Đọc truyện Giấc Mơ Dài – Chương 9: Cáo Đen
Trong không gian vẫn phảng phất hơi thở lạnh lẽo của màn đêm còn Mặt Trời thì như đứa tự kỉ lẩn khuất sau một dặng mây hồng,đâu đó vẫn còn chút u ám của bầu trời đêm đêm đang dần thu về phía nửa kia bán cầu.
Hắn hít sâu một hơi cảm nhận cái lạnh khi mà những giọt sương ngấm vào thân thể,thật hiếm hoi mới có dịp dậy sớm thì chẳng lí gì lại không dành chút thời gian tận hưởng sự yên bình hiếm hoi trước khi bị giam cầm trong lớp học.
Thật là lạ khi đến thời điểm nào đó con người lại cảm thấy cái lạnh lẽo đến tàn khốc lại thân thuộc hơn ánh dương ấm áp,đó là lúc ta ngừng tự nuông chiều bản thân mà thay vào đó là chạm vào những khắc nghiệt tận cùng để nhắc bản thân rằng mình đang sống.
Dừng trước một tiệm bán đồ ăn sáng hắn tự hỏi đã bao lâu rồi chưa ăn qua một cái bánh mì,mọi thứ diễn ra quá nhanh tới mức hắn gần như quên đi việc tận hưởng những thú vui nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Cách đây rất lâu,khi đó mong muốn của hắn chẳng phải đã từng chỉ đơn giản là một cái bánh mì trứng nóng hổi vào mỗi buổi sáng?
Hắn khệnh khạng bước vào lớp trên tay là chiếc bánh mì cắn dở,tay còn lại thì cầm cái thẻ học sinh vừa tháo từ trên cổ xuống sau khi đã thành công qua mắt lão bảo vệ khó tính.Hắn có chút bất ngờ khi nghĩ rằng bản thân đã tới rất sớm,bởi lúc này đây tại lớp đã có hơn hai chục mạng đang ngồi túm năm tụm ba chụm đầu vào nhau chép bài như điên.
An Thùy mỉm cười khi thấy hắn ngán ngẩm gục mặt xuống bàn:
– Hôm nay đến sớm quá ha!
– Thì ba năm học cũng nên tử tế một buổi chứ.
– Hì hì,mà cậu soạn văn chưa?
– Ra thế…
Giờ hắn đã hiểu tại sao cái đám lười chảy thây này đột nhiên trở nên tự giác như vậy,hàng chục nam thanh nữ tú không hẹn mà đồng thời cặm cụi múa bút thành văn,nếu nhìn vào và nói đây không phải lớp đầu của trường thì chỉ có chó mới tin.
– Soạn siếc gì,cuối năm cũng cho lên lớp hết thôi.
– Tý cô kiểm tra không có bài soạn là bị mắng đấy!
– Cho mắng.
– Ghi sổ đầu bài!
– Ghi thoải mái.
– Bị thầy chủ nhiệm mời phụ huynh,viết bản kiểm điểm,phê bình trước toàn trường,bị phạt dọn vệ sinh hai tuần,bị soạn lại bài đó 10 lần…
Hắn giơ tay đầu hàng:
– Thôi được rồi,đưa mượn vở soạn nào.
– Đây!Hi hi
An Thùy cười mãn nguyện đưa hắn cuốn vở hồng xinh xắn.Chữ nhỏ rất đẹp,trình bày lại ngay ngắn gọn gàng nên không mất nhiều thời gian hắn đã tìm được bài soạn ngày hôm nay.
– Người xinh chữ cũng đẹp nhỉ!
An Thùy bĩu môi:
“
– chép cho nhanh đi, nịnh không giúp đủ bài được đâu.
– Ta không biết nịnh đâu.Nét chữ nết người,nhìn vào cái chữ cũng đủ biết vận mệnh hoạ phúc của một con người.
Nếu gặp người khác thì nhất định sẽ cười khẩy bảo hắn lảm nhảm y như mấy lão già lẩm cẩm hay ngồi bắn thuốc lào tại mấy quán nước nhưng An Thùy bình sinh đã nhẹ dạ cả tin nên lập tức trợn tròn mắt đầy kinh ngạc:
– Thật sao?
Hắn liền chỉ vào bài soạn của An Thuỳ:
– Nét chữ cậu thanh mảnh nhưng không hời hợt,dùng lực vừa phải cho thấy cậu là người rất tinh tế,luôn tập trung tinh thần vào việc đang làm.Từng chữ ngay ngắn gọn gàng nhưng ở cuối mỗi dòng nét chữ bay bổng chứng tỏ cậu có tâm hồn mơ mộng,dễ buông lỏng.Nhìn cách dùng từ nước đôi là biết cậu ngại phán xét và sợ làm mất lòng người khác,thậm chí một số đoạn yêu cầu phê phán nhân vật cậu còn chép lại y nguyên mục Kết luận.
An Thuỳ nghe vậy thì khẽ cắn môi,lo lắng hỏi:
– Như vậy là tốt hay xấu?
Hắn nhún vai:
– Mỗi người có một vận mệnh riêng,mỗi vận mệnh lại có một thước đo tốt –xấu riêng.Dù sao thì cậu vẫn tử tế hơn khối người trong cái trường này.
An Thùy chớp chớp mắt ngạc nhiên hỏi:
– Ai cơ?
– Thì cái kẻ suốt ngày ghi mấy cái chữ xấu như ma làm rồi bắt học sinh chép ấy.Thử hỏi photo vài cái đề thì tốn bao nhiêu tiền?Đã vậy còn hay táng cái thước ầm ầm lên bảng làm ta nhức hết cả đầu!
An Thùy cười híp cả mắt,cặp kính theo cơ thể run rẩy lệch hẳn đi và còn vài bộ phận khác cũng lay động dữ dội nửa nhưng để đảm bảo thuần phong mĩ tục thì hắn sẽ làm như không để ý đến:
– Nhìn cậu không giống kẻ ngồi lê đôi mách đâu.
– Đó là sự thật,An Thùy ạ.Sự thật là chúng ta sẽ phải chịu đựng lão khùng đó thêm ba năm nữa và mỗi lần cái thước đó gõ lên bảng là cái tần số chết tiệt đó lại khiến ta muốn phát bệnh…
Hắn bỗng khựng lại rồi từ từ quay ra sau nở một nụ cười giả tạo nhất trên đời:
– Chào thầy.
Thiên dành nguyên một đêm trằn trọc thao thức đến độ hai mắt thâm quầng như một con gấu trúc bị suy dinh dưỡng nhưng vẫn rất lạnh lùng nhìn xuống hắn rồi nói bằng giọng nghiêm túc chưa từng có:
– Đi với tôi.
An Thùy hai tay bịt miệng kinh hãi nhìn hắn lẽo đẽo theo sau thầy giáo ra khỏi lớp học.
– Ngồi đi.
Hắn cười nhạt:
– Chỉ là nói vui thôi mà,đôi khi đang vu vơ thì…trúng ai đó.Thầy biết đấy,đôi khi…
Thiên gằn từng chữ:
– Ngồi xuống!
Hắn câm nín ngồi xuống cái ghế gỗ bên cạnh chiếc bàn bẩn thỉu kê ngoài phòng giáo viên,chưa kịp tự hỏi tội nói xấu giáo viên bị phạt ra sao thì Thiên đã đập ra trước mặt hắn một cuốn vở kẹp trong đó là tờ đề với đầy những số và một cây bút.
– Cậu để trắng một bài kiểm tra đúng không?Đề này cũng chỉ tương tự như đề hôm qua thôi,làm nhanh đi để tôi còn nộp cho nhà trường.
Hắn thở phào cầm lấy bút,còn tưởng lão cay cú định sống mái với hắn một phen chứ.Đúng là hoạ từ cái miệng mà ra,sau này muốn nói xấu ai tốt nhất nên để tầm của radar ra xa một chút.
– Câu 1 là câu dễ nhất,đừng để mất điểm.
Hắn chép miệng,dặn dò cẩn thận như vậy là nghĩ ta bị ngu sao?Dù là học sinh tiểu học cũng hiểu câu 1 là câu cho điểm,đừng có nghĩ bỏ giấy trắng vài bài thì có nghĩa là ta bị thiểu năng!
Hắn nhíu mày ngẫm nghĩ một lát sau đó cầm bút lên viết liền một mạch,nét chữ đậm nhưng sắc bén,từng nét viết ra thận trọng và quyết đoán không giống với phong thái của một cậu học sinh đang trong độ tuổi ăn chơi nhảy múa.
– Cậu làm được còn gì,tại sao hôm qua lại để giấy trắng?
– Hôm qua học tủ nhầm đề thưa thầy.
– Chứ không phải làm anh hùng cứu mĩ nhân,nhắc bài cho nguyên một đám con gái xung quanh à?
Hắn thoáng dừng bút,khoé miệng hơi cong lên:
– Giờ mới biết thầy là người thích đùa.
Thiên dùng ngón tay chỉnh lại gọng kính,nghiêm khắc nói:
– Tôi chuyển chỗ là để cậu học hành tử tế,không phải để yêu đương!80 % mối tình thời học sinh đều tan vỡ,điều này không cần tôi phải dạy cậu chứ?
– Vậy thầy đang nghĩ là em gạ tình bạn học bằng cách nhắc bài?
– “Đừng oang oang cái mồm lên thế,cậu đang ở trước phòng giáo viên đấy!
– Giúp đỡ người khác là một hành vi mang tính bản năng,cũng giống như thấp máu là Tốc Biến,Lee Sin bắn Sóng Âm trúng là phải Vô Ảnh Cước,không hề có tình cảm gái trai ở đây.
– Ít ra Lee Sin còn có thể phá đội hình địch,còn anh giúp bạn thế là giết bạn đấy có biết không!?
– Chắc gì đã phá đội hình hay lại lao vào chết thẳng cẳng, khi xem highlight thì ông nào cũng mõm xong vào đánh thì như thằng khuyết tật não.Đời cũng vậy thôi,giết bạn để thấy nó hồi sinh còn hơn trơ mắt nhìn nó ngụp lặn mãi trong một đống phân.
Thiên không phải loại thích cãi lí,gã “ầm” một tiếng vỗ mạnh lên bàn rồi đứng phắt dậy mặt đỏ gay:
– Cậu đứng dậy ngay cho tôi!
Ông bảo vệ đang ngồi trước cửa phòng bắn bi thuốc lào,thấy thầy Thiên hùng hổ bước tới thì ném vội ống điếu vào trong nhà đánh “cốp” một tiếng kéo theo một loạt thanh âm chén bát vỡ rồi đon đả bước tới trước mặt Thiên nở nụ cười khoe ra cặp răng ố vàng:
– Cậu Thiên định ra ngoài à?
Nhưng Thiên giống như không nhìn thấy lão trực tiếp đẩy tung cổng trường bước ra,lẽo đẽo theo sau là một thằng học sinh mặt mày chán nản như vừa được cấp bằng tốt nghiệp sớm.
– Mẹ nó đang dở hơi thuốc lào!
Lão bảo vệ vừa làu bàu vừa cau có dõi theo bóng dáng xa dần của hai thầy trò.
………………………..
– Đm lão khoan hãy bay lên!
Lee Sin không một giây ngập ngừng Vô Ảnh Cước vào ADcarry Vayne team địch.Ngay lập tức Morgana dễ dàng quăng trói trúng vào đường bay của Lee Sin và để chắc ăn cô ta dùng đến cả chiêu cuối Trói Hồn.Cùng thời điểm đó team địch cũng không kiêng nể gì dồn toàn bộ sát thương lên người Lee Sin ý định làm bốc hơi kẻ dám liều lĩnh tách ra khỏi đội hình.
Lee Sin trong tình trạng hấp hối bất ngờ kích hoạt Khăn Giải Thuật phá giải hiệu ứng choáng gây ra bởi chiêu cuối của Morgana sau đấy nhanh như chớp cắm mắt Hộ Thể lên sát người Vayne rồi combo Tốc Biến+Nộ Long Cước đá cô ả bay về phía đồng đội.
– Cái đệt!
Hắn liều mình sử dụng Dịch Chuyển Cổ Học thu hẹp khoảng cách với Vayne rồi sử dụng bộ skill linh động của mình bắn tới tấp vào mặt cô nàng.Đương nhiên team bạn không đời nào để hắn dễ dàng hành động như vậy,Kha’Zic không quên bản thân là một sát thủ lập tức dùng chiêu E nhảy thẳng vào hắn,kẻ đã không còn Dịch Chuyển Cổ Học để múa may quay cuồng nữa.
– Dùng Tốc Biến né đi!
– Còn *** Tốc Biến ấy mà dùng.
Đột nhiên Thresh tung kéo trúng Kha”Zic giữ hắn lại sau đó quăng lồng đèn cho Lee Sin cứu thoát gã khỏi lên bảng đếm số khi chỉ còn vẻn vẹn 27 máu.
Nhờ có sự giúp đỡ của Thresh mà Ezreal đã tận dụng được cơ hội Lee Sin tạo ra để hạ gục ADcarry chủ lực của team địch,Kha’Zic mặc dù rất cố gắng nhưng việc lọt thỏm giữa đội hình địch khiến gã không trụ được lâu và nhanh chóng theo Vayne bảng đếm số.Team địch sau vài giây chống cự yếu ớt thì cuối cùng cũng đành bất lực nhìn bọn hắn phá nhà chính.
Victory!
Hắn quăng cái tai nghe lên bàn nhướn mày nhìn lão thầy chủ nhiệm như muốn hỏi “Pha cuối lão đã làm cái quần gì với Lee Sin vậy?”
Thiên không để ý đến ánh mắt của hắn,ngạo nghễ nói:
– Thấy chứ,Lee Sin bay vào luôn phá được đội hình,và giúp bạn thì vẫn là hại bạn!
Hắn lạnh lùng đăng xuất tài khoản:
– Nếu không phải nhờ sp xử lí tốt pha cuối thì có khi đã thua ngược rồi.
Nhíu mày nhìn vào tài khoản của Thresh,trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một thân thể cao gầy thướt tha trong bộ kimono cổ điển.
Cáo Đen…
Từ cách sử dụng ping đến cách di chuyển đều không có một động tác thừa,một kĩ năng quá hoàn hảo không thua kém gì một game thủ chuyên nghiệp.Vì tự kỉ mà chơi game đến đẳng cấp này,loài người thật quá con mẹ nó kì quặc.
Thiên tốt xấu gì cũng là giáo viên chủ nhiệm sao có thể để học sinh bật như tôm tươi thế được,gã đập bàn phím nghiêm giọng nói:
– Bớt nói nhảm.Bài kiểm tra đâu?
Đột nhiên tiếng thông báo vang lên,có tin nhắn từ Cáo Đen:
– Hey,sao hôm nay sung thế
Thiên vội vàng quay mặt vào màn hình gõ phím tạch tạch:
– Có sp rồi thì còn sợ gì nữa:)
– Dẻo miệng.Mà Ezreal bạn của anh à
– Thằng cháu ấy mà,nó cứ nằng nặc đòi chơi cùng
– Thật không?Đánh hay thế cơ mà
Thiên khựng lại một lúc,trong lòng chợt có một cỗ ý ghen nồng đậm.Như thể cảm nhận được mùi giấm chua,Cáo Đen vội nhắn tiếp:
– Nhưng mà anh đánh cũng hay lắm
Thiên bĩu môi,nghĩ rằng lớn đầu như ta còn tin lời nịnh bợ đó sao. Thằng nhãi này thì có gì hay ho chứ,chẳng phải chỉ có mỗi việc đứng một chỗ ăn hôi thôi sao?
Đang định làm nũng thì hắn ném phịch bài kiểm tra xuống trước mặt Thiên khiến gã hết hồn.
– Cái gì!Sao chỉ mới làm được mỗi bài 1?
Hắn đã đi ra tới cửa nghe Thiên hỏi vậy thì đầu không thèm ngoảnh lại,mệt mỏi thở hắt ra một hơi:
– Mấy bài kia khó lắm,chịu thôi.
Hắn hí hửng chạy về trường,giờ này hẳn là bà giáo đã kiểm tra xong bài soạn của cả lớp.Cứ mang danh nghĩa bị thầy chủ nhiệm gọi sau đó nghênh ngang đi vào lớp là xong,cuộc đời đôi lúc cũng thật quá con mẹ nó dễ đối phó.
Thiên cầm bài làm của hắn trầm mặc hồi lâu.
Khó ư?
Là bài khó,hay vì ngươi nghĩ rằng nó khó?
Nếu ta không nói,ngươi có còn nghĩ như vậy không?
Ngươi là ai?Ngươi giả bộ để làm gì?
Nét chữ còn chưa khô mực in trên giấy ghi lại kết quả của một bài toán rời rạc.
Hai đề bài còn lại chỉ là bài tập lớp 10 thông thường…
Ting
Ting
Ting Ting
Những thông báo liên tiếp làm thức tỉnh Thiên đang ngẩn người,những tin nhắn của Cáo Đen thi nhau hiện lên trước mắt gã.
– Sao thế?
– Giận à?
– Quá đáng,người ta thấy sao nói vậy thôi
– Mà em sắp đi rồi đấy
– Không thèm trả lời luôn à =.=
Thiên vội đáp trả:
– Vừa rồi có chút việc.Mà em sắp đi đâu cơ
– Thì qua chỗ anh đó
Tim gã đột nhiên nhảy lên một cái,hai bàn tay thường ngày cào phím như rồng cuộn hổ vồ nay đột nhiên phát run như con chó mắc mưa:
– Nhưng mà em ở Nhật mà,còn gia đình em thì sao?
– Họ không quan tâm đâu
Cáo Đen chỉ nói đến đó rồi đăng xuất ngay lập tức,Thiên ngã ra ghế thẫn thờ nhìn chằm chằm vào tài khoản đã chuyển sang màu xám đen của Cáo Đen một hồi lâu.
Cáo Đen…đến gặp gã?
Từ tận nước Nhật xa xôi sao?