Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 19: Trò Chơi Cân Não (6)
Buổi trưa nắng gay gắt như muốn thiêu đốt con người. Trong mật đạo ngầm nơi gần miếu hoang, cái nóng lại như gay gắt hơn. Nóng như muốn thiêu đốt tâm can. Tay Thanh Nguyên đã được băng bó cẩn thận. Thần sắc mỗi người đều trầm tư, căng thẳng. Không cần nói, ai cũng hiểu bây giờ khả năng toàn vẹn trốn khỏi thành của họ càng ít đi. Cuối cùng vẫn là Quế Ngọc dè dặt mở miệng. “Làm sao ngươi biết được có người mai phục”
“Quan sát.”
Quế Ngọc không phục.
“Vậy còn những nha sai kia, làm sao ngươi lừa được họ.”
“Dụ dỗ.”
“Làm sao ngươi nghĩ ra kế này.”
“Tình cờ”
Quế Ngọc: “………”
Đúng thật là tinh cờ, đột nhiên nghe người ta bàn tán về băng cướp địa phương, có tên lão đại tên Hổ, thế là nghĩ ra.
Mặc kệ Quế Ngọc còn đang bất mãn, nàng quay sang Mạc Đĩnh Chí: “Bây giờ tính sao?”
Tính sao? Hắn cũng muốn biết tính sao lắm. Dường như đây là một câu hỏi rất khó trả lời trong trường hợp này.
Hắn nói: “Chúng ta chỉ còn năm ngày để nghĩ cách. Để đảm bảo an toàn cho những người tham gia Thi hội, sau khi cuộc thi bắt đầu, tất cả cổng thành phải đóng chặt. Càng gần ngày đó, người ra vào càng ít hơn, cổng thành sẽ canh gác ngày càng nghiêm ngặt hơn. Tuy nói là năm ngày nhưng thực tế chỉ còn ba ngày.”
Lại trầm mặc.
“Chỉ có ngày hôm nay thôi.” Thanh Nguyên nhận định.
Cả hai người còn lại đều khó hiểu nhìn nàng.
Quế Ngọc phản đối. “Hôm nay vừa xảy ra chuyện lớn, cả thành tất nhiên đều phải giới nghiêm, lúc này trốn ra có khác nào nộp mạng.”
“Chính vì ai cũng nghĩ như ngươi vậy, nên mới là thời cơ thuận lợi nhất. Hôm nay đoàn sứ giả của cả năm nước đến cùng một lúc, cho dù bọn chúng có giới nghiêm thế nào, cũng phải tỏ ra tôn trọng khách, cũng sẽ có chỗ hở. Hơn nữa, bắt đầu từ ngày mai, những người đến tham dự ngày càng ít đi, cũng toàn là những nhân vật không quan trọng. Còn nữa, nếu ta không đoán nhầm, kẻ thù của các người là Kỳ vương hoặc Bình vương phải không?”
Ngay từ lúc nghe tin tri huyện bị cách chức, nàng đã hiểu người đối phó với họ không đơn giản. Chuyện tri huyện điều động binh mã giải vây cho nàng, ngoài những tên áo đen ra thì không ai biết được. Hơn nữa, những quan sai này đều đã cải trang ngay cả người dân Phong thành còn không nhận ra nữa là. Chỉ có một cách giải thích, đó là kẻ đứng sau đủ quyền thế để bắt các nha sai về tra khảo, tra ra rồi thì trực tiếp cách chức kẻ ngáng đường mình. Trong Phong thành này, người có thể cách chức một quan viên, ngoài hoàng đế ra, chỉ còn hai vị vương gia thôi. Chỉ có điều nàng không ngờ là chính hoàng đế mới là người ra lệnh.
Mạc Đĩnh Chí không hề bất ngờ, với sự thông minh của nàng, không nhận ra mới là chuyện lạ. Hắn bông đùa. “Là Kỳ vương. Nàng sợ sao, cô bé.”
“Nếu ta sợ, huynh có cho ta rút lui không?” đúng là giả tạo, lôi nàng xuống bùn rồi còn hỏi sợ không, sợ thì sẽ thoát thân sao?
“……………….”
“Được rồi, ta ra ngoài tìm cách. Tốt nhất là huynh nên ngoan ngoãn ở lại trong này”. Chỉ sợ với thế lực của Kỳ vương, tìm đến đây là chuyện sớm muộn.
Đợi đến khi nàng khuất bóng, Quế Ngọc nhẹ giọng. “Chủ nhân, nàng ta…”
Mạc Đĩnh Chí phất tay. “Nàng ấy sắp quay lại rồi.”
Quế Ngọc trố mắt, quay lại làm gì?
Đúng nửa phút sau, nàng quay lại thật. Bình tĩnh nhìn hắn, nhàn nhạt nói
“Ta không biết cách ra.”
Quế Ngọc té ghế, Mạc Đĩnh Chí ôm bụng cười. Không khí dịu đi trong giây lát.
———-
Thanh Nguyên cải nam trang. Tất nhiên, nàng không ngây thơ đến nỗi tưởng là cột tóc lên, mặc bộ đồ khác là thành đàn ông. Nàng dán ria mép, vẽ lông mày thật rậm, độn nhiều vải vào người. Nhìn như một người đàn ông nhỏ con nhưng khỏe mạnh, bộ râu xồm xoàm cùng đôi lông mày rậm nhìn càng thêm mạnh mẽ, nam tính.
Nàng ngồi trong quán nước. Nơi thu thập tin tức tốt nhất, không phải ngay tại nơi đông người nhất sao.
Nàng nhìn sơ thấy quán nước vắng khách, bèn gọi bà chủ tới thêm trà nước, rồi giở tuyệt chiêu nịnh nọt, bắt đầu thu thập. “Bà chủ này, ta thường nghe nói Phong thành nơi đâu cũng là người đẹp, vốn lúc đầu không tin, nhưng giờ phải tin rồi đó. Ngay cả một bà chủ quán nước cũng đẹp như vậy mà”
Bà chủ to béo, mặt rổ, đỏ cả mặt. “Huynh cứ giỡn. Có thật ta đẹp không? Chưa ai khen ta như vậy cả.”
Nhìn vào gương mặt rỗ, thân hình to béo, đường nét thô cứng của bà ta, Thanh Nguyên dối lòng: “Thật, đẹp lắm. Vợ ta mà được như vậy ta cũng mừng.”
“Huynh chỉ nịnh ta thôi.”
Chị hai à, tỷ tỷ đã biết ta nịnh rồi sao còn cười đến ngoác cả miệng thế.
Chị ta ngồi ngay vào ghế đối diện Thanh Nguyên, vẻ thân tình hỏi: “Chú em là người ở đâu đến thế, không giống dân trong thành, họ cứ chê ta xấu xí, ế chồng.”
“Ừ thì bọn họ đâu thấy được vẻ đẹp “Tiềm ẩn” của tỷ tỷ đâu.” Thanh Nguyên đáp. Mỗi tội tìm hoài mà nó cứ ẩn.
Xong, lại nói tiếp: “Chẳng giấu gì tỷ tỷ, ta là người xứ khác, đến Phong thành làm ăn, muốn mua ít hàng đến Lục quốc bán. Nhưng không hiểu sao, mấy hôm nay thành canh gác nghiêm quá, không cho ra, hàng của ta cứ kẹt mãi.”
Nói rồi còn bực tức đập tách trà xuống một cách thô lỗ.
Chị chủ quán lắc đầu ra vẻ hiểu biết: “Vậy là chú không biết rồi. Hôm nay Phong thành đại loạn, Kỳ vương ra lệnh canh gác nghiêm ngặt để tìm thích khách. Có lẽ những ngày tới canh phòng còn nghiêm hơn nữa, chú em muốn ra khỏi thành thì phải tranh thủ ngay hôm nay.”
Thanh Nguyên ra vẻ khó xử: “Vậy hàng của ta thì sao? Đó là cả gia tài của ta, là mạng sống của ta đó. Không thể bỏ lại được.”
“Vậy thì khó rồi, chú không phải thích khách, có ra khỏi thành cũng không sao, nhưng còn muốn mang theo hàng thì….” Chị ta nhìn với vẻ thông cảm, rồi như sực nhớ ra. “À, sao chú không tìm Huỳnh gia đi”
“Huỳnh gia?”
Chị ta phấn khích: “Huỳnh gia chuyên về vận chuyển hàng hóa, rất có thế lực nơi này. Ta nghe nói hôm nay họ có chuyển một chuyến hàng rất quan trọng sang Lục quốc. Toàn là những kỳ trân dị bảo, nghe nói chuyến hàng này rất quan trọng, đã có được giấp phép xuất thành rồi. Sao chú không gửi nhờ hàng của mình chung với hàng của họ.”
Thanh Nguyên suy nghĩ thấy đây quả là cách an toàn nhất, bèn hỏi tiếp: “Ai là người làm chủ Huỳnh gia vậy.”
“Gia đình đó có ba người con, vì tranh chấp tài sản, không ai nhường ai nên bây giờ Huỳnh gia do cả ba cùng làm chủ. Phải có sự đồng ý của cả ba mới được chuyển hàng. Thiếu một người cũng không được.”
“Họ là những người như thế nào vậy.”
“Ông chủ lớn, là cậu cả thì rất háo sắc nhưng cũng rất sợ vợ. Cậu hai thì rất mê cờ bạc, lúc nào cũng lê la khắp các sòng bạc.” Nói tới đây, chị ta lộ ra vẻ chán ghét.
“Riêng cậu út thì ngược lại, chẳng những tốt bụng mà còn rất giỏi làm ăn, chỉ tiếc là con của thiếp thất, không có quyền hạn gì trong nhà. Chú tìm họ thương lượng đi. Nếu để lâu, hàng của cậu càng khó thoát”
“Cám ơn tỷ tỷ.” Món “hàng” này thật quá phiền phức đi.
Bỗng có khách đến, chị chủ quán lủi đi mất còn mình Thanh Nguyên ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ mãi. Cuối cùng, tìm ra đối sách, nàng đứng dậy, trả tiền rồi đi mất.