Đọc truyện Giấc Mơ Dài – Chương 48: Lục Nhĩ Mỹ Hầu
Bốn phía là tiếng hò reo cổ vũ,mọi người bao vây lấy võ đài như một đàn ruồi say mật,mà mật ở đây chính là thứ bạo lực chết người.
Nói vậy thôi chứ không đến mức chết người đâu.
Ở chính giữa võ đài là hai thân ảnh xinh đẹp đang không ngừng dây dưa,quyền cước giao nhau làm phát ra những thanh âm nặng nề,so với tiếng la hét xung quanh vậy mà không hề thua kém chút nào.
– Dừng lại đi,cô sẽ chết đấy.
,
Cô gái tóc đen bắt lấy nắm đấm của đối phương,lạnh lùng nói.
Mọi người thấy thế gào ầm lên:“Queen vô địch!”
Ngay lập tức có người đáp trả:“Queen con mẹ cháu.LuLu mới là Queen của trường YYY!”
“Cái con kênh kiệu ấy tuổi *** đòi làm Queen!Sủa ít thôi!”
“Mày vừa nói gì?Có giỏi thì lặp lại hộ bố cái!”
“Bố mày nói là đ** cả họ nhà mày vô phúc đẻ ra một đứa đéo có lỗ tai!”
Hai bên lời qua tiếng lại một hồi sau đó lao vào đánh nhau tung toé,những người khác thấy cảnh này thì rất chuyên nghiệp đứng tránh qua một bên.
Xảy ra cãi vã rồi thì xô xát rồi thì vào viện đã trở thành chuyện hết sức bình thường mỗi khi quan sát trận đấu giữa hai cái nhân vật đình đám này.
Cô gái tóc trắng dùng sức rút tay tay trở về,lại phát hiện sức lực như muối bỏ biển hoàn toàn không có tác dụng.Ngay lập tức cô lên gối đánh vào bụng ép đối thủ phải lùi lại,cả hai một lần nữa tách nhau ra.
– Thanh Dương,cô đừng lớn lối như vậy.Trong chiến đấu không phải cứ sức trâu là thắng được.
Thanh Dương cười khẩy:
– Cũng không phải cứ mồm mép là thắng được.
LuLu nhíu chặt chân mày,thân thể trầm xuống rồi lao vụt đến,trong chớp mắt đã vung chân đá tới trước mặt Thanh Dương.
Gió xoáy cắt vào mặt đau rát khiến Thanh Dương không thể không đề phòng,nó hạ thấp trọng tâm tránh một cước kia sau đó xoay người đá thẳng vào bụng đối phương.
Nào ngờ một cước kia đột nhiên biến hoá,đang đá thẳng bỗng vụt xuống như một ngọn roi quất thẳng vào phần hông đang sơ hở của nó.Hai thanh âm nặng nề vang lên,nó và LuLu đồng thời bay ngược về hai phía lảo đảo như sắp ngã.
– Xem ra kết quả vẫn là hoà.
Thanh Dương cố tỏ vẻ điềm tĩnh,dù xương sườn bị gãy khiến mỗi lần nói đều thốn tới tận óc nhưng mặt nó tuyệt đối phải thật ngầu,mồm phải nói thật nhiều để con bitch kia không biết là nó đang đau:
– Tao thật không hiểu.Tại sao một đứa cái đéo gì cũng không quan tâm như mày lại để ý đến danh hiệu “Queen”?
LuLu quan sát nó bằng cặp mắt xanh biếc lạnh lùng,giọng nói đều đều vô cảm:
– Tao không quan tâm đến “Queen”,tao chỉ muốn danh hiệu của mày.
Thanh Dương nheo mắt nhìn cô một lúc,ngập ngừng nói:
– Tao…vẫn đéo hiểu.Danh hiệu của tao là “Queen” còn gì?
– Là “Kẻ mạnh nhất”,con óc chó!
LuLu khẽ gằn giọng,không để ý cơ thể đang bị tổn thương dùng vận tốc cực nhanh chạy tới muốn áp dụng chiến thuật liều ăn nhiều.
“Bỏ mẹ,con điên này ăn một đòn toàn lực mà sao vẫn còn sung vãi *** thế?”
Sắc mặt Thanh Dương tái nhợt không biết là vì đau hay vì sợ,dù vậy thân thể vẫn thủ thế vững vàng chờ con kia bay vào.
Đánh thì đánh,bố mày lại sợ mày quá!
Bỗng cánh của phòng thi đấu mở ra khiến mọi người không hẹn mà cũng quay sang nhìn,bởi lẽ một khi trận đấu giữa Thanh Dương và LuLu diễn ra thì học sinh tại trường YYY sẽ tự giác dừng mọi hoạt động thách đấu lại.
Tại sao ư?Hai con quái vật đang đánh nhau mà các người ở võ đài bên cạnh múa may không thấy nhục à?Chẳng khác nào một thằng Đồng V ngồi bên cạnh một thằng Thách Đấu,chỉ nhìn qua thôi cũng đã muốn tắt máy đi về rồi.
Hơn nữa,mặc dù trường YYY mở võ đài để đám học sinh thay vì giải quyết mâu thuẫn bằng cách đánh lộn thì giờ chuyển sang…đánh lộn chuyên nghiệp.Thế nhưng ai cũng là người học võ,đối với học sinh khác luôn có một sự dè chừng nhất định nên thời gian gần đây ngoại trừ phốt của Thanh Dương và LuLu thì chẳng còn ai lui tới võ đài cả.
Vô số sự bất cập khiến cho mọi người không hẹn mà cùng nhìn ra cửa,ngay cả LuLu và Thanh Dương cũng đồng thời đình chiến,không phải vì hai đứa tò mò mà bởi đau quá chẳng còn sức mà đánh.
Và họ nhìn thấy từ ngoài bước vào một thằng trẻ trâu tóc vàng dựng ngược đang túm cổ áo lôi xềnh xệch một thằng mặt mày phờ phạc như vừa thủ dâm cả đêm.
Là con trai!
Hơn nữa còn là học sinh trao đổi.
Mọi người bất ngờ đến mức cả trăm người đồng thời im như tượng,ai cũng cảm thấy có chút không tin vào mắt mình.
Học sinh trao đổi không lo làm quen với trường mới,bạn mới mà lại dắt nhau tới võ đài làm gì?
Ngày đầu tiên bọn này vào trường cũng chỉ dám đứng từ xa ngắm võ đài thôi đấy!Hai thằng này…đúng là tuổi trẻ tài cao.
– Lên trên!Con mẹ ngươi,ngươi lại dám tát vào mặt của lão tử!Năm đó tên ba mắt gặp lão tử cũng phải kiêng kị ba phần…Con mẹ nó…Con mẹ nó…
Gã kêu hắn lên,thế nhưng cánh tay vung một phát đã ném hắn từ cửa bay năm mươi mét rơi xuống võ đài.
“Lực tay thật mạnh!”
Mọi người nhìn cảnh này thì đồng loạt cảm thấy da gà nổi hết lên,ngay cả Thanh Dương trời sinh thần lực nhưng nếu bảo nó dùng một tay ném người sống ra xa mười mét đã khó chứ chưa nói tới năm mươi mét.
Chỉ có quái vật mới làm được!
Hắn xoay người đưa lưng tiếp đất,tuy bay rất xa nhưng khi rơi xuống cũng chỉ nhẹ nhàng “bịch” một tiếng,cơ mà tuyệt đối không phải vì Lục Nhĩ nương tay đâu.
Nằm ngửa nhìn vô số bóng đèn rực rỡ trên trần nhà khiến hắn cảm thấy bản thân trở về ngày xưa,ngả lưng tại mặt đất thuở hồng hoang quan sát sao trời,ở xung quanh là vô số thi thể của thượng cổ thần.
Thây chất thành núi,máu chảy thành sông!
Hay là hắn đang ở thời điểm đó nhỉ?Thật quá con mẹ nó khó phân biệt!
Thế nhưng hắn nhanh chóng nhận ra là không phải,vì Lục Nhĩ đã “ầm” một tiếng nhảy lên làm cả sàn đấu rung rinh.Gã nheo mắt nhìn hắn nằm ườn dưới mặt đất,giọng nói run rẩy như ngọn núi lửa sắp phun trào:
– Đại diện cho ba mươi sáu động,bảy mươi hai đảo quỷ ở phía Nam:Lục Nhĩ Mỹ Hầu.
“Cho ngươi một tát đã là quá tiện nghi cho ngươi,vậy mà ngươi còn chính khí hiên ngang,oai phong lẫm liệt như vậy.Con mẹ nó không biết xấu hổ sao?!”
Hắn nhíu mày đáp:
– Đại diện cho bản thân:Hắc Ám.
[Alo,alo.Hai em học sinh ở phòng thể chất mau đeo găng tay vào.Còn nữa,tuyệt đối không được làm đối phương tàn phế hoặc tử vong nếu không thì ăn kỉ luật đấy!]
Sau tiếng loa rè thông báo thì trần nhà mở ra một ô nhỏ thả xuống hai cặp bao tay một đen một trắng,xem ra cái trường này thực sự khuyến khích bọn trẻ con đánh nhau tới bể đầu.
Lục Nhĩ vuốt cằm nhìn hai cặp bao tay nằm lăn lóc dưới đất,âm dương quái khí nói:
– Khặc khặc,lâu lắm rồi lão tử mới lại đánh với con người.Yêu quái và nhân loại…vậy lão tử sẽ đại diện cho cái ác!
Gã vừa nói vừa vươn tay ra định cầm lên cặp găng màu đen.
– Ta thích màu đen.Hôm nay ngươi tập làm chính nghĩa đi.
-…
Trên khuôn mặt vặn vẹo co rút của Lục Nhĩ bỗng rặn ra một nụ cười,yêu khí tản ra đi tới đâu liền làm cho không gian bị biến dạng tới đó.Thế nhưng yêu khí chỉ dừng lại ở phạm vi quanh thân thể gã chứ không lan ra xung quanh,xem ra con hàng này vẫn còn biết suy nghĩ.
Đang sốt ruột vì bọn hắn cứ lảm nhảm mãi những thứ chẳng ai hiểu thì bất ngờ Lục Nhĩ tấn công làm mọi người sốt sắng hẳn lên,gắt gao theo dõi chuyển động của gã.
Chỉ thấy gã như hổ dữ ầm ầm chạy đến sau đó tung một đấm,nhìn cảnh này tất cả thở hắt ra một tiếng khinh thường.
Cứ tưởng ghê lắm ghê vừa thì ra cũng chỉ là tay mơ,đấm một cú đơn giản như vậy thì có mà trúng bằng niềm tin!
Khán giả thấy vậy,hắn đương nhiên cũng thấy điều tương tự.Cú đấm của Lục Nhĩ tuy mạnh nhưng quá đơn giản,hắn chỉ lách mình một cái liền dễ dàng tránh được.
– Con gà,không dám lấy cứng đối cứng sao?
Hắn hừ lạnh:
– Đừng nghĩ ai cũng man rợ như đám yêu quái các người.
Lục Nhĩ nghe vậy thì động tác biến hoá hơn hẳn,tuy vẫn giữ nguyên một tốc độ để không làm kinh sợ đám học sinh tuy nhiên mỗi đòn đánh ra đều chỉ tung ba phần lực sẵn sàng biến đổi trở thành sát chiêu bất cứ lúc nào.
Thế nhưng mặc kệ ngươi tung cái sát chiêu gì,hắn tay chân lanh lẹ tránh toàn bộ đòn đánh của Lục Nhĩ khiến chiêu thức của gã dù biến ảo đến đâu cũng chỉ đánh vào không khí.
Lục Nhĩ thấy hắn không chịu đánh mà cứ tránh né thì cười lạnh:
– Múa ít thôi,bằng không đừng trách lão tử không khách khí với ngươi.
Hắn chép miệng nói:
– Ân,ta chỉ đang cân nhắc xem có nên giết ngươi hay không,vậy nên tuyệt đối đừng nên khách khí với ta.
Cơ mặt Lục Nhĩ thoáng co giật,gã gầm lên:
– Viên Hồn Đấu Khí!
Bất ngờ áp lực toả ra từ gã tăng mạnh tạo thành gió xoáy trên võ đài,cũng không thèm che giấu tốc độ nữa trực tiếp hoá thành tàn ảnh lao về phía hắn.
Uỳnh~
Hắn để tay thành hình chữ X chặn một đấm của Lục Nhĩ,thế nhưng sức mạnh của yêu hầu quá lớn không chỉ làm rách tay áo và găng tay mà còn đánh bay hắn đi như đạn pháo.
Tại thời điểm thân thể sắp bị bay khỏi sàn đấu thì một bàn tay giữ hắn lại.Lục Nhĩ một tay giữ lấy hắn,tay còn lại chắp sau mông ra vẻ thế ngoại cao nhân nói:
– Còn gì để nói không?
Hắn buồn bực thở dài:
– Thực ra thì có đấy.Thứ nhất là ta không thích bị đực rựa nắm tay,thứ hai là bị khỉ đực nắm tay ta cũng không thích.
Hắn vừa dứt lời thì trong mắt hắn hiện lên hào quang màu tím đem áp lực của Lục Nhĩ tiêu trừ sạch sẽ,không gian trên sàn đấu nhất thời chìm vào một loại trạng thái huyền ảo kì diệu.
Nhật Nguyệt Thần Giám Hỗn Độn Quy Nhất.
Lục Nhĩ kiến thức rộng rãi lập tức nhận ra đây là phương pháp tu luyện của nhân loại.Bất ngờ không bằng ra tay trước,gã tung ra một quyền nhằm chiếm tiên cơ đồng thời thăm dò thực lực của hắn.
Bành Trướng Cảnh – Chân Không.
Một tầng khí vô hình đem cả người hắn bao bọc lại,nắm đấm của Lục Nhĩ đánh vào thì như trâu đầm xuống biển không có sức lực.
Cảm thấy nguy hiểm Lục Nhĩ vội nhảy ra quan sát hắn thật lâu,chỉ thấy công lực của hắn không ngừng tăng theo cấp số nhân,thậm chí còn mơ hồ áp đảo gã.
– Được lắm,một đòn quyết định đi!
Lục Nhĩ gầm lên,yêu lực bạo tăng dẫn động dị tượng khiến cho bầu trời phía trên phòng thể chất xuất hiện tầng tầng mây đen,thế nhưng vì trần nhà che đi nên không ai trong phòng được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng đó.
Hắn cũng không chơi bời nữa,khí chất trên người trở nên băng lãnh mang theo một loại bá khí sát phạt cả thế gian,đồng thời cả người xuất hiện vô số những hình thù kì quái màu đen mờ nhạt.
Không còn Nhật Nguyệt Thần Giám,chỉ còn một loại tà khí nặng nề bao trùm khắp võ đài.
Nhìn những kí tự mờ nhạt xuất hiện trên người hắn khiến Lục Nhĩ kinh hãi hít một ngụm khí lạnh.
Đây chẳng phải là chú ấn sao?
Có đến gần một chục cái,thậm chí số lượng còn đang tăng lên,thằng này đã đắc tội với bao nhiêu vu sư mà để đến nông nỗi này,và làm thế đéo nào hắn còn chưa chết sau khi ăn nhiều chú ấn như thế?
Đội quản lý sau một hồi ngẩn người thì nhận ra hai thằng không đeo bao tay,hơn nữa trông giống như sắp giết nhau tới nơi thì vội kêu lên:
– Mau gọi Tứ Thiên Vương!
Tứ Thiên Vương của trường YYY là một lực lượng bí ẩn và mạnh mẽ nhất của trường.Bí ẩn ở chỗ không ai biết được danh tính vì họ trà trộn vào đám học sinh trong suốt ba năm học và thay người mỗi khi khoá học kết thúc,mạnh mẽ ở chỗ mỗi người đều là tinh anh trong tinh anh,thực lực tuyệt đối không thua gì quân đội đặc chủng.
Và điều ấn tượng nhất là:Họ luôn rất nhanh.
Lục Nhĩ cười gằn:
– Đã tới nước này…Nếu không nghiêm túc thì là thất lễ với ngươi rồi.
Viên Hồn Đấu Khí Năm Thành Công Lực.
Lúc này gã đã hoàn toàn đắm chìm trong chiến đấu,áp lực do hắn tạo ra đã kích hoạt chiến ý đã ngủ say từ lâu của con khỉ này khiến gã hoàn toàn ném mục đích khi vào cái trường này qua một bên.
Khoé miệng hắn cong lên dữ tợn để lộ răng nanh trắng ởn,biểu cảm lạnh nhạt trên khuôn mặt bắt đầu biến mất thay vào đó là chiến ý điên cuồng.Lúc này chú ấn mờ nhạt dần trở nên đậm nét ẩn hiện sau lớp áo đồng phục,một số người đã nhận thấy và hỏi nhau xem đó có phải hình xăm không.
– Dừng lại!
Bất ngờ hai người con gái xuất hiện đứng chắn trước mặt hắn vào Lục Nhĩ,hai người này mặc áo khoác màu đen có những hoạ tiết đặc trưng mà đám người bên dưới khi nhìn vào đều cảm thấy lạnh gáy.
Là hai thành viên của Tứ Thiên Vương!
Hai thằng này…ngày đầu đến trường vậy mà khiến cho người của Tứ Thiên Vương phải ra mặt.
Hắn đánh giá thân ảnh nhỏ nhắn trước mặt,tóc trắng chấm lưng,làn da tuyết trắng,khuôn mặt tinh xảo ẩn sau chiếc mặt nạ dữ tợn hình con rùa,rõ ràng là một cô bé vậy mà tạo ảo giác như có một ngọn núi lớn trước mắt.
Cô gái nói với hắn bằng một giọng trong trẻo lạnh lùng:
– Dừng lại đi,nếu không…
– Đã bảo tóc ngươi rất đẹp mà.
Lời của hắn truyền vào tai làm cô gái thoáng ngây dại,lại phát hiện cơ thể hắn ở trước mặt chỉ là tàn ảnh,người thật đã chạy xa cả mét về phía Lục Nhĩ.
– CÚT!
Gã lúc này đã bị chiến ý làm cho đỏ mắt,trông thấy phía trước có người thì gầm lên đồng thời vung nắm đấm về phía đứa con gái đeo mặt nạ hổ trắng trước mặt.
“Thật nhanh!”
Bạch Hổ theo bản năng đưa tay lên đỡ đồng thời định tiến lên phản đòn bằng một cú đấm vào cằm,lại phát hiện hai chân không thể nào nhúc nhích.
Hoàn toàn bị áp đảo.
– Xê ra.
Hắn bất ngờ xuất hiện đẩy Bạch Hổ qua một bên,nắm đấm vung sau mà tới trước chạm vào quyền đầu của gã gây ra một đợt sóng chấn động làm rung chuyển cả võ đài.
Cảm nhận nắm đấm bị chặn lại khiến máu huyết của Lục Nhĩ như sôi lên,gã vừa tăng thêm lực vừa cười gằn:
– Không ngờ ngươi cũng biết cứu người.
Thấy yêu khí đen kịt trong người con hàng này đã bắt đầu tản ra ngoài,cặp mắt hắn nheo lại thành một vệt nguy hiểm:
– Ta cũng không ngờ ngươi đánh con gái.
-…
Lục Nhĩ bất ngờ dừng lại,quay sang đánh giá phần ngực phẳng lì của Bạch Hổ rồi hỏi một câu ngây thơ vô số tội:
– Nó là con gái à?
Hắn không thèm trả lời mà nhảy về sau rồi đứng tại rìa ngoài của sàn đấu.
Bạch Hổ dường như không để ý đến việc giới tính của mình vừa bị xúc phạm nghiêm trọng,thậm chí nếu không bị Huyền Vũ xách gáy lôi đi thì hình như nó còn có định nhảy vào góp vui.
– Sao thế?Thằng kia có vẻ mạnh,tao muốn đánh nhau với nó!
– Đánh con mẹ cháu!
Huyền Vũ lạnh lùng nhổ ra một câu sau đó lôi con dở này xuống khỏi võ đài.
Lục Nhĩ một mình đứng tại trung tâm của võ đài,cảm thấy có chút tịch mịch không quen nên buồn bực nói:
– Sao vậy?Tới đánh với lão tử đi chứ!
Hắn chặc lưỡi:
– Ngươi thua.
– Cái đéo…
Não khỉ của gã còn đang phân tích thì võ đài bất ngờ sập xuống,Lục Nhĩ vì phân tâm nên rơi nửa đường mới kịp phản ứng thế nhưng lúc này chân đã không còn chỗ mượn lực,lại không thể sử dụng Cân Đẩu Vân trước mặt bọn học sinh nên đành “oạch” một tiếng ngã dập mông.
Mọi người đứng ngoài nhìn một màn này đồng loạt cảm thấy có chút không biết nói gì,từ một cú đấm đơn giản trở thành múa may quay cuồng,sau đó từ múa may quay cuồng liền thành thành chạy vèo vèo như tên bắn rồi sàn đấu đổ sập xuống.
Đây mà là đánh nhau sao?Bảo là diễn kịch thì bọn này còn tin.
Thêm cả đám Tứ Thiên Vương nữa,mang tiếng là ghê nhất trường mà thế đéo nào lại để một thằng nhãi dễ dàng vượt qua như vậy?
– Nhanh thì nhanh đấy nhưng đánh tù vờ lờ,đéo hay bằng Queen!
Một con bé nhân vật quần chúng lên tiếng.
– Chuẩn!Đã thế đánh đéo đánh mà cứ nhảy nhảy làm đéo gì không biết,mãi đến gần cuối mới đấm được một quả.
– Mà lại còn xăm mình nữa chứ,đm nghĩ là oai lắm đấy!
– Xăm đâu?Sao tao đéo thấy?
– Chỗ cánh tay kia kìa!Ô đm sao giờ lại đéo thấy?
– Đã đánh được cái đéo gì đâu mà sàn đấu đã sập rồi?
– Cơ sở vật chất như ***.Thế mà tiền học lúc đéo nào cũng tăng!
– Đm vẫn là Queen của tao hot hơn,vừa xinh gái vừa giỏi võ.
– Queen của bọn tao mới hot!
– Hot thằng chú con dì mày!
– Đánh mẹ nó nhau đi sủa ít thôi!?
– Bà lại sợ mày quá!
Reng~Reeng~
Tiếng chuông tan học vang lên,hắn bình thản bước qua Lục Nhĩ đang ngồi ngẩn ngơ dưới đất như thể người ta tránh một cục phân sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.
– Con mẹ nó cảm giác thật không đã tay,vẫn là đánh với kẻ địch tốt hơn.Muốn bẻ chỗ nào thì bẻ,muốn giết lúc nào thì giết.
Hắn vừa làu bàu vừa nắm lấy cái cặp,lúc này trong lớp đã không còn ai,cũng may là học sinh ở đây không có thói quen tích cực cầm nhầm như đám người tu chân giới nếu không hôm nay lại ầm ĩ một trận rồi.
– Không giết người:Đạt.
– Không đánh ai tàn phế:Đạt.
– Không trở thành tội phạm quốc tế:Đạt.
– Không quá nổi bật:Đạt.
– Không phá huỷ cơ sở vật chất: Không đạt.
– Không làm nổ trường:Đạt.
– Không có bạn mới:Đạt.
– Gặp Dương Dương:…
Tới hạng mục này thì hắn ngập ngừng một lúc,bàn tay siết chặt làm quai cặp biến dạng hoàn toàn.
Bánh xe vận mệnh lại một lần nữa quay đến thời điểm này,thế nhưng tại sao hắn vẫn cảm thấy chưa sẵn sàng.
Luôn là như vậy,khi đối mặt với tình cảm con người luôn khiến hắn có một loại cảm giác không thật,một loại bị động,một thứ số liệu không thể giải mã.
Thật quá con mẹ nó phiền!
Hắn đẩy cửa sau đó ngã vật ra đất.
– Đã bảo mày đánh nhẹ thôi!Hắn mà gãy cổ là to chuyện đấy!
Bạch Hổ nhìn vào tay mình,lại nhìn hắn nằm im lìm dưới đất,buồn bực nói:
– Nhưng tao đã đánh trúng đâu!
– Lại còn chưa trúng?Thế nếu để mày đánh trúng thì chắc hắn văng mẹ nó đầu ra quá!
Người kia mặc kệ Bạch Hổ nói nhảm,bằng một động tác gọn gàng đem hắn vắt lên vai:
– Đệt.Thằng này nhìn gầy mà sao nặng vãi!
– Ê,cho tao đánh lại đi.Tao cảm giác tay cứ ngứa ngáy thế đéo nào ấy.Cho tao chặt hắn một cái thôi,nửa cái cũng được!
Cùng lúc đó,Lục Nhĩ đang từ trong đống đổ nát đứng dậy thì điện thoại đổ chuông.Là tin nhắn từ số lạ,chỉ vẻn vẹn bốn chữ:
“Gặp tại căngtin.”
………………………………
– Ngài hiệu trưởng,nghe nói ngài đích thân duyệt học sinh trao đổi lần này?!
Một ông bác tóc hoa dâm tuổi khoảng năm mươi xô cửa bước vào vừa nói vừa hổn hển hít mấy ngụm khí lớn.
– Ừm,có chọn một cái.Rồi sao?
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của hiệu trưởng khiến lão bất giác rùng mình,sự hùng hổ khi đẩy cửa bước vào thoáng cái đã rơi rớt quá nửa:
– À…Không có gì,chỉ là bọn nó đánh nhau làm sập mất một cái võ đài.
Dường như hiệu trưởng rất hứng thú khi nghe thông tin này,nàng mỉm cười nói:
– Vậy sao?Hắn đánh với ai?Thanh Dương?LuLu?ZuZu?
“Bình thường mỗi khi hiệu trưởng tỏ ra hứng thú thì vài ngày sau liền có tai nạn thảm khốc xảy ra,không biết lần này cô ta hứng thú như vậy là đang định làm gì?”
Lão vừa nghĩ vừa quệt mồ hôi lấm tấm trên trán,kính cẩn khom lưng ôm quyền đáp:
– Đều không phải.Người do ngài chọn đánh với một học sinh trao đổi khác,tên là Lục Nhĩ.
Lục Nhĩ?!
Nụ cười trên môi nàng vụt tắt,lạnh lẽo hỏi:
– Cái tên Lục Nhĩ đó…Là ai duyệt hồ sơ của hắn?
– Dạ,là…
Nàng mệt mỏi phất tay,giọng nói lạnh lẽo tới tận xương tuỷ:
– Không cần đọc tên.Trực tiếp sa thải cho tôi,nếu cần thì nuốt gã luôn cũng được.
– Tuân lệnh Nữ vương.
– Gọi là hiệu trưởng.
Lão nuốt ực một cái,cái lưng không tự chủ cúi thấp hơn:
– Tiểu nhân biết sai.Mong hiệu trưởng thứ lỗi.
– Ừm,lui ra đi.
– Trước khi đi tiểu nhân mạn phép hỏi một điều:Chọn học sinh trao đổi trước đây đều là lấy hồ sơ ngẫu nhiên,tại sao lần này ngài lại tự mình chọn?
Nàng tháo mắt kính xuống nhắm mắt dưỡng thần một lúc sau đó mở mắt nhìn lão,sâu trong cặp mắt đen trống rỗng là sự phấn khích của kẻ đi săn
– Là bởi trực giác của ta luôn rất chính xác.Hắn,nhất định sẽ là con mồi khó xơi nhất từ trước đến nay.