Bạn đang đọc Giấc Mơ Tình Yêu – Chương 5
Tiếng ồn ào, náo nhiệt của bọn trẻ khiến mấy sơ trong tu viện chú ý. Khi thấy tôi về, các sơ vừa mừng vừa xúc động. Tôi chạy lại ôm lấy họ, hôn má họ và tặng quà cho họ. Đã lâu rồi, tôi không có cảm giác ấm áp và chứa chan tình cảm như thế này.
Buổi tối, tôi giúp các sơ nấu cơm cho bọn trẻ ăn. Nhìn nhà ăn tập thể mà lâu rồi mình đã quên, kí ức ngày xưa hiện về trong trí nhớ.
Khi còn bé, tôi rất ương bướng và hiếu động. Tôi sẵn sàng tranh cãi và đấu lý với bất cứ ai nếu dám nói rằng tôi sai. Dần dần tôi trở thành một người có miệng lưỡi sắc sảo nhất ở đây. Trên môi tôi nở một nụ cười nhàn nhạt, khi nhớ lại hành động lố bịch và trẻ con của mình. Tôi là một kẻ hiếu thắng, một kẻ kệch cỡm đến tháng thương. Giờ tôi mới biết, so với những đứa trẻ vô lo vô nghĩ ở đây, tôi đã đánh mất quá nhiều thứ.
Trước khi ăn, bọn trẻ cùng cầu nguyện, và sau đó hát một bài thánh ca. Tôi đứng lặng nghe chúng hát. Tiếng ca của bọn trẻ rất dễ nghe, tiếng hát không vương một chút bụi trần.
Một người nhuộm đầy phong trần như tôi, khi đến đây tôi đã dần gỡ bỏ hết những tính cách giả tạo mà tôi cố trang bị ình để tồn tại. Bọn trẻ không cần tôi phải mua quà đắt tiền cho chúng, chỉ cần một chút kẹo bánh và đồ chơi, chúng đã sung sướng, và hạnh phúc lắm rồi. Ước mơ và khát vọng của bọn trẻ thật đơn giản, chỉ có tôi là tự huyễn hoặc chính mình và sống quá thực tế, sống quá lý trí và khô khan.
Đêm khuya không ngủ được, tôi mang ghế ra sân ngồi. Tôi lắng ghe tiếng gió thổi, lắng ghe tiếng côn trùng kêu. Nhìn những con đom đóm đang bay lập lòe trong vườn, tôi bỗng thấy mình trở về hồi thơ bé. Đã bao lâu rồi tôi không có cảm giác bình yên và thanh thản thế này. Về đây, ngắm lại khung cảnh quen thuộc, gặp lại những còn người đã nuôi tôi khôn lớn, đã cho tôi một mái nhà và tình thương; tôi không cần phải cố gắng tranh đấu để vươn lên, phải vội vã và gấp gáp để sống nữa.
_Đã khuya rồi, sao con không đi ngủ đi ? Con lại ra đây làm gì ?
Tiếng nói dịu dàng của sơ Huyền vang lên phía sau lưng tôi.
Tôi mỉm cười quay đầu lại nhìn sơ.
_Con muốn ngắm trăng.
Sơ ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm đen kịt.
_Hôm nay mới có 12, có phải là rằm đâu mà có trăng.
_Con ngắm trong tưởng tượng.
Sơ bật cười. Có lẽ câu trêu đùa hơi ngố của tôi khiến sơ thấy tôi vẫn giống như hồi bé.
_Lần này, con về đây chơi có lâu không ?
_Con sẽ ở lại đây chơi khoảng một tuần, sau đó con phải đi.
_Con không thể ở lại đây chơi thêm được nữa sao ? Dù gì lâu lâu con mới về một lần.
Tôi đứng dậy ôm lấy sơ, vùi mặt vào tóc sơ, tôi cố hít lấy hương thơm của bồ kết mà lâu rồi tôi mới được ngửi.
_Con còn công việc, con xin nghỉ nửa tháng đã là nhiều lắm rồi.
_Con có chuyện gì đúng không ? Nhìn con xanh xao mệt mỏi quá.
Tôi không dám nói sự thật cho sơ biết, tôi không muốn sơ lo và khóc vì tôi.
_Con không sao cả, con chỉ hơi mệt mỏi một chút thôi.
Tôi cố đổi giọng vui tươi.
_Chính vì con mệt mỏi nên con mới xin nghỉ việc. Sơ có thấy con bỏ ngang công việc để đi chơi bao giờ không ?
Sơ cốc nhẹ vào đầu tôi, giọng sơ đầy yêu thương.
_Con không cần phải quảng cáo nữa. Tính của con, sơ đâu có lạ gì.
Nhìn vào mắt tôi, sơ lo lắng hỏi.
_Sao con không để tiền mà dùng, con đưa cho sơ một số tiền lớn như thế để làm gì ? Dù bọn trẻ ở đây rất cần, nhưng con cũng không cần đưa nhiều như thế ?
Sợ sơ phát hiện ra sự thật rằng tôi sắp chết, tôi vội vàng giả vờ bẽn lẽn gãi đầu.
_Sơ đừng hiểu lầm ý tốt của con. Con sinh ra và lớn lên ở đây, nếu không được các sơ thương yêu và nuôi nấng, con đã chết lâu rồi. Nay con đã có một công việc ổn định, tiền lương khá cao. Con muốn giúp đỡ các em nhỏ có hoàn cảnh giống như con.
Nghe tôi giải thích sơ Huyền không còn hỏi thêm câu gì nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu sơ mà còn tiếp tục chất vất tôi, tôi sợ mình sẽ nói hết mọi thứ cho sơ nghe, sẽ nhào vào lòng sơ mà khóc.
Trong thời gian ở cô nhi viện, ngoài thời gian giúp các sơ nấu ăn và tắm giặt cho bọn trẻ, tôi lang thang khắp các con đường, tôi đến những nơi mà ngày trước tôi đã từng đi, tôi muốn tìm lại những thứ mà tôi đã đánh mất.
Thời gian gần trôi, mười lăm ngày nghỉ phép gần hết, tôi phải tạm biệt mọi người để quay về thành phố.
Trên đường trở về nhà, tâm trạng tôi nhẹ nhõm hẳn, tôi đã thực hiện xong được gần như tất cả ước muốn của mình. Tôi không còn ước mơ hay thiết tha gì nữa. Tôi sẽ tiếp tục làm việc, tôi muốn sau khi mình chết đi, tôi sẽ gửi tất số tiền trong tài khoản của mình cho trại trẻ mồ côi. Tôi hy vọng các sơ, và bọn trẻ sống thật khỏe mạnh và vui vẻ. Tôi không muốn họ khóc và đau lòng vì tôi.
Thỉnh thoảng Tuyết Ngân có gọi điện cho tôi. Cô nàng hỏi tôi có khỏe không, đi chơi có vui không và linh tinh những thứ khác. Nghe nói công ty tôi hiện giờ đã có tân Tổng giám đốc mới về nhậm chức. Vì tôi đi vắng nên không được gặp mặt. Tôi không quan tâm, cũng không chú ý đến. Tôi còn sống được bao lâu nữa, dù tôi có muốn quan tâm, cũng không đủ sức. Tôi chỉ muốn làm tốt công việc hiện tại, và sống được ngày nào hay ngày đó thôi.
Cũng có lúc tôi tính đến chuyện đi phẫu thuật hay điều trị, nhưng nghĩ lại, tôi đã bị ung thư giai đoạn cuối rồi, dù có đi vái tứ phương, tôi cũng phải chết. Tôi không muốn lãng phí tiền bạc và thời gian vào những thứ mà tôi biết là mình không thể.
Về đến nhà, tôi mở cửa phòng cho thoáng mát. Căn nhà không được sử dụng trong vòng nửa tháng nên có mùi hơi ẩm mốc.
Tôi vội đi lấy chổi, rẻ lau nhà. Tôi muốn quét dọn và lau chùi lại mọi thứ. Xong xuôi, tôi sịt nước hoa mùi hoa lài cho thơm phòng.
Nghe tôi đã về Tuyết Ngân hỏi tôi bao giờ đi làm và hỏi tôi có mua quà ình không ? Tôi chỉ biết lắc đầu cười khổ, tính cách bộp chộp và lắm lời của cô nàng vẫn không thay đổi được.
Buổi chiều tôi nhận được cuộc gọi của bác sĩ từ bệnh viện Gia Long. Tôi tưởng họ còn có điều gì chưa kịp thông báo ình, nên chăm chú lắng nghe.
Tôi nghĩ mình có thể chấp nhận được tin mình bị ung thư giai đoạn cuối, thì trên đời này còn gì đáng sợ hơn nữa.
_Chào cô ! Xin hỏi cô là Phạm Khánh Băng phải không ?
Người đang nói chuyện với tôi là một người đàn ông có giọng trầm.
_Vâng. Đúng rồi.
Người đàn ông ngập ngừng trong giây lát.
_Thế này cô Băng ạ. Tôi biết khi nói ra điều này sẽ khiến cô phẫn nộ và tức tối nhưng tôi vẫn phải nói.
Tôi hồi hộp chờ nghe câu tiếp theo của ông ta.
_Phiếu kết quả xét nghiệm và phim chụp không phải là của cô, mà là của một người khác. Khi đem ra so sánh lại, chúng tôi mới phát hiện tên của cô và tên của người phụ nữ mang tên Phạm Khánh Băng là giống nhau, nhưng ngày sinh và địa chỉ của cô và người phụ đó hoàn toàn khác nhau. Chúng tôi thành thật xin lỗi cô, mong cô thông cảm và bỏ qua chúng tôi. Nếu cô muốn kiện chúng tôi, chúng tôi cũng không dám oán trách cô.
Tôi ngồi chết lặng trên ghế, mắt tôi đỏ hoe, hai giọt lệ lăn dài trên má.
A ha ! Tôi không chết ! Tôi không bị ung thư dạ dày ! Tôi sẽ không chết ! Mừng quá ! Mừng quá !
Đúng, tôi rất muốn kiện sự làm ăn vô trách nhiệm của bệnh viện Gia Long. Họ có biết là chỉ một chút nữa thôi, tôi đã tự sát rồi không hả ?
Ôi ! Tiền của tôi !
Đáng chết ! Vì họ tôi đã mất tôi gần trăm triệu, giờ trong tài khoản của tôi chỉ còn có hơn 20 triệu.
Tôi phải kiện, phải bắt họ đền bù thiệt hại về cả tinh thần và vật chất cho tôi. Họ đáng bị như thế.
Hu hu hu ! Tiền ơi là tiền !
Tôi đấm ngực, tôi khóc vật vã. Tôi khóc không phải vì mình thoát chết, tôi khóc vì mình mất gần hết tiền.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, mặt tôi đằng đằng sát khí. Tôi quát to nhất có thể.
_Các người thật quá đáng ! Thật vô trách nhiệm ! Ông có biết là nửa tháng vừa qua tôi sống như thế nào không hả ? Hừ ! Chỉ cần nói một câu xin lỗi là xong hả ? Tôi nhất định sẽ kiện các người, sẽ cho các người biết hậu quả do hành động bất cẩn của các người gây ra.
Ông ta im lặng không đáp lời tôi. Được thể, tôi lại tiếp tục gào lên.
_Ông còn không nói tôi bị bệnh gì nhanh lên, hay là ông muốn tôi phải đón tắc xi đến bệnh của ông để đập phá ?
Tôi hiện giờ đang thể hiện đúng bản chất của một côn đồ.
_Cô chỉ bị viêm loét dạ dày nhẹ. Chỉ cần điều chỉnh lại chế độ ăn uống hợp lý, và uống thuốc đều đặn là cô sẽ không sao.
Khi biết tin mình không bị ung thư, mà chỉ vị viên loét dạ dày nhẹ, tôi rất vui. Nhưng vì việc này, tôi mất gần hết số tiền mà mình khổ cực tích cóp được, lại còn đánh mất đời con gái và nụ hôn đầu. Tôi thật sự muốn đập đầu vào bờ tường để tự sát.
_Cô yên tâm phí điều trị của cô, chúng tôi sẽ không tính tiền. Nếu chiều nay cô rảnh, cô có thể đến đây khám và làm xét nghiệm lại.
Ném điện thoại xuống giường, tôi ôm lấy đầu.
Lúc này tôi tức điên lên, nhìn con số mà mình đã chi ra trong nửa tháng vừa qua trên màn hình. Tôi thấy hô hấp của mình đình trệ.
Ôi còn đâu giấc mơ mua nhà, mua xe của tôi !
Hu hu hu ! Tiền thưởng tháng này tôi cũng mất luôn !
Tôi vùi đầu vào gối, tôi muốn đập phá, muốn thét gào. Có ai hiểu nỗi khổ và nỗi đau mất tiền của tôi không ?
Tôi đã nghỉ nửa tháng rồi, nên không thể nghỉ tiếp. Biết mình không có việc gì, tôi lại quay về cuộc sống thường nhật như trước kia.
Mặc một bộ đồ công sở, tay cầm túi quà, vai đeo chiếc túi sách hình chữ nhật, tôi lững thững bước đi.
Khuôn mặt của tôi giống hệt cảnh sát hình sự đi bắt tội phạm. Nhìn tôi, có lẽ mọi người phải tránh xa, vì sợ tôi trút hết thịnh nộ lên đầu.
Đi vào cổng của công ty, một chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng và sang trọng lướt qua tôi. Tôi đang nộ khí bốc hỏa, nên không để ý đến khuôn mặt của người đàn ông ngồi trong xe ô tô. Hiện giờ tôi chỉ có một quyết tâm duy nhất là làm sao lấy lại được số tiền mà tôi đã mất.
Nhân viên gác cửa mở cửa kính cho tôi. Tôi gật đầu chào anh ta. Khuôn mặt tôi hoàn toàn thay đổi, tôi không muốn người khác nghĩ xấu về tôi. Làm việc lâu năm và sống trong môi trường cạnh tranh khốc liệt này, đã khiến cho tôi nhận ra được nhiều bài học quý báu cho bản thân.
Đứng chờ trước cửa thang máy, tôi nghĩ hết chuyện nọ đến chuyện kia. Tôi thấy rất khổ sở, cảm giác nghĩ mình sắp phải tạm biệt thế gian tươi đẹp này vẫn còn ám ảnh tôi.
Dù tôi thật sự rất tức giận và căm hận sự làm ăn vô trách nhiệm của bệnh viện Gia Long, nhưng qua chuyện này tôi cũng đã biết thêm được nhiều thứ mà tôi chưa bao giờ được nếm trải.
Nghĩ đến khuôn mặt, và nụ cười của bọn trẻ khi được tôi tặng quà, và chơi đùa cùng chúng, trên môi tôi nở một nụ cười. Có thể số tiền mà tôi muốn giữ lại ình đã mất đi, nhưng đã mang lại lợi ích cho người khác. Có lẽ tôi không nên buồn, và không nên tức giận nữa. Tôi còn khỏe mạnh, còn trẻ, tôi vẫn còn nhiều thời gian để kiếm tiền và làm lại từ đầu. Mai sau tôi nhất định sẽ mua được nhà và mua được xe.
Tiếng giày khua trên nền gạch men sáng bóng, mùi nước hoa quen thuộc khiến trái tim nhỏ bé của tôi nảy lên kịch liệt. Tôi cứng đờ, không dám thở mạnh, cũng không dám quay đầu lại nhìn, tôi sợ gặp phải người quen cũ.
Tôi tự an ủi và thôi miên chính mình rằng mùi nước hoa quyến rũ và nồng nàn kia chỉ là trùng hợp mà thôi. Trên thế giới này, có rất nhiều người sử dụng nước hoa giống như hắn, tôi tự hù dọa chính mình làm gì.
Siết chặt tay, tôi từ từ quay lại. Mặt tôi từ đỏ chuyển sang trắng, trừ trắng chuyển sang trắng xanh. Tôi chẳng khác gì một con tắc kè hoa.
Không phải chứ ? Chúa ơi ! Tại sao hắn lại ở đây ?
Khi cánh cửa thang máy mở ra, tôi lao vào với tốc độ của sấm sét. Tôi cầu mong hắn không nhìn thấy tôi, cầu mong hắn không nhớ gì về tôi cả. Tôi nghĩ một kẻ đẹp trai và có mọi thứ như hắn nhất định sẽ có rất nhiều cô gái đeo đuổi, hắn sẽ không nhớ gì về một cô gái – tình một đêm giống như tôi đâu.
Càng nghĩ tôi càng thấy đúng, nên tôi thả lỏng cảnh giác của bản thân mình.
Một đôi giày màu đen bước vào thang máy. Mọi người đi chung thang máy với tôi chỉ dám len lén nhìn hắn, sau đó đứng thẳng như tượng. Từ người hắn toát ra khí lạnh như băng, nên mọi người bị hắn làm cho run sợ cũng không có gì là lạ.
Nhìn thấy hắn, tôi chẳng khác gì gặp phải ác quỷ xuất hiện giữa ban ngày. Tôi đứng trong cùng nhất, mặt tôi bị một người đàn ông cao to che khuất, nên tôi yên tâm rằng, hắn không trông thấy tôi.
Tôi quá tập trung vào suy nghĩ của mình, nên không hay mọi người ở các tầng lầu khác nhau đều đã ra ngoài gần hết cả, bây giờ chỉ còn lại tôi, hắn, một cô gái và một người đàn ông trung niên.
Đến lầu năm, thấy cô gái và người đàn ông trung niêm kia bước ra, tôi vừa che mặt bằng túi sách đeo trên vai, vừa vội vã đi theo họ ra ngoài.
Nếu là mọi khi đừng hòng mà tôi leo lên tầng bằng cầu thang bộ, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt xui xẻo, tôi đành phải phá lệ một lần. Tôi cầu mong là không bao giờ còn trông thấy hắn nữa. Nếu mà để hắn bắt gặp và nhận ra tôi, tôi chỉ có nước chết.
Hu hu hu ! Sao số tôi lại khổ quá thế này hả trời ?
Leo hết hơn mười bậc thang, tôi mới lên đến lầu sáu, quẹo phải, đi qua ba căn phòng, tôi mở phòng nhân sự nơi mà tôi đã làm việc hơn ba năm nay.
Vừa nhìn thấy tôi. Tuyết Ngân chạy lại giật ngay túi quà trên tay tôi, miệng hét to.
_Có quà của người đẹp, mọi người mau lại đây chia nhau.
Tôi mệt rũ ngồi xuống ghế. Nhìn hơn mười người xúm lại tranh giành quà của mình, tôi không nhịn được cười. Xem ra dù đã là người lớn thì vẫn thích được nhận quà của người khác.
Vừa nhai đặc sản của quê tôi, Tuyết Ngân vừa hỏi.
_Bà đi chơi có vui không ? Có quen được anh chàng nào đẹp trai không ?
Tôi giật thót, hình ảnh của hắn lại lướt qua trong tâm trí tôi. Tôi không biết hắn đến công ty tôi làm gì ? Làm việc ở đây đã ba năm nhưng tôi vẫn chưa bao giờ trông thấy hắn, phải chăng hắn là nhân viên mới ?
_Bốp !
Tuyết Ngân dùng tay đánh vào vai tôi.
_Tôi hỏi gì sao bà không trả lời ? Bà còn ngồi ngẩn ngơ ra đấy làm gì ?
_Bà không thể dùng miệng để nói chuyện với tôi được sao ? Tôi có tai, tôi có phải là bị điếc đâu ?
_Bà còn nói nữa, nếu tôi không đánh bà, bà có chịu chú ý đến lời của tôi không ?
_Mau biến về chỗ ngồi để làm việc đi. Đừng có mà chọc tức tôi.
_Ghê quá ! Cứ tưởng sau khi đi chơi về, bà sẽ thay đổi, không ngờ bà còn dữ hơn cả ngày trước.
Trung Kiên góp ý.
_Tuyết Ngân nói đúng. Em đã gặp phải chuyện gì đúng không ? Nhìn em như thể có ai đó thiếu của em mấy trăm triệu. Là người nào mà có thể khiến em sinh khí như thế ?
Tôi đứng bật dậy, tặng cho anh một ánh mắt có thể giết người, tôi gằn giọng.
_Mọi người mà còn chọc tức tôi nữa, mỗi người mau nộp 20,000 tiền quà cho tôi đi.
Họ lắc đầu le lưỡi nhìn tôi. Có người còn há hốc mồm, có lẽ họ chưa từng thấy một người nào lại ham tiền như tôi. Chắc là họ xót ruột lắm, khi chỉ nuốt được có vài miếng đã phải mất 20,000 đồng.
Tôi chưa kịp sang gặp sếp để xin đi làm lại. Sếp đã chủ động sang tìm tôi.
_Khánh Băng ! Em sang phòng anh một lát.
_Vâng.
Tôi vừa đi ra cửa, đằng sau tôi nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của mọi người. Tôi cười thầm, xem ra bọn họ thật sự rất sợ tính cách ham tiền của tôi.
Đưa trả lại tôi bộ hồ sơ xin việc làm, sếp nói.
_Em cầm lấy đi.
Tôi choáng váng, tay tôi run rẩy, mặt tôi trắng bệch. Chẳng lẽ tôi nghỉ việc có nửa tháng, công ty đã cho xa thải tôi rồi sao ?
_Em…em không hiểu. Em đã làm sai ở đâu, mà anh lại đuổi việc em ?
Nghe tôi nói, sếp bật cười.
_Ai bảo em là anh đuổi việc em ?
_Nếu không đuổi việc em, anh trả lại hồ sơ xin việc của em làm gì ?
_Em chuyển sang vị trí công tác mới.
Tôi tròn xoe mắt nhìn anh. Tôi thực sự là không dám tin.
_Em được chuyển đi đâu ?
_Em cầm bộ hồ sơ này lên lầu chín. Em gặp cô thư kí ngồi ở ngoài hành lang, cô ấy sẽ hướng dẫn cho em.
Tôi hoàn toàn mù mờ không hiểu gì cả. Công ty này làm ăn thật kì lạ. Nếu họ chuyển công tác cho tôi, họ cũng phải thông báo với tôi một tiếng, đằng này họ nói đi là đi.
Chưa kịp về phòng chào đồng nghiệp cũ, tôi đi thang máy lên lầu chín.
Tuy đã làm việc ở đây được ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi lên lầu chín. Nơi đây chẳng khác gì một khách sạn năm sao. Hành lang rộng dãi thoáng mát, phòng ốc cao cấp, đá men sáng bóng, chậu hoa cây cảnh được hấp thu đầy đủ ánh sáng của mặt trời. Nhìn nơi này tôi tưởng mình đang ở trên một hòn đảo xinh đẹp.
Cả một hành lang dài hun hút không thấy bóng dáng một người, may nhờ có ánh nắng chói chang của mặt trời chiếu qua tấm cửa kính nên tôi đỡ sợ, nếu không tôi đã co giò bỏ chạy.
Đi về phía tay trái, tôi nhìn thấy một chiếc bàn được xây theo hình cánh cung, trên bàn có một mỹ nhân đang ngồi, đôi bàn tay ngọc ngà đang gõ lả lướt trên bàn phím, mắt chăm chú nhìn vào màn hình. Nhìn cô ta, tôi tưởng đang nhìn thấy một người mẫu bước ra từ trong mẫu quảng cáo tóc và thời trang.
Cố nặn ra một nụ cười nhã nhặn và lễ độ, tôi bước lại gần.
_Chào chị ! Chị có thể cho em biết em cần phải gặp ai theo địa chỉ được ghi trên tờ giấy này được không ?
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tặng cho tôi ánh mắt không mấy thiện cảm, cô ta mới cầm lấy tờ giấy mà tôi đặt ở trên bàn.
Xem qua một lượt, cô ta lại ngẩng đầu lên nhìn tôi. Cô ta đang đánh giá xem tôi gầy hay béo, xấu hay đẹp, tôi bị cô ra nhìn đến phát ngượng.
Không phải chứ ? Tôi đến đây nhận công tác, không đến để thi tuyển làm người mẫu.
_Cô là Phạm Khánh Băng ?
Cuối cùng người đẹp cũng phun châu nhả ngọc.
_Đúng. Em là Phạm Khánh Băng.
Giọng cô ta pha chút giấm chua và ghen tị.
_Tôi tưởng trợ lý mới của Tổng giám đốc phải là một cô gái có sắc nước hương trời, không ngờ cô cũng chỉ thuộc diện khả ái và có một chút nhan sắc.
Tôi không hiểu cô ta nói gì cả.
Trợ lý của Tổng giám đốc ? Cô ta có đùa không ? Tôi làm trợ lý của giám đốc bộ phận kinh doanh còn chưa xong, nói gì đến làm trợ lý riêng của cấp cao như thế ?
Chắc là họ muốn chỉnh tôi hay muốn tìm cách tống tôi ra khỏi đây, nên mới cố tình làm khó tôi.
Nửa tháng trở lại đây, tôi gặp hết chuyện xui xẻo này đến chuyện xui xẻo kia. Chẳng lẽ ông Trời muốn trừng phạt tính cách tham tiền của tôi nên mới bắt tôi gặp nhiều tai họa như thế ?
Tôi đã mất gần hết tiền, giờ còn mất việc làm nữa, tôi phải sống sao đây ?
Chán nản và phẫn nỗ, tôi run run gõ cánh cửa làm bằng thép không rỉ trước mặt.
Chúa ơi !
Tôi khóc thét, có cần dọa nạt tinh thần tôi như thế này không ?
Hu hu hu !
Chỉ cần một căn phòng nhỏ và có cánh cửa làm bằng gỗ là được rồi. Căn phòng này chẳng những quá rộng, mà cánh cửa của nó lại kiên cố giống như một nhà băng.
Tôi không muốn đi vào rồi không trở ra được đâu. Tôi muốn sống, tôi không muốn chết vì sợ hãi.
_Vào đi !
Giọng nói đầy uy quyền và lạnh lẽo vang lên. Người tôi sởn gai ốc, tóc gáy của tôi dựng đứng, nhiệt độ ngoài trời bây giờ là 32 độ C, tôi lại tưởng chỉ có 10 độ.