Giấc Mơ Dài

Chương 42: Tình nhân kiếp trước (9)


Đọc truyện Giấc Mơ Dài – Chương 42: Tình nhân kiếp trước (9)

Tiểu Phụng chẳng quan tâm bản thân là phượng hoàng hay ông bố vô năng,gầm lên một tiếng đầy hoang dại rồi thổi vào mặt Kim Jug Eun ngọn lửa khổng lồ.Khó mà ước lượng được thứ lửa đã thiêu đống xích sắt đặc chế ra tro thì có nhiệt độ là bao nhiêu nhưng cứ dựa vào máu me vương vãi trên sàn trong nháy mắt bốc hơi rồi biến mất thì có thể đoán rằng kẻ đứng tại trung tâm ngọn lửa tuyệt đối sẽ không dễ chịu.

Ngọn lửa từ miệng Tiểu Phụng cháy hừng hực trong hơn mười giây đem nền nhà bằng sắt nấu chảy ra một lỗ thủng lớn,ngay cả kính một chiều ở phía xa dùng để giám sát nhất cử nhất động của gã cũng có dấu hiệu bị nấu chảy.Ngọn lửa yếu dần đồng thời hào quang trên người Tiểu Phụng cũng trở nên ảm đạm,một chiêu này tuy đã tiêu hao gần như toàn bộ tiềm lực của gã nhưng để giết được kẻ cùng hung cực ác như Kim Jug Eun thì vẫn là một cái giá quá rẻ.

– Khốn thật!Tao đã bảo cái kính phải làm bằng vật liệu chịu nhiệt cơ mà.

Khói lửa tản đi lộ ra Kim Jug Eun đứng lù lù tại chỗ,không sứt không mẻ,không cháy không khét,ngoại trừ cặp kính to bản đã bị nấu chảy dính bết trên mặt thì quần áo đầu tóc đều sạch sẽ thơm tho chẳng tổn hại gì.

Kim Jug Eun giật mớ bầy nhầy trên mặt xuống tức giận quay lại quát đám người đang quan sát phía sau tấm kính:

– Trả tiền cho bọn mày để làm gì hả!?Có mỗi cái kính cũng làm không xong thì đi chết đi chứ sống làm đéo gì!

Thấy bản thân bị coi thường đến độ không thèm để ý tới như vậy thì Tiểu Phụng dù có đóng quan sắp chôn cũng phải cố trồi lên đòi lại chút mặt mũi chứ đừng nói lúc này gã vẫn còn chút hơi tàn.Trong tích tắc,một trảo lăng lệ của Tiểu Phụng đã quét tới mang tai Kim Jug Eun.

Cũng không biết có phải tại tốc độ cao sinh ảo giác không mà một trảo này mơ hồ có hình dáng như vuốt phượng hoàng phá không mà đến,tay chưa chạm da thịt mà kình khí đã ập tới sắc bén tới mức cảm tưởng nếu trúng một đòn trực diện có lẽ đầu của gã họ Kim sẽ lập tức bị phân chia như một quả dưa hấu.

Nhanh,chuẩn,độc,bất ngờ.Một trảo này của Tiểu Phụng gần như hội tụ đủ các yếu tố của một sát chiêu,ngoại trừ những kẻ đã siêu việt phàm nhân bằng không cao thủ đến đâu đi chăng nữa một khi trúng đòn dù không chết cũng sẽ trọng thương.

Đấy,trên lý thuyết thì nó là như thế.

Còn ở thực tế,tại thời điểm tưởng như đã trả thù được cho người thân thì thân hình Kim Jug Eun đột ngột biến mất,kình lực hùng hậu toàn bộ đánh vào khoảng không khiến Tiểu Phụng mất đà ngã chúi về phía trước.

– Phượng hoàng nhưng ra chiêu như con gà chết.Thật đáng thất vọng.

Tiểu Phụng gồng mình để bản thân đứng vững vàng,bởi lẽ trước mặt chính là Kim Jug Eun đang cười tà nhìn gã.Mất đi chiếc kính đã làm nên thương hiệu,cặp mắt sắc lạnh nay đã được giải phóng chiếu thẳng vào Tiểu Phụng khiến khuôn mặt gã phát đau.

Loại tốc độ này đã vượt khỏi lẽ thường,đạt tới đẳng cấp thuấn di trong truyền thuyết.Ngoại trừ người có dị năng dịch chuyển tức thời,hàng trăm năm nay chưa từng thấy cao thủ nào có khinh công đạt tới đẳng cấp thuấn di.

Ngọn lửa bao quanh Tiểu Phụng nãy giờ vẫn cháy cuồng bạo,ấy thế mà khi sắp chạm tới bộ vest xanh của Kim Jug Eun thì như có sinh mạng sợ hãi co rụt lại.Không biết là vì lửa có sinh mệnh hay vì Tiểu Phụng đã sinh tâm sợ hãi,chỉ thấy trong vòng vài giây ngắn ngủi toàn bộ lửa đã tự ý di chuyển tới sau lưng của gã mà cháy yếu ớt khác hẳn với dáng vẻ uy phong khi lần đầu xuất hiện.

Tại thời điểm các nhà khoa học đang cãi nhau ỏm tỏi xem bộ vest quý của Kim Jug Eun được làm từ chất liệu gì mà có công hiệu kháng lửa kinh khủng như vậy thì Tiểu Phụng lại đang toát mồ hôi hột,bởi lẽ dựa vào nhãn lực kì dị của mình gã thấy bao quanh Kim Jug Eun là một luồng năng lượng kinh khủng.

Nguồn năng lượng này nếu theo thuật ngữ khoa học thì là điện sinh học,còn nếu theo tiểu thuyết võ hiệp thì là nội công,nội công bao thành bức tường dày kín đáo che chắn thân thể Kim Jug Eun chỉ để lộ ra phần đầu để thanh âm có thể phát ra ngoài.Chính vì bị bức tường này áp chế nên ngọn lửa của gã mới bị đẩy ra sau,đồng thời cho thấy chênh lệch đẳng cấp giữa hai người lớn tới mức nào.

Nếu là tại hơn mười năm trước thì Tiểu Phụng còn tự tin có thể liều mạng một phen chứ sau ngần ấy năm không tập luyện gì thì khoan hãy nói tới trả thù,chỉ riêng việc toàn mạng ra khỏi đây thôi cũng đã có chút viển vông rồi.

Bỗng hình ảnh người vợ quằn quại trong tay lũ súc sinh và đứa con chết không toàn thây hiện lên trong đầu Tiểu Phụng khiến chiến ý đang chập chờn của gã bùng lên một lần nữa.Gã hét một tiếng rồi song quyền đấm tới bản mặt thách thức của Kim Jug Eun,cũng là nơi duy nhất không có nội lực bảo vệ.

Song quyền của gã tuy nhanh nhưng so với động tác của Kim Jug Eun thì còn kém hơn nhiều lắm.Nhiều tới mức dù ra đòn trước nhưng nắm đấm chưa kịp chạm vào người đối thủ thì Tiểu Phụng đã trúng một đấm vào cằm,lực tay hùng hậu truyền tới dễ dàng hất văng gã lên trần nhà.

Chưa dùng ở đó,Kim Jug Eun khẽ nhún chân một cái cả người đã bay lên hơn ba mét đuổi theo sát nút,nhân cơ hội Tiểu Phụng còn đang choáng váng một cước đá thẳng vào đan điền.

Sức mạnh của phượng hoàng chỉ cho gã khả năng hồi phục siêu phàm chứ không giúp gã có phòng thủ vững chắc nên dính trọn một cước này xong đan điền của Tiểu Phụng lập tức tan rã,chân khí tản ra khiến toàn thân vô lực còn đầu óc thì choáng váng muốn ngất.

Muốn là một chuyện,ngất được hay không lại là chuyện khác.Bởi,ngay khi cước vừa tung ra thì hai ngón trỏ của Kim Jug Eun đã mang theo sát khí ngút trời đâm tới ý đồ chọc mù hai mắt của Tiểu Phụng.Dù cặp mắt có thể hồi phục nhưng gã không phải loại thích tự ngược nên sao có thể đứng trơ ra để kẻ thù móc mắt,vội vận động cơ thể đang đau tới tê dại tung ra hai trảo định dùng sức mạnh cơ bắp trước tiên bắt giữ tay của gã họ Kim rồi ra sao thì ra.

Nào ngờ hai tay của Kim Jug Eun biến ảo cực nhanh,tại thời điểm sắp bị bắt giữ đột ngột bẻ hướng,hai ngón tay được quán kình trở nên cứng rắn như sắt thép dễ dàng xuyên thủng cổ họng Tiểu Phụng.

Vốn đã kém tài nay lại hoàn toàn rơi vào thế hạ phong,Tiểu Phụng chỉ kịp hoảng sợ gầm lên một tiếng trước khi Kim Jug Eun phát kình xé toạc cổ họng gã.

– Chỉ có vậy thôi sao?Dù tao làm ra mày vốn là để ăn,nhưng ít nhất cũng nên cho tao thấy vài chục tỷ đầu tư vào mày không uổng phí chứ!

Kim Jug Eun chậm rãi tiến đến ép Tiểu Phụng phải vừa bước lui vừa bưng lấy cổ họng đang phun máu như suối:

– Đến người thân còn không bảo vệ nổi thì mày còn cố sống để làm gì?

Câu này nếu nói ra tại thời điểm vài phút trước thì nhất định gã sẽ nổi điên mà lao vào cắn xé Kim Jug Eun thành trăm mảnh mới hả dạ.Nhưng đấy là nếu,hiện giờ cái thân thể bạc nhược của Tiểu Phụng vốn đã hấp hối lại trúng thêm mấy đòn chí mạng khiến cái chết chỉ còn cách gã có một bước chân.Lúc này bảo gã can đảm lao lên….thà sai lợn leo cây nghe còn khả thi hơn.

Thân thể phượng hoàng tuy hồi phục rất mau nhưng không có nghĩa là bất diệt,một khi linh lực trong cơ thể đã dùng hết thì phượng hoàng cũng chẳng khác gì con gà lôi mặc người chém giết.Trong mấy ngày qua liên tục bị tra tấn,hành hạ bằng đủ các biện pháp dã man vô nhân tính gần như đã tiêu sạch chút linh lực ít ỏi mà Tiểu Phụng dành nhiều năm tích cóp từ cái thành phố khói bụi nhiều hơn oxy này,vậy nên có thể thấy tốc độ hồi phục của vết thương trên cổ họng đã chậm hơn hẳn.Nếu như bị tổn thương thêm lần nữa,rồi lần nữa…có lẽ thần thú phượng hoàng thực sự sẽ bị người ta dùng tay không đánh chết.

Đã nghèo thì ai lại không hèn,đã cận kề cái chết thì ai lại không nhu nhược.Lúc này đây Tiểu Phụng đã vô thức quẳng thù diệt môn qua một bên mà chỉ cố gắng bước lui nhanh nhất có thể để giữ cái mạng còm của mình.


Cảm thấy chơi không còn vui nữa,Kim Jug Eun lạnh lùng siết chặt nắm đấm kèm theo lời tiễn biệt:

– Để tao cho gia đình mày đoàn tụ,cứ coi đó là tiền cát-xê trả cho con vợ mày.

………………………………

– Tạm thời đã tránh thoát được,nhưng sớm muộn gì thằng đấy cũng tìm thấy thôi.

Tiểu Phụng nghi ngờ quan sát hắn quẳng cái chìa khoá máy bay lên bàn.Cảm giác ánh mắt của Tiểu Phụng đang ghim vào gáy,hắn quay lại vẻ mặt bình thản như thể đang đối mặt với một người hàng xóm không thân:

– Chuyện gì vậy?Lần đầu thấy thủ đoạn của gã à?Chia buồn nhé.

Tiểu Phụng cau mày hỏi:

– Mày không phải một doanh nhân bình thường đúng không?

Từ nhìn Tiểu Phụng như một người hàng xóm ánh mắt của hắn bỗng thay đổi,trở thành ánh mắt thương hại mà người ta vẫn hay dùng để quan sát một kẻ thiểu năng:

– Có thấy doanh nhân bình thường nào mang máy bay tàng hình đi cướp ngục chưa?

– Nhưng…

Hắn lạnh lùng cắt đứt lời của Tiểu Phụng trước khi gã kịp làm nhảm thêm mấy lời vô nghĩa:

– Ta không mang ngươi về để tán ngẫu đâu.Đừng quên ngươi đã bị đối xử thế nào trong tay gã họ Kim kia,mà với thù đoạn của gã thì vợ con ngươi chắc chẳng còn một ai đâu nhỉ.

Thoát khỏi tử vong khiến lòng tự tôn của Tiểu Phụng một lần nữa bùng lên mạnh mẽ,lúc này gã mới nhận ra cơn phẫn nộ còn lưu trong từng lóng xương thớ thịt chứ không hề biến mất như gã nghĩ,nhưng có vẻ như đã muộn mất rồi.

Hắn dễ dàng đoán được cái măt nhăn như khỉ đột của Tiểu Phụng đang nghĩ cái gì,chắc hẳn gã chỉ muốn chạy vào bếp lôi ra con dao to nhất để tự cứa cổ vì đã lỡ chạy trốn như một thằng hèn.Tất nhiên trong trường hợp này đối phương hẳn là đang rất cần một lời an ủi động viên,tiếc rằng đó không phải phong cách của hắn,chưa kể hắn còn rất trung thành với nguyên tắc của mình:

– Hẳn là rất khó chịu,hử?Có phải cảm giác bản thân chẳng giữ nổi điều gì?Có phải cảm giác đến cục cứt còn kết dính tốt hơn ngươi?Nếu có thì tốt nhất là dẹp mẹ đi,nó không khiến ngươi sớm trở thành tuyệt thế cao thủ đâu,để trở thành cao thủ phải đột phá sự phế vật của bản thân,chứ không phải đi so sánh bản thân với cục cứt.

Lời này của hắn tuy thô tục tới cực điểm,song không phải không có đạo lý.Vừa rồi gã đã quá nóng lòng muốn hạ sát Kim Jug Eun nên mới thua thảm,giận quá mất khôn đã khiến gã mất đi nhân tố quan trọng nhất của một cao thủ,mà đã không phải cao thủ thì sao có thể giết được cao thủ?

Tiểu Phụng chưa bao giờ cảm thấy khao khát sức mạnh như lúc này,gã quỳ sụp xuống khẩn thiết nói:

– Tôi biết anh cứu tôi là có mục đích.Tôi sẽ làm tất cả,chỉ xin anh giúp tôi có đủ sức mạnh để trả thù cho vợ con!

Hắn nhướn mày:

– Ta không thích mấy kẻ thông minh đâu nhưng ngươi xác định được thế thì tốt,đỡ tốn công giải thích nhiều.

Hắn ngoắc tay dẫn Tiểu Phụng đi vào một cái thang máy chân không đẩy bọn hắn thẳng xuống mặt đất,thật không ngờ bên dưới cái nhà xưởng cũ nằm tại vùng ngoại ô lại có hệ thống tầng hầm phức tạp đến vậy.

Hắn cười nhạt khi trông thấy bản mặt đần thối của Tiểu Phụng:

– Làm trong bốn ngày đấy,tuy có hơi sơ sài nhưng cũng miễn cưỡng đủ dùng.Công nghệ là tương lai,nhể?

Tiểu Phụng miễn cưỡng gật đầu,một nhân viên văn phòng quèn như gã thì biết quái gì về công nghệ cơ chứ.

Thang máy rất nhanh đưa bọn hắn xuống tầng sâu nhất.Khác với tưởng tượng của Tiểu Phụng là sẽ được đưa tới một phòng thí nghiệm toàn máy móc và đầy những ống thuỷ tinh khổng lồ chứa những vật mẫu quái dị,nơi đây hoàn toàn chỉ là một căn phòng rất lớn được bọc thép và có vài cánh cửa dẫn đi đâu không ai biết,ngoài ra thì chẳng còn đồ đạc hay dụng cụ nào khác.

Tiểu Phụng nôn nóng hỏi:

– Thế này là sao?Không phải anh muốn làm tôi mạnh hơn à?

Hắn nhìn gã với vẻ mặt khó hiểu:

– Chứ ngươi nghĩ ta phải làm thế nào?

– Thì…biến đổi gen,cường hoá cơ bắp các kiểu các thứ…


Hắn cười khẩy:

– Bảo sao đánh đấm như cái quần què,thì ra là gà công nghiệp.

Gã nóng mặt quát:

– Nói vậy là có ý gì!?

Vừa dứt lời thì cánh cửa sắt bị kéo lên,từ trong bước ra một cỗ máy có kích cỡ của một người trưởng thành,toàn thân phủ một tầng kim loại sáng bóng cộng thêm khuôn mặt sắt lạnh lẽo khiến Tiểu Phụng bất giác rùng mình.

– Đánh với ta đi.

Tiểu Phụng tròn mắt hỏi nhại:

– Đánh anh?

– Chính xác.

Hắn vùa gật đầu thì đã ăn ngay một đấm vào bụng:

– Con mẹ nó ngươi sảng đá à?Sao lại đấm ta!?

– Thì anh vừa mới…

Hắn tức điên người vung vẩy cái tay,gằn giọng:

– Được rồi,lỗi tại ta.Làm lại!

Lần này thì đến lượt cái máy lên tiếng,nó nói bằng giọng lạnh lùng của sắt thép:

“Đánh với ta đi.”

Tiểu Phụng nhảy dựng lên khi nghe thanh âm phát ra từ con robot vô tri vô giác,chưa kịp bất ngờ thì một đấm nặng nề đã đấm bay gã vào tường.

– Con mẹ nó dám đánh lão tử,gan ngươi cũng thật quá con mẹ nó to.

Hắn lật đật đi ra góc phòng,không biết kiếm đâu ra một cái võng vừa nằm đung đưa vừa thưởng thức cốc cacao sữa đá mát lạnh.

– Đùa tôi sao chứ!?

Tiểu Phụng còn đang mông lung như một trò đùa thì con robot đã lao đến,tuy kích cỡ chỉ tương đương với gã đàn ông cao 1 mét 8 nhưng áp lực gây ra lớn tới mức gã không thở nổi.Dùng hết sức bú mẹ tránh một đấm nặng nề,Tiểu Phụng vung chân đạp mạnh vào cần cổ đầy những gân sắt và dây điện của tên robot.

Ấy thế nhưng cần cổ đáng lí ra phải là bộ phận yếu ớt nhất,lúc này lại cứng rắn như sắt thép.

À mà cần cổ của gã robot này quả thực làm từ sắt thép mà.

Chân chưa kịp thu về thì đã bị giữ lấy,ngay sau đó Tiểu Phụng ăn ngay hai quyền vào ngực cả người bị đánh văng như diều đứt dây,lăn lộn mấy chục vòng rồi mới dừng lại được.

– Con mẹ nó thằng này thật đúng là yếu nhớt.

Hắn thở dài.

“Chính thế,kiểu này thì sự nghiệp trả thù xem ra vô vọng rồi.”

– Hay cứ thử mang một đống robot đến chơi lớn một lần xem sao?

“Chả ăn thua đâu.Đám sắt vụn này chỉ bem được người thường chứ làm sao giết được cái gã Bim Bim kia.”


– Thằng này thì cũng đâu khác gì?

“Gã có lửa phượng hoàng a!”

Nhìn một người một máy đối thoại với nhau khiến não Tiểu Phụng có chút theo không kịp,nhưng thấy tên robot phân tâm thì gã gào ầm lên rồi nhanh chóng lao đến ý định đấm một cú thật mạnh đốn hạ chân trụ của đối phương.Chiến ý bốc lên khiến nắm đấm của Tiểu Phụng dần được bao phủ bởi một ngọn lửa vàng rực,nhiệt độ cao khiến mặt đất gần đó cũng có dấu hiêu bị tan chảy.

Đấm hụt.

Tên robot như có cặp mắt sau gáy co chân lên khiến một đấm uy mãnh của gã đánh vào không khí,sau đó Tiểu Phụng thấy bàn chân sắt thép xé gió ập đến trước mặt.

Khi Tiểu Phụng tỉnh lại thì khuôn mặt đã gần như hồi phục hoàn toàn,duy chỉ con mắt là có chút cồm cộm do bị đá lòi ra đang dần trở về vị trí cũ.Gã ngây ngốc hỏi:

– Tôi thua rồi à?

– Không hẳn,vừa rồi thậm chí còn chẳng xứng đáng để gọi là một cuộc chiến.Nhưng nếu nói một cách công bằng thì…Đúng rồi đó.Ngươi đã thua,hơn nữa còn thua rất khó coi.

Hắn đặt ra trước mặt Tiểu Phụng một cốc Pepsi,lựa lời khuyên nhủ:

– Cả đời ta chưa từng thấy ai có kĩ năng chiến đấu tồi tệ như ngươi.

– Xin lỗi,tôi không thích đồ uống có gas.

Gã gạt cốc Pepsi qua một bên rồi thở dài cay đắng:

– Chẳng lẽ cả đời tôi không thể báo thù cho người thân sao?

– Con mẹ nó cho uống là tốt lắm rồi còn kén cá chọn canh!

Hắn lầm bầm rồi đặt ra trước mặt Tiểu Phụng một cốc nước lọc:

– Chuyện gì cũng có cách giải quyết,chuyện vợ con ngươi có thể dùng làm động lực nhưng không nên để nó ám ảnh.Nếu lỡ để tâm ma tác quái thì sẽ càng khó trả thù hơn.

Hắn chỉ mượn tạm mấy lời sáo rỗng trong tiểu thuyết mì ăn liền trên Internet thôi mà chẳng hiểu sao Tiểu Phụng lại như phát điên nhảy dựng lên bóp cổ hắn:

– Đm đều tại mày!Nếu không phải mày quyến rũ vợ tao thì làm gì có chuyện gia đình tao trở nên thê thảm như vậy!

Nhìn biểu cảm điên loạn của Tiểu Phụng khiến hắn không kìm được thở dài.Nếu ngày xưa ngươi thể hiện vẻ mặt quyết liệt này ra thì vợ ngươi đâu có ngoại tình,vì cớ gì lại đợi đến tận khi…

Hắn nhớ đến chuyện xưa khiến hắn không kìm được nghĩ về Thanh Dương.

Dương Dương ơi,giờ này con có đang sống tốt không?Việc ta tan xác trong tù có lấy nổi của con một giọt nước mắt không?Ta không muốn thấy con khóc,nhưng lúc này ta thật sự thèm được nhìn khuôn mặt mít ướt của con biết bao.

Tiểu Phụng vốn định gào thét thêm một hồi nhưng gã khựng lại khi bắt gặp ánh mắt tan vỡ của hắn,ngay sau đó là một cú đấm thẳng mặt khiến gã choáng váng ngã lăn ra đất.

– Đổ lỗi cho kẻ khác không giúp ngươi mạnh hơn đâu.Ta biết cảm giác bất lực rất khó chịu,nhưng nếu ngươi cứ tỉnh táo mà đổ lỗi cho môi trường thì vĩnh viễn không khá hơn được đâu.Sống ngu xuẩn một chút,cố chấp một chút,được chứ?

-…

Thấy Tiểu Phụng không còn ho he gì nữa,hắn ngoắc tay dẫn gã trở lại cái phòng rộng lớn vừa rồi.Con robot vốn đang đứng im lìm giữa nhà khi bọn hắn đi vào thì bỗng cử động,quay sang nói với hắn một câu rất “con người”:

“Dạy dỗ thằng này mệt vl!”

Hắn chép miệng nói:

– Thời gian gấp gáp thế này,nếu dạy theo kiểu thủ công chắc không được rồi.Giờ chỉ có một cách duy nhất là truyền trực tiếp kĩ năng chiến đấu vào đầu ngươi thôi.

Tiểu Phụng tròn mắt hỏi:

– Có thể sao?

– Không làm được thì ta nói làm gì!?Nhưng đừng vội mừng,với lượng thông tin lớn như vậy não ngươi có thể cháy đen như một miếng pate quá lửa,tuy khả năng hồi phục của ngươi không tầm thường nhưng vẫn rất nguy hiểm.Dám hay không?

Tiểu Phụng không thèm suy nghĩ mà ngay lập tức gật mạnh cái đầu:

– Cuộc đời ta đâu còn gì để mất!

Hắn thở dài lấy trong túi quần ra một ống tiêm chứa loại dung dịch màu xanh nhìn rất lạ mắt:

– Đây là dung dịch hồi phục ta mới tổng hợp được thông qua việc nghiên cứu cơ thể ngươi.Hi vọng nó giữ cho ngươi sống được qua ải này.


Tiểu Phụng quyết đoán giật lấy mũi tiêm đâm vào cổ mình,cảm nhận thứ chất lỏng kì lạ chạy vào huyết quản khiến gã tê dại cả người nhưng vẫn cố gắng tiêm toàn bộ vào trong cơ thể.

Hắn ngập ngừng đặt cái cốc vừa lấy ra xuống đất:

– Thực ra đó là thuốc uống,ta chỉ dùng ống tiêm để hút hợp chất ra khỏi ống nghiệm…Nhưng thôi cứ coi hành động đó là để thể hiện lòng can đảm đi,ta đánh giá rất cao.

– Vậy giờ tôi phải làm g…

Chưa dứt lời thì một thanh kim loại lạnh lẽo đã cắm vào gáy Tiểu Phụng,và mặc dù bộ não không thể cảm nhận được gì thì cả người gã vẫn run lên vì sợ hãi.

– Đứng im,cựa quậy là não ngươi thành cám tổng hợp đấy!

Tiểu Phụng cố nén sợ hãi,lúc này gã mới cảm nhận có thứ gì đang truyền vào não mình.Trong đầu gã hiện lên những động tác,chiêu thức của nhiều môn võ trên thế giới như Karate,Taekwondo,Brazilian Jiu Jitsu,Judo,Kiếm đạo,Muay Thái,Vovinam… và mặc dù chưa bao giờ luyện qua mấy môn này thì gã vẫn cảm giác mình hoàn toàn có thể thực hiện được những kĩ năng trên một cách…hơi thành thục.

Nhưng bất ngờ chưa dừng ở đó,trong đầu gã còn xuất hiện kiến thức về cách vận khí và một số huyệt đạo đặc trưng của một môn võ công có tên:Kim Chung Trạo.

Từ khi mở mắt Tiểu Phụng đã biết cách hấp nạp linh khí,nhưng gã chưa từng được ai dạy cách sử dụng linh khí đó sao cho hiệu quả.Nay nhận được bí kíp của một trong tứ đại thần công Thiếu Lâm thì quả là buồn ngủ gặp chiếu manh,người thường chật vật lắm mới hấp thụ được một chút linh khí nên mới tốn cả đời mới luyện công đến mức đại thành,còn gã sinh ra đã nhạy cảm với linh khí đất trời thì còn chẳng phải là một bước lên trời,tốc độ luyện công so với thiên tài võ học tuyệt đối chỉ hơn chứ không kém!

Nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của Tiểu Phụng,hắn không ngần ngại dội cho gã một gáo nước lạnh:

– Dù ngươi trâu bò đến đâu thì thân thể cũng không chịu được cải biến quá lớn,trong thời gian ngắn có thể luyện ra kình khí hộ thể đã là tốt lắm rồi.

Tiểu Phụng nghe vậy thì thất vọng ra mặt:

– Ta còn tưởng luyện được thành đồng nhân đao thương bất nhập,thì ra phim kiếm hiệp toàn bộ đều là lừa đảo!

Hắn cười gằn:

– Vào rừng mơ bắt con Tưởng Bở,mỡ đấy mà húp,nhé.Không có vài tháng khổ luyện mà đòi luyện thân thể cứng như sắt thép?Ngươi nghĩ đẹp vậy,tưởng mình là siêu nhân à!?

Thanh kim loại đóng vai trò như một ăng ten truyền tín hiệu giờ đã được thu về,sau khi truyền hết thông tin cho Tiểu Phụng thì cỗ máy cũng trở nên im lìm không còn động đậy hay nói huyên thuyên gì nữa.

Trong lúc đợi vết thương lành lại,Tiểu Phụng buồn mồm hỏi:

– Nếu anh có thể truyền võ công cho tôi thì ban đầu còn bắt tôi đánh làm gì?

Hắn nghĩ lại thời điểm mụ vợ của Tiểu Phụng sửng cồ lên quát vào mặt Dương Dương,lạnh lùng đáp:

– Là để thử xem tài nghệ của ngươi có xứng đáng để ta lợi dụng không.

Tiểu Phụng nghe từ “lợi dụng” thì hơi cau mày nhưng gã suy nghĩ một hồi rồi gật gù nói:

– Vậy có nghĩa là tôi đã vượt qua khảo nghiệm rồi đúng không!?

Cặp mắt cá chết của hắn đảo một vòng,gật đầu nói:

– Ừm,ngươi đã vượt qua.

Sau đó hắn ngoắc tay ra hiệu Tiểu Phụng đi theo hắn,cả hai người đi vào một căn phòng khác cũng trống trải nhưng nhỏ hơn nhiều so với căn phòng vừa rồi.Lần này không đợi Tiểu Phụng hỏi thì hắn đã vỗ tay hai tiếng,lập tức bốn bức tường hạ xuống để lộ vô số những vũ khí và áo giáp cực kì lạ mắt.

– Cứ chọn những món ngươi cần,chỉ cần nắm chắc tiêu diệt được Kim Jug Eun thì ngươi mang nguyên chỗ này đi cũng được.

Tiểu Phụng đang say mê vuốt ve một khẩu súng hạng nặng nghe vậy thì giật mình,gã quay lại hỏi:

– Bao giờ chúng ta sẽ đi giết gã?

– Ngay đêm nay.

– Sớm quá vậy!?

– Nói vậy chứng tỏ ngươi không hiểu gì về đi săn rồi.

Hắn cầm một con dao lên,thân dao sáng bóng phản chiếu lại ánh mắt lạnh lẽo của hắn:

– Thời điểm con vật đi săn là lúc chúng mất cảnh giác nhất,muốn giết chúng phải nhắm vào lúc chúng đang săn đuổi ta,cái đó gọi là Đạo sinh tồn.

Tạm bỏ qua thứ nhảm nhí gọi là Đạo Sinh Tồn.

Tại sao Tiểu Phụng đang cận kề tử vong lại giãy ra được khỏi lòng bàn tay của Kim Jug Eun để chạy qua chỗ hắn,đã vậy còn được buff mạnh tay đến vậy?

Câu trả lời chắc hẳn ai cũng đã đoán ra rồi,nhưng chi tiết ra sao thì hãy đợi đến chương sau sẽ rõ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.