Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 156: Hộ Giá


Bạn đang đọc Giả Vương Bình Thiên Hạ – Chương 156: Hộ Giá


“Đi cửa sau vậy..!”
“Két.!”
Bây giờ không phải là lúc cùng đám Ngũ Hồ Trại này gặp mặt.
Đụng phải bọn chúng vào lúc này thì mình chết là cái chắc.
Chờ cứu xong Tiều Phi sẽ cùng chúng tính toán luôn thể.
“Rầm..!”
“Phải không vậy..!”
Cái cửa này Nguyễn Văn Chương hắn dám chắc là mấy chục năm nay Tiều Phi chưa có thay, nếu không sao lại rời rạc như vậy.
“Ai đó.!”
“Chạy thôi..!”
“Phó Trại Chủ..! Chúng ta tính sao đây..?”
Nhiều khả năng đó là chủ nhà, nhìn bọn họ đi vào liền sợ cướp giật nên chạy trốn.
“Đuổi theo đi..!”
Mục Tý vốn cũng muốn giết hết người trong nhà này diệt khẩu.
Nếu không Quân Đội gặp phải bọn chúng, liền đem tin tức về mình tiết lộ thì tiêu rồi.
“Phù..! Phù..!”
“Cuối cùng cũng chạy được đến đây.!”
Lần này Nguyễn Văn Chương hắn là dùng đến một trăm hai mươi phần trăm khả năng.
Hắn hiểu chỉ cần mình chạy về, cứu được Tiều Phi, mọi chuyện sẽ đại các.
“A..! Đừng qua đây..!”
“Là Yến Nhi..! Bà nó chứ..!”
“Ha ha ..! Mỹ nhân..!”
“Xẹt..

Xẹt..! A…! A..!”
“Văn Chương đại ca..!”
“Tốt..! Tốt.!.

Không cần khóc..! Mọi chuyện đã qua..!”

Số cô gái này cũng xui xẻo.
Hết Thiên Hạ Hội lại đến người Ngũ Hồ Trại muốn cưỡng hiếp.
Thời loạn thế này xinh đẹp cũng là một cái tội nha.
“Yến Nhi..! Chúng ta nhanh chóng cứu Tiều Phi đại ca trước..!”
“Vâng.! Văn Chương đại ca..!”
Triệu Yến Nhi rất là chịu khó đem một người lực lưỡng như Tiều Phi vực dậy để cho Nguyễn Văn Chương đút thuốc vào.
Nàng hiểu hiện tại mình cùng Nguyễn Văn Chương có bình an rời khỏi nơi đây hay không, hoàn toàn dựa cả vào Tiều Phi.
“Văn Chương đại ca..! Chúng ta phải đi đâu..!”
“Rời khỏi nơi này trước rồi tính sau..!”
Tiều Phi tuy đã uống thuốc giải.
Nhưng cũng cần có thời gian mới tỉnh lại được.
Nơi đây đã có người Ngũ Hồ Trại tìm đến, trước sau gì cũng có nhóm khác, ở lại đây là không hề an toàn.
“Đạp..! Đạp..! Đạp..!”
“Hắc..! Hắc.!”
“Chúng ta thật có duyên quá có phải hay không tiểu tử..?” Kim Hồ cười gằn.
Mình chỉ tìm một nơi an toàn tránh qua Đại Thành quân đội thôi mà, vậy mà vẫn có thể gặp được kẻ thù, ông trời sắp xếp quả là khéo nha.
“Lên..! Giết cho ta..!”
Làm nhanh chóng chút, chứ để Quân Đội Đại Thành phát hiện động tĩnh, mình sẽ nguy to.
“Giết..!”
“Keng..! Phập..! A..!”
Không còn con đường nào khác, Nguyễn Văn Chương chỉ có tiến lên thôi.
Nhìn trận thế này hắn biết hôm nay mình khó thoát khỏi cái chết.
Nhưng dù có chết, hắn cũng phải kéo theo một số người chôn cùng, xem như lợi tức đi.
“Keng..! Rầm..! Phốc..!”
“Văn Chương đại ca..!”
“Khục.! Yến Nhi..! Xin lỗi..!”
“Lần này ta không thể bảo hộ cho muội rồi..!”
“Không sao..!”
Có thể cùng chết với người mình thích, chết cũng không có gì nuối tiếc, đây có thể là số mạng của nàng.

“Lên..! Giết cho ta..!”
Mười huynh đệ nữa bị giết.
Kim Hồ thầm nghĩ mình may mắn trước đó không có cùng tên tiểu tử đó đại chiến.
Nếu không mình nhiều khả năng sẽ phải chết rồi.
“Giết! Giết..!!”
“Vèo..! Xẹt..! Xẹt..! Xẹt..!”
“A..! A..! A..!”
“Chuyện gì vậy..?”
Triệu Yến Nhi có chút ngu ngơ, đám người Ngũ Hồ Trại sao lại nằm xuống chết thế kia..?
“Ha ha ha..!”
“Yến Nhi..! Xem ra mạng của chúng ta chưa có tận..!”
Đại Thành Quốc Hổ Tử Vệ.!
Mũi tên hắn nhìn thấy kia có ấn ký của Hổ Tử Vệ, sẽ không có sai lầm được.
“Trại Chủ..! Quân đội Đại Thành đến..!”
Một tên Ngũ Hồ Trại run giọng.
“Đi.!”
Kim Hồ đương nhiên biết, cung thủ tinh chuẩn như vậy, một hơi đem mấy chục người bên mình giết đi.
Ngoài quân sĩ triều đình ra còn có thế lực nào làm được như vậy.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Chíu..!”
“Đạp..! Đạp.!.

Đạp..!”
“Hộ giá..! Lập tức hộ giá..!”
“Giết hết phản tặc..!”
“Giết..! A…! A..! A..!”

Không đầy vài giây sau khi bắn ra loạt tiễn đầu tiên, hơn năm mươi Hổ Tử Vệ lấy tốc độ cực nhanh chạy được bên cạnh Nguyễn Văn Chương.
Đem Nguyễn Văn Chương vây lại, trong tay nỗ tiễn cũng không hề nghĩ ngơi, mỗi khi phát ra, một đám Ngũ Hồ Trại cao thủ liền nằm xuống.
Chẳng mấy chốc hơn một trăm tên Ngũ Hộ Trại đã không còn lại mấy người.
“Thần Lý Dương hộ giá đến trễ..! Làm Bệ Hạ kinh sợ..! Xin Bệ Hạ giáng tội..!”
Lý Dương chỉ chậm hơn mấy chục tên Hổ Tử Vệ kia đôi chút.
Vì hắn là dẫn người đi tìm một hướng khác, nhưng cũng không có xa, trông thấy tín hiệu phóng lên, hắn lập tức dẫn người đến đây.
“Đứng lên đi..! Trẫm không có trách ngươi..!”
Lần này không có đám người Hổ Tử Vệ của Lý Dương đến cứu.
Chỉ sợ Nguyễn Văn Chương hắn đã chết trong tay của đám người Ngũ Hồ Trại rồi.
“Đạp..

Đạp..! Đạp..!”
“Thần Nguyễn Chính..! Hộ giá đến trễ.! Xin Bệ Hạ trách phạt..!”
Nguyễn Chính dẫn theo hai ngàn Cấm Vệ Quân cũng đến ngay sau đó, gặp được Nguyễn Văn Chương không có sao, hắn là mừng đến độ phát khóc.
Mấy ngày qua nay khi hay tin Nguyễn Văn Chương gặp nạn, hắn là lo lắng phải biết, sống một ngày bằng một năm.
Hiện tại cuối cùng hắn cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Đều đứng lên cả đi..!”
Nguyễn Văn Chương có chút cảm khái.
Chầm chậm đến vỗ vai Nguyễn Chính một cái, hắn biết những ngày qua Nguyễn Chính này chịu không ít khổ.
Nếu trước đó hắn dẫn theo Nguyễn Chính thì cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Thần Mã Lương..! Dẫn theo Linh Đài Thành quan viên, bái kiến Bệ Hạ..!”
“Bệ Hạ vạn tuế..! Vạn vạn tuế.!”
“Bình thân..!”
Đám quan viên này chạy đến đây cũng thật là nhanh chóng quá.
“Tạ ân Bệ Hạ..!”
Mã Phùng đám người thở ra một hơi.
Bệ Hạ tìm được, cuối cùng cái đầu trên cổ của mình cũng có thể giữ được rồi.
Người này là Hoàng Đế sao..? Lộc Phú nhíu mày.
Nhìn ngược nhìn xuôi không thấy có khí chất uy nghiêm của Thiên Tử, càng là không giống như lời đồn đại đồ diệt nhiều Quý Tộc thế lực như vậy nha.
Nếu không phải Nguyễn Chính cùng Lý Dương đều chứng minh y là Hoàng Đế.
Hắn còn cho là mình gặp một tên ăn mày đâu.
“Bệ Hạ..! Đám người này nên xử lý thế nào..?”
“Xin Bệ Hạ chỉ thị..!”
Ngũ Hổ Trại bị đám Hổ Tử Vệ mình giết một mớ, lại bị Cấm Vệ Quân của Nguyễn Chính giết đi một mớ.

Giờ còn lại tầm mười mấy người đã bị khống chế lại bên kia.
“Bệ..! Bệ Hạ..!”
“Thảo dân thực không biết..!”
Kim Hồ không biết nói cái gì, đến giờ hắn vẫn còn không tin những gì đang xảy ra trước mắt.
Đương nhiên hắn cũng chưa tiếp nhận sự thật người mà mình truy sát thừa sống thiếu chết bao lâu nay lại là Hoàng Đế của Đại Thành.
Người mà được thiên hạ đồn đại khát máu không kém gì ma quỷ.
“Giết hết bọn chúng đi..!”
“Bệ..! Hạ..!”
“Xẹt..! A…! A…! A..!”
Đây thực sự là Hoàng Đế Đại Thành rồi..! Lộc Phú đám người trong lòng lạnh lẽo.
Âm thanh lạnh lùng kia, khí tức trên người của Nguyễn Văn Chương phát ra kia, đã đủ chứng minh người này là Hoàng Đế thật.
Bây giờ không một ai dám nhìn bề ngoài dơ bẩn của Nguyễn Văn Chương mà có ý khinh thường y cả.
“Xem xét xung quanh đám người Ngũ Hồ Trại này chết hết chưa..!”
“Bệ Hạ..! Cẩn thận..!”
“A..!”
“Xẹt ..! Phập..! Phập..!”
“Mau hộ giá..!”
“Bệ Hạ..! Ngài không có chuyện gì chứ..?”
“Trẫm không có sao..!”
Người có chuyện là tên quan viên đỡ một nhát đao vừa rồi cho hắn, không có người này, mọi chuyện cũng khó nói lắm.
“Thần làm việc bất lực, kính mong Bệ Hạ giáng tội..!” Lý Dương đầu đầy mồ hôi.
Không nghĩ đến trong đám người Ngũ Hồ Trại còn có người chưa chết, vừa rồi không phải tên Lộc Phú kia nhanh chân hộ giá, hậu quả thiết nghĩ rất nghiêm trọng.
“Sự việc xảy ra không ai lường trước được..! Khanh đứng lên đi..!”
Người khác thì toi mạng từ lâu, nhưng Lý Dương này là một ngoại lệ, hắn không ra tay được.
“Bệ Hạ..! Vi thần..!”
Lộc Phú biết dù không phải mình, bên cạnh vị Hoàng Đế này còn có nhiều người như vậy cũng sẽ người thay vị Hoàng Đế này lãnh một đao.
Hắn dành trước một bước vậy, hy vọng mình qua được lần này.
“Tìm một tên quân y đến lo cho người này đi..!”
Một đao nhận thay cho hắn để nhận lấy con đường rộng mở sau này, người này cũng rất có tâm cơ.
Nhưng thôi, y đỡ một đao cho hắn là sự thật, ân tình này hắn sẽ ghi nhớ.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.