Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 45: Nhân Sinh Như Kỳ (2)


Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 45: Nhân Sinh Như Kỳ (2)


Thế là ba tháng sóng gió ở Phong thành đã đi đến hồi kết. Bây giờ Thanh Nguyên có thể miễn cương được xem là giàu có. Số tiền cá cược thu được, cộng thêm lợi nhuận của Hương lâu đủ để cô nàng sống an nhàn cả đời. Có một câu tuyên ngôn luôn đúng trong bất kì thời đại nào, tiền bạc là bạn thân của quyền lực. Muốn có quyền thì trước tiên phải có tiền.
Nàng đã nghiên cứu rất nhiều về tình hình chính trị của Chung quốc. Phải nói là hỗn loạn cực kỳ. Cách trị quốc của Sâm đế, gọi lịch sự là nhân ái, nói trắng ra là nhu nhược. Ông cả nể, dễ mềm lòng, dễ tin người, dễ bị thuyết phục. Dưới triều đại của ông, gian thần thì nhiều, trung thần không bao nhiêu. Một người lương thiện như vậy rõ ràng không thích hợp với những thủ đoạn chính trị đen tối trên ngai vàng. Dân chúng tôn thờ ông là một vị vua nhân ái nhưng đạo đức vốn không hề có cân lượng gì trong chính trị.
Lịch sử Việt Nam xếp Lê Tương Dực, Lê Ngọa Triều là vị hôn quân số một.(1) Nhưng theo Thanh Nguyên, một đế vương không quản nổi hậu cung của mình, để người phụ nữ của mình lộng quyền làm loạn triều chính, mới là một “hôn quân” thực sự.
Rõ ràng, Sâm đế là một hôn quân.
———-
Trên xe ngựa im lặng tuyệt đối. Chiếc xe tuyệt đẹp, bên trong bọc vải nhung, rộng rãi xa hoa. Có thể xem là một chiếc Roll – Royce cổ đại.
Nhưng việc ngồi cả chục tiếng đồng hồ trên chiếc xe ngựa xóc nảy, giật lên giật xuống quả là một cực hình.
Thanh Nguyên mệt đến nỗi không thèm nói năng gì. Thái độ lạnh lùng đó khiến Kỳ vương chướng mắt. Mà sự thực là thái độ gì của nàng cũng khiến hắn ngứa mắt.
Tông đế nhắm mắt dưỡng thần. Hắn vẫn mang chiếc mặt nạ tầm thường, che giấu khuôn mặt thật.
Lương Quan ngồi sát bên Thanh Nguyên, không che giấu nỗi sự lo lắng khi thấy tâm trạng khó chịu của cô nàng.
Đoàn người của Kỳ vương đã lên đường được ba ngày. Dọc đường vô cùng bình an. Nhưng chính vì quá yên tĩnh mới khiến Thanh Nguyên cảm thấy không ổn.
Con đường họ đi là đường tắt băng qua núi Hành. Mà như một quy luật, có núi thì có sơn tặc.
Một đoàn người rầm rộ, xa hoa như vậy mà không gặp tên cướp nào thì quả là hiếm có.
Nhưng đó chưa phải là điều lạ nhất.
Từ Hạo thành đến Phong thành có hai con đường. Đường chính phải đi mất ba tháng, qua nhiều thành thị, nhưng rất an toàn. Đó là con đường Tiêu gia đi. Đường tắt thì mất hai tháng, chính là con đường họ đang đi. Vùng núi này cò bọn sơn tặc cực kì hung hãn, liều lĩnh. Thậm chí chúng còn cả gan cướp cả ngân quan (Tiền nhà nước).
Không phải bất đắc dĩ, không ai muốn đi đường này.
Tại sao Tông đế lại bỏ dễ chọn khó như vậy.
Thanh Nguyên đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu. Tên này rốt cuộc định làm gì?
Như cảm thấy có người nhìn mình, Tông đế mở mắt nhìn nàng. Dường như hắn có thể đọc được thắc mắc trong mắt nàng, bâng quơ nói: “Bọn cướp này rất giàu có.”
Kỳ vương, Lương quan trố mắt ra, nói mớ hả?
Chỉ mình Thanh Nguyên hiểu ý nghĩa của câu nói ngắn đến đáng sợ đó.
Nói một cách đơn giản, hắn muốn thả lưới bắt cá, dùng chính bản thân mình làm mồi, bắt trọn lũ cướp. Hay thật đấy, bọn chúng cướp của tất cả mọi người, còn Tông đế thì định cướp lại từ tay chúng. Vậy cuối cùng, ai mới là kẻ cướp đây?
Cướp của người lương thiện thì gọi là sơn tặc, cướp của sơn tặc thì gọi là … hoàng đế.
Thanh Nguyên nhìn hắn chằm chằm, nàng không tin mọi việc chỉ đơn giản thế. Quả nhiên nàng đoán đúng. Tông đế nói: “Đã đến lúc ngươi phải chứng tỏ ta không nhìn nhầm người. Ít nhất cũng phải cho những kẻ kia một lý do tại sao ngươi được tiến cử vào triều.”

Thanh Nguyên nhún vai: “Tiểu nhân biết rồi.”
Tông đế không nói nữa, nhắm mắt ngủ.
Kỳ vương khó hiểu nhìn anh trai mình. Thực ra, ngay từ đầu, Tông đế đã chuẩn bị một kế hoạch tỉ mỉ để diệt gọn lũ cướp này.
Ngân khố đang cạn kiệt, lũ người thái hâu lại bòn rút quốc sách bao nhiêu năm nay, số tiền thâm hụt đã là một con số khổng lồ.
Không thể tăng thuế, mấy năm nay nơi nào cũng mất mùa, khô hạn, tăng thuế chỉ khiến mọi việc thêm rắc rối, lòng dân oán than.
Thanh Nguyên thở dài, đúng là củ khoai nóng bỏng, thế nào lại rơi vào tay nàng.
“Tiểu nhân muốn biết thông tin về lũ cướp này.”
Tông đế ra hiệu, Kỳ vương miễn cưỡng máy móc đáp: “Lũ cướp này xuất thân nhà lính, nhưng do nhiều năm không chiến tranh, họ không có đất dụng võ, cùng quẫn quá nên lập ra băng cướp “Hành sơn tặc” cướp của giết người không ghê tay. Thủ lĩnh của chúng là ba anh em kết nghĩa: Lý Lộc, Bùi Tuấn, Ngô Cường. Số tiền chúng tích cóp được sau bao năm đánh cướp đã gần bằng một phần ba quốc khố. Dưới trướng của chúng có đến hàng nghìn tên cướp lâu la. Nhờ vị thế núi Hành hiểm trở, quan binh triều đình tấn công bao nhiêu lần nhưng vẫn không hề hấn.”
Nói xong, nở nụ cười ba phần thật, bảy phân chế nhạo.
“Ngươi thực sự nghĩ ngươi sẽ làm được sao?”
Thanh Nguyên chả thèm quan tâm đến giọng điệu của hắn, hỏi: “Tính cách ba người đó thế nào?”
Châm chọc không xi nhê, Kỳ vương bực mình đáp: “Đại thủ lĩnh Lý Lộc tính tình nham hiểm, nhỏ nhen, rất hay ghen. Nhị thủ lĩnh Bùi Tuấn là một tay háo sắc, nhưng rất thông minh, quỷ quyệt. Tam thủ lĩnh Ngô Cường thô lỗ, vũ phu, tính tình nóng nảy, là một tên hữu dũng vô mưu điển hình.”
Thanh Nguyên suy nghĩ rất lâu, lâu đến nỗi người ta cứ tưởng rằng nàng đã ngủ gật mất.
“Bọn chúng sẽ không ra mặt đánh cướp đâu. Chúng ta giễu võ giương oai hai ngày nay, nếu muốn cướp thì chúng đã cướp từ lâu rồi, chỉ cần động não một chút sẽ phát hiện đây là cái bẫy.”
Tông đế đồng tình: “Đúng vậy. Ta cũng không ôm hy vọng mọi việc lại thuận buồm xuôi gió đến vậy. Nếu chúng thật sự ngu đến nỗi không nhìn ra đây là cái bẫy, làm sao có thể xưng hùng xưng bá bao nhiêu năm nay ở Chung quốc. Ta giao nhiệm vụ này cho ngươi, làm như thế nào là việc của ngươi. “Đường xa mới biết sức ngựa”, chớ làm ta thất vọng.”
Lương Quan bức xúc: “Chúng là băng cướp nguy hiểm thứ hai ở Chung quốc đấy.”
Tông đế cười: “Ta biết chứ”
Thanh Nguyên mở miệng: “Tiểu nhân biết mình phải làm gì.”
Lương Quan thở dài. Có ngăn cản cũng vô dụng. Chỉ còn cách hết lòng bảo vệ, che chở nàng thôi.
———-
Thanh Nguyên xuống xe ở một thị trấn nhỏ gần chân núi Hành.
Nàng và Lương Quan cùng ngồi trong một quán nước đơn sơ.
Một lát sau, một tên mặt mày bặm trợn dữ dằn tiến đến, vẻ lấm la lấm lét nhìn xung quanh như sợ bị ai phát hiện. Hắn căm hận nhìn Thanh Nguyên: “Ta đã chuẩn bị hết rồi. Ngày mai huynh hãy đến sơn trại báo danh là được.”
Mấy tháng trước, trong một lần lỡ dại, hắn đã lấy cắp một số châu báu trong trại đem bán. Tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng không ngờ lại bị người khác nắm tẩy. Tam thủ lĩnh ghét nhất là những kẻ tư lợi, nếu để người biết được, hắn cầm chắc cái chết.

Hắn đã chuẩn bị bỏ trốn, nhưng không ngờ tên kia không đòi vàng bạc gì. Chỉ yêu cầu hắn tiến cử hai người vào sơn trại là được.
Thanh Nguyên gật đầu, “Ta biết rồi.”
“Về chuyện kia….”
“Bí mật đó sẽ theo ta xuống mồ. Chỉ cần huynh giữ lời hứa thì ta sẽ để yên.”
Hắn an tâm thở phào, lặng lẽ đứng dậy bỏ đi.
Đợi đến khi tên kia đi mất, Lương Quan không kiềm chế được, hỏi: “Ta không hiểu tại sao nàng phải tốn nhiều thời gian như vậy. Chẳng phải chỉ cần đút lót ít tiền là xong sao?”
Vừa mới vào trấn, nàng đã bắt hắn lục tìm mọi ngóc ngách, dùng rất nhiều tiền bạc để mua tin tức về lũ cướp này. Mất hơn hai ngày liền, tốn cả đống bạc mới phát hiện ra tin tức có một tên cướp lén bán tài sản trong sơn trại. Đây chỉ là một tin tức hết sức bình thường, sơn trại nào chẳng có vài tên như vậy, nhưng Thanh Nguyên lại mừng như bắt được vàng.
Thanh Nguyên cười cười: “Quá lộ liễu. Qua sự xuất hiện của Kỳ vương, có lẽ lũ cướp đã phần nào đoán ra họ đang nằm trong tầm ngắm của triều đình. Tự nhiên sẽ hết sức đề cao cảnh giác. Chỉ dùng tiền đút lót không thể làm người ta im lặng mãi mãi. Chỉ khi nắm trong tay điểm yếu, mới dễ dàng điều khiển được họ.”
Lương quan nửa hiểu nửa không, không nói thêm gì nữa.
Thanh Nguyên chặc lưỡi: “Trà này dở quá.”
Kỳ vương rất bực bội.
Hắn cứ đưa mắt nhìn Tông đế đang an nhàn đọc sách trên giường. Muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi.
Tông đế thở dài: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Kỳ vương hỏi bằng giọng điệu có chút bực bội xen lẫn thắc mắc. “Đệ chẳng hiểu huynh đang định làm gì. Chẳng phải lúc đầu đã lên kế hoạch trực tiếp tấn công sơn trại ư? Quân binh, vũ khí đã đâu vào đấy, cớ sao lại hủy bỏ, còn giao một việc quan trọng như vậy ột tên lai lịch bất minh. Huynh thừa biết “Người kia” sắp đến rồi. Nếu không chuẩn bị tiền đầy đủ, mọi việc sẽ hỏng bét.”
Tông đế day nhẹ huyệt thái dương: “Tấn công trực tiếp vào sơn trại vốn là một hạ sách, chỉ vì không đủ thời gian, quá cấp bách, ta mới phải làm vậy. Nhưng bây giờ có cách tốt hơn, lại không hao binh tổn tướng, sao ta lại không thử? Ta thấy đệ quá thành kiến với hắn đấy, lai lịch hắn như thế nào không quan trọng, miễn là được việc thôi.”
Kỳ vương gân cổ cãi: “Đệ không có thành kiến với hắn. Rõ ràng hắn chỉ là một tên cơ hội, gió chiều nào ngả chiều đó, một nịnh thần chính hiệu.”
Tông đế nghiêm khắc nhìn đệ đệ mình, giọng điệu có chút khắt khe. “Trong chính trị, vốn không tồn tại bất kỳ một chuẩn mực đạo đức nào, chỉ có quyền lợi và quyền lợi thôi. “Gió chiều nào ngả chiều đó” còn được gọi là “tùy cơ ứng biến”, cơ hội, thực dụng là thức thời. Hắn ta có thế nhìn thấu bản chất của Thi hội, còn đệ có thể không, hắn có thể phá tan âm mưu của Thụy vương, còn chúng ta vẫn ngơ ngẩn không hay gì? Chỉ riêng việc đó đã đủ để ta tin tưởng rồi.”
Sống trong cung từ nhỏ, thế mà không nhìn ra bản chất của chính trị, nên vui hay buồn đây? Nếu được, hắn rất muốn cậu em trai này có thể sống vui vẻ, không cần biết đến những điều này. Nhưng đã sinh ra trong hoàng thất thì thân bất do kỷ, không phải muốn dừng là có thể dừng được.
Kỳ vương cứng họng, muốn phản bác nhưng không biết nói gì.
———-
Sơn trại của băng cướp này là một căn nhà lớn dựng ngay trong núi. Địa thế sâu và khó đi, khắp nơi đều có bẫy. Hèn chi quan binh triều đình mãi mà không tấn công vào được.
Ngay cổng vào nhà có hai người đàn ông đang đứng gác, chính là Thanh Nguyên và Lương Quan.
Tông đế cho họ thời hạn mười ngày phải hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đã hai ngày trôi qua mà Thanh Nguyên vẫn không hề có hành động gì.

Lương Quan thật sự không hiểu nàng đang suy tính gì, ngay cả hắn còn thấy nóng lòng nhưng nàng vẫn bình chân như vại.
Thanh Nguyên thở dài :” Đúng là hoàng đế chưa lo thái giám đã sợ.”
Không phải nàng không sốt ruột nhưng đôi lúc, hấp tấp chỉ thêm hỏng việc.
Lương Quan cởi chiếc áo ngoài, trùm lên đầu Thanh Nguyên. Trời nắng như vậy ngay cả nam tử hán như hắn còn thấy khó chịu, huống chi một cô gái.
Thanh Nguyên cười tươi thay cho lời cảm ơn.
Đương lúc đó, một tên lâu la đi đến, hưng phấn nói: “Này, đại thủ lĩnh về rồi. Các người có lộc ăn rồi, mau vào đi.”
Thanh Nguyên xoay người đi theo tên kia, nghiêng người nói nhỏ với Lương Quan: “Đấy, cơ hội đến rồi.”
Vừa vào trong nhà, Thanh Nguyên mới hiểu, thế nào là ổ cướp chính hiệu.
Tiếng cười nói ồn ào, mùi rượu thịt, mùi son phấn trộn lẫn vào nhau. Có cả chục người đàn ông, và rất nhiều phụ nữ.
Có tên cướp mặt mày bặm trợn, bóp cằm đổ rượu vào miệng cô gái ngồi cạnh. Cô gái nước mắt lưng tròng nhưng không dám phản kháng.
Có một tên cướp khác một tay ôm bình rượu, một tay thò vào trong áo cô gái trẻ. Cô ta không có vẻ gì như đang bị xúc phạm, cười duyên, “Ghét quá đi”
Thanh Nguyên điềm tĩnh bước vào một góc vắng, ngồi xuống. Lương Quan chán ghét nhìn nhìn cảnh tượng trụy lạc xung quanh. Hắn chưa bao giờ biết thì ra con người có thế đồi bại đến mức này.
Thanh Nguyên kín đáo đưa mắt nhìn tình hình xung quanh. Có ba tên ngồi trên cao đang vui vẻ nói chuyện với nhau. Không cần hỏi cũng biết họ là ai.
Người ngồi chính giữa có gương mặt rỗ, đầu hói, khoảng hơn bốn mươi. Có một người phụ nữ rất đẹp ngồi cạnh ông ta. Dưới chân ghế ông ta đang ngồi có khắc một chữ “nhất” rất to, là kí hiệu thể hiện thân phân, đại thủ lĩnh Lý Lộc.
Ngồi bên trái là một người đàn ông trẻ hơn, đô con, mắt toét, mũi hếch, sọ hẹp, lông mày nhợt nhạt. Dưới chân ông ta có khác chữ “Tam”, vậy đây là tam thủ lĩnh Ngô Cường.
Người ngồi bên phải, khỏi phải hỏi cũng biết là nhị thủ lĩnh Bùi Tuấn. Hoàn toán khác với sự dị hợm, xấu xí của hai người kia, Bùi Tuấn có một gương mặt hết sức nho nhã, tuấn tú mang khí chất một nho sinh điển hình.
Họ cười nói tay ấp tay bá rất thân thiết.
“Anh ba, lần này nhờ huynh thông minh, dùng kế điệu hổ ly sơn, ta mới ăn được một vố lớn như vậy” Ngô Cường nói
“Đúng vậy, lần này đệ đúng là đại công thần rồi, ta sẽ thưởng thật hậu” Lý Lộc vừa cười vừa nhét nguyên tảng đùi gà to đùng vào mồm. Dáng ăn thô tục không gì sánh bằng. Cô gái ngồi cạnh nhíu mày tỏ vẻ khó chịu rồi quay mặt sang chỗ khác. Bất ngờ, hắn ta kéo tóc cô quay lại, gằn từng tiếng
“Cô vừa nhìn thằng nào đấy, đồ lẳng lơ.”
Cô gái lắp bắp mãi mà không nặn ra câu nào ra hồn: “Tôi…tôi…”
Những người xung quanh không để ý lắm, hình như do họ đã quá quen với cảnh này rồi.
Bùi Tuấn năm tay Lý Lộc lại, cười giảng hòa: “Anh hai à, đang lúc vui vẻ mà, đừng làm đệ mất hứng vậy chứ. Nể mặt đệ đi.”
Lý Lộc dịu lại, thả tóc cô gái ra
“Mau vào trong đi. Nể mặt em ba tôi bỏ qua cho cô, đúng là thứ đàn bà đê tiện mả.”
Rồi quay sang hai người anh em cảu mình, vui vẻ nói: “Nào, không say không về.”
Trong giọng nói không giấu nổi vẻ ghen tuông.
Cô gái uất ức đứng dậy, trước khi đi còn dùng ánh mắt cảm kích nhìn Bùi Tuấn.

Mọi người lại vui vẻ ăn uống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Không cần ai giới thiệu, Thanh Nguyên cũng biết cô gái này là ai.
Lý Lộc chỉ có một thê tử, là do hắn dùng vũ lực ép gả.
Hắn cưng chiều vợ hết mực, nhưng cô gái này xuất thân từ dòng dõi thư hương, không chịu nổi sự thô lỗ của chồng, nên đã từng vụng trộm một lần.
Lý Lộc tức điên lên, nhưng không hề thôi vợ, chỉ bí mật đánh gãy tay chân tên gian phu.
Từ đó, hắn luôn đay nghiến, mắng nhiếc, xỉ vả vợ không tiếc lời. Cho dù là một con muỗi đực bay qua, hắn cũng nổi cơn ghen.
Thanh Nguyên vuốt mũi cười, rồi đứng dậy lén bỏ đi.
———-
Bên ngoài khu vườn vắng vẻ, lạnh lẽo đến thê lương. Tiếng khóc thút thít vang lên càng khiến cảnh vật thêm quỷ dị.
Một người đàn ông đến gần bên cô, thưa: “Phu nhân, tam thủ lĩnh nhờ tôi gửi bức thư cho người.”
Cô gái nín khóc, không thể tin nổi: “Tam thủ lĩnh?”
Hắn gật đầu, cô gái nhanh tay đón lấy lá thư, gương mặt đỏ ửng lên, nở nụ cười hoài xuân tươi rói. Rồi như chợt nhớ đến vẫn còn người ngoài, hắng giọng: “Lui đi”
Đợi người kia đi khuất, cô gái mở lá thư ra, đọc lại lần nữa. Là một bài thơ
“Quan Thư
Quan quan thư cưu.
Tại hà chi châu.
Yểu điệu thục nữ.
Quân tử hảo cầu.
…”
(Bốn câu thơ này nằm trong bài đầu tiên trong “kinh thi” của Khổng Tử.
Đây là bản dịch của Tản Đà :
Quan thư
Thư cưu cất tiếng quan quan
Hòa cùng sóng vỗ vọng vang đôi bờ
Dịu dàng thục nữ đào thơ
…Sánh cùng quân tử duyên tơ mặn mà. )
———-
(1) Đây là hai vị vua thời Lê, nổi tiếng hoang dâm, tàn bạo, vô độ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.