao
cũng không phải làm bằng sắt, liên tiếp hai ngày hai đêm không chợp mắt, sớm xuống sức rồi, chỉ là không dám dừng lại nghỉ ngơ, bởi vì ở giữa tổ ong vò vẽ, nếu mà dừng thì không sống nổi, cho nên phải gắng kiên trì,
qua hết dãy núi phía tây vừa lúc thấy chiếc xe tải lớn đi qua.Ba người
lặng lẽ leo lên phía sau xe, đây là một xe chở táo, nhìn mấy sọt táo đến chảy nước miếng, ba người nhìn nhau rốt cuộc không kìm được cơn khát đã chiến thắng kỉ cương bộ đội, lấy vài quả ăn, táo giòn mọng nước, ba
người cảm thấy còn ngon hơn thịt rất nhiều.Một người ăn đến mấy quả, xem như giải quyết được no cái bụng, phía trước đi ra khu bình nguyên, ba
người vội vàng nhảu xuống xe, chui vào bìa rừng lấy bản đồ ra, cẩn thận
xem xét, hình như đã không còn là khu vực phòng thủ của quân xanh rồi,
cách quốc lộ không quá xa, một bên là nguy hiểm, một bên là quốc lộ, xe
cộ nhiều.Ba người ngồi xuống nghỉ ngơi dưỡng sức, dù sao ban ngày nguy
hiểm cực kì lớn, cũng qua thời gian lâu như thế, quân xanh chắc đã sớm
dò ra hướng đi của họ rồi.Ba người quá mệt mỏi, bất tri bất giác thế mà
ngủ luôn, tỉnh lại đã là buổi tối , Cố Lăng Vi nhìn trời vội vàng lay
tỉnh Hà Hiểu Vân và Trương Lệ Hồng, nghỉ ngơi xong ai cũng khôi phục
được thể lực, bàn bạc sơ sơ rồi dọc theo đường núi về phía nam.Đi được
ba dặm lại thấy một thôn nhỏ bên cạnh khe núi, ban đêm thôn nhỏ cực kì
yên tĩnh, ba người cảnh giác nhìn không phát hiện ra cảnh vệ canh gác
hay là trạm canh gác di động mới vụng trộm tiến vào.Mới lướt qua đầu
thôn là một khu nhà lớn, bỗng nhiên thoắt ra hai thân ảnh, “đừng nhúc
nhích” kèm theo nòng súng lạnh lẽo trên đỉnh đầu