Giấc Mộng Giang Sơn

Chương 36: Giương đông


Đọc truyện Giấc Mộng Giang Sơn – Chương 36: Giương đông

Chiến trường Ân Tang đương nhiên là thời đại của vũ khí lạnh, vô luận khi giết người ngươi có võ công mạnh mẽ bao nhiêu thì một người khó
địch ngàn quân, nhân số khác biệt thường là nhân tố quyết định chiến bại hay thắng trận, bây giờ địch nhiều ta ít, hơn nữa lại đánh ở cửa thành, ngăn cản chúng xông lên kỳ thật cũng không đơn giản.

Trên chiến trường công cụ thật sự thiếu thốn, chỉ có xe bắn đá cồng
kềnh cùng tên nỏ, hơn nữa tiếp viện còn chưa kịp đến, nếu như không phải Bắc Thần Thiên ở đây chỉ huy đối địch, sợ rằng cửa thành đã sớm bị công phá.

Đánh nửa ngày, đối phương thấy mãi không công phá được, biết người chỉ huy là Bắc Thần Thiên liền thu binh.

Trầm Mộ Phong cũng sai người dọn dẹp chiến trường, giữ lại hơn ngàn
người, ở phòng dưới gần chân thành tụ hợp mấy người cùng nhau thương
lượng đối sách.

Từ Húc lo lắng chiến sự, thấy viện binh chậm chạp không tới, hỏi:
“Xin hỏi Chiến thần, vì sao không cầu viện binh đến đây? Ngài hẳn là
phải có bố trí binh lực, ta thấy không nên trì hoãn cửa thành nếu bị
công phá thì liên lụy không chỉ đến dân chúng ta, mà Chiến thần cũng
chưa chắc có thể rời khỏi?”

Hắn nhắc nhở vậy Thủy Vô Ngân nghe mà nhướng mày, u nhã bạch chiết
phiến xoay xoay: “Ngươi tốt nhất chớ uy hiếp chúng ta, điện hạ tự có an
bài, ngươi mới nên cẩn thận kẻo phá hư đại sự.”

“Ngươi…” Từ Húc thấy hắn nói năng không nể mặt mũi gì, trong lòng căm tức lại bị Trầm Mộ Phong ngăn lại.

“Không nên ầm ĩ, lấy đại cục làm trọng, việc nhỏ ấy không thể bỏ qua một bên sao?”

“Điện hạ thứ tội.” Thấy hắn giận, Từ Húc không dám lỗ mãng.” Nhưng
tình huống quả thật khẩn cấp, hôm nay cửa thành suýt nữa bị công phá,
đại tướng quân của địch là Dịch Bắc Phi – tên chúng ta đã từng nghe qua, mặc dù không bằng Chiến thần nhưng cũng là một đại tướng dụng binh như
thần, nếu hắn cố tình muốn vây tử chúng ta…”

“Ngươi không thấy trước mặt ngươi là ai sao?” Một tên quan văn bên
cạnh nói, hướng Bắc Thần Thiên liếc mắt nhìn một cái: “Chiến thần chính
thức ở đây, còn sợ Dịch Bắc Phi? Cần gì quan tâm nhiều.”

Mọi người đều tự lui bước, không ai nói nữa.

Bắc Thần Thiên đi thong thả hai bước tựa hồ suy tư vấn đề gì đột
nhiên nhìn thấy Lâm Phong đang trầm tư, sau khi từ chiến trường trở về
nàng một câu cũng không nói qua, đi ra phía trước vỗ vỗ bả vai nàng.


“Nghĩ gì thế?”

Lâm Phong ngẩng đầu: “Ân Tang có hắc hỏa dược không?”

“Xin hỏi Ám cô nương, hắc hỏa dược? Đó là cái gì?” Mọi người nghe
được ngẩn ra, nữ tử kỳ quái này trong óc sao có nhiều thứ kỳ quái thế ?
Trừ số ít mấy người ra thì những người khác đều chỉ biết Lâm Phong gọi
là Ám, tên của nàng cũng không có nhiều người biết được.

Bắc Thần Thiên không lo bối cảnh chung quanh, biết nàng lại có trò gì gian trá rồi, cười hỏi: ” Câu trả lời nàng vừa nghe được, giải thích
một chút đi?”

“Ta nghĩ nửa ngày cũng không ra rốt cục đại pháo chế tạo như nào,
chắc là không làm được rồi, bất quá bom đơn giản thì không thành vấn đề, cam đoan có thể giúp ngươi bảo vệ thành, ta muốn một vài thứ, các ngươi tìm cho ta.” Lâm Phong thấy uy lực pháo hỏa tự nhiên là tương đối lớn,
trên chiến trường một pháo tử là giết hết cả một đống người. Bất quá
nàng chưa từng nhìn thấy đại pháo, cũng không biết cấu tạo như nào, vẫn
là bỏ quên ý định tạo đại pháo đi, thực hối hận sao lúc đầu không học
chút kiến thức súng ống đạn dược, nếu như thời đại vũ khí lạnh mà chuẩn
bị được súng ống thì… Bất quá chỉ có thể tự sướng mà thôi, nàng cũng
không phải thần, sao chuẩn bị ra được?

“Lưu huỳnh, quặng, than củi, ba thứ này chuẩn bị nhiều một chút, sau đó tìm da trâu cắt thành mảnh nhỏ đưa tới cho ta.”

Thủy Vô Ngân cảm giác kỳ quái, hướng Bắc Thần Thiên, Bắc Thần Thiên
cười cười: “Quên mất lúc ở trên thuyền chúng ta nhìn thấy gì sao? Còn
không mau đi chuẩn bị?”

Hoàng Anh ở phía sau nghe thấy, lập tức đáp: “Vâng!”

Trầm Mộ Phong cũng phái người đi khắp nơi trên dưới tìm kiếm, lúc tối sau bữa ăn toàn bộ đồ vật đã đặt tới trước mặt Lâm Phong rồi.

Lâm Phong cầm miếng da trâu nhỏ, đi tới đống vật liệu trước mặt,
Hoàng Anh từng thấy bản lãnh của nàng nên đem hai tròng mắt trừng lớn,
liều mạng nhìn xem nàng muốn làm gì, Lâm Phong bị bọn họ nhìn chăm chú
được cảm thấy không thoải mái, quay đầu trừng mắt liếc: “Đừng nhìn ta!
Có gì hay mà nhìn!”

Một phần lưu huỳnh hai phần quặng, lại thêm ba phần than chính là hắc hỏa dược rồi. Dùng da trâu bao kín, xuyên cây đốt lửa vào bên trong lộ

ra một chút ở bên ngoài, Lâm Phong làm cực nhanh, chính là không để cho
người khác nhìn thấy. Phải biết rằng cái này liên quan đến hóa học, chỉ
một điểm nhỏ thay đổi cũng sẽ xảy ra phản ứng, lấy tâm tư nàng mà suy
thì tự nhiên sẽ không để người ngoài biết cách làm, nếu không nhất định
sẽ thành tâm phúc đại họa.

Lâm Phong đem một quả bom sơ giản, sau đó mỉm cười nói: “Đi, thử xem uy lực đi!”

Ở đầu thành, ban đêm gió rất lớn, Lâm Phong cầm bom sơ giản đón gió,
một đầu châm lửa bùng cháy, Lâm phong vận nội lực, hung hăng ném ra bên
ngoài!

Qua một thời gian ngắn, từ phía xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng
nổ! Đột nhiên phía đó xuất hiện ánh sáng chói lòa như mặt trời ban đêm
làm mọi người thấy hoa mắt, nhìn bên kia không khỏi chậc lưỡi xuýt soa,
mấy người cũng luyện võ, thị lực cực xa. Rõ ràng họ nhìn thấy tảng đá
của vùng núi bên kia bị oanh tạc một trận! Lâm Phong nở nụ cười:

“Uy lực dù không lớn như ta nghĩ, bất quá cũng tạm được rồi.”

Mọi người nhìn nàng như nhìn quái vật, thế này còn gọi là tạm được?
Phải biết rằng thời đại vũ khí lạnh mà xuất hiện loại uy lực này đã là
rất kinh khủng rồi, Lâm Phong tựa hồ như vẫn thấy chưa đủ.

Lâm Phong câu khởi khóa miệng, không phải nàng không biết bom đạn nổ mạnh thế nào, cái bom sơ giản đấy nổ vậy đã tính gì!

Nàng lại nói: “Ngày mai khi địch nhân công thành, gọi người đốt dầu
sôi đổ xuống mặt chúng cũng có chút tác dụng, bom chỉ có thể chính ta
làm, những người khác không hiểu được, thời gian không còn nhiều, ta đi
chế thuốc nổ đây.” Lâm Phong xuống thành, lúc đi hữu ý như vô tình liếc
mắt nhìn Bắc Thần Thiên một cái, Bắc Thần Thiên cười cười, không nói gì.

Ý tứ nàng trục khách đã rất rõ ràng, không người nào chống lại ý định của nàng, đều tự nghỉ ngơi trong chốc lát, lại nhớ tới tình huống lúc
trên đầu thành.

Ánh bình minh, quả nhiên có người đưa tới ba mươi bom sơ giản, Thiên
Lục là tiểu quốc vật liệu có hạn, chỉ có thể làm được như vậy. Lâm Phong nói thân thể không thoải mái, không đến xem cuộc chiến.


Bắc Thần Thiên tin tưởng mười phần nói: “Tùy nàng thôi, hôm nay thành chiến, kỳ thật có bom này hay không, chúng ta cũng không thua.”

Chừng tảng sáng, Dịch Bắc Phi dẫn theo đại quân đi tới dưới thành,
hắn hình như không muốn dấu diếm thân phận nữa, đối với người trên đầu
thành lạnh giọng hét lớn: “Thiên Lục quốc chủ nghe đây, Bắc Thần Thiên
vốn là một người cực kỳ có dã tâm, hôm nay các ngươi giúp hắn, ngày sau
sẽ nước mất nhà tan! Giao ra Bắc Thần Thiên, ta lập tức lui binh, mục
tiêu chúng ta chỉ có hắn.”

Bắc Thần Thiên tại trên đầu thành nghe được buồn cười, hôm qua không
nói một lời liền khai chiến, hôm nay lại phí lời như vậy? Hay là bị bom
sơ giản của Lâm Phong dọa sợ?

Trầm Mộ Phong liếc hắn một cái, đứng ở đầu thành, khí định thần nhàn nói:

“Dịch tướng quân không nên nhiều lời, Thiên Lục đã cùng Bắc Thần kết
minh, không có đạo lý bán đứng minh hữu, hơn nữa hôm qua hỗn chiến Thiên Lục ta thương vong rất nhiều, ta quyết không vì vậy mà đầu hàng. Nếu
Dịch tướng quân hôm nay nguyện ý tự rời đi, sau này Thiên Lục nhất định
lấy lễ đối đãi.”

Dịch Bắc Phi trầm giọng: “Như vậy, không thể không đánh?”

“Nếu tướng quân cố ý, bổn vương cũng không có cách nào.” Trầm Mộ Phong khoát tay, dứt khoát.

Dịch Bắc Phi hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, dưới thành lập tức dồn
dập, đại kỳ bay múa, tiếng giết rung trời! Xem bộ dáng Dịch Bắc Phi hôm
nay chắc là quyết tâm muốn phá vỡ cửa thành Thiên Lục, tự thân tới chỉ
huy chiến trận! Bọn lính cũng không sợ chết mà vọt lên!

Trên đầu thành đã sớm chuẩn bị tốt dầu sôi, thấy binh lính trèo lên,
liền nhanh chóng đổ xuống mặt chúng một gáo dầu sôi! Lập tức bọn chúng
quay cuồng ngã xuống, chiến trường bụi đất mù mịt, Bắc Thần Thiên không
ra khỏi thành, đứng trên đầu thành chỉ huy binh lính bắn cung.

Dịch Bắc Phi tâm lý khẩn trương, nhìn thấy vẻ mặt Bắc Thần Thiên trên đầu thành là khuôn mặt tươi cười không hề khẩn trương, hắn thầm nghĩ
liều chết cũng phải để đội nhân mã công chúa vào trong Thiên Lục, cấp
bách vận nội lực, thi triển khinh công, phi thân lên đầu thành, kiếm chỉ hướng Bắc Thần Thiên.

Thủy Vô Ngân đã tiếp được chiêu của Dịch Bắc Phi, Từ Húc cũng rút
kiếm tiến lên, chiến trường không phải là tỷ thí võ công, không ai sẽ để một đấu một.

Thình lình nghe Bắc Thần Thiên thâm ý pha chút lạnh nhạt nói: ” Xem chừng nhị tướng của ngươi không có ở đây.”

Dịch Bắc Phi vừa nghe trong lòng chấn động, tiếp theo suýt nữa ngã
xuống, Thủy Vô Ngân và Từ Húc thấy vật Bắc Thần Thiên cầm trong tay lập

tức vội vàng lui ra xa.

Biết nhị tướng không có bên người, bằng trí thông minh của Bắc Thần
Thiên, hắn khẳng định Bắc Thần Thiên đã biết nhị tướng ở chỗ nào! Hắn
không hổ là Chiến thần! Có thể đoán được kế hoạch của công chúa!

Dịch Bắc Phi lui về phía sau, đột nhiên nhìn thấy một khối cầu nho
nhỏ bay đến trước mặt, có lẽ là ám khí, hắn nhìn chăm chú nhưng lại thấy không phải, chỉ cảm thấy nguy hiểm từ đó mà đến! Không kịp chạy trốn,
phía trước đã nổ mạnh!

Ầm ầm một tiếng nổ, đáng thương cho một đời chiến tướng, tan xương
nát thịt! Dưới thành binh lính đang tấn công còn chưa rõ chuyện gì xảy
ra, đến khi Dịch Bắc Phi tứ chi rơi xuống mặt đất mới phát giác chủ
tướng chết thảm, đều kinh hoàng đứng lên! Ngay sau đó, bốn phía vang lên tiếng nổ mạnh theo từng đợt, đám người Bắc Thần Thiên ở đầu thành ném
bom như tung tú cầu, ném tại những vị trí quân địch đông đúc, phía trước cửa thành lập tức hình thành giới tuyến, tiếng kêu tiếng thét hòa lẫn
nhau! Binh lính tứ tán mà chạy, không ai dám tới gần cửa thành nữa.

Vốn không nhìn thấy uy lực tạc đạn, lúc này binh lính Thiên Lục tròng mắt thiếu chút nữa rớt mất cả, tâm lý không dám có một điểm phản kháng, cùng đấu cũng không muốn cùng Bắc Thần Thiên đấu, huống chi bên cạnh
hắn còn có một người cực kỳ thần bí.

Đang lúc binh lính tụ tập đứng bên ngoài hỗn loạn, đột nhiên phía sau bọn họ nổi lên rất nhiều đại kỳ! Kỳ viết rõ ràng chữ to “Bắc “, một nam nhân mặc bạch y có gương mặt anh tuấn lãnh khốc, cưỡi chiến mã xuất
hiện.

“Nam Cung Xuy Tuyết!” Cũng là một đại danh tướng, tự nhiên sẽ có
người nhận ra, mục đích Nam Cung Xuy Tuyết phục binh chỉ là để quét dọn
chiến trường, đám người Trầm Mộ Phong thầm mắng Bắc Thần Thiên là lão hồ ly, ngay cả một chút hy sinh cũng không muốn, thật sự là đủ gian trá!

Bắc Thần Thiên vận nội kình, ở trên đầu thành cao giọng quát to.

” Binh lính Tập Lan nghe đây! Các ngươi đang tự tìm đường tử, các
ngươi có bao nhiêu nhân lực hẳn là chính mình rõ ràng, bổn vương đã sai
người chặn hết lại. Trận chiến này không có khả năng có đường sống, nếu
không muốn chết, hãy buông binh khí trong tay đầu hàng!”

Thanh âm xa xa truyền ra ngoài, binh lính Tập Lan đều nghe thấy, lúc
này mới phát hiện kỳ quái, năm vạn đại quân lúc này lại không đủ vạn
người! Vẫn là Dịch Bắc Phi ở đây chỉ huy nên mới không ai chú ý, không
nghĩ tới bọn họ đã đến đường tử! Theo như lời Bắc Thần Thiên, đó là sự
thật không thể nghi ngờ.

Lúc này rất nhiều binh lính Tập Lan không còn ý chí chiến đấu, đều bỏ binh khí trong tay đầu hàng.

Thiên ca quả là « đểu », mang tiếng là giúp người ta thế mà đem
quân tới rồi cho ngồi chơi, đợi đánh nhau xong mới ra mặt thu dọn chiến
trường nhưng vẫn được cái danh là liên minh giúp đỡ….cao thâm… bái phục…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.