Đọc truyện Giấc Mơ Nào Có Anh! – Chương 56: Ra mắt nhạc phụ 2
Ngày hôm này đúng là một ngày thật kỳ lạ. Không cần đồng hồ báo thức, không cần ánh sáng chiếu qua khung của sổ, không cần tiếng động huyên náo bên ngoài, cô gái tên An đã dậy từ tơ mơ tờ mờ. Vắt cái thân hình khổng lồ của tên bành trướng sang một bên, An ngồi dậy mặc quần áo và chuẩn bị công việc “ra mắt nhạc phụ“. Chưa mặc xong cái quần, nó đã bị tên nào đó lôi mạnh về phía đằng sau kèm theo cái giọng ngái ngủ:
– Bà xã, hôm qua anh nhớ em có ăn linh tinh cái gì đâu sao hôm nay dậy sớm vậy.
– Anh bỏ ra, em phải chuẩn bị quần áo các thứ liền đây. Không tý nữa hồi hộp quá em không làm được.
Ai đó nghe thấy thế liền tỉnh ngủ hẳn:
– Con xin bà, bây giờ mới là hơn 4 giờ sáng. Bà không thương con thì thương cái thân bà một cái.
Nghe thấy thằng cha bên cạnh nói thế, bực mình An ngồi dậy dợm bước đi. Chưa kịp đi thì nó lại bị kéo lại với cái giọng sến súa:
– Bà xã, em quên một chuyện.
– Chuyện gì.
– Tập thể dục buổi sáng.
– Em có ư. Em không có thói quen tập thể dục buổi sáng.
Chưa để cô gái đối diện nói hết câu, ai đó đã ép người An xuống, cởi từng chiếc cúc trên người nó ra rồi leo lẻo:
– Thế để anh tạo cho em thói quen này vậy.
Ai đó thầm than trời mà khóc không ra nước mắt….
……
Hơn 9 giờ sáng…đúng…là hơn 9 giờ sáng An mới tỉnh dậy. Người con bé đau ê ẩm, thầm trách cái tên bố lái đã dám lừa nó. Ngước lên nhìn đồng hồ nó mới tá hoả. Oimeoi, con bé vội vàng đứng dậy thay quần áo và chạy một mạch xuống nhà.
Hít….hít…thơm quá… Đập vào mắt An bây giờ là bao nhiêu đồ ăn trên bàn. Nó ngồi xuống và nếm thử, ầy, sao ngon thế. Liếc nhìn tên bên cạnh, lúc bấy giờ An mới hỏi:
– Là anh làm…
– Đúng.
– Tại sao làm nhiều thế.
– Biết em mệt nên anh chiều em còn gì.
Ặc, cái tên bố lái này. Dám chơi chữ với nó à. Tốt đấy, nó không thèm đôi co với người bên cạnh mà chú tâm vào ăn.
Sau khi hai đứa ăn xong và cùng nhau cất dọn, hai con người cứ thế rồi kéo nhau trở về Hà Nội. Suốt cả dọc đường đi An chẳng nói chẳng rằng câu nào. Đức Minh cũng hiểu nên không ai nói năng gì, cậu nhóc bật nhạc trong xe lên cho đỡ căng thẳng. An thì chẳng còn tâm chí đâu mà nghe, nó cứ quay mặt ra đường mà suy nghĩ, cây cối cứ ở lại phía sau nó, tất cả như muốn nói cho nó biết rằng đường đi đã được rút ngắn hơn rất nhiều.
Sau một hồi đi vào thành phố, chiếc xe dừng lại ở một ngôi mà khá cổ kính và tôn nghiêm. Nó không xa hoa cầu kì mà ngược lại những đường nét của nó tôn lên sự thẩm mĩ của người chủ nhà bên trong.
Ba của Đức Minh là một tổng giám đốc nhưng tính vô cùng giản dị, ông không chọn những ngôi nhà cao cấp, đời sống tốt mà sống một cuộc sống giản đơn, không quá khép mình và gò bó. Bất chợt An thấy ba của Minh rất giống người nào đó nhưng nhất thời không nhận ra là ai cả.
Cứ đứng như phỗng trước cổng, mãi đến khi Minh vỗ vai thì An mới sực tỉnh. Hai đứa cùng nhau đi vào bên trong, lòng An bây giờ đang là đỉnh điểm của sự lo lắng. Chưa bao giờ nó thấy mình căng thẳng như vậy. Và rồi cái gì đến cũng đến.
Nó và Minh bước vào, trước mắt nó là một người đàn ông trung niên đang ngả người về phía ghế sô pha và đọc báo. Ông có khuôn mặt chữ điền, nghiêm nghị và cũng dày dạn sương gió. Thấy có người vào, ông ngước đầu lên nhìn Minh và đứa đứng bên cạnh. Mắt của ông dừng trên người An tầm 1 phút, không có phản ứng gì rồi mới rời đi.
An vội vàng chào hỏi, không ngờ ba Minh cũng ừ lại một tiếng. Con bé sướng điên, hai đứa cùng nhau ngồi xuống ghế. Lúc này ba Minh mới bỏ tờ báo xuống bàn. Mở bộ ấm chén ra và bắt đầu giót nước như một điều tất nhiên khi khách đến chơi nhà.
Không khí trầm mặc bao chùm, lúc này Đức Minh mới lên tiếng:
– Con đem cô ấy đến đây để giới thiệu với ba.
Người đối diện không phản ứng gì và rồi Đức Minh lại nói tiếp:
– Cô ấy là con của chú Trung.
Vẫn không có phảm ứng gì, đến bây giờ An mới mở lời:
– Thưa chú, cháu biết ba cháu đã làm một việc rất có lỗi với bác. Hôm nay cháu tới cháu biết sẽ không thể nào khiến bác nguôi ngoai được. Nhưng cháu vẫn đến vì trước khi ba cháu mất đã để lại cái này.
Nói xong, An rút chiếc hộp ba để lại ra rồi chìa hai tay đưa về phía trước. Ai đó nhận lấy rồi mở ra. An có thể nhận ra sự căng thẳng của người đối diện khi mở chiếc hộp. Trán của người đó đã có mấy vạch dọc xuống. Đang định nói thì người đối diện đã đứng lên và đi thẳng lên tầng, cầm trên tay ông vẫn là chiếc hộp gỗ đó.
An và Minh nhìn nhau không biết nên làm gì thì một tiếng nói được phát ra từ phía cầu thang:
– Hai đứa ở lại ăn cơm với ba.
Bốn mắt nhìn nhau, không biết nên vui hay nên buồn đây. Những điều bất ngờ thường xuất hiện những khi người ta không ngờ tới nhất. Và trong trường hợp này cũng vậy.