Giặc Bắc

Chương 17: Kẻ cầm sổ giang hồ


Đọc truyện Giặc Bắc – Chương 17: Kẻ cầm sổ giang hồ

Thuở bấy giờ dân gian chỉ có mỗi một đường tiến thân là làm quan. Muốn làm quan thứ dân phải chọn hai ngành văn hoặc võ. Sống bên cạnh một lân bang lúc nào cũng nặng đầu óc thống trị như dòng giống Hán tộc; dân Đại Việt tuy chuộng văn song không bao giờ sao lãng võ nghệ. Ai ai cũng hiểu rằng một khi có họa xâm lăng từ phương bắc người ta không thể dùng võ miệng để chặn bước quân thù mà phải động tới đường đao mũi kiếm. Bên cạnh các trường dạy sách thánh hiền, thanh niên trai tráng trong nước nô nức đi học võ. Dân cư vào khoảng năm bảy vạn mà Đại La có năm lò luyện võ.

Hưng Quốc Tự là một võ đường nổi tiếng và đông môn sinh nhất vì hai lý do. Thứ nhất Hưng Quốc Tự là chi nhánh của Tướng Quốc Tự, một ngôi chùa đồng thời là một phái võ lừng danh trong giới giang hồ Đại Việt. Lý do thứ nhì giản dị và dễ hiểu. Chùa Hưng Quốc dạy võ miễn phí cho bất cứ ai tới học võ.

Nhà chùa không thu nhận lệ phí hàng tháng hay hàng năm. Tùy lòng hảo tâm môn sinh muốn cúng dường tam bảo thứ gì cũng được từ tiền bạc, thức ăn, vật dụng ruộng đất hay tài sản riêng tư. Người nào giàu cho tiền, ruộng đất; kẻ nào nghèo không có tiền thời làm công quả cho chùa.

Khoảng sân rộng sau hậu liêu đầy đặc môn sinh đứng xếp thành hai hàng dài chờ đợi. Từ trong hậu liêu một nhà sư đủng đỉnh bước ra. Đó là sư Bảo Quốc, vị đệ tử đắc ý nhất của Hưng Quốc thiền sư, sư cụ trụ trì chùa Hưng Quốc.

Tuy niên kỷ chỉ hơn ba mươi song sư Bảo Quốc nổi tiếng khắp thành Đại La và vùng lân cận về trình độ vũ thuật cao siêu. Bởi vậy vị sư trẻ tuổi này được chỉ định việc truyền thụ vũ thuật cho các tăng ni và môn sinh đến học võ.

Hôm nay là ngày đặc biệt vì sư Bảo Quốc sẽ đích thân khảo nghiệm các võ sinh. Ai vượt qua cuộc khảo nghiệm gắt gao này sẽ được nâng lên đẳng cấp cao hơn và bắt đầu được truyền thụ pho quyền pháp nổi tiếng là Tướng Quốc quyền.

Một nhà sư hò tiếng lớn. Tất cả môn sinh đồng loạt xoạc chân đứng tấn. Sư Bảo Quốc đi dài dài. Bất thình lình ông ta đá nhẹ vào chân của một môn sinh. Nếu thân thể run rẩy hoặc ngã ra đất y sẽ không vượt qua kỳ khảo nghiệm vì đứng tấn không vững.

Đứng tấn là bước đầu tiên và cũng là bước khó khăn trong việc luyện tập võ nghệ. Bất cứ vị võ sư nào cũng đều quan tâm tới chuyện đứng tấn bởi vì đứng không vững thời còn đánh đấm ai được nữa.

Mọi võ sinh phải học đứng tấn, đổi thế tấn có khi cả năm trời mới xong. Từ trung bình tấn đổi sang đinh tấn; từ đinh tấn chuyển sang chảo mã tấn rồi rút về trung bình tấn và cứ như thế mà đứng tới đứng lui hàng ngàn lần.

Chừng tàn nén nhang trở về đứng giữa sân sư Bảo Quốc cất giọng sang sãng:

– Hôm nay chư thí chủ đã chính thức vượt qua kỳ khảo nghiệm để được học pho quyền Tướng Quốc nổi tiếng. Nó được chia làm ba phần hạ, trung và thượng. Phần hạ là Kháng Bắc quyền, thứ quyền thuật bao gồm cả nội ngoại công phu. Chư thí chủ hãy chú ý xem ta thi triển đây…

Dứt lời nhà sư xoạc chân đứng tấn. Bất cứ ai giàu kinh nghiệm giang hồ cộng thêm kiến thức vũ học uyên thâm đều phải nhìn nhận sư Bảo Quốc đã dày công khổ luyện vũ thuật qua thế đứng tấn khởi đầu.

Hai chân bám xuống đất chắc hơn cọc gỗ, thần thái an nhiên tự tại; nhà sư nằm trong thế tịnh thời vững như núi mà động thời mạnh hơn cuồng phong bảo tố.

Nạt tiếng trầm trầm sư Bảo Quốc xuất thủ. Tay tả bắt từ phải kéo qua trái như đỡ đòn tấn công trong khi tay hữu chầm chậm tống ra quyền nhằm đánh vào huyệt đản trung của đối phương. Đòn ra chưa dứt nhà sư đạp bộ bằng chân trái lên nửa bước, tay mặt phất lên đỡ đòn, tay phải đấm ra một quyền. Thoáng chốc bóng tay dậy mờ trời đất. Đứng ngoài nhìn vào người ta chỉ thấy màu nâu luân lưu di chuyển cùng với kình phong tạt vào mát mặt.

– Ha… ha… ha… Kháng Bắc quyền quả nhiên danh truyền không dối…

Sư Bảo Quốc đình thủ. Chăm chú nhìn người khách lạ giây lát ông ta lên tiếng:

– Mô Phật… Bần tăng xin được phép hỏi thí chủ là ai?

Bộ vũ phục màu lam bám đầy bụi đường, đôi giày rơm cũ mèm, thanh kiếm đeo nơi vai người lạ thong thả bước ra giữa sân.

– Đại sư mà giải được một chiêu quyền thô thiển của ta thời ta sẽ thông báo tên họ…

Dù là kẻ tu hành song sư Bảo Quốc cũng phải nóng mặt trước lời nói cực kỳ ngạo mạn của kẻ lạ. Thân danh trưởng tràng Hưng Quốc Tự mà không giải được một chiêu quyền của người lạ thời ông ta nên giải nghệ để khỏi bị người chê cười.

– Mô Phật… Mời thí chủ …

Không vòng tay bái tổ, không xoạc chân đứng tấn người lạ đạp bộ liền. Tay mặt của y tà tà đánh tới một quyền. Tất cả người dự khán đều bật cười khi thấy người lạ phô diễn quyền thuật.

Chiêu quyền của y vụng về, thô thiển và yếu ớt không có chút kình lực nào. Bất cứ võ sinh ở trong chùa đều có thể thi triển một chiêu quyền như vậy.

Tuy nhiên sư Bảo Quốc phải lùi lại để tránh né. Khách lạ nhếch môi cười đạp bộ bước nữa. Tay trái của y tà tà đánh tới một quyền giống hệt như chiêu trước. Lần nữa sư Bảo Quốc lại lùi.

Tất cả môn sinh đứng ngoài đều kinh ngạc thầm thắc mắc không hiểu tại sao một quyền thủ lừng danh như sư Bảo Quốc lại lùi bước trước một chiêu quyền tầm thường và thô thiển như thế. Họ không đủ kiến thức vũ học và kinh nghiệm giang hồ để thấu triệt tinh hoa tàng ẩn trong chiêu quyền của người khách lạ.

Chỉ mình sư Bảo Quốc mới sớm nhận ra điểm tân kỳ và độc đáo. Nó tầm thường quá, thô sơ quá, giản dị quá tới độ hầu như không có biến hóa. Một chiêu là một chiêu không hơn không kém. Tuy nhiên vì thô sơ, tầm thường, giản dị nên không có chút sơ hở nào.

Điểm tân kỳ nhất là chiêu quyền không có lộ số, đường lối và nhất là không có mục tiêu, không nhằm đánh vào bất cứ bộ vị, huyệt đạo nào trên cơ thể của đối phương. Đối với một chiêu quyền không có lộ số, đường lối và không có mục tiêu thời người ta biết dựa vào đâu để hóa giải. Do đó sư Bảo Quốc chỉ còn cách duy nhất là lùi lại.

– Hay lắm… Ta mời đại sư thử một quyền nữa…

Lồng trong tiếng nói khách lạ đạp bộ một bước đồng thời đánh tới một quyền giống hệt như trước khiến sư Bảo Quốc phải lùi lại bước thứ ba. Đình thủ nhìn nhà sư trẻ tuổi khách lạ hỏi gọn một câu:

– Đại sư thấy thế nào ?


Ai ai cũng đều nhận thấy nét kinh nghi và băn khoăn hiện trên mặt sư Bảo Quốc. Cuối cùng ông ta thở dài nói lớn:

– Thí chủ quyền thuật cao thâm vô kể. Bần tăng phải nhìn nhận ” trong nhất thời ” không thể nào hóa giải chiêu quyền của thí chủ được…

Sư Bảo Quốc nhấn mạnh ba chữ ” trong nhất thời “. Chắc ông ta hi vọng với thời gian nghiền ngẫm sẽ tìm ra cách hóa giải. Khách lạ nhếch môi cười:

-Đại sư có ba mươi năm để suy nghĩ …

Có tiếng tằng hắng rồi một vị sư già chống gậy bước ra. Vóc người nhỏ nhắn, gầy gò, ông ta trông đầy vẻ bạc nhược và yếu đuối của một người bệnh hoạn.

Vừa trông thấy vị sư già sư Bảo Quốc cung kính thi lễ:

– Sư phụ… Đệ tử bất tài…

Vị sư già khoát tay ôn tồn lên tiếng:

– Con không cần phải giải thích. Chiêu quyền của thí chủ đây ngay cả ta trong nhất thời cũng chưa chắc đã giải được…

Hướng về người khách lạ vị sư già thi lễ:

– Mô Phật… Bần tăng pháp danh là Hưng Quốc.Thí chủ danh tánh là chi xin cho bần tăng được tường…

Khách lạ cất giọng trầm trầm:

– Tại hạ là kẻ cầm sổ giang hồ…

Đám môn sinh nhốn nháo hẵn lên. Hơn tháng nay ai ai cũng nghe đồn đại về tay kiếm giết người chuyên ghi tên các vũ sĩ vào quyển sổ giang hồ. Hôm nay y hiện diện ở đây chắc không ngoài chuyện xóa tên chùa Hưng Quốc.

Vẩy tay ra hiệu cho đệ tử im lặng xong vị sư trụ trì chùa Hưng Quốc ung dung lên tiếng:

– Nghe đồn thí chủ kiếm thuật thông thần không ngờ quyền thuật cũng tinh thâm không kém. Bần tăng bội phục lắm…

Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi cười:

– Đa tạ lời khen của đại sư…

– Bần tăng mạn phép hỏi mục đích viếng thăm bản tự của thí chủ ?

– Tại hạ tới đây nhằm mục đích hỏi đại sư đôi lời…

Chống đầu gậy xuống đất sư cụ chùa Hưng Quốc hắng giọng:

– Thí chủ cứ hỏi… Nếu biết bần tăng sẵn sàng trả lời…

Giọng nói trầm trầm, khô khan và lạnh lùng của kẻ cầm sổ giang hồ vang lên khiến ai ai cũng đều nghe rõ:

– Đại sư dính líu như thế nào trong cái chết đầy bí ẩn của tiên đế?

Hưng Quốc đại sư thoáng đổi sắc mặt song lấy lại vẻ tự nhiên rất nhanh nên không ai thấy được ngoại trừ kẻ cầm sổ giang hồ nhờ đứng đối diện với ông ta.

Vị phương trượng khả kính trầm ngâm chưa chịu trả lời câu hỏi trên. Kẻ cầm sổ giang hồ hắng giọng tiếp:

– Theo tin tức mà tại hạ thu lượm được thời đại sư có mặt ở Hoa Lư lúc tiên đế băng hà…

Hưng Quốc đại sư gật đầu nói bằng giọng khàn khàn:

– Thí chủ nói đúng. Bần tăng có mặt tại Hoa Lư lúc tiên đế băng hà. Tuy nhiên có vô số người hiện diện tại Hoa Lư chứ không riêng gì bần tăng…


Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi cười dường như đoán biết thế nào Hưng Quốc đại sư cũng nói những lời trên.

– Không những hiện diện ở Hoa Lư lúc tiên đế băng đại sư còn là thượng khách của Dương hoàng hậu. Điều này chắc đại sư không phủ nhận?

Nhẹ gật đầu Hưng Quốc đại sư nói lớn:

– Đúng… Mỗi năm Dương hoàng hậu mời bần tăng tới Hoa Lư thuyết giảng kinh điển cho người và các cung phi mỹ nữ trong cung cấm. Chuyện bần tăng có mặt ở Hoa Lư là chuyện thông thường ai ai cũng biết…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười hực cao giọng:

– Ai ai cũng biết chuyện đại sư có mặt ở Hoa Lư thuyết giảng kinh phật song có những điều mà ít người biết đến là…

Kẻ cầm sổ giang hồ trầm giọng nói xuống thấp song toàn thể võ sinh của chùa Hưng Quốc đều nghe được không sót một chữ nào.

– Ngay khi gặp mặt Dương hoàng hậu đại sư có tặng cho người một hộp trà sen do chính tay đại sư đặc chế. Đại sư không phủ nhận điều này?

Khẽ gật đầu Hưng Quốc đại sư thầm hỏi kẻ cầm sổ giang hồ là ai mà biết rành mạch chuyện ông ta tới Hoa Lư giảng kinh đồng thời còn tặng cho Dương hoàng hậu hộp trà do chính tay mình đặc chế.

– Nếu tại hạ không lầm lúc tiên đế bình loạn mười hai sứ đại sư đã hiện diện trong đoàn do thám Hoa Lư?

Hưng Quốc đại sư nhẹ cười:

– Bần tăng là một trong những nhân viên đầu tiên của đoàn do thám Hoa Lư…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười cười tiếp:

– Theo lời người ta kể thời đại sư đã ba lần cứu mạng cho tiên đế…

– Bần tăng không phủ nhận điều này…

– Đại sư chắc biết tiên đế băng vì lý do gì ?

Dường như cảm thấy có điều gì bí ẩn trong những câu hỏi của kẻ cầm sổ giang hồ cho nên Hưng Quốc đại sư bắt đầu thận trọng khi trả lời hoặc đối đáp với y.

-Tuy không có mặt ngay lúc tiên đế băng song bần tăng được biết tiên đế bị tên Đỗ Thích đâm chết lúc người say rượu nằm ngủ trên giường. Chuyện tiên đế say rượu bần tăng được nghe Dương hoàng hậu, vài vị quan đại thần quen biết và cả Trần Gia Bạch thí chủ nói tới nhiều lần…

Trong lúc Hưng Quốc đại sư đối đáp với kẻ cầm sổ giang hồ ai ai cũng lắng nghe câu chuyện càng ngày càng trở nên lý thú, hay ho vì những chi tiết bí mật từ nào tới giờ chưa người nào được biết. Chẳng ai để ý tới thái độ mất tự nhiên của sư Bảo Quốc. Ông ta có vẻ băn khoăn, lo âu và bối rối dường như biết điều gì mà không tiện nói ra hoặc không thể thố lộ.

– Đại sư kề cận bên tiên đế chắc biết người rất giỏi võ có thể sánh ngang hàng với một cao thủ giang hồ. Thế nhưng tiên đế lại bị Đỗ Thích đâm chết mà không chống cự được. Đại sư biết lý do gì khiến cho tiên đế không chống cự được?

Hưng Quốc đại sư lắc đầu:

– Đó chính là một thắc mắc không giải đáp được của bần tăng…

– Theo chỗ tại hạ được biết tiên đế có uống rượu song không say mà người bị một kẻ nào đó phục mê dược nên mới mê man không chống cự được khi bị Đỗ Thích dùng kiếm đâm chết…

Toàn trường nín lặng dường như bàng hoàng vì những lời tiết lộ bất ngờ của kể cầm sổ giang hồ.

Giọng nói của tay kiếm giết người chợt cao vút lên:

– Đại sư biết không tiên đế bị phục thuốc mê mà thuốc mê lại nằm trong hộp trà do chính đại sư đặc chế…

Toàn trường nhốn nháo hẵn lên vì lời tiết lộ đột ngột này. Riêng phần Hưng Quốc đại sư lặng người bàng hoàng không có một phản ứng nào.

– Lần cuối cùng tại hạ hỏi đại sư dính líu như thế nào trong cái chết bí ẩn của tiên đế?


Thật lâu vị sư già chùa Hưng Quốc khẽ thở hơi dài cất giọng :

– Tuy thuốc mê được chứa trong hộp trà do chính bần tăng tặng cho Dương hoàng hậu song bần tăng không phải là người đầu độc hay dính líu vào trong cái chết của tiên đế. Người là bậc anh hùng mà bần tăng luôn luôn kính phục. Bần tăng đã ba lần cứu mạng tiên đế thời không vì lý do nào lại âm mưu hạ sát người…

Ngừng lại giây lát Hưng Quốc đại sư cất giọng buồn buồn tiếp:

– Tuy nhiên bần tăng cũng không thể nào giải tỏa mối nghi ngờ…Chỉ có cái chết mới chứng tỏ bần tăng là người vô tội…

Nói vừa dứt câu ông ta vung tay vổ xuống đỉnh đầu. Bụp… Vị sư già ngã vật ra đất nằm bất động.

Diễn tiến xảy ra bất ngờ khiến không ai có đủ thời giờ ngăn cản Hưng Quốc đại sư tự sát. Đứng đối diện với Hưng Quốc đại sư kẻ cầm sổ giang hồ có thể ngăn cản song y không hành động dường như y muốn chuyện đó xảy ra.

Không nhìn tới cảnh đám môn sinh bu quanh thi thể của vị sư già kẻ cầm sổ giang hồ quay lưng bước đi. Không một ai thấy được nụ cười đắc ý nở trên môi của tay kiếm giết người.

Vô Hình Đao Tôn Nhật và Tử Cước Lê Hùng đứng song song với nhau trên khoảng đất rộng ở ngoài thành Đại La. Kẻ cầm sổ giang hồ đứng đối diện với họ. Song phương im lặng giây lát rồi Vô Hình Đao Tôn Nhật nhếch môi:

– Cuối cùng hai ta cũng tìm gặp các hạ…

Kẻ cầm sổ giang hồ cất giọng trầm trầm:

– Nhị vị trang chủ tìm kiếm tại hạ với mục đích gì?

Vuốt chòm râu đen dài Tử Cước Lê Hùng hơi cao giọng:

– Hơn tháng nay hai ta xuôi nam ngược bắc cố tìm gặp túc hạ để hỏi vài điều…

– Mời Lê trang chủ cho nghe…

Không để ý tới giọng nói lạnh nhạt và khách sáo của kẻ cầm sổ giang hồ Lê Hùng liếc nhanh Tôn Nhật xong hắng giọng:

– Lão phu muốn hỏi các hạ về cái chết của vài người…

Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi cười:

– Tại hạ biết Lâm trang chủ vốn là bạn thiết của nhị vị song rất tiếc tại hạ phải giết ông ta…

Ánh mắt bốc ngời tinh quang Vô Hình Đao Tôn Nhật lạnh giọng:

– Lão phu muốn biết tại sao các hạ lại hạ thủ bất lưu tình. Y cả đời không làm điều gì sái quấy…

– Giản dị lắm thưa Tôn trang chủ. Ông ta ngăn cản không cho tại hạ giết Đỗ trang chủ…

Nhìn thẳng vào mặt người đối thoại Tôn Nhật gằn giọng:

– Lão phu nghe đồn các hạ nói Đỗ Đình Can liên hệ vào vụ án tiên đế?

Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu:

– Đó là lý do tại hạ phải giết ông ta…

– Lão phu thiết nghĩ lưu mạng sống của y có lợi hơn. Nếu đã liên hệ vào cái chết của tiên đế y tất biết thủ phạm là ai. Từ đó ta có nhiều cơ hội để đưa hắn ra trước công lý…

Vành môi hơi nhếch thành nụ cười kẻ cầm sổ giang hồ từ từ nói:

– Bổn phận của tại hạ không phải là chuyện đưa hung thủ ra trước công lý…

Tử Cước Lê Hùng và Vô Hình Đao Tôn Nhật nhìn nhau với vẻ kinh nghi lẫn thắc mắc. Họ cảm thấy lời nói của kẻ cầm sổ giang hồ có chút mâu thuẫn.

Lúc mới lộ diện y tuyên bố sẽ điều tra để vạch mặt hung thủ ra ánh sáng công lý. Nay y lại nói hoàn toàn trái ngược với lời tuyên bố trước đây.

Tử Cước Lê Hùng hắng giọng:

– Lão phu e lời nói của túc hạ có nhiều mâu thuẫn…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười hực:

– Điều đó chẳng qua là tại hạ thay đổi ý kiến. Nhị vị cũng biết hung thủ giết chết tiên đế là kẻ có quyền uy và thế lực tại triều ca. Đưa y ra trước công lý là chuyện rất khó khăn hầu như không thể làm được. Do đó tại hạ đành phải giết hết những ai có liên can vào cái chết của tiên đế mà chẳng cần nhọc sức đem họ ra trước công lý…


– Túc hạ làm như thế hóa ra một cuộc báo thù…?

Kẻ cầm sổ giang hồ nhìn hai đại cao thủ với ánh mắt nghiêm lạnh:

– Nhị vị nói như thế cũng được. Bất cứ ai ngăn cản tại hạ báo thù cho tiên đế người đó sẽ bị tại hạ xóa tên trong cõi giang hồ…

Dứt lời y xoay người bước đi. Bóng ảnh loáng động và Vô Hình Đao Tôn Nhật đứng sừng sững chận đường.

Kẻ cầm sổ giang hồ nhướng mày. Giọng nói của y vang lên lạnh hơn sắt thép:

– Tôn trang chủ muốn cản đường tại hạ…

Chưa dứt câu bàn tay của y hất ngược về sau ngay chỗ chuôi kiếm ló lên. Thoáng thấy đầu vai đối phương hơi nhích động Tôn Nhật biết chuyện gì sẽ xảy ra. Bằng phản ứng cực kỳ bén nhạy của một vũ sĩ gần bốn mươi năm lưu lạc ông ta tức tốc phản đòn. Bàn tay tả chém vút ra một đòn trong triệt thủ đao còn bàn tay hữu đưa lên che kín yết hầu.

Rẹt… Vừa nghe tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ Tôn Nhật giật mình khi thấy mũi kiếm cận kề nơi yết hầu của mình. Biết không thể nào tránh được ông ta khẽ rướn người lên cao một chút đồng lúc nghiêng mình để cho mũi kiếm đâm vào vai. Bựt… Tôn Nhật bắn người lùi lại ba bước.

– Tôn trang chủ quả không hổ danh đại cao thủ….

Lồng trong tiếng nói kẻ cầm sổ giang hồ hất tay. Tử Cước Lê Hùng nạt lớn:

– Coi chừng…

Tay cước hạng nhất trong giới giang hồ Đại Việt tung liền sát thủ. Lần đầu tiên trong đời lang bạt ông ta phải đánh sau lưng đối thủ chỉ vì muốn cứu tính mạng của người bạn chí thân.

Tay vừa chạm vào chuôi kiếm kẻ cầm sổ giang hồ nghe gió lốc ào ào sau lưng. Y biết Lê Hùng đã ra tay. Cười hực y chuyển bộ sang tả một bước dài.

Rẹt… Âm thanh ngắn gọn của kiếm rút ra khỏi vỏ chưa dứt mũi kiếm đã cận kề mục tiêu cự ly. Lê Hùng giật mình khi thấy mũi kiếm nhọn hoắt chập chờn nơi yết hầu của mình. Chưa kịp né tránh ông ta nghe tiếng xoẹt rồi mũi kiếm biến mất cùng với tiếng xoẹt khẽ vang đồng lúc mũi kiếm lại xuất hiện.

Bằng thứ kiếm thuật thần tốc, quái đản và độc địa kẻ cầm sổ giang hồ lần lần dồn ép hai đại cao thủ lừng danh vào thế thủ, chỉ lo chống đỡ mà không có thời giờ phản công.

Nạt tiếng nho nhỏ kẻ cầm sổ giang hồ đột nhiên thay đổi bộ pháp. Vô Hình Đao Tôn Nhật và Tử Cước Lê Hùng chợt thấy bóng ảnh hiện mịt mờ giăng mắc khắp nơi. Độc hại hơn cả là mũi kiếm giết người chập chờn bay lượn nhằm đâm vào các yếu huyệt của họ. Hai đại cao thủ chỉ còn các trổ hết thân vũ thuật chống đỡ ráo riết.

Chát… chát… Một bóng người lạng mình vào đấu trường cùng với âm thanh của vũ khí chạm nhau chát chúa. Song phương đều đình thủ. Tôn Nhật và Lê Hùng thở phào khi thấy người vừa xuất hiện là Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa.

Phần kẻ cầm sổ giang hồ lại có thái độ không được tự nhiên lắm. Y có vẻ hơi bối rối và lúng túng. Nhưng thoáng chốc y hoàn toàn lấy lại nét bình thường. Chống cây gậy trúc vàng óng ánh vị trang chủ Hồ gia trang nhìn kẻ cầm sổ giang hồ đăm đăm:

– Lão Hồ… Hai ta rất mừng khi gặp lại ngươi…

Tử Cước Lê Hùng lên tiếng. Mắt vẫn không rời kẻ cầm sổ giang hồ Hồ Vũ Hoa nói:

– Đã lâu không gặp nào ngờ hai ngươi bản lĩnh trội hơn xưa…

Vô Hình Đao Tôn Nhật cười gượng. Ông ta hợp sức với Lê Hùng mà đánh không thắng được kẻ cầm sổ giang hồ thời vũ thuật tăng tiến chỗ nào. Đành rằng ông ta tay không song vẫn là hai người hợp lực với nhau.

– Lão phu hân hạnh gặp lại túc hạ…

Hồ Vũ Hoa lên tiếng. Ôm quyền thi lễ kẻ cầm sổ giang hồ nói với giọng lễ độ và thân thiện:

– Tại hạ cũng mừng khi tái ngộ với lão trang chủ.Từ khi nghe tin Hồ gia trang bị thiêu hủy tại hạ tưởng đâu lão trang chủ đã bị đoàn do thám sát hại hoặc bị giam giữ…

Hồ Vũ Hoa nhíu mày. Ông ta cảm thấy có điều gì khác lạ xảy ra nơi kẻ cầm sổ giang hồ. Người mà ông ta gặp hôm nay có chút gì khác lạ và thay đổi, không giống như người mà ông ta đã gặp. Điều mà ông ta nghĩ song không nói ra là dường như kẻ cầm sổ giang hồ hiện đang đứng trước mặt ông ta lại là một người khác chứ không phải là kẻ cầm sổ giang hồ ông ta đã gặp nơi Hồ gia trang.

Ôm quyền thi lễ ông ta tươi cười nói:

– Đa tạ túc hạ có chút quan tâm. Bôn tẩu khắp nơi lão phu mong tìm gặp túc hạ để hỏi vì lý do nào mà túc hạ lại hạ thủ bất lưu tình…

Kẻ cầm sổ giang hồ im lặng không trả lời dường như y còn đang đắn đo và do dự. Lát sau y mới hắng giọng:

– Tại hạ có lý do đặc biệt để giết người nhưng thời gian chưa cho phép tại hạ thố lộ việc làm của mình cho Hồ lão trang chủ nghe. Nếu tại hạ thực sự hạ thủ bất lưu tình thời Tôn và Lê trang chủ không còn sống được đâu…

Dứt lời y chợt bắn người lùi lại. Động tác của y nhanh tới độ Hồ Vũ Hoa, Tôn Nhật và Lê Hùng cũng không ngăn cản kịp. Tôn Nhật nói nhanh:

– Chúng ta mau đuổi theo y…

Hồ Vũ Hoa lắc đầu thở dài:

– Đánh không thắng được y cho nên đuổi theo cũng vô ích. Ba chúng ta hãy tới Hoa Lư thăm dò tin tức…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.