Giấc Mộng Giang Sơn

Chương 55: Đại biến


Đọc truyện Giấc Mộng Giang Sơn – Chương 55: Đại biến

“Quy củ chút!” Lâm Phong đập vào tay Doãn Tình đang ngo ngoe muốn di
chuyển trên lưng nàng, mặt không chút thay đổi lạnh lùng trừng mắt nhìn
hắn một cái nói: “Ta thấy ngươi thật sự điên rồi, cư nhiên có dũng khí
ăn đậu hũ của ta?”

Ăn đậu hũ lão nương, phải có giác ngộ về cái chết!

Trên khuôn mặt tuấn tú của Doãn Tình nhất thời bày ra vẻ đau khổ:
“Đánh trận này ta nghĩ mình cũng điên luôn rồi, ngày nào cũng ở trong
phòng nàng nhưng lại chỉ có thể nhìn. Thật vất vả con cá mới cắn câu, mà nàng đến ôm cũng không cho, sờ cũng không được. Này, nữ nhân, ta là một nam nhân rất bình thường, nhìn thấy mỹ nữ tuyệt sắc đương nhiên là
thích, sờ hai cái nàng cũng không bị thiếu khối thịt nào a~~, nàng có
chút lương tâm đi được không?”

” Chẳng lẽ hôm nay ngươi mới biết, ta cho tới bây giờ vốn không có
lương tâm?” Lâm Phong ngạc nhiên hỏi, thừa nhận một cách đơn giản dứt
khoát!

Tuấn nhan Doãn Tình khẽ co quắp hai cái, không nói gì, hắn sao lại
quên mất nữ nhân này đích xác là một nữ nhân không lương tâm kinh điển
chứ!

Vì sao Doãn Tình lại xuất hiện ở đây? Như vậy phải nhắc lại một màn
ngày hôm đó khi màn đêm buông xuống, Bắc Thần Tường phát hiện ra thân
phận là nữ nhân của Lâm Phong, sau đó hỗn loạn rời đi, Lâm Phong khẩn
cấp triệu tập thủ vệ trong viện, nhận ra trong đó có một nam nhân đặc
biệt, mang về trong phòng chính là Doãn Tình.

Doãn Tình quả thật có trúng mê hương, nên trong một khoảng thời gian
ngắn hắn không thể chạy thoát. Lúc ấy hắn liều mạng vận nội lực vung
chưởng lao ra, sau đó lại mạo hiểm vòng trở về, cải trang thành một thị
vệ bình thường, bởi vì nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, đây vốn là một diệu kế, nhưng sử dụng với Lâm Phong thì hoàn toàn mất tác
dụng rồi.

Vốn dĩ Lâm Phong là một cao thủ giả chết để đào thoát, bực thủ đoạn
này nàng không dùng mười lần thì cũng đến tám lần, sao thể có chuyện sơ
sẩy khinh thường? Vì vậy Doãn Tình đáng thương cứ như vậy bị nàng tóm
được, đương nhiên Doãn Tình cũng không phải là không có chuẩn bị gì phía sau, bất quá Lâm Phong cũng không làm khó hắn, chỉ là đưa ra một kế.

“Doãn Tình, chúng ta người ngay không nói nói vong vo, ta biết ngươi
là Ân Tang đệ nhất quái nhân, nói vậy ngươi đứng đầu thập nhị tôn giả
của một Phong Vũ quốc nho nhỏ cũng không đủ quyền lực, rất chi là khó
chịu đi? Ngươi cũng biết mục đích của Bắc Thần Thiên là thâu tóm Phong
Vũ và Xa Trì, từng bước mở rộng lãnh thổ của mình, thống nhất thiên hạ.
Mà hiển nhiên là chỉ một mình hắn cũng không thể nắm giữ tất cả quyền
lực, chắc chắn phải phân chia thành Phiên Vương, mà Phong Vũ quân phiệt
đông đảo không thích hợp cho hắn tự mình nắm giữ, ta nghĩ ngươi đối với
vị trí Phiên Vương của hai nước sau khi xát nhập hẳn là có hứng thú, thế nào, có muốn cùng ta hợp tác không?”


Lâm Phong vốn là người thông minh, mỗi một lời nói cũng trúng tâm tư
Doãn Tình, thậm chí không hề quanh co lòng vòng. Nàng biết, đối phó với
loại người như Doãn Tình, chỉ có lợi ích thực tế mới có thể đả động đến
hắn. Mặc dù Lâm Phong chiếm thế thượng phong khi giao đấu, nhưng cũng
không có nghĩa là nam nhân cao ngạo như Doãn Tình lại sợ chết mà cúi đầu trước nàng.

Có lẽ mục đích cuối cùng của Doãn Tình cũng không phải là trở thành
Phiên Vương, nhưng lúc này thế lực của hắn quá mức đơn bạc, binh quyền
Phong Vũ quốc lại bị mấy trưởng lão và lão bất tử kia chiếm giữ, trong
lòng dĩ nhiên phải có rất nhiều toan tính, chỉ là không có cơ hội quật
khởi thôi.

Hôm nay có người đưa ra một cơ hội lớn đặt ở trước mắt hắn, hợp tác
cùng Lâm Phong không thể nghi ngờ gì là lựa chọn sáng suốt nhất, hơn nữa hắn bị nàng nhìn thấu thân phận, quả thực không thể không bội phục Lâm
Phong đều, bản thân lại rơi vào trong tay nàng, hắn đã không chút do dự
mà gật đầu đáp ứng.

Đây là kế sách đôi bên cùng có lợi, chỉ cần Lâm Phong không nuốt lời, đối với hắn mà nói là một việc vô cùng tốt đẹp.

Doãn Tình suy ngẫm mãi, mặc dù biết nữ tử Lâm Phong này thật sự không phải tốt đẹp gì. Nhưng làm cho hắn trở thành Phiên Vương, lợi dụng hắn
để thống nhất Phong Vũ và Xa Trì, đối với Bắc Thần Thiên và mình đều có
lợi, hứng thú của nàng cũng tuyệt đối không chỉ là một Phiên Vương đơn
giản như vậy, hắn cũng không có lý do cự tuyệt nàng.

Vì vậy, kế hoạch dựng lên hai tầng bẫy rập để phục kích Lôi Nhiên cứ
như vậy chuẩn bị. Ngay cả Bắc Thần Tường cũng không biết Lâm Phong đã
đem giấu Doãn Tình ở trong phòng chính mình, mà Doãn Tình cũng truyền
lệnh ra ngoài cho Thiên Y Các và Nhất Phẩm Đường đến đây mai phục.

Kế sách này, ngoại trừ Lâm Phong ra không có người khác biết được.

Cho nên Lôi Nhiên không hề thám thính được bất cứ tin tức gì, nếu hắn không chui vào bẫy mới gọi là kỳ quái.

“Các ngươi đừng ở đây tình chàng ý thiếp, liếc mắt đưa tình đi, muốn
bổn vương chết là điều không thành!” Một tiếng gầm lên, Lâm Phong quay
đầu nhìn lại, Lôi Nhiên đen mặt, tàn nhẫn trừng mắt nhìn nàng và một vóc người to lớn bên cạnh là Doãn Tình, trong ánh mắt lửa giận sáng bén.

Biết mình thật sự trúng kế, sắc mặt Lôi Nhiên lại không kích động,
chỉ ngoài ý muốn là việc Doãn Tình đột nhiên xuất hiện, võ công Doãn
Tình tại Ân Tang khó gặp địch thủ, coi như hắn cùng Bắc Thần Thiên liên
thủ cũng không phải là đối thủ của nam nhân này, hơn nữa còn rất nhiều
tử sĩ Nhất Phẩm Đường, nói thế nào cũng là hắn ở vào thế hạ phong.

Lâm Phong nhất thời cảm giác có chút không ổn, cho dù nam nhân này có trầm ổn, nếu như thật sự không có viện binh, lúc này hắn nhất định sẽ
‘thí tốt giữ xe’ liều mạng mà chạy rồi. Nếu còn ở nơi này có lẽ Lôi
Nhiên còn có đối sách.


“Này, họ Doãn kia, đợi lát nữa nếu như có việc ngoài ý muốn, nhớ kỹ
trốn đi, không cần phải để ý ta.” Con ngươi mắt Lâm Phong lóe ra quang
mang, nói khẽ với Doãn Tình, người phía sau có chút sửng sốt, trên gương mặt cực kỳ tuấn mỹ lộ ra nụ cười bất cần.

“Tiểu mỹ nhân, nàng đang quan tâm ta hả, yên tâm, mặc kệ xảy ra chuyện gì ta sẽ không bỏ lại nàng.”

Lời nói mặc dù đơn giản nhưng bàn tay bên hông Lâm Phong lại rộng dày và ấm áp cực độ, lúc Doãn Tình nghiêm túc, lúc nào cũng mang theo nụ
cười lười nhác kỳ lạ, hắn cũng cực kỳ thông tuệ, nhận ra tình huống lúc
này có biến.

Lâm Phong trở mình xem thường, trong lòng ngẫm, ta chỉ muốn nói cho
ngươi biết, dù ta bị Lôi Nhiên bắt được thì lấy sự quan trọng của hắn
đối với ta lúc này, ta cũng không chết được. Nhưng nếu ngươi ở cùng một
chỗ với ta thì không chết cũng bị lột da, ngươi tại sao cứ thích tự mình đa tình, hiểu lầm chính mình đây?

Đương nhiên nếu như có thể, Lâm Phong tuyệt không muốn làm tù nhân,
cho nên lúc này cũng không đẩy bàn tay heo của người nào đó ra.

Viên môn có tiếng ầm vang, ánh lửa phát sáng lên, Bắc Thần Tường mang theo quân lính đã chạy tới, vừa vào cửa ánh mắt hắn đã bị một bóng đen ở trung tâm hấp dẫn, nhìn vào trong, cục diện Lâm Phong, Doãn Tình cùng
người nam tử tàn nhẫn kia đang giằng co nhất thời thu hết vào trong mắt.

“Ám…” Trong lòng có chút đau nhức, Bắc Thần Tường mặc dù biết rõ Lâm
Phong vẻ mặt lạnh lùng, không hề có cảm giác với nam nhân đứng bên cạnh
ôm nàng, nhưng hắn vẫn cảm giác một màn này rất chói mắt.

“Ha hả ha hả, tất cả khách quý đều đến đông đủ rồi, xem ra chủ nhà
như ta cũng không thể trốn được!” Một trận cười từ từ truyền đến, bốn
phương tám hướng từ phía sau vách tường xuất hiện rất nhiều rất nhiều
binh lính! Võ trang hạng nặng, binh khí lạnh lẽo cầm trong tay, binh
lính tầng tầng lớp lớp dày đặc làm người ta da đầu tê dại, thoáng cái
tất cả đều bừng lên, bao vây chặt chẽ cả Tây Uyển như thành một cái bánh chưng! Đám người Lâm Phong giật mình, lập tức hiểu ra——thầm nghĩ!

“Đáng chết, Đổng Thiên Diệp! Ta chửi cả nhà ngươi!” Thấp giọng mắng
một câu, Lúc này Lâm Phong rất bực bội, hoàn toàn không để ý lời nói của nàng hù chết bao nhiêu thính giác tốt đẹp của những nam nhi anh tuấn ở
đây.

Cái gì gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn? Tên đầu heo Đổng Thiên Diệp này, dĩ nhiên cũng có lúc thông minh!

Khó trách hôm nay có tiếng kèn lệnh vang lên, thì ra là triệu tập quân binh để tối nay tới đây đối phó mọi người!

“Đổng Thiên Diệp!” Bắc Thần Tường giận dữ hét lớn, không ngờ Đổng
Thiên Diệp lại ra tay một màn này, lúc này tình hình mọi người như cá
trong chậu, bất đắc dĩ hắn cũng chỉ tập hợp được quân lính và Lâm Phong

tụ ở một chỗ.

“Trong nháy mắt mà con mèo nhỏ biến thành con cọp rồi, xem như vậy là muốn ăn thịt người sao ?!” Khẽ cắn môi, Lâm Phong nhìn thẳng Lôi Nhiên
phía trước, Đổng Thiên Diệp chỉ là quan viên của một tiểu quốc nho nhỏ,
căn bản là không thể có gan tham gia trong chuyện này, nếu không có chỗ
dựa hắn chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt mà thôi.

“Ngươi yên tâm, ăn thịt người cũng không ăn ngươi, hôm nay ngươi biết điều ở lại cho bổn vương!” Lôi Nhiên đắc ý, sẵng giọng cười thong thả,
hét lớn một tiếng: “Giết!”

Khoảnh khắc tiếng « giết » vang lên, bốn phía xung quanh và cả bầu
trời dường như cùng tăm tối, dâng lên hắc ám vô tận, Lôi Nhiên mang theo hơn ba mươi tử sĩ phi thân thẳng tới Doãn Tình. Tên bay đầy trời, binh
khí, ám thương từ mọi góc độ phi tới, mùi vị chết chóc nhanh chóng dâng
lên trong không khí, trong một khoảng thời gian ngắn, Lâm Phong nhận
thấy một mùi vị nồng đậm đã lâu.

Doãn Tình thủ thế, sát thủ Nhất Phẩm Đường nhất thời tứ tán, những
người này võ công cao cường, giao đấu với đông đảo binh lính bị thương
cực ít.

Bắc Thần Tường cùng Doãn Tình và Lâm Phong, ba người vận chân khí phi thẳng lên nóc nhà, đối diện với Lôi Nhiên cùng hơn ba mươi tử sĩ của
hắn.

“Lùi!” Lâm Phong không chút do dự lấy ra hai quả tròn tròn từ trong
tay áo, vận sức vừa đủ ném đi. Lôi Nhiên vừa nhìn thấy đồ vật kia đã
biết là “yêu pháp” đã nghe qua tình báo, cũng không dám khinh thường,
hét lớn một tiếng “Tránh ra!” rồi lập tức phi thân lui lại hơn một
trượng, đối với thứ này dĩ nhiên là kiêng kỵ vô cùng.

Một tiếng nổ ầm ầm, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp vang
lên, tiếng gầm vang liều chết của binh lính trong nháy mắt cũng bị khói
đặc và lửa lớn hoàn toàn vây quanh, bầu trời đêm xuất hiện hai đám mây
hình nấm thật lớn đang phát sáng, uy lực cũng đã dọa chết khiếp đám
người xung quanh.

Lâm Phong cũng chẳng tốt lành gì, nàng mặc kệ việc sử dụng hỏa dược
có thể làm cho thế giới này phát triển lệch hướng hay không, theo lời
của nàng mà nói, tính mạng của mình so với cái gì cũng quan trọng hơn,
người mà mất mạng thì còn quan tâm thế giới làm cái khỉ gì!

Cho nên trên người nàng luôn mang theo không dưới mười quả đạn, uy
lực so ra cũng lớn hơn bom mô hình nhỏ, đây cũng là điều làm Lâm Phong
tương đối tự phụ—— mặc kệ ngươi là cao thủ võ lâm hay là yêu ma quỷ
quái, lão nương dùng một quả đạn, thần cản giết thần, phật cản giết
phật! Dám đến đây, ta cho ngươi hôi phi yên diệt!

Vốn ý nàng cũng không muốn dùng quân bài này, bất quá Lôi Nhiên tính
kế nàng như thế, nàng cũng bất chấp, ngươi muốn chết ta khẳng định cho
ngươi thỏa mãn.

Một tòa tây uyển bị hai khối lân hỏa đạn này oanh tạc, san bằng một nửa!

Rất nhiều binh lính bị nổ tung, làm thủng ra một lỗ hổng lớn!


Vẻ mặt Đổng Thiên Diệp, Lôi Nhiên, Doãn Tình, Bắc Thần Tường đều là
kinh hãi đến thần người ra, bọn họ cùng lắm chỉ là nghe nói thôi chứ
chưa tận mắt nhìn thấy, không ngờ là uy lực của hỏa dược thật sự cường
đại như vậy! Một khi mang ra chiến trường, đó là ưu thế tuyệt đối áp đảo kẻ địch! Lúc này, mọi người lần nữa quay đầu nhìn Lâm Phong, ánh mắt
không hẹn mà cùng mang theo khiếp sợ và dục vọng, một nữ nhân như vậy,
một khi chinh phục được thì tuyệt đối là đoạt được lợi nhất thiên hạ!

Lâm Phong thể hiện gương mặt lạnh như cương thi, dường như không hiểu sự kinh ngạc của mọi người, ở trên không trung xoay người lại ném thêm
hỏa đạn về phía có nhiều binh lính đang hỗn chiến, không để ý Bắc Thần
Tường và Doãn Tình cấp bách hô to, quay đầu lãnh đạm khinh miệt cười
cười: “Lôi Nhiên, không phải chỉ có ngươi bày kế trúng kế!”

Lôi Nhiên trong lòng ngẩn ra, cảnh giác mãnh liệt, ánh mắt kinh hãi: “Chẳng lẽ…”

Trong mảnh hỗn loạn, không biết từ khi nào bỗng dưng xuất hiện một
cường lực, kì binh bỗng xông lên như một lưỡi dao sắc bén, thế như chẻ
tre, thẳng tắp tấn công quân lính Xa Trì quốc, tiếng kêu thảm thiết
không dứt, binh lính Xa Trì bị đánh nhiều đến mức chẳng rõ số lượng,
binh bại như núi đổ!

Đổng Thiên Diệp nằm mơ cũng không ngờ, thế gian này lại có quân binh
hùng dũng mà đáng sợ như vậy, nhất thời sắc mặt trắng không còn chút
máu, lại nhìn binh lính mình, số quân đông đảo áp thế lại liên tục ít
đi, khó tin mà hét ầm lên: “Không thể! Từ bao giờ Xa Trì lại có thêm một đội quân như vậy? Chúng ta không thể không phát hiện ra! Điều này là
không thể!”

Mũi tên rời cung nhanh như chớp, khoảnh khắc đó đội kì binh tiêu diệt càng nhiều quân binh Xa Trì, lỗ hổng càng rộng ra. Lâm Phong đột nhiên
cảm giác được phía sau có một trận kình phong mãnh liệt. Trong đồng tử
Lôi Nhiên lóe ra hung quang, giờ phút này hắn thầm nghĩ bắt lấy Lâm
Phong, sau đó lập tức bỏ chạy!

“Nữ nhân!” Doãn Tình giận dữ hét, trong lòng gấp đến độ chết khiếp,
lại vì cách quá xa nên không có biện pháp cứu viện: “Ngu ngốc, nàng rời
khỏi người ta làm gì!”

“Tại sao nàng không thể rời ngươi?” Một tiếng cười hùng hậu có lực
truyền đến, thiết kỵ xông lên như thế đạp phá núi sông, y như thần nhân
hàng thế, y giáp đen nhánh lộ ra khí tức trang nghiêm nồng đậm, trong
đôi phượng nhãn hẹp dài mà sắc bén tràn đầy ý cười, tựa như một tia chớp màu đen phi thân thẳng lên không trung, cùng Lôi Nhiên giao đấu chống
lại một chưởng, tay ôm Lâm Phong nhanh nhẹn lui xuống, đã đứng thẳng
người, oai phong lẫm liệt.

“Nàng rời ngươi đi, là vì đến bên người ta!” Một nam tử thân đầy khí
phách mang theo ngạo khí bễ nghễ thiên hạ quét mắt nhìn xung quanh, ý
cười bừng sáng trên đôi phượng nhãn, tóc dài màu đen bối cao không gió
mà bay, thẳng lưng ôm Lâm Phong ngồi trên ngựa, tùy ý mở miệng tuyên
thệ.

Ngựa tốt! Người tốt! Thế gian lại có một nam nhân như thế! Phong thái ra trận, không uổng là một chiến thần!

Mọi người ở đây vì sự xuất hiện của nam nhân này mà khiếp sợ không
thôi, một thanh âm không hài lòng lại vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh.

“Mẹ kiếp, Bắc Thần Thiên, ngươi ghìm chặt chết ta rồi! Ngươi muốn mưu sát hả?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.