Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 25: Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Tử (2)


Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 25: Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Tử (2)


Trên một phương diện nào đó, Thi hội không khác gì một trò PR bản thân. Tất cả những người tham gia đều có một mục đích duy nhất, trở nên nổi tiếng.
Nói chung, đấy là một cuộc thi hoa hậu, nam vương cấp cổ đại.
Còn một ngày nữa là đến vòng loại, Tiêu Lam chắc chắn sẽ được vào vòng trong, nên rất bình thản, riêng nhị phu nhân lo sốt vó. Hai vị tiểu thư còn lại cũng hiểu mục đích đến đây chỉ để du lịch, không thể vào vòng trong, nên cũng chẳng mặn mà gì.
Tiêu phủ yên tĩnh lạ lùng. Đến mức Thanh Nguyên bắt đầu thấy nhàm chán.
———-
Nàng bắt đầu phân tích tình hình của mình. Dĩ nhiên, nàng phải vào cung. Nhưng cho dù tiến cung với tư cách một cung nữ hạ đẳng nhất, cũng phải có một xuất thân đàng hoàng. Lúc đầu, nàng nghĩ có thể đi theo tam tiểu thư tiến cung, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy không ổn.
Thứ nhất, nàng đã không còn là nô tỳ của nàng ta, vậy thì tiến cung với tư cách gì. Nếu muốn đi theo, nàng phải nộp lại giấy bán thân cho Tiêu phủ. Nhưng mang thân phận một nô lệ thì vĩnh viễn không có chuyện được làm phi, chứ đừng nói là hoàng hậu. Tổ huấn của Chung quốc ghi rõ, người có thân phận nô lệ vĩnh viễn không được phép trở thành thành viên của hoàng tộc.
Thứ hai, Tiêu Lam không phải kẻ ngu ngốc. Thanh Nguyên đã được tự do mà còn nhất quyết theo hầu nàng ta tiến cung, chắc chắn nàng ta sẽ nhìn ra mục đích của nàng. Dại gì cho đi theo. Tự dưng mang theo một đối thủ bên cạnh mình à?
Thứ ba, cho dù có may mắn tiến cung mà không cần nộp lại giấy bán thân, thì việc ở bên cạnh một cô nàng sắc sảo, thông minh như Tiêu Lam, nàng cũng khó bề hành động.
Cuối cùng, kết luận lại, nàng tuyệt đối không có khả năng tiến cung bằng cách “đu” theo Tiêu Lam.
Thanh Nguyên đã suy nghĩ cả một đêm nhưng cũng không tìm ra cách giải quyết. Hiển nhiên Thi hội này là dịp duy nhất để vào cung, sẽ không bao giờ có cơ hội tốt đến thế nữa.
Không nghĩ ra cách nào, nàng quyết định dạo phố cho đầu óc thư thái.
Trái ngược với sự yên tĩnh của Tiêu phủ, đường phố cực kì náo nhiệt. Các sòng cá cược mở ra khắp nơi, họ đều đặt cược cho Tiêu Lam hoặc La Viện Kỳ. Từ quán trà, đến quán ăn đều đang bàn tán xôn xao về vòng loại sẽ diễn ra công khai vào ngày mai.
Vòng loại chưa diễn ra, nhưng Phong thành đã chọn ra được hai mươi lăm người vào vòng trong rồi. Đấy đúng là một ngôi thành rảnh rỗi đến mức nhàm chán.

Nhưng có vẻ như Thi hội không phải là chủ đề bán tán duy nhất
“Này chú biết gì chưa, Huỳnh gia đổi chủ rồi đó. ”
“Ừ. Ta biết lâu rồi. Tam gia đuổi cổ đại gia, nhị gia rồi. Một mình độc chiếm gia sản của Huỳnh gia.”
“Ai, sao tam gia lại có thể làm vậy chứ? Thật quá đáng mà, không biết lễ nghĩa liêm sỉ gì cả”
“Nghe nói Huỳnh gia đang gặp khó khăn đấy. Thì ai mà chịu làm ăn với một kẻ như vậy được.”
“Đúng đó…”
Thanh Nguyên chợt nhíu mày lại, Huỳnh gia đang gặp khó khăn? Rồi như nghĩ ra gì đó, cười gian xảo.
Những người này thật nực cười, lúc hai vị kia còn làm chủ, thì không tiếc lời mạt sát họ, chỉ có tam gia mới xứng làm chủ.
Còn khi tam gia đảo chính thì lại quay lưng sỉ vả người ta không biết liêm sỉ. Miệng lưỡi người đời thật đáng sợ. Nhưng nhờ vậy, mà nàng có thể…..
Thanh Nguyên đứng dậy, thanh toán tiền rồi đi ngay. Đi về phía Huỳnh phủ.
———-
“Tam gia, có người muốn gặp ngài.” tên gia nhân lo sợ bẩm báo. Dạo này tâm trạng tam gia rất tệ, không khéo sẽ trở thành vật hy sinh mất.
Quả đúng vậy, một ly trà quăng thẳng ra cửa, tam gia hét lên: “Không thấy ta đang bận sao? Không gặp gỡ gì sất?” hắn đang điên đầu tính toán sổ sách, còn tâm trí đâu mà gặp ai.
Hai người kia rút khỏi Huỳnh gia, nhưng lại đòi chia gia sản, lấy lại phần thuộc về họ. Hắn biết, bọn họ làm vậy để gây áp lực với hắn, muốn giữ lại nguồn vốn cho Huỳnh gia thì phải chấp nhận cho họ ở lại. Nếu bọn họ đồng loạt rút hết gia sản thuộc về họ, Huỳnh gia phá sản là cái chắc.

Cha hắn thật sự là một lão cáo già. Biết trước có ngày hôm nay, đã làm sẵn một bản di chúc, giao cho đại phu nhân. Trong đó ghi rõ, nếu trong ba người ai có hành động muốn độc chiếm Huỳnh gia, thì phải chia tài sản cho hai người còn lại.
Thảo nào mà mụ đàn bà kia cùng hai tên ngốc đó không dám đuổi cổ hắn.
Tên gia nhân dè dặt nói tiếp
“Nhưng người đó dặn ta nói với tam gia là, hắn có cách giúp tam gia, hắn còn nói :”Đừng quên vụ ở Lục quốc.”
Tam gia khựng lại. Lục quốc? Lẽ nào là tên kia.
“Mời hắn vào.”
———-
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, trầm ổn, một gương mặt đàn ông dữ tợn với bộ râu xồm xoàm. Chính là gã đã lừa hắn lần trước, là Thanh Nguyên “Chào tam gia” Thanh Nguyên nở nụ cười lấy lòng.
“Chẳng phải đã nói sẽ không gặp lại ư? Ngươi đến làm gì?” thái độ hết sức lạnh lùng, nếu không phải tại tên này….
“Tam gia đừng như vậy. Ta đâu có ý hại tam gia đâu. Ta vốn không biết phải chia tài sản cho hai vị kia. Ta có thành ý đến sửa sai, gỡ rối cho tam gia đây” nàng bước tới ngồi vào chiếc ghế đối diện Huỳnh Tân, uống một ngụm trà, rồi giảo hoạt nhìn hắn
“Không biết tam gia có hứng thú làm ăn với ta không? Vẫn như cũ, cả hai chúng ta đều có lợi ích?”
“Ngươi muốn làm gì?” Huỳnh Tân nghi ngờ nhìn hắn.
Thanh Nguyên lấy tay chấm nước trà, rồi viết lên trên bàn hai chữ

“Thi hội”
“Thi hội? Thi hội thì liên quan gì?”
“Kế hoạch của ta rất đơn giản. Tam gia chỉ cần làm sao giúp ta có một suất tham gia vào cuộc thi này. Ta sẽ cử người tham gia. Tam gia chỉ cần đặt cược thật nhiều tiền vào người của ta, ta cam đoan sẽ vào được vòng trong. Tiền thắng cược thì tam gia sáu phần, ta chỉ lấy bốn. Thế nào?”
Huỳnh Tân trợn mắt không thể tin được
“Vậy khác nào bán độ. Hơn nữa, thời hạn đăng kí đã hết, làm sao ta giúp ngươi được?”
“Nếu tự mình làm được thì ta đã chẳng nhờ tam gia. Ta đã nói rồi, càng khó khăn càng nguy hiểm thì phần thưởng càng lớn. Làm sao đăng kí là chuyện của tam gia, nhiệm vụ của ta chỉ là tham gia thôi. Sao? Tam gia có chịu nhận vụ làm ăn này không? Ta biết Huỳnh gia đang gặp khó khăn về mặt tài chính. Đấy không phải là cơ hội làm ăn có một không hai hay sao?”
Huỳnh Tân trầm ngâm suy nghĩ, đây đích thực là cơ hội ngàn vàng, nếu không liều một lần nữa thì sẽ không có cơ hội trở mình. Nhưng liệu người này có đáng tin không?
Thanh Nguyên biết ánh nhìn đó nghĩa là gì.
“Xin tam gia yên tâm. Ta tuy không có ưu điểm gì, nhưng tuyệt đối là một người biết giữ chữ tín. Ta đã làm sẵn hợp đồng rồi. Giấy trắng mục đen vẫn đáng tin hơn lời nói suông, đúng không?”
Huỳnh Tân đón tờ giấy Thanh Nguyên đưa sang. Trên đó ghi: “Tam gia Huỳnh Tân và Trần Thanh Nguyên đồng ý hợp tác làm ăn. Vụ làm ăn này tuyệt đối bí mật, không để người thứ ba biết được. Tam gia có nhiệm vụ xử lý, bịt miệng tất cả những người liên quan, không để chi tiết vụ làm ăn này lộ ra ngoài. Lợi nhuận bên tam gia được sáu, Trần Thanh Nguyên được bốn. Sau vụ này cả hai không còn liên quan gì nhau. Bên nào vi phạm hợp đồng, phải bồi thường gấp mười lần lợi nhuận kiếm được.”
Đọc kỹ lại một lần rồi một lần, hắn hỏi: “Sao ta biết ngươi có lừa ta như lần trước không?”
“Tam gia nói sai rồi. Ta đâu có lừa Tam gia, ta hoàn toàn làm đúng theo hợp đồng mà. Dùng người thì phải tin người. Tam gia cũng hiểu đạo lý này mà.”
Không yên tâm, đọc thêm lần nữa, thấy không còn gì khả nghi nữa, nhưng vẫn phải hỏi lại. “Ngươi chắc là sẽ an toàn chứ? Cuộc thi này do triều đình tổ chức, hành động của chúng ta là phạm thượng đó, để lộ ra thì hai chúng ta đều không yên ổn đâu. cái người mà ngươi phái đi có đáng tin không? Hắn sẽ không làm lộ bí mật của chúng ta chứ?”
“Yên tâm, bởi người mà ta phái đi, chính là ta. Ngài xem, ngay cả chi tiết vụ làm ăn, ta còn không dám ghi rõ ra trên hợp đồng mà. Chỉ có hai chúng ta biết bí mật này thôi. Ngược lại, ngài mới phải dùng người cẩn thận, đừng để người của ngài phá hỏng mọi chuyện.” Thanh Nguyên thong thả đáp lại.
Thấy không còn gì đáng nghi nữa, hắn đặt bút kí tên vào rồi nói: “Ta sẽ sắp xếp mọi chuyện. Ngày mai vào giờ Thìn (7h – 9h) ta sẽ cho ngươi mang thẻ dự thi đến đợi ngươi ở quán ăn phía bên phải cổng Nam. Ta đã tin tưởng ngươi, ngươi cũng đừng làm ta thất vọng.”
Thanh Nguyên hài lòng cười tươi: “Tất nhiên. Ta đã sao ra hai bản hợp đồng, mỗi người một bản, nên nhớ đừng để lộ bí mật này cho ai biết. Ngài cứ yên tâm đặt thật nhiều cho Trần Thanh Nguyên đi. Xin phép”

Lúc sắp ra khỏi cửa, Thanh Nguyên chợt dừng lại, quay lại nói với Huỳnh Tân: “À, cậu bé tên Lâm Mẫn Phi ấy…” thấy hắn khó hiểu, dường như không biết cái tên này, nàng nhắc nhở
“Là cái cậu bé tới đưa bản hợp đồng cho ngài ấy. Cậu bé đó là một tài năng kinh doanh, hãy giúp ta đào tạo cậu ta. Có thể xem như đây là một phần quà nhỏ dành cho ta được không, tam gia?”
Hắn gật đầu: “Tôi biết rồi.” Dù sao nhận thêm một thằng bé vào làm cũng không phải chuyện lớn gì, ngược lại, còn có thể vòi thêm một món quà từ gã này nữa. Dù sao tặng quà cũng phải có qua có lại mà.
Nhưng nếu hắn biết, nhiều năm sau, cậu bé đó sẽ trở thành một trong những đối thủ lớn của hắn, liệu hắn còn có thể hào phóng tặng “quà” cho Thanh Nguyên như vậy không?
———-
Gây sự chú ý ở Thi hội, là cách vào cung đơn giản nhất. May mà Huỳnh gia gặp khó khăn đúng lúc…
Thanh Nguyên biết rõ, nếu thi với thân phận một cô gái, sẽ chẳng bao giờ được vào cung.
Tông đế và Bình vương chỉ chăm chăm vào những cô gái có thân phận, có tiền tài, để củng cố thế lực.
Nhưng nếu tự nhiên đi cầu hôn với những cô gái đó, thì ý đồ quá lộ liễu, gây tiếng xấu, tạo dư luận không hay.
Còn nếu để nàng ta tự chứng tỏ bản lĩnh của mình, nghĩa là vào được vòng trong ở Thi hội, thì mọi chuyện sẽ được hợp lí hóa. Mọi người sẽ cho rằng, họ được chú ý vì họ có tài năng, không liên quan đến gia thế.
Một cô gái thân phận tầm thường như Thanh Nguyên, nếu vào vòng trong, sẽ làm lộ hết ý đồ của anh em Tông đế. Họ không thể cưới về một quân cờ vô dụng, vô giá trị như vậy.
Cách giải quyết duy nhất là, không cho nàng vào vòng trong.
Mà cho dù có vào được, Tông đế sẽ ban hôn nàng ột tên quan lại nào đó, như vậy thì hỏng bét.
Cho nên, Thanh Nguyên quyết định, giả trai dự thi.
Nếu đoạt giải, nàng sẽ được vào cung làm quan, ít nhất cũng có cơ hội tiếp cận Tông đế.
Còn làm sao để trở thành hoàng hậu, là việc sau này. Sau này hẵng tính.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.