Đọc truyện Giặc Bắc – Chương 30: Phạm sứ quân
Kẻ cầm sổ giang hồ chậm bước trên con đường về huyện Phú Xuyên. Thay vì đi thẳng về Hoa Lư y phải đi quanh co để tránh né sự theo dõi của đoàn do thám và các vũ sĩ giang hồ săn đuổi mình. Gió bấc thổi lạnh buốt xương. Trời âm u không chút nắng. Mưa bay lất phất. Y cảm thấy quạnh hiu, buồn bã và trống trải vì thiếu vắng nguời đồng hành quen thuộc. Y nhớ tới Hồ phu nhân. Y tự hỏi nàng vẫn còn bị giam giữ hay đã được Hồ Vũ Hoa giải thoát ra khỏi tổng đàn do thám.
Đây là lý do chính khiến y trở lại Hoa Lư dù biết xâm nhập vào tổng đàn do thám là chuyện vào dễ mà ra khó. Nhưng y cần phải gặp mặt Hồ phu nhân vì nhiều lý do. Thứ nhất y muốn gặp lại nàng để nhờ giải đáp ba chữ Lê…Thập…Đạo mà y biết chỉ có nàng với trí óc mẫn tiệp may ra mới có thể nghĩ ra ba chữ trên chứa đựng bí ẩn gì.
Thứ nhì y muốn gặp nàng để lấy lại tín vật quan trọng của sư phụ mà y đã nhờ nàng giữ trong lúc bị cầm tù tại tổng đàn do thám.
Lý do thứ ba tuy không quan trọng song dường như lại là lý do chính thúc đẩy y muốn gặp lại nàng. Dù không nói ra song trong lòng y rất quan tâm tới sinh mạng của Hồ phu nhân. Điều này cũng dễ hiểu. Từ nhỏ sống đơn độc y không hề quen biết hay có dịp may trò chuyện hoặc thân cận với một người khác phái. Nay tình cờ gặp gỡ Hồ phu nhân, một người đàn bà hiền hậu, thông minh và xinh đẹp y càng thêm mến mộ và có nhiều cảm tình. Y cũng biết nàng đã có gia đình cho nên tình cảm của y với nàng cũng chỉ là tình thân thiết của hai người vì hoàn cảnh đẩy đưa phải tạm thời gần gụi với nhau. Sau này mọi sự êm xuôi lúc đó đường ai nấy bước .
Nghe có tiếng bước chân sau lưng mình quay đầu lại y thấy một ông lão và một thanh niên đang rảo bước trên con đường lầy lội. Vừa đi qua khỏi y chừng mấy bước thanh niên nói nho nhỏ:
– Ông nội… Ông nội… Y là một vũ sĩ giang hồ…
– Làm sao con biết y là vũ sĩ giang hồ?
Ông già hỏi và thanh niên trả lời:
– Con thấy y mang vũ khí…
Ông lão gật đầu nói nhỏ :
– Con đi lẹ lên kẻo quân do thám theo kịp thời phiền lắm…
Đi ngang qua mặt người lạ thanh niên cười hỏi:
– Dám hỏi đại hiệp thuộc phe nào trong giới giang hồ? Bạch đạo hay hiệp đạo?
Cười nhẹ kẻ cầm sổ giang hồ vặn:
– Tại sao lại phân biệt ra bạch đạo, hiệp đạo hay hắc đạo. Túc hạ không biết phân biệt là đầu mối của tị hiềm, là nguyên nhân của chia rẻ, là cội nguồn của ganh ghét ư…
Thanh niên hơi đỏ mặt khi bị người khách lạ chỉnh. Y chưa kịp lên tiếng kẻ cầm sổ giang hồ tiếp liền:
– Trộm cũng có năm bảy đường trộm,cướp cũng có năm bảy cách cướp. Trộm cướp của thiên hạ rồi giữ làm của riêng cho mình thời đáng bị chê cười chứ trộm cướp của quan lại bóc lột hay cường hào ác bá rồi đem phân phát cho dân nghèo thời hành vi trộm cướp này đáng cho người ta cảm phục. Dân lành trộm cướp thời bị bắt bỏ tù còn triều đình trộm cướp thời ai hỏi tội đây…
Cười ha hả thanh niên lên tiếng ngắt lời kẻ cầm sổ giang hồ:
– Đại hiệp nói triều đình ăn cướp sao nghe không thông chút nào.Triều đình là đại biểu cho trăm họ nên có quyền…
Kẻ cầm sổ giang hồ liếc nhanh ông lão. Y thấy ông ta đang tủm tĩm cười khi nghe cháu nội của mình đôi co với người lạ.
– Túc hạ định nghĩa thế nào là trộm cướp?
Kẻ cầm sổ giang hồ cười hỏi câu trên. Thanh niên đáp không do dự:
– Lấy của người khác mà không có sự đồng ý của người ta tức là trộm cướp. Tôi nói như thế có đúng không thưa đại hiệp?
Kẻ cầm sổ giang hồ cười lớn một cách thích thú. Y nói trong tiếng cười:
– Đúng… Hoàn toàn đúng… Triều đình tăng, thu thuế đâu có hỏi ý kiến của dân cũng như không có sự đồng ý của dân như thế là triều đình trộm cướp của dân chứ gì. Tôi nói như thế có đúng không thưa túc hạ?
Thanh niên làm thinh không trả lời. Kẻ cầm sổ giang hồ thong thả tiếp :
– Dân có đói, có khổ dân mới phải trộm cướp hoặc làm bất cứ hành vi phạm pháp nào để sống. Do đó làm cho dân đói khổ để sinh ra trộm cướp là lỗi của triều đình chứ đâu phải của dân mà triều đình lại bắt giam hay bỏ tù trộm cướp. Điều này chẳng khác gì kẻ ăn cướp lại bắt giam người ăn cướp. Có lẽ triều đình không muốn ai là cướp bởi vì chính triều đình muốn độc quyền ăn cướp…
Bật cười ha hả với vẻ thích thú ông lão xen vào câu chuyện:
– Lời nói của túc hạ đúng như ý của lão phu hai mươi lăm năm về trước. Cũng chỉ vì bất mãn với triều đình mà lão phu bị gọi là giặc, là cướp…
Kẻ cầm sổ giang hồ quay nhìn ông lão đăm đăm xong cung kính ôm quyền thi lễ:
– Tại hạ mạo muội được biết tính danh của lão trượng?
Vuốt chòm râu dài ông lão cười điềm đạm hỏi:
– Trẻ tuổi như túc hạ chắc không có dịp theo Bộ Lĩnh bình loạn mười hai sứ?
Tuy không biết ông lão là ai nhưng nghe ông ta gọi tiên đế bằng cái tên Bộ Lĩnh, kẻ cầm sổ giang hồ đoán ông lão phải có danh phận lớn, nếu không quen biết thời cũng họ hàng với tiên đế.
– Tại hạ không có dịp được theo hầu tiên đế nhưng cũng được nghe sư phụ thỉnh thoảng kể lại những giai thoại hào hùng và oanh liệt trong thời gian theo tiên đế bình loạn mười hai sứ…
Liếc nhanh người đối thoại ông lão hắng giọng hỏi:
– Lão phu dám hỏi tính danh sư phụ của túc hạ?
Kẻ cầm sổ giang hồ cười lắc đầu:
– Sư phụ của tại hạ là một kẻ vô danh nên dù có nói ra lão trượng cũng không biết đâu…
Ông lão gục gặt đầu cười:
– Nếu theo hầu Bộ Lĩnh bình loạn mười hai sứ chắc sư phụ của túc hạ có nhắc tới tên Phạm Bạch Hổ …
Phải giàu công phu trầm tịnh lắm kẻ cầm sổ giang hồ mới giữ được nét thản nhiên khi nghe ông lão nói tới tên Phạm Bạch Hổ.
Chăm chú nhìn ông lão giây lát y cười nói:
-Khi luận bàn về mười hai sứ quân sư phụ của tại hạ có nói rằng trừ tiên đế ra thời Phạm Bạch Hổ và Đỗ Cảnh Thạc là hai sứ quân đáng mặt hào kiệt. Tinh binh ba vạn, hùng cứ vùng Đằng Châu trù phú Phạm sứ quân từng là mối lo âu không nhỏ của tiên đế…
Ông lão hay Phạm Bạch Hổ cười sang sãng hỏi lại một lần nữa:
– Tuy già nua tai yếu mắt mờ song lão phu cũng còn chút sáng suốt để nhìn và phán xét người. Dám hỏi sư phụ của túc hạ là ai?
Nhìn Phạm Bạch Hổ kẻ cầm sổ giang hồ cười cười:
– Từng hùng cứ Đằng Châu chắc Phạm sứ quân biết ai là người chấp chưởng binh quyền của quân Hoa Lư?
Phạm Bạch Hổ cười ha hả tràng dài:
– Hà… hà… hà… Vũ quân sư… Hóa ra sư phụ của túc hạ là Vũ quân sư… Ai thời lão phu không biết chứ sư phụ của túc hạ lão phu biết nhiều lắm.Tuổi còn trẻ măng mà tài cao tót chúng, mưu kế thần kinh quỉ khiếp, mẹo mực không ai lường được cho nên chỉ trong vòng mấy năm điều binh khiển tướng Vũ quân sư đã đánh tan mười một sứ quân…
Nói tới đó Phạm Bạch Hổ chợt thở dài đoạn cười tiếp:
– Lúc đó lão phu đang đánh nhau với Bộ Lĩnh mấy lần; thua cũng có mà thắng cũng có và binh lính cũng hao hụt nhiều lắm. Đang cùng thủ hạ bàn luận chuyện binh gia thời quân báo có khách tới thăm và khách lạ tự xưng danh là quân sư của quân Hoa Lư. Bán tín bán nghi song kẻ địch lấy lễ mà đến nên lão phu cũng lấy lễ mà đãi khách. Trong suốt ba đêm làm khách Vũ quân sư đã vạch cho lão phu thấy thế cuộc của nước ta trong tương lai. Người vẽ cho lão phu con đường tiến thoái, tới lui của vùng Đằng Châu cũng như cái lợi, cái hại của mười sứ quân khác xong tỏ ý mời lão phu về hợp cùng Bộ Lĩnh dẹp loạn mười hai sứ. Thoạt đầu lão phu thẳng thắng chối từ. Vũ quân sư cười nói lý do tới đây vì biết lão phu là một bậc tuấn kiệt thức thời vụ. Người bão nếu không về hợp cùng Bộ Lĩnh thời sớm muộn gì lão phu cũng sẽ bị quân Hoa Lư đánh bại. Cuối cùng sau thời gian suy nghĩ chính chắn lão phu chấp thuận qui hàng. Lĩnh quả đúng trang hào kiệt nói sao làm vậy. Y đãi lão phu vào bậc thượng khách lại ban chức tước và cho giữ binh quyền. Cũng nhờ thế lực của lão phu mà quân Hoa Lư mạnh hẵn lên nên chỉ trong vòng mấy năm đã bình được loạn mười hai sứ. Vũ quân sư là người lập ra đoàn do thám Hoa Lư gồm toàn các vũ sĩ giang hồ. Cũng chính đạo binh giang hồ hơn ngàn người này đánh xiểng niểng một vạn quân của Nguyễn Siêu khiến cho bất cứ ai khi nghe nói tới đoàn do thám Hoa Lư cũng đều xanh mặt…
Kẻ cầm sổ giang hồ hỏi:
– Phạm sứ quân chắc có chuyện chi rắc rối với triều đình hay sao mà sợ đoàn do thám theo dõi?
Phạm Bạch Hổ nhẹ thở dài:
– Chuyện bắt đầu từ cái chết của Bộ Lĩnh mà ra. Nửa tháng sau khi Lĩnh băng Dương Vân Nga thu hồi binh quyền cùng chức tước mà Lĩnh đã ban cấp cho lão phu đồng thời còn ra lệnh cho lão phu phải về hưu. Lão phu cũng tới lúc gần đất xa trời rồi nên chẳng màng chức tước và bỗng lộc song ngặt một điều là con cháu và thủ hạ cùng binh lính lấy gì để sinh sống. Do đó lão phu bèn dâng sớ trình bày cảnh ngộ để dục hoản cầu mưu…
Kẻ cầm sổ giang hồ chợt lên tiếng ngắt lời:
– Phạm sứ quân cho tại hạ được ngắt lời. Sứ quân biết gì về Lê Hoàn?
Phạm Bạch Hổ vuốt râu cười khà:
– Lão phu nào lạ về Lê Hoàn. Quyền biến, cơ mưu, nhiều thủ đoạn, tham vọng lớn và miệng lưỡi cho nên hắn rất được Bộ Lĩnh tin dùng. Dù không có nhiều công trạng trong cuộc bình loạn mười hai sứ song nhờ khéo tâng bốc nên hắn cũng được phong cho chức tước và cất nhắc vào chức vụ quan trọng. Lão phu dám quả quyết với túc hạ là cái chết của Bộ Lĩnh ít nhiều gì cũng có Lê Hoàn dính líu vào. Lão phu nghe đồn hắn lẹo tẹo với Vân Nga cho nên ỷ thế mà thao túng triều đình. Cách đây hơn tháng thủ hạ báo cáo về sự xuất hiện của nhân viên do thám trong vùng Đằng Châu càng ngày càng đông đảo. Chúng chận xét, tra hỏi, bắt bớ dân chúng trong vùng cũng như dò la về hoạt động của lão phu…
Đang đi kẻ cầm sổ giang hồ nghe được tiếng vó ngựa nện rầm rập trên mặt đường rồi ba bóng ngựa hiện rõ dần. Khi ba kỵ sĩ tới gần kẻ cầm sổ giang hồ nói nhỏ với Phạm Bạch Hổ:
– Nhân viên do thám… Nếu có chuyện gì xảy ra sứ quân cứ mặc tại hạ đối phó…
Gật đầu Phạm Bạch Hổ cùng với cháu nội vội nép vào lề đường nhường cho ngựa đi qua. Vượt qua ba người đi bộ khoảng trăm bước một nhân viên do thám chợt quay ngựa lại hỏi:
– Ba ngươi đi trên đường này lâu chưa?
Kẻ cầm sổ giang hồ mau mắn đáp:
– Chúng tôi đi trên quãng đường này từ sáng tới giờ…
– Ngươi có thấy một lão già đi với một người đàn bà và một đứa trẻ không?
– Thưa tôi không thấy ai hết. Chắc họ chưa đi tới…
Quày ngựa tên quân do thám lẩm bẩm:
– Lão già họ Hồ này trốn giỏi thật. Lão rúc trong xó nào mà mình tìm hoài không thấy…
Dù hắn lẩm bẩm kẻ cầm sổ giang hồ vẫn nghe được. Bốn chữ ” lão già họ Hồ ” phát ra từ miệng của tên do thám khiến cho y giật mình liên tưởng tới một người. Nhìn theo bóng ngựa mất trong màn mưa bụi trắng xóa kẻ cầm sổ nói nhanh với Phạm Bạch Hổ:
– Phạm sứ quân… Tại hạ cần phải theo dõi ba tên do thám này. Hẹn gặp sứ quân tối nay ở huyện Phú Xuyên …
Dứt lời y băng mình đuổi theo ba nhân viên do thám Hoa Lư.
– Dung nhi… Con lạnh không…?
Bó mình trong chiếc áo bông ấm áp Hồ phu nhân trả lời câu hỏi của cha chồng:
– Thưa cha con không lạnh lắm…
Nhìn con dâu Hồ Vũ Hoa cười hỏi:
– Con mua ở đâu được chiếc áo bông đẹp và lạ lắm…?
Hồ phu nhân cười buồn:
– Thưa cha… Áo này là của kẻ cầm sổ giang hồ tặng cho con. Y nói của sư phụ cho y nhưng y không cần nên tặng cho con…
– Thế à… Y có vẻ quí con lắm hả…
Liếc nhanh cha chồng Hồ phu nhân lên tiếng cải chính:
– Thưa cha… Con với y không có tình ý gì hết. Chỉ vì chuyện giữa đường gặp gỡ mà thôi…
Hồ Vũ Hoa cười ha hả xoa đầu cháu nội. Ông ta không thấy được hai giọt lệ từ từ ứa ra nơi khóe mắt của con dâu. Dường như cái tên kẻ cầm sổ giang hồ khơi dậy mối thương tâm đang âm ỉ trong lòng nàng.
Hồ Vũ Hoa nói với giọng nửa đùa nửa thực:
– Ta biết con là đứa con dâu hiếu thảo, là người vợ đoan trang hiền thục. Phần y tuy không gặp nhau nhiều lần song ta biết y là trang tuấn kiệt. Trai tài gái sắc gặp nhau…
Hồ phu nhân hơi đỏ mặt chưa kịp nói gì Hồ Vũ Hoa tiếp liền:
– Trò chuyện với y một lần ta biết y tài đức đều có đủ. Tính tình của y hiền lành lại thêm điềm đạm và khiêm nhường khiến ta rất mến mộ. Y khác hẵn thằng Nguyên…
– Thưa cha… Phu quân của con…
Hồ Vũ Hoa chép miệng thở dài:
– Người ta bảo biết con không ai bằng cha. Thằng Nguyên tính tình nóng nảy, thô lỗ và kiêu ngạo. Có lẽ nó sinh ra từ nơi tiếng tăm nên có tính kiêu ngạo và đố kỵ…
Hồ phu nhân làm thinh. Đây là lần đầu tiên nàng mới nghe cha chồng thố lộ chuyện riêng tư. Nàng biết đức phu quân tính tình nóng nảy, kiêu căng và độc đoán. Toàn thể người trong trang không ai dám làm trái ý vị trang chủ của họ.
– Con tuy là con dâu của ta song ta xem con như con ruột vì ta biết con tính tình hiền hậu, nhân từ và độ lượng. Chỉ có con may ra mới ngăn được thằng Nguyên phần nào. Mai mốt khi xây dựng lại Hồ gia trang ta sẽ tuyên bố cùng mọi người là con sẽ chỉ huy Hồ gia trang chứ không phải thằng Nguyên…
Hồ phu nhân nói nho nhỏ:
– Thưa cha… Con không thể làm chuyện đó. Nó va chạm tới tự ái của phu quân con…
Hồ Vũ Hoa nói bằng giọng nghiêm nghị:
– Con đừng cải lời ta. Phần thằng Nguyên ta đã có cách an bài cho nó…
Dường như không muốn nói về chuyện này Hồ phu nhân vội lảng sang chuyện khác:
-Thưa cha … Cha biết gì về kẻ cầm sổ giang hồ xin nói cho con nghe…
Cười chúm chiếm nhìn con dâu Hồ Vũ Hoa vui vẻ nói:
-Ta không biết y nhiều nhưng ta biết sư phụ của y nhiều hơn. Chuyện kể dài dòng lắm…
Hồ phu nhân cười thánh thót:
– Đường tới Tản Viên sơn còn xa lắm thưa cha…
Khẽ gật đầu Hồ Vũ Hoa hắng giọng kể:
– Ta nhớ chuyện xảy ra cách đây hơn mười lăm năm lúc tiên đế còn đóng quân ở Hoa Lư đánh nhau với các sứ quân. Tuy được khá đông đảo vũ sĩ giang hồ giúp đỡ song đánh nhau cũng trận thắng trận thua bởi vì không một ai kể cả tiên đế có tài thao lược hay điều binh khiển tướng. Ngay cả ta tuy có học song cũng không rành cách bày binh bố trận, tính kế đổi mưu…
– Con hiểu rồi… Vũ sĩ giang hồ chú tâm vào vũ thuật nên đâu có thời giờ học binh thư đồ trận…
– Con nói đúng đó… Một hôm tiên đế cùng bọn ta đang ngồi bàn bạc việc binh chợt quân vào báo có khách tới thăm. Tiên đế đích thân ra mời khách vào. Khách là một thư sinh trẻ tuổi, ốm yếu xanh xao và có vẻ bịnh hoạn. Người ta bảo thư sinh yếu đến độ trói gà không chặt nhưng thư sinh này còn tệ hơn nữa. Y trói gà không được chứ nói chi không chặt…
Hồ phu nhân bật cười ròn tan vì lời nói đùa của cha chồng. Hồ Vũ Hoa cũng lắc đầu cười đoạn hắng giọng tiếp:
– Thoạt trông thời sức trói gà không chặt nhưng thư sinh lại có sức mạnh hơn năm ngàn cao thủ nhất đẳng giang hồ. Y có sức mạnh hơn trăm vạn tinh binh. Y có cái mà tiên đế và bọn ta không có. Đó là cái óc cái trí của y…
Vị lão trang chủ họ Hồ giơ ngón tay trõ gõ gõ vào trán của mình xong cười nói tiếp:
– Suốt ba ngày liên tiếp y vạch cho tiên đế và bọn ta thấy thế cục của mười hai sứ, thấy cái lợi và hại của quân Hoa Lư. Y nói nếu muốn dẹp tan mười một vị sứ quân tiên đế phải làm sao. Trước nhất phải chiêu hàng Ngô Nhật Khánh, Ngô Xương Xí, Phạm Phòng Át rồi hợp với ba sứ quân đó để đánh Đỗ Cảnh Thạc sau đó phá Nguyễn Tiệp, Nguyễn Siêu…
Ngừng nói Hồ Vũ Hoa nhìn con dâu:
– Ta biết con cũng thông minh và sáng trí song người thư sinh này trí óc cực kỳ mẫn tiệp. Việc mà người khác nặn óc nghĩ hoài không ra y chỉ nghe qua là tìm thấy giải đáp liền. Gặp được y tiên đế mừng khôn xiết kể lập đàn tế cáo trời đất để phong y chức quân sư, ban quyền cho y sai khiến bất cứ ai và người nào không tuân lệnh y có quyền chém trước tâu sau. Từ đó y ngày đêm rèn quân luyện tướng, thu mua lương thực và vũ khí chờ thời đợi thế để ra quân. Y gom hết các vũ sĩ giang hồ thành lập đoàn do thám Hoa Lư. Từ đó quân Hoa Lư trở thành tinh binh đánh đâu thắng đó nên khoảng mấy năm đã bình xong loạn mười hai sứ…
-Thưa cha… Cha biết vị quân sư đó tên họ là gì không?
Hồ Vũ Hoa quay nhìn con dâu:
– Ủa… Kẻ cầm sổ giang hồ không có nói cho con nghe về sư phụ của y à…
Hồ phu nhân lắc đầu thở dài:
– Không… Y ít khi nhắc nhở tới sư phụ của mình. Vả lại nếu có nói y cũng không đề cập tới tên họ gì hết…
Hồ Vũ Hoa cười nhẹ thốt:
– Sư phụ y cũng có tính giống hệt như y. Cả hai đều không thích khoe khoang dù tài cao tót chúng. Không một ai biết tên thật của ông ta mà chỉ biết qua danh hiệu Vũ quân sư. Độ lượng, khiêm nhường, thương yêu sĩ tốt lại không ham danh lợi, ông ta là người mà ta kính phục nhất. Kẻ cầm sổ giang hồ cũng vậy. Y bảo với ta y không thích tiếng tăm, sở dĩ y nhập giang hồ chỉ vì cái chết của tiên đế thôi…
– Cha có vẻ tán tụng y lắm… Chưa chắc y đã tốt lành như cha nghĩ…
Hồ Vũ Hoa cười ha hả. Ông ta không để ý tới giọng nói nhuốm chút chê bai của con dâu.
– Ta sống hơn sáu mươi rồi, gặp gỡ biết bao người nên ta không nhìn lầm đâu. Ta nói thật nếu con là con gái của ta và nếu con chưa có chồng ta sẽ gả con cho y liền…
Hồ Vũ Hoa cười thỏa thuê. Hồ phu nhân hơi đỏ mặt song làm thinh quay đầu nhìn ra chỗ khác như không muốn cho cha chồng thấy mình đang khóc. Nàng cảm thấy lòng quặn đau khi nhớ lại chuyện bị kẻ cầm sổ giang hồ cưởng hiếp. Phải chi chuyện đó không xảy ra thời nàng là kẻ sung sướng nhất. Nàng sẽ sung sướng, thích thú và hãnh diện mỗi khi nhắc nhở tới y. Hiện giờ nàng không muốn nhắc nhở, không muốn nói tới y cũng như không muốn nhìn thấy cái bản mặt nham nhở của y, bởi vì…
– Ông nội… ông nội… con đói bụng…
Hồ Vũ Hoa gật đầu cười nói với cháu nội:
– Con ráng đi nhanh tới Phú Xuyên cho kịp bữa cơm chiều. Lúc đó con muốn ăn gì cũng được…
Hồ Phong mừng rỡ nắm tay ông nội kéo đi. Tuy nhiên Hồ Vũ Hoa chợt khựng lại vì có ba người đứng cản đường. Mặc sắc phục đoàn do thám, tuổi gần sáu mươi, vai mang vũ khí tùy thân ba người lạ toát uy thế bức người kinh khiếp. Biết ba người này vai vế hay chức phận không phải tầm thường trong đoàn do thám Hoa Lư Hồ Vũ Hoa ôm quyền thi lễ:
– Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa hân hạnh được diện kiến chư vị. Dám hỏi ba vị tính danh là chi?
Người đứng giữa mặc áo đỏ cất giọng khàn khàn :
– Lão phu là Hỏa Quyền Lê Bắc, vị đứng bên tả chính là Mộc Côn Trình Thức còn vị bên hữu chính là Kim Đao Nguyễn Hiệp. Ba chúng tôi nghe danh Hồ lão trang chủ từ lâu…
Hồ Vũ Hoa hơi cau mày khi nghe ba nhân viên do thám xưng danh. Ông ta biết họ nằm trong nhóm nhân viên kỳ cựu được mọi người gọi là Ngũ Lão Hộ Pháp.
Giao đấu với họ thời ông ta không ngại ngùng gì hết.Nhưng nhìn phía sau ba đối thủ thấy vô số nhân viên do thám đứng lố nhố ông ta lo âu thầm.
Con dâu và cháu nội của ông ta không thể nào chống trả với sự tấn công của nhân viên do thám. Phần ông ta nếu giao đấu với kẻ địch cũng không thể rảnh rang để che chở cho họ được. Tình thế này xem ra lành thời ít mà dữ lại nhiều hơn.
Hồ Vũ Hoa nói nhỏ với con dâu:
– Con và thằng Phong đứng sau lưng ta… Mọi chuyện có ta lo lắng…
Hồ phu nhân im lặng nắm tay con đứng sau lưng cha chồng. Dù không nói nàng cũng biết cha chồng của mình không đủ sức đánh nhau với số đông. Nàng đã chứng kiến cảnh này nhiều lần trong lúc đồng hành với kẻ cầm sổ giang hồ. Y bản lĩnh giỏi hơn cha chồng của nàng mà còn phải vất vả khi đánh nhau với nhân viên do thám.
– Vâng lệnh thủ lĩnh lão phu kính mời Hồ lão trang chủ tới viếng thăm Hoa Lư một thời gian ngắn. Nếu trang chủ khước từ thời lão phu e hôm nay phải có máu đổ…
Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa cười sang sảng. Dĩ nhiên ông ta không để bất cứ ai hăm he hay dọa nạt một cách dễ dàng. Vả lại với tính háo võ ông ta muốn thử xem đối phương bản lĩnh cở nào.
– Nghe danh Ngũ Lão Hộ Pháp rền vang khắp nơi, lão phu cũng muốn thử tài cho biết. Mời ba vị xuất chiêu…
Rẻng… Thanh trường kiếm của vị trang chủ lừng danh bật thành tiếng kêu lảnh lót. Âm thanh chưa dứt nó tựa tia sáng xanh lè vút đi nhanh hơn ánh chớp mà mục tiêu chính là nhũ trung huyệt nơi ngực của Hỏa Quyền Lê Bắc.
Chiêu thức nhanh nhẹn mà trầm ổn, lả lướt mà vững vàng, giản dị mà biến hóa, thô sơ mà xảo diệu cộng thêm kình lực sung mãn; Hồ Vũ Hoa tỏ lộ một bản lĩnh tuyệt luân trong thuật xử kiếm thượng thừa của một đại cao thủ giang hồ .
Đối phương nói là đánh liền đồng thời chiêu thức xuất phát thần tốc và biến hóa cực cùng khiến cho Hỏa Quyền Lê Bắc giật mình sửng sốt.
Dĩ nhiên lão từng nghe Hồ Vũ Hoa lừng danh giang hồ về thuật xử kiếm đặc dị song không ngờ kiếm thuật của đối phương lại thần tốc ngoài sức tưởng tượng. Không kịp suy nghĩ lão tức tốc phản đòn. Ống tay áo rộng ngầm chứa kình lực dương cương phất lên. Tả quyền bắt từ trái gạt qua phải nhằm cuộn lấy thanh kiếm trong lúc hữu quyền tà tà tống ra một đòn ngay ngực đối thủ.
Hỏa Quyền Lê Bắc vừa xuất chiêu, Mộc Côn Trình Thức và Kim Đao Nguyễn Hiệp cũng ra tay liền. Chân tả đạp chênh chếch nửa bước, Trình Thức tức tốc rung tay. Ngọn mộc côn đen xì xé gió re re thọc tới huyệt cận tiếp ở dưới nách của Hồ Vũ Hoa.
Chiêu côn của Trình Thức tuyệt diệu vô cùng vì đánh ngay vào chỗ sơ hở của đối phương. Khi Hồ Vũ Hoa vung kiếm tấn công ông ta hoàn toàn để trống bên hông.
Chưa hết đâu. Lưỡi đao đúc bằng thép ròng lên nước bóng ngời của Nguyễn Hiệp chém một đường tới trốc vai địch thủ lanh hơn chớp giật .
Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa quả không hổ danh kiếm thủ đứng đầu giang hồ. Thoáng thấy ba kẻ địch ra tay tấn công ông ta biến chiêu liền. Ông ta phản đòn một cách thần tốc, biến ảo và chính xác nên phát sinh hiệu quả cực cùng.
Thay vì rút về thế thủ ông ta lại tấn công. Trình Thức vừa dịch chân, Hồ Vũ Hoa cũng rung tay. Mũi kiếm chợt đổi hướng thọc nhanh vào huyệt nhân nghinh nơi cổ họng họ Trình đoạn xẹt tới ngực Nguyễn Hiệp như ánh chớp. Chỉ trong thoáng mắt hoa kiếm nở đầy trời, chập chờn bay nhảy, khi ẩn khi hiện, chợt biến chợt tắt mịt mờ giăng mắc khắp nơi.
Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi tái xuất giang hồ vị trang chủ lừng danh mới thi triển hết một thân vũ thuật để hóa giải sự tấn công cực kỳ ác liệt của ba cao thủ lừng danh thuộc đoàn do thám Hoa Lư.
Mấy chục hiệp trôi qua mà đôi bên vẫn bất phân thắng bại. Hỏa Quyền Lê Bắc hét lớn:
– Tấn công…
Được lệnh thượng cấp mấy chục nhân viên do thám lâm trận. Bọn chúng lớp tấn công Hồ Vũ Hoa, lớp vây đánh Hồ phu nhân và Hồ Phong.
Gặp dịp may để thi triển kiếm thuật Hồ Phong xuất thủ liền. Rẹt… Âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên. Bựt… Trúng phải chiêu kiếm giết người cực độc một nhân viên do thám lảo đảo lùi lại. Ánh mắt của hắn hiện lên vẻ kinh dị.Hắn không thể nào tưởng tượng được thằng bé hỉ mũi chưa sạch lại có thể thi triển một chiêu kiếm giết người độc địa như vậy.
– Kiếm thuật giết ruồi… Thằng nhãi ranh biết kiếm thuật giết ruồi… Anh em phải cẩn thận…
Đụng phải địch thủ đám nhân viên do thám không dám khinh thường tấn công một cách bừa bải. Ba nhân viên do thám chia nhau vây chặt Hồ Phong còn số khác vây đánh Hồ phu nhân. Bọn chúng cốt ý chia trí của Hồ Vũ Hoa nên tấn công ráo riết. Dù kiếm thuật trùm đời Hồ Vũ Hoa cũng không thể nào giao đấu cùng một lúc với mấy chục cao thủ trong khi ông ta còn phải che chở cho Hồ phu nhân và Hồ Phong.
– Ái da…
Hồ phu nhân la nhỏ khi bị mũi kiếm đâm vào ngực. Hồ Vũ Hoa hỏi lớn:
– Dung nhi bị thương nặng không?
– Thưa cha con không biết tuy nhiên máu ra nhiều lắm…
Rẹt… Hồ Vũ Hoa bị trúng một mũi đao của Nguyễn Hiệp trong lúc lo hỏi thăm thương tích của con dâu. Tình thế càng ngày càng thêm bi đát. Tới phiên Hồ Phong bị trúng một chiêu quyền. Thằng bé đau xanh mặt mày nhưng cắn răng làm thinh không kêu la.
– Hồ trang chủ… Nếu các hạ không buông kiếm thời lão phu e không những một mình các hạ mà con cháu cũng tán mạng…
Hồ Vũ Hoa biết điều đó. Tuy nhiên bảo ông ta buông kiếm đầu hàng thời còn chi sĩ diện của một cao thủ lẫy lừng.
Rẹt… Hồ phu nhân đứng im nhìn mũi kiếm chong ngay vào yết hầu của mình. Thở dài nàng nhắm mắt chờ chết nên không thấy được một bóng người lạng mình vào đấu trường cùng với ánh kiếm chớp ngời. Bựt…Bựt… Âm thanh giết người nổi lên nghe nhức buốt thịt da. Từng thân người đổ xuống như thân cây chuối bị đốn ngọt.
Đám nhân viên do thám dội ngược trở lại. Chúng chong mắt nhìn kẻ cầm sổ giang hồ đột ngột xuất hiện. Kiếm vẫn còn cài trong vỏ y trầm lặng nhìn mấy xác chết nằm úp mặt trên đất đoạn vòng tay kéo Hồ phu nhân sát vào người và nhẹ giọng hỏi:
– Phu nhân bị thương nặng không?
Vị phu nhân họ Hồ lặng nhìn y mà không trả lời. Nàng nửa mừng nửa giận, nửa buồn nửa vui, nửa hận nửa thương, nửa hờn nửa ghét…
– Tại hạ tới hơi chậm xin phu nhân thứ lỗi…
Hồ phu nhân nói với giọng bình thường:
– Đa tạ tôn ông. Tôi bị thương cũng nhẹ thôi…
Kẻ cầm sổ giang hồ cau mày khi thấy máu ứa ra nơi ngực của Hồ phu nhân. Hướng về Hồ Vũ Hoa y cao giọng:
– Hồ lão trang chủ cần tại hạ giúp một tay không. Hồ phu nhân bị thương khá nặng cần phải băng bó…
Hồ Vũ Hoa cười ha hả:
– Khỏi cần… Nhờ túc hạ chăm sóc cho Dung nhi và thằng Phong…
Thấy kẻ cầm sổ giang hồ xuất hiện Hỏa Quyền Lê Bắc biết tới lúc lão phải chuồn nếu không muốn vong mạng. Ra lệnh cho thủ hạ rút lui lão cười nói với Hồ Vũ Hoa:
– Lão phu hẹn gặp lại Hồ trang chủ…