Đọc truyện Giấc Mộng Quân Doanh – Chương 23: Nỗi nhớ quê nhà
Năng lực làm việc của Diệp Bành Đào lại một lần nữa được chứng
minh, qua một thời gian, gia đình Trương Lệ Hồng đã được trợ cấp và
chiếu cố theo quân chúc cấp bậc cao nhất, không chỉ chi trả viện phí và
tiền thuốc men cho mẹ Trương Lệ Hồng, hàng tháng gia đình còn có được
trợ cấp thêm một khoản đảm bảo có của ăn của để, Trương Lệ Hồng mừng rỡ
như điên, lâu rồi không thấy được nụ cười trên mặt cô ấy, đến lúc này
mới thấy lại nét cười nở rộ ra lần nữa.
Trương Lệ Hồng vui sướng lôi kéo Lý Dĩnh đi căn tin mua cái gì đó để
về làm một bữa chúc mừng nho nhỏ, hai người vừa mới đi ra ngoài, Hà Hiểu Vân đã thần thần bí bí đi tới hỏi:
“Lăng Vi, cậu nói thật nói cho mình biết đi, chuyện này có phải cậu đi tìm Diệp Bành Đào hỗ trợ không?”
Cố Lăng Vi buông tờ báo trong tay xuống, rồi nói:
“Cũng không phải mình đi tìm, mà là hắn tìm đến, sao nào, chuyện này khó làm lắm à? “
Hà Hiểu Vân trợn trắng mắt:
“Đương nhiên là khó làm, biết được tình hình của gia đình Lệ Hồng,
mình có gọi điện thoại nói cho ba, ban đầu định nhờ ba tìm biện pháp
giúp đỡ nhưng mà ba mình tìm vài người bạn rồi cũng không làm gì được,
họ nói là ở phương diện này nhà nước của chúng ta khống chế chỉ tiêu rất nghiêm ngặt.Nhưng cậu xem Diệp Bành Đào thế mà chỉ nói một câu, thời
gian ngắn như vậy đã giải quyết được rồi, xem anh ta thần thông quảng
đại cỡ nào, còn có, tuy nói chuyện này là của Lệ Hồng, ân tình này là
cậu nhờ vả, người ta giúp một việc lớn như vậy, cậu cứ giả câm vờ điếc
thì không được hay lắm đâu.”
Cố Lăng Vi nhăn mặt nhíu mày, không khỏi thở dài, Hà Hiểu Vân liếc bạn một cái nói tiếp:
“Kỳ thật mình thấy Diệp Bành Đào thay đổi rất nhiều rồi, ngoại hình
thì xuất chúng, bối cảnh lại tốt, quan trọng nhất là, ai cũng nhìn ra
được, hắn thật sự thích cậu, cậu vì sao lại không thích hắn nhỉ?”
Cố Lăng Vi ngẩn ra, tự nhiên nhớ tới buổi nhập học ngày đó, thích một người đâu có thể nói được nguyên nhân, cô cúi đầu không nói chuyện.Hà
Hiểu Vân biết tính cách Cố Lăng Vi có chút bướng bỉnh, không hỏi thêm gì nữa, chuẩn bị hành lý của mình rồi nói:
“Lăng Vi, lần này nghỉ đông mình nghe nói hình như trường có phân vài sinh viên trực, nếu ở lại, năm này mình chắc là người có khả năng
nhất.”
Cố Lăng Vi nở nụ cười:
“Nếu thực sự là thế, yên tâm, mình cũng không đi, ở lại cùng cậu, thế nào?”
Hà Hiểu Vân khẽ cười, đi tới ôm cổ Cố Lăng Vi:
“Chỉ có Lăng Vi của chúng ta là người nghĩa khí, nếu cậu là ở lại, mình cũng không đi, chúng ta có phúc cùng hưởng .”
Kế hoạch tuy là như vậy, nhưng trường học vẫn có vẻ nhân tính hóa
hơn, cuối cùng phần ở lại này giành cho các sinh viên bản địa, dù sao
cũng là lần đầu tiên về nhà mà, các đội trưởng đương nhiên hiểu được.Vé
xe bán ra từ sớm, bình thường các đồng hương trong trường sẽ mua cho cả
đoàn, nếu không với vận tốc bán vé này, sợ là không thể mua được.
Vé xe của Cố Lăng Vi là Diệp Bành Đào đưa tới, Cố Lăng Vi cũng không
có cự tuyệt, dù sao cô cũng rất nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ căn phòng nhỏ
của mình, thậm chí nhớ cả cây quế cao cao trước sân, tất cả cô đều nhớ,
đến lúc sắp về nhà, Cố Lăng Vi mới phát hiện ra, mình thì ra lại có
nhiều nỗi nhớ quê đến vậy.
Ký túc xá các cô đây cũng là lần đầu tiên đưa tiễn, người đưa tiễn xa nhất Trương Lệ Hồng, bao lớn bao nhỏ đều là quà do Cố Lăng Vi, Hà Hiểu
Vân và Lý Dĩnh chuẩn bị cho, chỉ có thể bằng cách này thôi, mấy người
bọn họ vụng trộm thương lượng mãi mới nghĩ ra được, những gói quà này
cũng đều là những thứ thiết thực nhất, thí dụ như giày da chống lạnh,
còn có thực phẩm dinh dưỡng mà Lý Dĩnh nhờ mẹ làm, Hiểu Vân thì chuẩn bị một bao lớn áo bông của quân nhân mùa đông, nói là cấp dưới của ba cô
muốn thay cái mới nên bỏ những bộ này, nhưng bộ áo lại mới tinh đến vậy, bọn họ cũng đều biết được, những lời nói dối này xuất phát từ thiện ý
và cũng cực kì cần thiết.
Tiễn bước chân Trương Lệ Hồng xong, rồi đến Lý Dĩnh và Hà Hiểu Vân,
cuối cùng Cố Lăng Vi mới lên tàu về nhà, Cố Lăng Vi bước lên xe lửa rồi
mới phát hiện vé tàu trong tay mình lại là toa giường nằm, mà bốn người
một toa, những người còn lại chính là Diệp Bành Đào, Trịnh Viễn, và Mập
mạp.Vé tàu giường nằm thời buổi này thật sự rất quý, quý đến nỗi những
người dân bình thường như cô không dám tưởng tượng nổi, dù có tiền cũng
mua không được, nhưng mà Diệp Bành Đào vàTrịnh Viễn lại mua rất dễ dàng.
Mà Cố Lăng Vi cũng trì độn phát hiện ra, ý nghĩ muốn mình và Diệp
Bành Đào phải phân rõ giới hạn hình như càng ngày càng khó thực hiện
được rồi.Bốn người bọn họ chỉ có Mập mạp là nói nhiều, không ngừng nói
chuyện cùng Cố Lăng Vi, Trịnh Viễn không nói gì chỉ ngồi ở chỗ xem tờ
báo trong tay, hoặc là nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng lui về sau hun hút, không biết nghĩ cái gì.Diệp Bành Đào thì lại như cười như
không, nhìn Mập mạp nói đông nói tây với cô.
“Cố Lăng Vi, nhà em ở tại thành tây a, nhà của anh cũng ở bên đó, lần nghỉ đông này tìm em đi ra ngoài du ngoạn được không, chúng ta đi hồ
trượt băng đi, nơi đó rất náo nhiệt, em học trường nhất trung, anh có
một bạn cũng học cùng trường học với các em…”
Rì rào lách cách nói liên miên không dứt, nhưng đi chung đường mà có
anh ta, tuy là hơn ầm ỹ thật, nhưng lại cực kì náo nhiệt.Không biết vì
sao lúc đồng thời ở cùng với cả Diệp Bành Đào và Trịnh Viễn trong một
không gian nhỏ bé như thế này, Cố Lăng Vi tự nhiên lại thấy bầu không
khí này khiến cho cả ba người đều xấu hổ, có một số việc cho dù không ai nói, nhưng lại không thể bỏ qua.
Mập mạp nói mệt rồi, muốn đi ra ngoài hít thở không khí, cho nên lôi
kéo Trịnh Viễn đi theo, trong toa chỉ còn lại Diệp Bành Đào và Cố Lăng
Vi.Diệp Bành Đào ngẩng đầu bắt đầu nhìn chằm chằm đánh giá Cố Lăng Vi,
một thân chỉnh tề quân trang sạch sẽ, mặc ở trên người của cô, giống như vì cô mà càng trở nên đẹp đẽ, cũng cực kì thích hợp.
So với lần đầu tiên khi nhìn thấy thì giờ đây cô gầy đi nhiều lắm,
khuôn mặt mượt mà biến thành khuôn mặt trái xoan có góc cạnh, có vẻ càng thêm thanh tú hơn.Cô hơi nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, xuất thần, vẻ
quân nhân được gỡ xuống, tóc tai ngắn gọn được vén ở phía sau tai, có
một loại khí chất hiên ngang, ánh mắt sáng ngời có hồn, phát ra một khí
thế hừng hực càng khiến cho người ta không dám lại gần.
Phía dưới chiếc mũi thẳng hé ra một đôi môi đỏ mọng, Diệp Bành Đào
thậm chí còn nhớ rõ xúc cảm mềm mại trên đôi môi đó, hay là mùi thơm
ngào ngạt trên người cô, vừa nghĩ đến đây, Diệp Bành Đào lại thấy tim
mình đập dồn dập liên hồi, mắng mỏ mình không có tiền đồ quá, nhưng mà
ánh mắt cũng không thể dứt ra khỏi người cô.
Cảm giác được ánh mắt không chút nào che giấu của Diệp Bành Đào, trên mặt Cố Lăng Vi lại càng nóng lên, quay đầu liếc hắn một cái rồi thấp
giọng nói:
“Cám ơn anh.”
“Cảm ơn cái gì?”
Ánh mắt Diệp Bành Đào chợt lóe lên, tựa vào chăn phía sau, cười tủm tỉm hỏi. Cố Lăng Vi cũng rất thành khẩn nói:
“Chuyện gia đình của Lệ Hồng, cám ơn anh, nếu không có sự hỗ trợ của anh, chắc không thể giải quyết một cách hoàn mỹ như vậy.”
Diệp Bành Đào nhíu mày:
“Lòng biết ơn này anh không nhận, lần trước ở hội thi ca hát, em còn
thiếu anh một bữa cơm, không bằng hai cái nhập chung luôn, vừa vặn nghỉ
đông, em mời anh một bữa đại tiệc nhé, thế nào? “
Cố Lăng Vi không khỏi trợn mắt liếc ai đó thêm cái nữa:
“Đại tiệc? Thực xin lỗi, em không có tiền, em mời khách chỉ có mỳ
thịt bò thôi, nếu không sợ ăn vào bị nóng thì anh nhận cái này đi. “
Diệp Bành Đào bật cười, tiến người mình đến trước mặt Cố Lăng Vi thấp giọng nói:
“Không bằng chúng ta đổi biện pháp khác, em sẽ không cần mời khách. “
Cố Lăng Vi bị hắn đột nhiên sát lại gần, có chút hoảng sợ, huống hồ
hơi thở anh ta nóng rực, ánh mắt sắc bén, càng khiến cô không biết làm
sao, lùi người về sau một chút, hỏi tiếp:
“Biện pháp gì?”
Diệp Bành Đào cúi đầu cười hai tiếng:
“Rất đơn giản, chính là đáp ứng làm bạn gái của anh, vậy thôi, có
việc cần bạn trai này phục vụ thì em cứ nói, mời khách lại càng không
cần, em thấy chủ ý này có được không ?”
Nói xong mặt người nào đó lại để sát về phía trước thêm một ít, Cố
Lăng Vi lui không được nữa, mặt lại đỏ rực, đưa tay đẩy anh ta ra, đứng
lên nói:
“Em đi toilet.”
Nói xong, cô xoay người mở cửa chạy ra ngoài, rồi nhanh chóng đóng
cửa lại, thế mà Cố Lăng Vi vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cười của Diệp
Bành Đào.
Cố Lăng Vi hít một hơi thật sâu, dọc theo lối đi nhỏ theo về phía
trước, đến chỗ nối giữa thì thấy cửa sổ đang mở ra, Trịnh Viễn một mình
đứng đó hút thuốc, Cố Lăng Vi không khỏi ngẩn người, định trở về, không
ngờ bước chân của mình lại hoàn toàn không chịu khống chế, cứ thế mà đi
qua, Trịnh Viễn quay đầu nhìn cô một cái, thuốc trong tay cuốn lại theo
ngón tay anh bắn ra ngoài, động tác vô cùng đẹp mắt.
Nói thật, Cố Lăng Vi cũng không thích con trai hút thuốc, thế mà cô
lại thấy tư thế hút thuốc của Trịnh Viễn rất đẹp, giống như có một loại
mỹ cảm khó nói, Cố Lăng Vi cũng phát hiện ra, ở cùng một chỗ với Trịnh
Viễn không hề giống với lúc thoải mái ở cạnh Diệp Bằng Đào, đối lập hoàn toàn có cái gì đó rất khẩn trương, khẩn trương đến nỗi nói không nên
lời, muốn mở miệng cũng không biết nói gì, chỉ có thể giữ nguyên trầm
mặc.
Trịnh Viễn nghiêng đầu nhìn cô thật lâu, cũng không nói chuyện, hai
người cứ như vậy đối diện với nhau, không ai nói, mãi đến khi Mập mạp ở
bên kia lại gần, nhìn thấy tình cảnh ánh mắt của hai người mà nhảy dựng, cười nói:
“Trịnh Viễn, cho một điếu thuốc, bên kia có một cô nhóc nhìn rất
thuận mắt, tiếc là hơi khó gần, nói chuyện nửa ngày với mấy đứa bạn cô
bé mới tra ra, mới lấy được số điện thoại liên hệ rồi này, Cố Lăng Vi,
mùa nghỉ đông này chúng ta cùng đi trượt băng nha. “
Cố Lăng Vi trợn mắt liếc cậu tam một cái, đảo qua Trịnh Viễn, thấp giọng:
“Hút thuốc có hại cho sức khỏe, các anh đừng hút nữa. “
Nói xong xoay người trở về, cô chỉ nói một câu, động tác lấy thuốc
của Trịnh Viễn ngừng lại, tay giơ lên cao, bịch một tiếng, hộp thuốc lá
bị ném ra ngoài, Mập mạp kêu rên một tiếng:
“Này ! Trịnh Viễn, cái đó là gói thuốc lá a, cậu thực bỏ được sao,
tôi còn chưa có đỡ thèm đâu, cậu sao lại ném đi hả, giậm chân giận dữ a
giậm chân giận dữ .”
Trịnh Viễn liếc mắt nhìn bạn, nói:
“Cậu không nghe sao, hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Nói xong anh cũng xoay người bỏ đi, Mập mạp nhìn thân ảnh của hắn không khỏi lắc đầu nói thầm:
“Xì, cái gì có hại cho sức khỏe, không phải chỉ là một câu nói của Cố Lăng Vi thôi sao, coi như thánh chỉ vậy .”
Xe lửa đến nơi lúc còn sáng sớm, Cố Lăng Vi cũng không có nói cho ba
mẹ thời gian cụ thể mình về, cho nên ba mẹ chắc cũng không có khả năng
đến đón cô đâu. Vừa ra khỏi nhà ga, trước mắt đã thấy hai xe quân dụng
đậu sẵn, hai người lính đi nhanh tới, Diệp Bành Đào cười nói:
“Anh Trương sao lại tới đây? “
Tiểu Trương cười cười, ánh mắt giống như vô tình đảo qua Cố Lăng Vi bên cạnh, chợt lóe lên:
“Đây là bạn học của cậu. “
Diệp Bành Đào không khỏi oán thầm, bình thường đi đón mình đều là lái xe đến đi, hôm nay Tiểu Trương lại tự mình đến, nghĩ cũng biết là đi để thám thính tin tức từ Lăng Vi rồi, có đôi khi Diệp Bành Đào cảm thấy ba của mình thực sự coi mình là một đứa con nít vậy, làm người ta dở khóc
dở cười.
Biết rõ rồi còn cố hỏi, Diệp Bành Đào vẫn xem như không biết trả lời:
“Vâng! Đây là học muội Cố Lăng Vi của em, Lăng Vi, đây là lính cần vụ của ba anh, anh Trương.”
Cố Lăng Vi nhanh nhẹn đặt hành lý, nghiêm, rồi làm quân lễ tiêu chuẩn:
“Chào đồng chí.”
Tiểu Trương sửng sốt, sau đó mới đáp trả bằng quân lễ, thầm nghĩ
trong lòng, đúng là rất lạ kì, thảo nào thủ trưởng lại thích cô bé này
như vậy, so với các nữ sinh khác quả thực không hề giống nhau. Bên cạnh
là lái xe của ba Trịnh Viễn, hai bên hàn huyên một hồi, Mập mạp vội vã
lôi kéo Trịnh Viễn đi về xe phía trước, Diệp Bành Đào cũng đem hành lý
của mình đưa cho Tiểu Trương, tay cũng rất tự nhiên lấy luôn hành lý
trong tay Cố Lăng Vi, không cho cự tuyệt:
“Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Cố Lăng Vi còn chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Bành Đào kéo lên chỗ ngồi phía sau xe, xuyên qua cửa kính, cô nhìn thấy bọn Trịnh Viễn cũng đã
lên xe của họ, mất hút phía đằng xa, tự nhiên lại thấy mất mát nói không nên lời.
Xe dừng lại ở phía trước khu nhà của Cố Lăng Vi, sáng sớm, ngõ nhỏ
rất im ắng, cho nên thanh âm của tiếng xe chạy cũng rất rõ ràng, Cố Lăng Vi vừa nhảy xuống xe, cửa nhà đột nhiên được mở ra, mẹ cô khoác chiếc
áo dài ấm áp từ trong đi ra, bắt gặp cô thì thoáng sửng sốt, giọng nói
run run:
“Vi Vi, Vi Vi, mẹ nghe được tiếng xe từ xa, đúng là con đã về rồi. “