Giặc Bắc

Chương 4: Ba người đánh một không chột cũng què


Đọc truyện Giặc Bắc – Chương 4: Ba người đánh một không chột cũng què

Gió thu hiu hắt. Sương thu lạnh. Từng chiếc lá vàng rơi dạt theo chiều gió. Mây trắng dật dờ trôi. Chút nắng thu long lanh đọng trên tàng cây.

Cỗ xe ngựa ngừng trước cổng một gia trang lộng lẫy có gia đinh đứng gác. Từ trên cỗ xe tứ mã gã phu xe ăn mặc bảnh bao thong thả bước xuống. Chỉ cần nhìn cỗ xe ngựa và gã phu xe, người ta thừa biết chủ nhân phải thuộc hàng giàu sang phú quí.

Vung vung chiếc roi da gã phu xe bước tới chỗ tên gác cổng đứng. Bằng giọng tuy cung kính và nhã nhặn song ẩn chút cao ngạo gã phu xe cười nói:

-Dám hỏi huynh đài đây có phải là Vô gia trang?

Biết khách lạ nếu không là bằng hữu hay người quen tất cũng là quí khách tên gác cổng tươi cười đáp:

– Đúng… Đây chính là Vô gia trang. Chủ nhân của huynh chắc tới dự lễ cưới con gái của Vô viên ngoại?

Gã phu xe gật đầu thay cho câu trả lời. Trở về xe gã thưa chuyện với chủ nhân xong cầm lấy gói quà đến trao cho tên gác cổng.

– Chủ nhân của tôi vốn là khách từ phương nam tới dự lễ cưới con gái của Vô viên ngoại.Tuy nhiên vì ngoạ bịnh thình lình nên người xin hẹn ba ngày sau sẽ trở lại. Nhờ huynh đài chuyển món quà mọn này cho Vô viên ngoại và thưa với người chủ nhân tôi sẽ thân hành đến tạ lỗi sau…

Tên gác cổng vui vẻ nhận quà. Đợi cho cỗ xe ngựa lăn bánh hắn mang quà vào trình với lão tổng quản. Như được lệnh trước lão tổng quản tức tốc mở quà ra khám xét.

Đôi mắt lão trợn tròn nhìn quyển sổ bìa đen nằm im trong hộp. Nhấc quyển sổ lên lão lật nhanh trang đầu. Trên nền giấy trắng tinh hiện năm chữ ” Bất Bình Thủ Hồ Châm “. Run tay lão lật trang thứ nhì. Tên Phong Vân Quyền Nguyễn Bạt hiện lên. Như linh cảm được chuyện bất tường lão lật trang thứ ba. Năm chữ Nhị Quyền Vô Sở Đắc đỏ rực màu máu nhảy múa bay lượn chập chờn trong mắt lão tổng quản .

– Trời… Kẻ… cầm… sổ… giang… hồ… Quyển sổ xoá tên người…

Không kềm giữ được lão tổng quản Vô gia trang la nho nhỏ. Gấp quyển sổ bìa đen lại lão thở hắt hơi dài bương bả bước ra cửa.

Đang ngồi trò chuyện cùng khách khứa chợt thấy thủ hạ thân tín bước vào với dáng hớt ha hớt hãi, Nhị Quyền Vô Sở Đắc biết có chuyện quan trọng hoặc nguy cấp xảy ra. Nói lời tạ lỗi cùng khách hắn bước nhanh tới chận đường lão tổng quản.

– Có chuyện gì vậy tổng quản?

Chẳng đáp lời chủ nhân lão chìa ra quyển sổ bìa đen tuyền. Nhị Quyền Vô Sở Đắc lật trang đầu. Năm chữ Bất Bình Thủ Hồ Châm hiện ra. Trang thứ nhì là Phong Vân Quyền Nguyễn Bạt còn trang thứ ba ghi vỏn vẹn năm chữ Nhị Quyền Vô Sở Đắc.

Nụ cười nhạt thếch nở trên môi vị chúa tể hắc đạo thành Đại La cùng giọng nói rít qua hai hàm răng cắn chặt:

– Hừ… Kẻ cầm sổ giang hồ… Hừ… Quyển sổ xoá tên người… Ta đợi ngươi lâu rồi…

Gấp quyển sổ bìa đen lại hắn bảo tổng quản đi mời các thủ lĩnh của nhóm Bát Đại Vương đến mật thất gặp hắn để bàn chuyện đối phó với kẻ cầm sổ giang hồ.

Đợi cho sáu vị thủ lĩnh an vị xong hắn đặt lên bàn quyển sổ bìa đen. Mù Đao Lê Huỳnh, chúa tể đám đầu trộm đuôi cướp vùng Lạng Sơn bật la thảng thốt:

– Quyển sổ xoá tên người… Kẻ cầm sổ giang hồ… Y tới đây rồi…

Nhị Quyền Vô Sở Đắc chầm chậm gật đầu đồng thời giọng nói cũng trầm xuống thật thấp:

– Phải…Y gửi quyển sổ xoá tên người đến trước xong hẹn ba ngày sau sẽ tới hỏi thăm sức khoẻ của chúng ta…

Không ai cười trước lời nói nhuốm chút bông đùa của vị thủ lĩnh thành Đại La.

Ngư Vương Trầm Lãng, chúa tể đám thuỷ khấu vùng hạ lưu sông Phú Lương cất giọng ồm ồm:

-Y đã hẹn thời ta chờ y đến. Bọn ta bảy người chẳng lẽ sợ y sao. Để y tới đây bọn ta bề hội đồng y một trận cho y nhớ đời…

Liếc nhanh Nhị Quyền Vô Sở Đắc, Bạo Bệnh Quyền thong thả hắng giọng:


– Giang hồ đồn y tôi luyện được thuật xử kiếm độc địa vô song. Từ khi y lộ diện chưa có ai hoá giải được chiêu kiếm giết người của y. Không những thế y còn thông thạo quyền cước. Y chẳng phải là kẻ dễ bắt nạt đâu…

Vuốt hàm râu rồng hung hung đỏ Đạp Thủy Tiên Lý Thái, chúa tể đám thủy tặc vùng thượng lưu Phú Lương Giang cười hô hố:

– Kệ hắn chứ… Dù hắn có thuật xử kiếm độc địa và thông thạo quyền cước, bảy người trong nhóm Bát Đại Vương ta chả lẽ không đủ sức dần cho hắn một trận tả tơi sao…

Bạo Bệnh Quyền cười cười:

– Dĩ nhiên tôi biết chúng ta có thể thắng y song điều mà tôi quan tâm chính là mạng sống của chúng ta. Chư huynh chắc không ai muốn chết bởi tay kẻ cầm sổ giang hồ…

Sáu người kia gật đầu đồng ý. Nhị Quyền Vô Sở Đắc hắng giọng:

– Bạo huynh nói có lý. Muốn thắng y ta phải có cách vẹn toàn…

– Xa luân chiến…

Liệt Cước Nguyễn Hào, thủ lĩnh Cổ Loa thành phụ hoạ. Nhị Quyền Vô Sở Đắc cười gật gù:

– Nguyễn huynh nói đúng ý tôi. Khi hắn đến để tôi, Nguyễn huynh và Trầm huynh xuất trận đầu tiên. Ba chúng ta chẳng cần phải đánh thắng y liền mà chỉ quần cho y mệt thôi. Kế tiếp sẽ là Bạo huynh, Lý huynh, Lê huynh và Hùng huynh nhảy vào khiến cho y không có thời giờ dưỡng sức…

Không có cách nào hay hơn xa luân chiến pháp. Bảy người đánh một không chột cũng què. Bọn chúng hợp nhau dần địch thủ tả tơi trước khi trừ diệt mối lo canh cánh bên lòng. Bát Đại Vương thế lực mạnh nhất giang hồ mà không đánh lại một người thời thiên hạ sẽ cười vào mặt.

Mặt trời lên chênh chếch ngọn cây. Vô gia trang vắng lặng như tờ. Thỉnh thoảng mới thấy bóng người xuất hiện rồi biến dạng thật nhanh. Không khí nặng nề khó thở. Tiếng vó ngựa nổi lên ròn rã rồi cỗ xe tứ mã lộng lẫy dừng trước cổng Vô gia trang. Một người từ trên xe bước xuống. Cỗ xe ngựa vọt đi bỏ lại người khách xa lạ đứng im quan sát chiếc cổng mở rộng sẵn sàng mời khách lạ vào.

– Nhị Quyền Vô Sở Đắc… Kẻ cầm sổ giang hồ ta đúng hẹn đến đây sao các hạ lại núp lén chẳng chịu chường mặt ra…

– Ha… ha… ha… Ba mươi năm lang bạt sông hồ Nhị Quyền ta chưa hề biết né tránh bất cứ ai. Các hạ đã tới vậy xin mời vào…

– Được…Tại hạ vào để thử xem Thất Đại Vương tài bộ cở nào…

Bạo Bệnh Quyền nhếch môi cười lạt khi nghe tới ba chữ Thất Đại Vương bởi vì Hồ Châm đã chết. Bụp… Bụp… Bụp… Kẻ cầm sổ giang hồ khoa chân bước trên con đường lát gạch. Từng viên gạch vỡ vụn và dấu chân hằn sâu cả tấc nổi lên. Đứng trên tam cấp Nhị Quyền Vô Sở Đắc lẩm bẩm song sáu người kia đều nghe được:

– Bước chân khổ luyện… Bước chân vũ sĩ… Y là ai mà nội lực thâm hậu ngay cả sư phụ cũng chưa chắc bì kịp…

Ngư Vương Trầm Lãng gật gù tặc lưỡi nói:

– Hồ Châm chết dưới tay hắn cũng đúng. Tôi không biết kiếm thuật của hắn cao cở nào nhưng phải nhìn nhận hắn có nội lực kinh người…

Tuy không ai nói ra nhưng bảy người trong nhóm Thất Đại Vương đều biết nếu đường hoàng giao đấu, một chọi một họ không thể nào thắng được kẻ cầm sổ giang hồ. Muốn trừ diệt đại kình địch, họ phải hợp sức của bảy người dù hành vi này khiến họ bị mất mặt cùng giới giang hồ trong nước. Tuy nhiên mạng sống còn quan trọng hơn sĩ diện nhiều.

– Phải chi con đường vào nhà Vô huynh dài thêm chừng dặm đường thời hay quá…

Đạp Thủy Tiên Lý Thái nói đùa. Sáu người kia gật đầu đồng ý. Đường càng xa chừng nào kẻ cầm sổ giang hồ càng tốn hao nội lực nhiều chừng đó và bọn chúng không cần phải nhọc sức cũng thắng được kẻ địch.

Bụp… Viên gạch cuối cùng vỡ vụn. Kẻ cầm sổ giang hồ dừng lại cách đối phương ba bước. Ánh mắt băng lạnh của y chiếu vào bảy tên thủ lĩnh hắc đạo đứng trên tam cấp. Vành môi hơi nhếch thành nụ cười cao ngạo tay kiếm giết người hắng giọng:

– Tại hạ hân hạnh diện kiến chư vị…

Chưa vội đáp lời bảy tên chúa cướp nhìn chăm chú vào nhân vật đang làm nổi sóng giang hồ hiện nay. Tóc đen dài, vũ phục bằng vải thô màu nâu, chân mang giày rơm, khuôn mặt xạm nắng của người quen sương gió; thoạt nhìn đối phương không khác với người dân quê lam lũ.Toàn thể người y không toát vẻ gì đặc biệt ngoại trừ hai điểm. Chuôi kiếm đen tuyền nhô khỏi vai cùng đôi mắt to sâu và sáng lạ lùng. Ánh mắt băng lạnh sáng long lanh khiến người ta nhìn vào có cảm tưởng như mất hút trong đó. Biển mắt. Phải gọi như thế mới đúng.

Khác với mọi người Bạo Bệnh Quyền chú mục vào bàn tay cầm kiếm của kẻ địch. Năm ngón tay dài buông xuôi và bất động song hàm chứa một cái động vô lường. Khi bàn tay đó máy động sẽ làm người ta chết không kịp thấy gì hết.


Ôm quyền thi lễ Nhị Quyền Vô Sở Đắc nhếch môi:

– Vô tôi với các hạ không hề có đụng chạm hay thù oán…

Dường như hiểu ý đối phương muốn nói gì kẻ cầm sổ giang hồ ngắt lời:

– Lãnh lệnh sư môn làm sạch giang hồ, đó là lý do duy nhất tại hạ tới gặp chư vị ngày hôm nay…

Ngư Vương Trầm Lãng gióng lên tràng cười hô hố:

– Làm sạch giang hồ… Các hạ thị vào điều gì mà đòi làm sạch giang hồ. Các hạ tài cán bao nhiêu mà lớn lối…

Kẻ cầm sổ giang hồ nhìn đăm đăm vị chúa tể đám thủy khấu vùng hạ lưu sông Phú Lương. Ánh mắt y sáng lên màu xanh lạ lùng và lạnh hơn chất thép của thanh kiếm đeo nơi vai.

– Tại hạ không thị vào điều gì hết. Giết người tất bị người giết. Đó là luật giang hồ. Tại hạ cũng biết không đủ sức để giết hết chư vị song ít nhất tại hạ cũng giết được vài người. Vả lại mất một kẻ cầm sổ giang hồ này sẽ có kẻ cầm sổ giang hồ khác tới tìm chư vị. Ngày nào còn kẻ ác ngày đó còn kẻ cầm sổ giang hồ…

Nhóm Thất Đại Vương cảm thấy ơn ớn lạnh nơi sóng lưng. Bọn chúng biết đó chẳng phải là lời hăm dọa xuông. Địch thủ không đủ sức giết hết song ít nhất cũng có năm ba người vong mạng.

Ngư Vương Trầm Lãng cười khà khà:

– Có tài cán gì các hạ cứ đem ra cho ta thấy…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười lạnh:

– Hay lắm… Chư vị muốn một chọi một cũng được mà quần đả cũng được…

Kẻ cầm sổ giang hồ lạng mình ra giữa sân rộng. Vô Sở Đắc vổ tay ba tiếng lớn. Hàng trăm thủ hạ của hắn xuất hiện vây chặt đối phương vào giữa. Tham dự cuộc tử chiến này nhóm thủ hạ của họ Vô đều được chọn lựa kỷ càng. Bọn chúng có bản lĩnh cao siêu không dưới mười năm khổ luyện.

– Đánh…

Tay chúa cướp thành Đại La nạt lớn. Vòng vây nhất tề chuyển động cùng lúc với rừng vũ khí đao thương kiếm kích, quyền cước côn bỗng ập vào kẻ cầm sổ giang hồ.

Rẹt… Rẹt… Rẹt… Âm thanh giết người nổi lên nghe nhức buốt thịt da. Hàng chục xác người ngã vật ra đất.

Nhị Quyền Vô Sở Đắc liếc Bạo Bệnh Quyền. Hai tay chúa cướp trội nhất trong nhóm Thất Đại Vương rùng mình dựng tóc gáy khi mục kích thuật xử kiếm độc địa.

Không đầy chớp mắt kẻ địch đã rút kiếm đâm chết mười người ở mười phương vị khác nhau. Kiếm thuật không biến hoá, không hoa mỹ, không tinh xão nhưng thần tốc và chính xác cực độ. Vũ khí được chế tạo nhằm mục đích giết người thời kẻ cầm sổ giang hồ đã làm đúng với ý của người sáng tạo ra vũ khí.

Bựt… Bựt… Bựt… Âm thanh của kiếm xuyên qua da thịt và hàng chục người trong vòng vây từ từ ngã xuống. Số còn lại tự động đình thủ dù chưa có lệnh.

Tiếng của kẻ cầm sổ giang hồ trầm trầm cất lên:

– Vô Sở Đắc… Thân danh cao thủ hắc đạo lại thêm thủ lĩnh thành Đại La mà các hạ định đem thủ hạ ra chết thế cho mình ư. Tại hạ thất vọng lắm…

Họ Vô nóng mặt vì lời khinh miệt trên. Hắn chưa kịp hành động thời Đạp Thủy Tiên Lý Thái, Mù Đao Lê Huỳnh và Liệt Cước Nguyễn Hào đã lao vào vòng đấu. Ba cao thủ hắc đạo nổi danh đứng thành thế chân vạc vây chặt đối phương vào giữa.

– Ha… ha… ha… Một tên mù, một đứa liệt, một gã bệnh cộng thêm thằng đánh cá thời làm gì được ta…


Câu nói khinh khi cùng giọng cười chế diễu là miệt thị nặng nề. Kẻ cầm sổ giang hồ đã đem biệt danh của đối thủ ra chế diễu. Y gọi Mù Đao Lê Huỳnh thủ lĩnh Lạng Sơn là tên mù; Liệt Cước Nguyễn Hào là đứa liệt; Bạo Bệnh Quyền là gã bệnh còn Đạp Thủy Tiên Lý Thái là thằng đánh cá.

Lý Thái nghiến răng trèo trẹo. Vốn tính tình thô lỗ và nóng nảy, vị chúa tể thuỷ khấu vùng thượng lưu sông Phú Lương giận điên người khi bị đối thủ gọi là thằng đánh cá. Quất ngọn roi làm bằng gân con thuồng luồng vào không khí hắn hét lớn:

– Nếu không giết được ngươi hôm nay Lý Thái ta thề sẽ bỏ nghề ăn cướp về đuổi gà cho má bầy trẻ…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười hực:

– Nếu không giết được ta các hạ chẳng còn dịp may nào để về nhà đuổi gà cho vợ…

– Đánh…

Lý Thái nạt lớn. Ngọn roi da mềm mại và ẻo lả chợt trở thành cứng rắn xẹt tới người kẻ địch; trong lúc Mù Đao Lê Huỳnh chém một đao chênh chếch vào hông còn hai chân của Liệt Cước Nguyễn Hào chớp liền tám lượt. Ba tên chúa cướp xuất chiêu thoạt trông dữ dằn mạnh bạo song nhận xét kỷ lại thủ nhiều hơn công dường như chờ xem phản ứng của địch thủ xong sẽ tấn công tiếp.

Mặc dù chiêu thức chỉ còn cách người gang tấc kẻ cầm sổ giang hồ vẫn bất động. Nạt tiếng nho nhỏ Lý Thái rung mạnh cổ tay. Đầu roi da nhọn hoắt chứa đựng kình lực dương cương thừa khả năng soi vàng xẻ đá xẹt tới nhũ căn huyệt.

Cùng lúc đó Liệt Cước Nguyễn Hào cũng biến chiêu. Tám cú liên hoàn cước vừa dứt hắn tức tốc tạt bộ sang tả nửa bước. Bằng cách tạt bộ như thế hắn đứng ngay sau lưng địch thủ. Đôi chân lừng danh giang hồ của vị thủ lĩnh hắc đạo hất liền tám lượt. Bát bộ liên hoàn cước từng được ca tụng là cước pháp biến ảo, thần tốc và nguỵ dị nhất giang hồ. Một dãy huyệt đạo trọng yếu sau lưng của kẻ cầm sổ giang hồ như trường cường, mệnh môn, linh đài, huyền khu, chí dương và thần đạo đều nằm trong vòng phong toả của bát bộ liên hoàn cước.

Chưa hết. Không hiểu ai đặt cho Nguyễn Huỳnh danh hiệu Mù Đao nhưng đao của hắn chẳng mù chút nào. Lưỡi đao đúc bằng thép ròng xé gió vù vù chém ngược một đường từ dưới lên trên. Được hơn nửa phần đường lưỡi đao đột nhiên biến từ thế chém sang đâm vào hông địch thủ.

Ba tay chúa cướp xuất ba chiêu bao hàm công lẫn thủ. Công thời dữ dằn, biến ảo,lanh lẹ và hiểm ác; còn thủ thời vững vàng, kín đáo và trầm ổn. Hai mươi năm nay có lẽ đây là lần đầu tiên ba tay chúa cướp phải liên thủ để tấn công kẻ địch.

Ngư Vương Trầm Lãng, Bạo Bệnh Quyền, Nhị Quyền Vô Sở Đắc và Hùng Văn Lâu đứng bên ngoài nhìn vào trận đấu. Chúng thừa biết đồng bọn đang cố dồn ép đối phương vào thế hạ phong để bọn chúng nhảy vào ăn có.

Kẻ cầm sổ giang hồ động thủ. Y phải phối hợp thân pháp, thủ pháp với thuật xử kiếm để hoá giải đòn chết của kẻ địch. Ngay lúc đầu roi của Lý Thái chập chờn nơi ngực, thân hình y chợt gãy gập làm đôi ngang đầu gối đồng thời hai bàn tay cùng lúc máy động. Lưỡi đoản kiếm từ trong ống tay áo bên tả xẹt ra tợ ánh chớp. Mục tiêu của nó chính là yết hầu của Lý Thái. Bằng tư thế nằm ngửa bàn tay phải y hất ngược về sau ngay chỗ chuôi kiếm ló lên.

Rẹt…. Nghe âm thanh giết người nổi lên Liệt Cước Nguyễn Hào và Mù Đao Lê Huỳnh biết chuyện gì sẽ xảy ra. Biết là một chuyện mà tránh được lại là chuyện khác. Thuật xử kiếm của kẻ cầm sổ giang hồ nhanh quá nhanh, nhanh hơn phản ứng của bất cứ cao thủ giang hồ nào.

Bựt… Bựt… Liệt Cước Nguyễn Hào, chúa tể hắc đạo vùng Hoa Lư chệnh choạng lùi lại. Nơi yết hầu của hắn giọt máu đỏ từ từ ứa ra.

Mù Đao Lê Huỳnh cũng bị thương nặng. Tuy không chết song vết thương nơi ngực đã loại hắn ra khỏi cuộc giao đấu. Nhờ lanh tay lẹ mắt nên hắn mới thoát chết dưới chiêu kiếm giết người độc địa của kẻ địch.

Phần Lý Thái cũng phải tạt bộ nửa bước để tránh đòn. Hắn đình thủ khi chứng kiến cái chết nhanh chóng của đồng bọn.

Nhị Quyền Vô Sở Đắc, Bạo Bệnh Quyền, Ngư Vương Trầm Lãng với Hùng Văn Lâu nhìn nhau. Bốn tay sừng sỏ của phe hắc đạo biết hôm nay bọn chúng đã chạm trán với nhân vật có bản lĩnh siêu tuyệt. Bị ba cao thủ của phe hắc đạo liên công một cách dữ dằn như thế kẻ cầm sổ giang hồ không những đã hoá giải một cách dễ dàng mà còn đánh trọng thương một người và hạ sát một người.

Bạo Bệnh Quyền nháy mắt ra hiệu cho Ngư Vương Trầm Lãng. Vị thủ lĩnh đám thủy khấu vùng hạ lưu sông Phú Lương gật đầu tỏ vẻ hiểu ý của đồng bạn.

– Đánh…

Tiếng hét chưa dứt Lý Thái đạp bộ nửa bước. Ngọn roi da bung ra thẳng băng trừ đầu roi cuốn lại thành vòng tròn. Thoáng chốc người ta thấy trăm ngàn vòng tròn to nhỏ lớn bé hiện lên trùng trùng điệp điệp, khi tắt khi ẩn, thoắt biến thoắt hiện trùm phủ lấy người địch thủ.

Họ Lý đang thi triển thuật múa roi tân kỳ, lạ mắt và cao siêu nhất của giới giang hồ Đại Việt. Các vũ sĩ gọi nôm na thuật múa roi này là thắt vòng. Người thi triển dồn nội lực vào khiến cho ngọn nhuyễn tiên trở thành cứng rắn trừ phần đầu roi mềm mại cuộn lại thành vòng tròn. Trong vòng tròn này hàm chứa kình lực thừa sức đả thương đối thủ.

Đứng im thưởng thức thuật thắt vòng của Lý Thái giây lát kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng:

– Thuật thắt vòng hay lắm…

Cánh tay tả của y dựng thành hình thước thợ. Từ trong ống tay áo rộng no tròn kình lực ló ra bàn tay mở khoằm khoằm tựa vuốt chim chụp vào vòng tròn. Dường như biết Bạo Bệnh Quyền, Vô Sở Đắc và Ngư Vương Trầm Lãng chực chờ mình sơ hở để tập kích cho nên y chỉ dùng một tay giao đấu cùng Lý Thái.

– Lý huynh… Để tôi phụ với huynh …

Ngư Vương Trầm Lãng lên tiếng. Họ Lý bật cười ha hả:

– Hay lắm. Tôi với hai huynh hiệp nhau đét vào đít hắn để dạy hắn bài học cho bỏ tật phách lối…

Trầm Lãng tạt bộ. Món vũ khí độc bộ giang hồ của hắn là đuôi con cá sấu cuộn gió ồ ồ bắt từ trên cao đánh ập xuống đỉnh đầu. Đòn đánh dữ dằn với hơn tám phần nội lực được thi triển bởi ông vua thủy khấu lừng danh nên trở thành đòn chết. Không những tốc độ nhanh nhẹn, kình lực hung hãn; chiêu thức của họ Trầm còn hàm chứa vô số biến hoá bởi hắn thừa hiểu không thể nào đắc thủ bằng một chiêu.

Nghe tiếng gió lộng ồ ồ trên đỉnh đầu kẻ cầm sổ giang hồ biết Trầm Lãng đã tấn công. Trước chiêu thức dữ dằn mạnh bạo này y chẳng có cách nào hơn là tạt bộ tránh né. Y bước sang hữu nửa bước và tiến tới gần chỗ Trầm Lãng đứng.


Trước khi chân chạm đất bàn tay của y hất ngược về sau ngay chỗ chuôi kiếm ló lên. Y rút kiếm đâm vào hông Trầm Lãng. Đây chính là chỗ sơ hở của họ Trầm bởi vì khi đưa cao vũ khí bắt từ trên đánh xuống hắn hoàn toàn bỏ trống bên hông.

Thoáng thấy địch thủ dịch chân sang hữu đồng lúc với âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ, Trầm Lãng hầu như biết trước chuyện gì sẽ xảy ra. Ba mươi năm lăn lộn giang hồ, tham dự hàng trăm cuộc giao đấu nên Trầm Lãng thừa kinh nghiệm giao tranh và chính kinh nghiệm máu này giúp hắn tránh thoát đòn chết của địch thủ trong đường tơ kẻ tóc.

Địch thủ tạt bộ tránh đòn thời hắn cũng di chuyển nửa bước để tránh né. Bàn chân vừa di động Trầm Lãng gặt mạnh cổ tay. Món vũ khí bằng đuôi con cá sấu đổi hướng quất chênh chếch xuống vai địch thủ.

Mang danh Bạo Bệnh Quyền, vị thủ lĩnh thành Hoá Châu phát chiêu hoàn toàn khác hẳn với bất cứ cao thủ nào trong giới giang hồ Đại Việt. Hắn ra đòn giống như người bệnh nặng sắp chết do đó chiêu thức thoạt trông yếu ớt không có chút kình lực nào. Thật sự đây là nhu quyền, thứ quyền thuật cao siêu và khó luyện tập trong vũ thuật. Nhu quyền của hắn có điểm hơn người là kình phong đột ngột phát xuất một cách cương mãnh như cố tình phong toả đường rút lui của kẻ địch.

Cũng trong khoảng thời gian chớp mắt này ngọn nhuyễn tiên của Lý Thái biến hoá trùng trùng bóng ảnh rồi từ trong vòng tròn chợt bắn vù ra đầu roi nhọn hoắt vút tới mục tiêu tựa ánh chớp.

Ba người đánh một không chột cũng què. Thế ba mặt giáp công của ba vị thủ lĩnh hắc đạo lừng danh đẩy kẻ cầm sổ giang hồ vào tình thế cực kỳ nguy hiểm. Lùi thời bị quyền phong của Bạo Bệnh Quyền chận, tiến sẽ đụng nhuyễn tiên Lý Thái, tạt bộ chạm Trầm Lãng. Đường thối lui duy nhất của y là di chuyển sang tả. Tuy nhiên đây lại chính là nơi Nhị Quyền Vô Sở Đắc đứng. Vị chúa tể Đại La chắc không bỏ lỡ dịp may ngàn năm một thuở để triệt hạ kẻ tử thù.

Dĩ nhiên kẻ cầm sổ giang hồ biết di chuyển sang tả sẽ bị địch thủ tấn công nhưng dường như y không còn chọn lựa nào khác hơn. Lần nữa y phải phối hợp thân pháp, thủ pháp và bộ pháp cùng kiếm thuật để giải đòn chết.

Tiên đoán địch thủ thế nào cũng di chuyển về hướng mình Nhị Quyền Vô Sở Đắc hờm sẵn từ lâu. Trái với dự đoán của địch thủ kẻ cầm sổ giang hồ bước một bước thật dài về phía Lý Thái. Ngay lúc chân mặt vừa chạm đất, bàn tay y mở rộng mường tượng như chưởng vổ nhẹ vào đầu roi của họ Lý đang vùn vụt tuôn tới mặt mình. Chưởng kình nhả ra chỉ nhằm mục đích làm chậm lại tốc độ đường roi đồng thời bắt buộc Lý Thái phải biến chiêu. Quả nhiên không ngoài tiên liệu của y. Cảm thấy đầu roi bị kình lực chận lại Đạp Thủy Tiên tức tốc gặt mạnh cổ tay.

Rẹt… Rẹt… Rẹt… Rẹt… Âm thanh nổi liền bốn lượt.Không đầy một sát na kẻ cầm sổ giang hồ đâm liền bốn kiếm. Đầu tiên y rút kiếm đâm chếch sang tả ngay chỗ Nhị Quyền đứng. Kế đó y phóng kiếm đâm Bạo Bệnh Quyền và lần thứ ba y đâm vào cổ tay cầm kiếm của Trầm Lãng. Lần thứ tư mà cũng là lần cuối cùng y thi triển chiêu kiếm giết người độc địa của cả một đời khổ luyện kiếm thuật.

Chát… Bùng… Ngư Vương Trầm Lãng, Nhị Quyền Vô Sở Đắc, Bạo Bệnh Quyền và Hùng Văn Lâu đứng im nhìn cảnh tượng Đạp Thủy Tiên Lý Thái nằm trong tình trạng hấp hối. Hai mắt họ Lý mở trừng trừng, bàn tay trái cố đưa lên bịn kín vết thương nơi yết hầu. Phịch… Vị chúa tể thủy khấu lừng danh giang hồ ngã úp mặt xuống đất ngay dưới chân địch thủ.

Bốn người còn lại đồng nở nụ cười thích chí khi thấy khoé miệng của kẻ cầm sổ giang hồ rỉ máu tươi. Giết được Lý Thái y cũng phải trả giá khá đắt. Đòn triệt thủ của Vô Sở Đắc khiến cho tay tả y hầu như tê liệt nhưng nặng nhất là chiêu nhu quyền của Bạo Bệnh Quyền đã gây nội thương trầm trọng.

– Đánh…

Hùng Văn Lâu nạt lớn vung quyền đánh liền. Với chiêu thức trầm trọng, kình lực cương mãnh Hắc Báo quyền của hắn nổi tiếng khắp dãy biên thùy Hoa Việt. Không bỏ lỡ dịp may ba người kia hò lớn tấn công tới tấp.

Kẻ cầm sổ giang hồ lúc này tựa con thuyền nhỏ đang bị những lượn sóng khổng lồ thi nhau vổ vào và không biết sẽ bị nhận chìm lúc nào. Chạy… Trong trí não của tay kiếm ngạo nghễ thoáng hiện chữ ” chạy ” . Không chuồn là chết mà chết là hết, không làm được việc gì cả.

Dường như cũng đoán biết địch thủ chuẩn bị chuồn bốn tay chúa cướp tấn công ráo riết và chặt chẻ không cho địch thủ chạy trốn.

Nạt tiếng như hổ dữ bị thương kẻ cầm sổ giang hồ chuyển bộ cùng lúc hai bàn tay loáng động. Hai lưỡi đoản kiếm vút đi lanh hơn chớp và mục tiêu của nó chính là yết hầu của Ngư Vương Trầm Lãng với Hùng Văn Lâu.

Rẹt… Rẹt… Đoản kiếm vừa xẹt ra âm thanh giết người vang lên nghe nhức buốt thịt da. Thoáng thấy ánh kim khí chớp chớp Trầm Lãng không kịp suy nghĩ tạt bộ liền. Lưỡi đoản kiếm xẹt vù qua mặt hắn không đầy cự ly. Phản ứng chậm hơn Hùng Văn Lâu bị đoản kiếm ghim vào ngay yết hầu ngập tận chuôi.

Nghe âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ cùng lúc với kình khí bén hơn gươm đao ập tới người Trầm Lãng tức tốc xử công phu thiết bản kiều lật người né tránh đòn chết. Trong tư thế nằm ngửa hắn thấy bóng người xẹt qua.

– Chạy đi đâu…

Khiếp thay cho bản lĩnh của Trầm Lãng. Dù trong tư thế nằm ngửa hắn cũng xuất chiêu một cách chính xác. Lưỡi phi đao tẩm độc đen xì xẹt ra.

Phần Bạo Bệnh Quyền cũng lanh tay không kém. Thoáng thấy kẻ địch chuyển bộ, bằng kinh nghiệm giang hồ ba mươi năm hắn biết địch thủ định chuồn. Nạt tiếng trầm trầm hắn nhảy xổ tới trước một bước thật dài và hai cánh tay cùng lúc bung ra. Bàn tay hữu khép lại thẳng băng trong một thế triệt thủ chém vào sau lưng, trong khi bàn tay tả mở thành chưởng nhấn tới.

Đâu chịu kém đồng bọn, cánh tay hữu của vị chúa tể Đại La chợt dài gấp đôi, bàn tay hàm chứa kình lực hung hãn đấm một quyền vào hông kẻ địch đang trên đường đào tẩu.

Vừa chuyển bộ chạy kẻ cầm sổ giang hồ nghe tiếng phằng réo lên lanh lảnh. Kình lực hung hãn xuất phát từ đòn triệt thủ bá đạo giang hồ của vị chúa tể hắc đạo Hoá Châu chỉ còn cách hậu tâm y gang tấc. Ngay khi đó y lại nghe gió lốc ào ào bên hông.

Tránh quyền sẽ bị trúng triệt thủ còn né triệt thủ cũng phải lãnh ám khí tẩm độc. Tay kiếm giết người nghiến răng vung tay hoá giải đòn chết. Dù xuất hai chiêu quyền y cũng biết khó lòng ngăn cản kình lực hung hãn của kẻ địch nên lúc hai nguồn kình lực vừa chạm nhau y tức tốc xoay mình một vòng thật nhanh để mượn kình lực của địch thủ làm sức đẩy bật thân hình mình lên không.

Trông thấy thân hình kẻ cầm sổ giang hồ tà tà bốc lên cao mấy trượng Trầm Lảng nạt lớn:

– Ngươi chạy đàng trời…

Lưỡi phi đao tẩm độc đen xì xẹt ra tựa ánh chớp. Bựt… Kẻ cầm sổ giang hồ hự tiếng nhỏ, thân hình tựa chiếc lá vàng theo chiều gió bay dạt ra xa rồi biến mất không để lại tăm tích. Bạo Bệnh Quyền lắc đầu thở khì:

– Hắn giỏi thật… Trúng thương như thế mà còn chạy trốn được…

Trầm Lãng cười sang sãng nói lớn:

– Hắn không chạy xa đâu. Trúng phi đao tẩm độc thế nào hắn cũng chết vì không có thuốc chữa trị. Vô huynh cứ cho thủ hạ theo dấu để lượm xác hắn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.