Bạn đang đọc Giấc Mơ Tình Yêu – Chương 66
Sáng sớm sau khi ăn cơm cùng với anh Lý xong, anh vì có việc nên đã đến cửa hàng bánh trước tôi.
Anh dặn tôi hôm nay ở nhà nghỉ ngơi và không phải đi làm.
Anh biết cả đêm hôm qua tôi không ngủ được, nên không muốn tôi mệt nhọc.
Tôi rất muốn đi làm cùng với anh, nhưng tôi thấy anh nói có lý, nên không còn miễn cưỡng bản thân mình nữa.
Anh Lý vừa mới rời khỏi nhà được một lúc, chuông cửa đột ngột vang lên.
Đang rửa chén bát ở trong bếp, tôi mệt mỏi bước ra mở cửa phòng khách.
Tôi tưởng là nhân viên đến giao báo, hay hàng xóm cần mượn thứ gì đó, nên không có suy nghĩ nhiều.
Đến khi thấy Đức Hải và thằng bé xuất hiện trước mặt mình, tôi kinh ngạc há hốc mồm, mắt tròn xoe nhìn họ.
Thật không thể tin được !
Chẳng phải tối hôm qua, Đức Hải đã đáp ứng là sẽ để cho tôi có thời gian suy nghĩ là gì ? Tại sao hắn còn tiếp tục đến làm phiền và quấy rầy tôi ?
Đức Hải hài lòng khi nhìn thấy khuôn mặt vì quá ngạc nhiên mà cứng đờ của tôi.
Thằng bé “hừ” lạnh một tiếng, nó giễu cợt bảo tôi.
_Chị không định mời em và chú Đức Hải vào nhà à ?
Tôi giật mình, vội thu lại khuôn mặt ngớ ngẩn của mình.
_Anh…anh…!
Tôi nuốt nước bọt, líu lưỡi không nói nổi nên lời.
Hu hu hu ! Tôi thật ngu khi đi tin vào lời hứa của hắn.
_Sao thế, gặp lại anh, em không vui à ?
_Anh..anh bảo là sẽ để cho em thời gian để suy nghĩ kia mà ?
Tôi bực mình vặn hỏi hắn, mắt nhìn hắn trừng trừng.
Nếu có thể lúc này, tôi rất muốn đánh và mắng hắn một trận.
Đức Hải nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.
_Anh có hứa là sẽ cho em thời gian suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai chúng ta. Nhưng anh đâu có hứa là sẽ không đến tìm gặp em đâu ?
Tôi á khẩu không nói được thêm một lời nào nữa.
Hắn…hắn là tên đàn ông đáng ghét !
Sao…sao hắn có thể lợi dụng câu nói của tôi để tìm cách bắt bí tôi là thế nào ?
Đức Hải và thằng bé ung dung bước vào trong phòng, họ không để ý đến vẻ mặt đen kịt vì tức giận của tôi.
Xem ra tôi trốn cũng không thoát khỏi họ.
Thằng bé xoa bụng, miệng nó réo gọi tôi.
_Chị Khánh Băng, em đói !
Hoàn hảo ! Chỉ cần thằng bé dở giọng làm nũng, là tôi không thể mở miệng để trách mắng nó.
Thật bé thật biết cách làm khó tôi.
Không thể đấu lý được với chú cháu họ, tôi đi nhanh vào bếp.
Mở tủ lạnh, lấy mấy đĩa thức ăn, bật bếp gas, tôi hâm nóng lại cho thằng bé và Đức Hải ăn.
Nhìn hai người ăn cơm giống như đã hai ngày vẫn còn chưa được ăn, tôi vừa buồn cười vừa bực mình hỏi họ.
_Hai người đã không ăn cơm từ khi nào ?
Thằng bé miệng vừa nhai, vừa nhồm nhoàm nói.
_Từ tối hôm qua.
Tôi nhíu mày, mắt oán thầm Đức Hải.
_Sao anh không mua gì cho thằng bé ăn, hay đưa nó đi ăn ở một nhà hàng nào đó ?
Đức Hải mỉm cười, hắn nháy mắt với tôi.
_Nếu em lo cho anh và thằng bé như thế, hay là em dọn về sống chung với bọn anh đi.
_Đừng có mơ ! – Tôi ngượng ngùng quát nhỏ.
Hừ ! Tên điên này có được bình thường không khi bảo tôi dọn về sống chung với hắn và thằng bé ?
Một lần sống trong mơ mộng không có thực đã đủ với tôi lắm rồi, tôi không muốn tự lừa mình dối người thêm nữa.
Đức Hải biết tôi sẽ phản đối và không nhận lời đề nghị của mình, nên hắn cũng không lấy đó làm phiền, ngược lại hắn còn thú vị mỉm cười ngọt ngào với tôi.
Tôi cụp mắt, má hơi ửng đỏ, trái tim đập cuồng loạn trong lồng ngực.
Tôi muốn phát điên lên mất !
Rút cuộc, tôi đang làm gì thế này. Rõ ràng tôi nói là cần phải tạo khoảng cách với họ, thế mà bây giờ tôi lại đang ngồi nhìn họ ăn cơm và nói chuyện với họ.
_Nghe thằng bé nói, em từng hứa là sẽ đưa nó về quê hương em chơi ?
Tôi ngước mặt lên nhìn hắn, trên mặt tôi hiện rõ hai chữ “ngu ngơ” không hiểu gì.
Đức Hải bật cười, tay hắn chạm nhẹ vào má tôi.
_Không phải em đã hứa với thằng bé rồi, nhưng lại muốn nuốt lời đó chứ ?
Thằng bé nhếch mép cười khẩy với Đức Hải, nó biết thừa hiểu là hắn chỉ đang lợi dụng nó để thân cận với tôi mà thôi.
Đức Hải lừ mắt với nó, hắn mặc dù cười cợt với thằng bé, nhưng lại tỏa ra sát khí. Nếu thằng bé mà dám hé miệng nói ra câu gì bất lợi cho hắn, hắn sẽ không ngần ngại mà tét mông nó.
Thằng bé bình thản bưng bát canh ở trên bàn, cho lên miệng rồi húp xùm xụp.
Tôi ngồi ngây như tượng ở trên ghế, đầu mờ mịt không nghĩ được gì cả.
Chỉ cần tôi để ý kĩ một chút, tôi sẽ đoán ra được dụng ý của hắn, nhưng đáng tiếc, tôi vốn là môt người lơ đãng nên không có thói quen để ý và quan sát đến ánh mắt và nụ cười ẩn ý của người khác.
Đến khi bị Đức Hải và thằng bé lôi ra khỏi nhà, tôi vẫn chưa thoát khỏi trạng thái mơ màng và đang bay lơ lửng ở trên không.
Thằng bé dù có trường thành trước tuổi, nhưng nó vẫn là trẻ con, nên khi được cùng tôi và Đức Hải đi về Mũi Né để thăm trại trẻ mồ côi nơi mà tôi đã sinh ra và lớn lên, thằng bé không ngừng nói cười và hỏi tôi liên mồm.
Nhờ thằng bé, không khí căng thẳng và ngượng ngùng giữa tôi và Đức Hải đã dần dẫn biến mất.
Đi được một đoạn khá xa, lúc này tôi mới ý thức được hoàn cảnh của mình. Mặc dù nói rằng đang đi chơi với Đức Hải và Đức Trọng, nhưng vấn đề quan trọng ở đây là không ai trong số chúng tôi rành đường.
Quay sang nhìn Đức Hải, tôi tò mò hỏi.
_Anh có mang theo bản đồ, hay chuẩn bị được thứ gì không ?
Đức Hải khó hiểu nhìn tôi.
_Bản đồ ? Anh tưởng em biết đường về quê em ?
Tôi nhay thái dương. Tôi thấy cực kì bất đắc dĩ.
Chúa ơi ! Đi chơi mà không biết đường, cũng không chuẩn bị bất cứ thứ gì, chẳng lẽ ba chúng tôi cứ lông nhông ngoài đường mãi.
_Chúng ta nên quay về đi thôi !
_Tại sao ?
Lần này là thằng bé bất mãn quát nhỏ.
Nó không hài lòng khi tôi dập tắt mất ước muốn được đi chơi của nó.
_Ba chúng ta không ai rành đường đi. Nếu chúng ta bị lạc đường thì sao ?
Tôi giải thích cho chú cháu nhà họ Trương hiểu tình hình và hoàn cảnh của ba chúng tôi.
Tôi hy vọng họ không còn tiếp tục ương ngạnh đòi đi bằng được nữa.
Từ đây về quê tôi phải đi xe mất mấy tiếng, trên đường đi ai lường trước được sẽ xảy ra chuyện gì. Tôi nghĩ nên cẩn thận đề phòng bất trắc vẫn hơn.
Trái ngược với mong muốn của tôi, thằng bé và Đức Hải vẫn không chịu lùi bước, họ vẫn muốn đi về quê tôi bằng được.
Tôi bất lực nhìn họ, miệng méo xệch.
_Không phải hai người muốn bị lạc đường đấy chứ ?
_Nếu lạc đường chúng ta có thể hỏi người dân xung quanh đây đúng không ?
Đức Hải tươi cười giải thích với tôi, đôi mắt đen sâu của hắn chiếu thẳng vào tôi.
Trông hắn tràn đầy lòng quyết tâm và chí khí, hắn sẽ không lùi bước dù cho tôi có nói gì đi chăng nữa.
Tôi lại tiếp tục nhay thái dương, chưa có lúc nào tôi lại thấy nhức đầu nhiều như thế này.
Tôi cứ tưởng chỉ có mình tôi ương bướng và trẻ con, thật không ngờ chú cháu nhà họ Trương còn bị bệnh nặng hơn cả tôi.
Dưới sức ép của Đức Hải và Đức Trọng, tôi không muốn đi cũng vẫn phải theo họ tiếp tục tiến về phía trước.
Thằng bé luôn mong muốn có thể theo tôi về quê hương tôi chơi, nên nó sung sướng và hét ầm lên khi thấy tôi đã chịu nhượng bộ và không còn dùng lời lẽ để ép nó và Đức Hải theo tôi quay về thành phố nữa.
Trên đường đi, ba chúng tôi nói chuyện rôm rả và vui vẻ với nhau.
Thằng bé không biết Tiếng Việt, nên tôi, Đức Hải và nó nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung.
Thằng bé hỏi tôi rất nhiều thứ về quê hương tôi, tôi nhiệt tình giải thích cho nó, và giải đáp hết tất cả các thắc mắc của nó.
Chưa có lúc nào, tôi lại thấy thằng bé và Đức Hải vui vẻ như thế. Hai chú cháu bọn họ cười và đùa rất nhiều.
Nhìn họ, cảm giác ấm áp và ngọt ngào trong lòng tôi không ngừng lan tỏa.
Hơn 11 giờ trưa, Đức Hải dừng xe trước một cửa quán ở ven đường.
Sự xuất hiện của ba chúng tôi khiến tất cả người dân ở gần đấy đều tò mò nhìn và hiếu kì đánh giá chúng tôi.
Tôi không quen bị người khác nhòm ngó, nên vội lôi Đức Hải và thằng bé đi sâu vào trong quán.
Chủ quán là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, mái tóc muối tiêu, nước da ngăm đen.
Thấy chúng tôi đến, ông nhanh chóng hỏi ba chúng tôi muốn ăn gì, sau đó giục nhân viên trong quán bưng đồ ăn cho chúng tôi.
Thằng bé tròn xoe mắt ngó nghiêng xung quanh. Nó thấy chỗ nào cũng mới lạ, cũng kì quái.
Trên đất nước Đài Loan, nó chưa từng trông thấy những hàng quán xiêu vẹo nằm trên con đường quốc lộ, bám đầy bụi và thấp lè tè.
Tôi mỉm cười khi bắt gặp đôi mắt ngơ ngác giống như một con nai tơ đang đứng trong rừng chiều của thằng bé.
Đức Hải nhăn mặt nhíu mày nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn.
Vừa mới động đũa, hắn gần như phun ra khỏi miệng, vì mùi vị thức ăn không những khó nuốt mà còn có mùi lạ.
Tôi bật cười thành tiếng khi khuôn mặt nhăn nhó của hắn lọt vào trong tầm ngắm của tôi.
Thật tội nghiệp cho chú cháu nhà họ Trương.
Họ quen ăn sơn hào hải vị rồi, nay bắt họ phải ăn những thứ khó nuốt này chẳng khác gì tuyên bố một lệnh đi đày cho họ.
Buồn cười là thế, nhưng tôi vẫn thấy thương thằng bé và Đức Hải. Nếu trên đường đi, họ không ăn được gì, họ sẽ bị đói lả.
Xoa đầu thằng bé, tôi dịu dàng trấn an nó.
_Cháu đừng lo lắng, chỉ đi một chút nữa, khi nào đến Phan Thiết, chị sẽ mượn nhà bếp của một gia đình nào đó rồi nướng cá cho em ăn.
Khuôn mặt bí xị của thằng bé đã lấy lại được sự vui vẻ và hồng thuận, khi nghe được lời hứa của tôi.
_Chị nói thật chứ ? Chị sẽ nướng cá cho em ăn khi đến Phan Thiết chứ ?
_Ừ, chị nói thật.
Thằng bé ngơ ngác nhìn tôi.
_Nhưng Phan Thiết ở đâu, cách đây có xa không ?
_Cũng nhanh thôi, chúng ta chỉ cần đi mất khoảng hơn một tiếng nữa là tới.
_Hay quá ! – Thằng bé reo ầm lên – Nếu thế, chúng ta nên đi thôi, em muốn được ăn cá nướng.
Miệng nói, chân đứng lên, tay thằng bé nắm lấy tay tôi, nó cương quyết kéo tôi đi.
Tôi phì cười, thằng bé nghịch ngợm này tuy có đôi lúc nó giống như một ông cụ non, nhưng nó vẫn còn là một đứa trẻ con.
Đức Hải đứng dậy theo tôi và thằng bé.
Đặt tiền trên bàn, hắn quay người bước đi.
Nhìn số tiền mà hắn trả, tôi trợn mắt há mồm.
Trời ạ ! Hắn có cần phung phí như thế không ?
Mặc dù hắn giàu có nhưng không phải đi đâu, làm gì hắn cũng vung tiền ra như rác.
Không được ! Tôi phải lên tiếng ngăn tính tiêu pha một cách không có chừng mực của hắn mới được.
Tôi cầm lấy tiền mà hắn định trả cho ông chủ quán ở trên bàn lên, sau đó tôi ngẩng cao đầu lên nhìn hắn.
_Anh có biết bữa ăn này đáng giá bao nhiêu tiền không ?
Đức Hải lắc đầu.
_Không biết.
_Nếu đã không biết, sao anh trả nhiều thế ?
_Cái này ?
Tôi trừng mắt nhìn hắn.
_Từ lần sau, nếu chưa biết, thì anh đừng trả nhiều như thế. Mặc kệ anh có bao nhiêu tiền, nhưng anh cũng nên tiết kiệm một chút chứ ?
Đức Hải cười ngọt ngào, hắn không những không tức giận vì bị tôi chỉnh, ngược lại hắn còn cao hứng siết nhẹ lấy tay tôi.
_Em bắt đầu da dáng một bà chủ nhà khó tính rồi đấy ?
Tôi đỏ bừng mặt, mí mắt cụp xuống, trái tim đập loạn trong lồng ngực.
Để chữa thẹn, tôi hung hăng gỡ tay hắn ra khỏi tay tôi.
Ông chủ quán thấy chúng tôi chuẩn bị rời đi, ông bước lại gần để thu tiền.
Tôi hỏi số tiền mà chúng tôi phải trả cho phần thức ăn mà chúng tôi vừa mới gọi là bao nhiêu.
Không giống như Đức Hải, tôi trả ông đúng số tiền mà ông nói.
Đức Hải thích thú đứng một bên xem tôi một bên trả tiền, một bên trao đổi với ông chủ quán.
Sợ thằng bé bị đói, hay khát nước khi đang đi trên đường, tôi đã hỏi mua rất nhiều nước khoáng, trái cây và bánh mì.
Đức Hải và thằng bé chưa bao giờ đi chợ quê, nên khi phải cùng tôi đi vào một chợ nhỏ thuộc một vùng quê nghèo gần con đường quốc lộ mà ba chúng tôi phải đi qua, họ đã trợn mắt há mồm, mắt không ngừng ngó nghiêng xung quanh.
Nhìn họ lúc này chỉ có một cụm từ để nói đó là: “Một đôi phượng hoàng bị lạc khỏi bầy”
Đã lâu rồi không được đi mua sắm ở chợ quê, lại không được trả giá, nên tôi rất cao hứng.
Tôi mua thì cứ mua, còn xách đố phải phiền chú cháu nhà họ Trương.
Nếu fan hâm mộ của Đức Hải mà biết thần tượng của họ phải xách đồ ột cô gái nghèo như tôi, chắc họ phải hộc máu mà chết.
Đến Phan Thiết, đối với cảnh đẹp có nắng, có gió, có bãi biển, có cát vàng, và có những hàng quán lợp bằng mái tranh, Đức Hải và Đức Trọng không thể cưỡng lại được sức hút của quang cảnh trước mặt, họ bắt ép tôi phải thuê phòng trong khách để ở lại đây qua đêm.
Ban đầu tôi cực lực phản đối, nhưng cuối cùng tôi đành phải nhượng bộ khi nhìn thấy khuôn mặt giận dỗi và phụng phịu của thằng bé.
Tôi vừa mới nói xong câu: “Được rồi !”, thằng bé sung sướng hét ầm lên, nó chạy thật nhanh xuống bãi biển trước mặt, ngay cả cơn đói đang hoành hành trong dạ dày, và món cá nướng mà nó yêu thích, cũng bị nó dẹp sang một bên.
Đức Hải nắm lấy tay tôi, hắn lôi tôi đi xuống bãi biển cùng với hắn.
Trong nắng vàng của buổi chiều tà, tôi và hắn đi sánh đôi với nhau trên cát vàng.
Gió biển lồng lộng thổi tung mái tóc và bộ quần áo mà tôi mặc trên người.
Đức Hải ngây người nhìn tôi, khóe môi hắn cong lên, đôi mắt đen sâu của hắn giờ thăm thẳm giống như mặt biển rộng, màu xanh của nước biển đang hòa tan cùng với màu đen trong mắt hắn.
Có thể cùng với người con trai mình thích đứng ngắm mặt biển thế này, tôi cảm thấy rất hạnh phúc và vui sướng.
Trước kia, tôi tưởng cả đời này mình phải cô đơn và không có ai ở bên cạnh bầu bạn, chia sẻ mọi khó khăn và nỗi đau trong lòng mình, nhưng nay tôi đã tìm được rồi.
Nhìn hình bóng nho nhỏ của thằng bé đang tung tăng chạy trên cát, tiếng nói trong trẻo và thanh khiết của nó đã dần xoa dịu đi nỗi buồn và cô đơn của tôi.
Bây giờ thằng bé và Đức Hải gấn giống như một gia đình nhỏ của tôi.
_Em đang nghĩ gì thế ?
Đứng ở bên cạnh tôi, Đức Hải chăm chú quan sát và nhìn ngắm tôi.
Hướng tầm mắt ra mặt biển rộng lớn và bao la trước mặt, tôi mỉm cười nhẹ.
_Em không nghĩ gì cả.
Tay hắn nhè nhẹ siết lấy tay tôi, khóe môi hắn cong cong hình lưỡi liềm, nụ cười trên môi hắn ngày càng sâu.
_Em có thể hứa với anh một việc được không ?
Tôi quay sang nhìn hắn, đôi mắt tôi bắt gặp đôi mắt sáng như sao của hắn.
Bất giác trái tim tôi có mấy con nai đang chạy loạn, chúng đang khiến lồng ngực tôi đập “thình thịch”, những âm thanh vang lên thật to và rõ ràng.
_Anh muốn em hứa gì với anh ?
Tôi nhẹ giọng hỏi, hàng lông mi đen dày cụp xuống.
_Anh muốn em ở bên cạnh anh, chăm sóc cho thằng bé.
Nghe hắn nói, tôi bật cười.
_Em là gì của anh ? Anh muốn em trở thành bảo mẫu của thằng bé sao ?
Tôi chua xót hỏi hắn, đôi môi hồng hồng bị răng cắn, hốc mắt ửng đỏ.
Đức Hải giật mình khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của tôi, hắn luống cuống vội ôm lấy tôi vào lòng.
_Em đừng nói thế, em thừa hiểu ý của anh không phải là như thế. Nếu anh muốn thuê một bảo mẫu để chăm sóc cho thằng bé, anh đã làm từ lâu rồi. Anh muốn em ở bên cạnh anh và chăm sóc cho thằng bé, vì anh muốn lấy em, muốn em làm vợ anh và làm mẹ của thằng bé.
Người tôi mềm nhũn, tôi đứng dựa sát vào người Đức Hải, nước mắt lăn dài trên má.
Dù tôi đã dần dần nhận ra tình cảm mà Đức Hải dành cho tôi không phải chỉ là hời hợt bề ngoài, mà rất sâu đậm, nhưng hôm nay tôi mới biết, hắn không coi tôi là một người con gái mang lại cho hắn hứng thú chinh phục nhất thời, mà hắn thật lòng muốn cùng tôi tạo dựng một gia đình.
Đức Hải vỗ nhẹ vào lưng tôi, hắn ôm siết lấy tôi như đang ôm một người quan trọng và trân quý đối với cuộc đời mình.
_Em không cần phải cảm thấy khó xử hay có lỗi với anh, anh không ép em phải nhận lời anh ngay, anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ.
Tôi không trả lời hắn, tôi khóc thút thít trong lòng hắn, tôi khóc vì cảm động, khóc vì được an ủi và thấy mình thật may mắn.
Tôi rất yêu thằng bé, và luôn muốn được là một phần trong cuộc sống của thằng bé, muốn được chăm sóc nó, muốn được nhìn thấy nó lớn lên.
Nay Đức Hải cho tôi cơ hội được thực hiện ước mơ của mình, tôi rất biết ơn hắn.
Tôi đứng khóc trong vòng tay hắn, cho đến khi nước mắt trên má không còn lăn dài nữa, lúc này tôi mới ngượng ngùng rời khỏi vòm ngực rộng rãi và ấm áp của hắn.
Sợ tôi đứng mỏi chân, Đức Hải kéo tôi đến một chiếc ghế mây được cư dân ở đây dùng làm chỗ ngồi và nghỉ ngơi cho khách du lịch.
Hai chúng tôi ngồi trên ghế mây, mắt nhìn thằng bé đang đùa nghịch trên cát, thằng bé đang xây một tòa lâu đài bằng cát ướt.
_Anh là cha ruột của thằng bé ?
Tôi hỏi hắn. Tôi đã cố kìm nén thắc mắc này bao nhiêu lâu nay, lúc nào tôi cũng muốn biết được chân tướng của sự việc.
Đức Hải thở dài, hắn lặng lẽ nhìn vào mặt biển xanh mượt trước mặt.
_Đúng.
Tôi cảm nhận được nỗi đau trong lòng hắn, cũng biết hắn đã phải trải qua rất nhiều chuyện thương tâm.
_Anh có điều gì muốn nói với em không ?
Khuôn mặt Đức Hải được ánh nắng của mặt trời chiếu rọi, từng sợi tóc rực sáng long lanh giống như những giọt sương trong buổi sớm mai.
_Em sẽ không khinh ghét anh, khi anh kể cho em nghe sự thật chứ ?
Đức Hải lo sợ nhìn tôi, đôi mắt hắn vừa có cảm giác mất mát, lại vừa đau thương.
Tôi đặt tay lên mu bàn tay hắn, tôi trấn an hắn.
_Anh nói đi, em sẽ không khinh ghét anh. Ai cũng có quá khứ của riêng của mình, cũng từng làm sai, chỉ cần chúng ta dũng cảm đối diện với nó và chịu khó sửa sai là được.
Đức Hải nắm chặt lấy tay tôi.
Hắn hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, hắn cố nén tất cả những mất mát và tổn thương mà hắn phải gánh chịu vào trong, hắn chậm rãi kể cho tôi nghe.
_Trước kia, khi mới bước chân vào con đường nghệ thuật, anh từng yêu tha thiết và say đắm một cô gái.
Tay tôi bất giác run lên, cảm giác mất mát và tiếc nuối đang bắt đầu hành hạ trái tim tôi.
Đức Hải thở ra một hơi thật dài, hắn nói tiếp.
_Em cũng biết trong giới nghệ sĩ, việc anh yêu và có tình cảm với một cô gái sẽ gây nên scandal và sóng gió nhiều như thế nào. Người con gái mà anh yêu không phải là một nghệ sĩ, cô ấy chỉ là một cô gái được sinh ra và lớn trong một gia đình bình thường, cô ấy là bạn học cùng lớp trong trường đại học với anh. Ban đầu, mới gặp cô ấy, anh rất ghét cô ấy, vì cô ấy chẳng những có hoàn cảnh và học vấn bình thường, mà ngay cả cách ăn mặc của cô ấy cũng bình thường, một cô gái như cô ấy thì làm sao có thể khiến anh động tâm được. Nhưng anh đã sai lầm rồi, chính cái bình thường của cô ấy đã thu hút sự chú ý của anh, dần dần khi tiếp xúc và nói chuyện với cô ấy, anh đã nhận ra bên ngoài vỏ bọc bình thường là một trái tim thuần khiết và thánh thiện. Có thể cô ấy không có gì cả, cũng không xuất sắc, nhưng ở bên cạnh cô ấy cho anh cảm giác bình yên và ấm áp.