Giấc Mơ Tình Yêu

Chương 68


Bạn đang đọc Giấc Mơ Tình Yêu – Chương 68

Sau khi ăn xong, ba chúng tôi quay về khách sạn.
Bây giờ đang là mùa du lịch, nên khách sạn gần bãi biển hầu như đã bị thuê gần hết.
Chủ khách sạn tưởng ba chúng tôi là một gia đình, ông ta đã hết lời khuyên chúng tôi nên thuê một căn phòng thôi, mà không cần phần phải cố gắng thuê hai phòng làm gì.
Sau khi biết phòng trong khách sạn, chỉ còn lại duy nhất một căn phòng, tôi đã muốn bảo Đức Hải và thằng bé đến thuê phòng ở một khách sạn khác, nhưng Đức Hải lại nhanh chóng đáp ứng, thậm chí hắn còn cao hứng nở một nụ cười vui sướng.
Thằng bé “hừ” lạnh, mắt nó giễu cợt nhìn Đức Hải, nó không thèm che dấu cảm giác đã nhìn thấu được tâm can của Đức Hải.
Đức Hải lườm mắt nhìn thằng bé, hai bố con họ giống như hai tiểu hài tử đang cố gắng chứng tỏ ai mới thông minh hơn.
Là người đứng ở giữa bọn họ, tôi rơi vào tình trạng dở khóc dở cười.
Cũng may là còn có thằng bé ở bên cạnh, tôi mới có dũng khí ngủ trong cùng một căn phòng với hắn. Nếu không, tôi nhất quyết bắt hắn phải lái xe tìm thuê cho tôi một căn phòng khác rồi.
Chờ thằng bé và Đức Hải tắm rửa xong, tôi mới cầm một bộ quần áo mua ở một khu chợ thôn quê, mà ba chúng tôi đã đi qua.
Tôi bịt chặt miệng, khi nhìn thấy Đức Hải và Đức Trọng, mặc quần lửng dài đến ngang gối và áo phông cộc tay.
Tôi không thể nhịn được cười.
Khuôn mặt nhăn nhó và khổ sở của họ khi bị tôi bắt ép mặc bộ quần áo đáng giá có mấy chục đồng, khiến tôi cao hứng không ít.
Ha ha ha ! Thêm một lần nữa, tôi lại cười thầm trong lòng.
Cảm giác được bắt nạt họ, không tệ một chút nào !
Đức Hải bực mình hỏi tôi.
_Em đã mua bộ quần áo rách nát này ở đâu thế ?
Tôi cố gắng nghiêm chỉnh, không dám lộ ra vẻ mặt khoái trá của mình.
_Anh có thắc mắc gì sao ?
_Anh có thể mua một bộ quần áo ở trong siêu thị kia mà, đâu nhất thiết phải mặc quần áo trong một khu chợ nghèo nàn đó.
Tôi bất mãn trách hắn.
_Anh không được phép chê bai những người nghèo hèn hơn anh. Anh có biết là, họ đã phải sống khổ sở và vất vả nhiều như thế nào không ?
Thấy tôi giận, hắn vội vã xuống nước năn nỉ tôi.
_Anh xin lỗi, anh không có ý chê bai họ, mà anh chỉ thắc mắc không hiểu vì sao em không muốn anh mua quần áo trong siêu thị thôi.
_Mua quần áo trong siêu thị sẽ rất tốn tiền, mua ở chợ quê rẻ hơn nhiều.
Tôi đơn giản giải thích cho hắn hiểu, tôi không thèm chú ý đến vẻ mặt đen kịt của hắn.
_Em nói rằng, em không muốn anh mua quần áo ở siêu thị vì ở đó bán đắt hơn ở chợ quê ?
Đức Hải há hốc mồm nhìn tôi, trên mặt hắn hiện lên một cụm từ: “Thật không thể tin được”
Tôi vô tư gật đầu, nhún vai.
_Em…!

Đức Hải hít một hơi thật sâu, trán hắn nổi gân xanh, hắn đang cố kìm nén để không bộc phát tức giận với tôi.
_Anh biết là em đề cao tinh thần tiết kiệm, nhưng cũng phải có chừng mực chứ ?
Tôi chống hai tay vào sườn, mắt thách thức nhìn hắn.
_Nếu anh không muốn mặc quần áo do em mua cho, thì hãy mau thay ra đi. Em hiểu mà, một người quen sống trong nhung lụa như anh, thì làm sao có thể mặc một bộ quần áo có mấy chục đồng được.
Tôi nói lẫy hắn, tôi nhất quyết phải nói cho hắn biết, nếu muốn sống với tôi, hắn phải hiểu thế nào là sống tiết kiệm và không phung phí.
Đức Hải nhay thái dương, hắn dơ vũ khí đầu hàng.
_Thôi được rồi, em đừng giận nữa, anh mặc quần áo do em mua là được chứ gì ?
Tôi hài lòng mỉm cười ngọt ngào với hắn, tay vỗ nhẹ vào vai hắn.
_Anh hiểu được là tốt, từ lần sau em không muốn anh tiêu phung phí nữa.
Bỏ mặc hắn đứng ngơ ngác ở giữa phòng khách sạn, tôi nhảy chân sáo vào phòng tắm.
Tuyệt quá ! Cuối cùng tôi cũng có gia đình của riêng mình rồi.
Thằng bé hả hê khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó khổ sở của Đức Hải.
_Thật tội nghiệp ! Chưa chi đã bị lão bà quản lý rồi !
Thằng bé tốt bụng nhắc nhở hắn, miệng lưỡi không xương của nó đang đục khoét vào nỗi khổ tâm và phiền não trong lòng hắn.
Hắn quay phắt lại nhìn thằng bé, lông mày xoăn tít vào nhau, miệng hắn rít lên.
_Thằng nhóc kia ! Muốn chết hả ?
Thằng bé nhún nhún vai, tỏ thái độ bất cần.
_Đừng tìm cách trút giận lên đầu người khác, không dạy được lão bà thì nên nhận đi, chối để làm gì ?
Thằng bé càng nói càng ác liệt, nó vui sướng khi người khác gặp họa.
Hắn điên tiết dơ cao tay, chân hắn bước nhanh về phía thằng bé.
Lúc này, hắn muốn phát sưng mông nó.
Thằng bé khôn ngoan vội chạy nhanh ra khỏi tầm với của hắn.
Tiếng hét của Đức Hải, hòa lẫn giọng khiêu khích trong veo của thằng bé khiến cho căn phòng khách sạn phút chốc bỗng ồn ào và náo nhiệt hẳn lên.
Đứng trong phòng tắm, tôi vừa lắc đầu chịu thua tính cách của Đức Hải và thằng bé, vừa bật cười thú vị vì từ nay cuộc sống của tôi đã bước sang một nấc thang mới.
Hơn 10 phút sau, từ trong phòng tắm, tôi bước ra ngoài.
Thằng bé đang bị hắn bắt nằm úp xấp ở trên đùi, tay hắn phát đen đét vào mông nó một cách không thương tiếc.
Da đầu tôi tê dại, miệng tôi co giật.
Đây có thể gọi là một gia đình không nhỉ ?

Thằng bé la oai oái, miệng nó không ngừng mắng chửu Đức Hải, nó oán hận phun trào lửa hận lên đầu hắn.
Đức Hải vừa đánh vào mông nó vừa dạy bảo nó.
_Anh đang làm gì thế ?
Tôi bực quát nhỏ.
Trẻ con đứa nào cũng thích được người lớn dùng tình cảm để dạy bảo chúng nó.
Tên điên này có hiểu mình đang làm gì không ? Chưa lấy được lòng tin, và sự tín nhiệm của thằng bé, đã dám dùng roi vọt với nó rồi.
Tôi vội ôm lấy thằng bé vào lòng, tôi thương xót khi nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt nước mũi của nó.
Lấy khăn tay, tôi nhẹ nhàng lau nước mắt và nước mũi cho nó.
_Đức Trọng ngoan, đừng khóc. Mọi chuyện đã qua cả rồi.
Thằng bé căm phẫn nhìn Đức Hải, miệng nó hét lên.
_Tôi ghét ông, căm hận ông !
Tiếng hét của thằng bé đập vào màng nhĩ, khiến tôi choáng váng, bất lực thở dài.
Bố con họ làm tôi đau đầu quá.
Xem ra để giúp họ nhận nhau, và sống vui vẻ hòa thuận với nhau không phải là một việc dễ dàng.
Đức Hải cũng biết mình sai khi ra tay nặng với thằng bé như thế, hắn ngồi bất động trên giường, mắt hắn khổ não nhìn thằng bé vừa khóc vừa trừng trừng nhìn hắn, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Đối với một người không có kinh nghiệm chăm sóc và nuôi dưỡng trẻ con mà nói, việc chấp nhận mình có một đứa con trai hơn tám tuổi đã khiến hắn bị sốc lắm rồi, nay còn phải học cách để làm cha của nó nữa, không phải là một việc đơn giản và có thể thực hiện được trong một sớm một chiều.
Vì giận Đức Hải, nên thằng bé không thèm nói chuyện với hắn, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn đến lấy một cái.
Buổi tối trước khi đi ngủ, nó nhất quyết đá hắn ra ngủ ở trên ghế sô pha ngoài phòng khách, còn tôi và nó ngủ ở trên giường.
Tôi không nhịn được cười, khi thấy bố con họ suốt ngày tranh đấu với nhau.
Sợ hắn bị lạnh, nên tôi đã cẩn thận bảo hắn mang chăn ra ngoài phòng khách để đắp.
Căn phòng chìm dần vào bóng tối.
Mọi thứ trở nên yên tĩnh và bình lặng.
Quay sang nhìn thằng bé đang ngủ ngon ở bên cạnh, tôi nở một nụ cười nhẹ nhõm và ấm áp.
Thằng bé tuy hay giận dỗi, nhưng lại mau chóng quên đi tất cả.
Ngày mai mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Tôi hy vọng, Đức Hải biết cách lấy lòng thằng bé, và có thể thuyết phục được nó chấp nhận và về sống với mình.
Trong một tuần, tôi cùng với Đức Hải và thằng bé lang thang khắp các ngõ lớn, ngõ nhỏ trong thành phố Phan Thiết.
Đã lâu rồi, thằng bé không được đi chơi xa, lại không được thoải mái đùa nghịch, nên nó tận dụng mọi cơ hội làm nũng bắt hai chúng tôi phải chiều theo ý thích của nó.

Ngày thứ hai ở Phan Thiết, tôi đã gọi điện về cho anh Lý. Mặc dù anh Lý có lo lắng cho tôi, nhưng anh cũng yên tâm phần nào khi biết tôi đang đi cùng với Đức Hải và thằng bé.
Tôi không biết Đức Hải đã nói gì với anh, mà anh có thể thả lỏng phòng bị với hắn như thế.
Trước đây, mỗi lần có một chàng trai nào đó, tìm cách tiếp cận tôi, anh đều căn dặn tôi đủ thứ giống hệt một ông bố giá khó tính, thế mà nay, anh chỉ đơn giản nhắc tôi phải chú ý giữ gìn sức khỏe, ngoài ra không nói gì thêm cả.
Vì cú điện thoại với anh, mà tôi thừ người mất gần nửa ngày, cố vắt óc suy nghĩ xem Đức Hải đã dùng ma lực gì để thuyết phục anh.
Đầu óc tôi vốn đơn giản nên tôi không thể nghĩ được nhiều, cũng không thể đoán mò, tôi mang một bụng thắc mắc đi hỏi Đức Hải, kết quả hắn không những không trả lời tôi, hắn còn làm khó tôi, hắn nói chỉ cần tôi chịu nghe lời, hắn mới nói cho tôi biết.
Hừ ! Tôi mặc dù có tính trẻ con, và suy nghĩ đơn giản, nhưng tôi đâu có ngốc, phải nghe lời và làm theo mệnh lệnh của hắn, có khác gì nói tôi là tù nhân của hắn đâu.
Tôi tin rằng, sớm muộn gì, tôi cũng sẽ moi ra được thông tin gì đó từ anh Lý. Tôi hiểu rõ tính cách thương em gái của anh, nên anh sẽ không thể thoát khỏi chiêu làm nũng và giận dỗi của tôi.
Mối quan hệ giữa thằng bé và Đức Hải càng ngày càng được cải thiện.
Thằng bé tuy vẫn còn hờn giận việc hắn dám đánh sưng mông nó, nhưng nó không còn đối xử gay gắt và xa cách như trước kia nữa.
Dù vẫn có nhiều xung đột xảy ra, nhưng hai người là cha con nên có nhiều tính cách và sở thích giống nhau.
Đến ngày thứ tám, ba chúng tôi về đến Mũi Né.
Thằng bé và Đức Hải lần đầu tiên đến thăm quê tôi, họ không tránh khỏi cảm giác kích động và hồi hộp.
Đức Hải coi những người đã nuôi tôi lớn là ân nhân, hắn nói rằng, nếu không có họ, hắn sẽ không được gặp tôi, và yêu tôi.
Tôi cảm động rơi lệ.
Tôi cảm ơn hắn đã không chê xuất thân nghèo hèn của tôi, cảm ơn hắn đã biết trân trọng những người đã có công nuôi dưỡng và giáo dục tôi, cảm ơn hắn đã dạy cho tôi hiểu ở trên đời này vẫn còn có tình yêu chân chính.
Đứng trước cánh cổng sắt cũ màu xanh nhạt, thằng bé nắm chặt lấy tay tôi.
_Đã…đã đến nơi rồi đúng không chị ?
Thằng bé nói cà lăm, nuốt nước bọt.
Tôi phì cười, xoa đầu nó.
_Ừ, đã đến nơi rồi. Em có hồi hộp không ?
_Dạ, có.
Cúi xuống nhìn thằng bé, thấy thái độ khẩn trương của nó, tôi bất giác nở một nụ cười.
Đức Hải và thằng bé bây giờ giống như gia đình của tôi.
Tôi có cảm giác là mình đang mang chồng con về giới thiệu với các sơ và bọn trẻ trong tu viện.
Tôi bị ý nghĩ này khiến cho giật mình. Thật không ngờ, tôi có thể nhanh chóng chấp nhận sự xuất hiện của Đức Hải và thằng bé đến thế. Mới hôm nào, tôi còn phản đối không nhận lời làm bạn gái của hắn, thế mà nay, tôi đã có ước muốn được cùng họ tạo dựng một gia đình êm ấm và hạnh phúc rồi.
_Vào thôi !
Tôi mỉm cười dịu dàng bảo thằng bé và Đức Hải.
Đức Hải mỉm cười đáp lại nụ cười của tôi, hắn ngọt ngào nói.
_Ừ !
Thằng bé đi giữa hai chúng tôi, tôi nắm lấy tay phải thằng bé, còn Đức Hải nắm lấy tay trái nó.
Nhìn chúng tôi, thật giống một gia đình về thăm quê.
Bầu trời hôm nay trong xanh, mây trắng đang bồng bềnh trôi lơ lửng trên không.

Cảnh vật xung quanh tôi tươi tốt và tràn đầy sức sống.
Hơn một tháng tôi không về thăm quê, tôi thấy mọi thứ dường như đang thay đổi và biến chuyển khác xưa.
Nghe thấy tiếng động, biết có khách lạ đến thăm, bọn trẻ trong tu viện ùa ra như ong vỡ tổ.
Tiếng thét của bọn trẻ im bặt, khi thấy lần này tôi không có về một mình, mà còn mang theo một cậu bé xinh đẹp và trắng trẻo cùng với một người đàn ông cao lớn, tuấn tú và đẹp trai.
Trẻ con đứa nào cũng có tính hiếu kì, nên chúng nó cẩn thận quan sát và đánh giá cả hai, như thể chúng đang phân tích địch thủ của mình.
Dưới con mắt nhìn chăm chú của hơn 50 đứa trẻ trong tu viện, thằng bé tròn xoe mắt nhìn khắp một lượt, nó kinh hoàng không hiểu tại sao bọn trẻ lại nhìn nó chằm chằm như thế.
Đức Hải đã quen cảnh đi đâu và làm gì cũng bị mọi người dòm ngó rồi, nên hắn ung dung nở một nụ cười, hắn nháy mắt với tôi.
_Em lên tiếng giới thiệu anh với bọn trẻ đi chứ ?
Tôi hoàn hồn, quay lại nhìn bọn trẻ đang đứng im lặng trước mặt.
_Chào các em ! Có nhớ chị không ?
Lúc này, bọn trẻ mới dụi mắt nhìn tôi, chúng đồng thanh hô lên.
_Nhớ ! Bọn em nhớ chị lắm !
Tiếng nói đồng loạt của bọn trẻ, khiến thằng bé ngơ ngác nhìn tôi, nó không ngờ là tôi lại có sức ảnh hưởng đối với bọn chúng như thế.
Thằng bé vì không hiểu tiếng Việt, nên nó chỉ biết dương mắt nhìn tôi và bọn trẻ nói chuyện và cười đùa với nhau.
Trên đường đi, tôi đã mua rất nhiều bánh kẹo và đồ chơi cho bọn trẻ.
Đức Hải phụ giúp tôi phát quà cho từng đứa, nụ cười thân thiện và giọng nói trầm ấm của hắn đã xóa tan đi cảm giác e ngại và phòng bị của bọn trẻ.
Hắn còn làm quen và kết bạn với bọn trẻ nhanh hơn cả tôi.
Không để thằng bé có cảm giác bị bỏ rơi và hụt hẫng xa lạ với bọn trẻ ở đây, tôi đã động viên và khích lệ nó đến phát quà cho bọn trẻ.
Ban đầu, thằng bé rụt rè không muốn làm, nhưng ngay sau đó những đôi mắt to tròn, và nụ cười trong sáng của bọn trẻ đã cuốn hút thằng bé.
Tuy nó không hiểu bọn trẻ nói gì, nhưng đồng dạng là trẻ con với nhau, chúng dễ dàng thấu hiểu và hòa hợp với nhau hơn tôi và Đức Hải nhiều.
Các sơ trong tu viên, vui mừng khi thấy tôi về thăm quê, điều các sơ ngạc nhiên là mới có hơn một tháng không gặp, tôi đã đưa hai người đàn ông lạ về giới thiệu với họ rồi.
Đức Hải là một diễn viên, là một người biết cách lấy lòng và thu phục nhân tâm, nên chỉ qua vài câu trao đổi, hắn đã khiến các sơ phải nở một nụ cười vui vẻ và quyến luyến đối với hắn.
Dù tôi chưa nói gì cả, nhưng các sơ đều hiểu hắn có vị trí quan trọng như thế nào trong trái tim tôi.
Sống 25 năm, nhưng chưa lần nào tôi mang bất cứ một người đàn ông nào cùng về thăm quê với mình cả, nay tôi phá lệ một lần, nếu điều này không có một chút ý nghĩa nào thì hoàn toàn là sai lầm.
Bọn trẻ trong tu viện nhanh chóng lôi kéo thằng bé cùng tham gia trò chơi với chúng nó.
Tuy chúng ngôn ngữ bất đồng, nhưng khi bị trò chơi cuốn hút, giữa chúng không còn khoảng cách nữa.
Thằng bé chưa bao giờ có nhiều bạn như thế, nên nó sung sướng cười đùa với bọn trẻ, cùng chúng chơi trò chơi, và nghịch ngợm đuổi nhau chạy quanh sân vườn.
Buổi tối, ba chúng tôi cùng ăn với bọn trẻ.
Do đây không phải là lần đầu tiên, nên thằng bé không còn thấy lạ lẫm giống như trước nữa. Tuy thức ăn hơi khó nuốt, nhưng đùa nghịch cả ngày, nên nó đã ăn gần hết phần ăn của mình.
Đức Hải chỉ nhấm nháp một ít thức ăn, đa số thời gian hắn dành để ngắm nhìn tôi và thằng bé ăn cơm và nói chuyện với nhau.
Từ lúc cùng tôi và thằng bé về thăm quê, khóe môi hắn lúc nào cũng cong lên thành một nụ cười, hắn đối xử ôn nhu và dịu dàng với tôi và thằng bé.
Đối với hắn, tôi và thằng bé là người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.