Bạn đang đọc Giấc Mơ Tình Yêu – Chương 70
Sang đến Đài Loan, tôi dọn đến sống cùng với Đức Hải.
Thực lòng, tôi cảm thấy rất ngại và tủi thân, trước kia tôi sống cùng với Đức Tiến, thế mà nay, mọi chuyện đều đã thay đổi.
Dù sao cuộc sống vốn là như vậy, tôi không thể cưỡng cầu, cũng không thể cưỡng ép Đức Tiến yêu tôi.
Có lẽ tôi nên biết trân trọng những gì mà mình đang có thì hơn, tôi được Đức Hải yêu thật lòng, tôi không còn mong mỏi gì hơn nữa. Thứ mà tôi mất đi có thể là lòng tin, và một góc trong trái tim mình, nhưng thứ mà tôi có lại được còn nhiều và trân quý hơn gấp vạn lần.
Đức Hải chưa bao giờ vui và cao hứng như vậy, thằng bé chẳng những đã dần chấp nhận hắn là cha ruột của mình, mà bây giờ hắn đã có tôi, hắn không còn phải sống thui thủi một mình nữa.
Đầu tiên, thằng bé muốn lôi tôi đến sống cùng với nó trong nhà của Đức Tiến, nhưng Đức Hải đã cực lực phản đối, thậm chí hắn còn thách thức thằng bé và bảo nó rằng, nếu nó không muốn xa tôi, nó phải đồng ý đến sống cùng với chúng tôi.
Thằng bé đã hoàn toàn bị đánh bại, dù nó có thông minh và tinh khôn như thế nào, cũng không thể so sánh được với Đức Hải, người ta nói hổ phụ sinh hổ tử quả là không sai.
Buổi tối ngày thứ hai kể từ lúc tôi bay sang Đài Loan.
Tôi ở nhà có một mình, Đức Hải bận việc ở công ty giải trí T&T nên chưa về nhà.
Không có việc gì làm, tôi ngồi xem ti vi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Gần một tháng kể từ lúc tôi bay về Việt nam, tôi chỉ gặp duy nhất Đức Tiến một lần ở cửa hàng bánh của anh Lý, không biết hắn có nhớ tôi không, có lo cho tôi không, hay là hắn đã hoàn toàn quên mất tôi rồi.
Lắc đầu cười khổ, tôi đang suy nghĩ lung tung gì thế này. Chẳng phải tình cảm giữa tôi và hắn đã kết thúc rồi sao, hắn không có yêu tôi, mà hắn chỉ thích tôi và coi tôi là em gái của hắn thôi.
Tôi nên biết thân biết phận mình thì hơn, tôi hiện giờ không phải là người yêu của hắn, mà hiện tại đang là bạn gái của Đức Hải. Dù chưa chính thức nhận lời, nhưng việc tôi chấp nhận sang đây với hắn chứng tỏ tình cảm mà tôi dành cho hắn ngày càng sâu đậm.
Chuông điện thoại trong túi quần đột ngột reo vang, tôi giật mình thoát khỏi trạng thái suy tư của bản thân.
Thò tay vào trong túi quần, tôi lấy điện thoại ra.
Nhìn tên Đức Tiến hiện lên trên màn hình, trái tim đập thật nhanh, mặt tôi tái nhợt, môi mím chặt.
Hắn gọi điện cho tôi làm gì ? Hắn có chuyện gì cần nói với tôi sao ?
Thật lạ, ngày trước tôi đã cho hắn rất nhiều cơ hội để hắn nói rõ tình cảm của hắn dành cho tôi, nhưng hắn lại lựa chọn cách lảng tránh, thế mà nay tôi muốn được yên, muốn được làm lại cuộc đời, hắn lại tìm đến tôi.
Tôi phân vân, nửa muốn nhận cuộc gọi của hắn, nửa lại không muốn.
Sau nhiều tính toán, hít một hơi thật sâu, cuối cùng tôi bấm nút xanh trên màn hình.
_Chào…chào anh !
_Khánh Băng !
Đức Hải nhẹ giọng gọi tên tôi, giọng nói ngọt và sâu của hắn vang lên nhè nhẹ bên tai tôi giống như vỗ về chơi đùa mấy sợi tóc mai trên trán tôi.
Người tôi bất giác run lên, tôi nhắm mắt lại.
Đã bao lâu rồi, tôi không còn được nghe giọng nói của hắn, bao lâu rồi tôi và hắn không nói chuyện với nhau.
_Anh có thể gặp mặt em một chút được không ?
_Có chuyện gì không anh ?
Tay tôi run run, tôi run giọng hỏi hắn, tôi không thể giữ được bình tĩnh khi nói chuyện với hắn, nước mắt trên má tôi lăn dài.
Tôi biết mình ngu ngốc, mình dại khờ, hắn đã khiến tôi bị tổn thương nhiều như thế, lẽ ra tôi nên quên hắn đi, nên hận hắn, nhưng tôi lại không thể ngăn mình không nhớ về hắn, không thể khống chế được bản thân nhích dần về phía hắn. Chỉ cần một câu nói của hắn cũng khiến tôi khóc và rơi lệ.
_Có chuyện gì thì anh nói đi, em nghe đây.
_Nói trên điện thoại không tiện, cũng không thể truyền tải hết những gì mà anh cần nói với em. Chúng ta gặp mặt nhau ở một chỗ nào đó, rồi nói chuyện với nhau đi.
_Em….!
Tôi ngập ngừng không dám quyết, cũng không dám tin tưởng vào bản thân mình có thể tự chủ khi gặp mặt hắn trực tiếp không ?
Đã hơn một tháng rồi, nhưng tôi vẫn không thể nào quên được hắn, cũng không thể xóa tan đi được hình bóng của hắn trong trái tim tôi.
Tôi đã cố gắng trốn tránh, cố gắng tránh xa hắn, tôi muốn có khoảng cách.
Nay phải gặp hắn, tôi sợ thêm một lần nữa, hắn lại khuấy động cuộc sống đang tạm lắng xuống của tôi lên.
_Em nói gì đi chứ ? Em có đồng ý gặp mặt anh không ?
_Em…em…!
Đức Tiến ngắt lời tôi, hắn nói vội như sợ tôi sẽ từ chối không gặp mặt hắn.
_Anh xin em, xin em hãy cho anh được gặp em, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.
Tôi thở dài, nước mắt lặng lẽ rơi.
Thôi được rồi ! Nếu hắn muốn gặp mặt tôi và muốn nói chuyện với tôi, tôi cũng không nên trốn tránh nữa. Đã trốn tránh mãi rồi, cũng đã đến lúc tôi phải đối diện với mọi chuyện.
_Anh nói đi ! Anh muốn em gặp anh ở đâu ?
_Em đang ở nhà Đức Hải ?
_Đúng ! – Tôi đáp không một chút do dự. Tôi thừa hiểu là hắn đã biết tôi đang sống ở nhà Đức Hải từ lâu, tôi không cần phải dấu giếm hắn, mà dấu giếm cũng không ích gì, giữa tôi và hắn không có bất cứ quan hệ mật thiết gì cả.
_Anh có thể đến đón em chứ ?
_Không cần ! – Tôi từ chối ngay lập tức, tôi không muốn dây dưa thêm với hắn nữa, tôi đã nợ ân tình của hắn nhiều lắm rồi, nếu còn nợ thêm tôi sợ mình không thể thoát khỏi cái bóng của hắn trong trái tim tôi – Anh chỉ cần nói cho em biết địa chỉ của cái quán mà anh muốn hẹn gặp em là được rồi.
_Em đang cố tạo khoảng cách với đúng không ?
Đức Tiến buồn bã hỏi, thanh âm hắn trùng xuống.
Lòng tôi đau nhói, nước mắt không tự chủ được lại lăn dài.
_Anh nói đi !
_Nhà hàng Tâm Châu !
_Em đã biết !
Nói xong, tôi cúp máy, tôi không thể chịu đựng hơn được nữa.
Hít một hơn thật sâu, lấy tay lau nước mắt, tôi thẫn thờ ngồi trên ghế.
Hẹn gặp hắn không biết là tôi đang làm đúng, hay đang làm sai nữa. Giữa tôi và Đức Tiến không còn gì để nói với nhau. Tôi tưởng từ nay về sau, tôi và hắn bất quá chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, không ngờ hắn lại chủ động tìm tôi, muốn nói chuyện với tôi.
Ngồi mất hơn năm phút trên ghế để lấy lại tinh thần, và dũng khí, tôi loạng choạng đứng dậy.
Khoác tạm một chiếc áo khoác mỏng dài tay ở bên ngoài, cầm túi sách, tôi khép cổng rồi đi ra ngoài.
Không có phương tiện để đi lại, không biết nhà hàng Tâm Châu ở đâu, tôi đành phải bắt một chiếc xe tắc xi, sau đó nhờ tài xế chở tôi đến đó.
Hơn 10 phút sau, tôi đến nơi.
Trả tiền cho tài xế xong, mở cửa xe tôi bước xuống.
Nhà hàng Tâm Châu khá cũ kĩ, được xây dựng cách đây hơn tám năm. Một nhà hàng có từ lâu đời, sẽ có đa số là khách quen. Phong cách trang trí trong quán mang đặc thù của người Trung Quốc, không có một chút pha tạp nào của Châu Âu.
Đến đây tôi có cảm giác, mình đang lạc vào một thời cổ xưa, và tôi là một nhân vật trong một cuốn truyện kiếm hiệp của Kim Dung hay Cổ Long.
Nếu mà có thằng bé ở đây, thế nào tôi và nó cũng tranh cãi một phen.
Nghĩ đến thằng bé, khóe môi cong lên, tâm trạng căng thẳng và phiền muộn đã vơi đi được một chút.
Đi vào trong quán, không khí yên tĩnh và đắm chìm trong tiếng nhạc du dương đã ru hồn tôi. Dù không biết cách phục vụ trong quán thế nào, nhưng tôi thích âm nhạc và cách trang trí ở đây.
_Chào quý khách !
Một nhân viên nữ tươi cười, bước đến gần tôi.
_Quý khách muốn ngồi ở đâu ?
Tôi ngó nghiêng xung quanh, tôi đang cố kiếm tìm hình bóng của Đức Tiến.
_Xin hỏi có một người đàn ông tên là Đức Tiến đã đến đây chưa ?
Cô nhân viên lịch sự nói.
_Chị là người mà ông ấy hẹn gặp ?
Tôi vột gật đầu đáp.
_Đúng rồi. Ông ấy đã đến rồi đúng không ?
_Ông ấy đang đợi chị ở trên lầu hai. Mời chị đi theo em !
Cô nhân viên dẫn đường ở phía trước, tôi lững thững bước theo sau.
Càng đến gần chiếc bàn mà Đức Tiến đang ngồi, trái tim tôi càng loạn nhịp. Lo lắng và bất an ngày càng tăng, quai túi sách bị tôi siết chặt trong tay.
Tôi có cảm giác cuộc gặp mặt này, giống như là một bữa tiệc hồng môn yến.
Đến nơi, cô nhân viên mỉm cười bảo tôi.
_Mời chị ngồi.
Tự kéo ghế, tôi ngồi xuống đối diện với Đức Tiến.
Tôi không có dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn, nên đành cụp mắt và giả vờ đặt túi sách ở trên chiếc ghế bên cạnh.
_Quý khách muốn uống gì ?
_Cho tôi một ly cà phê.
Chờ cô nhân viên đi khỏi, tôi mới dám ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Đức Tiến nhìn tôi chăm chú, đôi mắt sáng rực của hắn chiếu thẳng vào tôi.
_Em đã gầy đi nhiều !
Hốc mắt tôi đỏ hoe, mũi tôi nghèn nghẹn, tôi không thốt nổi nên lời.
Sau khi xảy ra nhiều chuyện như thế, tôi vẫn không thể quên được giọng nói quan tâm và ôn nhu của hắn.
Cô nhân viên đặt ly cà phê trước mặt tôi.
_Mời quý khách.
_Cảm ơn.
Tay tôi run run bưng tách cà phê lên, tôi nhấp một ngụm, tôi che dấu cảm giác hỗn loạn và bất an của mình, bằng cách dấu đôi mắt hoảng loạn dưới hàng lông mi đen dày, cong hình cánh phượng.
_Em đang giận anh đúng không ?
Người tôi chao đảo, tôi muốn hét ầm lên, muốn khóc to một trận.
Hắn có thể đừng dùng giọng nói ôn nhu và quan tâm để nói chuyện với tôi được không ? Hắn có biết là tôi đã khổ sở nhiều như thế nào mới có thể học cách chấp nhận hắn không phải là của tôi không ?
Nếu hắn còn tiếp tục hành hạ trái tim và cơ thể tôi thế này, tôi sẽ phát điên lên mất.
Thấy tôi im lặng không trả lời, Đức Tiến thở dài.
_Anh biết em đang giận anh, cũng rất hận anh, em trách anh vô tình đã không hiểu được tình cảm của em, nhưng em phải biết anh không thể.
Tôi đặt mạnh ly cà phê xuống bàn, môi mím chặt.
_Anh gọi em đến đây vì anh muốn giải thích cho em lý do vì sao anh không thể chấp nhận tình cảm của em ?
Sao trên đời này, lại có một người đàn ông rảnh rỗi như Đức Tiến, hắn đang định đem tôi ra để đùa giỡn chắc ?
_Không phải, em đã hiểu lầm rồi, anh không có ý định giải thích gì cả, cũng không cầu xin em tha thứ cho anh, anh chỉ muốn nói cho em biết là anh thực lòng rất quý em, cũng rất thích em.
_Em hiểu ! – Tôi cắt ngang lời hắn, phải nghe hắn nhắc lại câu: “Anh thích em”, lòng tôi đau đớn chẳng khác gì có hàng nghìn mũi kim đang đâm xuyên vào – Anh có thể đi vào vấn để chính được không ? Em muốn anh nói cho em biết lý do mà anh gọi điện cho em đến đây ?
Tôi không còn chịu đựng hơn được nữa rồi, khả năng chịu đựng của tôi có giới hạn, mà hắn lúc nào cũng thích chơi trò mèo vờn chuột với tôi.
Đức Tiến nhấp một ngụm cà phê, mắt hắn vẫn không rời khỏi khuôn mặt tái nhợt của tôi.
Tôi giờ chẳng khác gì một kẻ sống mà không có linh hồn, nhìn tôi giống như một kẻ vừa mới trải qua một trận ốm thập tử nhất sinh.
_Em đã biết thằng bé không phải là con của anh ?
Tôi nhếch mép cười nhạt.
Hắn có mục đích gì mà nhắc đến mối quan hệ giữa thằng bé và Đức Hải ?
_Em đã nghe Đức Hải kể cho em nghe về xuất thân của thằng bé.
Ly cà phê trên tay Đức Tiến hơi chao đi, đôi mắt hắn xẹt qua một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thường như chưa có việc gì phát sinh, hắn là người rất giỏi giữ bình tĩnh.
_Nếu em đã biết rồi, anh cũng không cần phải nói dài dòng làm gì. Thằng bé là con của Đức Hải, nên nó có quyền giữ thằng bé.
Đặt ly cà phê xuống bàn, Đức Tiến mệt mỏi nói tiếp.
_Anh biết Đức Hải yêu thương thằng bé thật lòng, nếu có thể Đức Hải sẽ là một người cha tốt của thằng bé, nhưng vấn đề ở đây là thằng bé, anh không muốn nó bị tổn thương, hay gặp phải những vấn đề tâm lý mà người lớn bắt nó phải nghe và chứng kiến toàn bộ.
_Anh yên tâm, thằng bé đã đoán ra được Đức Hải là cha của nó từ lâu rồi.
Đức Hải nhìn tôi, khuôn mặt hắn lạnh băng, đôi mắt đen sâu của hắn nhạt màu và tản mác hệt như những phân tử trong một chuỗi phản ứng hóa học.
_Thằng…thằng bé đã biết rồi sao ?
Đức Tiến khàn giọng hỏi, thanh âm khản đặc thì thào thoát ra cổ họng như một con thú đang bị thương.
Tôi cảm nhận được cảm giác mất mát và không đành lòng của hắn.
Dù không phải là cha ruột của thằng bé, nhưng hắn đã nuôi nấng và chăm sóc thằng bé hơn tám năm, tình cảm được vun đắp theo từng ngày tháng. Trong thời gian thực hiện nghĩa vụ làm cha nuôi của mình, dù Đức Tiến không thật sự ở bên cạnh chăm sóc thằng bé thường xuyên, và ít nói chuyện với nó, nhưng trong thâm tâm hắn đã coi thằng bé là con trai của mình.
Nay tự dưng hắn không còn được độc chiếm cảm giác có thể toàn vẹn làm cha của thằng bé nữa, mà phải nhường quyền đó cho Đức Hải, hắn làm sao có thể tránh được cảm giác hụt hẫng và mất mát.
Tôi muốn an ủi và động viên hắn, nhưng tôi không biết nói gì. Tôi tin mọi nỗi đau và mất mát trên đời này, đều phải có thời gian mới xoa dịu được.
Cảm nhận được ánh mắt sẻ chia và thương xót của tôi, Đức Tiến cười khổ.
_Thằng bé thật thông minh, anh đã vô tình không lường trước được khả năng là thằng bé có thể đoán ra được.
_Anh đừng buồn, quyền quyết định vẫn còn phụ thuộc vào thằng bé. Em tin dù nó chọn ở với anh hay Đức Hải, anh vẫn là người cha trong lòng nó.
Lời nói của tôi khiến Đức Tiến chấn động.
_Em nói đúng, điều quan trọng không phải là tranh giành quyền nuôi dưỡng thằng bé, mà phải tạo mọi điều kiện cho thằng bé được sống vui vẻ và hạnh phúc.
Tôi mỉm cười đáp.
_Anh nói đúng ! Tất cả chúng ta đều yêu nó, nên không thể khiến nó bị tổn thương, hay buồn phiền.
Cả hai chúng tôi rơi vào im lặng, tôi và hắn không biết nên nói gì với nhau nữa.
Không khí ngượng ngùng và căng thẳng một lần nữa lại bao trùm lấy tôi và hắn.
Trước đây, tôi và hắn có bao giờ rơi vào tình trạng khó xử như thế này đâu, tôi luôn là con chim chèo vẻo, nói liên mồm, còn hắn ngồi im lặng lắng nghe tôi nói, nhưng bây giờ tất cả đều đã thay đổi, chúng tôi dần trở nên xa lạ và nói chuyện khách sáo với nhau.
_Anh nghe nói em và Đức Hải sẽ kết hôn với nhau ?
Tay tôi siết chặt đáy tách cà phê, người tôi đông cứng, hơi thở ngưng đọng.
Không ngờ, hắn có thể bình thản hỏi tôi câu ấy, mà không có một chút đau khổ hay luyến tiếc nào. Đây là cách hắn nói cho tôi biết, hắn thích tôi nhiều như thế nào sao ?
Cố gắng kìm nén tất cả phẫn nộ, thất vọng và đau đớn vào trong, tôi cắn môi đáp.
_Chúng em chỉ có dự định như thế thôi.
Tôi bình thản trả lời hắn, mặc dù ngực đau như bị xét nát, nhưng bên ngoài tôi không hề có một chút yếu thế.
_Còn anh, anh và Kim Loan bao giờ thì kết hôn ?
Tôi lơ đãng hỏi hắn, mắt tôi nhìn ra cánh cửa kính, tôi cố gắng áp chế nỗi đau đang cuồng loạn chảy trong cơ thể mình.
Đức Tiến im lặng không trả lời tôi, mặt hắn ngày càng lạnh, đôi mắt thần thần đau khổ, vầng thái dương của hắn có mấy đường nhăn mờ nhạt.
Tôi thấy hối hận khi cố tình chọc khoét vào nỗi đau trong lòng hắn. Nhưng hắn cũng không thể trách tôi, hắn có thể tổn thương tôi, chẳng lẽ chỉ một câu hỏi đơn giản của tôi cũng có thể biến hắn thành bộ dạng của một quý ông bị thất tình sao ?
Không muốn ngồi đây thêm một lúc nào nữa, tôi đứng dậy.
_Cũng đã muộn rồi, em phải đi về.
Đức Tiến giật mình nhìn tôi, hắn bối rối nói.
_Em lại giận anh đúng không ?
Tôi mệt mỏi và chán ngán trả lời không một chút kiên nhẫn.
_Anh đừng nói nữa ! Em không giận anh, cũng không trách anh. Anh và em đã nói chuyện xong, em thấy đã đến lúc em phải đi về, thì em đi, thế thôi.
Đức Tiến đứng lên theo tôi.
_Để anh đưa em về.
_Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu, em có thể đi bằng xe tắc xi.
Tôi xoay người bước đi, Đức Tiến đi bên cạnh tôi. Hai chúng tôi im lặng đi bên nhau.
Ra khỏi quán, Đức Tiến lên tiếng nhắc nhở tôi.
_Em lên xe đi, để anh đưa em về. Trời cũng đã khuya rồi, một mình em về không được an toàn.
Tôi bất lực ngẩng mặt lên nhìn hắn, đôi môi hồng hồng bị cắn chặt, năm chiếc răng nanh nhỏ vẫn còn in trên làn da mỏng.
_Anh đừng có đối xử tốt với em nữa có được không ? Anh có biết rằng, em phải khó khăn lắm mới học cách sống mà không có anh, và học cách nghĩ rằng anh bất quá chỉ là một người bạn tốt của em thôi, em đang học cách để làm lại từ đầu, nếu anh thích em, có một chút xíu tình cảm với em, em xin anh hãy để cho em được yên, nếu có thể xin anh bớt đối xử tốt với em, cũng không nên hẹn gặp em nữa, em sợ khi gặp anh rồi, em lại không kìm chế được tình cảm sâu đậm mà em dành cho anh.
Tôi vừa nói, vừa khóc.
Tôi biết mình thật tồi tệ, khi sống bên cạnh Đức Hải, và hứa là sẽ đem lại hạnh phúc và niềm vui cho hắn, nhưng tôi vẫn không thể trọn vẹn trao con tim mình cho hắn.
Tay Đức Tiến nâng lên rồi lại hạ xuống, hắn không biết là có nên chạm vào tôi hay không. Hắn coi tôi là một lọ thủy tinh dễ vỡ, nên không dám tùy tiện động chạm và di chuyển, hắn sợ nếu chẳng may lỡ tay, tôi có thể sẽ vỡ tan tành thành từng mảnh và sẽ biến mất trước mắt hắn.
Tôi lấy tay quẹt nước mắt, quay mặt, tôi không muốn hắn nhìn thấy tôi khóc.
Tôi là một con ngốc, hắn đã nói rõ ràng là hắn chỉ thích tôi thôi, tại sao tôi vẫn còn vọng tưởng vào tình cảm của hắn ?
Thấy một chiếc xe tắc xi, tôi nhanh chóng chạy ra vỉa hè, vẫy tay gọi tài xế dừng lại.
Đức Hải chưa kịp ngăn cản, tôi đã trèo ngay lên xe, khi xe tắc xi đỗ gần vào vỉa hè nơi mà tôi đang đứng.
Ngồi trên xe tắc xi, tôi khóc như mưa, nước mắt làm mặn chát bờ môi.
Tôi phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể quên được hắn đây ? Nếu tình trạng này cứ kéo dài, ba chúng tôi sẽ không có một ai được hạnh phúc. Tôi lại tiếp tục làm sai và hành động một cách hồ đồ nữa rồi.