Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 22: Trò Chơi Cân Não (9)


Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 22: Trò Chơi Cân Não (9)


“Tam gia làm việc rất quyết đoán. Trước giờ Mùi ta sẽ đưa hàng qua. Ta cũng sẽ trà trộn để đi theo chuyến hàng. Chúc cả hai chúng ta đều thành công lấy được thứ ta muốn. Ta xin phép đi chuẩn bị “
Mục đích đạt được, Thanh Nguyên chuồn ngay. Tam gia biết dây cung đã lên nỏ, muốn rút lại cũng không kịp, đâm lao thì theo lao, nhanh chóng đi sắp xếp mọi thứ.
———-
Thanh Nguyên về miếu hoang, như mọi lần, Mạc Đĩnh Chí ra đón nàng vào mật đạo. Nàng vẫn phải bịt mắt. Sau khi vào phòng, hắn căng thẳng hỏi: “Nàng đã tìm được cách chưa?”
Thanh Nguyên lườm hắn thật lâu, rồi mở miệng: “Giờ ta thấy hơi hối hận. Đáng ra lúc trước ta phải vòi đủ một trăm điều ước mới phải.”
Hắn phá ra cười: “Cái đồ tham lam này. Có hối hận cũng đã muộn, làm ăn lỗ vốn rồi.”
Hắn biết nàng đã tim được cách nên mới thoải mái như vậy.
Thanh Nguyên cũng cười cười, không hiểu sao hắn không còn đáng sợ như ban đầu nữa.
“Tôi đã thỏa thuận để Huỳnh gia “vận chuyển” các người ra khỏi thành, rất nguy hiểm, nhưng đây là cơ hội duy nhất, phải liều thôi. Bây giờ việc trước mắt là làm sao đưa hai người ra khỏi mật đạo này mà không bị lộ. Anh có cách gì không?”
Mạc đĩnh Chí yên lặng ngẫm nghĩ, hỏi: “Từ đây đến nơi tập trung để xuất phát mất bao lâu.”
“Đại khái nửa canh giờ.”
“Chúng ta có thể nín thở trong nửa canh giờ.”
Một câu nói tối nghĩa dường như chỉ có hai người hiểu. Thanh Nguyên quay người bước đi, Mạc Đĩnh Chí đưa nàng ra ngoài.
Quế Ngọc không hiểu nhưng không muốn hỏi gì cả. Càng hỏi nàng càng cảm thấy mình chỉ là người thừa, không cùng thế giới với họ.
Khoảng một lúc sau, Thanh Nguyên quay lại, mang theo hai chiếc rương cực lớn. Nàng lấy con dao ra, đục nhiều lỗ nhỏ quanh thân và dưới đáy rương.

“Ta đã nhờ người của Huỳnh gia tới đưa “hàng” đi. Lát nữa họ sẽ tới. Hai người mau chui vào rương. Yên tâm, có lỗ thoát khí này, hai người sẽ cầm cự được thôi.”
Hai người không nói một lời, chui vào cái rương. Thanh Nguyên đẩy hai cái rương ra khỏi mật đạo. Theo chỉ dẫn của Mạc Đĩnh Chí, Thanh Nguyên tìm được đường ra khỏi mật đạo.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy rõ mọi lối đi trong mật đạo.
Đi hết hành lang hẹp dài, quẹo trái đi thêm một lúc. Đi tới ngõ cụt, không còn đường đi nữa. Mạc Đĩnh Chí ra khỏi rương, lần mò quanh bức tường, tới một điểm nào đó, ấn mạnh vào, một hộc nhỏ xuất hiện trên mặt đất, trong đó có một cái chìa khóa. Hắn cầm chiếc chìa khóa nhỏ như cây kim, tìm một lỗ nhỏ trên tường, đâm vào, bức tường mở ra như một cánh cửa kéo. Một mật đạo quá tinh xảo, quá hoàn mỹ.
Nàng biết hắn cố tình để nàng thấy được mật đạo này. Hắn muốn “tặng” nó cho nàng.
Quả nhiên nàng đoán đúng. Mạc Đĩnh Chí giao cái chìa khóa cho nàng rồi dặn: “Không có cái khác. Đây là độc nhất vô nhị.”
Lạ thay, Thanh Nguyên cảm thấy họ ăn ý đến kì lạ, đến nổi không cần một lời thừa thãi nào. Họ gặp nhau còn chưa đến mười ngày mà?
Lúc đó, Thanh Nguyên không hiểu tại sao, nhưng sau này mỗi khi nghĩ lại về cảnh tượng ngày hôm nay, nàng mới hiểu, họ cùng là một loại người, họ coi nhau như những người tri kỷ, nhưng tiếc thay số mệnh đã định họ phải trở thành kẻ thù. Nếu không có ngày hôm đó, phải chăng sau này, khi Mạc Đĩnh Chí chết trước mắt nàng, nàng sẽ không đau lòng như vậy không? Nhưng nếu không có ngày hôm đó, nếu Mạc Đĩnh Chí không tặng nàng cái mật đạo đó, thì nàng đã chết lâu rồi. Làm sao có cơ hội đau lòng chứ?
Đó là chuyện sau này. Bây giờ, Thanh Nguyên hiểu, anh ta thực sự tin tưởng, xem nàng là bạn.
Sau khi bước ra khỏi mật đạo. Thanh Nguyên mới phát hiện, mật đạo này nằm trong một căn nhà hoang. Căn nhà thông với ngôi vườn của một ngôi nhà rất đẹp nằm kế bên. Có lẽ hai căn nhà này đều là tài sản của anh ta. Thanh Nguyên đến bên bức tường, sờ sờ quanh đó, tìm ra một lỗ rất nhỏ, bắt chước hắn, đâm cái “chìa khóa” vào, bức tường đóng lại ngay.
Thanh Nguyên vừa đẩy hai cái rương, vừa ghi nhớ đường. Rốt cuộc đã có một tài sản đầu tiên thuộc về nàng rồi. Từ căn nhà hoang, đi thẳng rồi quẹo phải là thấy ngay ngôi miếu hoang. Có vài tên bảo tiêu đứng đó chờ sẵn. Họ không hỏi một lời đẩy hai cái rương ra đường cái.
Kỳ vương nghĩ bọn họ ẩn nấp ở đâu đó, không dám ló mặt, lục soát từng ngõ nhỏ xó xỉnh. Còn họ thì nghênh ngang ngoài đường như chốn không người.
Chẳng phải “Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất sao”?
Đoàn người đi khoảng nửa canh giờ thì đến Huỳnh phủ. Tam gia cũng đi theo. Thấy nàng, anh ta gật đầu xem như chào hỏi, hơi ngạc nhiên khi phát hiện lô hàng của nàng chỉ có hai cái rương. Hắn nói
“Ta sẽ cho hàng của cậu giấu vào thùng hàng của ta. Bình thường quan sai không tra xét gì nhiều, hy vọng lần này cũng vậy.”

Thanh Nguyên gật đầu ngầm ý mình đã biết. “Ta muốn nhắc lại, lô hàng này là “hàng cấm”, nếu bị bắt được thì cả hai ta sẽ gặp rắc rối. Hơn nữa, nếu hôm nay không đưa được hàng ra thì hàng của ta sẽ trở thành thứ vô dụng, vậy thì thỏa thuận của chúng ta xem như bỏ. Chúng ta đang ngồi chung một con thuyền, thuyền mà chìm thì chúng ta sẽ cùng chết đuối đấy.”
Tất nhiên hắn hiểu đạo lý này rồi.
“Ngài cũng đừng nghĩ đến việc thủ tiêu ta để bịt miệng. Ta không mang theo hai tấm hợp đồng ấy đâu. Ta đã giấu nó tại một nới khác rồi. Chỉ cần được an toàn ta sẽ nói ngài nghe chỗ ta giấu. Nếu giết ta thì mất cả chỉ lẫn chài đấy. Ngài sẽ không làm chuyện “Hại người hại mình” vậy chứ?”
Tam gia thản nhiên cười lạnh lùng, “tên tiểu tử này không đơn giản tí nào.”
Trên mặt hắn không hề có vẻ xấu hổ khi bị vạch trần. Đúng là người kinh doanh là những kẻ mặt mày chai sạn nhất.
Ngoài việc muốn “xử” nàng, nàng thật không nghĩ ra lý do nào để anh ta đích thân mạo hiểm đi theo.
“Ta biết rồi, xuất phát.” hắn cười nói.
Sau khi nghe hiệu lệnh, cả đoàn người bắt đầu xuất phát. Có khoảng ba chục người đi theo, ba rương lớn đựng đầy hàng, một trong ba rương đó đựng hai rương nhỏ nữa, hai rương này “đựng” Mạc Đĩnh Chí và Quế Ngọc. Cả Huỳnh Tân và Thanh Nguyên đều cưỡi ngựa. May mà cưỡi ngựa là một trong môn thể thao mà nàng thích nhất ở kiếp trước.
Họ đi khoảng nửa canh giờ nữa thì đến cổng thành Bắc. Phải công nhận Huỳnh Tân là một người hết sức thông minh. Hắn hiểu, càng đi đến những cổng vắng người thì càng khả nghi, mà càng đến những nơi càng đông người thì người khác càng nghĩ bạn quang minh chính đại. Chính vì vậy mà hắn chọn cổng thành sầm uất nhất, nhiều người qua lại nhất.
Họ dừng trước cổng, Huỳnh Tân xuống ngựa, đến trước những tên quan sai gác cổng, trình giấy phép, rồi như lệ cũ, nhét vài nén bạc vào tay tên nha sai. Nhưng lần này, hắn không hề nhận bạc. Tiếc rẻ trả bạc lại cho Huỳnh Tân rồi nhẹ giọng nói khẽ: “Xin lỗi tam gia. Lần này không thể làm khác được. Cấp trên đã ra lệnh rồi. Xin thông cảm.”
Tam gia hơi biến sắc. Bình thường hắn vẫn thường mang theo một vài món hàng cấm ra khỏi thành, bọn họ thường mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua. Tuy lần này toàn thành cảnh giới, nhưng hắn không nghĩ lại soát gắt gao thế này. Nếu để họ soát ra “món hàng” đó thì …
Hắn hơi nháy mắt ra hiệu với Thanh Nguyên. Nhưng trời ạ, nàng có phải thánh đâu, nàng cũng không biết phải làm gì. Lòng rối bời, tay đổ mồ hôi, nhưng mặt vẫn rất bình tĩnh, thậm chí cỏn mỉm cười nhìn các quan sai đang đi tới. Bọn họ nói: “Ba rương hàng, hai rương đựng vải vóc, một rương đựng châu báu. Mở ra cho ta kiểm tra.”
Thanh Nguyên tim đập như muốn nhảy ra khi nhìn họ mở từng chiếc rương. Sao còn chưa tới chứ? Chúa ơi.
Khi gã nha sai mở đến chiếc rương cuối cùng, chưa kịp lục soát, thì một nha sai khác cưỡi ngựa chạy đến, báo: “Này, các anh em, thích khách lại xuất hiện làm loạn ở cổng Tây kìa, bên đó không đủ người, mau qua giúp một tay đi.”

“Cái gì?” tên nha sai lập tức nhảy xuống, sau khi cử hai người ở lại gác cổng, lại giao ột người khác nhiệm vụ tiếp tục lục soát, rồi lên ngựa đi ngay.
Khi chỉ còn ba tên nha sai, Tam gia lại nhét thêm một túi bạc vào tay tên được nhiệm vụ lục soát. Chỉ còn ba người ở đó, hắn vui vẻ nhận bạc mà không sợ bị phát hiện. Đoàn người nhanh chóng ra khỏi Phong thành, tiến vào Lục quốc.
Lúc này, cả Thanh Nguyên và Huỳnh Tân đều yên tâm thở phào. Những người kia không hiểu sao họ trông như được trút bỏ gánh nặng. Chỉ có hai người mới hiểu, quả thật đúng là họ vừa từ Quỷ môn quan trở về.
Thanh Nguyên nháy mắt ra hiệu, Huỳnh Tân lập tức điều động những tên bảo tiêu khác đi lấy nước, lấy thức ăn.
Hắn nhìn nàng cười thách thức
“Ta muốn biết làm sao cậu có thể di chuyển hai rương đồ này. Ta cho người xem xét kỹ rồi, quanh đây không có ai mai phục, vậy là cậu không có người trợ giúp, nếu cậu không di chuyển chúng được thì cả cậu và món hàng đều do ta định đoạt.”
Nàng cũng cười rất tươi đáp lại: “Ta không định tự mình di chuyển chúng, chúng sẽ tự di chuyển thôi.”
Ngay lúc Huỳnh Tân còn đang không hiểu nàng nghĩ gì, nàng đi lên xe, mở cái rương lớn ra, rồi mở từng rương nhỏ, có hai người từ trong rương nhảy ra.
Một nam một nữ.
Người đàn ông đi đến bên Huỳnh Tân, chụm tay lại: “Cám ơn sự tương trợ của anh bạn. Sau này có dịp sẽ báo đáp.”
Thanh Nguyên đứng bên cạnh, bất mãn: “Huynh không cần cảm ơn hắn ta. Ta và hắn đã thỏa thuận với nhau, hắn giúp huynh là do có lợi ích thôi. Huynh cứ chuyển sự biết ơn của mình cho ta là được rồi.”
Mạc Đĩnh Chí cười rộ lên, đúng là cô bé dễ thương.
Huỳnh Tân tái mặt lại, nghiến răng nghiến lợi, thốt lên: “Cậu dám lừa ta?”
“Ta không lừa ngài. Hai người này là “món hàng” ta muốn đưa sang Lục quốc. Ai nói người thì không thể là hàng hóa chứ? Ta vốn chưa từng nói món hàng này là gì mà.”
“Cậu….” hắn hận đến muốn giết người nhưng cũng đành cứng miệng, không nói gì được.
Thanh Nguyên xuống nước, nhẹ giọng nói: “Được rồi, cho dù món hàng này là gì đi chăng nữa thì chúng ta cũng đã được mục đích rồi. Ngài cứ đi trước đi, khi nào ta về Phong thành, sẽ thông báo cho ngài biết chỗ để hai bản hợp đồng đó.”
Huỳnh Tân không thèm nói một câu, vẻ mặt coi thường bỏ đi ngay, không thèm chào tạm biệt nữa.

Ba người núp vào một bên cho đến khi đoàn người đi khuất.
Mạc Đĩnh Chí nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Em đã làm gì ở cổng Tây? Đừng nói là trùng hợp, ta không tin đâu.”
Thanh Nguyên cười cười, hắn thật sự hiểu nàng mà.
“Ta chỉ chơi trò “Giương Đông kích Tây” thôi. Đây là chiêu hữu hiệu nhất, dùng hoài không cũ. Ta chỉ vừa nghĩ ra trên đường đi mua rương thôi. Chúng ta đã dùng kế cả ngày hôm nay, cả chúng ta và Kỳ vương đều mệt mỏi. Tự nhiên sẽ không muốn đấu kế nữa. Đấy là tâm lý hết sức bình thường. Tựa như khi ta ăn một món quá lâu, sẽ thấy ngán mà tránh món đó. Tuy ngoài mặt họ canh gác rất kỹ càng, nhưng lại không bày thêm kế nào nữa, cho nên ta mới nói đây là thời cơ thích hợp nhất. Chính ta cũng thấy mệt mỏi, không muốn bày kế nữa. Nếu không nhờ tình cờ nghĩ ra, biết đâu đối phương cũng nghĩ như ta, thì chắc bây giờ chúng ta vẫn còn kẹt ở Phong thành. Còn về việc làm sao gây rối, ta xin miễn nói.”
Quế Ngọc há hốc mồm, cuối cùng nhịn không được nói: “Ta nghĩ tim phổi ngươi làm băng đá tảng, không biết sợ hãi, ngươi thật sự là một quái vật.”
Mạc Đĩnh Chí không để ý đến nàng ta, nhìn Thanh Nguyên với vẻ nghiêm túc: “Theo ta đến Lục quốc. Ta muốn dẫn em theo để thực hiện điều ước cho em.”
Quế Ngọc mặt trắng bệch, ột cô gái đi theo, nghĩa là gì ? Ngầm khẳng định vị trí đặc biệt của nàng ta?
“Xin lỗi, ta còn có việc phải làm ở Chung quốc, nhưng huynh đừng mong quỵt ta. Ta sẽ luôn nhớ rõ huynh thiếu ta ba điều ước, ta sẽ đòi lại thôi.”
Nàng lấy từ trong túi ra một ít lương khô, một túi bạc, một bình nước.
“Từ đây đến làng mạc gần nhất cũng phải mất hai ngày. Hãy mang theo ăn đường. Hẹn ngày gặp lại.”
Nàng xoay người, hướng về phía Phong thành. Bóng dáng áo trắng, lưng thẳng, đầu ngẩng về phía trước, tự tin bước đi. Bóng khuất xa dần xa dần đến khi không còn thấy nữa.
Mạc Đĩnh Chí cứ nhìn theo nhìn theo đến khi không còn thấy bóng dáng đó nữa, vẫn cứ nhìn tiếp. Trong lòng thấy ngọt ngào, ấm áp xen lẫn chút chua sót. Quế Ngọc không thể chịu nổi ánh mắt si mê ấy, cứ kiếm tìm một thân hình đã khuất dạng, giọng nói buồn bã, nghẹn ngào: “Chủ nhân,…..” sao ngài không nhìn ta như vậy?
Một lát sau, Quế Ngọc rút cái còi nhỏ ra, thổi một tràng dài. Một lúc sau nữa, ba người cưỡi ngựa xuất hiện, dắt theo hai con ngựa khác. Họ xuống ngựa, quỳ trước mặt Mạc đĩnh Chí: “Thừa tướng”
Hắn nhìn túi bạc và đống lương khô. Nàng ấy còn nghĩ cho hắn đến phút cuối cùng. Rõ ràng là lo xa mà, đã về đến Lục quốc thì sao có chuyện không có thức ăn, không có bạc chứ.
Đúng là một cô bé dễ thương.
Hắn lên ngựa, chạy về phía Bắc, ngược với hướng của nàng, khoảng cách của họ ngày càng xa.
Cô bé à, chúng ta sẽ gặp lại thôi, em sẽ không làm chuyện lỗ vốn đâu. Em sẽ tìm đến ba điều ước của ta thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.