Đọc truyện Giặc Bắc – Chương 35: Biên thùy lửa dậy
Lạng Sơn thành. Dù sinh hoạt vẫn bình thường song nét ưu tư và lo lắng vẫn hiện trên mặt của bá tánh trong thành. Bô lão tụ nhau nơi trà đình, tửu quán xôn xao bàn tán về tin quân Tống sắp sang đánh Đại Việt. Họ nói cho nhau biết về tin vị đại tướng Tống triều là Hầu Nhân Bảo đã có mặt nơi vùng biên giới Hoa Việt. Không khí chiến tranh bao trùm thành Lạng Sơn. Một đạo binh tinh nhuệ của quân Hoa Lư đã đóng trại cách Lạng Sơn ba mươi dặm về hướng bắc cốt ý cản đường tiến quân của Tống triều. Tuy nhiên dân cư thành Lạng Sơn đều biết rằng đạo quân ba ngàn người này không thể nào cản được bước tiến của Tống quân mà nhân số sẽ lên tới năm mười vạn. Do đó cư dân đã sớm tản cư từ mấy ngày qua. Hàng quán, chợ búa một số đóng cửa im ỉm. Đàn bà và trẻ con được lệnh di chuyển về miền Nam.
Đang đóng kín cổng thành Lạng Sơn chợt mở ra một cánh nhường chỗ cho một thớt ngựa phi vào nhanh hơn gió cuốn. Ngồi trên lưng con chiến mã màu đỏ cao lớn là một kỵ sĩ mặc sắc phục của quân do thám. Trên tay y cầm cây cờ lệnh màu đỏ rực rở dưới ánh mặt trời. Đó là cờ lệnh truyền tin khẩn cấp của triều đình. Với cây cờ lệnh này gã nhân viên do thám có quyền vào ra bất cứ nơi nào thuộc binh đội triều đình cũng như có quyền gặp mặt vị quan trấn thủ thành Lạng Sơn mà không cần phải thông báo trước.
Ngựa vừa vọt qua khỏi cửa thành y hò lớn:
– Quân Tống lấy Pha Lũy… Quân Tống chiếm Pha Lũy…
Mười chữ từ cửa miệng của tên quân do thám truyền lan ra nhanh hơn điện làm bàng hoàng dân chúng thành Lạng Sơn. Cửa ải địa đầu của Đại Việt đã lọt và tay lũ giặc bắc phương thời sớm muộn gì Lạng Sơn cũng trở thành bãi chiến trường bởi vì Lạng Sơn chỉ cách Pha Lũy vài chục dặm đường. Đạo binh tiền phương của Tống quân sẽ có mặt ở Lạng Sơn chậm lắm là ngày mốt.
Thẳng đường thớt chiến mã lao tới dinh quan trấn thủ thành Lạng Giang. Ngựa chưa ngừng vó tên quân do thám bay mình xuống đất.Với mấy bước thật gấp và dài y đối diện với vị võ tướng trọng tuổi mặc khôi giáp rở ràng. Khẽ nghiêng mình thi lễ tên quân do thám cao giọng:
-Trình Đỗ tướng quân…Một cánh quân dưới quyền chỉ huy của tướng Tôn Toàn Hưng đã chiếm lấy ải Pha Lũy hồi trưa này…
Đỗ Anh, vị tướng trấn thủ thành Lạng Giang không tỏ thái độ nào khác lạ khi được báo cáo tin dử. Trầm ngâm giây lát ông ta lẩm bẩm:
– Đúng như điều ta tiên liệu…
Nhìn cây cờ lệnh mà tên quân do thám đang cầm trên tay ông ta cười hỏi:
– Tướng quân chắc là nhân viên cao cấp của ban tin tức thuộc đoàn do thám Hoa Lư?
Tên quân do thám hơi mĩm cười:
– Thưa tướng quân mạt chức là Nguyễn Gia Quốc, phó trưởng ban tin tức của đoàn do thám…
– Ạ…
Vị tướng trấn thủ Lạng Giang ạ tiếng nhỏ rồi hắng giọng tiếp:
– Nguyễn phó trưởng ban hẵn đã dong ruỗi một quãng đường dài nên bản chức mời Nguyễn phó trưởng ban một chén rượu giải lao. Ngoài ra bản chức còn muốn biết chi tiết hơn về tình hình của ta và địch…
Nói xong Đỗ Anh mời Nguyễn Gia Quốc theo ông ta bước vào một gian phòng lớn thắp đèn sáng trưng. Hai người đứng trước bức họa đồ vẽ sơ sài hình thể núi sông, đường xá, thành lũy cùng địa điểm đóng quân của Đại Việt.
Đưa tay chỉ vào bức họa đồ Đỗ Anh cười nói:
– Đây là Lạng Sơn thành cách Pha Lũy, ải địa đầu của quân ta ở vùng biên giới Hoa Việt chừng năm mươi dặm về hướng đông bắc.Còn đây là Lộc Châu…
Đưa chén rượu lên miệng nhấp ngụm nhỏ Nguyễn Gia Quốc góp lời:
– Thưa Đỗ tướng quân…Theo tin tức mà quân do thám ở Long Châu thu lượm được thời Tống quân chia binh làm bốn đạo đánh vào nước ta …
Đỗ Anh gật gù:
– Ạ…Hóa ra là như vậy…
– Trình Đỗ tướng quân…Đạo quân thứ nhất do tướng Hầu Nhân Bảo chỉ huy gồm có quân bộ và quân kỵ sau khi vượt biên giới sẽ theo đường bộ tiến xuống thành Lạng Giang rồi sau đó sẽ đánh Chi Lăng để thẳng đường tới Đại La…
Ngừng lại nhấp thêm ngụm rượu vị phó trưởng ban tin tức đoàn do thám Hoa Lư hắng giọng tiếp:
– Đạo quân thứ nhì cũng có kỵ và quân bộ do tướng Tôn Toàn Hưng chỉ huy nhưng vẫn ở dưới quyền điều động của họ Hầu xuất phát từ Ung Châu xâm nhập vào địa phân của nước ta qua ngã Lộc Châu rồi tiến xuống vùng Ngân Sơn và Bắc Giang để uy hiếp Đại La. Mặt thủy địch cũng phân làm hai đạo, một do Lưu Trừng thống lãnh từ Quảng Châu theo sông Bạch Đằng vào sâu trong nội địa nước ta để hợp với đạo quân của Hầu Nhân Bảo và Tôn Toàn Hưng. Đạo thủy quân thứ nhì do Trần Khâm Tộ điều động có thể theo cửa biển Văn Úc hay Bà Lạt để tiến vào nước ta nhằm ý định uy hiếp Hoa Lư…
Trầm ngâm giây lát Đỗ Anh thong thả thốt:
– Bản chức đoán đạo binh tiền phong của Hầu Nhân Bảo sau khi chiếm Pha Lũy sẽ uy hiếp thành Lạng Giang rồi sau đó tràn xuống Chi Lăng. Bản chức được lệnh của quan Thập Đạo là nếu liệu giữ được thành thời giữ, bằng không sẽ rút lui để bảo toàn lực lượng. Tuy nhiên giặc xâm phạm biên thổ ta cũng nên đánh một vài trận để làm giảm đi chút nhuệ khí đồng thời làm chậm lại đà tiến binh của chúng hầu quân Hoa Lư có thời giờ chuẩn bị…
Uống cạn chén rượu Nguyễn Gia Quốc cười nói:
– Cám ơn ly rượu của tướng quân. Mạt chức phải trở lại Đồng Đăng để nghe ngóng tin tức trước khi điều động thuộc hạ rút lui về Chi Lăng…
Thân đưa Nguyễn Gia Quốc ra khỏi phòng Đổ Anh nói:
-Nếu có tin mới xin Nguyễn phó trưởng ban cứ vào gặp ta bất cứ giờ giấc nào. Bản chức sẽ không ngủ yên cho tới khi lũ giặc bắc rút ra khỏi bờ cõi Đại Việt…
Hơi nghiêng mình thi lễ cùng Đỗ Anh xong Nguyễn Gia Quốc bay mình lên ngựa.Tiếng vó câu nện ròn rả trên mặt đường. Cửa thành đóng kín lại khi bóng ngựa mờ dần trên con đường cái quan.
Trời chiều bảng lảng. Được mươi dặm đường Nguyễn Gia Quốc lỏng cương cho ngựa chạy chậm lại đoạn rẽ vào con đường mòn bên phải. Chốc sau y ngừng trước ngôi nhà bỏ hoang. Tung mình nhảy xuống đất y nhẹ xô cửa bước vào. Y hơi khựng lại khi thấy hai xác chết nằm bất động trên nền đất lạnh. Không nói lời nào y tức tốc xoay mình. Ngay lúc vừa xoay mình bước đi y nghe âm thanh bật lên trong bóng tối mờ mờ. Gia nhập đoàn do thám lúc tuổi mới hai mươi, từ một nhân viên tầm thường của ban tin tức, phải mất hai mươi năm Nguyễn Gia Quốc mới được thượng cấp đề bạt vào chức vụ phó trưởng ban. Hai mươi năm kinh nghiệm tạo cho y một phản ứng cực kỳ bén nhạy. Khi nghe âm thanh bật lên y biết đó là tiếng vũ khí được rút ra khỏi vỏ. Không kịp suy nghĩ vị phó trưởng ban tin tức đoàn do thám Hoa Lư tức tốc giải đòn. Tay trái vổ ngược ra sau một đòn phách không quyền che kín hậu tâm, chân phải đạp bộ Nguyễn Gia Quốc một bước dài trong lúc bàn tay mặt hất ngược về sau vai ngay chỗ chuôi kiếm ló lên. Rẹt… Y bạt kiếm đánh liền ba chiêu. Một chiêu biến thành ba thế,ba thế thành chín thức và chín thức hóa ra tám mươi mốt đòn. Hoa kiếm nở rực trong bóng đêm trùm phủ lấy thân thể kín đáo mưa cũng không lọt vào. Nguyễn Gia Quốc lạng mình ra sân. Trên khoảnh đất nhỏ một người đứng im lìm. Thân thể bó gọn trong bộ vũ phục màu đen, chân mang hài são, chuôi vũ khí nhô lên khỏi vai và mắt sáng rực như hai vì sao, người lạ toát đầy vẽ thần bí lẫn ngạo nghễ.
– Ngươi là ai?
Dù lên tiếng hỏi nhưng Nguyễn Gia Quốc đã đoán ra được lai lịch của người lạ. Hỏi chỉ là cách để xác định mà thôi.
– Ta là Tử Kim Đao Tống Bình, trưởng ban tin tức đoàn do thám viễn chinh Tống triều…
Nguyễn Gia Quốc cười nhạt khi nghe kẻ địch xưng tên. Thân danh phó trưởng ban tin tức đoàn do thám Hoa Lư mà vùng trách nhiệm là miệt biên thùy Hoa Việt cho nên y nào xa lạ gì với nhân viên do thám của Tống triều. Y cũng như thuộc hạ đã từng đụng chạm với kẻ địch trong bóng tối. Tuy nhiên hôm nay là lần đầu tiên y mới có dịp gặp gỡ kẻ tử thù.
– Ngươi là ai?
Tử Kim Đao Tống Bình hỏi bằng giọng hách dịch. Nguyễn Gia Quốc trả lời với giọng cộc lốc:
-Ta là phó trưởng ban tin tức của đoàn do thám Hoa Lư. Hai thuộc cấp của ta chắc chết vì tay ngươi?
Tử Kim Đao Tống Bình nhếch môi cười:
– Ta muốn bắt sống để tra hỏi vài điều song chúng thà chết chứ không chịu mở miệng.Dân An Nam quả cứng đầu…
Ánh mắt của Nguyễn Gia Quốc bốc ngời sát khí khi nghe câu nói trên. Vị phó trưởng ban tin tức khẽ rung tay. Thanh nhuyễn kiếm biến thành tia sáng xanh lè vút tới người của đối phương. Ngay lúc mũi kiếm cận kề mục tiêu y gặt mạnh cổ tay khiến mũi kiếm đổi chiều xẹt lên yếu hầu kẻ địch.
– Kiếm thuật tân kỳ…
Lồng trong tiếng nói Tử Kim Đao Tống Bình xuất thủ. Dịch bộ sang tả nửa bước để tránh đòn, lưỡi đao đúc bằng thép ròng của hắn tà tà vớt vào khuỷu tay của kẻ địch. Mặc dù tầm thường và giản dị song đánh ngay vào chỗ sơ hở cho nên chiêu thức của Tống Bình trở thành hiệu quả vô cùng. Nguyễn Gia Quốc bắt buộc phải hóa giải nếu không cánh tay của y sẽ bị lưỡi đao tiện đứt làm đôi. Nạt tiếng trầm trầm vị phó trưởng ban tin tức đoàn do thám Hoa Lư gặt mạnh cổ tay một cái. Lưỡi kiếm thay vì đâm vào yết hầu bỗng đổi hướng chém xuống vai. Cùng lúc đó y xô người nhập nội dường như không màng đến lưỡi đao của đối phương đang chém vào người. Vừa vào sát đối phương tay tả y bung ra trong một thế triệt thủ bá đạo giang hồ chém vút vào tay cầm đao của Tống Bình. Tên trưởng ban tin tức của đoàn do thám Tống triều hãi hùng với lối giao tranh liều lĩnh hầu như muốn thí mạng của địch thủ. Dĩ nhiên hắn không muốn bị thương hay cùng chết với kẻ địch do đó hắn không còn cách nào hơn là tự triệt chiêu đồng thời hồi bộ nửa bước để tránh đòn. Vừa lùi lại hắn giật mình khi thấy mũi kiếm xanh lè chập chờn nơi ngực.
– Giỏi…
Tử Kim Đao Tống Bình loang đao một vòng thật nhanh. Chát… Đao kiếm chạm nhau tóe lửa. Bồng kiếm đứng im với thanh trường kiếm xanh biếc chỉa mũi lên trời vị phó trưởng ban tin tức trầm giọng nói xuống thành lạnh băng:
– Các hạ biết điều nên rút lui bằng không đất Đại Việt sẽ là mồ chôn của các hạ đấy…
Ánh mắt phủ mờ sát khí Tống Bình bật cười rộ:
– Ngươi tài cán bao nhiêu mà lớn lối. Ta đã tưng đụng chạm với các cao thủ Tây Hạ, Hung Nô thời xá gì một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi…
Ánh kiếm của Nguyễn Gia Quốc chớp liền theo câu nói của Tử Kim Đao Tống Bình. Thần tốc, hung hiểm, ngụy dị và biến ảo khiến cho lưỡi kiếm của y thành vầng ánh sáng trùm phủ lấy người đối phương. Mũi kiếm khi biến khi hiện, lúc chớp lúc tắt, mịt mờ trôi nổi và giăng mắc khắp nơi.
Biết đụng phải một cao thủ hữu hạng giang hồ Tống Bình tức tốc thi triển thuật múa đao gia truyền ngăn đón những đòn tấn công ác liệt của kẻ địch.
Phần Nguyễn Gia Quốc tuy tấn công dữ dội song y không ham chiến mà lại có ý định thầm kín khác. Vốn là nhân viên do thám y đặt nhiệm vụ lên trên hết cho nên nếu đánh không thắng đối phương y tính cách chạy.
Đối với nhân viên do thám chạy không có gì xấu hổ hoặc mất tăm tiếng. Là trưởng ban tin tức mà Tống Bình đã xuất hiện ở Lạng Giang thời không chừng cả đoàn do thám Tống triều cũng có mặt trên đất Đại Việt. Nguyễn Gia Quốc muốn thông báo tin tức nóng hổi này lên bề trên của mình do đó y phải bỏ chạy. Liều mạng với kẻ thù trong lúc này không có lợi bằng bỏ chạy rồi sau đó phục thù bằng cách đánh bại lũ giặc xâm lăng.
Rẹt… Rẹt… Rẹt… Nguyễn Gia Quốc đâm liền ba chiêu liên hoàn cực độc bức kẻ địch phải tạt bộ tránh đòn xong tung mình chạy trốn. Cười ha hả Tử Kim Đao Tống Bình nạt lớn:
– Ngươi chạy đàng trời…
Họ Tống vẩy tay. Lưỡi đoản đao xẹt ra tợ ánh chớp. Chân vừa chạm đất chợt nghe gió rít vù vù sau lưng Nguyễn Gia Quốc vung tay đánh ngược ra sau một đòn phách không quyền. Tuy nhiên y chậm tay hơn kẻ thù một chút. Bị phi đao đâm vào vai nhưng y cắn răng cắm đầu chạy trốn. Không để cho kẻ thù trốn thoát Tử Kim Đao Tống Bình tức tốc triển thuật phi hành đuổi theo.