Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 49: Quan Trường
Mọi người ngẩn ngơ, không hiểu gì cả. Ngay cả chú Hùng cũng nghệch mặt ra. Thanh Nguyên nói
“Nếu nạn nhân bị trúng độc, trải qua một thời gian dài như vậy, thuốc độc đã ngấm đến lục phủ ngũ tạng. Làm sao có thể nôn ra được. Chỉ có một cách giải thích. Đó là nạn nhân không hề trúng độc. Thực tế là có ai đó đã cố tình đổ thuốc độc vào miệng nạn nhân sau khi chết. Vì thế, độc mới bị nghẹn trong cổ, không thể trôi xuống được. Hơn nữa, hãy nhìn này.”
Trước ánh mắt thán phục xen lẩn ngỡ ngàng của mọi người, cô bước lên bàn xử, cầm tờ giấy giơ lên ọi người xem
“Trong bản án của Hình bộ, ông ta khai rằng nạn nhân bị trúng độc máu mào hồng hạc (Tiết lộ nhé, chính là Kali xyanua rất “nổi tiếng” ). Ai cũng biết đây là một chất kịch độc, chỉ một liều lượng nhỏ thôi là đã đủ chết người. Nhưng nạn nhân đã nôn ra cả một chén thuốc độc.”
Cô cầm một chén nước lên, đổ một chén độc vào. Ngay lập tức, chén nước chuyển từ màu trong suốt sang màu xanh rất đẹp, sủi bọt.
“Một chén nước như vậy, ai có can đảm uống.”
Chú Hùng chống chế
“Biết đâu nạn nhân bị cưỡng ép phải uống.”
Cô cười khẩy
“Vậy thì phải có vết trầy xước gây ra do chống cự.”
“Có thể hung thủ đánh ngất nạn nhân rồi mới đầu độc” chú Hùng nói.
“Này, chú không thấy rất mâu thuẫn sao? Việc gì hung thủ lại phải tốn nhiều công sức như thế. Trong bản khai của mình, chú viết rằng “Nạn nhân bị hung thủ đầu độc.” Là bị đầu độc chứ không phải bị ép uống thuốc độc.”
Ông ta không nói thêm lời nào nữa, há miệng muốn phản biện gì đó, nhưng không tìm được lời nào.
“Sao? Ông không biết nói gì à? Để tôi nói nhé, thực tế là ông đã bị mua chuộc, cố tình viết sai bản án, gây cản trở cho việc điều tra.”
“Sao ngươi không cho rằng đó là do ông ta nhất thời lầm lẫn.” Kỳ vương hỏi
“Trên bản án ghi lại, lúc tìm thấy nạn nhân, cơ thể cô ta tái tím lại.” Thanh Nguyên trả lời một cách khó hiểu.
“Thì sao? Đó không phải biểu hiện bị trúng độc sao?” Kỳ vương hỏi lại.
“Đúng. Với những chất độc bình thường thì đúng vậy. Nhưng những người giám định nào cũng biết, người bị trúng máu mào hồng hạc, cơ thể vẫn sẽ đỏ hồng tươi tắn. Đấy là một kiến thức cơ bản, không lẽ một giám định chuyên nghiệp có kinh nghiệm hơn hai mươi năm, lại không nhìn ra điểm đó sao?”
Chú Hùng cúi gầm mặt xuống.
“Tôi khuyên chú nên khai ra, ai là người sai khiến chú? Hay phải nói là, có phải người đó cũng đang đứng ở đây.”
Mọi người nín thở, hồi họp nghe câu trả lời của chú Hùng. Nhưng Trương Nam thì ngược lại, không hề có chút lo lằng nào. Hắn ta thậm chí còn cười khẩy.
Cuối cùng, chú Hùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên định
“Chẳng ai sai khiến cả, đây là chuyện do một mình tiểu nhân chủ trương.”
Ồ,ồ…….
Thanh Nguyên thất vọng, lắc đầu thở dài.
Kỳ vương quát
“Vớ vẩn, ngươi chỉ là một tên giám định nho nhỏ, nếu không có người sai khiến, sao dám làm ra chuyện động trời như thế? Ta cho ngươi mộ cơ hội nữa, thành thực sẽ được khoan hồng.”
Vừa dứt lời, đã nghe tiếng Thanh Nguyên vang lên
“Mang ông ta xuống, giam lại, chờ xét xử sau.”
Chú Hùng như được trút bớt gánh nặng, dập đầu tạ ơn.
Kỳ vương chưng hửng
“Sao ngươi không tra hỏi ông ta. Không nói thì đánh cho đến khi nói.”
Thanh Nguyên nói
“Kỳ vương, trên công đường này, thần mới là người nắm quyền cao nhất. Vả lại, ông ta sẽ không bao giờ nói ra đâu. Có đánh hay không cũng vô dụng.”
Trương gia từng cứu sống cả gia đình chú Hùng thưở còn hàn vi. Với một người trọng tình nghĩa như vậy, muốn ông ta bán đứng ân nhân của mình là chuyện không thể nào.
“Nhưng chả sao, thần có khối cách để lôi tên hung thủ ra khỏi bóng tối.”
Cô liếc mắt nhìn Trương Nam. Không hiểu sao hắn thấy hơi rùng mình.
Binh vương chống tay lên trán, suy nghĩ một lúc, rồi hỏi
“Nhưng vì sao hung thủ phải làm như vậy? Rõ ràng không phải là trúng độc, nhưng lại ngụy trang thành một vụ đầu độc? Hắn muốn che giấu điều gì?”
Đám đông tập trung phía ngoài công đường bắt đầu nhao lên. Ánh mắt Tông đế tràn đầy vẻ thưởng thức, kính nể. Người dám thọc tay vào xác chết đâu có nhiều.
Cô trả lời
“Thần cũng mất rất nhiều thời gian để suy nghĩ. Việc gì hung thủ phải làm vậy? Có ích gì? Rồi khi biết được một chi tiết nhỏ nhặt trong sinh hoạt của Lê tiểu thư, thần đã hiểu.”
Cô quay qua hỏi Dương Vinh
“Khi biết nạn nhân chết do đầu độc, đại nhân có suy nghĩ gì.”
Dương Vinh suy nghĩ một lúc, rồi trả lời
“Có thể hạ độc nạn nhân, chứng tỏ hung thủ là người thân cận.”
Thanh Nguyên cười
“Việc dựng màn kịch trúng độc này là một mũi tên trúng hai con chim. Thứ nhất, Lê tiểu thư là danh gia khuê nữ, bình thường không có chuyện lớn thì sẽ không ra khỏi nhà, việc ăn uống ngủ nghỉ đều do người hầu săn sóc. Như vậy, sự điều tra của quan phủ sẽ hướng về những người thân cận với cô ấy, những người có khả năng hạ độc vào thức ăn, nước uống của cô ấy. Trong khi đó hung thủ thực sự lại là một kẻ không hề thân quen với nạn nhân. Hắn đã thành công trong việc đánh lạc hướng điều tra. Suốt cả tháng qua, Bộ hình chỉ lo thẩm tra đám người hầu, thân hữu của Lê tiểu thư, thế là vụ án bị chững lại, và đi dần vào ngõ cụt.”
Dương Vinh tức giận nhìn cô, nói vậy khác nào chê bai Bộ hình không có năng lực?
“Còn mục đích thứ hai, cũng là mục đích chính, là vì cái này.”
Cô đi đến bên cái xác, kính cẩn mở miệng xác chết ra, dùng một cây kẹp, nhét vào tận cuống họng nạn nhân, tìm kiếm gì đó.
Mọi người hồi hộp theo dõi từng động tác nhỏ của cô.
Những giọt mồ hôi đọng trên trán, nhưng ánh mắt cô vẫn chăm chú, động tác nhẹ nhàng, tỉ mỉ.
Một lúc sau, trong sự mong chờ của mọi người, từ trong miệng nạn nhân, cô moi ra một vật màu trắng. Phải rất khó khăn mới nhận ra đó là chiếc khăn tay đã biến dạng, nhơm nhớp nước bọt, ngái ngái mùi hôi vừa chua vừa thối. Một nha sai đứng gần đó, không chịu được phải nôn thốc nôn tháo.
“Đây mới là nguyên nhân thực sự gây ra cái chết của nạn nhân. Bị nghẹn đến chết. Chiếc khăn tay đã ngăn không cho thuốc độc chảy vào cơ thể. Cho nên tôi chỉ cần khều nhẹ một, thuốc độc đã tràn ra khỏi họng.”
Tiếng gào khóc thảm thiết phát ra từ trong đám đông. Lê phu nhân khóc đến nổi ngất xỉu, Lê lão gia cũng nước mắt lưng tròng. Mọi người thương cảm nhìn hai vợ chồng già.
Thanh Nguyên liếc nhìn Trương Nam. Trên mắt hắn lúc này có rất nhiều cảm xúc khác nhau. Sợ hãi, mệt mỏi, run rẩy, nhưng tuyệt không có sự hối hận.
Kỳ vương nuốt nước bọt, nói nhỏ với Tông đế đang ngồi bên cạnh.
“Nếu có ngày em bị giết, xin hãy chôn em ngay, đừng bao giờ để hắn dụng vào xác em.”
Tông đế gật đầu, tuyệt đối đồng tình.
“Tốt nhất là em đừng nên trêu ghẹo, móc họng hắn nữa, kẻo có ngày hắn thực sự “móc họng” em đấy.”
Kỳ vương nhìn cái khăn tay trên tay Thanh Nguyên, khẽ rùng mình ớn lạnh.
Còn trên công đường lúc này, Trương Nam trắng bệch mặt mày, không còn vẻ cao ngạo nữa.
Ngọc tể tướng tò mò hỏi
“Làm sao ngươi biết có cái khăn trong miệng nạn nhân.”
“Cũng do tình cờ thôi. Lê tiểu thư có một chiếc khăn tay lụa Xuân quốc rất đẹp, do đích thân thái hậu ban tặng, lúc nào cô ấy cũng mang trong mình, là vật bất li bất rời. Thế nên khi phát hiện chiếc khăn tay biến mất, tôi thấy rất lạ. Bởi ngoài mặt, chiếc khăn tay này cũng bình thường như những chiếc khác,rất ít người biết được giá trị thật của nó, nên không có chuyện bị hung thủ lấy đi. Cũng không thể làm rớt, vì như tôi đã nói, Lê tiểu thư rất thích nó, luôn cột chặt trong người. Hơn nữa, ở hiện trường xung quanh cũng không tìm thấy. Đúng lúc đó, tôi đã vô tình phát hiện một sợi chỉ nhỏ mắc kẹt trong kẽ răng nạn nhân. Thế là sáng tỏ.”
“Vậy ra chiếc khăn tay là chi tiết nhỏ nhặt mà ngươi nói đến à?” Bình vương hỏi.
“Vâng.”
Trương lão gia ho khù khụ, giọng nói khàn khàn vang lên
“Nhưng như vậy cũng không chứng tỏ con trai ta là hung thủ. Đây là bằng chứng đầy đủ mà đại nhân nhắc đến sao? Nếu vậy thì ai cũng có thể là hung thủ.”
“Không. Chỉ có Trương Nam mới làm được thôi. Chỉ có hắn thôi.””Không thể nào.” một cô gái lạ mặt đi ra từ đám đông.
Mọi người hướng ánh mắt tò mò về phía cô gái. Cô gái ăn mặc sang trọng, tuổi chừng rất trẻ, dường như là con gái một gia đình nhà giàu nào đấy.
Ánh mắt Trương Nam tối lại, đầy vẻ khó chịu khi phải đứng gần cô gái. Trên người cô ấy có mùi hương quế.
Thanh Nguyên đanh mặt lại
“Đây là chổ nào mà để cô tùy tiện làm loạn thế này?”
Lúc này cô gái mới ý thức được sự thất thố của mình, vội quỳ xuống
“Xin đại nhân tha tội.”
“Cô là ai?”
“Tiểu nữ họ Châu, con gái Châu viên ngoại, lúc trước sống ở Hạo thành, một năm trước thì chuyển đến Mẫn thành. Vốn là bạn thân khuê phòng của Lê tiểu thư. Nghe tin cái chết của cô ấy, tiểu nữ vội vã về kinh, ai ngờ…” giọng nói nghe như muốn khóc.
Cô nhíu mày
“Lúc này cô nói không thể nào, nghĩa là sao?”
“Bẩm, tiểu nữ vừa đến, không kịp nghe hết phần xử án của đại nhân. Lúc nãy nghe mọi người thuật lại, mới biết thì ra hung thủ nhắm vào các cô gái có mùi quế. Nhưng nếu vậy, thì lập luận của đại nhân không ổn ạ. Bởi Lê tiểu thư không hề dùng loại nước hoa này.”
“Ồ ồ ồ….”
Dân chúng bắt đầu bàn tán, Thanh Nguyên đập mạnh vào bàn. quát
“Im lặng. Làm ồn trong công đường, sẽ bị xử phạt mười roi.”
Trương lão gia cười khẩy
Nhưng Thanh Nguyên lại không có vẻ lo lắng khi rơi vào thế yếu. Cô vẫn mỉm cười tự tin
“Ông chủ tiệm nước hoa đã khẳng định Lê tiểu thư đặt mua rất nhiều nước hoa hương quế mà. Vậy rốt cuộc giữa hai người, ai là người nói dối?”
Cô gái trả lời
“Bẩm, không ai nói dối ạ. Chuyện là thế này. Đúng là lúc đầu, Lê tiểu thư rất thích mùi quế. Nhưng dần dà, mỗi lần ngửi thấy mùi này, mũi cô ấy lại trở nên bỏng rát, rất khó chịu. Cô ấy biết tiểu nữ cũng thích mùi quế, nên từ nhiều ngày trước đã nhờ người gửi hết đống nước hoa còn lại đến Mẫn thành tặng tiểu nữ, và không hề dùng nữa.”
“Việc đó xảy ra lúc nào?”
“Nửa tháng trước khi cô ấy chết.”
Thanh Nguyên không hỏi thêm. Không khí như ngưng đọng lại cùng với sự im lặng của cô.
“Lúc nãy đại nhân lập luận, hung thủ ngửi thấy mùi nước hoa, không khống chế nổi sát tâm, ra tay giết cô ấy. Nhưng Lê tiểu thư không dùng nước hoa ấy từ nhiều ngày trước khi bị giết. Nghĩa là, hung thủ không có động cơ giết cô ấy. Trần đại nhân, lập luận của đại nhân có chổ hỏng, câu trước đá câu sau, mâu thuẫn nhau.” Bình vương kết luận.
“Không. Chẳng có chổ hỏng nào cả. Nếu không dám chắc, thần sẽ không dám làm mất thời giờ mọi người đâu. Như vậy thì càng phác họa rõ bộ mặt của hung thủ. Mọi người có thắc mắc tại sao có bao nhiêu cách thức giết người, tại sao hung thủ lại chọn cách phiền phức nhất? Nhét cái khăn vào miệng nạn nhân, cô ấy sẽ vùng vẫy, la hét, dễ làm kinh động người khác, hơn nữa còn mất rất nhiều thời gian.”
Cô cầm chiếc khăn tay lên
“Đơn giản vì, trên người Lê tiểu thư không có mùi quế nhưng chiếc khăn này thì có.”
Mặt Trương Nam trắng dần theo từng lời của cô. Thanh Nguyên tiếp tục
“Lê tiểu thư rất thích mùi quế, thậm chí cô ấy còn đặt mua số nước hoa đủ dùng cho cả năm. Chỉ vì bất đắc dĩ nên mới phải bỏ. Một người khi đã quen với một thứ gì đó, thì thường rất khó bỏ. Có lẽ vì vậy, cô ấy đã thoa một ít nước hoa vào tấm khăn tay của mình, không ngờ, tuy chiếc khăn tay không làm cô ấy nhức mũi, nhưng lại mang đến họa sát thân cho cô ấy. Hung thủ ghét cay đắng mùi này, nên đã dùng chính chiếc khăn làm hung khí.”
Bình vương nói
“Nhưng dù sao đó cũng chỉ là lập luận của đại nhân. Tấm khăn tay đã biến dạng, không thể ngửi được mùi hương. Cũng không có bằng chứng chứng tỏ tấm khăn từng được tẩm mùi quế.”
“Có. Thần có. Người đâu, mang lọ nước hoa và hai chậu nước lên đây.”
Nha sai cầm một lọ nước màu trắng đục lên.
“Những bông hoa quế tươi, sẽ được rải lên một tấm gổ mỏng được thoa một lớp mỡ. Cánh hoa sẽ héo dần, rồi hòa tan vào lớp mỡ đó, tạo ra tinh dầu hoa quế. Nghĩa là trong tinh dầu, có một lượng mỡ. Cho dù mùi hương mất đi nhưng lớp mỡ này, trải qua một thời gian dài, vẫn không bị mất đi..”
Thanh Nguyên đổ một giọt nước hoa vào chậu nước, lập tức có một lớp váng mỡ nổi lên.
Tiếp theo, cô cầm chiếc khăn tay, thả vào một chậu nước khác. Mọi người chăm chú theo từng động tác nhỏ của cô. Rồi khi cô lấy tấm khăn lên, chậu nước vẫn trong suốt, không hề vẩn đục.
Nhưng chỉ một giây sau, một lớp váng mờ mờ đã nổi lên. Lớp váng này không đậm nhưng đủ đế nhận thấy, lập luận của cô là đúng.
“Vậy đã đủ chứng tỏ, trong khăn tay có tẩm hương quế chưa?”
Kỳ vương hỏi, vẫn pha chút mỉa mai như thường.
“Không thể phủ nhận lập luận của ngươi rất chắc chắn, nhưng dù chiếc khăn tay đó có tẩm nước hoa hay không, cũng không thể chứng minh ai là hung thủ? Ngươi không phải định nói trên khăn có thêu tên hung thủ chứ?”
“Kỳ vương anh minh, đoán đúng rồi.” Thanh Nguyên đáp lại.
“…………..”
Cô khẽ liếc nhìn Trương Nam, rồi quay mặt nhìn đám đông
“Khăn tay là vật bất ly thân của nữ nhi. Thường được mang theo để trong người. Lê tiểu thư khó chịu với mùi quế nên chắc hương quế trên chiếc khăn tay cũng không nồng. Thêm nữa, Lê tiểu thư là người không bước ra khỏi cửa một bước. Vậy tại sao hung thủ lại ngửi được, để rồi nổi sát tâm?”
“Ý đại nhân là hung thủ đã từng tiếp xúc chiếc khăn tay đó?” Bình vương hỏi.
Mọi người ồn ào bàn tán. Tiếng xì xầm nhỏ rồi lớn dần.
“Tin rằng mọi người cũng đoán ra. Đối với nữ nhi Chung quốc, đôi bàn chân tượng trưng cho đức hạnh, còn khăn tay tượng trưng cho hạnh phúc. Đó là hai thứ không dễ dàng để người khác thấy, không được làm mất. Một thiên kim tiểu thư con nhà gia giáo như Lê tiểu thư chắc phải hiểu điều này hơn ai hết. Hơn nữa, chiếc khăn tay này rất quý, cô ấy giữ gìn rất cẩn thận, nên không thể có chuyện đánh mất rồi bị hung thủ nhặt được. Chỉ có một cách giải thích thôi, đó là do chính bản thân cô ấy giao cho kẻ thủ ác. Một cô gái giao chiếc khăn tay ột người đàn ông, nghĩa là đã giao “hạnh phúc” cuộc đời mình cho người ấy. Chiếc khăn tay đó chính là tín vật định tình của cô ấy. Nói cách khác, hung thủ chính là người cô ấy yêu.”
Những lời tuyên bố của cô gây thêm một cơn chấn động. Người tình của Lê tiểu thư, chẳng phải là Dung Hiếu sao?
Ngọc tể tướng vừa nói vừa liếc xéo Dung quốc công
“To gan. Trong Hạo thành này, ai mà không biết nhà họ Dung và họ Lê có hôn ước với nhau. Chẳng lẽ ngươi muốn ám chỉ kẻ giết người là Dung đại công tử ư?”
Hàm ý mỉa mai ai cũng nghe rõ.
Dung quốc công đáp trả
“Thanh giả tự thanh, bạch giả tự bạch. Tin rằng Trần đại nhân sẽ không oan uổng người tốt.”
“Tất nhiên rồi Quốc công.”
Thanh Nguyên cúi nhẹ người trả lời, rồi đứng thẳng dậy, hô
“Cho truyền nha hoàn Ngọc Linh.”
Một cô gái khoảng mười bốn, mười lăm tuổi được dẫn vào.
Cô gái lấm lét nhìn xung quanh với vẻ hoảng sợ, lắp bắp.
“Đại nhân.”
“Cô tên gì?” Thanh Nguyên hòi
“Tiểu nữ tên Ngọc Linh, là người hầu của Lê phủ, nha hoàn của Lê tiểu thư ạ.”
“Thường ngày, tiểu thư của cô có đồ vật yêu thích đặc biệt nào không?”
Cô hầu nhíu mày suy nghĩ rất lâu.
“Thưa, tiểu thư có một chiếc túi hương, lúc nào cũng để bên mình ạ. “
“Có phải là cái này?” vừa nói, cô vừa cầm lên một chiếc túi gấm màu xanh lam. Dây cột túi màu trắng, trên mặt túi có thêu hình đôi chim uyên ương rất tinh xảo.
“Chính nó ạ.” cô hầu gật đầu.
“Cô chắc chứ?”
“Chắc. Có lần, nô tỳ lỡ tay làm bẩn chiếc túi. tiểu thư đã phạt nhịn đói hai ngày. Ngày thường cô ấy là người rất dịu dàng, thiện lương. Nếu không phải chuyện lớn thì không làm khó ai bao giờ, nên nô tỳ nhớ rất rõ.”
“Vậy cô có biết trong này chứa gì không?”
“Nô tỳ chịu. Tiểu thư rất quý nó, thường lôi ra ngắm nghía vuốt ve nhưng nô tỳ chưa bao giờ thấy cô ấy mở ra.”
Thanh Nguyên cười
“Vậy thì hãy cùng xem trong này chứa gì nhé.”
Cô mở chiếc túi ra. Trong đó chỉ có miếng ngọc bội trắng trong suốt và một tờ giấy. Là một bài thơ tình.
“Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu Đông phong.”
(Dịch :
“Trước sau nào thấy bóng người,
Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông.”) (1)
“Chà, đúng là một bài thơ tình hay nhỉ. Xem nào, nếu ta nhớ không nhầm, thì trong bữa tiệc thưởng hoa đào do Thái hậu tổ chức vào năm ngoái, đã xảy ra một sự kiện khiến người ta nhớ mãi không quên. Trong buổi tiệc đó, Lê tiểu thư trong lúc ngẫu hứng đã làm một câu thơ lở lỡ, “Trước sau nào thấy bóng người”. Trương công tử đã hoàn thiện bài thơ đó, “Hoa đào năm ngoái còn cười gió Đông”. Lúc đó, Thái hậu đã tán thưởng rằng “Bài thơ lời ngắn ý nhiều, vừa đúng ý cảnh vừa dạt dào ý thơ. Hai người với hai tư tưởng khác nhau nhưng bài thơ lại hoàn hảo như cùng một người viết ra.” Người còn ban thưởng cho cả hai nữa. Lê tiểu thư được ban chiếc khăn lụa, cũng chính là hung khí của vụ án. Còn Trương công tử, thì được tặng Bạch ngọc Chung quỳ, một trong mười đại bảo vật cung đình Chung quốc. Phía sau miếng ngọc bội, còn khắc thêm cái đầu sư tử, vốn là Quốc hiệu của nước ta. Có thể nói đây là vật độc nhất vô nhị, không thể có cái thứ hai.”
Thanh Nguyên xoay miếng ngọc lại, quả nhiên, phía sau đó có khắc cái đầu sư tử oai hùng, phái dưới khắc thêm chữ Chung.
Trước ánh mắt đổ dồn của mọi người, Trương Nam thản nhiên lấy từ trong người ra một miếng ngọc trắng khác
“Đây là Bạch ngọc Chung quỳ do thái hậu ban tặng, ta luôn mang theo trong người.”
Hắn xoay miếng ngọc lại, cũng có khắc chiếc đầu sư tử bên trên chữ Chung.
Kỳ vương nhìn miếng ngọc trên tay Trương Nam, rồi lại quay sang nhìn miếng giống như Thanh Nguyên đang cầm, hỏi
“Vậy là sao? Rốt cuộc miếng ngọc nào mới là Bạch ngọc Chung quỳ thực sự đây.?”
Bình vương trả lời
“Chỉ cần gọi người chế tác ngọc trong cung đến là sẽ biết thật giả thôi.”
“Cho truyền người chế tác ngọc.” Thanh Nguyên ra lệnh.
Một canh giờ sau, một ông già lụ khụ, đi đứng khó khăn được dẫn vào công đường. Ông ta không quỳ.
“To gan, đứng trước công đường mà dám không quỳ.” Thanh Nguyên đập bàn.
Ông già không hề bị dọa, ngược lại còn ngạo mạn trả lời
“Ta đã phục vụ hoàng gia hơn bốn mươi năm nay, thêm nữa đầu gối ta rất yếu, nên được thái hậu cho phép miễn quỳ.”
“Đó là trong cung, còn đây là công đường. Đứng trước bàn xét xử của ta thì ai cũng phải quỳ. Trừ khi ông có Kim bài ngự ban, còn không thì lập tức quỳ xuống cho ta. Nếu không, ta sẽ cho người đánh đến khi ông quỳ.”
Có tiếng hoan hô trong đám đông
“Trần đại nhân xử án công bằng, không thiên vị ai cả, tôi rất phục.”
“Phải đấy.”
“Đúng, thực sự là Thanh quan. “
Tiếng tán thưởng, khen ngợi râm ran lan truyền trong đám đông. Thanh Nguyên cười thầm, chỉ sau hôm nay, danh tiếng của cô sẽ nổi khắp kinh thành. Thực ra, cô cũng không muốn so đo với một ông bác già cả làm gì, nhưng nếu không làm vậy, thì trong mắt dân chúng, cô cũng chẳng khác gì với đám quan lại bình thường, chỉ biết hà hiếp người dân, nịnh bợ quan cao.
Cô quát lờn
“Im lặng, không được làm ồn trong công đường.”
Đám đông im phăng phắc. Người đàn ông đứng trên công đường, trợn tròn mắt với vẻ không thể tin được.
Ông ta rất bất ngờ trước thái độ quả quyết của Thanh Nguyên. Vốn là hồng nhân bên cạnh thái hậu, ngay cả nhiều vị quan lớn còn phải nể mặt, không ngờ có ngày lại bị một tên quan ngũ phẩm làm khó dễ.
Tuy nhiên, cũng là người tinh khôn, tất nhiên ông ta hiểu nếu tiếp tục dùng dằng cũng không lợi ích gì, bèn khó nhọc quỳ xuống.
Tông đế ngả người dựa vào ghế, lẩm bẩm
“Năm vạn lượng, một tấm kim bài, đáng đấy chứ.” (Cái vụ này thì các bạn hiểu rồi nha)
Thanh Nguyên hài lòng, giọng nói cũng ôn hòa ít nhiều, hỏi
“Bác Long, bác là người chế tác ngọc kinh nghiệm lâu năm nhất trong cung. Bác hãy xem kỹ, trong hai miếng ngọc này, miếng nào mới là Bạch ngọc Chung quỳ thưc sự.”
Bác Long đứng dậy, từ trong cái túi lớn, lấy ra chiếc kính lúp trong suốt, soi thật kỹ từng đường nét, từng vân chữ trên miếng ngọc. Càng xem, càng nhíu mày. Cuối cùng, ông ta bỏ kính xuống, nói
“Xin thứ cho nô tài bất tài, không thể phân biệt được. Hai miếng ngọc này cho dù là về độ trong, độ dày, hay độ sáng đều tương tự nhau. Nét khắc trên đó đều đã phai mờ ít nhiều, lại thêm, miếng ngọc được tìm thấy trên người Lê tiểu thư đã bị nứt, càng khó phân biệt hơn. Chỉ có thể khẳng định, cả hai miếng ngọc đều làm từ ngọc trắng.”
Trương Nam nói
“Bạch ngọc Chung quỳ là vật quý báu, tôi bảo quản rất cẩn thận, làm sao làm mất được.”
“Ngươi đắc ý lắm sao? Đừng mừng vội, ta vẫn có cách chứng minh, miếng ngọc này là của ngươi.”
Bác Long sửng sốt
“Không thể nào, hai miếng ngọc này căn bản không khác gì nhau, làm sao phân biệt được?”
“Bạch ngọc Chung quỳ lúc đầu chỉ là một miếng ngọc thô quý hiếm, được Trần quốc dâng sang. Sâm đế đã cho làm thành miếng ngọc tặng cho Dung quý phi, tức là đương kim thái hậu bây giờ. Theo lý mà nói, không thể có miếng thứ hai. Nhưng nếu muốn làm giả một miếng thì cũng không khó khăn gì. Mười năm trước, thời điểm Sâm đế cho đúc miếng ngọc này, thì bạch ngọc là một vật phẩm quý hiếm, bởi lúc đó, nước ta và Trần quốc không giao du nhiều, bạch ngọc chỉ được dâng sang một khối nhỏ. Nhưng gần đây, hai nước bắt đầu qua lại nhiều hơn, việc đặt mua vải vóc hay vài khối bạch ngọc cũng dễ dàng hơn nhiều, nhất là với một gia đình thương buôn thường xuyên qua lại buôn bán với các nước khác như Trương gia. Còn về việc điêu khắc, chỉ cần tìm một người thợ lành nghề là xong. Chẳng qua là làm giả bảo vật trong cung là tội khi quân, không ai dám làm nên ai cũng nghĩ là không thể thôi.”
“Tuy nhiên, Trương công tử đây đã mắc một lỗi lầm nghiêm trọng. Hắn ta cho làm giả một khối bạch ngọc như đúc, giống đến từng li từng tý mà không biết rằng, Bạch ngọc Chung quỳ thực sự, vốn không hoàn hảo như vậy. Năm Sâm đế thứ mười, trong lần lên núi Thạch Sơn ăn chay, thái hậu từng sơ ý làm rớt miếng ngọc. Tuy không bị vỡ, nhưng đã bị nứt một ít. Trong này ghi rất rõ”
Thanh Nguyên cầm cuốn sách cũ, trên bìa cuốn ghi “Chung quốc hậu cung sinh hoạt” ( Ghi chép sinh hoạt của hậu cung )
Cô ném cuốn sách xuống công đường
“Miếng ngọc thái hậu ban tặng vốn có một vết nứt, vậy tại sao miếng ngọc trên người ngươi lại hoàn hào vô khuyết như vậy? Trong khi miếng ngọc tìm được trên người Lê tiểu thư vừa vặn có một vết nứt. Độ sâu, độ dài đều trùng khớp với vết nứt ghi trong sách. Chứng cứ rành rành, ngươi còn dám chối đó không phải ngọc của ngươi không?”
———————–
(1) : Hai câu thơ này của Thôi Hộ, do Nguyễn Du dịch.