Giặc Bắc

Chương 8: Giữa đường gặp cứu tinh


Đọc truyện Giặc Bắc – Chương 8: Giữa đường gặp cứu tinh

Gồm có hai huyện Lê Gia và Uy Viễn, châu Đại Hoàng là một vùng núi non chập chùng và rừng cây ngút ngàn. Địch Lộng sơn ở phia bắc chừng mười bốn dặm. Núi Kiệm Lộng cũng ở phía bắc chừng mười chín dặm nhìn ra sông Hát. Núi Thổ Tích ở phía tây độ ba mươi dặm. Mã Yên Sơn cách Đại Hoàng mười hai dặm về phía tây. Núi Quai Điểu hay núi Kim Kê nằm cách Đại Hoàng mười hai dặm về phía tây. Động Xuyên Thủy mà người dân địa phương còn gọi là Hang Luồng nằm về phía tây mười dặm đường. Núi Đa Giá cách Đại Hoàng ba dặm về hướng bắc có rất nhiều hang động. Núi Bái Lĩnh ở địa phận các xã Phúc Lại, Sinh Dược. Rồi núi Đông Khê nối liền với núi Long Triều. Núi Đại Hữu ở cách Đại Hoàng chừng hai mươi ba dặm về phía tây bắc. Riêng động Hoa Lư, nơi chôn nhau cắt rún của Đinh Tiên Hoàng đế nằm cách châu Đại Hoàng ba mươi ba dặm về hướng tây bắc thuộc địa phận các xã Uy Viễn, Uy Tế và Đại Hữu. Đây là vùng bốn mặt núi đá la liệt, ở giữa có một khoảnh đất rộng chừng mười mấy mẫu, có một con suối chảy qua hai thôn Tri Hối và Sào Lộng rồi đổ vào hạ lưu của sông Hoàng Giang.

Kẻ cầm sổ giang hồ thong thả cất bước trên con đường đất đỏ từ Uy Viễn về Hoa Lư thành. Mưa rơi rả rích. Con đường đất lầy lội và trơn trợt vì cơn mưa từ đêm hôm qua cho tới trưa hôm nay vẫn chưa tạnh.

Chân mang giày rơm, đầu đội nón tơi, vũ phục màu lam cũ mèm, gói hành lý nhỏ trên vai, y cúi đầu đều bước. Dường như bận suy nghĩ chuyện gì y không màng nhìn ngắm phong cảnh hùng vĩ và ngoạn mục của núi rừng.

Y hơi ngoảnh đầu nhìn lại khi thoáng nghe tiếng vó ngựa xa xa. Sức ngựa chạy nhanh khôn tả. Mới thoáng nghe mà đã thấy bóng một cỗ xe đen xì vùn vụt lao tới.

– Tránh đường… Tránh đường…

Miệng la, tay vung chiếc roi dài gã phu xe điều khiển cỗ xe phi nước đại. Nghe tiếng hò hét kẻ cầm sổ giang hồ hấp tấp tạt bộ vào lề nhường đường.

Có lẽ tức bực vì khách bộ hành chậm chạp nên khi xe vừa vượt qua gã phu xe vung ngọn roi da quất xuống đầu người khách đi bộ đang đứng bên lề đường.

Một bóng người chuyển động cùng lúc gã phu xe bay tuốt xuống lề. Bốn con chiến mã hạng nhất đang phi nước đại dường như bị sức lực vô hình ghì cứng lại khiến chúng nhảy dựng lên đồng thời cất tiếng hí dài. Cỗ xe lao đao giây lát mới lấy lại thăng bằng.

Từ trong lòng xe buông rèm kín mít hai bóng người tung mình nhảy xuống đất.

– Ngươi là ai mà dám cả gan chận đường nhân viên của đoàn do thám triều đình. Xưng tên đi rồi chịu chết…

Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi cười. Y liếc nhanh hai nhân viên do thám rồi chăm chú vào cỗ xe ngựa buông rèm kín mít.

– Nhị vị thuộc ban nào của đoàn do thám?

Nhồi nhồi thanh đoản đao trong tay một tên sẵng giọng:

– Ban truy tầm…Bộ ngươi chán sống rồi hay sao mà cản đường ta…

Vành môi kẻ cầm sổ giang hồ hơi nhếch thành nụ cười:

– Tốt lắm…Tại hạ cũng đang muốn nói chuyện cùng bậc bề trên của nhị vị…

Dứt lời y khoa chân bước đến gần cỗ xe ngựa. Một nhân viên do thám tạt bộ chận đường:

– Đứng lại…Ngươi mà bước tới một bước nữa là chết không toàn thây…

– Các hạ không cản được ta đâu…

Kẻ cầm sổ giang hồ buông gọn. Tên do thám gằn giọng:

– Ngươi mà đụng tới cổ xe là chết chẳng kịp ngáp…

Câu nói của hắn vô tình khơi động tính hiếu kỳ của kẻ cầm sổ giang hồ. Trong xe phải chứa một nhân vật đặc biệt hay quan trọng lắm nên hai nhân viên do thám mới cấm cản. Y đưa tay mở cửa. Rẻng… Ánh đao loè chớp cùng với đao quang xé gió re re ập tới hậu tâm kẻ cầm sổ giang hồ. Tuy không thấy nhưng bằng thính giác cực tinh y vung tay chụp trúng cổ tay địch thủ xong văng mạnh. Tựa con diều bị đứt dây tên do thám bay lên không rồi rơi phịch xuống đất nằm im lìm.

– Giỏi…

Lồng trong tiếng nói tên do thám thứ nhì lao vào sát đối phương. Bịch… Bịch… Đánh trúng kẻ địch hai quyền mà hắn cảm thấy như đánh vào vật gì cứng rắn hơn sắt đá kiến cho hai bàn tay đau ê ẩm. Chưa kịp phát chiêu tiếp hắn nghe huyệt đạo đau nhói, mắt tối sầm lại rồi ngã vật ra đất.

Không nhìn tới hai nhân viên do thám đang nằm im trên đất kẻ cầm sổ giang hồ mở cửa xe. Ngoài sự tiên đoán y thấy bốn người ngồi trong lòng xe chật hẹp. Hai thanh niên trẻ tuổi đều có vẻ bình thường song hai ông lão thần sắc dã dượi như bị thương hay bệnh hoạn một cách trầm trọng.

– Chư vị là ai?

Kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng hỏi và một thanh niên mau mắn đáp:

– Tôi tên là Lê Hào, bạn tôi đây tên Đỗ Hậu, còn hai vị này là Hắc Bạch Hộ Pháp của phái Cổ Loa. Chúng tôi bị đoàn do thám bắt giải về Hoa Lư…

Nhẹ gật đầu kẻ cầm sổ giang hồ chăm chú nhìn Hắc Bạch Hộ Pháp. Lát sau y trầm trầm cất tiếng:

– Tuy chưa từng gặp gỡ song tại hạ hằng nghe đồng đạo giang hồ ca tụng về đức độ lẫn tài năng của nhị vị nhiều lắm. Nhị vị bị nội thương trầm trọng cần phải được chữa trị tức khắc…

Húng hắng ho Bạch Hộ Pháp gật đầu:

– Chúng tôi bị Bách Diện Thư Sinh đả thương…

Dường như có chút biến đổi trên khuôn mặt của kẻ cầm sổ giang hồ. Trầm ngâm giây lát y đóng cửa xe lại đoạn nhảy lên ghế ngồi điều khiển cỗ xe quay đầu chạy ngược về hướng Đại Hoàng. Khoảng xế chiều y đánh xe rẽ vào con đường mòn. Trông xa xa có ngôi nhà y thúc ngựa chạy tới. Đến nơi y mới nhận ra đó là ngôi nhà khá lớn bị bỏ hoang. Dừng xe y nói nhỏ:

-Chư vị vào nhà nghỉ ngơi qua đêm nay xong sáng mai ta sẽ tính chuyện sau…

Bước xuống xe đứng nhìn quanh quất Lê Hào nói:

– Thế nào đoàn do thám cũng tìm ra tông tích của chúng ta…

Kẻ cầm sổ giang hồ thản nhiên gật đầu:

– Tại hạ biết điều đó cho nên không nhọc sức xoá đi vết tích. Đoàn do thám người đông thế mạnh thêm giàu kinh nghiệm truy lùng tất nhiên sẽ tìm ra tông tích của chúng ta. Túc hạ đừng lo lắng. Nếu họ tới tại hạ sẽ đích thân hầu tiếp…

Lê Hào bán tín bán nghi song im lặng không nói. Y không tin người khách lạ đơn độc đủ sức chống lại đoàn do thám Hoa Lư.

Năm người vào khách sảnh. Mùi ẩm mốc xông lên chứng tỏ ngôi nhà đã bị bỏ hoang từ lâu. Màng nhện giăng khắp nơi.

Đợi cho mọi người an tọa xong kẻ cầm sổ giang hồ nói với Hắc Bạch Hộ Pháp:

– Tại hạ có thuốc chữa thương tuy không chữa dứt được nội thương của nhị vị song có thể ngăn không cho thương thế trầm trọng hơn hầu nhị vị có thể chi trì cho tới lúc về Cổ Loa…

Y trao hai hoàn thuốc bọc sáp cẩn thận cho Hắc Bạch Hộ Pháp xong lấy lương khô đưa cho Lê Hào và Đỗ Hậu. Tự mình ngồi đối mặt với cửa chính y trầm trầm lên tiếng:

– Chư vị nên lợi dụng chút thời giờ ngắn ngủi này để nghỉ ngơi. Ngày mai chúng ta sẽ cần dùng tới sức lực rất nhiều…


Dứt lời y im lặng triển công phu trầm tịnh. Hai vị hộ pháp không đợi nhắc đã an thần định khí cố gắng vận dụng nội lực chữa trị thương thế.

Chỉ có Lê Hào ngồi ngó quanh quất. Y chăm chú quan sát người khách lạ đang chìm mất trong công phu trầm tịnh. Ngồi xếp bằng trên mặt đất, bàn chân phải đặt lên đùi trái, bàn chân trái đặt lên đùi phải, bàn tay trái lật ngửa đặt lên trên bàn tay phải, hai ngón tay cái chỉ vừa chạm nhau án ngay đan điền, lưng thẳng người ngay, hai mắt mở lớn và bất động nhìn vào khoảng không trước mặt; người khách lạ ngồi yên trong tư thế kỳ lạ thật vững vàng và cũng thật an nhàn thanh thản.

Thời gian trì trệ trôi qua. Bạch Hộ Pháp thở hơi dài mở mắt nói lớn :

– Thuốc hay thật…Lão phu cảm thấy khoẻ khoắn nhiều…

Hắc Hộ Pháp tằng hắng tiếng nhỏ rồi nói với giọng thành khẫn:

-Lão phu cũng biết bậc tuấn kiệt như các hạ thi ơn bất cầu báo vậy chỉ xin được biết tính danh…

Giọng nói trầm và chậm rãi vang lên trong buổi chiều sắp tắt nắng :

– Tính danh thời tại hạ tạm thời không tiện tiết lộ; vậy chư vị cứ gọi tại hạ bằng cái danh ” kẻ cầm sổ giang hồ …”

Già dặn, kinh lịch và giàu công phu trầm tịnh như Hắc Bạch Hộ Pháp còn phải buột miệng kêu thành tiếng kinh ngạc huống hồ gì Nghịch Cước Lê Hào. Không nhịn được y la lớn:

– Kẻ cầm sổ giang hồ… Cái gì… Các hạ là kẻ cầm sổ giang hồ…

Cười nhẹ kẻ cầm sổ giang hồ thong thả nói:

– Chính tại hạ… Chưa từng gặp gỡ nhưng tại hạ rất ngưỡng mộ tính hào hiệp của Lê trang chủ nhất là cú thoái mã cước lừng danh…

Không nói lời cám ơn Lê Hào cứ lẩm bẩm trong miệng:

– Khó tin quá… Khó tin quá… Tại sao lúc này mình cứ gặp nhiều chuyện khó tin quá…

Quay sang Hắc Bạch Hộ Pháp kẻ cầm sổ giang hồ hỏi:

– Tại hạ mạn phép hỏi cớ gì mà chư vị bị đoàn do thám bắt giữ?

Bạch Hộ Pháp thở dài chép miệng:

– Chuyện dài dòng lắm thưa túc hạ. Nó bắt đầu từ cái chết của cố chưởng môn và nhất là cái chết của tiên đế…

Gật đầu kẻ cầm sổ giang hồ hắng giọng:

– Tệ sư phụ và cố chưởng môn của quí phái có chút thân tình…

Y nói tới đó rồi bỏ lững dường như không muốn tiết lộ thêm. Húng hắng ho vài tiếng xong Hắc Hộ Pháp lên tiếng:

– Ngay sau khi lên ngôi vua tiên đế lập tức tưởng thưởng cho các vũ sĩ giang hồ từng đổ xương máu trong cuộc bình loạn mười hai sứ. Ai muốn chức tước người ban cho chức tước; kẻ nào muốn tiền bạc hoặc đất đai người cho tiền bạc đất đai. Nói trắng ra là tiên đế đã tưởng thưởng một cách xứng đáng và công bằng cho bất cứ ai có công trạng giúp người dựng nên nghiệp đế. Riêng phần cố chưởng môn tiên đế ân cần lưu giữ để chỉ huy đoàn do thám. Thừa hiểu tuy tiên đế đã lên ngôi tôn song thế lực chưa vững chải, lòng người vẫn còn ly tán nên cố chưởng môn bằng lòng lưu lại Hoa Lư với ý định kiện toàn và bành trướng đoàn do thám thành một lực lượng đông đảo có khả năng nghe biết đồng thời đập tan bất cứ cuộc nổi loạn nào trong trứng nước. Từ đó đoàn do thám mà đại diện là cố chưởng môn trở thành cánh tay mặt của tiên đế. Nhưng…

Bạch Hộ Pháp thở hơi dài áo não. Hắc Hộ Pháp hắng giọng tiếp:

-Khoảng một tháng trước ngày tiên đế băng hà phái Cổ Loa nhận được hung tin cố chưởng môn ngọa bệnh qua đời…

Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu:

– Ngọa bệnh… Một cao thủ nhất đẳng giang hồ như Trần chưởng môn với nội ngoại công phu đều luyện tới mức hoả hầu mà lại bị bệnh qua đời… Chuyện nghe mơ hồ và khó tin quá…

Bạch Hộ Pháp lại mở lời:

– Túc hạ nói đúng. Toàn thể đệ tử phái Cổ Loa cũng không tin chuyện đó. Vị chưởng môn đương nhiệm lập tức phái hai lão phu thống lĩnh mười hai đệ tử tới Hoa Lư mang xác cố chưởng môn về Cổ Loa. Dù qua nhiều lần khám nghiệm tử thi tệ phái cũng không tìm ra nguyên ủy về cái chết của cố chưởng môn. Chuyện đó còn nóng hổi thời tháng sau tiên đế lại băng hà…

Trầm ngâm nghĩ ngợi thật lâu kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng:

– Tại hạ không nghĩ cố chưởng môn của quí phái bị bệnh chết…

Hắc Bạch Hộ Pháp cũng gật đầu đồng ý:

– Ai ai cũng đều nghĩ như túc hạ, song lại không đoán ra cố chưởng môn chết vì lý do gì..

– Không chết vì đao kiếm hay bệnh hoạn tất nhiên Trần chưởng môn phải chết vì lý do khác như bị đầu độc…

Bạch Hộ Pháp cười nhẹ thốt:

– Lão phu cũng nghĩ đến chuyện cố chưởng môn bị hạ độc nhưng khám nghiệm thi thể lại không phát giác ra điều gì khác lạ. Có thể cố chưởng môn bị chết bởi thứ chất độc vô sắc vô hương và khi phát tác không lưu lại vết tích nào trên cơ thể…

Kẻ cầm sổ giang hồ gật gù:

– Có thể lắm… Tại hạ không tin một bậc tôn sư vũ học lại chết vì ngọa bệnh bất thình lình ngoại trừ những trường hợp đặc biệt như bị tẩu hoả nhập ma hay trúng độc… Ngay cả trong trường hợp bị tẩu hỏa nhập ma Trần cố chưởng môn cũng không chết được…

Hắc Hộ Pháp lại lên tiếng:

– Tệ phái đã bí mật thăm dò cùng cật vấn những tay chuyên dụng độc của giới giang hồ nước ta. Tuy nhiên không một ai hội đủ yếu tố để nói là liên quan tới cái chết của cố chưởng môn…

Kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng ngắt ngang lời của Hắc Hộ Pháp:

– Nhị vị nói tiên đế băng đúng một tháng sau ngày Trần chưởng môn tạ thế…

Bạch Hộ Pháp gật đầu xác nhận và kẻ cầm sổ giang hồ hỏi tiếp:

– Nhị vị nghĩ cái chết của Trần chưởng môn có liên hệ tới cái chết của tiên đế. Nói cách khác là hai cái chết liên hệ lẫn nhau…?

– Tệ phái có nghĩ đến điều này. Muốn hành thích tiên đế thủ phạm phải loại trừ cố chưởng môn vì người là thủ lĩnh đoàn do thám, chịu trách nhiệm về sự an nguy của tiên đế…


Kể cầm sổ giang hồ gật đầu lẩm bẩm:

– Có lý lắm… Đốn cây phải chặt cành…

Đang nói đột nhiên y dừng lại ngưng thần lắng tai nghe ngóng đoạn lên tiếng:

-Có người tới. Chư vị để mặc tại hạ đối phó…

Lát sau Hắc Bạch hộ pháp và Lê Hào đều nghe được tiếng bước chân của người lạ.

– Ba người tới…

Kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng. Một giọng nói trầm trầm và lạnh lùng vang vang ngoài sân:

– Hắc Bạch Hộ Pháp… Nhị vị không trốn tránh được đâu. Đoàn do thám đã huy động tứ ban với mấy trăm nhân viên có mặt trong vòng trăm dặm quanh đây. Chỉ có phép thăng thiên hay độn thổ may ra nhị vị mới trốn về Cổ Loa được…

Vành môi hơi nhếch thành nụ cười kẻ cầm sổ giang hồ cao giọng:

– Nghe đồn đoàn do thám ỷ thế triều đình khinh khi các đồng đạo giang hồ nay chứng kiến mới biết lời đồn không ngoa. Kẻ cầm sổ giang hồ ta sẽ xoá tên bất cứ ai chạm tới nhị vị hộ pháp phái Cổ Loa dù người đó không có tên trong sổ giang hồ…

Nhân viên do thám nín liền không dám nói nữa. Nhìn bốn người trong nhà tay kiếm phiêu bạt giang hồ cười đùa:

– Ít ra cái danh của tại hạ cũng hù được năm ba người…

Lê Hào cười lớn. Hắc Bạch Hộ Pháp cũng mĩm cười vì lời nói đùa. Họ im lặng khi nghe tiếng bước chân nhẹ vang lên. Chỉ cần nghe tiếng bước chân nhẹ, êm, nhặt khoan đều đặn họ biết người sắp đến có trình độ vũ thuật cao siêu.

Kẻ cầm sổ giang hồ bình tịnh quan sát người vừa bước vào cửa. Y phục đỏ, chân quấn xà cạp đỏ, mái tóc đen dài chấm vai, áo choàng màu đỏ phết đất, mắt đen và sáng long lanh; người lạ có dáng vẻ thần bí và ngạo nghễ.

– Trong chư vị ai là kẻ cầm sổ giang hồ?

Người lạ buông câu hỏi.

– Chính tại hạ…

Kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng. Người hỏi đã gọn mà kẻ đáp còn gọn hơn.

– Các hạ biết ta là ai không?

Người lạ lại lên tiếng hỏi. Nụ cười khinh bạc đọng trên môi kẻ cầm sổ giang hồ buông giọng lững lơ:

– Tại hạ không cần thiết phải biết. Biết cũng tốt mà không biết cũng chẳng sao…

Ánh mắt của người lạ bốc ngời hung quang và bàn tay đặt lên chuôi kiếm như sẵn sàng động thủ.

– Ta là Sát Nhân Kiếm Trần Bình, tân trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư…

Sắc diện không chút biến đổi kẻ cầm sổ giang hồ trầm giọng:

– Tại hạ có gặp qua Huyết Kiếm Châu Đằng, vị trưởng ban tiền nhiệm của các hạ…

Sát Nhân Kiếm Trần Bình nghiến răng và tiếng nói của hắn chứa đầy giận dữ:

– Nếu không có lệnh trên ta đã giết các hạ từ lâu rồi…

Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu:

– Rất nhiều người đã nói như các hạ mà chưa ai làm được…

Trần Bình giận xanh mặt. Không nói tiếng nào hắn đạp bộ bước dài. Keng… Âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ vừa vang mũi kiếm nhọn hoắt chập chờn nơi ngực địch thủ. Kẻ cầm sổ giang hồ hồi bộ một bước.

– Giỏi…

Vị tân trưởng ban ám sát đoàn do thám Hoa Lư sấn tới. Mũi kiếm xanh lè vút tới mục tiêu nhanh hơn ánh chớp rồi một biến thành ba, ba thành chín, chín thành tám mươi mốt và cứ như thế mà biến hoá ra nghìn vạn bóng ảnh nhảy múa, bay lượn chập chờn trong không khí. Không hổ danh Sát Nhân Kiếm Trần Bình thi triển một chiêu kiếm thần tốc, biến ảo và kình lực sung mãn vô song.

Kẻ cầm sổ giang hồ lùi một bước nữa. Đình thủ Trần Bình gằn giọng:

– Các hạ không muốn động thủ?

Chăm chú nhìn vị tân trưởng ban ám sát đoàn do thám kẻ cầm sổ giang hồ hỏi lại:

– Các hạ muốn ta động thủ?

– Phải… Ta muốn các hạ động thủ. Ta muốn thấy chiêu kiếm giết người của các hạ…

Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi cười lạnh:

– Chỉ e các hạ không thấy được…

Rẹt… Rẹt… Lồng giữa hai âm thanh này là âm thanh của sắt thép xuyên qua da thịt con người.

Sát Nhân Kiếm Trần Bình, tân trưởng ban ám sát của đoàn do thám Hoa Lư ngã úp mặt xuống đất ngay dưới chân đối thủ như thân cây chuối bị đốn ngọt.


Hắc Bạch Hộ Pháp lặng nhìn nhau. Dĩ nhiên họ nghe giang hồ truyền tụng về thứ kiếm thuật giết ruồi độc địa nhưng hôm nay mục kích họ mới công nhận trên đời này chắc không có người nào đủ khả năng hoá giải chiêu kiếm giết ruồi tuyệt độc của kẻ cầm sổ giang hồ. Y tôi luyện được thuật xử kiếm thần tốc tới độ nhanh hơn phản ứng của một vũ sĩ dù là nhất đẳng cao thủ giang hồ. Ngay chính họ chú tâm cách mấy cũng chỉ nghe được âm thanh của kiếm rút ra rồi tra vào vỏ thôi. Nhưng khi họ nghe được âm thanh thời mũi kiếm đã đâm trúng mục tiêu.

– Chư vị đã tới tại sao lại không vào…

Kẻ cầm sổ giang hồ nói lớn. Có tiếng tằng hắng rồi trong bóng đêm hiện ra năm ông lão. Năm người tuổi khá cao ước ngoài sáu mươi, mặc y phục bằng lụa năm màu khác nhau gồm đen, đỏ, trắng, vàng và xanh.

– Dám hỏi các hạ thuộc bang phái hoặc gia trang nào trong cõi giang hồ?

Ông lão áo đen lên tiếng hỏi. Quan sát đối phương giây lát kẻ cầm sổ giang hồ trả lời:

– Tệ sư phụ là một kẻ vô danh dù nói ra chư vị cũng không biết đâu…

Hơi cau đôi mày bạc ông lão áo đen nghiêm giọng :

– Lão phu chỉ ngại đụng chạm tới người quen hay bằng hữu thôi. Các hạ không chịu thông báo tính danh thời chớ trách Ngũ Lão Trưởng Ban ta nặng tay…

Kẻ cầm sổ giang hồ lùi vào chỗ trống. Ngũ Lão Trưởng Ban của đoàn do thám chia nhau vây chặt lấy đối thủ.

Hắc Hộ Pháp chợt ứng tiếng :

– Ngũ Lão Trưởng Ban là năm vị cựu trưởng ban của đoàn do thám đã qui ẩn giang hồ từ lâu. Vị áo đen là trưởng ban truy tầm, áo đỏ là ám sát, áo trắng là tin tức, áo xanh là điều tra còn áo vàng là bảo hoàng. Họ tạo ra một trận pháp có tên là Ngũ Ban Trận án theo ngũ hành là kim mộc thuỷ hoả thổ. Túc hạ nên cẩn thận…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười nhẹ:

– Đa tạ lời khuyến cáo. Kể ra đoàn do thám cũng có lắm nhân tài…

Ông lão áo đen dường như là thủ lĩnh của Ngũ Lão Trưởng Ban cất giọng khàn khàn:

– Cũng vì các hạ kiếm thuật thông thần cho nên vị thủ lĩnh đoàn do thám phải thân vời ngũ lão trưởng ban tái xuất giang hồ. Kính mời các hạ thưởng thức ngũ ban trận pháp…

Bóng người cùng với màu sắc rực rở chuyển động. Mới đầu ngũ lão còn chậm bước đoạn dần dần nhanh hơn cùng với năm màu vàng đen trắng xanh đỏ hoà hợp thành một rừng màu sắc trùng trùng điệp điệp. Chỉ cần nhìn vào vòng màu sắc luân chuyển này người ta sẽ bị loạn thị tuyến rồi mê man ngất xỉu.

– Đánh…

Liền theo hiệu lệnh tấn công ngũ lão nhất tề ra tay. Bóng quyền cước xen lẫn triệt thủ, pha trộn với kiếm, trảo, đao, côn và gậy gộc biến hiện trùng trùng điệp điệp cùng với kình lực khủng khiếp ập vào đối phương. Từ xưa tới giờ ít có người chống trả nổi hợp lực của ngũ lão trưởng ban.

Hắc Bạch Hộ Pháp và Lê Hào nhìn không chớp mắt với hi vọng thấy kẻ cầm sổ giang hồ thi triển kiếm thuật giết ruồi để hoá giải ngũ ban trận pháp. Họ biết nếu y bại; họ và y sẽ trở thành tù nhân của đoàn do thám. Tuy nhiên dù chú tâm theo dõi họ cũng chỉ thấy vòng tròn màu sắc luân lưu như nước chảy mây trôi.

Rẹt… rẹt… Hai tiếng vang khô gọn. Vòng tròn màu sắc đình trệ. Hai ông lão áo vàng và áo xanh chệnh choạng lùi lại. Nơi yết hầu của mỗi người đều hiện lên một chấm đỏ rực màu máu. Phịch… Phịch… Hai người trong Ngũ Lão Trưởng Ban ngã úp mặt xuống nền đất lạnh tanh.

– Ngũ Ban trận không thể hoá giải chiêu kiếm của tại hạ đâu. Không có tên trong sổ giang hồ chư vị đừng bắt tại hạ phải xoá tên chư vị…

Dường như tự ái bị va chạm ba người còn lại của ngũ ban trưởng lão vẫn tiếp tục tấn công. Họ không màng tới cái chết bởi vì thà chết vinh còn hơn sống nhục.

Chẳng muốn phí sức kẻ cầm sổ giang hồ hất tay về sau ngay chỗ chuôi kiếm ló lên. Rẹt… Rẹt… Từng thây người ngã xuống nằm bất động trên mặt đất. Đấu trường trở nên im lặng.

Ngồi xếp bằng trên nền gạch ẩm ướt và rêu mốc, kẻ cầm sổ giang hồ cất giọng tiếp tục câu chuyện dang dở:

– Tại hạ nghe đồn tiên đế bị Đỗ Thích lẻn vào cung đâm chết ngay trên giường ngủ. Nhị vị biết Đỗ Thích là ai, làm gì không?

Bạch Hộ Pháp chép miệng thở dài:

– Dù mất thời gian dài cặn kẻ điều tra tệ phái cùng chỉ khám phá vài chi tiết mơ hồ cùng chứng cớ nhỏ nhặt cho nên không phanh phui ra bí mật và uẩn khúc bao quanh cái chết của tiên đế. Đỗ Thích vốn là một cao thủ nhị lưu của phe hắc đạo rồi đầu nhập vào đoàn do thám làm tới chức lại, một chức phận hèn mọn chuyên trông coi sổ sách giấy tờ trong đoàn do thám. Một đêm nằm ngủ mơ thấy sao rơi vào miệng nên nghĩ mình sẽ được làm vua. Do đó hắn mới nuôi ý định hành thích tiên đế để lên làm vua…

Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi cười. Y không nói song ai cũng hiểu được nụ cười của y ám chỉ điều gì. Nếu có chút suy nghĩ và hiểu biết không ai tin vào lời nói vu vơ trên. Một thằng cha bá vơ chuyên môn giữ sổ sách giấy tờ lại có thể lẻn vào cung cấm một cách dễ dàng để đâm chết một ông vua nằm ngủ trên giường. Chuyện này có nói ra con nít cũng không tin được.

Bạch Hộ Pháp tằng hắng tiếng nhỏ tiếp:

– Đó là lời thông báo chính thức của triều đình Hoa Lư về cái chết bí ẩn của tiên đế. Túc hạ chắc chưa có dịp gặp tiên đế?

Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu cười:

– Tại hạ kém may mắn để được diện kiến một bậc đại anh hùng, đại hào kiệt như tiên đế. Tuy nhiên…

Mĩm cười Bạch Hộ Pháp cao giọng:

– Qua cuộc dò xét riêng tư tệ phái được biết Đỗ Thích là nhân viên thuộc ban ám sát của đoàn do thám Hoa Lư…

Kẻ cầm sổ giang hồ gật gù:

– Như thế mới nhằm lý. Chỉ có nhân viên ban ám sát may ra mới giết chết được tiên đế…

– Túc hạ lầm rồi… Dù là một vũ sĩ giang hồ cộng thêm là nhân viên của ban ám sát Đỗ Thích cũng không đủ sức để giết chết tiên đế…

– Nhị vị nói rằng tiên đế giỏi võ hơn Đỗ Thích?

Kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng hỏi và Bạch Hộ Pháp chầm chậm gật đầu.

– Cũng vì lý do đó mà lão phu mới hỏi túc hạ đã gặp tiên đế chưa. Lúc còn bé tiên đế đã được một dị nhân truyền thụ vũ thuật. Bản lĩnh của người có thể sánh ngang hàng với một cao thủ giang hồ. Phong Lôi Quyền và Phong Lôi phủ pháp của người từng được các vũ sĩ lừng danh tán tụng và ngưỡng mộ. Không những thế tiên đế còn được các phái như Cổ Loa, Khai Quốc, Lạc Việt cùng nhiều gia trang, mỗi người, mỗi nhà truyền thụ cho vài ngón đòn giang hồ độc địa nhất. Ngay cả lão phu trong một lần ấn chứng vũ thuật phải giao đấu hơn trăm chiêu đồng thời phải trổ một vài tiểu xão và đòn phép giang hồ mới thắng được tiên đế…

– Nói như nhị vị thời Đỗ Thích không thể nào giết chết được tiên đế…

Bạch Hộ Pháp gật đầu một cách mạnh dạn và quả quyết:

– Nếu đường hoàng giao đấu đừng nói một mình mà cở năm ba người như Đỗ Thích cũng không chạm tới áo của tiên đế…

Gật gù kẻ cầm sổ giang hồ vặn:

– Nhị vị quên rằng Đỗ Thích lẻn vào cung đâm chết tiên đế lúc người say rượu ngủ trên giường. Say rượu ngủ mê tiên đế đâu có đủ sức chống cự…

Bạch Hộ Pháp liếc sang đồng bạn. Hắc Hộ Pháp thong thả hắng giọng:

– Ngay cả trường hợp tiên đế say rượu không chống cự được, Đỗ Thích cũng không thể giết chết tiên đế bởi vì người được Bát Đại Tướng bảo vệ một cách gắt gao và chặt chẻ. Tám viên hộ tướng trung thành hiện diện quanh tiên đế tựa như hình với bóng. Tiên đế uống họ uống trước, tiên đế ăn họ ăn trước, tiên đế đi đâu họ đi đó, tiên đế ngủ họ thức. Mỗi người trong nhóm Bát Đại Tướng có bản lĩnh ngang hàng với cao thủ nhất đẳng giang hồ…

Kẻ cầm sổ giang hồ lẩm bẩm:

-Thế mà Đỗ Thích lại giết chết tiên đế.Phải có lý do đặc biệt, có điều gì bất ổn hoặc có kẻ hở…

Hướng về Hắc Bạch Hộ Pháp đang ngồi yên trong bóng tối y cao giọng hỏi:

– Tại hạ nghe đồn đoàn do thám tuyên bố sẽ bắt giữ những ai nhúng tay vào việc điều tra về cái chết mờ ám của tiên đế…


Gật đầu Hắc Hộ Pháp nói liền:

– Lời đồn đại không sai sự thực chút nào. Hai lão phu,Lê thiếu hiệp và Đỗ thiếu hiệp bị áp tải về Hoa Lư chỉ vì liên can vào vụ án tiên đế. Lão phu còn nghe phong phanh đoàn do thám sẽ có những biện pháp mạnh bạo và khắt khe với các vũ sĩ giang hồ từng được tiên đế trọng đãi…

Kẻ cầm sổ giang hồ làm thinh ngó mông ra cửa. Bóng tối mông lung. Gió thổi rì rào.

– Khoảng gần sáng tại hạ sẽ hộ tống chư vị về Cổ Loa. Nếu không có gì trục trặc chắc cũng phải mất ba bốn ngày đường…

– Chắc túc hạ chưa tường là sau khi tiên đế băng, phái Cổ Loa đã rút về một địa điểm bí mật ở châu Cổ Nông…

Đôi mày hơi cau lại xong kẻ cầm sổ giang hồ nói với giọng bình thản:

– Thế ư… Từ đây về Cổ Nông đường xa mấy trăm dặm. Tại hạ mời chư vị nghỉ ngơi giây lát…

Thời gian chầm chậm trôi. Kẻ cầm sổ giang hồ chợt đứng lên khi tiếng gà eo óc gáy đợt đầu tiên. Mang kiếm vào vai trái và gói hành lý nhỏ vào vai bên phải y hắng giọng:

– Chư vị sẵn sàng?

– Tại hạ sẵn sàng nhưng chúng ta đi bằng cách nào?

Lê Hào hỏi. Kẻ cầm sổ giang hồ đáp:

– Cỗ xe ngựa ngoài kia. Tại hạ biết đi như thế ta không thể nào thoát khỏi sự truy lùng của đoàn do thám tuy nhiên ta không có cách nào thuận tiện hơn. Nhị vị hộ pháp thương thế chưa lành nếu đi bộ phải mất thời gian hơn nửa tháng mới về tới Cổ Nông. Vả lại nếu đoàn do thám muốn tấn công ta họ đã làm rồi. Dù ta có đi bộ họ cũng tìm ra tông tích một cách dễ dàng. Do đó tại hạ nghĩ dùng xe nhàn hạ hơn…

Bốn người kia im lìm leo lên xe. Ngồi ở ngoài làm phu xe kẻ cầm sổ giang hồ thoáng thấy những bóng đen di động trong đêm tối. Không nói gì y lẳng lặng điều khiển cổ xe ngựa ngược ra đường lớn.

Vô Hình Đao Tôn Nhật và Tử Cước Lê Hùng ngồi đối diện trong một quán rượu nhỏ nằm cạnh bến đò Phú Hậu thuộc huyện Lập Thạch.

– Tôi từ nam ra bắc gặp Tôn huynh để bàn một chuyện quan trọng…

Đưa chén rượu lên tỏ ý mời bạn Tôn Nhật cười nhẹ:

– Mời Lê huynh cho nghe cao kiến…

Tợp ngụm rượu Lê Hùng thở dài:

– Chuyện mà tôi muốn bàn với huynh là cái chết của tiên đế. Tôi với huynh từng được tiên đế trọng đãi xem như bằng hữu tâm giao lại còn ban cho chức tước, điền thổ, bỗng lộc kể sao cho hết. Chúng ta sống trong giàu sang sung sướng là do lòng độ lượng của tiên đế. Than ôi bậc đại anh hùng như tiên đế lại chết một cách bất minh và mờ ám. Đêm đêm mỗi lần nghĩ đến cái chết của tiên đế tôi lại sốn sang trong lòng, ăn chẳng ngon mà ngủ cũng chẳng yên. Nếu không làm sáng tỏ cái chết của tiên đế thời tâm mình không yên mà tai còn nghe tiếng đời chê bai đàm tiếu. Nếu hai chúng ta không lôi được kẻ chủ mưu hành thích tiên đế ra ánh sáng thời sau này còn mặt mũi nào dám gặp người nơi suối vàng…

Tôn Nhật ngồi im. Mắt nhìn ra mặt sông mênh mông ông ta chợt buông tiếng thở dài:

– Sau khi tiên đế băng tôi lúc nào cũng canh cánh bên lòng một điều là làm sáng tỏ cái chết bất minh của người…

Ngừng lại uống cạn chén rượu tay đao hạng nhất của giới giang hồ Đại Việt cười sang sãng:

– Tôi nghĩ chúng ta cần phải tái xuất giang hồ. Lê huynh đồng ý không?

– Tôi gặp Tôn huynh cũng vì chuyện đó. Ta cần có thêm vài bằng hữu trợ giúp. Muốn phanh phui ra những bí ẩn bao quanh cái chết của tiên đế đồng thời vạch mặt chính phạm ra trước ánh sáng công lý; tôi nghĩ chuyện đó hai chúng ta không đủ sức…

Vừa nói Lê Hùng vừa đứng lên. Đặt mấy đồng Thái Bình Hưng Bảo xuống bàn Tôn Nhật nói:

– Ngoài chuyện của tiên đế tôi còn muốn truy nguyên về cái chết của thằng cháu nội đích tôn. Nó bị chết đưới tay một kiếm sĩ vô danh và lạ hoắc ở Hoan Châu…

– Tôn huynh định nói tới kẻ cầm sổ giang hồ…

Vô Hình Đao Tôn Nhật gật đầu:

– Chính y… Không ai biết được tính danh, lai lịch cùng sư môn của y. Tuy nhiên giang hồ đồn y luyện được thuật xử kiếm giết người độc địa gọi nôm na là kiếm thuật giết ruồi…

Lê Hùng cười sang sãng. Tiếng cười của ông ta bay theo gió vang vang mặt sông rộng…

– Mình đi đâu Tôn huynh…

Quẹo vào con đường chạy dọc bờ sông Tôn Nhật cười nói bâng quơ:

– Có lẽ mình nên tới Hắc Giang kiếm lão Lâm rồi kéo lão xuống gặp Hồ Vũ Hoa…

Bước song song với Tôn Nhật Lê Hùng tặc lưỡi:

– Chà…Có thêm Lâm Quốc Tuấn và Hồ Vũ Hoa thời ta còn ngán ai nữa. Ủa huynh không mang đao à?

Tôn Nhật cười lắc đầu:

– Có tuổi rồi tôi không thích mang vũ khí theo trông luộm thuộm lắm. Vả lại tôi mới luyện được một tuyệt kỹ có tên là Triệt Thủ Đao nên muốn thử hai bàn tay này…

Lê Hùng cũng cười thốt:

– Tôi cũng thế. Mấy năm nằm nhà tôi nghiền ngẫm và nghiên cứu để tạo ra một tuyệt kỹ lưu truyền cho hậu thế. Đảo chuyển cước của tôi gồm hai mươi bốn chiêu, bốn mươi tám thế…

Tới bến đò họ ngồi đò băng qua sông. Nhìn mặt nước nhấp nhô Tôn Nhật thở dài khe khẽ.

Bách Diện Thư Sinh đứng im nhìn ra khung cửa sổ rộng. Nắng chiều dọi chênh chếch xuống khoảnh sân lát đá hoa cương nhẳn thính. Lão hơi quay đầu khi nghe có tiếng bước chân. Một thanh niên trạc hơn ba mươi xuất hiện. Đó chính là người thủ hạ tín cẩn của vị phó thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư

– Trình phó thủ lĩnh. Nhân viên của ta đã mang thi thể Sát Nhân Kiếm Trần Bình và ngũ lão trưởng ban về tổng đàn Hoa Lư. Họ chết bởi tay kẻ cầm sổ giang hồ…

Hai bàn tay bóp chặt với nhau Bách Diện Thư Sinh lẩm bẩm:

– Kẻ cầm sổ giang hồ… Y là ai mà tôi luyện được thuật xử kiếm giết người độc địa. Y chính là mối lo không nhỏ của mình…

Giọng nói của thuộc hạ vang đều đều:

– Nhân viên ta vẫn âm thầm bám sát kẻ địch. Theo báo cáo mới nhất thời hắn đang có mặt tại huyện Mỹ Lương. Có lẽ hắn sẽ dừng ở Cao Bộ đêm nay…

Bách Diện Thư Sinh gật gù mái tóc hoa râm. Lát sau lão nghiêm giọng nói:

– Ngươi mang lệnh tới toàn thể nhân viên ba ban truy tầm, tin tức và ám sát cứ âm thầm theo dõi kẻ địch cho tới khi nào có lệnh của ta mới được hành động. Ta muốn biết hắn đi đâu, làm gì và ước hẹn với ai. Ta nghe phong phanh phái Cổ Loa đã bí mật rút về châu Cổ Nông mà không biết đích xác tại đâu. Đây là dịp để ta khám phá ra chỗ trú ngụ của chúng…

Vẩy tay cho thủ hạ rút lui Bách Diện Thư Sinh vẫn đứng yên bên cửa sổ. Thật lâu lão lẩm bẩm:

– Kẻ cầm sổ giang hồ… Y là ai…?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.