Đọc truyện Giấc Mơ Dài – Chương 19: Lời nhắc từ quá khứ
– Mời trò Han Yo đứng lên đọc đoạn kế tiếp!
Lão Thiên vỗ vỗ vai cậu cười nham nhở:
– Đoạn này tôi nhớ.Sắp có trò hay rồi kìa!
Thấy giáo rời mắt khỏi cuốn sách giáo khoa nhìn xuống lớp,lặp lại:
– Trò Han Yo?
– Ầy,thật hết cách.
Thiên dướn người lên vỗ vào bờ vai gầy của cô bạn bàn trên khiến cô bé giật mình quay lại rồi nhoẻn miệng cười ngây ngô khi thấy khuôn mặt cau có của cậu.Thiên chỉ lên bục giảng,thì thào:
– Thầy gọi kìa.Đọc dòng thứ 4 từ trên xuống.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác rõ ràng là chưa hiểu gì của cô bé,Thiên đành phải giơ bốn ngón tay dí vào cái bản mặt non nớt kia,gắt lên:
– Bốn!
Cô bé nhìn Thiên rồi lại nhìn vào sách,sau đó mất khoảng 5 giây để hiểu “thâm ý” của cậu bạn rồi đứng dậy đọc to và rõng rạc:
– Con gười ơn ộng rật ở tỗ tó tý tức,lếu công làm tược tì đừn lói lời pỉa pai,tó zậy khi mìn gặp cụk cặk mới tó gười dúp.
– Rất tốt,trò Thiên,đoạn tiếp theo.
– Á HÁ HÁ!!!
Thiên cười phá lên,cười đến độ toàn thân co rút phải bám vào vai cậu mới đứng vững được.
– Buồn cười lắm sao?
– Xin…Xin lỗi,tôi không kìm được.Há há há!
Thấy Thiên cứ cầm sách đứng đực mặt ra thầy giáo mới nhắc nhở:
– Trò Thiên?
– Lão là ai?Tôi không biết!Lão đi ra đi!!!
Thiên gắt ầm lên rồi bực bội sách cặp đi ra khỏi lớp.
Cô bé tròn mắt nhìn theo vóc dáng cao gầy của Thiên,bập bẹ nói:
– T…Thên?
…………………
Thiên hậm hực đá một viên sỏi văng xuống rãnh nước rồi đột ngột quay lại hỏi người đàn ông râu lún phún đang đi bên cạnh:
– Sao chú cứ bám theo tôi thế?
– Đừng vô lý thế,đây cũng là đường về của tôi mà.
Gã đưa ra lí lẽ cứng như vậy làm Thiên chỉ còn biết im như một con cóc,nhìn bộ dáng tức tối vùng vằng chân tay của cậu khiến Thiên không nhịn được nhoẻn miệng cười.
Con đường đất nơi gã in dấu chân suốt thời thơ ấu giờ hiện lên rõ mồn một,mùi đất ẩm sau cơn mưa mùa hạ và ánh nắng chói chang làm choáng ngợp tâm trí gã.Thiên cảm thấy mình như người mất ngủ nhiều năm bỗng rơi vào trong một giấc mơ đẹp,đẹp tới mức khiến gã không còn muốn tỉnh dậy nữa.
Rầm~
Cánh cửa sắt đóng sầm lại trước mũi Thiên,nhìn vào khối kim loại to lớn khắc hình một con kì lân mà cổ họng gã nghẹn đắng lại.
Gã thực sự đã quay lại rồi,đứa con lưu lạc bao lâu nay cuối cùng đã trở về.
………………………..
Thiên nghiêng người tránh nhát chém của cậu,nhăn nhở hỏi:
– Vẫn còn giận à?
Cậu lừ mắt nhìn gã đàn ông,thanh kiếm gỗ như một ánh chớp vụt xuyên qua chiếc áo phông trắng và cái dáng vẻ bỡn cợt của Thiên.
– Thôi nào,chẳng phải cậu cũng thấy nó rất buồn cười sao?Đó thậm chí còn không phải tiếng Nhật!
Thiên thu kiếm rồi đâm tới,quát lớn:
– Dù vậy cũng không được chế giễu người khác.Đệ Nhất Đạo:Tôn trọng!
Thiên bĩu môi giả giọng eo éo,nói:
– Con gười ơn ộng rật ở tỗ…
– Im ngay!
– lếu công làm tược… lếu công làm tược…
– Bụm…A ha ha ha!
Thiên khoanh chân ngồi xuống rồi thở hắt ra:
– Nếu buồn cười thì cứ cười thành tiếng,có gì phải ngại chứ.
Cậu cũng thu kiếm ngồi xuống,hai chân mày nhíu chặt không hề phù hợp với khuôn mặt nhỏ bé non nớt:
– Nhưng cậu ấy bị…như vậy,nếu bị cười chẳng phải rất tội nghiệp sao?
– Đừng đánh đồng chân thật với chế giễu,cũng đừng nghĩ câm lặng là cảm thông.
Thiên cúi đầu.Gã nói đúng,mặc dù trong lớp không ai cười nhưng cũng không một ai bắt chuyện với Han Yo,mỗi khi cô bé cố gắng giao tiếp với ai đó thì đều được đáp lại bằng một ánh nhìn ngao ngán hoặc cái quay đầu lạnh lùng,so với chê cười thì thật khó nói cái nào tổn thương hơn.
– Nhưng…
– Cậu chủ,lão gia cho gọi cậu.
Một bóng dáng điềm đạm xuất hiện trước cửa phòng tập,lão chỉ đứng đó nhưng uy áp trùm lên toàn bộ căn phòng rộng cả trăm mét này.Không hiểu vì lí do gì mà lão già này tạo cho người ta cảm giác mọi cử động đều đã bị vóc dáng hơi gù của lão chặn đứng,và bất kể ngươi có làm gì thì cũng chẳng thể thoát khỏi ma trảo vô hình đó.
Dù vậy với một cậu bé thiện lương đơn thuần như Thiên thì hoàn toàn toàn không cảm nhận được điều ghê gớm đấy,loại cảm ứng này chỉ những người từng trải qua chém giết mới rèn ra được.
– Dạ,cháu đến ngay!
Thiên vội cởi bỏ giáp và kiếm gỗ rồi như một con sóc chạy khỏi phòng tập,lão trông theo bóng lưng của cậu lắc đầu thở dài:
– Đứa nhỏ này…lại sắp bị ăn đòn to đít rồi.
Thiên cười ha hả vỗ vai lão:
– Lão Han khỏi lo,vài ngọn roi với tôi thì ăn nhằm gì!
Bàn tay của gã như không khí xuyên qua người lão quản gia,Thiên lặng người nhìn bóng dáng già nua đó bước đi mà trong lòng ngổn ngang những cảm xúc không thể nói thành lời.
…………………..
Giờ nghỉ trưa.
Thiên lúc này đã trở về lớp,cậu vừa ngồi vắt vẻo trên bàn vừa xuýt xoa cái mông nhỏ:
– Lão già thật quá đáng,không thèm hỏi đầu cua tai nheo mà đã quất mình một trận.Đau thiệt chứ!
– Trước nay lão có bao giờ quan tâm đến lí do đâu,lẽ ra cậu phải nghĩ đến chuyện này trước khi xách cặp về chứ.
– Đều tại chú cười ha hả làm tôi bực không chịu được!
– Thên.
Hai người giật mình,Thiên ngã lộn cổ xuống đất còn cậu thì ngạc nhiên hết sức khi thấy một bóng dáng khả ái ngại ngùng đứng trước mặt.
– Han…Han Yo?Cậu gọi…
Thiên quay trái phải một hồi để xác nhận,thực ra điều này cũng không cần thiết vì các bạn khác thấy Han Yo thì đã đồng loạt tránh xa,duy chỉ có Thiên đang mải tán phét thì mới không nhận ra sự xuất hiện của cô bé.
Mắt Han Yo cong lên thành hai vầng trăng nhỏ xíu,bàn tay nhỏ bé chìa ra trước mặt cậu một thanh kẹo với lớp vỏ ngoài rúm ró nhàu nát.
– Tẹo…
Thiên ngại ngùng nhậ lấy,hai đứa trẻ chia nhau nửa thanh kẹo socola rồi lặng lẽ ngồi ăn.Cảm thấy vóc dáng nhỏ bé của Han Yo sát cạnh bên khiến tim cậu hơi đập mạnh.Chỉ là,có mùi gì đó hơi…
– Ều,thằng Thiên dám ăn đồ của con điên kìa.
– Nó chơi với con điên!Oh My Nhật Hoàng!
– Chứ còn gì,không thấy bọn nó ngồi ăn cùng nhau à!?
– Này,này!Sáng nay đi học tao thấy nó moi cái kẹo kia trong đống rác gần cổng trường đấy
– Gió máy vừa thôi mày.
– Tao THỀ đéo điêu nửa câu!Thấy tao nó còn giấu vội thanh kẹo đi như sợ bị tao cướp.Bố ai mà thèm ăn cái đồ rác rưởi của nó!
Thiên nghiến răng ken két rồi bất ngờ đứng phát dậy chỉ vào mặt đám trẻ đang xì xầm ở dãy đối diện,quát:
– Bọn mày quá đáng vừa thôi,bảo ai ăn rác rưởi hả!?
Một thằng béo ục ịch xô ghế đứng dậy,hất hàm nói:
– Đứa nào ăn thì tự biết.
– Mày…
Thiên xắn tay áo định cho thằng mập mấy cái bạt tai thì đụng phải tay Han Yo làm thanh socola trên tay cô rơi xuống đất,khác hẳn với phần giấy bọc trắng tinh của cậu lớp giấy của Han Yo đầy những nước tương cùng bã kẹo cao su và lòng đỏ trứng vì lau chùi mà dính bết vào nhau.
Có lẽ…không hãng nào trang trí vỏ ngoài của sản phẩm như vậy đâu nhỉ.
Thì ra giữa mùa hè mà Han Yo còn để tay áo rộng thùng thình là để Thiên không thấy vết bẩn trên thanh socola.Cũng phải thôi,nếu nhìn vào thanh socola với lớp vỏ ngoài rúm ró và dính đầy những vết bẩn thì thử hỏi mấy ai dám ăn chứ,dù nó có free đi chăng nữa.
– Đến rồi…
Gã thở dài ngao ngán rồi đút tay vào túi quần lặng lẽ ra khỏi lớp học.
– HAN YO!
Cậu túm lấy vai Han Yo lắc mạnh,gần như rít lên:
– Cậu lấy thanh kẹo này ở đâu!?
Đôi mắt trong veo của Han Yo hiện lên những nét sợ hãi,nhưng Thiên không quan tâm.Lúc này cậu muốn được khẳng định thứ mình vừa ăn không có nguồn gốc từ bãi rác,hay ít nhất không phải từ bãi rác gần trường,thứ mà Thiên ngày nào đi qua cũng phải dùng hai tay bịt mũi mà vẫn thấy thối.
Đám trẻ thấy thế hưng phấn hẳn lên,vỗ tay nói:
– Chẳng nhặt từ bãi rác còn gì nữa,sáng sớm tao mới thấy bà hàng cơm đổ đống trứng thối ở đấy xong.
– À có khi nước tương này là của thằng mập,nó hay xịt đầy nước tương nhưng không ăn được để rồi phải vất nửa cái bánh mì đi.
– Mày gọi ai là mập?Muốn chết hả?
– Đánh nhau đê!
Mấy đứa con gái thì thất thanh la lên,con bé lớp trưởng lật đật chạy ra cửa chắc là định đi mách lẻo với thầy chủ nhiệm.
– Nói đi!Bộ bạn bị câm à!?
Han Yo đột nhiên quay ra cắn vào tay Thiên,hàm răng như sứ hằn sâu vào da thịt khiến cậu la lên đau đớn và vội thu tay lại trước khi bị cắn tới chảy máu,thanh socola trong tay theo đó rơi lộp cộp xuống đất.
Nhìn dấu răng hằn lên cánh tay còn rõ ràng hơn cả vệt roi của lão cha khiến Thiên bực tức la lên:
– Khốn nạn!
Han Yo lặng lẽ cầm nửa thanh socola lên ôm vào lòng rồi ngồi thừ người ra khiến Thiên càng thêm bực mình.Đâu ra cái kiểu người dụ bạn ăn đồ từ bãi rác xong cũng chẳng thèm nói một câu xin lỗi thế chứ!
Cậu túm lấy mái tóc dài của Han Yo kéo ngược ra sau rồi giật phắt thanh socola mà cô bé ôm khư khư như bảo vật rồi tiện tay lấy luôn nửa thanh còn lại mà cô bé vừa làm rơi sau đó thẳng tay ném vào thùng rác.
– Kinh tởm!
Thiên quát vào mặt Han Yo đang cúi đầu thật sâu sau đó vùng vằng đi ra khỏi lớp.Han Yo lén lút nhìn theo cho tới khi cậu khuất bóng rồi mới bưng mặt khóc thút thít trong những tiếng xì xào bàn tán của bạn bè.
………………………
– Cho dù bất mãn thì cũng không nên bỏ tiết như vậy.
Thiên thở hắt ra một hơi,bực bội nói:
– Con bé đó quá đáng vậy ai mà chịu được.Nghĩ cái quái gì lại cho người ta ăn thứ đó.
– Kêu ca gì,cậu thậm chí còn không phải cầm vào thanh bị bẩn.
– Nhưng…
Gã đứng dậy nhìn bao quát thành phố đang trong quá trình hiện đại hoá,ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua cả những tầng mây xa xôi nhất.
– Cái gì cũng có lí do của nó.
– Hả?Cái gì?
Thiên khẽ lắc đầu,trên miệng hiện lên một nụ cười mệt mỏi:
– Không gì đâu.Cậu nên về lớp đi,sắp hết giờ nghỉ trưa rồi.
– Không!
– Lại sao nữa hả,ông tướng?
Thiên nằm lì trên lớp sàn đá lạnh lẽo của tầng thượng,gió tạt vào mắt cay xè khiến cậu bình tĩnh đôi chút.Dù cho thanh kẹo đó là nhặt từ xó xỉnh nào,không thể phủ nhận rằng Han Yo đã mời cậu một cách chân thành,ấy vậy mà…
Với tư cách một võ sĩ đạo,điều này tuyệt đối không thể chấp nhận.
– Nghĩ rằng Han Yo sẽ giận sao?
Cậu ngập ngừng một chút rồi gật đầu.Thiên định an ủi nhưng lại thấy không thích hợp,dùng lí lẽ của một người trưởng thành khuyên một thằng nhóc là điều không thể.Đang phân vân thì cậu bỗng lên tiếng:
– Tôi…có phải tôi quá đáng lắm phải không?Tôi giật tóc cậu ấy,lại còn ném kẹo của cậu ấy vào sọt rác.
Thiên cũng không nhịn được thở dài.
Quá đáng ư?
Tất nhiên rồi,gã đã nổi giận và hành xử như mọi đứa trẻ khác và cái giá phải trả là nỗi ân hận suốt đời.
Từng giây
Từng phút
Từng khoảnh khắc
Gã chưa bao giờ loại bỏ được cái sự hèn nhát ghê gớm đó,nó như dòi đục vào xương tuỷ,gặm nhấm linh hồn từng chút một và để lại phía sau cái vỏ rỗng tuếch dựng lên bằng những hoài niệm và nuối tiếc.
– Nếu vậy thì xin lỗi cô bé đi.
– Không!
Thiên đứng phắt dậy quả quyết nói:
– Tôi sẽ không xin lỗi đâu,đàn ông xin lỗi là nhu nhược.
Thiên không ngăn cậu lại,cũng không khuyên bảo cậu bất cứ điều gì.Dù cho lời nói của cậu chỉ là sự chống chế vụng về thì sự thật vẫn là gã không đủ dũng khí để ép bản thân nói ra lời xin lỗi.
Có những chuyện không thể chỉ đơn giản dùng hai từ “xin lỗi” là phủi sạch trơn được.
………………..
Thiên trở lại lớp,đón chào cậu là những ánh nhìn kì quái từ bạn bè và Han Yo,ngồi ở góc quen thuộc của cô bé,không còn nhìn cậu cười ngây ngô nữa.
– Hừ!
Thiên kéo ghế ngồi xuống.Thầy giáo cằn nhằn vài câu về sự vkl (vô kỉ luật) của cậu rồi đưa ra một bài kiểm tra chi chít số như mấy văn bản cổ đại.
Dù ở thời đại nào cũng có một sự thật rằng giờ kiểm tra luôn là thời điểm duy nhất đám chọi con diễn vở “Sự im lặng của bầy cừu”.Cảm giác bị nhấn chìm trong cái không khí ngột ngạt này khiến đầu óc Thiên trở thành một mảnh trống rỗng,những con số giống tựa như đang nhảy nhót trước mắt khiến cậu chỉ muốn quăng bà nó cây bút trong tay đi chỗ khác.
– 91-87 bằng bao nhiêu chứ…Mịa,sao khó thế không biết!
– Pốn.
Thiên giật mình ngước lên,cái kiểu ngọng như muốn nuốt cả lưỡi này chỉ có thể là…
– Táp cán tà pốn.
Nghĩ rằng Thiên không nghe được Han Yo thấp giọng nói lại lần nữa.
– 12-8 pằng pốn.
– 30-26 pằng pốn.
-…
Không ngờ cô bé nghe chậm nói ngọng này lại có năng khiếu đặc biệt với môn toán,mặc dù hơi mất mặt chút nhưng “người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.Tại thời điểm sắp hết giờ kiểm tra thì Thiên không còn cách nào khác ngoài cặm cụi ghi lại những đáp án được thốt ra từ cái miệng nhỏ xinh của Han Yo.
Như người ta thường nói,đã phế thì cứ im lặng và làm thôi.
– Hết giờ,mấy đứa nộp bài.Ngừng viết!Thằng bé này!Đã bảo không viết nữa cơ mà.
Thiên chống cằm nhìn Han Yo,cô bé tiếp tục bảo trì sự im lặng với cậu cho đến tận lúc tan học.Đó là lúc Thiên đang xách cặp trở về thì đột nhiên Han Yo chạy tới túm lấy tay áo cậu,bộ dáng dụt dè của cô bé khiến cậu không khỏi khó xử.
– Có chuyện gì thế?
– Ừm……tớ…xin lỗi…
Thật hiếm hoi mới thấy Han Yo nói được một câu mà không bị ngọng,mặc dù cảm thấy hả hê nhưng Thiên vẫn giả bộ ngây thơ:
– Cậu đang nói về cái gì thế?
– Ơ…Tớ…túng ta…
– Ê mày,thằng Thiên với con khùng lại dính lấy nhau kìa.
– Hay đấy,để tao ra phá chúng nó chơi
Thằng béo bất ngờ chạy đến quàng vai Thiên:
– Này!Bọn mày đang nói cái gì thế?
– Túng ta tó…tó tể…túng ta tó tể…
Thiên không kiên nhẫn phất tay nói:
– Không có gì.Đi về thôi.
– Mày có biết chơi điện tử không?À chưa giới thiệu,tao là…
Han Yo bất lực nhìn cậu đi xa dần,ánh tà dương kéo dài cái bóng của hai người thành hai đường thẳng song song vĩnh viễn không thể giao nhau.
Bin Bin~~~
Một chiếc ô tô đen bóng từ cuối đường phóng vụt đến rồi phanh cháy bánh trước mặt Han Yo,cánh cửa xịch mở ngay sau đó là một giọng cười như sấm rền:
– Ha ha ha,hôm nay đi học vui chứ,con trai của ta!
Han Yo nhìn ra cửa kính,khẽ nói:
– Pình tường tưa ta.
– Dù không đồng tình với quyết định của mẹ của con nhưng dù sao ta cũng rất vui khi con hoà nhập đươc với đám nhãi ranh này.
Han Yo nhìn vào cái đầu trọc đầy hình xăm của cha,rõ ràng bóng lưng cha vạm vỡ là thế nhưng tại sao Han Yo vẫn cảm thấy cô đơn.
– À này,con còn nhớ lời ta dặn sáng nay đó chứ?
Ở băng ghế sau,Han Yo đan hai tay vào nhau ngồi nép vào một góc.
– Này Han Yo,sao cha hỏi mà không trả lời?
– Dạ,nhớ rồi.
– Thế là tốt.Đừng ăn mấy thứ đồ ngọt ngớ ngẩn đó bằng không con sẽ phải thay cả hàm răng vàng giống ta đấy!
– Dạ,nhớ rồi.
…………………..
– Chưa được.Vung quyền mạnh lên!
Lão quát lớn rồi đánh ra một quyền thổi bay thân hình gầy yếu của Han Yo bắn lên tường.Cô bé khẽ rên một tiếng rồi rơi bịch xuống đất,nằm bất tỉnh nhân sự.
– Thằng nhóc này thật hết cách!
Lão khoác lên mình bộ vest quen thuộc rồi bước khỏi phòng,ngay khi lão vừa đi khuất thì Han Yo hé mắt nhìn ra rồi bật dậy khoẻ khoắn hơn bao giờ hết.
– Này lão quản gia,khi nào thằng Han Yo nó tỉnh thì nhắc nó ăn rồi chuẩn bị đi học.Tôi ra ngoài để xử lí vụ…
Han Yo nhân lúc hai người nói chuyện vói nhau lén lút chạy ra cửa sau trốn ra ngoài.
Giữa cái nắng gay gắt của mùa hè,một cô bé chạy chân trần trên con đường đất nóng cháy trong khi trên người khoác một bộ võ phục mỏng tanh.
Đâu đó tiếng ve vang lên não nề cả một góc trời.
Ngón tay thon dài của Han Yo chỉ vào tấm kính,bập bẹ nói:
– Tẹo…tẹo…
– Thật xin lỗi,chúng tôi đã được dặn không được bán đồ ngọt cho cậu,Han Yo à.
Thêm một cửa hàng khác.
– Đại Boss đã dặn…
Một cửa hàng khác nữa.
– Xin cậu đi khỏi đây cho.
Cách đó 2 km.
– Tôi còn muốn làm ăn,thật xin lỗi.
Cách đó 3 km.
– Xin lỗi…
– Làm ơn đi khỏi…
Cách đó 4 km.
Han Yo khuỵu xuống,đôi chân trần rướm máu phủ đầy cát còn toàn thân thì đẫm mồ hôi,cảnh vật trước mắt cô bé dần trở nên mờ ảo.Những người xung quanh không khỏi thắc mắc tại sao một cô bé lại lang thang giữa đường với bộ dạng như vậy,vài người tốt bụng tới hỏi thăm nhưng nhanh chóng bỏ cuộc khi nghe thứ ngôn ngữ kì lạ của Han Yo.
– Tẹo…
Han Yo chỉ vào tấm kính,đằng sau là một thanh kẹo được bọc vuông vức bằng giấy trắng tinh và được thắt một cái nơ thật đẹp.
– Cháu từ đâu tới vậy?Trước nay chưa từng thấy đứa trẻ nào dễ thương như cháu ở quanh đây.
Bác chủ quán nở nụ cười hiền hậu đặt thanh kẹo vào túi rồi đưa cho Han Yo,cô bé vội cởi áo rồi dùng móng tay rạch một chút vào phần thắt lưng rồi trút lên bàn vô số tiền xu mà cô đã dành dụm cả năm trời.
– Mười bảy,mười tám.Đủ rồi,mà cháu nên nhớ con gái không được tự tiện cởi áo như vậy đâu nghe chưa!?
Lời bác ta nói có lẽ Han Yo chẳng nghe được bao nhiêu,bởi lẽ thanh socola được ôm chặt nơi lồng ngực đang rung lên vì những tiếng “Thên,Thên” đầy hưng phấn.
…………………..
Cách cổng trường không xa,một chiếc ô tô sang trọng chậm rãi dừng lại.Han Yo hăng hái mở cửa xe định chạy ra thì bị một giọng sang sảng như sấm rền quát:
– Khoan đã,cái gì trong cặp con thế!
Lão nhanh tay rút ra cái thứ trắng trắng trong cặp Han Yo,là một thanh kẹo socola
Lão thở phào:
– Thì ra là kẹo.Ta còn tưởng bị đứa nào gài bom chứ…
Như chợt nhớ ra chuyện gì lão hét toáng lên:
– HAN YO!Cha đã dặn bao nhiêu lần là không được ăn bánh kẹo rồi hả?Con có muốn thay nguyên hàm răng không?
Han Yo vội xoay người định lấy lại thanh kẹo thì lão đã nhanh tay mở cửa kính ném ra bãi rác phía bên kia đường,dùng lực tay trâu bò của lão chỉ để quăng đi một thanh socola thật chẳng khác gì lấy đại pháo mà bắn con ruồi.
– Han Yo,con nên hiểu là cha cũng chỉ muốn tốt…bla bla…
Cánh cửa xe đóng sầm lại trước mặt Tokuda.Lão chặc lưỡi một tiếng,lầu bầu:
– Chẳng biết bao giờ mới khiến người ta hết lo đây.
Khi chiếc ô tô trở thành một chấm nhỏ và biến mất cuối con đường là lúc Han Yo lén lút bước đến gần bãi rác.Ở đây người thu dọn rác làm việc vào mỗi cuối tuần vì thế rác thải từ tuần trước chất thành một ngọn núi nhỏ bốc mùi hỗn tạp khủng khiếp,thế mà Han Yo như một kẻ liều lục lọi trong cái đống đồ thừa ấy bất chất mùi hương khủng khiếp của nó.
– Eo,con bé kia moi rác kìa mày!
– Really?OGM là thật!Nó là học sinh trường mình à?
– Chắc vậy,may là tao không học chung với nó.Hình như nó cùng lớp mày đúng không?
– Đừng nói bậy,ai mà cùng lớp với cái loại khùng điên ấy.
Lực ném của lão rất mạnh nên thanh socola bị lún sâu vào trong,rất may là rác nơi Tokuda ném vào được đóng gói cẩn thận nên chỉ có một góc là bị bẩn.
Không sao,chỉ cần phần nào của thanh kẹo còn nguyên vẹn thì nhất định Han Yo sẽ đưa tận tay cậu bé đó,cái cậu bé có đôi mắt như đại bàng và nụ cười ấm áp như vầng thái dương,người tạo cho Han Yo cảm giác như đứng dưới một vòm trời cao rộng,người duy nhất “nói chuyện” với cô bé ở cái chốn lạnh lùng đáng sợ ấy.
Người mà Han Yo tha thiết muốn làm bạn.
– Ồ,chẳng phải Yo ngọng đây sao?Mày đang làm cái gì vậy.
Thằng béo tinh mắt thấy thanh kẹo trên tay Han Yo thì tiến tới định xin xỏ nhưng lại nhận ra trên đó có dính cái gì đó như lòng đỏ trứng,lại thêm cái vị trí đứng không hề hợp phong thuỷ và ánh mắt kì quái của những người xung quanh thì thằng này giật mình đoán rằng Han Yo hẳn là vừa moi thứ này ra từ…
Han Yo vội giấu thanh kẹo sau lưng,một sự ích kỉ bỗng nhen nhóm trong tâm linh non nớt của cô bé.Không hiểu sao phần tình cảm này cô muốn giành cho Thiên và chỉ Thiên mà thôi.
– Xì,làm như báu lắm.
Thằng béo vẫy mấy đứa nhóc trạc tuổi lại,vì thằng này cao to nên hay bị hiểu nhầm là ở lớp trên.
– Bọn mày có thấy con điên kia không?Nó vừa moi rác còn định tha rác vào trường đấy.
Han Yo đang cặm cụi lau chất bẩn dính trên tấm giấy bọc thì bị một viên sỏi đập vào trán.
– Cút đi con điên!Đừng có làm bẩn trường tao.
– Biến về nơi thuộc về mày đi.
– Thứ quái vật ăn rác!Siêu nhân Gao sẽ đến thu thập mày!
Chúng vốc cát và sỏi ném tới tấp vào Han Yo,một thằng nhóc còn đưa tay cố giật lấy thanh kẹo.Như mèo con gặp nạn Han Yo chỉ biết cuộn mình giữ chặt để thanh socola không bị lấy đi.
– Đủ rồi!
Thiên chạy tới cho thằng nhãi đang giằng co với Han Yo một cái bạt tai,cánh tay xương xẩu của gã xuyên qua đầu thằng nhỏ vẽ thành một hình vòng cung tuyệt đẹp.
– Chết tiệt!
Những viên sỏi và cát xuyên qua thân thể của gã.
– Tại sao…
Người bảo vệ già quát lớn,Han Yo nhân lúc đó vùng chạy khỏi bọn nhóc rồi trốn biệt trong kho chứa đồ.
– Tại sao tao lại phải thấy những cảnh này chứ!
Hình ảnh Han Yo lấm lem nước mắt phân giải thành vô số mảnh nhỏ,khung cảnh trở lại là Thiên ở trong lớp học.
– Nghiệp chướng,đúng là nghiệp chướng.
Thiên tiến đến thùng rác rồi thừ người ra một lúc,rất chậm gã đưa tay vào và cầm hai nửa của thanh socola lên,cùng lúc đó cơ thể của gã dần trở nên xám xịt.Trong khoảnh khắc này không biết thứ gì đắng hơn,là socola hay nụ cười của gã.
– Ngon thật!