Giặc Bắc

Chương 13: Đường lên quảng uyên


Đọc truyện Giặc Bắc – Chương 13: Đường lên quảng uyên

Trời tờ mờ sáng. Dường như không cần phải giấu diếm hành tung kẻ cầm sổ giang hồ mua cỗ xe ngựa lộng lẫy rồi tự mình đánh xe đi lên Đồng Đăng. Ra khỏi thành được chừng nửa dặm y lỏng cương cho ngựa đi thong thả.

– Ủa… Tôi tưởng tôn ông nóng lòng muốn gặp Đoàn Chí Hạ…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười cười:

– Nóng lòng thời tôi cũng nóng lòng nhưng gặp dịp ta cũng nên thưởng thức phong cảnh vùng Lạng Giang cho biết…

Nhìn bao quát phong cảnh hai bên đường xong Hồ phu nhân thong thả lên tiếng:

– Mấy năm gần đây cha chồng tôi thường hay kể chuyện giang hồ cho tôi và Phong nhi nghe mà trong đó vùng biên thùy Lưỡng Quảng được người nhắc nhở nhiều nhất như các địa danh Khau Cấp, Đồng Đăng và Pha Lũy. Người còn nói về danh lam thắng cảnh của vùng Lạng Giang chẳng hạn như núi Công Mẫu…

Giơ ngón tay chỉ dãy núi xanh rì cao ngất nằm dọc theo biên giới nàng cười nói tiếp:

– Sở dĩ người ta gọi là núi Công Mẫu là vì có hai ngọn núi cao trông giống như hình đàn ông và đàn bà. Lạng Giang có nhiều núi non, hang động, danh lam thắng cảnh như động Tiên, giếng Tiên và núi Tam Thanh. Đây là ngọn núi nằm cách huyện Thoát năm mươi lăm dặm về phía nam, ở bờ bắc sông Kỳ Cùng. Trên đỉnh núi Tam Thanh có viên đá trông giống như hình người đàn bà ngồi với mặt hướng về phương bắc và lưng quay về hướng nam mà người ta gọi là đá Tô Thị vọng phu…

– Mẹ… mẹ… Họ là ai vậy mẹ?

Hồ Phong lên tiếng hỏi khi thấy vài người dân thiểu số đi bộ dọc theo đường.

-Đó là người Nùng, một sắc dân thiểu số sinh sống đông nhất ở vùng biên thùy…

– Mẹ… mẹ… Họ cười và vẫy tay với con…

Hồ phu nhân gật đầu xong quay qua nói với kẻ cầm sổ giang hồ:

– Lát nữa chúng ta sẽ tới Khau Cấp. Đây là một phố đông đúc với nhiều người Hoa, Kinh và dân thiểu số cư ngụ hoặc buôn bán hay trao đổi hàng hóa với nhau. Từ Khau Cấp đi lên chừng ba mươi dặm ta sẽ tới Đồng Đăng rồi mười lăm dặm nữa là ải Pha Lũy…

Đường lên biên thùy Việt Hoa vắng vẻ. Phong cảnh hoang sơ và tịch mịch. Rừng núi ngút ngàn xanh ngắt. Quay nhìn Hồ phu nhân đang im lặng ngắm cảnh núi rừng kẻ cầm sổ giang hồ nói nhỏ: – Càng trò chuyện cùng phu nhân nhiều chừng nào tại hạ càng học hỏi được nhiều điều hay ho và lý thú. Phải nói là tại hạ học khôn mới đúng…

Chép miệng thở dài y thong thả tiếp: – Bí ẩn về cái chết của tiên đế có quá nhiều yếu tố phức tạp, nhiêu khê mà một kẻ trí óc chậm chạp và không quen suy nghĩ như tại hạ khó có thể khám phá ra được. Phu nhân vốn thông minh, mẫn tiệp, giàu suy luận xin vui lòng giải đáp những thắc mắc của vụ án tiên đế…

Hồ phu nhân cười khẽ cất giọng thánh thót: – Tôn ông khách sáo quá… Tôi còn nợ tôn ông nhiều lắm cho nên nếu giúp được gì tôi sẵn sàng….

Ngừng lại giây lát như để suy nghĩ xong Hồ phu nhân hắng giọng tiếp: – Thoạt nhìn vụ án tiên đế đầy phức tạp và mâu thuẫn song nếu nhận xét kỹ tôi thấy cũng giản dị và không đến nỗi khó khăn để tìm ra giải đáp. Thực ra vụ án bao gồm mấy điểm quan trọng sau đây. Điểm thứ nhất mà ai ai cũng biết là một mình Đỗ Thích không thể nào giết được tiên đế. Như vậy phải có kẻ chủ mưu. Ai là kẻ chủ mưu hành thích tiên đế? Điểm thứ nhì này cũng quan trọng và khó giải đáp nhất. Hiện thời dù không biết chính phạm là ai nhưng ta có thể đoán hắn phải là một nhân vật có nhiều quyền lực tại Hoa Lư. Tôn ông đồng ý không ?

Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu liền. Hồ phu nhân thong thả tiếp: – Chỉ có các quan đại thần trong triều đình mới là kẻ có nhiều quyền lực. Phải có tiền bạc, thế lực, vây cánh họ mới tổ chức được một vụ án phức tạp và tinh vi. Không những có nhiều quyền lực, chính phạm còn phải là kẻ thân cận với tiên đế. Phải thân thiết và được tín nhiệm lắm nên hắn mới biết được tiên đế ngủ ở đâu, giờ nào. Phải thân cận và được tín nhiệm lắm nên hắn mới vào ra cung cấm một cách tự do đồng thời đưa Đỗ Thích nhập cung mà không bị lính gác hạch hỏi hay ngăn cản. Ai là kẻ bỏ thuốc mê vào rượu cho tiên đế uống. Đó là điểm thứ ba…

Ngừng lại giây lát Hồ phu nhân cười hỏi: – Tôn ông nghĩ thế nào về điểm thứ ba này?


Trầm ngâm giây lát kẻ cầm sổ giang hồ hắng giọng: – Tôi nói như thế này phu nhân nghĩ xem có lý không. Người bỏ thuốc mê vào rượu cho tiên đế uống phải là kẻ gần gụi và trung thành lắm…

Hồ phu nhân gật đầu mĩm cười. Bắt gặp nụ cười đó kẻ cầm sổ giang hồ hỏi: – Phu nhân cười gì. Chắc tôi nói sai rồi…

Hồ phu nhân lắc đầu: – Không. Tôn ông nói đúng ý của tôi. Mời tôn ông cho nghe tiếp… – Nếu kể những kẻ trung thành và gần gụi với tiên đế chúng ta phải nhắc nhở tới nhóm Thiên Long Bát Tướng. Chính họ là người chịu trách nhiệm bảo vệ tính mạng của tiên đế. Họ biết tiên đế ăn món gì, uống rượu gì, ngủ ở đâu và giờ nào. Họ ăn trước khi tiên đế ăn, họ uống trước khi tiên đế uống; do đó nếu tiên đế bị phục rượu thời chính họ đã nhúng tay vào hoặc sơ sót không làm tròn nhiệm vụ của mình. Một trong hai lý do này phải xảy ra thời tiên đế mới bị Đỗ Thích giết chết. Phu nhân nghĩ thế nào?

Hồ phu nhân cười gật đầu nói nửa đùa nửa thực:

– Tôi nghĩ tôn ông không phải là người có trí óc chậm chạp mà chỉ vì tôn ông không quen hay không chịu khó dùng trí óc để suy luận và phán đoán sự việc. Cái gì cũng vậy, nếu không thường xuyên thực tập mình sẽ không làm một cách dễ dàng và nhanh chóng. Bởi vậy cổ nhân mới có câu trăm hay không bằng tay quen…

Kẻ cầm sổ giang hồ gục gặt đầu cũng nói một câu nửa đùa nửa thực:

– Phu nhân nói đúng lắm. Việc chịu khó suy nghĩ tôi học từ phu nhân đó. Bởi vậy cổ nhân ta mới có câu không thầy đố mày làm nên…

Hồ phu nhân bật cười thánh thót khi nghe kẻ cầm sổ giang hồ ăn miếng trả miếng. Nhoẻn nụ cười nàng hắng giọng:

– Tôn ông nghi Thiên Long Bát Tướng nhưng tôi lại nghĩ khác. Họ dù thân cận song cũng không thân cận bằng vợ con của tiên đế…

Kẻ cầm sổ giang hồ quay nhìn người bạn đồng hành đăm đăm rồi buột miệng hỏi:

– Phu nhân định ám chỉ Dương hoàng hậu là kẻ chủ mưu hành thích tiên đế ?

Vị phu nhân họ Hồ gật đầu không do dự:

– Nếu không là kẻ chủ mưu thời bà ta cũng là tòng phạm, có dính líu hoặc can dự vào cái chết của chồng mình. Tuy nhiên…

Ngừng lại thở một hơi thật dài nàng thong thả tiếp:

– Tôi xin nhắc cho tôn ông biết là đây chỉ là suy luận riêng tư. Chúng ta không thể kết tội một vị quan đại thần hay một bà hoàng hậu bằng suy luận mà phải có bằng chứng hoặc nhân chứng…

Nhìn quanh quất phong cảnh hai bên đường nàng nhẹ thở dài hỏi: – Gặp Đoàn Chí Hạ rồi tôn ông định đi đâu? – Thưa phu nhân tại hạ cũng chưa biết được. Sở dĩ tại hạ tìm kiếm Đoàn Chí Hạ là để nhờ y chỉ nơi cư ngụ của Độc Tiên Ông. Hồ lão trang chủ bảo rằng nếu muốn điều tra về vụ án tiên đế tôi nên bắt đầu bằng cái chết của Trần Gia Bạch. Cái chết của vị cố chưởng môn phái Cổ Loa có liên hệ mật thiết với cái chết của tiên đế…

Quay sang nhìn Hồ phu nhân kẻ cầm sổ giang hồ hỏi: – Phu nhân muốn nói điều gì mà lại hỏi tôi câu đó?

Kín đáo thở dài vị phu nhân họ Hồ cười nói lảng: – Tôn ông nhắc tôi mới nhớ. Kẻ nào giết Trần Gia Bạch thời cũng chính là thủ phạm hành thích tiên đế. Chúng ta đã biết Trần Gia Bạch chết vì chất độc cho nên cũng dễ tìm…

Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu: – Phu nhân nói đúng. Nếu Độc Tiên Ông chính là kẻ hạ độc giết chết Trần Gia Bạch thời dễ dàng lắm. Tại hạ chỉ e lão chối tội của mình hoặc lão không phải là thủ phạm.

Hồ phu nhân gật đầu trầm ngâm thật lâu mới lên tiếng: – Tôi nghĩ nếu muốn tìm tòi chứng cớ về cái chết của Trần Gia Bạch và tiên đế tôn ông nên bắt đầu từ phạm trường là Hoa Lư. Đó chính là nơi cư ngụ của thủ phạm cho nên cũng là nơi có nhiều manh mối nhất. Chúng ta sắp tới Khau Cấp rồi?


Thấy mặt trời gần đứng bóng kẻ cầm sổ giang hồ cười: – Qua khỏi Khau Cấp ta sẽ dừng lại cho ngựa nghỉ ngơi và dùng cơm trưa…

Lát sau họ trông thấy nhà cửa lác đác và người đi lại thưa thớt. Phố Khau Cấp dân cư khá đông đúc. Xe đi chầm chậm cho Hồ Phong ngắm cảnh xong từ từ ra khỏi phố. Đi được vài dặm kẻ cầm sổ giang hồ ghìm cương cho ngựa dừng lại đoạn dìu Hồ phu nhân xuống xe. Hồ Phong lấy thức ăn và nước uống cho ngựa. Hồ phu nhân trao cho con và kẻ cầm sổ giang hồ phần cơm trưa đạm bạc. – Ủa… Phu nhân không ăn sao?

Hồ phu nhân lắc đầu nói nhỏ: – Thưa tôn ông tôi không đói lắm…

Nhìn rừng cây xanh ngút ngàn nàng thở dài nói nhỏ: – Khi tới Hoa Lư tôi nghĩ tôn ông nên kín đáo dò la xem trong các vị quan đại thần tại Hoa Lư ai là người có ý muốn làm vua nước ta…

Kẻ cầm sổ giang hồ chầm chậm gật đầu. Hồ phu nhân lại thở dài lẩm bẩm: – Biết đâu chuyện Hồ gia trang bị thiêu hủy cũng liên quan tới vụ án tiên đế khiến cho gia đình tôi tan nát và thân này phải nhiều nỗi truân chiên…

Kẻ cầm sổ giang hồ quay nhìn Hồ phu nhân. Y thấy hai mắt nàng long lanh có lệ. Dường như có chút tội nghiệp dấy lên trong lòng một kẻ ít nói và lạnh lùng như y.

– Sau khi gặp Đoàn Chí Hạ xong tôi sẽ tìm cho phu nhân một chỗ an toàn để sinh sống và nuôi dưỡng cháu Phong …

Hồ phu nhân mĩm cười dù chỉ là nụ cười gượng gạo: – Đa tạ tôn ông. Tôi cũng biết thuở trời đất nổi cơn gió bụi thời khách má hồng phải nhiều nỗi truân chiên cho nên không nề hà chuyện gian truân cực khổ. Vả lại Phong nhi xuất thân từ giới giang hồ cho nên có lưu lạc đó đây cũng là chuyện phụ nghiệp tử năng thừa…

Ngừng lại giây lát vị phu nhân họ Hồ nhìn người đối thoại và hỏi một câu với giọng nghiêm nghị: – Thưa tôn ông ở đâu là nơi an toàn cho mẹ con tôi ?

Kẻ cầm sổ giang hồ cười gượng. Y không thể trả lời câu hỏi của Hồ phu nhân. Bị đoàn do thám triều đình truy nã thời chắc chắn không có một chỗ nào an toàn cho mẹ con nàng Ngay cả y cũng vậy. Dù ít hay nhiều, dù muốn hay không muốn y đã trở thành kẻ đối nghịch với triều đình mà đại diện là đoàn do thám Hoa Lư. Y chưa chắc có một chỗ an toàn để nương náu kia mà. Y chỉ có một cách duy nhất là chạy trốn bằng hành động lưu lạc giang hồ. Nhưng liệu y chạy trốn được bao lâu.

Trầm ngâm thật lâu kẻ cầm sổ giang hồ lại lên tiếng hỏi: – Theo tôi lưu lạc giang hồ phu nhân không ngại tiếng đời dèm pha dị nghị…

Hồ phu nhân gật đầu cất giọng buồn buồn: – Tôi nghĩ đến điều này nhiều lần lắm thưa tôn ông. Nhà tan cửa nát, mất chồng lại thêm chết hụt mấy lần khiến thân tôi chẳng khác nào lục bình trôi theo nước. Tự biết thân phận bọt bèo của mình cho nên dù miệng đời có dèm pha tôi cũng cắn răng mà chịu…

Ngừng lại giây lát vị phu nhân họ Hồ thở hơi dài hắt hiu nói tiếp: – Việc mình làm mình biết. Vả lại tôi và tôn ông không có làm chuyện gì trái với lương tâm thời ngại gì tiếng thị phi của thiên hạ… Số phần của tôi chắc còn phải long đong lâu lắm…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười nhẹ: – Điều đó người ta gọi là ” Bắt phong trần phải phong trần, cho thanh cao mới được phần thanh cao ” thưa phu nhân…

Đưa mắt nhìn ngắm phong cảnh tịch mịch và quạnh hiu của núi rừng Hồ phu nhân thở dài nhè nhẹ: – Thưa tôn ông. Tôi có ý kiến như thế này. Tuy cha là một vũ sĩ giang hồ song Phong nhi chưa thụ nghiệp cùng ai cả. Nếu không chê thời xin tôn ông nhận Phong nhi làm đệ tử để nó có cơ hội rèn luyện vũ thuật. Nếu tôn ông trở thành sư phụ của Phong nhi thời ít ra chúng ta cũng có chút liên hệ…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười nói: – Cháu Phong xuất thân từ một đại trang lừng lẫy trong giới giang hồ Đại Việt cho nên tôi rất hân hạnh được làm thầy của cháu. Tuy nhiên chỉ có điều trở ngại là tôi chưa có phép của sư phụ…

Thấy Hồ phu nhân có vẻ buồn khi bị mình từ chối kẻ cầm sổ giang hồ mau mắn tiếp: – Điều này không có nghĩa là tôi không thể truyền thụ vũ thuật cho cháu Phong thưa phu nhân…

Hồ phu nhân tươi cười gật đầu

– Mời tôn ông…


Quay sang con trai nàng nói với giọng nghiêm nghị: – Mẹ đã yêu cầu ân nhân truyền dạy võ nghệ cho con vậy con hãy tuân lệnh của ân nhân và cố gắng nghe lời người dạy bảo…

Vốn là đứa trẻ thông minh và hiếu thảo vả lại đã từng chứng kiến ân nhân múa kiếm giết người nên Hồ Phong rất thích thú được học múa kiếm: – Thúc thúc…Cháu thích múa kiếm giống như thúc thúc đó…

Nói xong nó đưa bàn tay hất ngược về sau vai. Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu cười xong cất giọng nghiêm nghị: – Tuy không phải là sư phụ của cháu song trước khi truyền dạy vũ thuật ta muốn nói với cháu vài lời. Học võ trước nhất là để bảo vệ cho tính mạng của mình hoặc của người khác …

Hồ Phong vọt miệng nói liền: – Nếu biết võ con sẽ bảo vệ cho mẹ con khỏi bị người ta ăn hiếp phải không thúc thúc?

Kẻ cầm sổ giang hồ cười thốt: – Đúng… Nếu biết võ thật giỏi cháu sẽ không bị người khác ăn hiếp và đánh đập… – Như vậy nếu biết võ giỏi con sẽ đánh lại thằng cha đã đánh con ở Đông Triều. Nó đánh con đau lắm tới bây giờ con vẫn còn nhớ. Nó còn ăn hiếp mẹ con nữa thúc thúc. Không biết nó muốn gì mà bắt mẹ con cởi áo…

Hồ phu nhân bụm miệng không cho con nói tiếp. Kẻ cầm sổ giang hồ trông thấy mắt nàng long lanh ngấn lệ. Y nói với Hồ Phong bằng giọng nghiêm nghị: – Từ nay nếu cháu chuyên cần luyện võ thời sẽ không bị ai đánh đập đồng thời không để cho bất cứ ai hiếp đáp mẹ cháu nữa…

Hồ Phong vui vẻ gật đầu. Kẻ cầm sổ giang hồ tiếp: – Muốn luyện võ trước nhất cháu phải luyện nội lực, một sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể của mình. Không có nội lực một vũ sĩ khó thi triển vũ thuật tới mức tinh hoa được…

Có lẽ biết Hồ Phong không hiểu nội lực là gì y nhặt lấy một khúc gỗ xong nói lớn: – Cháu hãy nhìn cho kỹ để biết nội lực quan trong như thế nào…

Dứt lời y bóp mạnh. Không chịu nổi kình lực mạnh mẻ khúc gỗ vỡ vụn thành mấy mảnh. Hồ Phong trố mắt nhìn với vẻ thán phục và kinh ngạc.

Vung tay cắp lấy Hồ Phong, kẻ cầm sổ giang hồ tung mình lên không cao mấy trượng đoạn đáp nhẹ xuống cành cây rồi chuyền từ cây này sang cây khác lẹ làng và dễ dàng như chim.Lát sau y buông mình rơi xuống chỗ cũ.

Vừa đứng xuống đất Hồ Phong nói liền: – Thúc thúc dạy con luyện nội lực đi… – Luyện nội lực là một việc lâu dài và đòi hỏi nhiều kiên nhẫn. Từ từ ta sẽ chỉ cho cháu phương pháp luyện nội lực. Bây giờ ta chỉ cho cháu cách múa kiếm. Ủa là kiếm sĩ mà không có kiếm thời không oai phong chút nào…

Dứt lời y cùng Hồ Phong đi dài dài theo lề đường. Kiếm được cành cây vừa ý y dùng dao gọt đẻo cành cây thành thanh kiếm gỗ cho Hồ Phong. Thằng bé thích thú múa may vun vít. Kẻ cầm sổ giang hồ thong thả thốt:

– Kiếm thuật của ta khác hẵn lối múa kiếm thông thường của mọi người. Cháu hãy xem cho kỹ…

Kẻ cầm sổ giang hồ hất ngược bàn tay về sau vai ngay chỗ chuôi kiếm ló lên. Rẹt… Thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ đâm vào mục tiêu tưởng tượng xong tra vào vỏ trở lại. Hồ Phong la lớn: – Thúc thúc làm lẹ quá con không thấy gì hết …

Kẻ cầm sổ giang hồ ra tay thật chậm. Không kể Hồ Phong mà ngay cả Hồ phu nhân cũng trông thấy rõ ràng bàn tay của kẻ cầm sổ giang hồ hất ngược về sau vai ngay chỗ chuôi kiếm ló lên xong thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ đâm vào mục tiêu rồi tra vào vỏ trở lại.

Hồ phu nhân đã từng chứng kiến trượng phu của nàng biểu diễn kiếm thuật nên biết thuật xử kiếm của kẻ cầm sổ giang hồ hoàn toàn khác biệt. – Cháu hãy nhớ kỹ là kiếm thuật của ta bao gồm ba động tác rút kiếm, đâm trúng mục tiêu và tra kiếm vào vỏ… – Có vậy thôi hả thúc thúc… Dễ ợt… – Phải giản dị và dễ ợt… Bởi vì kiếm thuật của ta chỉ có một chiêu. Học thành chiêu kiếm đó cháu thừa sức dương danh trong giới giang hồ nước ta…

Hồ phu nhân chợt xen lời: – Một chiêu ư… Tôn ông nói đùa…

Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu cười: – Thưa phu nhân tôi nói thực. Kiếm thuật của tôi chỉ có một chiêu duy nhất. Với chiêu đầu tiên tôi đã đâm chết đối thủ rồi thời cần gì tới chiêu thứ nhì…

Hồ phu nhân im lặng. Nàng đã thấy kẻ cầm sổ giang hồ thi triển kiếm thuật hạ sát nhân viên do thám tại Đông Triều để cứu tính mạng của mình.

Chỉ dẫn cặn kẻ và rành mạch cho Hồ Phong về động tác rút kiếm xong kẻ cầm sổ giang hồ nói với Hồ phu nhân: – Ta phải đi nhanh lên mới kịp tới Đồng Đăng chiều hôm nay…

Hồ phu nhân nói trong lúc leo lên xe: – Tôn ông không đợi Hạ Long Khách ư…

Thúc ngựa chạy nhanh kẻ cầm sổ giang hồ đáp: – Không cần. Y biết cách tìm ra Đoàn Chí Hạ. Không chừng y tới Đồng Đăng trước ta và gặp họ Đoàn trước ta nữa kia…

Vừa nói y vừa nháy mắt ra hiệu cho Hồ phu nhân. Cả hai cười cười khi thấy Hồ Phong kiên nhẫn và đều đặn hất ngược bàn tay về sau vai ngay chỗ chuôi kiếm ló lên. Nó bắt đầu luyện kiếm để mang lấy cái nghiệp vũ sĩ.


Trời chạng vạng. Họ từ từ đi vào Đồng Đăng. Mấy căn nhà lụp xụp. Đường đất đỏ hoạch. Dân cư thưa thớt. Xe dừng trước một tiệm tạp hóa tồi tàn mà chủ quán chắc là người Tàu. Kẻ cầm sổ giang hồ nói mấy câu, mua chút thức ăn khô rồi lại leo lên xe. – Chúng ta đi tiếp thưa tôn ông?

Hồ phu nhân hỏi nhỏ. Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu:

– Ở đây không có phòng trọ. Chắc phu nhân không ngại ngủ ngoài trời…

Hồ phu nhân tươi cười thốt: – Hoàn toàn không. Đối với tôi bây giờ nệm ấm chăn êm hay màn trời chiếu đất cũng đều giống như nhau. Tôn ông hãy đi tìm chỗ mau lên vì trời đã tối rồi…

Kẻ cầm sổ giang hồ im lặng thúc ngựa chạy ra khỏi Đồng Đăng. Chốc sau y dừng xe cạnh gốc cây cổ thụ rườm rà.

Trong lúc hai thầy trò đi kiếm củi khô Hồ phu nhân lo dọn bữa cơm tối và mùng mền chiếu gối. Ôm củi về kẻ cầm sổ giang hồ dạy Hồ Phong cách đánh lửa. Thằng bé kiên nhẫn làm. Nó hò reo thích thú khi thấy cây khô bắt lửa cháy sáng rực. Trong lúc ăn uống kẻ cầm sổ giang hồ nói với Hồ Phong: – Ăn xong ta sẽ chỉ cho cháu phương pháp luyện nội lực. Đây là việc làm mất nhiều công sức nhất trong vũ thuật…

Thu dọn thức ăn xong Hồ phu nhân chăm chú nhìn kẻ cầm sổ giang hồ chỉ dạy con mình cách luyện nội lực. Nàng lắng nghe giọng nói trầm trầm của ân nhân vang trong đêm tối thâm u: – Mỗi môn phái, gia trang hoặc nhà nhà của giới giang hồ nước ta đều có phương pháp đặc biệt để luyện nội lực. Tựu trung đó chỉ là một cách thức bí truyền để gia tăng và phát huy sức lực tiềm tàng trong cơ thể của con người. Cách thức luyện nội lực của ta tạm chia làm hai bước là tọa thiền và hô hấp. Phong nhi cháu hãy nhìn cho kỹ …

Hồ Phong và Hồ phu nhân chăm chú nhìn cách ngồi kỳ lạ của kẻ cầm sổ giang hồ. Y ngồi xếp bằng trên mặt đất, lưng thẳng, vai thẳng, hai chân gấp lại, bàn chân phải đặt lên đùi trái, bàn chân trái đặt lên đùi phải, hai tay gấp lại, hai bàn tay lật ngửa đặt lên đùi, bàn tay phải đặt lên lòng bàn tay trái và hai ngón tay cái gần chạm với nhau. Đầu hơi cúi xuống, hai mắt mở lớn y nhìn không chớp vào khoảng không trước mặt.

Ngồi yên trong tư thế đó y nói với Hồ Phong mà dường như muốn cho cả Hồ phu nhân nghe nữa: – Đây là tư thế tọa thiền của đức Phật Thích Ca cách đây hơn ngàn năm và mãi cho tới nay vẫn còn được các vũ sĩ giang hồ tập luyện với mục đích làm cho khí hòa, thần định và tâm bình…

Hồ Phong được lệnh tọa thiền. Sau khi chỉ dẫn và sửa chữa cho đúng cách y tiếp tục giảng dạy: – Bây giờ cháu bắt đầu động tác hít thở. Hít vào bằng mũi và thở ra cũng bằng mũi. Hít hơi vào xong từ từ thở ra. Hít hơi vào đều đặn, chậm rải và thở ra cũng giống như thế. Khi hít hơi vào cháu hảy thầm đếm một rồi khi thở ra lại đếm hai và cứ như thế mà tiếp tục cho tới mười xong trở lại một…

Người dạy thừa kiên nhẫn còn người học lại thông minh và chịu khó nên lát sau Hồ Phong đã ngồi im luyện cách thức để làm cho tâm bình thần định khí hòa.

Kẻ cầm sổ giang hồ ra dấu cho Hồ phu nhân tới ngồi cạnh đống lửa. Quang cảnh núi rừng thê lương và lạnh lẻo. Không khí ẩm ướt và rét mướt. Hồ phu nhân xuýt xoa kêu lạnh dù đã mặc chiếc áo bông dày cộm. – Tôn ông thấy Phong nhi có thể học võ được không?

Kẻ cầm sổ giang hồ cười xòa nói đùa: – Ngay cả phu nhân còn học võ được huống hồ gì cháu Phong. Cháu là một đứa trẻ thông minh, chịu khó và thể chất khỏe mạnh nên nếu chuyên cần luyện tập sẽ tiến nhanh lắm…

Hồ phu nhân cười nói: – Tôi mà học võ. Tôn ông nói đùa làm chi…

Khẽ lắc đầu kẻ cầm sổ giang hồ nói với giọng nghiêm nghị: – Tôi không đùa đâu thưa phu nhân. Phu nhân chỉ cần luyện nội lực thôi cũng tốt rồi. Nó sẽ giúp cho phu nhân đầy đủ sức khỏe để chống lại nắng mưa và bệnh tật…

Hồ phu nhân cười nói: – Tôi chỉ muốn luyện nội lực thôi. Đủ sức chịu đựng sương gió và khỏi bệnh hoạn là tôi mãn nguyện rồi… – Nếu phu nhân muốn như vậy thời dễ dàng lắm. Chỉ cần mỗi đêm tọa thiền chừng một canh thôi. Ngoài ra tôi sẽ chỉ cho phu nhân vài miếng võ phòng thân. Học xong vài chiêu cầm nã thủ này phu nhân thừa sức bảo vệ mình không sợ bị người ta bắt cỡi áo…

Khuôn mặt của Hồ phu nhân chợt đỏ bừng vì câu nói sau cùng của kẻ cầm sổ giang hồ. Cúi mặt xuống như để che dấu thẹn thùng nàng suy nghĩ giây lát rồi thỏ thẻ:

– Tôi bằng lòng…Tôn ông chỉ cho tôi cách luyện nội lực đi…

Kẻ cầm sổ giang hồ từ từ chỉ cho nàng cách thức tọa thiền. – Ủa… Tôn ông chỉ cho tôi cách tọa thiền khác hơn của Phong nhi à…

Hồ phu nhân lên tiếng. Kẻ cầm sổ giang hồ nhẹ cười: – Phu nhân nhận xét đúng lắm. Cách thức của phu nhân tọa thiền là cách bán tọa thiền dành cho những người đã có tuổi rồi mới luyện võ. Vì xương cốt cứng cáp cho nên nếu ngồi theo cách của cháu Phong phu nhân sẽ không được thoải mái lắm…

Hồ phu nhân gật đầu ngồi im tọa thiền. Lát sau nàng lại lên tiếng: – Tôn ông… – Phu nhân có điều chi muốn hỏi… – Tôi cố gắng đếm từ một tới mười cho khỏi bị lộn xộn mà đếm hoài không được… – Tôi biết vì tôi cũng đã trải qua tình trạng này. Sở dĩ phu nhân đếm hụt là do tạp niệm. Tạp niệm là những suy tư hay ý nghĩ đã có sẵn trong trí não của chúng ta. Tạp niệm phát sinh từ tri thức bởi vậy người học nhiều hiểu rộng, người hay suy nghĩ có nhiều tạp niệm hơn người thật thà, chất phác và ít học. Tri thức là căn bệnh lớn nhất của con người thưa phu nhân.Tri thức phát sinh ra phiền não, là đầu mối của tham sân si, là căn nguyên của dục, là cội nguồn của tội lỗi…

Ngừng lại giây lát kẻ cầm sổ giang hồ thong thả tiếp: – Phu nhân chớ nên cố gắng dẹp bỏ tạp niệm bởi vì càng cố gắng chừng nào tạp niệm sẽ hiện lên nhiều chừng đó. Tâm tư của chúng ta giống như mặt nước mà tạp niệm là bụi bặm. Để yên tự nó theo thời gian sẽ lắng đọng. Tạp niệm đến rồi đi, tự nhiên như gió vào nhà trống. Bằng phương cách tọa thiền từ từ phu nhân sẽ tiến tới tình trạng khí hòa, thần định, tâm bình; từ đó tạp niệm tự nhiên biến mất mà không cần phải cố gắng dẹp bỏ. Nếu tọa thiền thời phu nhân không cần phải ngủ nhiều cũng vẫn thấy khỏe khoắn và cơ thể không bị mệt mỏi…

Đêm lặng lẽ trôi. Bên cạnh đống lửa cháy bập bùng ba người vẫn còn ngồi im lìm trong bóng tối.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.