Đọc truyện Giả Yêu Thành Thật – Chương 102: Minh Thành Hữu mất tích
Xe thật nhanh chạy qua hàng cây, trên đoạn đường bóng cây lần lượt thay
đổi, như một máy cỗ máy thời gian, khó có thể đảo ngược. Minh Thành Hữu
đạp chân ga, tiếng gầm rú đặc biệt của xe thể thao khiến người đi đường
phải liếc nhìn, đi nhanh như muốn đi đầu thai sao?
Lúc này đã gần 10h đêm, một nửa toà nhà ở Nghênh An Thị đã ngủ say, nhưng cũng là lúc
cuộc sống về đêm bắt đầu. Tất cả bắt đầu hoạt động, ánh đèn hai bên
đường chiếu sáng một hộp đêm tấp nập, mà con người lúc này không chút
kiêng kỵ mà nảy sinh dục vọng
Xe thể thao màu đen như một lưỡi dao sắc bén, lướt như gió, trong chớp mắt đã tới trước cửa Phó gia.
Phó Nhiễm đeo kính chống bức xạ màu đen ngồi ở trước máy tính. Minh Thành
Hữu gọi điện thoại đến, hai tay cô đang bận rộn gõ chữ trên bàn phím.
Phó Nhiễm cầm di động lên nhìn, lại đặt về chỗ cũ.
Minh Thành Hữu nhoài người ra nhìn Phó gia, bên trong phòng khách không mở đèn, chung
quanh tối đen im ắng yên tĩnh. Hắn thấy Phó Nhiễm không chịu nghe điện
thoại của hắn, đành gởi một tin nhắn.
“Xuống dưới đi, anh tìm lại được quà em tặng rồi.”
Phó Nhiễm liếc mắt nhìn.
Điện thoại vang lên âm báo có tin nhắn, Minh Thành Hữu mở ra thấy tin hồi âm của Phó Nhiễm: Ừ, đặt ở cửa đi.
Đầu chân mày hắn nhíu chặt lại: Đồ tặng cho anh chính là của anh. Tại sao anh phải đặt trước cửa?
Trầm mặc thật lâu, di động nằm trong lòng bàn tay động một cái cũng cảm thấy lười.
Đầu ngón tay Minh Thành Hữu khẽ gõ vào tay lái, ánh mắt nhìn từng giây từng phút thời gian trôi qua, lúc chạy tới tâm tình rất tốt cũng bị thay đổi thành gấp gáp. Hắn tiếp tục bấm số di động, Phó Nhiễm chuyển di động
sang chế độ im lặng.
Minh Thành Hữu chưa từng đi dỗ dành người
khác như vậy bao giờ, những người bên cạnh hắn không phải là lúc nào
cũng xum xoe xu nịnh hắn sao? Đừng nói là nét mặt cau có, ngay cả lớn
tiếng cũng không dám, thế nào mà đến lượt Phó Nhiễm cái gì cũng không
được?
Ngón tay trắng ngần của Phó Nhiễm đang tra tài liệu, đột
nhiên nghe được tiếng còi xe chói tai, cô nhảy dựng lên, hơn nửa đêm đến quấy phá người khác thật là không có ý thức ở nơi công cộng.
Liên tục bấm còi, sợ rằng khiến nhiều người tức giận
Phó Nhiễm bỏ qua tài liệu trong tay đứng dậy đi vào thư phòng, đẩy cửa sổ
ra thấy xe của Minh Thành Hữu đang đậu nghênh ngang ở ngay cửa chính,
không phải chính là hắn gây ra ầm ĩ sao?
Phó Nhiễm cầm di động
chuẩn bị xuống lầu, Phạm Nhàn từ trong phòng ra ngoài, trên mặt còn đắp
mặt nạ, nói chuyện giọng điệu có chút nghiêm túc.
“Tiểu Nhiễm, ai vậy?”
Phó Nhiễm nghe thấy, thình lình ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt trắng toát,
làm cô sợ tới mức không ngừng vỗ ngực, bình tĩnh lại mới nói.
“Là Minh Thành Hữu.”
“Thành Hữu à, trễ như thế có việc gấp sao? Mau bảo nó vào nhà.”
“Không có. “
Phó Nhiễm vội vàng nói.
“Con nói mấy câu rồi lập tức trở về.”
Phạm Nhàn vỗ nhẹ hai bên mặt.
“Cũng được, con mau đi đi.”
Gần tháng năm thời tiết buổi tối vẫn còn hơi se lạnh, lúc Phó Nhiễm ra
ngoài đang mặc đồ ngủ, quên mặc chiếc áo khoác bên ngoài. Hai chân thon
dài cân xứng làm Minh Thành Hữu nhìn thấy bỗng có suy nghĩ lung tung,
hắn thuận tay cầm túi trong ghế ngồi xuống xe.
“Phó Nhiễm.”
Mặc bộ đồ ngủ, hai tay Phó Nhiễm cắm vào trong túi quần, đứng dưới bóng đèn đường ở cửa chính nhìn hắn chằm chằm.
Minh Thành Hữu lấy chiếc thắt lưng đi tới.
“Anh tìm lại được rồi, em xem…”
Hắn mở ra kí hiệu MR bên trong đưa cho Phó Nhiễm nhìn.
“Xem như tốn công tốn sức, nhưng dù gì cũng đã trở lại trong tay anh. Phó Nhiễm, đừng giận nữa.”
Minh Thành Hữu ăn nói khép nép, hoàn toàn hạ thấp thái độ. Phó Nhiễm liếc mắt nhìn, nhưng cũng không có chút vui sướng.
“Nếu anh thật sự có tâm, cũng sẽ không đi mua một cái giống y như đúc đến để lừa mình dối người. Lúc này tốn công tốn sức mới có thể tìm trở về, như vậy lúc ấy thì sao?”
Lúc ấy! Hắn không biết mà thôi.
Minh Thành Hữu hận không thể cắn vào đầu lưỡi của mình.
Phó Nhiễm chìa tay.
“Quà tặng này cũng mất đi ý nghĩa ban đầu.”
Minh Thành Hữu đem túi giấu ra sau lưng.
” Phó Nhiễm, rốt cuộc em muốn giận dỗi đến khi nào?”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn hắn không hề chớp mắt, trong lòng có khúc mắc không vui, cũng không phải vài ba lời là có thể xua tan. Nhưng dù sao cũng
không phải là chuyện gì lớn. Trong lòng Phó Nhiễm vẫn có cách nghĩ
riêng, thần sắc trên mặt cũng dịu đi không ít.
Minh Thành Hữu bước tới gần, dắt tay Phó Nhiễm kéo cô đến bên cạnh xe, hắn mở cửa xe ý bảo Phó Nhiễm ngồi vào trong.
“Bên ngoài rất lạnh.”
Phó Nhiễm
“Em vào nhà đây, có chuyện gì hôm nào lại nói.”
Cô xoay người rời đi, cánh tay Minh Thành Hữu vòng qua bên eo cô, ôm Phó
Nhiễm thật chặt trước ngực, đôi môi mỏng tiến tới bên lỗ tai, hắn thấp
giọng nói.
“Đừng tức giận nữa.”
Hai chân Phó Nhiễm run run.
“Quên đi, anh nhanh về đi.”
Minh Thành Hữu lui người ra, dắt tay Phó Nhiễm kéo cô ngồi vào ghế phụ.
“Anh thật vất vả mới tìm được, tay cầm chưa nóng liền tới tìm em.”
Hắn vòng qua đầu xe, cùng Phó Phiễm chen chúc ngồi bên trong xe chật chội.
Minh Thành Hữu ngồi vào chỗ của mình xong, bàn tay bắt đầu tháo thắt lưng
đang đeo trên người ra. Sắc mặt Phó Nhiễm tối sầm lại, không khỏi cất
giọng.
“Anh đang làm gì vậy?”
Hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thực sự nghiêm túc của Phó Nhiễm, động tác trong tay ngừng lại.
“Anh đổi thắt lưng thôi mà, em nghĩ anh biến thành người nào chứ?”
Sắc mặt Phó Nhiễm trở lại bình thường, Minh Thành Hữu cầm bàn tay cô.
“Lại làm gì đây?”
“Giúp anh mang vào.”
Minh Thành Hữu đưa chiếc thắt lưng tìm về được nhét vào tay cô, kéo tay Phó
Nhiễm đến bên hông. Cô đem chiếc thắt lưng vòng qua ngang lưng Minh
Thành Hữu, cúi đầu tập trung đeo vào cho hắn.
Tiếng va chạm lạch
cạch của kim loại truyền đến, Phó Nhiễm muốn thu tay về liền bị hắn giữ
lại trong lòng bàn tay rất nhanh. Cô cho là Minh Thành Hữu lại muốn nói
gì thêm, nên cũng không giãy giụa, thình lình bàn tay lại bị hắn kéo lại xuống dưới, chính xác là vị trí bên dưới chiếc dây lưng kia, có thể
nghĩ…
Chỗ nhạy cảm cứng rắn như sắt và nóng bỏng như thiêu đốt,
Phó Nhiễm cảm giác năm ngón tay bị căng ra. Ánh mắt cô che giấu vẻ khiếp sợ khó có thể tin nổi, sắc mặt đỏ bừng, hai bên tai và cổ cũng một mảng hồng hào. Lúc cô mang thắt lưng vào giúp hắn hoàn toàn không hề có suy
nghĩ nào khác.
Người đàn ông này, tư tưởng tràn đầy nhục dục, động tác quá vô sỉ, trong mắt không lúc nào là không có. . . . .
Phó Nhiễm suy nghĩ một chút, hận không dùng hai chữ phóng đãng để hình dung hắn.
Cô vội vàng muốn rút tay, Minh Thành Hữu cầm cổ tay cô lại ra sức đè xuống dưới. Lúc này, ngay cả hắn cũng thiếu chút nữa là chịu không nổi, cảm
giác lòng bàn tay va chạm vào chỗ đó gần như muốn nổ tung.
Phó Nhiễm giận đến nỗi cả khuôn mặt xanh mét.
“Buông tay!”
Minh Thành Hữu sợ tiếp tục thế này nữa, thật muốn thể hiện là chuyện cười
hắn làm chuyện đó không tới 20 phút, vội vàng ngoan ngoãn buông tay ra.
“Phó Nhiễm, tối nay tới chỗ anh. . . . . .”
Còn chưa nói xong, Phó Phiễm rút gối đệm sau lưng, nhanh như chớp đánh lên mặt Minh Thành Hữu.
” Em cho anh giở trò lưu manh, cho anh không đứng đắn, cho anh ——”
Hơn hai năm qua, tính tình của cô một chút cũng không thay đổi, cũng không biết học được từ đâu kiểu ra tay đánh người.
Hai tay Minh Thành Hữu ngăn trước mặt, Phó Nhiễm thẹn quá hoá giận làm sao
chịu dừng tay. Có mấy cái đánh xuống đúng là đau thật, đầu hắn khó tránh thoát bàn tay Phó Nhiễm. Hai tay ôm hông cô, đầu vùi vào cổ Phó Nhiễm
không chịu ngẩng lên.
Cô đánh hắn, hắn liền hôn vào chỗ mẫn cảm của cô.
Phó Nhiễm bị nhột khó chịu, đành phải buông tay đầu hàng.
Minh Thành Hữu “ôn hương nhuyễn ngọc” trong ngực không chịu buông tay nữa,
ôm người cô rồi hai tay không chịu để yên, vừa lúc Phó Nhiễm đang mặc áo ngủ, động tác càng lúc càng không có chút kiêng kỵ.
“Mẹ em chưa
thấy em về nhất định sẽ xuống. Anh còn như vậy có thể sẽ phá hủy hình
tượng không dễ dàng xây dựng trong mắt cha mẹ em.”
Minh Thành Hữu vừa nghe, cũng không phải có ý không vui. Hắn lui người ra, hai tay còn bá đạo vòng qua eo Phó Nhiễm.
“Lời này nghe thế nào cũng không được tự nhiên, hình tượng anh vẫn tốt vô cùng.”
Phó Nhiễm vén tóc ra sau tai.
” Em vào nhà đây .”
“Đến Trung Cảnh Hào Đình cùng anh đi.”
Minh Thành Hữu kéo tay cô lại nắm thật chặt, không khí mập mờ. Phó Nhiễm
xoay mặt, bên trong kính chiếu hậu phản chiếu đáy mắt cô mang vẻ kiều
diễm.
“Hôm nay không có tâm trạng.”
Minh Thành Hữu nghe vậy, khóe miệng nâng lên nụ cười, giọng nói hơi khàn khàn vừa đúng hấp dẫn.
“Vậy ngày nào thì rảnh rỗ
“Nói sau đi.”
Hắn tiến tới hôn môi cô.
“Không được giận nữa.”
“Tái phạm lần nữa quyết sẽ không dễ dàng tha cho anh.”
Minh Thành Hữu cười đáp ứng.
“Làm sao còn dám có lần nữa chứ.”
Tần Mộ Mộ có thời gian nghỉ kết hôn, cộng thêm công ty Cố Lỗi bận hạng mục
mới nên tuần trăng mật cũng không có. Cô gọi điện thoại hẹn Phó Nhiễm và Tống Chức ngày lễ mùng 1 tháng 5 gặp nhau ăn bữa cơm.
Phó Nhiễm
lái xe đến một khách sạn, lúc dừng xe chờ đèn xanh đèn đỏ tình cờ thấy
bóng dáng quen quen, đối phương ôm một phụ nữ trẻ tuổi xuống xe, hai
người vừa nói vừa cười đi vào khách sạn.
Trong lúc người đàn ông
quay lại, giống như xem là xe đã khóa chưa. Phó Nhiễm nhìn đến gương mặt hắn, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Sau lưng có xe không ngừng bấm còi vang, cô chỉ có thể khởi động xe rời đi.
Dọc đường đi, Phó Nhiễm không tập trung lái xe, đi tới chỗ hẹn với Tần Mộ
Mộ. Phó Nhiễm gọi điện thoại, biết là các cô đã đến nơi lúc này mới đi
tới.
Tống Chức ở trung tâm đi chọn đồ cho bảo bối sắp ra đời, Phó Nhiễm thấy cô đứng ở quầy hàng nhìn bình sữa, Tần Mộ Mộ ở bên cạnh tham gia náo nhiệt.
“Nam Bình thế nào lại không đi cùng với cậu?”
“Hôm qua anh ấy làm ca đêm, bây giờ đang ở nhà ngủ bù rồi.” chọn bình sữa xong thả vào trong giỏ mua đồ.
“Trước khi đi tớ có chuẩn bị xong thức ăn cho anh ấy rồi, tỉnh dậy hâm lại là có thể ăn.”
Phó Nhiễm cười đi tới bên cạnh hai người.
“Xèo Xèo phải làm mẹ rốt cuộc là không giống nhau, trước kia làm sao đau lòng người ta như vậy?”
“Anh ấy là chồng tớ nha.”
Tống Chức cười tiếp tục chọn lựa, giọng điệu lại không khỏi nặng nề.
“Hiện tại tớ và bảo bối là áp lực của anh ấy. Một tháng lương 2000 tệ, không làm thêm rất khó đủ chi tiêu.”
Phó Nhiễm khẽ vỗ bả vai Tống Chức, đổi qua chủ để khác.
“Bình sữa không phải loại thủy tinh mới tốt nhất sao?”
“Vẫn là mua bình nhựa đi, thủy tinh rất dễ vỡ.”
“Thật là…. “
Phó Nhiễm chọn bình sữa thủy tinh thả vào trong giỏ mua hàng của Tống chức.
“Ở nhà dùng cái này, đi ra ngoài không có phương tiện sẽ dùng cái cậu chọn kia.”
“Không có, hiện tại một bình sữa ít nhất đã là hai trăm tệ rồi.”
Phó Nhiễm giúp chọn lựa quần áo trẻ sơ sinh, cùng với sữa bột. Lúc ra tính
tiền cô lấy ví ra, Tống Chức thấy thế vội vươn tay giữ tay cô lại.
“Tiểu Nhiễm, cậu đừng như vậy. Mỗi lần cậu đến nhà tớ cũng mua đồ, cậu còn như vậy lần sau làm sao tớ dám ra ngoài
“Câm miệng mau.”
Phó Nhiễm rút thẻ ngân hàng ra đưa cho nhân viên thu ngân.
“Tớ mua cho con gái nuôi của tớ, không phải mua cho cậu.”
Tống Chức móc tiền từ trong ví tiền ra.
“Chớ lấy tiền của cậu ấy, tự tôi trả.”
“Phụ nữ có thai đừng cãi cọ, có bạn bè thế này thật tốt.”
Nhân viên phục vụ quẹt thẻ cười.
“Mua sữa bột ở cửa hàng các cô được tặng thứ gì sao?”
Phó Nhiễm xem áp phích trong cửa hàng.
Nhân viên ý bảo cô kí tên vào.
“Thật ra là gần đây có chương trình khuyến mãi, mua một thùng bé sẽ được tặng chiếc xe đạp nhỏ, rất có lời. Xe đạp này nếu mua ở ngoài phải hơn mấy
trăm tệ đấy.”
Phó Nhiễm cầm giấy bút bên cạnh lên.
“Lấy một thùng cho tôi, chuyển đến địa chỉ này được không?”
Nhân viên liếc nhìn.
“Được ạ! Trong phạm vi này chúng tôi có thể giao hàng tận nhà.”
“Làm gì vậy?” Tống Chức vừa nghe liền vội vàng.
“Sữa bột tớ sẽ tự mu
[ Edit & Beta: Ying ]
Tần Mộ Mộ ôm Tống Chức đang đỏ mặt đi ra ngoài.
“Đây là một chút tâm ý của Tiểu Nhiễm.”
“Lần cậu mua cho tớ chiếc giường nhỏ cho bảo bối, Tiểu Nhiễm lại mua thứ này mua thứ kia, các cậu làm cho tớ không biết xấu hổ như vậy sao?”
Phó Nhiễm căn dặn nhân viên phục vụ đem đồ vừa mới mua đưa đến địa chỉ nhà
Tống Chức. Tần Mộ Mộ muốn uống nước trái cây, đang ở ngoài cửa hàng bên
cạnh đợi cô, trong chỗ ngồi trên lầu hai của cửa hàng, sau khi ngồi vào
chỗ của mình có thể nhìn thấy đám người đi đi lại lại dưới lầu.
Tống Chức bỏ tiền ra.
“Nói gì thì nói, cái này cũng không cho phép tranh giành với tớ.”
“Được, được, được.”
Phó Nhiễm cười uống nước trái cây.
“Lúc này để Xèo Xèo mời.”
“Tiểu Nhiễm, Mộ Mộ, tớ biết rõ các cậu không muốn làm cho tớ có gánh nặng,
thật ra thì cuộc sống của tớ cùng Nam Bình cũng không tệ, anh ấy thuộc
loại người kiếm về được 2000, 1900 cũng có thể đưa hết cho tớ. Mỗi tháng anh ấy chỉ giữ 500 tệ trong người, thật ra thì căn bản cũng không cần,
hơn nữa hai bên cha mẹ còn có cho ít tiền, nuôi thêm đứa bé cũng không
thành vấn đề .”
“Xèo Xèo ngốc.”
Khóe mắt Phó Nhiễm có chứa ý cười.
“Tớ cùng Mộ Mộ mua đồ cho cậu, là muốn nhìn thấy bảo bối của chúng ta sinh
ra trong vui vẻ, đây là quà tặng đầu tiên của bọn tớ dành cho nó biết
không? Nam Bình đối xử tốt với cậu, chúng tớ đều nhìn thấy. . . . . .”
Tần Mộ Mộ cụp tầm mắt xuống, cầm ly nước trái cây lên khẽ uống.
“Xèo Xèo, có lúc tớ thật hâm mộ cậu, cuộc sống của cậu cùng Nam Bình thật
đơn giản, cũng không cần phải suy tính nhiều như vậy, điểm quan trọng
nhất, là Nam Bình đối xử tốt với cậu.”
Phó Nhiễm cắn ống hút, cho đến lúc từng dấu răng hiện ra, Tống Chức vung tay một cái rồi nói.
“Cậu kết hôn mới có mấy ngày, nên là thời điểm gắn bó keo sơn, tớ còn không
có hỏi làm sao cậu không đi hưởng tuần trăng mật, lại có ý định tìm
chúng tớ đi dạo phố?”
“Cố Lỗi nói công ty bận việc.”
Tần Mộ Mộ không có hứng thú lắm.
“Bận rộn nữa thì cũng phải muốn đi cùng với bà xã chứ?”
“Vốn là định đi Maldives.”
Tần Mộ Mộ cầm ống hút khuấy ly nước trái cây, nhìn từng viên trái cây xắt nhỏ đi lên theo ống hút hình tròn.
“Anh ấy nói cũng có lý, công ty mới chính thức đi vào hoạt động, lại nói anh ấy chịu cố gắng cũng là vì tốt cho cuộc sống tương lai của bọn tớ.”
Phó Nhiễm nghĩ đến tình cảnh nhìn thấy lúc ở trong xe, trong lòng càng cảm thấy có áp lực đến khó chịu.
Bụng của Tống Chức đã to nên không thể đi dạo nhiều, Phó Nhiễm cùng Tần Mộ
Mộ lại đi để cô ngồi đó, chỉ có hai người đi ra, Phó Nhiễm định nói rõ
cho cô biết.
“Mộ Mộ.”
“Sao
Tần Mộ Mộ có chút không tập trung.
Phó Nhiễm cân nhắc xem nên mở miệng như thế nào, nhưng bọn họ mới kết hôn
không được bao lâu, chuyện này trái lại lại không tốt đối với Mộ Mộ.
“Cậu cùng Cố Lỗi rất tốt chứ?”
Tần Mộ Mộ gật đầu.
“Tốt vô cùng.”
Phó Nhiễm đi xuống lầu cùng cô, bước chân nặng nề dẫm lên thềm đá.
“Mộ Mộ, hôm nay trên đường tới đây tớ đã nhìn thấy Cố Lỗi.”
“Vậy sao?”
Tần Mộ Mộ không khỏi dừng bước.
“Gần đây anh ấy rất bận.”
Phó Nhiễm kéo tay Tần Mộ Mộ.
“Tớ cảm thấy có một số việc tớ không thể gạt cậu.”
“Cố Lỗi thế nào?”
Nét mặt Tần Mộ Mộ lo lắng, giống như cũng linh cảm thấy được lời kế tiếp sẽ không tốt hơn là mấy.
“Hôm nay tớ nhìn thấy anh ta cùng một phụ nữ thân mật đi vào khách sạn.”
“Phụ nữ?”
Tần Mộ Mộ trợn tròn mắt.
“Là khách sạn nào?”
Phó Nhiễm lúc ấy có ghi lại, cô nói ra tên khách sạn.
Tần Mộ Mộ cuống quít lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ấn vào số điện thoại của Cố Lỗi.
“Alo, ông xã, anh đang ở đâu?”
Bên đầu điện thoại bên kia nói ra một tràng, Phó Nhiễm nhìn thấy sắc mặt
Tần Mộ Mộ tái nhợt, không đành lòng, nhưng rốt cuộc vẫn là bạn bè chừng
mười năm, bắt cô phải giấu giếm cô càng không làm được.
“Có phải anh ở khách sạn hay không, anh ở chung một chỗ với ai?”
Đột nhiên Tần Mộ Mộ giương cao giọng, ở trong ấn tượng của Phó Nhiễm, cô
chưa thấy Mộ Mộ nói chuyện như vậy bao giờ, giọng nói gay gắt làm cô
chấn động, bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng Cố Lỗi đang giải
thích.
Một hồi lâu sau, lúc này mới nghe thấy Tần Mộ Mộ mở miệng nói chuyện.
“Được, buổi tối anh trở về sớm một chút, có thể mẹ em muốn tới.”
Tần Mộ Mộ cúp điện thoại, nhỏ giọng, gượng cười nói với Phó Nhiễm .
“Anh ấy nói ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn, có một khách hàng nữ từ Thâm Quyến tới đây, khách sạn là đặt cho cô ấy.”
Lý do này, sợ rằng ngay cả chính bản thân Tần Mộ Mộ cũng sẽ không tin tưởng.
Phó Nhiễm thấy thái độ thân mật của hai người đó rất rõ ràng.
“Mộ Mộ?”
“Tiểu Nhiễm, tớ tin tưởng Cố Lỗi, lại nói chúng tớ mới kết hôn có mười ngày, anh ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với tớ.”
Phó Nhiễm khẽ đặt tay trên vai Tần Mộ Mộ.
“Mộ Mộ, mọi việc đều do tâm mà ra.”
Ánh mắt Tần Mộ Mộ kinh ngạc nhìn về phía trước, cô thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng vào Phó Nhiễm .
“Tiểu Nhiễm, cậu nói đàn ông đều có đức hạnh giống nhau phải không?”
Phó Nhiễm mím môi không nói gì.
Tần Mộ Mộ muốn nói nữa lại thôi, ánh mắt phức tạp cũng chỉ có thể tự mình
mới có thể hiểu được, cô cắn chặt môi, đến lúc thấy đau cũng không buông ra, chuyện cây son nước như muốn xông lên cổ họng, vẫn bị cô cứng rắn
nuốt trở về.
Tần Mộ Mộ tự an ủi, có lẽ, chuyện cây son nước kia
thật sự không có quan hệ cùng Minh Thành Hữu, nếu như cô nói ra, ngược
lại lại thành chuyện phức tạp không đáng có đối với Phó Nhiễm.
Minh Tranh cùng La Văn Anh lần lượt đi khỏi Mê Tính, La Văn Anh thật sự nóng ruột.
“Lão đại, anh không sao chớ?”
Minh Tranh mím chặt môi mỏng không nói lời nào, nét mặt anh tuấn kiên nghị
cứng ngắc, giống như đang rất cố gắng nhẫn nhịn cái gì đó, chỗ bên tai
nhô ra bởi vì dùng sức, bước chân hắn đi rất thật nhanh, La Văn Anh cố
gắng chạy theo.
Đèn đường kéo dài xa xa trông giống như một hàng
đèn lồng cổ kính, nhìn như mờ mờ ảo ảo, giống như bọn họ đang trôi lơ
lửng ở giữa không trung, đầu phố vắng lạnh, ánh sáng hiu hắt, Minh Tranh đi tới phía trước, sau khi đưa tay chống vào một thân cây, lúc này mới
mở miệng phun ra.
La Văn Anh đứng lại phía sau lưng hắn, thấy
người đàn ông này có vẻ chưa xong, đợi sau khi hắn bình phục một chút,
lúc này mới đưa nước suối cùng khăn giấy trong tay tới.
Chờ Minh
Tranh sửa sang lại sạch sẽ xong, sắc mặt cũng khá hơn một chút, La Văn
Anh lấy bộ trang điểm ra sửa sang lại, tóc ngắn gọn gàng làm tôn lên
khuôn mặt xinh đẹp, cô vén vài sợi tóc ra sau tai, mới định mở miệng,
thấy Minh Tranh ra hiệu.
Có điện thoại gọi tới, Minh Tranh đổ hết hai chai nước suối, La Văn Anh đoán là Triệu Lan.
Cũng chỉ có vào lúc này, nét mặt lạnh lùng của người đàn ông này mới có thể
tan biến, cô nghe thấy Minh Tranh đang mở miệng giải thích nguyên nhân
về muộn, cũng dặn Triệu Lan đừng lo lắng.
Cúp điện thoại, Minh
Tranh lui người về phía sau, chỉ mặc một bộ áo sơ mi thủ công dựa nửa
người vào thân cây khô thô ráp sần sùi.
“Vừa nãy em muốn nói gì?”
“Lão đại, chúng ta không cần thiết phải tranh giành cùng MR, khách hàng vẫn
hợp tác cùng Hào Khôn mấy năm qua, nếu muốn duy trì gắn bó, cũng đủ
chống lại MR.”
La Văn Anh lý luận.
Một hồi lâu sau Minh
Tranh vẫn không mở miệng, chỉ khẽ nhếch cằm lên nhìn lên khoảng không,
ngay khi La Văn Anh cho là không có được đáp án thì Minh Tranh lại móc
điếu thuốc lá trong túi áo ra đốt.
“Em hiểu vẻ gượng gạo của một đứa con riêng sao?”
Đề tài này quá nhạy cảm, La Văn Anh không biết nên trả lời như thế nào.
“Hai mươi mấy năm trước, ông ấy không công khai thừa nhận với bên ngoài anh
là con trai ông ấy, bởi vì thân phận của ông ấy không cho phép, anh trở
lại Minh gia, thật ra thì cũng chỉ có mấy người biết thân phận của anh,
trước khi chết ông ấy lập di chúc nói để lại Hào Khôn cho anh, thậm chí
anh đã hoài nghi không phải là ông ấy nói nhầm tên của Minh Thành Hữu
thành tên của anh? Lễ truy điệu, anh là cố ý đưa mẹ theo, mẹ con Lý Vận
Linh đều có mặt, anh đã thề, anh được thì nhất định mẹ anh cũng được,
cho đến hôm đó, thân phận con riêng của anh công khai ra bên ngoài trở
về mẹ anh cho anh một cái tát, nói anh có lòng để cho ông ấy chết cũng
không yên ổn . . . . .”
Minh Tranh nói đến đây, ra sức nhấp điếu thuốc, bởi vì quá mức dùng sức, hắn cúi người xuống ho khan kịch liệt.
“Mẹ anh nói rất đúng, anh chính là muốn để cho ông ấy chết cũng không yên ổn. . . . . .”
La Văn Anh tiến lên, nhận lấy nửa điếu thuốc còn dư lại trong tay hắn.
“Đừng nói nữa.”
Ánh mắt Minh Tranh lạnh lùng nhìn về phía cô chằm chằm, trong mắt cô đơn
cùng gò má bị ánh sáng mờ ảo chiếu lên làm tim cô đau nhói.
“Anh cũng chỉ là muốn để cho người khác biết, anh cũng là con ông ấy, mà thôi.”
Lần đầu tiên La Văn Anh nhìn thấy nét mặt lạnh lùng vô cảm của người đàn ông này, đáy mắt lại như có chút hơi nước mờ mịt.
“Cho tới bây giờ anh cũng không muốn làm con ông ấy.”
Cô ném điếu thuốc lá vào trong thùng rác.
“Nếu thật sự không quan tâm, hôm nay cũng sẽ không liều mạng như vậy, Minh
Tranh, anh luôn muốn đấu đá để làm MR sụp đổ, đến tột cùng là muốn làm
cho ai xem đây?”
Ánh mắt Minh Tranh liếc sang nhìn La Văn Anh, hắn duỗi tay về phía cô.
Bàn tay La Văn Anh rũ xuống mép váy nắm chặt, lúc vươn tay thì trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.
Minh Tranh khẽ dùng sức kéo La Văn Anh về phía hắn, giày cao gót vấp qua nền gạch, thiếu chút nữa là ngã nhào, lồng ngực mềm mại của cô đụng vào
lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, Minh Tranh uống nhiều rượu, mùi
rượu rất nồng nặc, hắn càng lúc càng ôm chặt hai tay.
La Văn Anh bị đau, nhưng cũng không kêu lên.
Minh Tranh khẽ nhắm mắt, đôi môi mỏng tiến tới bên tai cô.
“Eve, cám ơn em.”
Chỉ là một tên gọi, La Văn Anh liền nhếch miệng khổ sở, hắn vẫn không để cô ở trong lòng.
Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu từ sau đêm chia tay đó, lại mất liên lạc của
hắn, đầu tiên chỉ cho là Minh Thành Hữu ra nước ngoài giống như lần
trước, cô gọi điện thoại di động cho hắn, biểu hiện là tắt máy.
Tìm đến MR, ngay cả Hàn Tuyển cùng thư ký Nghê cũng nóng ruột đến độ xoay
quanh, Phó Nhiễm mới biết lần này là Minh Thành Hữu mất tích thật, một
chút tin tức cũng không có.
Cô ở nhà kiên nhẫn chờ đợi mấy ngày,
cũng đi tìm Huống tử, nhưng hiển nhiên là tất cả mọi người đều không
biết Minh Thành Hữu đi đâu, Lý Vận Linh lo lắng đến mức thiếu chút nữa
té xỉu, mấy hợp đồng của MR vốn là có thể thành công cũng bị Hào Khôn
chặn lại giữa chừng, cũng không biết tin tức sao lại bị lộ ra ngoài, bên ngoài miêu tả chuyện Minh Thành Hữu mất tích sống động như thật, giá cổ phiếu của MR trong mấy đêm liền sụt giảm đáng kể.
Hai mươi ngày
lặng yên không có một tiếng động, Phó Nhiễm cả ngày hồn vía lên mây, một người mạnh mẽ dùng thái độ cố chấp xâm nhập vào cuộc sống của cô như
vậy, lúc này Phó Nhiễm mới cảm thấy cô đã không thể dễ dàng rút tay rời
đi như hai năm trước rồi, trong lúc vô tình, không ngờ sa chân vào vũng
bùn.
Nhưng Minh Thành Hữu lại rời khỏi quá đỗi dễ dàng, thậm chí
ngay cả một câu một chữ cũng không để lại, dọn đi sạch sẽ, có thật là
muốn bỏ rơi cô lại trong thế giới không có hắn, để cho cô tự sống tự
chết sao?