Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 13: Mệnh Phượng Hoàng (6)


Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 13: Mệnh Phượng Hoàng (6)


“Bây giờ ta sẽ nói rõ kế hoạch của mình, nàng chỉ cần làm theo những gì ta nói. Theo tính toán của ta, ngày mai, chúng sẽ cho phần lớn binh lực mai phục quanh đoàn sứ giả Lục quốc. Một phần khác sẽ gác cổng thành phòng không cho ta thoát. Phong thành có bốn cổng hết thảy. Đoàn sứ giả Nam quốc sẽ đi vào bằng cổng Tây. Còn sứ giả Lục quốc thì vào bằng cổng Bắc. Ta đã sắp xếp sao cho hai đoàn này vào cùng một lúc, khi đó, sẽ có người đóng giả ta làm loạn ở cổng Bắc. Hai cổng này nằm tương đối gần nhau, khi cổng Bắc đã xuất hiện mục tiêu thì chắc chắn hai cổng gần nhất ở đó là cổng Tây và cổng Đông sẽ chạy đến hỗ trợ. Khi đó, việc canh gác nhất định sẽ lơ là, chúng ta sẽ thừa cơ đột nhập vào đoàn người Nam quốc, họ sẽ sắp xếp cho ta ra khỏi thành. Nàng chỉ cần đi sát theo ta, cải trang làm người thường dân, binh lính của hắn chắc chắn không biết ta sẽ mang theo một cô gái , chúng sẽ không để ý đến ta. Nói chung, vai trò của nàng là vật che mắt.” hắn nói.
“Huynh có chắc là những người đó sẽ mắc bẫy không?” Thanh Nguyên hỏi.
“Ta hiểu khá rõ về anh ta, chỉ cần anh trai của hắn không có mặt thì chắc chắn hắn sẽ mắc bẫy. Đây là mưu kế riêng ta dành cho hắn.” tên tiểu tử nóng nảy đó không mắc bẫy mới là lạ.
“Ờ, vậy thì được rồi, ta về đây, ngày mai đúng giờ ngọ ta sẽ đến, ta sẽ mang theo ít đồ để cải trang.” nàng đứng dậy rồi nói tiếp
“Nên nhớ anh nợ ta lần này. Bây giờ làm ơn dẫn ta ra.”
———-

Sau khi dẫn nàng ra khỏi nơi đó, hắn trở về trong kia, nàng đi dạo một mình. Lạ thay, nàng không hề có chút sợ hãi hay lo lắng. Có lẽ, kiếp trước cuộc sống của nàng quá mức bình thản không sóng gió, nên một chút phiêu lưu của kiếp này khiến nàng hưng phấn hơn bao giờ hết.
Sau khi chọn mua một vài bộ đồ bình thường nàng dừng lại bên một quán nước. Nàng không muốn về Tiêu phủ lúc này, không muốn phải chơi trò cân não với Tiêu Lam, mỗi lời nàng ta nói đều mang nhiều hàm ý, nàng không được phép lơ là dù chỉ là một giây. Tuy Tiêu Lam vẫn chưa làm gì nàng, nhưng nàng vẫn rất mệt mỏi, không muốn đối mặt với nàng ta. Không hẳn là sợ, mà là mệt.
Một lão già tiến đến bàn của nàng, ngồi xuống. Ông lão da nhăn nheo, râu tóc bạc phơ, cứ nhìn chằm chằm vào nàng khiến nàng mất tự nhiên bèn đứng dậy, định bỏ đi. Ông ta giữ chặt cổ tay nàng lại, như đang bắt mạch, rồi chăm chú suy nghĩ. Nàng vừa định rút tay lại thì lão lên tiếng.
“Cô nương không phải người ở đây, nàng là người mang mệnh Phượng hoàng trong truyền thuyết.”
Nếu là một người thường thì sẽ cho là ông ta điên. Nhưng Thanh Nguyên không phải người thường, nàng chỉ ngạc nhiên trong một chốc rồi bình tĩnh lại, hỏi: “Sao ông biết? Ông là ai?”
“Ta là người sống để chờ nàng tới. Để nói cho nàng biết nàng là người được chọn để trở thành Đế hậu. Hoàng đã được sinh ra chỉ con thiếu mỗi Phượng. Hoàng chính là Tông đế còn Phượng, là nàng. Phượng có nhiệm vụ trợ Hoàng thống nhất thiên hạ”
Nàng hơi sửng sốt. Vậy ra đó là vì sao nàng xuyên không.
“Ta sẽ không thí mạng mình để trợ giúp người khác đoạt lấy thứ không phải của mình. Xin thứ lỗi” nàng rút tay ra, bỏ đi.
“Vậy nếu phần thưởng cho sự trợ giúp đó là cơ hội trở về thì thế nào?”
Câu nói này nhanh chóng thu hút sự chú ý của nàng, nàng ngồi lại nhìn ông ta, chờ ông ta nói tiếp.
“Khi nàng trở thành Hoàng hậu, sẽ được phép vào Hoàng lăng của Chung tộc. Trong lăng đó, có ẩn chứa một sức mạnh huyền bí mà chỉ cần nàng đặt chân vào đó, sẽ đưa nàng quay về thế giới của nàng. Sức mạnh này là do Minh đế để lại. Ngài đáng ra đã có thể thống nhất thiên hạ, nhưng chỉ vì một cơn bạo bệnh, ngài vĩnh viễn không hoàn thành giấc mơ của mình. Vì vậy, ngài đã gửi lại cho con cháu đời sau, đồng thời phong ấn một sức mạnh lớn để đưa một người từ một thế giới khác đến, bảo vệ con cháu của mình hoàn thành giấc mộng xưng bá này. Người đó là nàng. Nàng không thể từ chối số mạng của mình đâu.”
“Nhưng…” nàng vẫn chưa kịp phản ứng, ông lão đã phun một ngụm máu rồi gục xuống xuống bàn, miệng vẫn lẩm bẩm gì đó.

Nàng đưa tai lại gần thì nghe “Lão thần đã hoàn thành sứ mệnh, xin được đi theo bệ hạ..”
Xong là tắt thở ngay. Cái chết không hề đau đớn, gương mặt ông ta giãn ra rất thanh thản, cứ như niềm vui được hoàn thành nhiệm vụ, được giải thoát.
“Này, ông dậy ngay cho ta, sao ông có thể được giải thoát dễ dàng vậy? Các người coi ta là thứ gì, các người muốn xưng bá gì thì liên quan quái gì đến ta?” nàng chỉ nghĩ thầm như thế. Nàng quá choáng váng, không thể mở miệng. Nàng cũng không muốn nói chuyện. Nếu mở miệng ra nàng sẽ chửi thề mất. Thật đấy, nàng thề là nàng sẽ chửi thề. Nàng đã gì đắc tội với họ?
Họ là cái đếch gì mà bắt nàng phải làm này nọ? Nực cười thật, chính lũ người này bắt nàng tới đây, rồi lại nói như thể đang ban ơn rằng nếu nàng chịu bán mạng cho họ sẽ được thưởng. Phần thưởng đó là được trở về. Trơ tráo thật đấy. Cái số phận chó má gì thế?
Một lúc sau, bà chủ quán nước chạy đi báo quan, quan sai tới, họ không làm khó gì nàng. Họ biết nàng không giết người, họ chỉ đến xem cho có lệ thôi.
Vả lại mạng của một lão già không người thân, không tài sản, không địa vị thì quan tâm làm gì, hằng ngày có biết bao nhiêu người chết như vậy.
Cuối cùng nàng mở miệng, không phải chửi thề, nàng nghe một giọng nói rất bình tĩnh cứ như không phải của mình.
“Xin hãy an táng ông ấy thật cẩn thận.” nàng thấy bàn tay mình luồn vào trong áo, lấy ra một thỏi bạc, đưa bà chủ quán nước. Rồi bước chân xoay đi, đi thẳng về Tiêu phủ như một phản xạ có điều kiện. Nàng chỉ biết phải tìm một nơi yên tĩnh, nàng không suy nghĩ được gì nữa, đầu óc trống rỗng. Tại sao những nhân vật trong truyện lại dễ dàng tiếp nhận mọi việc như vậy? Sống trong một thế giới không phải của mình; gặp gỡ, đấu trí với những kẻ mình không quen, sống trong một thân thể của người khác, một cuộc sống không thuộc về mình, thật sự dễ vậy sao?
Nàng không biết mình làm sao về được phòng. Khi nàng nhận thức được mọi chuyện thì đã ở trong phòng rồi. Mặt trời đã lặn, thì ra nàng ngơ ngẩn cả buổi rồi. Bây giờ phải tỉnh táo lại thôi.

Nàng phải rời khỏi nơi này, đó là điều chắc chắn. Mặc dù ở hiện đại, nàng cũng không có người thân, không có gì cả, nhưng ít ra nàng không phải khổ sở nơm nớp căng óc ra đối phó mọi việc. Cho dù đó chỉ là một việc nhỏ nhất. Sống như vậy thật mệt mỏi.
Nếu cách duy nhất để được đi khỏi nơi này là buộc phải vào cái nơi “Không nhận ra con người đó.”(1), nàng cũng bất chấp.
Phải tìm cách tiến cung.
Nhưng trước hết, nàng phải cứu Mạc Đĩnh Chí trước. Tương lai, có lẽ nàng sẽ cần hắn. Nàng có cảm giác hắn sẽ là một nấc thang đưa nàng đến gần cái ngôi Phượng hoàng kia.
———-
(1): Đây là một trong những câu thoại nổi tiếng nhất trong “HỒNG LÂU MỘNG”, nói về sự đen tối và những tranh đấu trong Hoàng cung.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.