Giấc Mộng Giang Sơn

Chương 44: Đi sứ


Đọc truyện Giấc Mộng Giang Sơn – Chương 44: Đi sứ

Trên xe thoải mái thơm ngát, mành lụa mỏng không che hết ngoại cảnh
đẹp hợp lòng người, một đội nhân mã chậm rãi hành quân, chỉ cần giơ cao
cờ lên người khác sẽ không nhìn thấy điểm cuối, đội xe này khí thế thật
là dọa người. Bắc Thần là đại quốc đệ nhất phương bắc, do đó quanh năm
ngoại giao cũng không quá tới tấp, ranh giới Ân Tang rộng lớn Lâm Phong
không ngờ, chỉ nghe mấy người hầu đồn thổi loạn xì ngầu.

“Khoảng cách giữa các quốc gia ước chừng thời gian phóng ngựa hơn cả
tháng đi đường, Ân Tang nhiều tiểu quốc, cũng không ai tính kỹ được.”

Lâm Phong trong lòng thầm muốn làm ra bản đồ Ân Tang, đảm bảo trong
đại cung đình rất dễ bán. Nhưng vừa nghĩ phải phóng ngựa đi ngàn dặm vẽ
bản đồ thì đau đầu mà vuốt vuốt huyệt thái dương buông tha cho, này việc quá tốn công sức, nhưng trong lòng nàng vẫn chờ mong Marco Polo của
thời đại này, có thể có kỳ nhân dị sĩ nào đó vẽ được bản đồ Ân Tang đại
lục, nếu là có, nhất định rất đắc ý như chọn trúng thiên lý mã đáng giá
ngàn vàng mà thu mua.

Lâm Phong lần thứ hai ngồi long xa, lấy thân phận bồi giá Tập Lan
công chúa, nhưng lại không thích ánh sáng trong xe thật sự khó chịu,
suốt ngày chỉ ăn ngủ, cuộc sống như thành heo, Lâm Phong đối với tình
huống này khá bất mãn, thầm nghĩ.

Bắc Thần Thiên ngươi thật giỏi, ta đi Tập Lan làm sứ giả đã tiện nghi cho ngươi, ngươi cư nhiên lại mưu toan nuôi ta thành heo, quả nhiên là
tâm tư hiểm ác! Một khắc cũng không thể không phòng ngự!

Đáng thương cho nỗi khổ tâm của Bắc Thần Thiên, lo lắng vị đại tiểu
thư này đi đường mệt mỏi mới an bài nàng ngồi long xa, Lâm Phong không
những không cảm kích còn ở sau lưng mắng hắn, nếu hắn biết sợ lại không
tránh được một trận cảm thán.

Lâm Phong tạm ngừng tâm tư, thanh âm trầm xuống, nói với người bên ngoài xe: “Người đâu, chuẩn bị ngựa cho bổn vương.”

Bên ngoài tự có người trả lời: “Vâng.”

Nàng cũng kiêu ngạo, là Tịnh Kiên Vương mấy ngày đã sinh ra khí khái
vương giả rồi, “bổn vương” đến “bổn vương” đi cất lên rất thuận miệng,
dạy hạ nhân con mắt không dám nhìn thẳng, tai không dám lén nghe, chỉ sợ có một tia chậm trễ. Lâm Phong trước kia cũng là lão đại giang hồ,
xuyên không làm vương gia thì khí chất như hài hòa bẩm sinh vậy.

Thần sắc vi chấn, Lâm Phong sửa sang một chút vạt áo, nhảy xuống xe, hít sâu không khí tươi mát, buồn ngủ bỗng nhiên tiêu tan.


Gọi người đưa nước đến rửa mặt, dùng một sợi dây đỏ buộc tóc, nhẹ
nhấc đầu vẻ tinh thần khoan khoái, đầu óc cũng lập tức thanh tỉnh không
ít, mấy thị nữ bên cạnh xe thấy bộ dáng nàng như thế, nhìn không chớp
mắt. Hai tròng mắt Lâm Phong hướng bên đó đảo qua, lập tức trên mặt máy
thị nữ ửng hồng cúi đầu, Lâm Phong cười thầm, nhìn xuống mặt nước rồi
ngẩng lên lắc đầu.

Hay cho một Ám Vương phong thần tuấn lãng, Lâm Phong quả thực bội
phục chính mình, khuôn mặt Lam Phượng này, giả trang nữ nhân có thể
‘thiên kiều bá mị’, ‘họa quốc ương dân’. Làm nam nhân cũng là thiên hạ
vô song, là lam nhan họa thủy, hơn nữa mình giả bộ cá tính lãnh khốc,
nhìn ra vấn đề mới có quỷ!

Lúc này có thị vệ dắt thất hắc mã lại, Lâm Phong nhảy lên ngựa kéo dây cương cưỡi đi.

Lâm Phong sớm biết thân phận mình quá mức đặc thù, sẽ có rất nhiều
cục diện cần ứng phó, sau khi xuyên không nàng liền học tập rất nhiều,
có chút minh, chút ngầm. Cưỡi ngựa vốn là trước đó vài ngày học từ Bắc
Thần Thiên, Bắc Thần Thiên cũng không để ý lễ giáo mà dạy nàng, về sau
sớm muộn cũng phải dùng đến.

Làm cho Lâm Phong kỳ quái chính là, Bắc Thần Thiên có thể tùy tiện
tìm một võ quan hoặc là sai Nam Cung Xuy Tuyết hay Âu Dương Hiểu dạy là
được, hắn lại tự mình dạy, khiến thời gian Lâm Phong học tập rút ngắn
không ít, nàng ở sau lưng mắng hắn keo kiệt.

Đoàn xe phía trước thanh thế quảng đại, vốn có một người vị trí tiên
phong, nghe được thanh âm than thở đứt quãng phía sau, không khỏi nhíu
mày nhìn lại. Chỉ là liếc mắt một cái đã kinh hãi không thôi, quay thẳng đầu đi không dám ngó lại nữa.

Khó trách Vương huynh cực sủng “Ám “, thần thái tên này quả thật
không đồng nhất, Bắc Thần Tường trong lòng bội phục Ám, sự hiếu thắng
chưa thuyên giảm thầm muốn xem người này có thực lực thật không, nếu có
thì tốt, không thì danh vị Tịnh Kiên Vương cũng không thể làm được.

Lâm Phong biết Bắc Thần Tường đối với nàng có thành kiến, cũng không
muốn bị mất mặt, nàng cưỡi ngựa cạnh long xa, một đám tiểu nha đầu có
may mắn nhìn ngắm.

Nhìn phía sau đọi xe, một đại đội nhân mã áp tải xe có dấu niêm

phong, đều là lễ vật hướng Tập Lan, Lâm Phong yêu cầu chuẩn bị, Bắc Thần Thiên biết nàng có kế hoạch dứt khoát đồng ý theo ý nàng mà làm, chỉ
cần không phải phản bội hắn thì Bắc Thần Thiên có thể dễ dàng tha thứ
cho việc Lâm Phong làm hết thảy —— nàng cũng không phải nữ nhân ngực to
mà ngu ngốc, làm việc thuận lợi cũng do Bắc Thần Thiên bố trí tốt, không cần nguồn lực hắn giúp – lãng phí để làm chi? Bắc Thần Thiên lại không
phải chịu thiệt.

Một đội người áp tải hàng hóa còn nghiêm túc hơn quân đội khác nhưng
thật lại có vẻ hoạt bát hơn nhiều, mặc dù có vẻ tán mạn nhưng thần sắc
lại rất đề phòng, đối với tất cả người ngoài dường như cũng có thể khống chế được, ba người cầm đầu đều bước chậm bốn phía, nhìn như rỗi rãi
nhàn hạ nhưng là ba người cùng bảo vệ một cái rương, Lâm Phong âm thầm
gật đầu, tiểu tử đó quả thật là càng ngày càng thành thục rồi.

Chợt nghe một tiểu nha đầu kêu: “Ám Vương, vị kia đệ nhất mỹ nhân kia cố ý muốn cùng trưởng công chúa ngồi cùng xe, ngài xem làm sao bây
giờ?”

Bắc Thần đệ nhất mỹ nhân, thực tế chính là Lam Phượng – Lâm Phong,
nàng lần này xuất hành, danh hào là Ám Vương nhưng không chính thức có
tên trong danh sách, Bắc Thần thánh nữ đệ nhất mỹ nhân là dùng để che
dấu chân tướng, lúc này đệ nhất mỹ nhân dĩ nhiên là thế thân của nàng,
Tiểu Thúy.

Dùng khăn che mặt, mặc y phục xa hoa một phen, không hề có ai nhìn ra được, nhị nữ họ Cẩm không đi theo đến đây, biết việc này chỉ có Lâm
Phong.

Tiểu Thúy vốn thấy nàng ra khỏi xe, sợ bên trong xe có sơ xuất, thi
thể Cẩm Y đã dùng thuốc đặc thù sẽ không bị thối nát, nhưng người biết
không nhiều lắm, Lâm Phong không trông chừng ở đây chỉ sợ người khác
nhìn ra, nếu thành nhiễu loạn sẽ bị chê cười lớn. Lâm Phong cho dù bản
lãnh lớn, cũng không quản được miệng người, phương pháp duy nhất là giết người diệt khẩu.

Nhưng vì lời nói đáng sợ, nếu truyền ra ngoài ở đâu sẽ dễ bịt lại được?

Từ sau việc ở Thiên Lục, Tiểu Thúy đối với nàng có thể nói là tâm
phục khẩu phục, sợ hãi thủ đoạn nàng, cũng không hối hận làm thị nữ của
nàng. Bất luận kẻ nào đều có dã tâm nhất định, xem xét tình thế, theo
một người chủ tử như Lâm Phong không phải xuống địa ngục thì chính là
hưởng hết vinh hoa nhân gian, không muốn theo chủ trước, chỉ có thể dùng hết thủ đoạn đi theo người sau rồi.

Lâm Phong thuận miệng cười đáp ứng: “Tùy nàng, Bắc Thần đệ nhất mỹ

nhân, chúng ta có thể khống chế được sao, nàng muốn thế nào thì cứ như
vậy, chỉ là chớ quên báo cáo cho bổn vương.”

Tiểu nha đầu nhìn nàng cười, linh hồn nhỏ bé cũng bay lên chín tầng
mây, liên tiếp vâng dạ ba tiếng, nhưng lại không có bất cứ động tác gì
nữa.

Lâm Phong khẽ nhíu mày, thầm nghĩ Bắc Thần Thiên quản giáo cung đình vô phương, lạnh lùng hạ thanh âm: “Đi xuống đi.”

Tiểu nha đầu phát hiện mình thất thố, vội vàng vâng dạ lui xuống.

Lần này Bắc Thần Thiên cử người đi sứ Xa Trì, thực tế là Lâm Phong
một tay xử lý an bài thỏa đáng. Đối với Lâm Phong mà nói, hết thảy đều
trong tính toán chỉ đợi thời cơ thành thục, sẽ thực hiện kịch bản của
mình phát huy ra ngoài. Lâm Phong cười ngạo nghễ, trên mặt có một tia tự phụ kiêu ngạo, tiêu sái làm cho người khác không thể rời tầm mắt.

Bắc Thần Tường không biết lần thứ mấy quay đầu lại, nhìn thấy hình
ảnh này, trong lòng lại bắt đầu nói thầm, tên “Ám” thật sự là đủ tự kỷ
a~~…

Lâm Phong nhìn hắn vừa quay đầu lại, hăng hái bừng bừng liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt Bắc Thần Tường phía trước lập tức như bị một quả trứng gà
ném tới, thẳng cổ quay đầu nói không ra lời, vội vàng giục ngựa phát
tiết, thầm nghĩ thế gian này chẳng lẽ loạn hết rồi! Tại sao sinh ra loại người không biết lễ giáo thế tục!

Lâm Phong hồn nhiên không thèm để ý, nhìn thấy hắn không nói gì, còn hầu hết mọi người đang tốc hành, ai sẽ nhìn thấy chứ?

Bất quá, lần này đi sứ là việc trọng đại, nếu gặp xui xẻo sẽ khó giữ
tánh mạng. Phải biết rằng, Xa Trì bây giờ đang như hồ ly chờ bọn họ đi
tới, người trong cung đều không đơn giản, ngàn vạn lần đừng nghĩ đối thủ ngu si, Lâm Phong dùng kinh nghiệm nhắc chính mình, lúc này đi trước
tất phải dẫn chiến tranh. Nhưng là ai đánh ai, phải dùng đến bản lãnh.

Phía trước Bắc Thần Tường chạy vội vài dặm, đột nhiên nghe bên cạnh
có tiếng người gọi liền dừng ngựa, thấy một thanh y nam tử trên lưng
ngựa theo bên phải hắn, trong lòng có chút kinh ngạc, mình đã cưỡi ngựa
hành quân ngàn dặm, thuật cưỡi ngựa lại thua người này, nam nhân này là
ai, trong quân có nhân vật lợi hại thế khi nào?

Tên nam tử này một thân thanh y, dáng cao gầy, là người không tầm
thường, trong trí nhớ Bắc Thần Tường lại không ấn tượng người này.

“Ngươi là…”

“Tại hạ Tần Tranh, là thuộc hạ của Ám Vương, phụng mệnh bảo vệ an
toàn Vương gia.” Nam nhân đó quay nửa bên mặt nói chuyện, cho dù ai cũng có thể nhìn ra hắn không quen cùng người khác nói chuyện.

Ám Vương? Vừa là cái kia Ám? Hắn đến tột cùng là ai, chẳng những có
thân phận thần bí, tùy tùng cũng rất thần bí? Bắc Thần Tường nếu không

phải người không nhận biết được người khác, nhìn võ công Tần Tranh quả
thật không tồi.

Trong lòng tức giận biến mất, kỳ thật Bắc Thần Tường cũng không biết
tột cùng tại sao hắn không tự nhiên, chỉ là cảm giác cả người như bị tên Ám kia nắm trong lòng bàn tay vui đùa, cảm giác cực kỳ khó chịu.

Bất quá người ta quan tâm cũng không thể phất ý, dù sao đứng cùng cái thuyền, đều là vì Bắc Thần Thiên làm việc, gây sự nhau thì công việc
làm sao hoàn thành? Tâm niệm điều này, lập tức điều khiển ngựa quay về,
lúc này hắn thật ra dùng tới bản lãnh thật sự, chủ tâm thử xem bản lãnh
Tần Tranh, Tần Tranh vẫn như trước cưỡi ngựa bên cạnh hắn nửa bước không lơi, trong lòng Bắc Thần Tường càng bội phục, thầm nghĩ tên Ám kia mặc
dù là người không đặc biệt nhưng thuộc hạ rất xuất sắc.

Mặt trời lặn, Lâm Phong sai người đóng doanh trại tự nghỉ ngơi, tự mình quay đầu, đi vào trong trướng của Bắc Thần Tường.

Tần Tranh thủy chung đi theo Bắc Thần Tường, Bắc Thần Tường để ý tới
hắn liền phá lệ chiếu cố hắn, Lâm Phong tiến vào thấy hai người đang
uống rượu, không khỏi cười nói: “Hảo, hai người vụng trộm việc vui cũng
không gọi ta, cố tình vứt ta ra ngoài không phải?”

Tần Tranh vội vàng đứng dậy: “Chủ thượng, thuộc hạ tuyệt không có ý tứ kia…”

Lâm Phong nâng tay ngăn hắn hành lễ, lắc đầu cười nói: “Thời gian
ngươi theo ta cũng không ngắn, ta là người tức giận vì chuyện nhỏ như
vậy sao? Bất quá, đã có rượu nhất định phải cùng say, Tường Vương gia,
ta biết huynh nhìn ta không vừa mắt, bất quá lúc này chúng ta không nên
để bụng chuyện nhỏ, chúng ta đi được quãng đường này là ‘sướng thông vô
trở’, tầm hai ngày sau lại tới địa phương rất khó khăn nhất, nếu có mai
phục nhất định chọn nơi đó, ta có chút lo lắng…”

Hai ngày tới trên đường sẽ đi qua xa cương, xa cương là nơi rất thích hợp để mai phục, Lâm Phong cũng không thể không đề phòng Xa Trì hoặc
Phong Vũ chặn đường đánh cướp.

Bắc Thần Tường thấy nàng ý cười thoải mái không có thái độ cao ngạo,
nâng rượu kính, hắn cảm giác thân cận không ít, sự không hài lòng mấy
ngày nay toàn bộ tiêu tán hết, cười ha ha.

“Bổn vương là người không nói lễ sao? Bất quá nói thật… Ám, ngươi…
Ách… Thật sự là kỳ lạ! Cuộc đời Bổn vương chưa bao giờ gặp qua quái nhân như ngươi.”

Lâm Phong hất tóc, giật sợi dây hồng trực tiếp bó sau đầu cười nói: “Nếu không sao gọi là Bắc Thần đệ nhất kỳ nhân?”

“Cũng đúng…” Bắc Thần Tường mời Lâm Phong ngồi xuống, cố ý muốn nàng
cùng tán gẫu một hồi, theo hướng đi Xa Trì đường đều có bão cát, thật
làm tâm tình không tốt cần chia sẻ, Lâm Phong rốt cuộc vẫn là người,
trong lòng cũng tồn tại khoảng cảm tình không lạnh lùng, lắc đầu cười
cười, cầm lấy bình rượu uống hai hớp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.