Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 47: Nhân Sinh Như Kỳ (4)
Trong lúc Thanh Nguyên đang giao dịch với Lý Lộc, có một âm mưu khác cũng được tiến hành song song tại dãy nhà kế bên.
Phòng của nhị thủ lĩnh.
Lương Quan trong vai một tên nô bộc, cầm khay trà bước vào phòng. Uống trà trước lúc ngủ là thói quen bao năm nay của Bùi Tuấn.
Hắn không hề nghi ngờ cầm tách trà lên uống. Và sau đó, dần chìm vào giấc ngủ. Lương Quan nhẹ nhàng đóng cửa lại, đêm lại yên tĩnh như vốn đã vậy.
———-
Thanh Nguyên tiếp tục đi đến phòng của đại phu nhân, gõ cửa.
Có tiếng nói dễ nghe phát ra. “Vào đi.”
Nàng đi vào, kính cẩn thưa: “Bẩm, nhị thủ lĩnh muốn được cùng phu nhân trò chuyện, đàm luận ạ.”
Đại phu nhân hỏi: “Có việc gì vào lúc đêm khuya thế này.”
“Nhị thủ lĩnh nhờ tiểu nhân chuyển lời :
Loàn đơn ướm hỏi khách lầu hồng
Đầm ấm thì thương kẻ lạnh lùng
Ngoài ấy dù còn áo lẻ
Cả lòng mượn đắp lấy hơi cùng” (1)
Câu “lòng mượn đắp lấy hơi cùng” khiến đại phu nhân đỏ ửng mặt. Nhưng rồi nghĩ đến người đàn ông hung bạo nhỏ nhen kia, cùng với đôi chân gãy lìa của gả tình nhân trước, cô chợt rùng mình, quát: “Vớ vẩn. Ngươi nói bậy bạ gì thế, cút ngay cho ta.”
Thanh Nguyên nói tiếp: “Đại phu nhân, việc gì bà phải chịu đựng một gã tàn bạo, đáng sợ như đại thủ lĩnh chứ. Tên thư sinh trước đây quá yếu đuối nên mới bị trừng trị. Nhưng nhị thủ lĩnh thì khác, ngài sẽ lo chu toàn mọi chuyện mà. Lấy chồng mà không được hưởng niềm vui ân ái, “cá nước gặp nhau” nơi khuê phòng, có khác gì ở góa chứ? Tam tòng tứ đức chỉ dành cho những người phụ nữ có phu quân, nhưng đại phu nhân à, bà có sao? Đại thủ lĩnh có bao giờ làm tròn “nghĩa vụ” làm chồng chưa?”
Đại phu nhân kinh ngạc, “Sao ngươi biết?”
Lý Lộc là kẻ sĩ diện, việc hắn “bị yếu” vốn chỉ có mình cô biết. Hắn không nạp thiếp, không léng phéng bên ngoài, ai cũng cho rằng cô thật hạnh phúc khi có một người chồng chung thủy. Nhưng thực tế, chỉ có mình cô biết, không phải hắn không muốn, chỉ là “Tâm có dư mà lực không thừa”.
Thanh Nguyên cười, làm sao mà biết hả? Mông tóp, mắt thâm quầng, mắt thưa, gầy như con mắm, rõ ràng là biểu hiện của chứng yếu sinh lý, cương dương không đầy đủ.
Đại phu nhân này dù gì cũng xuất thân danh giá, có ăn học đàng hoàng, sao có thể làm ra việc mất mặt như ngoại tình được. Chỉ có một khả năng thôi, nhu cầu sinh lý không được đáp ứng đầy đủ.
Thêm nữa, nàng quan sát thấy, trong cả bữa tiệc lúc sáng, trong khi những người khác ăn thịt ăn cá, hắn chỉ ăn…pín dê.
Theo quan niệm, ăn gì bổ nấy của người xưa, ăn pín dê thì tất nhiên để bổ….
“Làm sao tiểu nhân biết vốn không quan trọng. Đó là sự thật. Đại phu nhân, lúc nào cũng sống trong lớp vỏ đạo đức, bị những cái gọi là luân lý trói buộc, cuộc sống như vậy dễ chịu sao? Nhị thủ lĩnh chờ bà tại phòng riêng, muốn đi hay không là quyết định của bà. Tiểu nhân cáo lui.”
Thanh Nguyên lui ra khỏi phòng.
———-
Bản năng gốc luôn mạnh hơn lý trí. Cởi bỏ lớp áo ra thì ai cũng như nhau thôi, thục nữ hay dâm phụ chỉ khác nhau ở lớp áo bề ngoài. Một người sống đúng với bản năng, một người bị lý trí kiềm hãm lại. Và bây giờ, lớp áo lý trí của thục nữ đang bị bục chỉ.
———-
Bùi Tuấn cảm thấy đau đầu kinh khủng, như muốn nứt toác ra. Toàn thân nóng rực, hưng phấn lạ lùng.
Nóng quá, nóng đến mức hắn chỉ muốn nhảy vào hồ nước.
Có tiếng gõ cửa, có ai đó bước vào. Hắn không biết là ai, cũng không có thời gian suy nghĩ, không biết mình đang làm gì.
Nhưng những người đang đứng trên nóc nhà thì thấy rất rõ.
Bùi Tuấn lao vào ôm lấy “chị dâu”, tính vốn phóng đãng, nên những lời lẽ trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến người đỏ mặt tía tai được thốt ra rất tự nhiên.
“Tiên nữ, nàng đến thăm ta sao? Sao lại đẹp đến thế? Cho ta hôn một cái.”
Đại phu nhân hốt hoảng, chống cự một cách yếu ớt rồi lao vào vòng xoay tình ái điên cuồng. Sau đó, là cảnh xuân phơi phới, mặn nồng.
Lý Lộc hận không thể nhảy xuống xé xác đôi cẩu nam nữ này.
Thanh Nguyên giữ chặt cánh tay hắn, giờ mà nhảy xuống thì mọi chuyện hỏng bét, việc nàng bỏ thuốc kích dục vào trà sẽ bị lộ ngay.
“Bình tĩnh đã, không nên manh động. Sao? Ngài chấp nhận hợp tác với ta chứ?”
Hắn còn sự lựa chọn sao, người anh em thân thiết đang cắm sừng hắn, lại còn muốn đè đầu cưỡi cổ, chiếm đoạt vị trí của hắn, còn sự lựa chọn sao?
———-
(1) : Bài thơ này là bài số mười trong chùm thơ “Tích cảnh” của Nguyễn Trãi. Bốn câu của bài tứ tuyệt như một lời bày tỏ nỗi nhớ nhung, tâm trạng cô đơn tới khách lầu hồng. Lời ướm hỏi rụt rè đượm chút hờn trách mượn áo để đắp lấy hơi mang ước nguyện gắn bó, giao hòa. Tấm áo giai nhân, hơi ấm tình yêu sẽ làm người đơn chiếc bớt lạnh lùng. Thơ của Ức Trai viết về tình yêu, hơn nữa lại là tình yêu lứa đôi mang phong vị ca dao thật tình tứ, thiết tha.
———-
Sáng hôm sau, mọi việc tiếp theo diễn ra như một kịch bản được viết sẵn.
Lý Lộc bình tĩnh đón nhận ánh mắt áy náy của Bùi Tuấn.
Đại phu nhân thì như người được hồi xuân, tràn đầy sức sống. Cả sơn trại yên tĩnh, thanh bình, không ai tưởng tượng được những cuộc chiến khốc liệt đang âm thầm được tiến hành.
Thanh Nguyên và Lương Quan vẫn an phận làm một kẻ gác cổng.
———-
Tại khách điếm trong thị trấn dưới núi.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, mây xanh gió mát, Phong thành quả là nơi lí tưởng để thanh tịnh nghỉ dưỡng.
Tuy nhiên có một số người lại không thanh tịnh như vậy được.
Nhất là những người chỉ sáu ngày để quay về cung, nhưng mọi việc thì vẫn giậm chân tại chỗ, vừa nhận được thư báo thì bị anh trai chiếm mất.
Tông đế phải về tới Hạo thành trước Bình vương, nếu không thì chuyện hoàng đế không ở trong cung sẽ bị bại lộ.
Bình vương chọn con đường chính, họ chọn đường phụ, chênh lệch gần hai mươi ngày. Trừ những khoảng thời gian đi lại, rồi còn xử lí mọi chuyện trong cung, giải quyết vấn đề tàn dư trong cuộc càn quét lũ sơn tặc, chỉ còn mười ngày để hành động.
Bây giờ đã qua mất ngày thứ tư rồi.
Nhưng Tông đế có vẻ không lo lắng mấy. Vừa uống trà vừa đọc thư. Đúng là “Hoàng đế không lo thì chết Vương gia.” (Câu tục ngữ gốc là “Hoàng đế không lo thì chết thái giám”)
Kỳ vương sốt ruột hỏi: “Huynh, hắn viết cái gì thế?”
Tông đế đưa tờ giấy cho cậu em trai.
Trên đó vỏn vẹn năm chữ: “Chính ngọ (Đúng mười hai giờ trưa) ngày mười lăm” Ngoài ra có vẽ hình một ngọn núi, ngay giữa lưng núi là hình hai con chó và số mười chín.
Kỳ Vương khó hiểu nhìn anh trai mình.
“Chính ngọ ngày mười lăm hành động, thế thôi.”
Kỳ Vương bực mình: “Tất nhiên là đệ hiểu. Đệ đâu có mù chữ. Ý đệ là hành động ra sao, hắn không nói cụ thể thì hành động thế quái nào được.”
“Hắn nói rõ đấy chứ.”Tông đế đáp lại.
“Đâu, đệ có thấy đâu”
“Chính ngọ này mười lăm, đem một trăm người lên sơn trại ở lưng núi tiếp ứng cho hắn.”
“Hả” Kỳ vương nghệch mặt ra, cẩn thẩn lấy tờ giấy ra nghiên cứu lại lần nữa.
Tông đế buồn cười bảo: “Đệ có đọc nát tờ giấy cũng không thấy đâu. Chó còn được gọi là cẩu. Cẩu lại đồng âm với “cửu” nghĩa là chín. Hai con chó, chín lần chín là tám mươi mốt, cộng thêm mười chín, đúng một trăm. Vẽ ngay lưng chừng núi, không phải bảo ta mang người đến sơn trại thì còn gì?”
Kỳ vương “à” một tiếng, bức xúc: “Sao không viết huỵch toẹt ra cho rồi, việc gì phải dùng mật hiệu?”
“Có lẽ hắn sợ sẽ bị bọn sơn tặc phát hiện.”
“Sao có thể? Hắn chỉ là một tên tiểu tốt trong sơn trại, ai mà thèm quan tâm đến thư từ của hắn chứ? Theo đệ, tên này chỉ giỏi vẽ chuyện”
Kỳ vương nói tiếp. “Nhưng anh hai, sao đệ cứ thấy không ổn. Cứ đưa người nghênh nghênh vào sơn trại thế à, đó là sơn trại của sơn tặc chứ đâu phải nơi nghỉ mát. Vả lại, đem người đến đó rồi làm gì?”
Tông đế không trả lời bởi chính hắn cũng đang thắc mắc. Nhưng dù sao thì quá trình không quan trọng bằng kết quả.
———-
Cả sơn trại rạo rực, người người đều phấn khởi, vui vẻ. Ngày mười lăm tháng này, Đại thủ lĩnh quyết định tổ chức một bữa tiệc lớn, kỷ niệm mười năm ngày sơn trại được thành lập. Đại thủ lĩnh tuyên bố, tất cả thành viên sơn trại đều được đến dự, ăn uống rượu chè thoải mái.
Việc này không quái lạ nhưng Bùi Tuấn vẫn cảm thấy có gì đó khuất tất. Bùi Tuấn không phải kẻ ngu, tối đó rõ ràng có người hạ thuốc hắn, hắn đã cho người mai phục điều tra. Tất cả những kẻ khả nghi, kể cả hai tên tiểu tốt gác cổng cũng không bỏ sót, nhưng vẫn không phát hiện gì.
Tâm trạng hắn rối bời, anh cả còn tổ chức tiệc mừng ngay lúc này, khiến hắn càng thêm nghi ngờ.
Nhưng dù có phản đối thế nào thì hắn cũng chỉ là nhị thủ lĩnh, người nắm quyền chính vẫn là anh cả.
Ngô Cường đi bên cạnh, hỏi: “Huynh, anh cả muốn tổ chức tiệc thì cứ mặc huynh ấy, huynh cản làm gì, chỉ khiến huynh ấy tức giận thôi. Dù sao sơn trại ta làm ăn cũng khá, tiếc chút tiền kia để làm gì?”
Bùi Tuấn thở dài, đôi khi đầu óc đơn giản lại hạnh phúc hơn. Cũng mong không có chuyện gì.
———-
Ngày mười lăm, Chính Ngọ (Đúng 12h)
Có một toán người cải trang thành những người nông dân đem cá, rau lên sơn trại. Bên trong những thúng rau quả là những thanh đao sắc nhẹm.
Để tránh bị gián điệp trà trộn, sơn trại có một quy tắc, không phải sơn tặc thì không được lên núi. Thậm chí, dù có lệnh của các vị thủ lĩnh cũng không được. Chỉ trừ những dịp tiệc tùng kiểu này, người bình thường mới có dịp lên núi cung cấp thức ăn và rượu.
Đó là lý do Thanh Nguyên phải tổ chức bữa tiệc này.
Bên trong sơn trại, mọi người đang hào hứng ăn uống, tiệc tùng. Đúng không khí tiệc kiểu thổ phỉ, khắp nơi là những cô gái lầu xanh xinh đẹp, lả lơi. Ngồi ở vị trí cao nhất là đại thủ lĩnh, lần lượt là nhị thủ lĩnh và tam thủ lĩnh.
Đại phu nhân chán ghét nhìn cảnh xa hoa, thô tục trước mặt. Chốc chốc lại lén đưa mắt nhìn chiếc ghế bên phải phu quân mình.
Lý Lộc làm như không nhìn thấy. Thanh Nguyên bưng một chiếc khay lên, trong đó có ba cái chén. Lý Lộc rót rượu vào đó, đón lấy một chén uống cạn, rồi đưa hai chén còn lại cho hai người em kết nghĩa, nói: “Các ngươi biết không? Ta là con một tiều phu, từ nhỏ đã thất học, một chữ bẻ đôi cũng không biết. Những tên như ta chỉ có một con đường duy nhất là nhập ngũ, liều mạng lập công danh hòng có ngày “Quang tông diệu tổ”. Nhưng tiếc thay, lúc đó đất nước yên bình, chuộng văn hơn võ, quân đội không có đất dụng võ, vài cắc bạc quân lương làm gì đủ sống. Ngay cả tiền mua quan tài, an táng mẹ già cũng phải muối mặt đi vay mượn họ hàng. Nhắc lại mà lòng vẫn đau xót. Rồi sau đó, ta được gặp hai đệ. Những ngày đầu mới thành lập, băng cướp của chúng ta chỉ có ba người, vừa là thủ lĩnh vừa là lính gác. Có những lúc nhiều tháng trời không có được một vụ, ba anh em ta phải uống nước lả cầm hơi. Có lúc mạt đến nỗi phải mò vào nhà dân trộm nắm thóc, con gà, rồi bị đánh đuổi như phường trộm cắp vặt tầm thường. Có lần chỉ vì cướp vài chục lượng bạc cỏn con, Tam đệ còn phải vào tù ngồi suốt một năm trời, chịu bao nhục nhã, đau đớn. Một tên thư sinh trói gà không chặt như Nhị đệ phải cầm thanh đao nặng cả chục cân giết người. Bây giờ, chúng ta đã là băng cướp lớn thứ hai Chung quốc này, anh em trong trại có đến cả nghìn người, tiền bạc xài ba đời cũng không hết. Có được ngày hôm nay, cũng nhờ anh em ta đồng lòng, bán mạng bán sức mà ra. Mười mấy năm nay, chúng ta đã cùng kề vai sát cánh, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần. Vết sẹo trên lưng Ngô Cường còn nhiều gấp đôi tuổi hắn, bàn tay thư sinh mềm mại của Bùi Tuấn đầy nốt chai do cầm kiếm. Có câu “anh em có kiếp này không có kiếp sau”, có những anh em như hai đệ, cuộc đời ta cũng không uổng. Ta không biết nhiều chữ nghĩa như tam đệ, không biết làm sao biểu đạt hết, đành dùng ly rượu này, kính hai đệ một ly.”
Ngô Cường, Bùi Tuấn mắt rưng rưng uống cạn ly rượu, những năm tháng đó là những dấu ấn không bao giờ quên.
Xong, ánh mắt Lý Lộc tối sầm lại, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, nhìn Bùi Tuấn, rít qua khẽ răng: “Nhưng tại sao ngươi lại phản bội ta?”
Bùi Tuấn sửng sốt nhìn Lý Lộc, có tiếng chén vỡ, đại phu nhân trơn to mắt nhìn ông chồng mình, Ngô Cường cười: “Anh hai, huynh uống nhiều quá rồi. Sao lại lấy chuyện này ra giỡn chứ?”
“Ta hết sức tỉnh táo. Lúc hoạn nạn thì có nhau, giàu sang rồi sẽ có tư tâm. Hắn làm gì thì có trời chứng giám, việc này không liên quan đến đệ, hôm nay ta phải giết tên súc sinh này.”
Lý Lộc rút đao ra, như có sự chuẩn bị sẵn, có một phần ba những người ngồi trong sảnh lớn đứng bật dậy.
Thanh Nguyên cũng nằm trong số đó.
Băng cướp này có gần một nghìn người, được chia làm ba nhóm. Nhóm màu xanh là quân của Đại thủ lĩnh. Màu vàng của Nhị thủ lĩnh, màu đỏ của Tam thủ lĩnh.
Tuy nhiên, sau vụ đánh cướp món hàng của nhà họ Trương tháng trước, một nửa số người của đại thủ lĩnh đều bị thương.
Nếu trực diện giáp lá cà với nhị thủ lĩnh, thì thua là cái chắc.
Đó là lý do hắn phải mượn người của Thanh Nguyên.
Lý Lộc chĩa mũi đao về phía Bùi Tuấn: “Ta rất thất vọng, ngươi là đứa em trai mà ta rất mực yêu thương, sao ngươi có thể làm ra chuyện cầm thú như vậy được?”
Bùi Tuấn thanh minh: “Đệ không cố ý, có kẻ gài bẫy, đệ…”
“Nhị thủ lĩnh đừng chối, chính tiểu nhân đã thấy tận mắt mà.”
Thanh Nguyên vội lên tiếng chặn họng Bùi Tuấn. Thực tế hắn chưa từng có ý định làm phản, do nàng bịa chuyện gán tội cho hắn thôi.
Việc Trương gia có quan hệ mật thiết với Dung gia là sự thật, chỉ là gần đây, sau khi xảy ra “Huyết án vườn đào”, quan hệ giữa hai nhà đã rạn nứt nghiêm trọng. (Bật mí nhé, Thanh Nguyên sẽ là người phá vụ án này đấy.)
Vụ việc mới xảy ra gần đây, những băng cướp khác vẫn chưa biết tin nên không dám manh động.
Bùi Tuấn có mối quan hệ giao tiếp rộng rãi khi còn ở Hạo thành, có lẽ nhờ vậy hắn mới nắm được tin tức, ra tay “ăn hàng”.
Bùi Tuấn há miệng muốn nói gì đó nhưng không thành lời, đại phu nhân nét mặt xanh lét, chân nhũn ra không đứng nổi nữa, ngồi thụp xuống sàn.
Lý Lộc lấy miếng ngọc màu trắng trong người ra, quăng mạnh xuống đất: “Miếng ngọc này là tín vật của anh em ta. Quan hệ giữa chúng ta như miếng ngọc vỡ này, không anh em gì nữa.”
Ngô Cường ngơ mặt ra, muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng đột nhiên toàn thân mềm nhũn ra, phun một ngụm máu tươi rồi bất tỉnh.
Bùi Tuấn chạy đến đỡ hắn. Lý Lộc cũng toan chạy đến, nhưng bị Bùi Tuấn đẩy ra. Bùi Tuấn cười khẩy: “Thì ra là vậy. Trong rượu có độc. Đại ca, huynh chỉ tìm cớ thôi, ngay từ đầu huynh đã muốn nuốt trọn tất cả. Gài bẫy đệ, rồi hạ độc Ngô Cường. Tất cả là âm mưu của huynh.”
Lý Lộc cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đánh mắt nhìn Thanh Nguyên.
Nàng lại châm dầu vào lửa: “Nhị thủ lĩnh hạ độc tam thủ lĩnh. Các anh em, xông lên.”
Bên dưới nháo nhào lên, lập tức, người của Thanh Nguyên rút đao nhào lên, thấy vậy, người của Lý Lộc cũng xông tới.
Nhị thủ lĩnh cầm lá cờ màu vàng phất lên, người của hắn cũng xông lên tiếp chiến.
Người của Ngô Cường bị kẹt ở giữa, vì tránh “tên bay đạn lạc”, đành nhào vào đánh loạn, gặp ai đánh đó.
Lý Lộc biết có chuyện gì đó không ổn, nhưng đâm lao thì phải theo lao.
Bùi Tuấn rút đao ra, lao vào chém về phía Lý Lộc.
Lý Lộc lấy đao đỡ lại.
Lý Lộc có sức mạnh nhưng lại không linh hoạt uyển chuyển như Bùi Tuấn. Hai người cứ giằng co như vậy rất lâu, bất phân thắng bại.
Lương Quan che chở Thanh Nguyên lùi về một góc an toàn.
Hắn nhìn nàng, chưa kịp mở miệng Thanh Nguyên đã trả lời: “Huynh không cần hỏi, ta biết huynh muốn hỏi gì. Ta bôi độc sẵn vào cái chén.”
“Nhưng sao nàng biết Ngô Cường sẽ lấy đúng cái chén đó? Tại sao phải giết Ngô Cường?”
“Ngô Cường ngồi bên trái, tất nhiên hắn sẽ lấy cái chén bên trái. Lý Lộc ngồi ngay giữa, theo phản xạ tiềm thức, tự nhiên sẽ chọn cái chén chính giữa. Bùi Tuấn rất thông minh, hơn nữa người sai là hắn, hắn sẽ không nhảy vào đánh với Lý Lộc. Trừ khi kích động hắn, khiến hắn bị che mất lí trí. Vả lại, nếu Ngô Cường không chết, hắn sẽ ra tay ngăn cản cuộc chiến này, đối với chúng ta hoàn toàn bất lợi. Nói chung, trong kịch bản của ta, hắn có rất nhiều lý do để chết.”
Lương Quan rùng mình trước sự lạnh lùng của Thanh Nguyên. Nói về chuyện sống chết của một con người mà lại như bàn luận chuyện thời tiết.
Nàng trợn mắt liếc hắn: “Nhưng hắn có chết đâu. Thuốc ta hạ chỉ làm hắn mất tí máu rồi bất tỉnh thôi. Hắn có tội nhưng không phải do ta phán xử.”
Lương Quan thở phào.
Nàng gãi cằm: “Mà lý do chính là vì thuốc độc đắt hơn loại thuốc này đến hai mươi phân tiền lận.”
Lương Quan : “……………….”