Bạn đang đọc Giả Vương Bình Thiên Hạ – Chương 65: Song Vương Làm Phản
“Không sao..! Ta không có sao..?”
Nguyễn Du Nhiên xua tay, gương mặt của hắn khá khó xem, nhưng là hắn biết kiếm thuật của mình không đến nỗi nào, một kiếm vừa rồi còn không có đâm vào nơi yếu hại.
“Lập tức đem cửa thành mở ra..!”
“Tướng quân..! Cái này…!”
“Xin tuân mệnh..!”
Kháng lại Thánh Chỉ, giúp phản tặc chạy trốn là tội chết, không ai hiểu vì nguyên nhân gì mà Nguyễn Du Nhiên phải làm như vậy, nhưng bọn họ là binh sĩ, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh làm việc.
“Nguyễn Du Nhiên..! Ngươi làm như vậy là có ý gì..?”
Bất ngờ không chỉ là với những binh sĩ bên phía Nguyễn Du Nhiên, mà còn bên phía của hắn nữa.
Một trận chiến kịch liệt có thể sẽ xảy ra, phần thắng đôi bên là năm mươi năm mươi.
Nhưng nhiều khả năng người bại sau cùng vẫn là hắn, hắn cũng đã lên kế hoạch cho kịch bản tồi tệ nhất một khi Nguyễn Du Nhiên ra lệnh chiến đấu.
Thành thật hắn cũng rất muốn biết vì sao Nguyễn Du Nhiên lại làm như vậy.
“Nguyễn Du Nhiên cố gắng ngăn cản phản tặc, tuy nhiên vì thực lực không bằng đối phương, nên đã bị thương, làm nhục lệnh vua..!”
Nguyễn Du Nhiên nói xong, tránh ra một con đường để cho Nguyễn Hữu Nghĩa đoàn người rời đi, binh sĩ phía sau nhìn thấy chủ tướng của mình hành động, cũng là không tự chủ làm theo, nhường ra một con đường.
“Đạp..! Đạp..! Đạp..!”
“Du Nhiên..! Ngươi lần này không làm tròn nhiệm vụ, đám người kia sẽ không có buông tha cho ngươi đâu, hay là đi theo ta, ta sẽ bảo hộ ngươi một đời an toàn..!”
Nguyễn Hữu Nghĩa thúc ngựa đi đến, nhìn máu trên người của Nguyễn Du Nhiên vẫn chưa ngừng chảy, trong lòng hắn cũng có chút cảm động.
Bây giờ hắn còn chưa nghĩ ra Nguyễn Du Nhiên cố tình muốn thả cho hắn rời đi, như vậy thì quá ngu ngốc một chút rồi.
“Đại tướng quân..! Hôm nay Du Nhiên thả ngài rời đi, là đền đáp ân bồi dưỡng của ngài những năm tháng qua, sau này nếu gặp lại, chúng ta chỉ có thể dùng binh khí để nói chuyện..!”
“Ha ha ha..! Tốt..! Ân oán phân minh..!”
“Nguyễn Du Nhiên..! Ngươi rất tốt, bản tướng quân hứa với ngươi, nếu như sau này chúng ta gặp nhau trên chiến trường, ta sẽ không bao giờ nương tay..!”
“Đa tạ tướng quân..! Du Nhiên cũng sẽ cố gắng hết sức lấy cái mạng của ngài..!”
Đây mới là lời nói làm cho Nguyễn Du Nhiên hắn hài lòng nhất, làm một chiến sĩ, hắn không hy vọng trên sa trường địch nhân của mình vì nguyên nhân nào đó nhân từ nương tay, đây là sĩ nhục đối với một tướng quân như hắn.
“Đại tướng quân..! Nếu có thể..!”
Thật lòng Nguyễn Du Nhiên hắn không hề mong muốn sẽ cùng Nguyễn Hữu Nghĩa gặp nhau trên chiến trường.
Nếu Nguyễn Hữu Nghĩa hồi tâm chuyển ý, hắn dù có bỏ đi cái mạng này cũng sẽ cố gắng xin Bệ Hạ bỏ qua cho Nguyễn Hữu Nghĩa lần này.
“Ấy..! Ngươi không cần nói nữa..! Bản tướng quân ý đã quyết, sẽ không bao giờ quay lại..!”
Ý tốt của Nguyễn Du Nhiên hắn đương nhiên nhìn ra.
Tiếc là hắn đã đi sai một nước, đã không có con đường để hắn quay lại nữa rồi, chỉ có thể cắm đầu đi tiếp.
“Giá..! Đi thôi..!”
“Du Nhiên tướng quân..! Hy vọng ngài còn có mạng gặp lại chúng tôi ở chiến trường..!”
Phan Đình Phong cười nhạt một cái, cũng là giục ngựa chạy đi theo Nguyễn Hữu Nghĩa.
Lấy ánh mắt của hắn xem ra, chuyện Nguyễn Du Nhiên thả đi Nguyễn Hữu Nghĩa không có truyền về cho đám người kia biết thì cũng thôi.
Một khi bại lộ, Nguyễn Du Nhiên lập tức sẽ đi đời nhà ma, làm gì còn có cơ hội cùng bọn họ tranh đấu.
“Tướng quân an tâm..! Tôi đã căn dặn các huynh đệ, chuyện hôm nay không ai tiết lộ ra bên ngoài một tiếng.!”
Những người xung quanh đây đều theo Nguyễn Du Nhiên lâu năm, lòng trung thành của bọn họ hoàn toàn có thể bảo đảm.
Chỉ cần đám người mình không nói ra, tấu chương đưa lên như thế nào, triều đình cũng chỉ biết như thế ấy.
“Ân..! Ta đã biết..!”
Nguyễn Du Nhiên không nói lời cảm ơn làm gì, những lời này nói ra có chút thừa thải.
“Giá..! Giá…! Giá..!”
“Đạp..! Đạp…! Đạp..!”
“Tướng quân..! Bọn chúng đã đến..!”
“Ta đã nhìn thấy, chúng ta tránh qua một bên đi..!”
Thế địch lần này đến còn mạnh hơn Nguyễn Hữu Nghĩa lần trước, nhân số cũng gấp ba lần, cứng đối cứng bên mình là không có khả năng chống lại được.
Vẫn là tạm thời nhượng bộ lui binh thì hay hơn.
…
“Ha ha ha..! Đại ca tốt của trẫm, tam ca tốt của trẫm..! Trẫm đâu có làm gì các người đâu, cần gì phải rời khỏi Mễ Thành gấp gáp như vậy chứ..!”
Đọc tấu chương mới vừa dâng lên không lâu của Nguyễn Du Nhiên làm cho Nguyễn Văn Chương không khỏi cười lên một cách điên cuồng.
Bên trong Nguyễn Du Nhiên có nói sở dĩ Nguyễn Hữu Nghĩa có thể rời khỏi Mễ Thành, đây là vì có thêm sự giúp đỡ của Nguyễn Văn Vũ cùng Nguyễn Văn Hộc, hai tên ca ca hờ này của hắn.
Cả hai dẫn theo mấy trăm tử sĩ liều chết phá thành, không màng thương vong, cuối cùng chỉ có năm trăm binh sĩ thủ thành phía Bắc Môn không chống lại nỗi, may mắn điểm là binh sĩ thủ thành không ai tử vong, đây được xem như là điềm tốt rồi.
Bệ Hạ a..! Nếu tôi là Vũ Vương, tôi cũng sẽ liều mạng chạy ra bên ngoài..!” Diệp Tứ đang cung kính quỳ lạy bên dưới, trong đầu ý nghĩ xoay chuyển liên hồi.
Hoàng Cung nơi này có quá nhiều tai mắt, hắn cùng Lý Hiên đi vào Hoàng Cung gặp Nguyễn Văn Khánh cũng không phải ẩn nấp gì, mà là công khai để đi vào.
Người nhìn thấy không hề ít, tay chân mật thám của các thế lực lớn cũng đã nhận được tin tức.
Người khác hắn không dám nói chứ Vũ Vương là nhất định phải rời đi, Diệp Tứ hắn là nhân chứng sống chứng minh Nguyễn Văn Vũ sai sát thủ đi giết Bệ Hạ, người lúc trước còn là Khánh Vương.
Nhân chứng vật chứng đều có đủ, Nguyễn Văn Vũ không lo chạy té khói mới là chuyện lạ.
“Mã Tiến..!”
“Có nô tài..!”
“Lát nữa khanh đi đến Thái Y Viện, dẫn theo một vị Thái Y có y thuật xuất chúng đến xem xét vết thương của Nguyễn Du Nhiên tướng quân..!”
“Cần phải nhanh chóng đem vết thương của Du Nhiên tướng quân trị khỏi..! Có biết hay không..?”
Bên trong tấu chương Nguyễn Du Nhiên dâng lên có nói đến chuyện y vì ngăn cản Nguyễn Hữu Nghĩa đám người xông ra bên ngoài nên mới bị Nguyễn Hữu Nghĩa đâm bị thương.
Nguyễn Du Nhiên đã hết lòng vì nước như vậy, người làm vua như Nguyễn Văn Chương hắn cũng nên lấy ra một chút lòng thành mới phải chứ, có đúng hay là không..?
“Bệ Hạ..!”
“Nô tài tuân chỉ..!” Mã Tiến nhanh chóng dành lời nói của Nguyễn Chính.
Bản Tấu chương kia có điều không bình thường rất là lớn, đi theo Nguyễn Văn Thanh nhiều năm như vậy Mã Tiến hắn đương nhiên là nhìn ra được.
Nhưng nhìn ra là một chuyện, vạch trần nó ra lại là một chuyện khác.
Hiện tại là thời điểm mà Bệ Hạ cần dùng người nhất, đặt biệt là những vị võ quan có tài năng thực sự như là Nguyễn Du Nhiên.
Người này theo hắn biết cũng khá trung thành với Hoàng Thất, bây giờ vì một chuyện nhỏ đưa y vào chỗ chết, ngày sau phản quân đánh đến, lấy ai chỉ huy quân đội ngăn cản địch nhân đây.
“Nguyễn Chính..! Khanh có chuyện gì muốn nói sao..?”
Nguyễn Văn Chương lườm Mã Tiến một cái, dĩ nhiên trò hề vừa rồi của Mã Tiến là không có cửa qua mặt được hắn rồi.
“Bệ Hạ..! Vi thần nghĩ Du Nhiên tướng quân là một vị quan tốt, ngài nên phái thêm Thái Y cùng thảo dược quý hiếm đến, mới có thể làm cho Du Nhiên tướng quân thấy được ngài quan tâm y đến dường nào..!”
Nguyễn Du Nhiên xuất thân từ Thành Hổ Quân, một thời được xem như là truyền nhân của Nguyễn Hữu Nghĩa, được Nguyễn Hữu Nghĩa ưu ái rất nhiều.
….
P/s: Năm mới kính chúc các bạn đọc giả một năm mới tràn đầy sức khỏe, luôn luôn vui vẻ, tiền vào như nước..