Bạn đang đọc Giấc Mơ Ngọt Ngào – Chương 21: Khoảnh Khắc Cuối :..
Nó khuỵ xuống, không còn biết gì nữa. không thể nàosao nó lại bị ung thư máu chứ? Sao có thể chứ? sao ông trời lại đối xử như vậy với nó chứ? Nó mới 17 tuổi thôi mà. Sao bất công vậy chứ ? Vậy là nó sắp chết rồi. tự nhiên sao nó lại sợ chết vậy chứ ? Nó sợ sẽ không còn nhìn thấy hắn nữa. nó sợ sẽ không còn nghe giọng hắn nói nữa, nó sợ sẽ rời xa tất cả, sẽ bỏ lại tất cả ở cái tuổi 17 thật trớ trêu.
Vậy là nó không còn nhiều thời gian nữa rồi. phải tranh thủ thôi. Nó sắp tập hồ sơ lại ngay ngắn rồi để lại chổ cũ. Nó bước ra khỏi bệnh viện và tận hưởng mọi thứ trong khoảng thời gian còn lại. trong đó bệnh án ghi nó có thể sống tối đa là 20 ngày nữa. sao ngắn vậy? bao nhiêu đó liệu có đủ cho nó thực hiện biết bao nhiều điều mà nó mún làm. Việc đầu tiên là đến ngân hàng.
Nó chuyển toàn bộ số tiền 30 tỉ VND cho quỹ người nghèo, người già, người tàn tật, trẻ em mồ côi và quỹ vay vốn cho sinh viên. Số tiền ba mươi tỉ quá lớn đối với một số người nhưng đối với nó thì chẳng là gì cả. trước kia nó định dùng số tiến nó mua cổ phiếu hay đầu tư chứng khoán gì đó, nhưng bây giờ thì không kịp nữa rồi. Nó mua rất nhiều bánh kẹo phân phát ấy đứa trẻ đường phố.
Hai ngày sau nó đi học lại. vừa thấy nó con Chi chạy tới lo lắng hỏi.
– Mày đi đâu mà nghĩ hai bữa luôn vậy? làm tao lo muốn chết, nhìn mày xanh quá, mày bị gì vậy hả?
– Có gì đâu, tại tao làm biếng nên nghỉ học. hihi, không thấy tao khoẻ như trâu hả?
– Mày tối ngày cứ giỡn, nhìn mày xanh thiệt đó. Lát xuống căn tin gặp anh Vũ đi, ảnh lo ày lắm á
– Biết rồi.khổ lắm..nói mãi..
Cúi cùng thì cũng ra chơi. Kì này thì con Chi kéo nó đi chứ không như hồi trước nữa.
– Ê nhóc, hổm rài làm gì mà nghỉ học hả? có bị bệnh không vậy, nhìn em xanh quá, ngồi xuống đây nhanh đi.
– Nói từ từ cắn lưỡi bây giờ – nó trêu
– Tại sao hổm nay nghỉ học ? – Thiên Vũ nghiêm túc.
– Tại em bị bệnh
– Bệnh gì ? – cả hai ngừơi đồng thanh
– Bệnhlàm biếng
– Con quỷ/con nhóc này – hai cái cốc vào đầu nó
– Oái đau, mai mốt tui chết là hai người không có cơ hội quýnh tui như vậy nữa đâu.
– Con này nói năng kiểu gì vậy hả?
– Đùa ấy mà
– Đùa gì kì vậy?
– Thôi mà thôi mà, đừng tra tấn em nữa, hai anh chị cho em ăn đi, đói quá hà
– Ba bánh mì đi dì ơi – Vũ gọi với vào trong quán.
Cả ba cắm cúi ăn thì tự nhiên nó thấy miếng bánh mì nó đỏ đỏ.
– Ủa, tao nhớ ăn bánh mì đâu có tương ớt đâu sao nó đỏ mậy ? Cái này hình như làTrời ơi !
– Trời ơi ! Mày bị chảy máu cam mà còn giỡn được nữa hả, khăn giấy, lấy em bịch khăn giấy coi – Chi quýnh quáng lên
– Từ từ thôi, mày làm gì như tao sắp chết vậy?
– Cái con này, nãy giờ nói chuyện gì đâu không hà. – Chi vừa nói vừa đè ngửa nó ra đằng sau, chậm khăn giấy vô mũi nó
– Thiên, em bị gì vậy, từ trước tới giờ em có bị chảy máu cam đâu ?
– chắc tại hổm nay em ăn mì tôm nên nóng ấy mà.
– Em thiệt là
– Có gì đâu – nó nhăn mặt, chợt thấy hắn ngồi bên kia đang nhìn nó, thấy nó nhìn hắn quay nhanh mặt qua chỗ khác, nó cũng quay đi, thấy nhói nhói trong lòng. Như có cái gì đó vô hình lại vừa đi ngang qua vô tình chạm vào vết thương lòng mà nó đã cất giấu bấy lâu nay. Hơi đau một tí.
Ra về nó đi lang thang trên đường. nó không về thẳng nhà mà đi loanh quanh. Trời xui đất kiến sao mà nó lại đi tới nhà của hắn
hắn đã bước vào trong nhà rồi. căn nhà này có biết bao kỉ niệm đẹp với nó, giờ nó chỉ dám đứng ngoài mà nhìn vào trong.
Lát sau nó về nhà.
Ba ngày rồi kể từ khi nó đi học lại. tự nhiên bây giờ nó chăm học ghê gớm lắm, chăm nghe giảng, chăm chép bài, chăm làm bài và hay phát biểu ý kiến. còn một ít thời gian còn lại nó mới biết nó đã bỏ phí những gì, bây giờ nó ước gì không phải chết, nó sẽ học thật chăm chỉ, sẽ làm hết tất cả bài tập, nhưng nó không thể, nó sắp chết rồi. giờ ra chơi thì cả trường xôn xao, nghe đâu có mấy ông gì chức tước lớn lắm, ghé thăm trường. loa phát thanh ủa trường réo lên: Ban giám hiệu trường mời em Trịnh Vĩ Thiên Thiên lớp 11A đến hội trường có việc.
– Ê, cô kêu mày kìa! Có chuyện gì vậy?
– Sao tao biết được, không lẽ đuổi học tao hả ta?
– Khùng, mày nghỉ có mấy bữa mà đuổi gì. Thôi lên đi. Đi luôn không anh Vũ ?
– Đi chứ
Nó đến hội trường, thấy ba ông mặc véc sang trọng đang ngồi trên ghế. Có cả hắn ở đó. Hắn đang nói chuyện với mấy ổng. cậu chủ có khác.
– Cháu Thiên đến rồi ạ! – cô hiệu trưởng để tay lên vai nó trấn an
– Chuyện gì vậy cô ? – nó hỏi nhỏ
– Cô cũng không biết, họ đòi gặp em cho bằng được.
Mấy ông khách thấy nó rồi đứng dậy, từng ông một bắt tay nó làm nó không hiểu gì hết.
– Chào cháu ! Cháu là Trịnh Vĩ Thiên Thiên ?
– Dạ, là cháu ạ
– Hôm nay ta đến đây để cảm ơn cháu?
– Hả? cám ơn cháu á?
– Cô hiệu trưởng cho tôi mượn cái micro
– Đây ạ
– Chào quý thầy cô và toàn thể các em học sinh có mặt ở đây – ông ta dõng dạc – hôm nay, chúng tôi đại diện cho quỹ vì người nghèo, quỹ người khuyết tật, người già và trẻ em mồ côi, đến đây để gởi lời cám ơn chân thành đến em Trịnh Vĩ Thiên Thiên, em đã đóng góp một số tiền lớn cho quỹ của chúng tôi và chúng tôi xin thay mặt những người tiếp nhận, cám ơn em rất nhiều. chúng tôi xin đảm bảo rằng số tiền đó sẽ đến tay những người mà em yêu cầu.
– Ơ em làm cô ngạc nhiên quá, em làm rất tốt Thiên ạ, cô rất tự hào về em – cô hiệu trưởng khen nó. Nghe như nịnh vậy.
– Dạ em không biết là mấy chú này sẽ đến đây
– Mày ghê nha, được mấy ông cấp cao đến cảm ơn luôn hén – Con Chi khìu nó
– Suỵt – nó đưa ngón tay lên – dạ thật sự thì không có gì đâu ạ, chỉ là cháu muốn giúp vậy thôi, nhờ các chú chuyển cho họ giùm, cháu cảm ơn.
– Tất nhiên rồi, cháu quả là một tiểu thư tốt bụng.
– – nó định nói là mình không phải là tiểu thư nhưng tự nhiên nó thấy khó chịu, nó thấy chóng mặt lẫn đau đầu nữamọi thứ đã bắt đầu quay cuồng lên trong tâm trí của nó.. dường như dường như..
– Thưa ông vậy cháu Thiên đã đóng góp bao nhiêu mà khiến ông phải đến tận đây để cám ơn ạ! – cô hiệu trưởng lịch sự
– À, số tiền rất lớn, chưa có một cô bé nào ở độ tuổi này mà góp nhiều như vậy. số tiền 30 tỉ việt nam đồng
– Cái gì ??? – Không chỉ bà cô mà cả trường điều ngạc nhiên, không ngờ nó lại có nhiều tiền đến vậy. từ trước tới giờ nó không đua đòi gì, kể cả điện thoại nó còn không có nên cứ tưởng nó là hạng xoàn, không ngờ
Hắn biết vềsố tiền đó rồi nhưng hắn đang ngạc nhiên là tại sao nó lại quyên góp hết như vậy ? Hắn đang phân vân không hiểu thì nghe Chi hét toáng lên
– Thiên, mày sao vậy, mày sao vậy hả? khăn giấy, ai có khăn giấy, nhanh lên, đưa nó tới bệnh viện nhanh lên . Nó đã ngất xỉu và bất tỉnh trước mặt mọi người.. và ngay trước mặt hắn