Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 55: Quan Trường (7)
Thanh Nguyên lấy từ trong bọc vải ra một cuộn tranh. Theo từng đường lăn của cuộn giấy, sắc mặt của Hứa Sơn cũng dần thay đổi. Từ hờ hững như xem kịch vui, đến kinh ngạc rồi hoảng hốt, cuối cùng lại trở lại sắc thái bình tĩnh ban đầu. Trong bức tranh là hình ảnh một toán quân trước bãi chiến trường. Nổi bật trong bức họa, là một vị tướng quân trên lưng ngựa. Bức họa chỉ vẽ từ sau lưng, không thấy mặt, nhưng tấm lưng rộng, bờ vai thô, đã thể hiện sự dũng mãnh, khí thái mạnh mẽ của ông. Xung quanh vị tướng la liệt những cái xác của quân bại trận. Ánh hoàng hôn càng nhuốm thêm màu mệt mỏi thê lương cho bức tảnh vốn đã ảm đạm.
“Đây là bức “Hoàng hôn trên chiến trường”, một trong những quốc bảo của nước ta. Năm Sâm đế thứ tám. xảy ra cuộc nổi loạn đòi tự trị của bộ tộc Chân Lư phía Bắc nước ta. Hứa lão tướng quân, cũng chính là cha của tướng quân, được Sâm đế tin tưởng giao trọng trách dẹp loạn. Lúc đó, người Chân Lư chiếm đến một phần ba lãnh thổ nước ta, làm chủ cả một vùng phía Bắc, ai cũng nghĩ cuộc chiến này sẽ kéo dài, nhưng không ngờ, chỉ mất năm tháng, tin báo thắng trận đã truyền về Hạo thành, mối lo về sự bành trướng của người Chân Lư được giải quyết, Hứa lão tướng quân quả không hổ danh thần hộ mệnh của Chung quốc. Bình phù mà tướng quân đang nắm giữ, cũng là một trong nhiều đặc ân mà Sâm đế đã ban thưởng cho Hứa gia. Bức họa này, được họa vào cuổi chiều ngày mười tám tháng mười một nấm Sâm đế thứ mười, nghĩa là ngày cuối cùng của trận chiến. Tuy nhiên, trong bức tranh này đã vô tình ẩn chứa một bí mật kinh người”
Ngừng một lát, cô nói tiếp với giọng nói hùng hồn và mãnh liệt hơn
“Có một điều Sâm đế không hài lòng với chiến thắng này, đó là số người tử thương quá nhiều. Cả một bộ tộc Chân Lư đông đúc cả nghìn người là thế, vậy mà sau trận chiến này, chỉ còn chưa quá một trăm người sống sót. Tuy là kẻ địch, nhưng người Chân Lư cũng chảy trong người dòng máu Chung quốc ta, cũng là anh em ta, lòng bàn tay là thịt, mà mu bàn tay cũng là thịt, Vả lại, người Chân Lư bản tính vốn lương thiện, không hiếu chiến, chẳng qua do mất mùa, đói kém liên miên, cộng thêm sự khinh khi phân biệt đối xử của dân ta, và sự xúi giục của Lục quốc, nên mới dấy binh làm loạn. Sâm đế vốn nhân từ, không muốn thấy canh đầu rơi máu chảy nên đã hạ lệnh Hứa lão tướng quân không được sử dụng mũi tên “Truy phong” làm vũ khí. Truy phong là loại vũ khí mới nhất của Trương gia lúc bấy giờ, đầu mũi tên được nung nóng rồi tẩm kịch độc, lại được bọc thêm một lớp sắt dày, tốc độ bắn nhanh như xé gió, trúng tên thì chỉ có đường chết, nên mới được gọi là Truy Phong (đuổi gió). Vũ khí của người Chân Lư rất thô sơ tầm thường, làm sao địch lại. Sâm đế đã viết thế này này “Truy Phong là một thứ vũ khí đáng sợ, chỉ nên dùng đối phó người ngoài, không nên tự sát hại đồng bào, không nên để máu nóng của anh em nhuộm lên mũi tên lạnh lùng.” Bá quan văn võ đều cho rằng Sâm đế quá cảm tính, quá mềm lòng, nếu không sử dụng Truy Phong, thỉ cuộc chiến này sẽ kéo dài đến bao giờ. Thế mà, trái với suy đoán của mọi người, Hứa lão tướng quân vẫn thắng trận trong thời gian ngắn, khiến Sâm đế nở mặt nở mày.”
Nói xong, cô đứng dậy, khẽ vân vê bức họa
“Nhưng hóa ra Sâm đế đã mừng hụt. Hứa lão tướng quân đã kháng chỉ, sử dụng Truy Phong làm vũ khí. Nhờ đó, cuộc chiến này mới kết thúc sớm như vậy,và cũng bởi thế, mà máu người Chân Lư đã nhuốm đỏ cả một trời phía Bắc.”
“Ngươi chớ ngậm máu phun người.” Hứa Sơn không kiềm chế được, quát lên.
Thanh Nguyên giật mạnh bức họa, đưa đến trước mặt Hứa Sơn, lạnh lùng quát lại
“Nhìn vào bức họa này, tướng quân còn dám nói không sao? Nhìn vào xác người đàn ông này, đầu mũi tên cắm trên người anh ta rõ ràng là Truy Phong.”
Hứa Sơn nói
“Đó chỉ là một mũi tên bình thường. Mũi tên đó không hề có lớp sắt trên đầu, cũng không thanh mảnh như Truy Phong.”
“Nhà họ Trương vì không muốn Truy Phong lẫn với những loại vũ khí khác, nên đã cố tình bọc thêm một lớp bạc mỏng phía đuôi mũi tên. Trên lớp bạc này, họ khắc lên một chữ “Truy”. Vì lớp bạc này rất mòng, lại trùng màu với mũi tên, nên bình thường chữ này sẽ không hiện ra, không ai thấy. Nhưng dưới ánh mặt trời, lớp bạc này sẽ phản chiếu ngược lại, và làm lộ ra chữ Truy. Hứa lão tướng quân đã nghiên cứu kỹ các đặc điểm của Truy Phong rồi khéo léo ngụy trang thành một mũi tên bình thường. Tuy nhiên ông không ngờ rằng, Truy Phong còn có một đặc điểm bí mật này nữa.”
Hứa Sơn không phản bác gì, hỏi
“Đại nhân đã nói đây là bí mật của nhà họ Trương mà ngay cả cha ta còn không biết, làm sao đại nhân biết được? Làm sao ta biết đây có phải là do đại nhân tự bịa ra không?”
“Làm sao tôi biết được không quan trọng, quan trọng là sự thật. Nếu không tin, tướng quân có thể cho điều tra. Điều tôi muốn nói là, tại sao một mũi tên Truy Phong lại xuất hiện trên chiến trường, dù Sâm đế đã ra lệnh không được phép sử dụng nó. Hứa lão tướng quân đã kháng chỉ, chống lệnh vua. Kháng chỉ, là tử tội đấy.”
“Đó chỉ là một câu chuyện xưa của thế hệ trước, không liên quan đến ta.” Hứa Sơn nói.
“Tướng quân là đang giả hồ đồ hay hồ đồ thật đây. Binh Phù là thành quả ban thưởng do chiến công trong trận chiến đó mang lại, là của Hứa lão tướng quân chứ khơng phải Hứa tướng quân ngài. Nếu lúc này, Tông đế ra một đạo thánh chỉ, như “Hứa lão tướng quân kháng chỉ bất tuân, nhờ gian trá mà giành chiến thắng trong trận bình định Chân Lư, phụ lòng mong đợi của Tiên đế, mất mặt với liệt tổ liệt tông. Kháng chỉ bất tuân là tội chết, nhưng nể tình Hứa gia nhiều đời phụng sự Chung quốc, Hứa lão tướng quân công lao hiển hách, hơn nữa người đã không còn, nên chỉ tịch biên lại Binh phù, tước danh hiệu Đại tướng quân.” thì sao nhỉ?” Thanh Nguyên nói.
Hứa Sơn cười lạnh
“Ta mới không hiểu đại nhân đang giả ngốc hay tự ình là thông minh đây. Tấm binh phù đó tuy quan trọng, nhưng lòng quân vẫn là quan trọng nhất. Dù đã mất nhưng trong lòng quân sĩ, cha ta vẫn là thần hộ mệnh Chung quốc, một phần ba tướng lĩnh trong triều, nắm giữ các đạo quân quan trọng đều là học trò của cha ta, họ vẫn rất tôn sùng ông. Đại nhân cho rằng chỉ vì một đạo thánh chỉ mập mờ, một bức họa không rõ thưc hư, mà họ sẽ quay lưng với ông ấy sao? Mấy chục năm công lao không bằng một sai lầ nhỏ sao. Vả lại, người họa bức tranh này và cả những người liên đới đều đã ra người thiên cổ, không ai đối chứng được.”
“Tướng quân à, lời đồn đáng sợ lắm. Cho dù có phải là thực không, nhưng đã qua miệng lưỡi thế gian rồi, thì sẽ dần trở thành sự thực thôi. Mấy chục năm công lao thì sao? Ví như một tờ giấy trắng, cho dù có sạc đẹp thế nào, người ta cũng chỉ chú ý đến vết mực nhỏ trên đó thôi, bởi nó quá nổi bật. Nhưng cái dơ bẩn, đen tối thường hấp dẫn ánh mặt hơn những thứ sáng đẹp. Đúng vậy, các tướng sỹ rất kính yêu cha ngài, nhưng họ cũng là người, có nhiều người trong số họ cũng là người Chân Lư, và những bộ tộc thân thiết với Chân Lư, họ sẽ dễ dàng tha thứ ột tội ác diệt chủng như thế sao? Là một quân nhân thì phải hiểu, làm đúng sẽ thưởng làm sai bị phạt, đó là kỷ cương quân lệnh. Hứa lão tướng quân đã phạm sai lầm, vậy thì, tịch biên lại binh phù, phần thưởng cho chiến công dẹp loan Chân Lư, cũng là hợp tình hợp lý. Họ vẫn sẽ kính yêu ông ây, cho dù có hay không có Binh Phù.” Hứa Sơn không phản biện được nữa, chỉ im lặng nhìn cô, với ánh mắt không thể gọi là hòa nhã. Trong đầu hắn bắt đầu vạch ra những kế hoạch
“Tuy nhiên, cũng như những gì tướng quân nói, có rất nhiều tướng sỹ vẫn giữ lòng trung thành không đổi với Hứa lão tướng quân. Có người tán thành tất có người phản đối, dù thế nào, nếu chuyện này tiết lộ ra sẽ gây những dư chấn không nhỏ. Hơn nữa, Binh phù là tấm bùa hộ mạng của Hứa gia, tướng quân sẽ không dễ dàng để mất nó, cùng lắm là “Chó cùng giứt dậu” thôi, đúng không? Bản thân tôi cũng không muốn tạo thêm rắc rối vào lúc này. Nên chúng ta đi vào thỏa thuận nhé, Hứa tiểu thư sẽ gả vào cung, Hứa tướng quân sẽ trở thành trợ thủ của Tông đế. Đổi lại, sau khi Tông đế diệt trừ được các thế lực chống đối, Hứa gia sẽ trở thành nhất đẳng công tộc, Hưa tiểu thư sẽ được thánh sủng vô hạn, đứng đầu lục cung.”
Hứa Sơn cười khẩy
“Nghe rất hấp dẫn nhỉ? Rồi sau đó thì sao? Kết cục của Hứa gia ta sẽ giống như Dung gia bây giờ, trở thành cái gai trong mắt người ngoài, chỉ cần một sai sót cũng sẽ dẫn đến đầu rơi máu chảy. Dưới lớp đường phèn là thuốc độc. Dung gia vì bị lớp đường ngọt dẫn dụ, ra sức dốc lòng phù trợ Bình vương, nhưn kết quả thế nào. Nếu Bình vương thua, thì tất cả mất trắng, tất nhiên. Nhưng cho dù Có thắng, Bình vương cũng sẽ chẳng bỏ qua cho họ, chẳng có vị đế vương nào thích chia sẻ quyền lực cùng một gia tộc. Quyền lực nhiều đến một mức độ không thề nhiều thêm nữa, thì sẽ tụt xuống thôi. Ta rất ham mê quyền lực, nhưng không ngu đến nỗi để nó làm mờ mắt.”
Người có thể vứt bỏ cái gọi là sĩ diện quân tử tầm thường, thẳng thắn thừa nhận ta mê quyền lực, ta là tục nhân như vậy không nhiều. Chỉ cần điểm này thôi cũng đủ biết người đó có làm được việc lớn không?
“Vậy tướng quân nghĩ rằng còn con đường khác ư? Hứa gia sẽ không lặp lại tình cảnh như Dung gia, bởi đơn giản, Hứa tướng quân không phải Dung An. Ngài là người đủ bản lĩnh để chèo lái mọi việc theo ý mình. Hơn nữa, đó là việc của sau này, chúng ta không có nhiều sức lực để lo cho những việc của mười năm sau. Cứ sống cho hết hôm nay đã.”
“Hay cho câu sống cho hết hôm nay. Được, ta rất mong chờ xem, Tông đế sẽ làm được gì.”
Hứa Sơn đứng dậy, không thèm quay đầu, chỉ vọng lại một câu
“Cáo từ.”
Thanh Nguyên nở nụ cười đắc thắng
“Cáo từ.”
Hứa Sơn bỏ đi không bao lâu, thì Bùi Tuấn đi vào. Sắc mặt hắn vô cùng nghiêm trọng, khẽ nói nhỏ mấy câu vào tai cô. Thanh Nguyên nhíu mày suy nghĩ, thở dài nói
“Ta biết rồi.”
Cô bỏ biết bao công sức sắp đặt, chỉ để đổi lấy một cuộc gặp gỡ bí mật này, nếu chiếc khăn bị người khác nhặt được, trong khi Hứa Sơn cũng giữ một tấm khăn lụa trắng, thì mọi việc sẽ đổ bể.
Chẳng hiểu sao, chỉ cần nhìn thấy vẻ trấn tĩnh trong mắt cô, là hắn thấy yên tâm hẳn. Dù chỉ một canh giờ trước hắn đã sợ đến xanh mét mặt mày. Đó phải chăng là cảm giác ỷ lại vào một ai đó?
“Cầm lấy.”
Thanh Nguyên thảy một lọ sứ lên. Nhanh như cắt, Bùi Tuấn giơ tay chụp lại. Một sự ăn ý không cần lời.
“Thuốc trị thương đấy. Tốt lắm, những một lượng bạc một lọ đấy. Lúc nãy tôi đóng kịch quá đà, có hơi mạnh chân. Mỗi ngày bôi một lần, vài ngày sẽ hết thôi.” cô cười.
Bùi Tuấn ngẩn ra, gật đầu rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Dù gương mặt lạnh lùng, nhưng không thể che giấu nổi khóe môi đang nhếch lên thành một nụ cười, khiên cả gương mặt như đang bị chuột rút.
Rất lâu sau, có một cô hầu nữ vào dọn phòng cho hắn, kinh ngạc phát hiện, dưới gối là một lọ thuốc trị thương cũ mèm, bốc mùi, nhưng hắn lại nâng niu như báu vật. Quả không hiểu nổi.
Thanh Nguyên lại trong phòng khẽ thở dài. Chẳng phải cô quá bản lĩnh hay đã đạt đến trình độ không quan tâm thế sự của các bậc tu hành, thực ra khi vừa nghe xong cô đã sợ đến nhũn người. Nếu bị Bình vương bắt được chiếc khăn đó, cô cầm chắc cái chết. Nhưng may mắn thay, chiếc khăn đó lại rơi vào tay “hắn”, số cô chưa tận.
Tại sao cô biết ư? Đơn giãn thôi, nếu vào tay Bình vương hay Dung quốc công, thì khi thây Hứa Sơn cầm một chiếc khăn khác đi ra, lại thêm buổi tiệc hôm nay do Tông đế chủ trì, họ sẽ hiểu ra đây là kế hoạch lôi kéo của Tông đế, tất sẽ vạch trần ngay lúc đó.
Còn nếu là những viên quan khác, tất nhiên sẽ ngay lập tức trình tấm khăn trong tay mình ra để được vui vẻ với người đẹp.
Còn nếu vào tay Kỳ vương, một người hết sức nóng nảy, hành động luôn đi trước suy nghĩ như hắn, sẽ không nhạy bén biết giấu bẳn chiếc khăn đi.
Tóm lại, cho dù rơi vào tay ai thì đêm nay sẽ không thuận lợi như vậy. Chỉ trừ người đó.
————
Điện Thánh Hiền
Không khí vắng lặng, gió thổi vù vù, có thể nghe cả tiềng côn trùng kêu rả rích. A Thuận đến gần bên cửa, nơi Tông đế đang đứng. Dáng lưng uy phong tảng mác chút thê lương như ông hoàng bóng đêm của hắn khiến người ta cảm thấy bị uy hiếp, có thể bị nuốt chửng bất cứ lúc nào.
“Thánh thượng, đêm đã khuya, chẳng hay ngài muốn đến tẩm cung của ai ạ?”
Tông đế không trả lời, nhìn chằm chằm vào tấm khăn lụa trong tay, rồi bất giác đưa lên mũi. Khôn phãi mùi thơm của các loại hoa như những cô gái khác, chỉ là mùi cơ thể nguyên thủy nhất. Mà có lẽ chẳng có hương thơm gì cả, do hắn tự tượng tưởng thé thôi. “Ta muốn ngủ một mình. Lui ra đi.”