Đọc truyện Giặc Bắc – Chương 33: Trên đỉnh tản viên
Mồng năm tháng giêng. Vầng kim ô từ từ ló dạng. Trời man mát. Gió thổi hiu hiu. Người người đứng chật khoảnh đất rộng phẳng phiu dưới chân núi Tản Viên. Lâu lắm khoảng năm mươi năm giới giang hồ Đại Việt mới tụ tập nhau nơi Tản Viên. Hơn ngàn người quen biết hoặc không quen biết nhau hàn huyên, trò chuyện, thăm hỏi, cười đùa khiến cho khung cảnh trở nên ồn ào và vui vẻ. Trong số người tham dự đại hội giang hồ ngày hôm nay người ta thấy có sự hiện diện của các môn phái nổi tiếng nhất như Cỗ Loa, Tướng Quốc, Lạc Việt, Bạch Hạc, Thảo Đường, Hoàng Hạc, Thanh Liễu Quán, Thông Thánh Quán, Hoàng Sa, Bạch Long Vỉ và nhiều môn phái nhỏ mà môn đồ không quá mười người.Quần hùng cũng thấy sự hiện diện của tám vị trang chủ của mười đại trang may mắn còn sống sót sau cuộc khủng bố của đoàn do thám Hoa Lư. Hai vị trang chủ vắng mặt là Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên đại biểu cho Hồ gia trang và Hắc Giang Quyền Lâm Quốc Tuấn, người đã bị kẻ cầm sổ giang hồ hạ sát cách đây không lâu. Một trăm năm nay mười đại trang từng giữ một vai trò quan trọng trong giới giang hồ vì thực lực và danh vọng. Dù không viết ra giấy trắng mực đen nhưng mười gia trang đã ngấm ngầm liên kết với nhau và bầu một vị thủ lĩnh và người đó không ai khác hơn là Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa.
Tới giờ khai mạc mà chờ hoài cũng không thấy Tam Hồ Vũ Hoa xuất hiện, Vô Hình Đao Tôn Nhật quay qua nói nhỏ với Tử Cước Lê Hùng:
– Tới giờ khai mạc rồi mà lão Hồ không thấy đến vậy Lê huynh tính sao?
Vuốt chòm râu dài Lê Hùng cười nói:
– Chắc có lý do gì quan trọng nên lão Hồ mới chậm trễ. Ta không nên để mọi người chờ lâu vậy Tôn huynh cứ tuyên bố khai mạc…
Vô Hình Đao Tôn Nhật gật đầu bước ra. Đứng giữa vòng người vị trang chủ đại diện cho Tôn gia trang cao giong nói. Ông ta đã phổ chút kình lực vào nên ai ai cũng đếu nghe được:
– Thưa chư vị… Vì một lý do đặc biệt nên Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa phải tới chậm. Thay mặt ban tổ chức lão phu xin được hân hạnh khai mạc đại hội giang hồ đồng thời hân hoan chào đón chưởng môn các môn phái như Tướng Quốc, Cỗ Loa, Bạch Hạc, Hoàng Sa, Lạc Việt, Hoàng Hạc, Thanh Liễu, Bạch Long Vỉ, Thảo Đường, Thông Thánh, trang chủ các gia trang lớn nhỏ cùng với đại diện của các nhà và các vũ sĩ lưu lạc giang hồ…
Ngừng lại giây lát ông ta cao giọng tiếp:
– Vì nhân số quá đông mà thời giờ lại eo hẹp nên Tôn tôi không thể nêu danh tánh của tất cả mọi người. Xin anh em đồng đạo niệm tình tha thứ. Cách đây gần năm mươi năm, ba môn phái lớn nhất của giới giang hồ nước ta vì đại nghĩa đã gạt bỏ tị hiềm, thù hằn, ganh ghét đứng ra khai mở một đại hội giang hồ để bầu lên một vị minh chủ.Vị minh chủ này đã tập hợp hết các vũ sĩ phù trợ Ngô Quyền đại tướng quân chống lại quân Nam Hán. Lão phu không cần nói chư vị cũng đã biết kết quả cuộc chống xâm lăng này. Hôm nay với sự đồng ý và hổ trợ của mười đại trang và các môn phái lớn nhỏ; lần nữa đại hội giang hồ được khai mở nhằm mục đích không phải để chống xâm lăng mà để xác định một thái độ hay nói đúng hơn là tìm một thế đứng cho giới giang hồ của chúng ta đối với tình hình phức tạp và có nhiều biến chuyển quan trọng sắp xảy ra của đất nước…
Vô Hình Đao Tôn Nhật ngưng nói liếc mắt nhìn một vòng người đang đứng trước mặt của mình. Toàn thể quần hùng hơn ngàn người im lìm suy nghĩ về lời nói của ông ta.
– Gần một năm trước đây tiên đế đột ngột băng hà và cái chết của ngươi đã gây ra nhiều hậu quả không tốt cho chúng ta. Triều đình mà đại diện là đoàn do thám Hoa Lư đã thiêu hủy mười gia trang, đốt phá Tướng Quốc Tự, phái Cỗ Loa cũng như bắt bớ giam cầm vô số anh em đồng đạo giang hồ. Đa số người trong chúng ta từng được tiên đế trọng đãi, ban chức tước, bỗng lộc, tiền bạc hoặc đất đai. Ân đền oán trả.Câu nói đó là điều tâm niệm của vũ sĩ giang hồ như chúng ta. Sở dĩ chúng ta gặp nhau hôm nay nơi Tản Viên này cũng chỉ vì hai mục đích chính là điều tra về cái chết của tiên đế và sau đó đối phó lại sự đàn áp của triều đình …
– Tôn tiền bối biết ai là thủ phạm đã giết chết tiên đế?
Một người lên tiếng hỏi và đám đông nhận ra người đó chính là Bạch Đao Mai Thúc Lộc, trang chủ của Mai gia trang. Vốn là hậu duệ của Mai Thúc Loan ở Hoan Châu, Mai Thúc Lộc luyện võ từ thuở ấu thơ và nỗi danh khắp miền nam qua tài múa đao đặc dị. Điền trang rộng hơn ngàn mẫu, tá điền hơn ngàn người do đó Mai gia trang còn nức tiếng giàu có khắp miền nam.
Nhìn Mai Thúc Lộc Vô Hình Đao Tôn Nhật cười hỏi lại:
– Theo Mai trang chủ thời ai là thủ phạm giết chết tiên đế?
So về vai vế Mai Thúc Lộc và Tôn Nhật ngang hàng với nhau vì cùng là trang chủ của một đại trang; nhưng tuổi thời họ Mai nhỏ hơn nhiều vả lại tiếng tăm cũng không bằng cho nên y mới gọi Tôn Nhật bằng tiền bối. Nghe Tôn Nhật hỏi lại mình câu trên Mai Thúc Lộc cười lớn nói:
– Tại hạ chưa nhúng tay vào vụ án tiên đế song nghe giang hồ đồn đại là một trong nhiều quan đại thần tại triều ca đã chủ tâm hành thích để lên làm vua… Có đúng như vậy không thưa Tôn tiền bối ?
Vô Hình Đao Tôn Nhật vuốt râu mĩm cười chưa vội trả lời câu hỏi của Mai Thúc Lộc. Đảo mắt một vòng hơn ngàn người đứng im dưới chân núi Tản Viên vị trang chủ lừng danh cao giọng:
– Lời đồn đại đó không sai sự thật…
Vô Hình Đao Tôn Nhật nói câu trên như là một xác nhận.
– Ủa…Chứ không phải Đỗ Thích đâm chết tiên đế để lên làm vua à…
Một người trong đám đông nói câu trên. Tôn Nhật cười lắc đầu:
– Đó là lời loan báo của triều đình mà lão phu nghĩ do kẻ chủ mưu hành thích tiên đế nói ra để chạy tội. Chắc chư vị chưa biết lai lịch của Đỗ Thích?
Đám đông im lặng không lên tiếng. Lát sau mới có tiếng nói từ góc trái vang lên. Người ta nhìn ra người đó là Tam Thức Côn Lê Tâm Kiệt, vị trang chủ nổi tiếng của Lê gia trang ở miệt Lạng Sơn.
– Tại hạ nghe đồn Đỗ Thích làm tới chức chi hậu nội nhân gì đó đêm nằm mơ thấy sao rơi vào miệng nên nghĩ mình sẽ được làm vua do đó mới nảy sinh ý định hành thích tiên đế để lên làm vua. Chuyện này nói ra khó tin quá…
Vô Hình Đao Tôn Nhật vuốt râu mĩm cười. Đợi cho Lê Tâm Kiệt nói xong ông ta mới cất tiếng:
– Đó là lời phao truyền của kẻ chủ mưu để chạy tội cho mình. Tuy nhiên hắn khôn mà không ngoan bởi vì không một ai tin vào lời phao truyền ngu ngốc này. Qua cuộc điều tra phái Cỗ Loa mới khám phá ra lai lịch của Đỗ Thích. Họ Đỗ xuất thân từ phe hắc đạo mà bản lĩnh chỉ thuộc vào hàng cao thủ nhị lưu. Vì có những hành vi bại hoại hắn bị phái Cỗ Loa và Tướng Quốc tìm kiếm để khai trừ. Không còn đường trốn tránh Đỗ Thích bèn đầu nhập vào đoàn do thám và trở thành nhân viên của ban ám sát. Tuy nhiên vì bản lĩnh tầm thường cho nên hắn chỉ làm tới chức lại là chức phận chuyên giữ sổ sách giấy tờ. Rồi sau đó không biết vì lý do gì lại được thăng chức chi hậu nội nhân gì đó.Một kẻ tầm thường vô danh như thế mà lại mơ ước làm vua chư vị nghĩ xem có lạ đời không. Ngay cả lão phu đây cũng không dám mơ ước làm vua bởi vì biết không có ai chịu để cho mình làm vua…
Ngừng lại một chút xong vị trang chủ của Tôn gia trang cao giọng:
– Sở dĩ bá tánh thần phục tiên đế chỉ vì người có công bình loạn mười hai sứ đem thanh bình về cho xứ sở. Tiên đế là bậc đại anh hùng, đại hào kiệt lấy vũ công mà dựng thành nghiệp đế. Vô số người trong chư vị đây đã từng theo tiên đế bình loạn mười hai sứ với tâm nguyện đem thanh bình về cho non nước. Mười mấy năm gian khổ tiên đế đã cùng chúng ta chia cơm xẻ áo và tình thân hơn thủ túc. Sau khi lên ngôi tôn tiên đế đã không quên lãng những kẻ cùng người chia xẻ gian nguy khổ cực. Người đã ban thưởng đất đai, tiền bạc, chức tước và bỗng lộc cho tất cả mọi người còn sống hay đã chết. Chúng ta ngày nay sở dĩ được sống trong giàu sang sung sướng cũng là do công ơn của tiên đế. Nay người bị chết một cách mờ ám, tức tưởi mà chúng ta không làm gì hết thời còn mặt mũi nào đứng trong trời đất. Lão phu nói như vậy có đúng không thưa chư vị ?
– Đúng…
Hơn ngàn cao thủ giang hồ đồng trả lời một tiếng. Âm thanh của họ cất lên vọng thấu trời xanh, rền rền ngàn cây nội cỏ quanh Tản Viên sơn.
– Trong giang hồ của chúng ta có câu ” ân đền oán trả “. Chúng ta đã mang ơn tiên đế rất nhiều cho nên phải làm một cái gì để đền ơn tiên đế. Lão phu nói như vậy đúng không thưa chư vị?
– Đúng…
Âm thanh mang theo kình lực nổ ra làm rung chuyển trời đất.Vô Hình Đao Tôn Nhật nhìn Tử Cước Lê Hùng. Họ hài lòng vì đã khơi dậy bầu nhiệt huyết của các cao thủ giang hồ.
– Kiến nghĩa bất vi vô dũng giả… Thấy một việc nghĩa mà không làm thời không phải là anh hùng, hào kiệt vậy. Câu nói này chư vị ai ai cũng biết, cũng thuộc nằm lòng. Báo thù cho tiên đế là một việc nghĩa cho nên nếu không làm thời chúng ta không còn xứng danh vũ sĩ của giới giang hồ Đại Việt. Giới vũ lâm Trung Hoa, giới giang hồ của Chiêm Thành, Ai Lao và Diến Điện mà nghe được sẽ cười vào mặt của chúng ta. Họ sẽ khinh khi, chế diễu và miệt thị các vũ sĩ giang hồ Đại Việt. Chư vị cùng lão phu đều không muốn đồng đạo giang hồ láng giềng đàm tiếu, do đó chúng ta phải báo thù cho tiên đế bằng cách tìm ra ai là hung thũ đã giết chết tiên đế. Chư vị đồng ý không?
– Đồng ý…
Âm thanh nổi lên như tiếng gầm phẫn nộ vọng vang trong không khí thật lâu mới dứt.
– Tìm ra thủ phạm giết chết tiên đế là một chuyện cực kỳ khó khăn và nguy hiểm bởi vì chúng ta sẽ phải đối phó với triều đình ở Hoa Lư mà đại diện là đoàn do thám. Kẻ giết người đã khôn ngoan mượn tiếng triều đình để che chở cho hành vi sát nhân của mình. Hắn lợi dụng đoàn do thám để đối phó với bất cứ ai muốn nhúng tay vào vụ án tiên đế. Đoàn do thám Hoa Lư đã thẳng tay tàn sát, bắt bớ hay giam giữ các anh em đồng đạo giang hồ của chúng ta…
Vô Hình Đao Tôn Nhật ngừng nói khi nghe có tiếng xì xầm bàn tán ở hướng bên tả rồi một người bước ra.Ai ai cũng biết người đó chính là Tam Đoạn Kiếm Lê Tuấn Bạch, chưởng môn nhân của phái Cỗ Loa, một phái võ có danh vọng và thực lực lớn trong giang hồ. Thuở bấy giờ hai phái võ nổi tiếng và có đông đảo môn đồ nhất trong giới giang hồ Đại Việt là Cỗ Loa và Tướng Quốc. Tướng Quốc tự có nhiều chùa chiền rải rác khắp trong nước mà tăng ni, sư sãi cũng như đệ tử tục gia hơn mấy chục ngàn người. Phần phái Cỗ Loa tuy môn đồ ít hơn song lại chuyên tâm về vũ thuật do đó lại nỗi tiếng hơn trong giang hồ.
Trông thấy vị chưởng môn phái Cỗ Loa bước ra Vô Hình Đao Tôn Nhật mừng rỡ nói lớn:
– Lão phu kính mời Lê chưởng môn ra đây nói vài lời cùng mọi người…
Tam Đoạn Kiếm Lê Tuấn Bạch bước ra đứng cạnh Tôn Nhật và Lê Hùng. Đảo mắt một vòng khán đài xong y cao giọng:
– Đại diện cho mấy ngàn đệ tử của phái Cỗ Loa tại hạ xin có vài lời. Trước nhất tại hạ tán thành và nhiệt liệt ủng hộ cuộc điều tra về vụ án tiên đế vì nhiều lý do. Thứ nhất cái chết của tiên đế có liên hệ mật thiết tới cái chết đầy bí ẩn của tệ sư phụ. Thứ nhì đã thừa hưởng ơn mưa móc chúng ta phải báo thù cho tiên đế. Thứ ba nếu muốn tránh khỏi họa bị tiêu diệt chúng ta phải mạnh dạn đối phó với đoàn do thám Hoa Lư và nhất là với thủ phạm đã ám sát tiên đế. Muốn cuộc chống đối được hữu hiệu và thành công mau chóng chúng ta phải kết hợp thành một khối và phải có kẻ chỉ huy…
Vị chưởng môn phái Cỗ Loa ngừng lại như muốn mọi người suy ngẫm về đề nghị của mình.Lát sau y thong thả tiếp lời:
-Tại hạ muốn nói là chúng ta phải bầu ra một vị minh chủ cho giới giang hồ Đại Việt của chúng ta. Tề tựu đông đủ nơi núi Tản Viên ngày hôm nay là một dịp may hiếm có để chúng ta bầu ra một vị minh chủ hầu chính thức lãnh việc điều tra về cái chết của tiên đế…
Tam Đoạn Kiếm Lê Tuấn Bạch ngừng nói. Đảo mắt một vòng xong giọng nói của vị chưởng môn phái Cỗ Loa cất lên. Dường như y đã phổ kình lực vào nên âm thanh cao vút:
– Mấy chục năm nay giới giang hồ Đại Việt của chúng ta chia năm xẻ bảy, tị hiềm và ganh ghét với nhau vì một lý do giản dị là chúng ta không có một vị minh chủ để dìu dắt anh em đồng đạo tuân hành đúng theo tôn chỉ của vũ đạo. Hôm nay mấy ngàn người của chúng ta được dịp gặp nhau cho nên đây cũng là lúc chúng ta nên bầu cử hoặc đề bạt một vị minh chủ giang hồ. Chư vị nghĩ thế nào về ý kiến này xin cho biết?
Toàn trường im lìm suy nghĩ.Lát sau một giọng nói trầm hùng vang lên. Người ta biết người đó không ai khác hơn là sư Khai Quốc, tông chủ của chùa Tướng Quốc, một phái võ lừng danh nhất của giới giang hồ Đại Việt.
– Mô Phật… Bần tăng hoàn toàn đồng ý với Lê thí chủ. Giới giang hồ cần phải có một vị minh chủ trong tình thế khẩn cấp và đặc biệt của nước ta hiện nay. Bá tánh khắp nước xôn xao bàn tán về chuyện quân Tống đồn binh dọc theo biên giới Việt Hoa. Chuyện quân Tống xâm lăng Đại Việt không sớm thời muộn cũng sẽ xảy ra. Do đó giới giang hồ của chúng ta phải có một hành động cần thiết, quan trọng và cấp bách là tuyển chọn một vị minh chủ đủ tài đức để chỉ huy anh em đồng đạo cứu nước giúp dân…
Ngừng lại giây lát như để cho lời nói của mình thấm vào tâm tư của quần hùng xong vị tông chủ chùa Tướng Quốc cao giọng tiếp:
– Ba chục năm nay nước ta loạn lạc liên miên khiến cho giới giang hồ của chúng ta cũng chịu ảnh hưởng mà sanh ra lề luật lỏng lẻo, mục đích và tôn chỉ của vũ đạo không còn được mọi người thi hành một cách đứng đắn. Bởi vậy mà cướp bóc nổi lên khắp nơi, tha hồ nhũng nhiễu dân lành vô tội. Trong giới giang hồ của chúng ta mới nảy sanh ra nhóm Bát Đại Vương mà chư vị không ai không biết Đó là do lề luật lỏng lẻo, mối giềng hư hỏng. Đó là do ở giới giang hồ của chúng ta không có một vị minh chủ cầm cân nẩy mực, biết lấy lẽ thiệt điều ngay để kiềm chế anh em đồng đạo. Hôm nay thay mặt cho mười ngàn đệ tử, tăng ni, sư sãi của chùa Tướng Quốc; bần tăng tán thành việc đề bạt một vị minh chủ giang hồ…
Có tiếng tằng hắng nơi phía bên tả rồi một giọng nói trầm trầm vang lên:
– Xin lỗi đại sư cho tại hạ được góp lời…
Người người nhìn thấy một thanh niên tuổi ngoài ba mươi,mày kiếm mắt sao,vận vũ phục màu lam, chân mang giày rơm và kiếm đeo nơi vai. Tuy y phục giản dị song thần thái uy nghi khiến cho mọi người biết y phải có thân thế lớn trong giang hồ.
Vòng tay bái tổ xong thanh niên cao giọng nói:
-Xin được giới thiệu cùng chư vị tại hạ là Lạc Kiếm Trần Hùng, chưởng môn của Lạc Việt phái…
Quần hùng buột miệng kêu ồ thành tiếng kinh ngạc khi nghe thanh niên tự xưng danh tánh. Ai cũng biết Lạc Việt là phái võ lâu đời nhất của giới giang hồ Đại Việt. Tuy môn đồ ít ỏi và không thường xuyên lộ diện giang hồ song phái Lạc Việt từng được đồng đạo nễ phục qua Lạc công phu bao gồm bốn tuyệt kỹ là Lạc trảo, Lạc quyền, Lạc chỉ và Lạc kiếm. Đợi cho quần hùng im lặng xong Lạc Kiếm Trần Hùng thong thả tiếp:
– Nhân danh chưởng môn Lạc Việt phái tại hạ tán thành ý kiến của vị chưởng môn phái Cỗ Loa và Khai Quốc thiền sư về đề nghị bầu một vị minh chủ giang hồ. Tuy nhiên làm thế nào để bầu ra một vị minh chủ đủ tài đủ đức được mọi người tuân phục và kính trọng; bởi vì nếu không được mọi người tuân phục vị minh chủ giang hồ này không chỉ huy ai được cũng như đáp ứng được nguyện vọng của chúng ta là gìn giữ mối giềng và lề luật giang
hồ…
– Trần chưỡng môn nói phải đó. Tuy nhiên kiếm được một vị minh chủ đủ tài đủ đức lại là chuyện khó. Tại hạ có một lời như thế này xin chư vị phe phán xem có hợp tình hợp lý không…
Quần hùng nhìn ra người vừa lên tiếng đó chính là Đa Tý Quyền Nguyễn Hiệp, chưởng môn nhân phái võ Thảo Đường.
– Tại hạ xin được góp ý kiến với Trần chưởng môn về việc bầu một vị minh chủ giang hồ. Tìm một người có đức thời dễ bởi vì tại hạ nghĩ mọi người ở đây chắc không có một ai thiếu đạo đức để làm minh chủ giang hồ. Còn tài thời lại có rất nhiều người đủ tài hoặc dư tài để làm minh chủ…
Quần hùng bật cười về lời nói đùa của Đa Tý Quyền Nguyễn Hiệp.
– Giới giang hồ Đại Việt của chúng ta có quá nhiều nhân tài để được tuyển chọn làm minh chủ giang hồ và rắc rối nằm ở chỗ đó. Có quá nhiều người tài đức cho nên chúng ta không biết chọn ai, lựa người nào để làm minh chủ giang hồ…
Vị chưởng môn của Thảo Đường phái ngừng nói. Quần hùng đều công nhận y nói có lý. Hơn ngàn người hiện diện ở đây ai cũng giỏi võ hoặc bản lĩnh có chỗ độc đáo hơn người. Do đó dù không nói ra người nào cũng ôm trong lòng niềm kiêu hãnh, tự cho mình tài cao nhất thiên hạ. Nay tự nhiên bắt họ phải tuân phục người khác tất nhiên họ sẽ không hài lòng.
– Dù vũ thuật không bằng ai song tại hạ cũng như chư vị đều cảm thấy không thoải mái khi một kẻ kém tài hơn mình lại được đề bạt làm minh chủ giang hồ. Do đó tại hạ mạo muội đưa ra một ý kiến là chúng ta tranh tài để chọn một vị minh chủ giang hồ đủ tài đủ đức…
Quần hùng xôn xao bàn tán giây lát đoạn Vô Hình Đao Tôn Nhật lên tiếng:
-Lão phu thấy ý kiến của Nguyễn chưởng môn rất hợp tình và hợp lý và nhất là không làm phật lòng bất cứ ai…
Được Tôn Nhật tán thành Đa Tý Quyền Nguyễn Hiệp tươi cười tiếp:
– Tại hạ xin được trình bày về cách thức tranh tài. Để cho được công bình và khỏi mất thời giờ nên mỗi phái võ chỉ được cử một người đại diện ra tranh tài. Do đó phái Cỗ Loa, Tướng Quốc dù đông đảo nhân số cũng chỉ có một người đại diện so với một vũ sĩ tự do không thuộc môn phái, bang hội hay gia trang nào. Giai đoạn thứ nhì là rút thăm để biết ai sẽ đấu với ai.Vũ sĩ nào bại sẽ bị loại ra khỏi vòng giao đấu và người thắng cuộc cuối cùng sẽ trở thành minh chủ giang hồ…
Quần hùng xì xầm bàn tán xong đều đồng ý với cách thức trên. Thấy trời đã đứng bóng Vô Hình Đao Tôn Nhật nói lớn:
– Chúng ta tạm thời giải tán để dùng cơm trưa và có thời giờ chọn lựa người đại biểu của mình. Lão phu xin nhắc nhở là nếu bại sẽ bị loại ra khỏi vòng đấu cho nên chư vị khá tua thận trọng trong việc chọn lựa .Đúng giờ mùi chúng ta sẽ bắt đầu cuộc tranh tài…
Quần hùng im lặng tập họp thành từng nhóm riêng biệt. Phần Vô Hình Đao Tôn Nhật và Tử Cước Lê Hùng đứng cạnh nhau nhìn con đường mòn dẫn lên đỉnh núi. Thật lâu Lê Hùng mới nhẹ thở dài nói:
– Tôn huynh định ra tranh tài?
Vô Hình Đao Tôn Nhật cười lắc đầu:
-Tôi già rồi đâu có ham muốn chi danh vọng. Làm minh chủ giang hồ chỉ cực thân thôi. Càng cao danh vọng càng nhiều gian nan mà…
Lê Hùng gật gù:
– Tôi cũng nghĩ như huynh vậy. Lê gia trang của tôi có thằng Hào song tài cán cở nó đưa ra chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Phần mình già nua, vai vế và tiếng tăm cũng có nay nếu ra tranh tài thiên hạ sẽ đàm tiếu bảo mình già mà còn ham vui và ham danh…
Vô Hình Đao Tôn Nhật từ từ nói:
– Tôn gia trang của tôi cũng không có người kế nghiệp. Tôi nhận thấy lớp trẻ lớn lên cũng có nhiều người tài đức gồm đủ. Hi vọng họ sẽ làm cho giới giang hồ nước ta hưng thịnh. Lê huynh thử đoán vì lý do nào mà Hồ Vũ Hoa lại tới chậm…
Lê Hùng nói không do dự:
– Tôn huynh hẵn biết tính tình của Hồ Vũ Hoa. Một lời hứa của y nặng hơn thiết thạch. Do đó phải có lý do đặc biệt, quan trọng hoặc khẩn cấp lắm mới khiến y không có mặt ở đây. Tôi đoán lý do này liên quan tới cuộc đại hội giang hồ. Không chừng triều đình biết tin…
Vô Hình Đao Tôn Nhật hơi giật mình khi nghe Lê Hùng nói. Trầm ngầm giây lát ông ta nói:
-Tôi và huynh tới gặp sư Khai Quốc và Lê Tuấn Bạch để bàn tính…
Hai người đi tới chỗ Khai Quốc đại sư đứng. Lê Hùng hỏi liền:
– Đại sư định ra tranh tài?
Vị tông chủ chùa Tướng Quốc cười nhẹ:
– Mô Phật… Tướng Quốc tự không có ý muốn làm minh chủ giang hồ song nếu không ra tranh cử rủi chức minh chủ lọt vào tay một kẻ kém tài kém đức thời cũng phiền phức lắm. Bần tăng lo là lo cho tương lai của giới giang hồ nước ta…
Vô Hình Đao Tôn Nhật gật gù cười:
– Đại sư nói đúng. Hai chúng tôi có chuyện rất quan trọng cần bàn với đại sư và Lê chưởng môn. Nếu không có chi bất tiện mời đại sư tháp tùng tới gặp Lê chưởng môn. Lúc đó tôi sẽ trình bày để chúng ta liệu định…
Sư Khai Quốc vui vẻ nhận lời. Ba người tới gặp Tam Đoạn Kiếm Lê Tuấn Bạch. Lê Hùng hỏi nhanh:
– Lê chưởng môn đã chọn được người ra tranh tài?
Cười nhẹ vị chưởng môn phái Cổ Loa đáp không do dự:
– Tuy không ham muốn danh vị minh chủ giang hồ song tại hạ sẽ đích thân ra tranh tài cùng quần hùng vì nhiều lý do. Thứ nhất tại hạ không muốn chức minh chủ lọt vào tay một kẻ kém tài ít đức. Thứ nhì nếu trở thành minh chủ tại hạ có cơ hội điều tra về cái chết của tiên đế và sư phụ. Thứ ba tại hạ muốn tập hợp giới giang hồ thành một lực lượng mạnh mẻ, có người chỉ huy để đánh nhau với đoàn do thám Tống triều. Sớm muộn gì nước ta cũng phải chống trả lại cuộc xâm lăng của lũ giặc phương bắc…
Vô Hình Đao Tôn Nhật gật gù mĩm cười nói:
– Lê chưởng môn tính toán chu đáo lắm. Lão phu rất mong Lê chưởng môn trở thành minh chủ giang hồ…
Tử Cước Lê Hùng cũng đồng ý với Tôn Nhật. Phần Khai Quốc đại sư cười nói:
-Bần tăng nhận thấy Lê chưởng môn rất xứng đáng nhận lãnh danh vị minh chủ. Tuy nhiên giới giang hồ nước ta cũng có lắm nhân tài lỗi lạc vậy Lê chưởng môn nên cẩn thận. Bần tăng sẽ không ra tranh tài do đó Lê chưởng môn sẽ bớt đi một đối thủ…
Tam Đoạn Kiếm Lê Tuấn Bạch cười lớn:
– Đa tạ đại sư… Đại sư không ra tranh tài thời tại hạ quả nhiên bớt đi được một kỳ phùng địch thủ… Chẳng hay chư vị tới kiếm tại hạ có chuyện chi?
Vô Hình Đao Tôn Nhật nói nhanh:
– Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa chính là người đã đứng ra kêu gọi quần hùng tới Tản Viên sơn nhưng không biết vì lý do nào mà y lại vắng mặt. Chắc phải có lý do quan trọng và khẩn cấp lắm mới khiến cho y tới chậm. Lão phu nghĩ tới chuyện triều đình đã dò la được tin tức chúng ta tụ họp nơi đây và kéo quân vây bắt. Lão phu định nhờ Lê chưởng môn phái vài đệ tử xuống núi thăm dò tin tức…
Tam Đoạn Kiếm Lê Tuấn Bạch thong thả nói:
– Tại hạ nghĩ tới điều đó từ lâu nên đã điều động đệ tử lập thành tám tổ do thám chia nhau dò xét và giám thị ngầm các ngã đường tới Tản Viên. Chư vị an tâm nếu có động tịnh chúng ta sẽ biết liền…
Tử Cước Lê Hùng cười ha hả:
– Lê chưởng môn đã xếp đặt chu đáo vậy thời chúng ta khỏi lo lắng. Bây giờ chúng ta nên bắt đầu cuộc tranh tài…