Giấc Mộng Giang Sơn

Chương 71


Đọc truyện Giấc Mộng Giang Sơn – Chương 71

“Thành thật mà nói, so với ngươi ta hiểu rõ cá tính của nàng hơn, ta
không tin.” Bắc Thần Thiên một tay nắm tay Lâm Phong, cười nói: ” Bất
quá, điều này có liên quan sao? Nếu ngươi cầnphải tin tưởng mới giữ nàng ở bên người, vậy ngươi nhất định thất bại hơn ta, bởi vì, cho dù nàng
có phản bội ta, ta cũng vẫn muốn nàng ở lại bên cạnh mình!”

Mày kiếm khẽ nhướng, đôi phượng nhãn của nam tử tuyệt sắc cũng như cong lên, anh khí bức người, tiêu sái khôn cùng.

“Ngu ngốc!” Lâm Phong trở mình mắng xem thường, bất quá trong lòng
lại thật cao hứng, ai bảo khuôn mặt hắn khi này rất đẹp mắt, nói năng
lại rất phiến tình như thế? Phụ nữ dù có lý trí thì vẫn là phụ nữ, sẽ
không thể không thích loại cảm giác này.

Lúc này Lôi Nhiên đen mặt, tức giận muốn xuất chiêu: “Bắc Thần Thiên! Đầu óc của ngươi có vấn đề rồi!”

Bắc Thần Thiên cười tủm tỉm nói: “Lôi Vương quá lời rồi, đầu óc ta có vấn đề, nhưng đầu óc của ngươi cũng không tốt hơn ta, nếu không tại sao ngươi không một tên bắn chết chúng ta?”

Lôi Nhiên bị hắn hỏi đến khó xử, nói không ra lời, tại sao không dùng tên bắn để bắn chết họ? Cũng không phải vì nữ nhân Lâm Phong còn ở bên
kia!

“Ngươi đừng tưởng rằng bổn vương không dám!” Lôi Nhiên mặt đỏ hồng, kêu lên.

“Ngươi dám nói thì cứ thử xem xem!” Bắc Thần Thiên tiếp tục cười nói.

Trong lúc nổi giận Lôi Nhiên hung hăng giơ tay cao phải lên phất
khởi, phía sau hắn một loạt cung thủ tiến lên mở cung kéo tên bắn, Bắc
Thần Thiên đuôi mày vừa động, một tay kéo Lâm Phong vào trong lòng, dùng nửa thân thể mình hở ra, trực tiếp bảo vệ nàng.

Chứng kiến một màn này, Lôi Nhiên nhất thời giận dữ, hận người ngăn
cản mũi tên giúp nàng không phải là mình: “Bắc Thần Thiên, buông tay!”

Bắc Thần Thiên nhướng mày, ngược lại càng thêm ôm sát vài phần, cười nói: “Ta không buông, ngươi tính thế nào?”

“Nghĩ không ra đường đường là Bắc Thần Thiên Vương vô tình, lãnh
khốc, không đem nữ nhân để vào trong mắt cũng khó trốn khỏi lưới tình,
nếu ngươi vì nữ nhân không hề có nhân tính này mà bị tên bắn chết, sau
này anh hùng thiên hạ nhắc tới ngươi, một đời kiêu hùng lại chết uất ức
như thế, không biết sẽ là đánh giá gì?” Lôi Nhiên khẽ cắn môi, đột nhiên cũng cười, cười đến chói mắt.

Bắc Thần Thiên lạnh lùng đáp lại: “Hừ, Lôi Vương vì một nữ tử chậm
chạp không muốn động thủ bắn chết địch nhân lớn nhất, điều đáng chê

trách này truyền ra ngoài chỉ sợ cũng rất buồn cười.”

“Lam Phượng vốn là nữ nhân của ta! Có cái gì buồn cười!”

“Nàng là Lâm Phong, không phải Lam Phượng, Lâm Phong là Ám Vương của ta!”

Hai nam nhân mắt to trừng mắt nhỏ, hào khí nhất thời lâm vào trạng thái cứng ngắc.

Thiên hạ hai đại vương giả cư nhiên vì một nữ nhân không lương tâm
siêu cấp mà bó tay bó chân, nói ra ngoài sẽ bị anh hào khắp nơi cười
chết! Ít nhất bây giờ đã làm cho đối phương cười chết rồi!

“Hừ, ta còn tưởng chuyện gì xảy ra, nguyên lai là dùng nàng làm con
tin, ngươi còn ăn nói đường hoàng được như vậy. Lâm Phong, nàng tin lời
hắn chắc ?” Một hồi lâu, khuôn mặt Lôi Nhiên vẫn tiếp tục âm nghiêm,
cười lạnh một tiếng.

“Lôi Vương, ly gián cũng vô dụng, ta và Lâm Phong từ trước tới giờ
không có nhiều tín nhiệm, nhưng lại không có hiểu lầm, càng không cần
giải thích, cho nên ta vẫn nói câu nói kia.” Bắc Thần Thiên tươi cười
càng sáng lạn, mắt nhìn chăm chú Lâm Phong, thần sắc phát sự gợi cảm mê
người: “Muốn đoạt lấy nàng từ trên tay ta, đợi kiếp sau đi!”

Suy nghĩ đã lâu, Lâm Phong không muốn trợn mắt nữa, nàng bĩu môi hừ một tiếng, xem như chấp nhận hắn làm sâu thêm mâu thuẫn.

Không sai, bọn họ đều là người có lòng đa nghi rất lớn, muốn nói hoàn toàn tín nhiệm, đương nhiên là không có khả năng, nhưng hiểu lầm cũng
tuyệt không có. Bởi vì ai cũng rất hiểu rõ đối phương, hiểu rõ đến mức
không cần dùng ngôn ngữ giải thích cũng biết mỗi một động tác của đối
phương có ý gì, cũng rõ ràng đối phương sẽ làm cái gì, sẽ không làm cái
gì.

Tỷ như bây giờ, Lâm Phong thấy vẻ mỉm cười trên mặt Bắc Thần Thiên, nàng hoàn toàn không lo lắng vấn đề an nguy nữa.

Nụ cười này Lâm Phong rất quen thuộc, mỗi lần Bắc Thần Thiên có bố
trí gì, hắn lại cười như thế, tự tin muôn phần, nhìn vẻ mặt của hắn đối
với mọi chuyện tựa hồ không chút nào ngoài ý muốn, bảo rằng hắn không có kế sách, có đánh chết Lâm Phong cũng không tin.

Cái này có lẽ gọi là một loại tín nhiệm đi? Không phải vì tin tưởng
mà tín nhiệm mù quáng, mà bởi vì hiểu rõ, hiểu rõ bản lãnh và thực lực

của hắn, rồi phán đoán cho nên mới tin tưởng.

Lâm Phong mặc dù có chút tức giận Bắc Thần Thiên vì hắn lại một lần
nữa không nói sự tình thực sự cho nàng, nhưng cũng rất tò mò rốt cục hắn muốn làm như nào?

“Bắc Thần Thiên, nếu ngươi muốn ở đây cùng bổn vương kéo dài thời
gian thì bổn vương cũng phụng bồi! Dù sao bổn vương có thời gian cả
đời!” Lôi Nhiên thấy chia rẽ không có hiệu quả, tức giận vung tay áo:
“Lâm Phong, nàng tốt nhất nên hiểu, bổn vương không muốn lấy mạng của
nàng, ta vẫn có thể cho nàng những gì nàng muốn, nếu không muốn chết hãy rời Bắc Thần Thiên đi!”

“Ngươi muốn lề mề thì bổn vương cũng không muốn a~~! Nếu không, thật
sự làm cho Ám Vương của ta chạy mất, há chẳng phải là giữ tiểu mất đại
sao !” Bắc Thần Thiên cười dài, bàn tay ôm ở thắt lưng Lâm Phong bỗng
chặt lại, phi thân lên hướng về trong viện “Ám vương phủ”!

Không chỉ là Lôi Nhiên, ngay cả Lâm Phong cũng rất giật mình, hắn
đang làm gì? Tất cả quân địch đang giương cung nhắm bắn họ đó!!!

Song mọi người ở đây càng thêm kinh ngạc, một sự kiện xảy ra trước
mắt đã làm cho người ta khiếp sợ. Binh lính đã qua huấn luyện đang cầm
trong tay binh khí sáng loáng bỗng tách ra một đường nhỏ, để cho Bắc
Thần Thiên trực tiếp phi thân vào, sau đó như thủy triều một lần nữa xếp lại, cung tên, binh khí trong tay thoáng chốc đã chĩa về phía quân binh của Lôi Nhiên!

Quân binh ẩn núp tại Triệu Vương phủ, chính là đội quân thủ hạ của Triệu Cảnh, bỗng nhiên lại làm phản tập thể!

Hai đội nhân mã nhất thời xu thế như nước với lửa, Bắc Thần Thiên ôm
Lâm Phong, đứng ở giữa đông đảo binh lính, đôi mày kiếm toát ra vài phần châm chọc, ý cười dày đặc.

“Triệu Cảnh! Ngươi…” Lôi Nhiên giận dữ nhìn Triệu Cảnh.

“Này… Không thể! Không có khả năng! Đó là thân binh của ta a~~!” Sắc
mặt Triệu Cảnh đại biến, rống giận từ xa: “Triệu Lượng, Triệu Như, các
ngươi càng tạo phản sao?”

Bên này Triệu Lượng một thân áo giáp thản nhiên nói: “Triệu Cảnh,
không phải chúng ta làm phản, mà trước khi chúng ta thành quân lính dưới trướng của ngươi, chúng ta đã là người của Bắc Thần Thiên Vương!”


“Vương của ta anh minh cái thế, trí kế thiên hạ vô song, chỉ bằng một Lôi Nhiên, một Triệu Cảnh nho nhỏ như ngươi cũng xứng so sánh cùng
Vương ta? Hừ!” Triệu Như cầm binh khí trong tay cũng lạnh lùng cười nói.

Triệu Cảnh như gặp sét đánh, khiếp sợ đầy mặt.

Trước khi bọn họ đầu quân, họ đã là người do Bắc Thần Thiên phái đến
Thiên Thành nằm vùng! Mấy năm nay bọn họ dùng thủ đoạn phát triển thế
lực, thay toàn bộ tư binh dưới trướng Triệu thị đổi thành quân lính của
Bắc Thần Thiên, Lôi Nhiên bày ra quân phục binh Triệu thị, để Triệu Cảnh cầm đầu luyện binh nênđương nhiên không thể chú ý sát sao đến mọi mặt,
người được sai đi điều tra thân cũng vô cùng bí mật, mà người của Bắc
Thần Thiên vừa lúc thoát chết, sau nghĩ cách trà trộn vào làm quân lính
dưới trướng Triệu Cảnh, những năm qua lập công vô số, leo lên vị trí
cao, sau đó chậm rãi ‘ám độ trần thương’ đổi quân trên quy mô lớn, đúng
là thần không biết quỷ không hay.

Không ngờ Lôi Nhiên tự cho là một nước cờ tuyệt diệu, lại bị Bắc Thần Thiên phản lại một quân!

“Chẳng trách mấy năm nay bổn vương dù ngầm tra xét thế nào cũng không thể tìm ra cứ điểm của Bắc Thần tại Thiên Thành, thì ra ngươi chính
là…” Sắc mặt Lôi Nhiên xanh lại, gian nan phòng ngự kẻ trộm cả ngày đêm
cuối cùng lại thành như vậy, ám chiêu bố trí cao minh rât khó khăn của
mình lại bị người ta khám phá, phản công, cảm giác này tệ hơn cả việc ăn phải một con ruồi.

Lâm Phong ở một bên nghe vậy, thiếu chút nữa vỗ tay khen ngợi! Trong
lòng rất cảm thán, Bắc Thần Thiên quả là Bắc Thần Thiên, có thể bố trí
ra cục diện ảo diệu như vậy, chẳng những phá hỏng nước cờ xây dựng Triệu vương phủ của Lôi Nhiên, mà còn hành động thần không biết quỷ không
hay, nói dễ vậy sao? Mỗi bước đi đều phải cẩn thận chú trọng, nếu không
tuyệt đối không thể thành công, chuyện khó khăn như thế mà nam nhân này
đã làm được rồi, tích lũy mấy năm hắn làm được rồi.

“Lôi Nhiên, ngươi biết không?” Bắc Thần Thiên đứng ở trong đám người, nhìn phía xa cùng Lôi Nhiên giằng co, thản nhiên cười nói: “Bổn vương
có tự tin sẽ không hiểu lầm Lâm Phong, tự tin có thực lực giữ nàng bên
cạnh, bởi vì bổn vương có năng lực, nghi ngờ chính là gốc rễ mọi chuyện
và nó không thể xảy ra, ta không phải tín nhiệm nàng, mà là tin tưởng
chính ta!”

Tin tưởng chính mình, bởi vì hắn và Lâm Phong giống nhau, đều là
người vừa cố chấp lại tự phụ, mặc dù hắn nói đó không phải tín nhiệm
nàng, nhưng thân thể ngay thẳng, tư thế oai hùng làm Bắc Thần Thiên thêm tuấn mỹ bất phàm, trong mắt Lâm Phong hắn lại suất khí đến vậy.

“Ám Vương của ta, dĩ nhiên ta phải mang đi rồi!”

Ôm sát Lâm Phong, Bắc Thần Thiên vung tay lên, đoàn binh lính nhất tề bắn tên, quân binh phía sau phủ cũng xông ra ào ào như thủy triều lên,
điên cuồng vọt lên phía trước!

Gương mặt Lôi Nhiên bị che lấp trong đám binh lính, Lâm Phong không nhìn thấy.


Bắc Thần Thiên không vội vàng tiêu diệt Lôi Nhiên mà cùng Lâm Phong,
hai người chạy xuyên qua hậu viện vương phủ, mang theo binh lính vừa
đánh vừa lui, đi ra đường nhỏ xuống núi. Hắn để lại một số binh lực ở
phía sau phòng ngự vạn nhất Lôi Nhiên điều động đại quân tới, đại quân
vì không muốn làm Bắc Thần Thiên đề phòng nên còn chưa xuất hiện, vì vậy lúc này bọn họ phải mau rời đi.

Bắc Thần Thiên đã có mưu đồ từ sớm, dĩ nhiên là đã chuẩn bị tốt đường lui, đi một đoạn nhận tuấn mã rồi theo con đường nhỏ tẩu thoát.

“Lôi Nhiên có thể đuổi theo không?” Lâm Phong nhìn phía Lâm Sơn dần xa trong tầm mắt, còn có chút cảm giác như ảo mộng.

“Yên tâm, nàng cho rằng Doãn Tình chỉ ngồi chơi chắc? Hắn đã tạo nên
cục diện hỗn loạn để Lôi Nhiên nếm thử đau khổ rồi.” Bắc Thần Thiên đã
tính trước mà nói.

“A, Doãn Tình võ công cao như vậy, gần như không ai có thể cản trở được hắn.” Lâm Phong cười nói.

“Hắn võ công cao, ta thì kém cỏi sao? Thật không có lương tâm, nàng
có thể để ý đến ta nhiều hơn không?” Bắc Thần Thiên nghiêm mặt tối đen
liếc mắt trừng nàng một cái.

“Được rồi, nhìn thì nhìn, Ám binh Triệu phủ bị bại lộ rồi, sau này
ngươi muốn bình định Thiên Thành chỉ sợ cũng khó hơn nhiều.” Lâm Phong
trừng mắt nhìn trở về, nhắc nhở hắn.

Trận này, mặc dù Bắc Thần Thiên khiến Lôi Nhiên chịu khổ, nhưng tình
trạng thực tế cũng không quá lạc quan. Phục binh Bắc Thần Thiên mang tới áp sát kinh thành Thiên Thành phỏng chừng cũng đánh cuộc ở trận chiến
này, nhưng lại chưa thể diệt trừ được Lôi Nhiên, nếu không vừa rồi hắn
sẽ không ngừng đánh, trực tiếp rút lui.

Dĩ nhiên, binh lực Lôi Nhiên mang đến cũng không ít, thấy không có cơ hội giết chết hắn, Bắc Thần Thiên quyết đoán đưa ra quyết định rút lui.

“Nàng quan trọng hơn, có nàng, đâu chỉ là Thiên Thành, bình định
thiên hạ cũng không khó khăn.” Nam nhân tuấn lãng gương mặt tràn đầy ý
cười, sáng ngời trong mặt trời, tà mị mê người.

Có nàng? Kỳ thật, có thể bình định thiên hạ cũng không phải nhờ chính hắn?

Lâm Phong nhìn hắn, đột nhiên có cảm giác muốn cười, khóe môi không
tự chủ dương lên, cũng giống Bắc Thần Thiên, là ý cười tiêu sái phát ra
từ nội tâm.

Rất nhiều năm sau, Bắc Thần Thiên nhớ lại nụ cười tươi lúc đó, nhớ
lại lúc bọn họ thúc ngựa chạy trốn tránh né truy binh của Thiên Thành,
trở lại đoạn thời gian ở Bắc Thần, không nhịn được mà mỉm cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.