Bạn đang đọc Giấc Mơ Tình Yêu – Chương 10
Anh ấy luôn nói với tôi rằng: “Khi nào tôi không còn chỗ nào để đi thì hãy đến làm việc cho anh ấy”.
Tay nghề làm bánh của tôi, tuy không bằng anh ấy, nhưng bánh do tôi làm cũng được rất nhiều người thích và khen ngon.
Cảm giác sống mà không có áp lực và cạnh tranh thật khoan khoái. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không quên được hình ảnh vừa ăn bữa tối vừa cầu nguyện và hát thánh ca của bọn trẻ. Thế giới trẻ thơ thật trong sáng và hồn nhiên. Tôi vì cố gắng vươn lên và tranh đấu nên đã quên mất hết tất cả niềm vui nhỏ nhoi khi được ăn một bữa cơm ngon, được nhận một bộ quần áo mới lúc còn bé.
Có lẽ anh Luân nói đúng. Cuộc sống này chỉ là một bàn cờ, nếu đi đúng nước con người sẽ đạt được những gì mà mình mong muốn, còn nếu không sẽ mất hết tất cả.
Nhìn đôi bàn tay gầy gò và nhỏ bé của mình, tôi lắc đầu cười khổ. Đã bao lâu rồi tôi không quan tâm đến bản thân, tôi làm việc như điên để kiếm tiền. Nhưng đến cuối cùng tôi đã tiêu hết khi biết mình sắp chết. Tôi đã ngu dại một lần, tôi không muốn có lần sau nữa.
Nếu hắn không muốn tôi làm việc ở đây, tôi sẽ về làm việc cho anh Luân, sau đó tính tiếp. Tôi là người năng động và tự tin vào khả năng của mình. Tôi tin rằng mình sẽ không chết đói. Tôi nghĩ đã là người ai cũng có tài năng riêng của mình, chỉ cần chăm chỉ và có chí vươn lên thì không có việc gì là khó.
Thấy tôi hết lắc đầu rồi lại cười tủm tỉm một mình, ánh mắt hắn nhìn tôi rất lạ. Hình như hắn không thấy có một cô gái nào lại tự kỉ như tôi.
Tôi chẳng những khả năng tự sướng cao, mà tính cách ham tưởng tượng và suy nghĩ vu vơ cũng cao chẳng kém.
_Ai là người bảo cô đi dọn dẹp và lau chùi nhà vệ sinh ?
Cuối cùng hắn cũng hỏi đến mấu chốt của vấn đề.
_Cô thư kí xinh đẹp và quyến rũ của anh.
Hắn bấm nút điện thoại trên bàn.
Vì hắn mở to loa nên tôi nghe rõ giọng nói của hắn và cô thư kí.
_Chào sếp ! Sếp có việc gì căn dặn không ?
_Cô vào văn phòng tôi một lát.
_Vâng.
Cô ả thư kí hình như đang lo lắng chuyện gì đó, nên giọng nói có vẻ run rẩy và hốt hoảng.
Tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha bọc da màu xám trong phòng. Tự pha ình một tách cà phê nescafe, tôi uống một ngụm.
Nhìn hành động tự nhiên và không sợ chết của tôi, đôi mắt đen sâu thăm thẳm như bóng đêm của hắn càng dày thêm.
_Cạch !
Cánh cửa làm bằng thép không rỉ mở ra, cô thư kí rụt rè bước vào phòng.
Tôi chăm chú nhìn vào tờ báo kinh tế được đặt ở trên chiếc bàn làm bằng kính, nên không chú ý đến cô ả.
Tôi rất muốn biết, họ lại định diễn trò gì cho tôi xem nữa. Nếu hắn định dùng trò “Mượn gà để dọa khỉ” thì hắn đã dùng sai đối tượng, tôi không phải là khỉ mà cô thư kí của hắn cũng không phải là gà. Cô ta là yêu tinh, còn tôi là pháp sư chuyên môn đi thu thập yêu tinh. Tôi sợ những câu mà hắn sắp nói tiếp theo sẽ phản tác dụng ngược lại.
_Nghe nói cô là người yêu cầu cô ấy di dọn nhà vệ sinh ?
Môi cô ả run run. Màu đỏ của son phấn khiến cô ả trông rất tức cười. Cô ả giống như một khỉ đầu đỏ cứ kêu lên chí chóe và chỉ trỏ lung tung. Có lẽ vì miệng của cô ả không thể ngậm lại được, nên cô ả mới phun hết mưa xuân vào mặt tôi. Tôi thật vinh hạnh khi được cô ả chiếu cố và để ý đến.
Ngồi im uống cà phê và đọc báo, tôi nghe họ đối đáp với nhau.
_Sao cô không trả lời ? Cô không có điều gì cần nói với tôi sao ?
Khủy tay chống xuống bàn, mười ngón tay đan xen vào nhau, mắt hắn lạnh lùng nhìn cô ả. Trông hắn giống như một ông chủ lớn đang chuẩn bị khen thưởng cho nhân viên dưới quyền của mình, và nhân viên được hắn “khen ngợi” lần này là cô ả thư kí chanh chua.
_Em…em cũng không muốn bảo cô ấy đi dọn vệ sinh. Nhưng cô ấy là nhân viên mới, cô ấy nên học cách tôn trọng những người đi trước như em. Anh bảo thái độ không biết ai là ai của cô ấy, nếu không cho cô ấy hiểu một chút “lễ nghĩa” cô ấy làm sao biết cách cư xử.
Nghe cách nói chuyện của ả, hóa ra tôi nên cảm ơn cô ả vì đã bắt tôi đi dọn nhà vệ sinh ?
A ha ! Tôi lại muốn cười to lên.
Có ai lại đi cảm ơn kẻ đã cướp hết mọi thứ của mình, chèn ép mình và đặt mình vào chỗ chết không ?
Nếu người nào làm được điều đó, tôi nghĩ người đó là thánh, hay không còn muốn sống tiếp nữa. Trong số những người kể trên, tôi không thuộc diện trong số họ. Tôi là người yêu tiền, yêu mạng sống của mình.
Kẻ nào dám chọc vào tôi, hay dám cướp của tôi thứ gì, tuy rằng tôi sẽ không dám dùng dao giết họ, dùng gậy đánh họ, dùng miệng lưỡi để văng tục vào mặt họ, nhưng hàng ngày hàng giờ tôi sẽ rủa thầm họ, tôi sẽ quyết tâm làm giàu hơn họ để rửa mối nhục mà họ đã gây ra cho tôi.
Tôi nhàm chán nhìn cả hai. Nếu họ muốn xa thải tôi thì nói nhanh lên, tôi đã đói lắm rồi.
Quá bực mình, và quá tức giận, tôi đặt mạnh ly cà phê xuống bàn.
Hai người đang người hỏi, người lễ độ và khúm núm trả lời giật mình nhìn tôi. Tôi nhếch mép cười gượng gạo.
_Hai người cứ từ từ mà nói chuyện với nhau. Đằng nào thì tôi chẳng bị xa thải, hai người không cần phải diễn trò cho tôi xem nữa. Bây giờ tôi xuống phòng nhân sự thu dọn đồ đạc. Nếu phải nghe hai nữa nói chuyện thêm một lúc nữa, căn bệnh đau dạ dày lại hành hạ tôi.
Tôi đùng đùng đi ra cửa, tôi cố tình nện gót giày thật mạnh xuống sàn nhà.
Nhìn những tấm gạch men sáng bóng dưới sàn nhà, tôi rủa thầm.
_Đứng lại ! Cô định đi đâu ?
Giọng của hắn sắc lạnh. Tôi chưa từng thấy hắn tức giận như thế.
Tôi rùng mình một cái. Bất đắc dĩ, tôi đành quay lại nhìn hắn.
_Tổng giám đốc đại nhân à, ngài có thể buông tha cho tôi được không ? Chẳng phải kết quả cuối cùng là tôi bị xa thải hay sao ? Nếu điều đó là sự thật, thì trước hay sau gì tôi cũng phải đi ra khỏi đây.
_Ai bảo cô là tôi sẽ xa thải cô ?
_Anh đừng đóng kịch nữa. Tôi nhịn anh đủ rồi. Tôi mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, anh không cần đuổi tôi, tôi sẽ tự viết giấy xin nghỉ việc.
_Rầm !
Hắn tức giận đập bàn.
Cô thư kí bị hắn dọa cho nhảy dựng, mặt cô ả tái nhợt.
Nhìn cô ả lúc này, tôi thấy cô ả thật tội nghiệp. Sao không tiếp tục mỉm cười và lấy lòng hắn nữa đi, thế nào đã bị hắn dọa cho sợ chết khiếp rồi à ?
Tôi đã nói hắn chỉ được vẻ bề ngoài thôi nhưng không một ai chịu tin tôi.
_Tôi không thích nhân viên dưới quyền lợi dụng chức quyền để tự tung tự tác và làm khó người khác. Tôi muốn cô quay trở lại bàn viết bản kiểm điểm, nếu cô còn tái phạm, cô sẽ không có lần sau.
Cô thư kí không nói được một lời nào. Cô ả mấp máy môi nói câu xin lỗi, sau đó nhanh chóng rút lui ra khỏi phòng.
Tôi tưởng cô ả sẽ tặng cho tôi một ánh mắt có thể giết người nhưng cô ả ngay cả nhìn tôi một cái cũng không có, hình như ánh mắt đáng sợ của hắn đã khiến cô ả không có dũng khí chọc giận hắn hơn nữa.
_Còn cô quay lại đây !
Tôi lững thững đi đến trước mặt hắn. Tôi chột dạ khi chỉ còn có một mình tôi và hắn ở trong phòng, hắn sẽ không làm gì tôi chứ ?
Mỗi một bước chân, tôi lại thấy con đường trước mặt như dài thêm, chân tôi mỏi mệt không muốn bước thêm nữa, tôi muốn dừng lại.
Hắn quan sát khuôn mặt và bước chân của tôi. Chắc hắn vui lắm vì có thể bắt nạt được một con bé như tôi.
Tên đáng ghét ! Đồ xấu xa !
_Cô muốn bị xa thải lắm sao mà lần nào gặp tôi, cô cũng nhắc lại câu này ?
_Tôi chỉ nhắc lại những gì mà anh muốn nói với tôi. Anh nên cảm ơn tôi vì không phải tốn nước bọt thông báo tin này với tôi mới phải.
_Cô nói gì ?
Hắn âm u nhìn tôi. Khuôn mặt của hắn đã bị giảm xuống còn mấy độ.
Hắn khiến trái tim nhỏ bé của tôi lại đập “thình thịch” trong lồng ngực. Tôi chỉ mong hắn nhanh chóng kết thúc kiểu tra tấn bằng tinh thần này ngay lập tức, chân tôi đang muốn chạy nhanh ra khỏi đây.
_Cô ấy nói rằng cô không biết phép tắc cư xử của một nhân viên mới đến có đúng không ?
_Anh gọi tôi quay trở lại đây chỉ để hỏi tôi câu này thôi sao ? Nếu anh muốn mắng tôi thì cứ việc, tôi không có gì để nói với anh cả.
_Cô chắc chứ ?
Tôi trừng mắt nhìn hắn. Dù tôi có giải thích liệu hắn có vì một con bé từng dám phạm lỗi tày trời với mình, hắn sẽ tin tưởng và trách mắng cô thư kí xinh đẹp và quyến rũ của hắn không, hay là hắn muốn mượn lý do này để chỉnh tôi thêm ? Tất cả những gì mà hắn và cô ta vừa nói với nhau chẳng qua hắn chỉ đang diễn cho tôi xem mà thôi.
Hắn đứng dậy.
Tôi hốt hoảng vội đi giật lùi. Tôi sợ hắn đánh tôi.
Không được ! Ngàn vạn lần không được ! Má trái của tôi vẫn còn đau nhức, nếu hắn mà lại đánh thêm một bạt tai nữa, tôi làm sao dám gặp ai.
Hu hu hu ! Xin người hãy cứu con ! Con biết con sai rồi ! Lẽ ra con không nên trêu vào một tên có tính cách lạnh lùng giống như ác quỷ thế này.
Hắn tiến một bước, tôi lùi một bước. Mặt tôi tái mét.
_Tôi..tôi xin lỗi anh được chưa ? Anh…anh có thể bỏ qua cho tôi được không ? Hiện giờ tôi rất đói, tôi phải đi ăn. Có gì chiều tôi quay lại, lúc đó anh hãy tiếp tục.
Tôi chỉ nói dối hắn thế thôi. Quay trở lại đây ư ? Không bao giờ ! Tôi chạy còn không kịp, tôi nào có lá gan to như thế.
Tôi cố lôi hết dũng khí và can đảm lúc nãy khi đối phó với bọn con gái và bọn con trai ở nhà vệ sinh ra để đối phó với hắn, nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Hắn không phải là người thường, hắn không có biểu hiện gì khác ngoài lạnh như băng, ngay cả cười một cái cũng không, tôi chưa từng gặp phải một con người nào lại đáng sợ như hắn.
Đến gần cánh cửa làm bằng thép không rỉ, một mặt tôi dùng hai tay lần mò nắm lấy khóa cửa, một mặt tôi gượng gạo cười lấy lòng hắn.
_Anh..anh chắc cũng đã đói rồi. Chúng…chúng ta nghỉ giải lao ở đây được không ?
Hắn không nói gì, hắn tiến về phía tôi đang đứng. Bước chân của hắn rất dài. Đếm bước chân của hắn, tôi thấy chỉ cần hai hay ba bước chân nữa thôi, hắn sẽ tiến gần đến bên cạnh tôi.
Không kịp suy nghĩ gì, tôi xoay khóa cửa, sau đó co giò bỏ chạy.
Tôi chạy trên hành lang với tốc độ nhanh nhất có thể, không kịp đi thang máy, tôi đành phải đi thang bộ.
Vốn đã mệt đến đi không nổi, lại bị một trận hoảng loạn tinh thần nên tôi không còn hơi sức đâu để leo cầu thang nữa.
Nhìn cầu thang dài hun hút và đen ngòm trước mặt, tôi thật sự rất muốn khóc thét.
Tự nhủ là mình hãy cố lên, tôi đành tiếp tục cố gắng bước xuống từng bậc cầu thang.
Lúc tôi xuống đến hàng lang của lầu tám. Trong khi tôi vừa vuốt ngực, vừa mỉm cười nhẹ nhõm khi quay lại không thấy hắn đuổi theo, hắn đã lù lù đứng ngay sau lưng tôi.
Lúc thấy hắn đứng ngay trước mặt mình khi quay đầu định bước xuống tiếp lầu thứ bảy, tôi đã thét lên kinh hoàng, chân tôi lùi hai bước. Hắn chẳng khác gì một bóng ma.
Hu hu hu ! Tôi đã làm gì hắn mà hắn nỡ lòng nào bám theo tôi như quỷ hút máu thế này !
Hắn đứng im nhìn tôi, sau đó đôi môi màu đỏ như son đầy quyến rũ và gợi cảm của hắn hé ra hai hàng răng sáng bóng ở bên trong.
_Cô đi theo tôi !
Tôi thật sự đã bị hắn dọa cho sợ đến nỗi cả cơ thể đều run kịch liệt. Chúa ơi ! Xin người một lần nữa hãy cứu con !
Nhìn vẻ mặt như sắp sửa chạy trốn của tôi, hắn lạnh lùng tuyên bố.
_Cô không chạy thoát được đâu. Tốt nhất cô nên nghe lời tôi đi thì hơn, tôi không muốn mạnh tay với cô.
_Anh…anh làm ơn buông tha cho tôi đi được không ? Cùng lắm thì tôi vái anh một cái là được chứ gì ? Anh là người đại lượng, anh không nên chấp một con bé không hiểu chuyện như tôi.
Hắn coi mấy lời nói của tôi giống như mấy lời thoại trên sân khấu.
_Cô nói đủ rồi chứ ? Nếu đủ rồi còn không mau đi theo tôi ?
Đi theo hắn sao ? Có chết tôi cũng nhất quyết không chịu đi. Nếu phải chọn cách chết ình, tôi muốn chết êm ái, tôi không muốn bị chết vì khổ hình.
Câu nói cửa miệng của tôi là “Tiết kiệm là quốc sách” còn bây giờ “chạy là thượng sách”.
Tôi nghĩ một người khi bị dồn vào đường cùng sẽ dốc toàn lực để bảo toàn mạng sống của mình. Tôi cũng đang bị cùng đường, nên không còn cách nào khác, tôi chạy bán sống bán chết, chạy nhanh nhất có thể.
Vừa chạy xuống cầu thang, tôi vừa mếu, vừa gào thét trong thầm lặng.
“Tạm biệt công việc yêu thích ! Tạm biệt tiền lương rủng rỉnh đầy túi ! Tạm biệt tiền thưởng mấy triệu ! Tạm biệt ước mơ mua xe, mua nhà ! Tạm biệt cuộc đời tươi đẹp ! Tạm biệt những người bạn thân yêu !”
Cứ mỗi một bậc thang mà tôi bước xuống, tôi lại nói một câu tạm biệt.
Đến khi tôi chạy bộ xuống lầu sáu, tôi ngồi bệt xuống hành lang, đầu dựa vào bờ tường, tôi thở hổn hển.
Đáng chết ! Hắn không biết là tôi sợ hắn lắm hay sao, mà lần nào hắn cũng xuất hiện trước mặt tôi giống như một bóng ma.
Ngồi nghỉ ngơi một lúc, tôi thẳng tiến đến phòng nhân sự nơi tôi đã làm việc ba năm. Lúc này, tôi muốn trút hết tất cả bao nhiêu u uất mà tôi đã phải chịu đựng từ sáng nay đến giờ lên đầu mấy người bạn trong tổ công tác.
Hừ ! Họ dám bỏ rơi tôi ! Dám để tôi qua đêm tại nhà hắn !
Hu hu hu ! Nhớ lại khuôn mặt của hắn lúc nãy, tôi lại muốn gào thét.
Không được ! Nếu tôi còn tiếp tục chịu đựng, tôi sẽ hóa điên lên mà chết. Tôi cần phải xả ra, tôi không nên tiếp tục hành hạ bản thân mình nữa.
Nói là làm, tôi hầm hầm mở cánh cửa gỗ.
Mọi người trong phòng còn đang mải nói chuyện nên không chú ý đến sự xuất hiện của tôi.
Tôi quăng túi sách hình chữ nhật lên bàn, sắn tay áo lên đến khủy tay, tôi hung hăng bước lại gần họ.
Chân đặt lên ghế, tay chống vào sườn, tôi quát.
_Mọi người vui quá nhỉ ? Có thể cho tôi tham gia được không ?
Thấy tôi, đầu tiên họ ngạc nhiên mở to mắt nhìn tôi, sau đó tất cả ùa lên vây kín lấy tôi.
_Thế nào, đêm qua ngủ có ngon không ?
_Người đàn ông đêm hôm qua đưa cô về là ai thế ?
_Người đó có phải là bạn trai của cô không ?
Mỗi người một câu hỏi, họ tranh nhau nêu lên thắc mắc của mình.
Tôi tức muốn điên lên. Tại sao họ không hỏi tôi đã phải sống như thế nào, bị hành hạ ra sao ? Tại sao họ chỉ quan tâm đến việc anh ta là ai, anh ta đang làm gì và đang ở đâu ? Việc anh ta có là bạn trai của tôi không thì có liên quan gì đến họ ? Chẳng lẽ họ nghĩ tôi có thể thích và yêu một người đáng sợ, suốt ngày mặc đồ đen và lạnh lùng như hắn sao ?
Tuyết Ngân lôi giật tôi ra một góc. Cô nàng thỏ thẻ.
_Bà nói cho tôi biết đi anh chàng đẹp trai tối hôm qua đưa bà về nhà là ai ? Giữa bà và anh ta không xảy ra chuyện gì chứ ?
Tôi chưa kịp nói câu gì, Tuyết Ngân lại tiếp tục.
_Bà ghê thật. Tôi cứ tưởng bà là người chỉ thích tiền, chứ không thích có người yêu. Thế mà nay, người yêu của bà chẳng những đẹp trai lại rất giàu có.
Nỗi oan của tôi chẳng khác gì Quan âm Thị kính. Tôi nào có may mắn, và được hưởng phước giống như Tuyết Ngân và mọi người ở đây đã đoán. Hắn là ông chủ của tôi, là kẻ thù của tôi.
Mọi người vểnh tai lên để nghe tôi và Tuyết Ngân nói chuyện với nhau. Nhìn họ, tôi lại không nhịn được cười. Cục tức trong tôi đã giảm được một nửa. Họ không phải người xấu, có lẽ họ mang tôi lên xe của hắn cũng là do họ bị bắt buộc. Hắn là một kẻ đáng sợ, mệnh lệnh của hắn không ai là người có lá gan dám cãi lại. Ngay một kẻ táo tợn như tôi, cũng không thể phản kháng lại, nói gì họ.
Tôi không trả lời bất cứ câu nào, tôi chìm đắm vào trong suy tư của bản thân. Tôi không biết mình nên làm gì bây giờ. Nếu tôi bỏ việc ngay ngày hôm nay, không hiểu hắn có để cho tôi yên không ?
Tôi nghĩ một người bận rộn, và có một núi công việc cần phải giải quyết như hắn, đâu có thời gian rảnh dỗi để quan tâm đến một con bé xa lạ như tôi. Nghĩ đến đây, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Đúng, tôi chỉ biết tự hù dọa chính mình. Sống và làm việc trong địa bàn của hắn, tôi mới sợ, còn khi tôi đã xõa cánh bay, tôi còn phải sợ gì nữa.
Lòng đã quyết, tôi cao hứng bảo mọi người trong phòng.
_Mọi người có ai muốn đi cùng tôi xuống canteen ăn cơm và uống cà phê không ?
Nếu phải là khi khác, thế nào họ cũng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ và khuôn mặt ngốc lăng vì không dám tin. Nhưng biểu hiện vào tối hôm qua của tôi, và họ còn muốn hỏi tôi về hắn, nên họ vội vàng đáp ứng yêu cầu của tôi. Tôi đoán nếu tôi bảo họ trả tiền bữa ăn trưa cho tôi, họ cũng sẽ trả.
Ha ha ha ! Không ngờ cũng có lúc nhờ hắn, tôi được hưởng lợi.
Tuyết Ngân bám tôi không rời, cô nàng là một người thích đi nghe ngóng chuyện của thiên hạ. Tin tôi có bạn trai siêu đẹp trai và siêu anh tuấn, hơn nữa lại giàu có, nên cô nàng làm sao có thể bỏ qua.
Tôi sợ nếu tôi nói sự thật cho cô nàng biết, cô nàng sẽ hét ầm lên, sau đó bàn tay giống như búp măng của cô nàng sẽ liên tiếp bấm trên bàn phím điện thoại, và chỉ hai phút sau tin tức nóng hổi của tôi sẽ được lan truyền khắp công ty. Nhờ có cô bạn thân giống như phát thanh viên này, tôi sẽ nhanh chóng trở nên nổi tiếng mà không cần phải mất phí quảng cáo.
Nếu tôi là một người ham giàu và ưa sĩ diện, tôi sẽ làm ngay một cái lễ thật lớn để cảm tạ Tuyết Ngân. Nhưng đáng tiếc tôi là người ghét nhất scandal, và ghét nhất việc người khác chỉ trỏ nói xấu sau lưng mình.
Tính tôi ưa thẳng thắn, tôi luôn là người có gì nói nấy, luôn thích giải quyết hết tất cả mọi khúc mắc và hiểu lầm với người khác ngay khi có thể. Còn nếu không, tôi sẽ bỏ trốn giống như cách tôi đang làm với hắn.
Nhà ăn tập thể của công ty hay còn gọi là canteen cho ngắn ngọn nằm ở lầu bốn. Tôi thường xuyên xuống đây ăn cơm trưa và uống cà phê nên nơi này với tôi không hề xa lạ.
Canteen rất rộng. Nơi đây giống như một căn phòng có thể chứa được cả một trung đoàn. Công ty có hơn 5,000 nghìn người, nên bếp ăn tập thể phải lớn mới phục vụ đủ nhu cầu cho từng ngần ấy con người.
Mỗi lần đến đây, tôi đều chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, gần chỗ có nhiều cây cảnh. Tôi thích ngắm nhìn mây trời, thích được hít thở không khí trong lành và tươi mát của cây xanh và hoa cỏ. Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo nên yêu khung cảnh giản dị và mộc mạc, yêu thích mùi nhàn nhạt của những gốc rạ, yêu thích nghe tiếng kêu của côn trùng mỗi khi sắp có mưa bão.
Mới lên thành phố được hai ngày, tôi đã nhớ bọn trẻ và mọi người ở trại trẻ mồ côi. Không hiểu giờ này bọn trẻ và các sơ đã ăn uống gì chưa hay là họ vẫn còn đang nấu nướng và dọn dẹp ?
Phục vụ cho hơn 50 đứa trẻ không phải là một công việc dễ dàng, nhất là khi khẩu phần ăn của từng đứa lại khác nhau. Mỗi khi chúng ốm đau, và kêu khóc, các sơ rất vất vả.
Tôi ngồi lặng trên ghế, mắt hướng về xa xăm. Tôi đang hồi tưởng lại kí ức tươi đẹp của mình.
_Gọi thức ăn và đồ uống đi chứ mọi người ?
Trung Kiên nhắc nhở.
Tôi giật mình thoát khỏi dòng suy tưởng. Quá khứ và hiện tại luôn được gắn kết bởi một sợi dây vô hình. Dù tôi chưa từng làm sai chuyện gì, nhưng những nỗi khổ mà tôi đã trải qua, không phải ai cũng có thể hiểu và chia sẻ được.