Giấc Mộng Của Anh Chính Là Em

Chương 20


Đọc truyện Giấc Mộng Của Anh Chính Là Em – Chương 20

Chuyện khóa đồng tâm có
ảnh hưởng thật khổng lồ.

Giang gia dùng khóa đồng tâm thay cho trang bị Hắc Diệu Thạch (đá quý màu đen
sáng) vốn có. Cấp bậc chênh lệch giữa
cả hai, còn nhiều hơn Lôi Ti Ti kém Giang gia.

Món đồng nát sắt vụn đó hợp với Giang gia ngọc thụ lâm phong, liền gây oanh
động.

Thỉnh Đằng Đằng: “Lão đại, đây là trang bị dỏm gì? Muốn thuộc tính không có
thuộc tính, muốn ngoại hình không có ngoại hình, khi nào thì trang bị của tân
thị bị đè ép thế này rồi? Trời.”

Lôi Ti Ti rơi lệ: trang bị dỏm muốn thuộc tính không có thuộc tính, muốn ngoại
hình không có ngoại hình, cô tốn 50 đồng đó nhé!

Giang gia không hổ thẹn, giơ giơ ống tay áo lên, chạm vào khóa trang bị nhẹ
nhàng thoáng qua một cái. anh lãnh đạm nói: “Nương tử của tôi tặng.”

Nương —— tử —— tặng —— hay sao?

Tứ đại cao thủ kiêm tứ đại độc thân nước mắt lưng tròng cắn khăn tay: “Nương tử
người ta tặng T_T”

Tứ đại cao thủ thảm, nhưng Lôi Ti Ti còn thảm hơn bọn họ.

Gần đây cô lại thêm một danh hiệu hết sức bất nhã —— gà mái sắt.

Đây là kiệt tác của đảng Giang gia, có thể thấy được, oán khí của những người
ái mộ tương đối lớn a ——

“Cô lại dám tặng cái khóa rẻ tiền thế cho Giang gia! Mới 50RMB? Sính lễ của chủ
tịch chúng ta đi nơi nào? Mẹ nó!”

“Hoàn toàn không xứng!”

“Cô nói là cái khóa đó, hay là cái nào?”

“Muốn cùng Giang gia vĩnh kết đồng tâm?”

“Mẹ nó, tôi thấy con đó là lòng muông dạ thú!”

“Vấn đề là, Giang gia lại vẫn coi nó như bảo bối >

Lời vừa nói ra, bốn tòa vắng lặng. Đúng, đả kích họ nhất chính là, rõ ràng là
cô gái thấp kém, rõ ràng là khóa dỏm, Giang gia anh minh thần võ lại xem như
bảo vật!

Không thể nhẫn nhịn nữa!

Lôi Ti Ti cảm thấy sau lưng có trận gió lạnh: “Chiêu Chiêu, sao mình cảm thấy
mọi người cực kỳ khó chịu với mình vậy?”

Lưu Chiêu Chiêu rất ngắn gọn: “Giang gia.”

“Không đúng. Lúc mình vừa mới gả cho Giang Gia, họ rõ ràng không có oán giận
như vậy.”

Lưu Chiêu Chiêu khẽ mỉm cười: “Khi đó họ đều cảm thấy cậu không có uy hiếp, dễ
dàng bị bỏ ~”

Lưu Chiêu Chiêu che mặt thở dài: mọi người đều say chỉ mình tôi tỉnh. Chỉ có nữ
vương anh minh như tôi, mới có mắt tinh biết JQ, một phát khám phá bộ mặt thật
của Lôi Ti Biên (lessbian) này!

Lôi Ti Ti đứng ở góc tường vẽ vòng vòng ing: lại bị cho là như vậy, rơi lệ
>

Khi Lôi Ti Ti đang chém cho hả giận, Hạ Hạ – bạn trong đoàn lại truy hồn đoạt
mệnh call: “Ti Ti, hôm nay trong đoàn đi liên hoan, cậu đến không?”

Lôi Ti Ti đang ở phòng máy vội vàng từ chối: “Mình không đến.”

Học trưởng vẫn lời thề son sắt muốn theo đuổi mình, gặp mặt rất lúng túng T_T

Hạ Hạ bắt đầu câu dẫn Lôi Ti Ti: “Thật không đến à? Cậu xác định?”

“Mình…”

“Hôm nay đoàn trưởng mời chúng mình đến Kim Tiền Báo ăn cơm ~”


Kim Tiền Báo? Lôi Ti Ti chảy nước miếng nước miếng: đoàn trưởng anh có tiền như
thế làm chi?!

Lôi Ti Ti đã ăn thịt gà cả tuần bị dao dộng…

“Hôm nay đoàn trưởng mời chúng ta đến Tiền Quỹ karaoke ~”

Karaoke?! Lôi Ti Ti kích động, cô cực kỳ thích rống Tinh Trung Báo Quốc[1] ở
trong phòng chung >

Quyết tâm của Lôi Ti Ti bấp bênh…

Cô muốn làm giãy giụa cuối cùng, lại chợt bị người ôm lấy: “sur­prise!”

Lôi Ti Ti bị hù dọa: “Hạ Hạ, sao cậu ở chỗ này?!”

“Mình mới từ phòng nhạc chạy tới, vui mừng chứ vui mừng chứ?”

Lôi Ti Ti bị tập kích trắng cả mặt: “Hết cả hồn…”

Là kinh sợ có được hay không?

Hạ Hạ không nói lời gì níu Lôi Ti Ti lại, đạp cô vào taxi.

Hạ Hạ cười nhỏ: “Cầm roi thép trong tay làm thịt cậu ~”

Lôi Ti Ti phụ họa: “Mài đao sèn soẹt về phía đoàn trưởng ~”

Hai người âm hiểm nhìn nhau cười, hàm răng chiếu ra ánh lửa: không biết tại
sao, vừa nghĩ tới có thể ăn chực có thể làm thịt người liền vô cùng nhiệt huyết
a! >V

Cái gọi là mừng quá sinh buồn, đúng là chỉ Ti Ti đáng thương mà.

Phòng ăn Kim Tiền Báo, một đám người trẻ tuổi đang đẩy ly đưa chén, cực kỳ náo
nhiệt. Lôi Ti Ti vùi ở trong góc không nói tiếng nào. Cô nhìn sang đối diện,
hai bóng dáng quá sát nhau làm đau nhói ánh mắt của cô.

Nghiêm Vũ Vi tránh ánh mắt của cô, nghiêng đầu đi. Võ Đình thuận thế ôm cánh
tay của anh, thân hình Nghiêm Vũ Vi hơi chậm lại.

Lôi Ti Ti xoay mắt đi, tiếp tục vùi đầu dùng bữa. Cô không hiểu, người ngày hôm
qua còn nói không có em thì không được, hôm nay tại sao có thể thản nhiên khanh
khanh ta ta cùng người khác như vậy?Những món ăn tinh xảo kia, vô luận là chua
hay ngọt, đến trong miệng cô, đều là đắng. Đắng đến thấy chát.

Hạ Hạ chụp cô: “Chớ ăn nữa, ăn nữa sẽ cắn trúng cái mâm rồi!”

Lôi Ti Ti buồn buồn ừ một tiếng, mang theo giọng mũi như có như không. Cô không
dám ngẩng đầu, cô sợ vừa ngẩng đầu nước mắt sẽ chảy xuống. Cô hít mũi một cái,
cười khổ: đây chính là còn chưa bắt đầu, đã kết thúc sao? Lôi Ti Ti hung hăng
buồn bực uống một ngụm rượu.

Một bữa cơm ăn nhạt như nước ốc. Lôi Ti Ti đi theo phía sau mọi người, cô đơn
chiếc bóng mà đi. Một lát sau, Hạ Hạ chạy đến bên người cô: “Ti Ti, cậu phải
chuẩn bị thật tốt! Để cho bọn họ thấy, Mạch Khắc Song Thư chúng ta làm sao giết
hết tất cả >V

Lôi Ti Ti khoát khoát tay: “Hạ Hạ, mình không đi.”

“Cậu không đi?!” Giọng của Hạ Hạ đột nhiên cất cao.

Đoàn trưởng Tào Tuấn quay đầu lại: “Ti Ti em không đi? Có chỗ nào không khỏe
à?”

Lôi Ti Ti mệt mỏi nói: “Hơi mệt. Mọi người chơi vui vẻ.”

Tào Tuấn thấy vẻ mặt mỏi mệt của Lôi Ti Ti: “Một mình em trở về không có chuyện
gì chứ?”

“Em sẽ gọi xe.”

“Tốt lắm, về đến thì gửi tin nhắn cho anh.”

“Ừ.” Lôi Ti Ti không yên lòng đáp một tiếng.

Cổ tay của cô chợt bị người nắm chặt, Lôi Ti Ti giương mắt, là Nghiêm Vũ Vi.

“Anh đưa em về.” Nghiêm Vũ Vi nhíu chặt mày rậm, trong mắt viết đầy lo lắng.

Nhưng cô không cần. Lôi Ti Ti giãy giụa: “Không cần.”


“Anh đưa em về.” Giọng nói của Nghiêm Vũ Vi khiến người khác không thể phản
bác, hắn hơi dùng lực, Lôi Ti Ti liền không thể động đậy.

Lôi Ti Ti đề cao âm lượng: “Không cần!”

Nghiêm Vũ Vi hừ lạnh, giơ tay cản lại một chiếc xe taxi. Lôi Ti Ti liều mạng
giãy giụa ở trong lòng hắn. Võ Đình kéo Nghiêm Vũ Vi, ánh mắt lại nhìn Lôi Ti
Ti: “Không có sao, phát cáu cái gì?”

Khóe miệng của cô ta cười như không cười: “Không ngoan a ~”

Lôi Ti Ti cúi đầu: “Giống như cũng không quá mệt mỏi, hay là đi karaoke thôi.”

Một nhóm người gào khóc thảm thiết ở trong phòng hát. Kinh khủng nhất là, bọn
trẻ con có tế bào nghệ thuật vô cùng phát đạt này, lại còn muốn hợp ca! Bọn họ
từ 《 Nghĩa Dũng Quân khúc quân hành 》 rống đến 《 Tốt nghiệp》, chưa
bao giờ theo điệu nhạc, mà căn bản cũng không có nhạc.

Lôi Ti Ti vuốt vuốt trán, hai mắt biến thành màu đen. Võ Đình ngồi ở bên người
cô, đánh nhịp từng phát từng phát. Võ Đình nghiêng đầu: “Ti Ti, sao em không
hát?”

“Cổ họng không quá thoải mái.”

Võ Đình dí dỏm cười một tiếng: “Hay là trong lòng không thoải mái?”

Lôi Ti Ti ngẩn người một chút, Võ Đình cười: “Chị thấy sắc mặt em không tốt
lắm, không phải có tâm sự gì chứ?”

Thì ra không phải ám hiệu cô, mà là hù cô sợ.

“A, không có.” Lôi Ti Ti phối hợp gửi tin nhắn cho Ngụy Dịch: “Tụi em ở karaoke
Tiền Quỹ, buổi tối trở lại.”

Ngụy công công lời ít mà ý nhiều: “Thì sao?”

Lôi Ti Ti ngoan ngoãn báo địa chỉ. Suy nghĩ một chút cô lại cảm thấy mình có vẻ
uất ức, nên che giấu: “Công công không phải anh sợ tối, một mình không ngủ được
chứ?”

“Lôi Ti Ti, chúng ta từng cùng nhau ngủ?”

Lôi Ti Ti rơi lệ: bị trêu ghẹo trở lại T_T

Võ Đình hỏi: “Bạn trai?”

Lôi Ti Ti vội vàng phủ nhận: “Không phải. Phải…”

Mình xong rồi, sao lại nói cho cô ta biết?!

Lôi Ti Ti cố làm ra vẻ huyền bí: “Không nói cho chị biết, không nói cho chị
biết, không nói cho chị biết ~” cô đổ mồ hôi hột, mình thật ngây thơ –|||

Võ Đình nhếch môi cười một tiếng: “Ti Ti xem chị là người ngoài?”

Chị xác định chị không phải? Lôi Ti Ti oán thầm. Trước đó, cô và Võ Đình cũng
không có tiếp xúc, cũng không quá thích cô ta. Bởi vì Lưu Chiêu Chiêu không
thích.

Đánh giá của Lưu Chiêu Chiêu đối với Võ Đình là: “Thôi đi, không phải bộ dạng
xinh xắn một chút sao? Ti Ti của chúng ta đẹp mắt như vậy cũng không làm
chuyện: bắt cá hai tay, hai mặt, khẩu thị tâm phi. Võ Đình là cô gái hư!” Nói
xong nhất định trầm thống khoét cô một cái: “Thôi, loại người thông minh như
cậu muốn làm cũng không làm được.”

Lôi Ti Ti rơi lệ.

Ti Ti đáng thương bị Chiêu Chiêu nữ vương tẩy não rồi, nhận định Võ Đình chính
là loại người vô cùng tính toán, vô cùng âm hiểm.

Cho nên cô thật không thích cô ta nỗi. Hiện tại lại càng không thích T_T

“Học tỷ là bảo vệ của em sao?” Lôi Ti Ti cười ha hả, ý đồ lừa dối vượt qua kiểm
tra.

Ánh mắt Võ Đình lóe lóe, kéo tay Lôi Ti Ti qua: “Rất đẹp.”


Lôi Ti Ti dối trá trả lời: “Đồng hồ của học tỷ cũng rất xinh đẹp.”

Võ Đình lắc lư cổ tay: “Em nói cái này? Nghiêm Vũ Vi tặng.”

Lôi Ti Ti yên lặng.

“Kẻ ngu này nói muốn dùng cái đồng hồ này trói chặt chị. Ai mà thèm, cũng không
phải là nhẫn ~ Ti Ti em nói có đúng hay không?”

Lôi Ti Ti không nói.

Võ Đình cảm khái: “Ti Ti, hiện tại chị thật rất hạnh phúc. Chị biết rõ trước
kia em thích Nghiêm Vũ Vi, nhưng thật ngại, hiện tại anh ấy là của chị.”

Lôi Ti Ti nắm quyền: “Chúc, mừng, chị!” Biết rất rõ ràng cô từng thích Nghiêm
Vũ Vi, còn tới khoe ân ái? Lôi Ti Ti nảy sinh cảm giác ghê tởm từ gan, cười
gằn: thật xem cô dễ khi dễ hay sao?

Võ Đình cả gan cười: “Cám ơn.” Lấy qua microphone: “Vũ Vi, chúng ta hợp ca có
được hay không?”

Hạ Hạ bưng thức uống ngồi vào bên cạnh Lôi Ti Ti: “Cô ta nói gì với cậu? Nôn,
còn《 Hôm nay em muốn gả cho anh 》Không phải cô ta khóc la hét muốn ngã vào, Nghiêm Vũ
Vi sẽ cùng với cô ta?”

Hạ Hạ còn nói: “Nghe cô ta nói, cậu thích học trưởng Nghiêm Vũ Vi? Ti Ti mình
ủng hộ cậu! Hiện tại học trưởng nói bọn họ chỉ là bạn, phải mau chóng dụ được
anh ấy ~”

Cô dùng thủ đoạn ngoan độc cỡ nào. Nếu học trưởng thật mắc câu, cô sẽ trở thành
“tiểu tam” —— cho dù bọn họ cũng không phải bạn bè trai gái chân chính.

Lôi Ti Ti cười lạnh.

Khoảng rạng sáng, một nhóm người hát đủ rồi, nằm trên ghế sa lon ngã trái ngã
phải.

“Nhàm chán muốn chết, chúng ta đi thôi.”

“Không được! Bao suốt đêm đó?” Quỷ keo kiệt Hạ Hạ khẽ quát.

“Ơ, Hạ Hạ, gần đây càng ngày càng có dáng của đoàn trưởng phu nhân ~”

Lôi Ti Ti yếu ớt nói: “Thế nào, cậu ghen?”

Nhàm chán nhân sĩ câm miệng.

Hạ Hạ cảm kích liếc nhìn cô một cái, chà xát tay: “Chúng ta chơi mạo hiểm nói
thật đi?”

Mọi người cắt: “Còn gì mới mẻ hơn hay không?”

“Không chơi dẹp đi.”

“Chơi chơi chơi!” Một đồng chí nhắm mắt cao giọng ủng hộ: mập mờ a mập mờ,
không phải diệt vong trong lời thật lòng, thì sẽ bộc phát trong mạo hiểm lớn.

Đương nhiên là muốn chơi >V

Quy tắc trò chơi rất đơn giản, chính là một người chuyển chai rượu, người bị
chỉ đến phải trả lời vấn đề. Sau đó người này lại chuyển chai rượu.

Hoặc là thật lòng, hoặc là lựa chọn uống rượu.

Được rồi được rồi, đoàn trường đại nhân trừ thịt, nhiều nhất chính là tiền.

Hôm nay Lôi Ti Ti rất bi kịch, bị chỉ đến N lần. Cô không hề nói thật lòng một
lần nào, chỉ ở đó uống rượu.

Chỉ chốc lát sau, sắc mặt của cô liền khẽ ửng hồng, một đôi mắt long lanh vòng
tới vòng lui, ngực khẽ phập phồng, mê người không nói ra được.

Chai rượu lại chỉ về phía cô một lần nữa.

Võ Đình nắm chặt chai rượu, hỏi: “Người trong lòng có ở đây hay không?”

Ánh mắt của Lôi Ti Ti đờ đẫn nhìn Nghiêm Vũ Vi, hồi lâu mới nói: “Em chọn mạo
hiểm lớn.”

Chai rượu đập lên bàn, “Rốp ——” tiếng vang thanh thúy. Nụ cười của Võ Đình
trong nháy mắt cứng ngắc.

Võ Đình dùng khóe mắt nhìn lướt qua Nghiêm Vũ Vi, Nghiêm Vũ Vi hơi
nghiêng đầu, khóe môi mím thật chặt. Võ Đình tức giận, cô lại nâng cục đá đập
chân của mình? Nghiêm Vũ Vi rõ ràng chưa chết tà tâm, bản thân cô lại tạo cơ
hội tỏ tình gián tiếp thay Lôi Ti Ti.

Nhưng lúc đó cô lại không kềm chế được. Võ Đình càng nghĩ càng giận, cố tình
kiềm nén không thể phát tác. Cô đoạt lấy ly rượu của Lôi Ti Ti: “Ti Ti, đừng
uống nữa. Uống nữa sẽ nói mê sảng.” Cô là đang ám chỉ Nghiêm Vũ Vi: Lôi Ti Ti
uống say, lời của cô ta anh đừng tưởng thật.

Lôi Ti Ti không nói, ha ha cười khúc khích. Tay không có cầm ly rượu liền đánh
vào ngực Võ Đình: “A… Đúng đúng… Thật xin lỗi.”


Nghiêm Vũ Vi vọt đứng lên: “Anh đưa cô ấy về nhà.”

Võ Đình ghen ghét dữ dội: “Nghiêm Vũ Vi!”

Người biết chuyện co rụt lại trên ghế sa lon: ngồi vững ngồi vững, xem cuộc vui
xem cuộc vui >V

Hạ Hạ thì thầm một tiếng: “Thì ra Ti Ti không phải yêu đơn phương, à?”

Nghiêm Vũ Vi nói xong liền bế Lôi Ti Ti lên, toàn hiện trường đều hít khí.

Hạ Hạ không ngừng co lại trong ngực Tào Tuấn: trời ạ, thật xấu hổ thật xấu hổ
>

Võ Đình ngã ngồi xuống, sắc mặt tái xanh.

Lôi Ti Ti liều mạng giẫy dụa trong lòng Nghiêm Vũ Vi: “Buông tôi ra!” cô hung
hăng va chạm trong ngực Nghiêm Vũ Vi, Nghiêm Vũ Vi lảo đảo ngã trên mặt đất,
Lôi Ti Ti lăn ra ngoài.

Nghiêm Vũ Vi đứng dậy, lại đưa tay đỡ dưới cổ Lôi Ti Ti. Chợt có đôi tay đẩy
hắn ra, Nghiêm Vũ Vi giương mắt, đối mặt với đôi mắt băng lãnh.

Lôi Ti Ti lập tức quấn lấy người mới đến: “Ngụy… Dịch.”

Ngụy Dịch cúi người, đỡ Lôi Ti Ti lên. Lôi Ti Ti cuộn lại như con mèo nhỏ, khóe
miệng nhếch lên.

Tào Tuấn liền vội vàng đứng lên: “Ngụy Dịch học trưởng.”

Sắc mặt Ngụy Dịch không tốt ừ một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc mái
của Lôi Ti Ti.

Có người bàn luận xôn xao: “Anh ta chính là Ngụy Dịch học trưởng trong truyền
thuyết, tôi tôi… Tôi thật kích động a!”

“Người thật đẹp trai gấp trăm lần hình đăng trong diễn đàn ~”

Hạ Hạ lui về phía sau co lại vô hạn: cách xa tôi một chút cách xa tôi một chút,
tôi không muốn trái tim tôi bị dao động T_T

Võ Đình cười lạnh: “Thật không biết hai người bọn họ có quan hệ như thế nào.”

Ngụy Dịch lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái: “Võ Đình, không cần nghĩ ai cũng
như cô.” Xấu xa.

Nói xong Ngụy Dịch liền xoay người đi ra ngoài, tay đệm ở dưới đầu Lôi Ti Ti
khẽ dùng sức. Lôi Ti Ti thoải mái hừ hừ. Nghiêm Vũ Vi ngăn ở trước mặt Ngụy
Dịch: “Học trưởng, anh và Ti Ti rốt cuộc là quan hệ gì?! Cô ấy cự tuyệt tôi, có
phải bởi vì hai người sớm quen nhau?!”

Ngụy Dịch nhàn nhạt cười: “Cậu xứng hỏi sao?”

“Tại sao không xứng!” hốc mắt Nghiêm Vũ Vi đỏ lên.

Ngụy Dịch không nhịn được: “Cậu nên rõ ràng hơn tôi.”

“Uh, cô ấy chưa từng đồng ý làm bạn gái của tôi. Nhưng anh cũng giống vậy! Anh
chỉ là hàng xóm trước kia của cô ấy mà thôi!

Ngụy Dịch cười khẽ: “Cô ấy không cần đồng ý, cô ấy từ đầu đến cuối đều là….”

Hơi thở nóng bỏng của anh phủ ở viền tai Lôi Ti Ti, Lôi Ti Ti khẽ co rúm lại,
tay không tự giác níu áo Ngụy Dịch.

Ngụy Dịch cười cười, bỏ qua Nghiêm Vũ Vi, đi ra ngoài.

Ngụy Dịch ném Lôi Ti Ti vào ghế trước, vỗ vỗ mặt của cô: “Không cần phải giả bộ
đâu.”

Lôi Ti Ti vụt mở mắt, mặt lại có khuynh hướng càng ngày càng hồng: “Công công,
cám ơn anh.” Tửu lượng của Lôi Ti Ti không tốt, nhưng thần kỳ là, cô có thể
chịu sức rượu đến hai tiếng sau mới tái phát.

Cho nên cô liền giả say, sau đó cầu xin Ngụy Dịch tới cứu cô.

Con mẹ nó, con cọp không phát uy, xem tôi là Hel­lo Kit­ty! Vậy mà công công
liếc thấy tính toán của cô, khóc.

Ngụy Dịch vuốt mặt của cô, cúi người: “Lôi Ti Ti, sao em lại yên tâm với anh
như vậy?”

Ngụy Dịch dựa quá gần, ánh mắt đen bóng có hồn, cực kỳ câu hồn người, dường như
muốn hút cả cô vào. Lôi Ti Ti xém ngất xỉu, nắm vạt áo trước của anh lẩm bẩm:
“Công công, chúng ta quen biết lâu như vậy. Anh không được xuống tay, đây chính
là loạn luân, cấm đoán…”

Ngụy Dịch khẽ mỉm cười, trong hơi thở mang theo một tia rối loạn. Thanh âm khàn
khàn mập mờ phủ ở bên tai cô: “Anh không ngại.” Răng hổ nhọn như có như không
liếm tai của cô, tạo ra một luật động quyến rũ.

Cả người Lôi Ti Ti run rẩy, tiếp theo liền xụi lơ.

Môi lạnh đã đi lên, ôm đầu lưỡi của cô tùy ý làm nhục…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.