Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 11: Dừng Lại! Dừng Lại!


Bạn đang đọc Giả Vương Bình Thiên Hạ – Chương 11: Dừng Lại! Dừng Lại!


“Đại nhân..! Trước hết cần xác minh tín hiệu bên kia thật giả, sau đó chúng ta mới xử lý A Lý đám người sau..!”
Một tên áo đen lên tiếng, nhìn ra được trong hoàn cảnh này y dám lên tiếng, cũng là tâm phúc của Tống Mạn, người khác nhìn Tống Mạn hiện đang tức giận, sẽ không người nào dám lên tiếng cùng y nói chuyện.
“Được…! Tất cả theo ta đến nơi đó..!”
Phất tay ra hiệu một tiếng, chính Tống Mạn dẫn đầu đi trước, cũng không quan tâm đến bảy người A Lý nữa.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn là phải giết được Khánh Vương, bằng mọi giá phải giết được Khánh Vương.
Hắn tin tưởng giao cho đám người A Lý một lần, lần này hắn không có điên gì đi tin tưởng bọn chúng nữa, phải tự tay xác nhận Khánh Vương còn sống hay không, có còn sống liền ra tay giết đi Khánh Vương, sau trở lại Mễ Quận gặp chủ tử của mình.

“Sao lại như vậy..! Không thể nào như vậy..!”
Lý Dương hai mắt vô thần, hắn vẫn là không thể nào tin được chuyện vừa rồi xảy ra, Khánh Vương vậy mà chết, bị tên thích khách kia đâm xuyên ngực, còn là té xuống vách núi cao cả trăm mét nữa, dù chuyện xảy ra trước mắt hắn đây, nhưng đến giờ hắn vẫn là không thể chấp nhận được sự thật.
“Công tử..! Ngài không cần tự trách, chúng ta đã làm hết sức..!”
Lý Hiên lắc đầu, ôm lấy cánh tay trái vừa mới băng bó xong, nhìn thương tích này để lại, cũng là đủ hiểu tình cảnh của bọn hắn vừa rồi nguy hiểm như thế nào.


Cả hắn cùng Lý Dương đều là cao thủ số một, cũng phải liều mạng mới chạy thoát khỏi sự truy sát của đám thích khách kia, bọn họ thật đã làm hết sức, không cứu được Khánh Vương, có lẽ là ý trời mà thôi.
“Không..! Khánh Vương không thể chết..! Hắn sẽ không có chết đâu..!”
Lý Dương nhắm mắt lại một chút, như suy nghĩ đến chuyện gì, đến khi mở mắt ra, ánh mắt của hắn chứa rất nhiều niềm tin.
“Công tử..! Ngài tỉnh táo lại một chút đi..! Khánh Vương không có khả năng còn sống đâu..!”
Nhìn biểu hiện của Lý Dương hiện tại, Lý Hiên tâm trạng rất là lo lắng, hắn sợ Lý Dương không chấp nhận được sự thật này tinh thần không ổn định, như vậy thì là có chuyện lớn rồi
“Không..! Hắn không thể chết..! Nếu như hắn chết, sao có thể thống nhất…..!”
….
…..
Lý Dương nói ra một tràng, bổng nhiên nhận ra mình nói có chút hớ, liền ngậm miệng lại, không tiếp tục nói thêm nữa.
“Lý Hiên..! Ngươi hãy tin tưởng ta thêm một lần nữa..! Khánh Vương sẽ không có chết đâu..!”
Không thể giải thích cho Lý Hiên biết mình vì sao luôn nói Khánh Vương sẽ không có chết, Lý Dương chỉ có thể lên tiếng cam đoan có chút không có căn cứ.
“Cái này..!”
Lý Hiên thật sự rất muốn đánh cho Lý Dương một cái tát cho y tỉnh táo ra, Khánh Vương tên đó rõ ràng đã bị đám thích khách kia đâm một kiếm xuyên ngực trái, đó là vị trí trái tim a, trên kiếm còn tẩm thuốc độc.
Chưa hết, y còn là bị rơi từ trên độ cao lớn như thế xuống bên dưới thác nước, không bị tan xương nát thịt chắc chắn cũng khó mà sống nỗi.
Hắn không hiểu khi tận mắt nhìn thấy sự thật như thế, đến hiện tại Lý Dương làm sao còn không tin tưởng Khánh Vương đã chết đi chứ.

Còn nữa, hắn quá không hiểu, Khánh Vương tên đó quá mức tầm thường, giả dụ y còn sống đi chăng nữa, một khi lên làm Hoàng Đế của Đại Thành Quốc, cũng nhanh chóng bị diệt quốc thân tử mà thôi, loại người như vậy, hà cớ gì Lý Dương vẫn luôn tin tưởng y có thể giúp mình báo thù kia chứ…
Nhưng hắn không dám làm vậy, Lý Dương là chủ tử của hắn, là hy vọng phục hưng Lý gia, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, từ từ khuyên bảo.
“Công tử..! Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo..?”
Không thể nào cản được suy nghĩ của Lý Dương, như vậy cũng chỉ có thể trái với lòng mình nghe theo Lý Dương, chờ xem người này sẽ có bước đi gì tiếp theo.
“Khánh Vương bị đánh rơi xuống một cái thác nước, chiếu theo địa hình, có thể ngài ấy đã bị dòng nước cuốn trôi xuống hạ nguồn, chúng ta lần theo con suối này, có thể tìm ra ngài ấy..!”
Lý Dương tin tưởng Nguyễn Văn Khánh sẽ không có chết, mà nếu còn sống, hắn liền nghĩ đến mọi khả năng có thể tìm được Nguyễn Văn Khánh.
“Chíu..! Chíu..!”

“Ân..! Là tín hiệu của bọn thích khách..?”
Lý Hiên đang muốn đồng ý với lại ý kiến của Lý Dương thì hắn lại nhìn thấy tín hiệu pháo phóng lên cách hai người bọn họ không phải xa, tín hiệu này hắn khó có thể quên, mấy ngày nay đi theo bảo hộ Khánh Vương.
Hắn đã không ít lần nhìn thấy loại tín hiệu này, thậm chí ngay vừa rồi cách đây không lâu, cũng vì loại tín hiệu này nên bọn họ mới bị vây công, Khánh Vương theo đó cũng gặp nạn mà.
“Quả nhiên ta đoán không sai..! Chúng ta nhanh đến nơi đó nhìn xem thế nào..!” Lý Dương ánh mắt lóe lên vui mừng, dùng hết tốc độ lướt đi.
Đám thích khách kia nếu mà đã giết được Nguyễn Văn Khánh rồi, như vậy nên rời đi, không cần thiết phải phát ra tín hiệu triệu tập đồng bọn như vừa rồi nữa.

Bọn chúng làm như vậy, thêm vào nơi bọn họ phát ra tín hiệu cũng là phía hạ nguồn của con suối, chuyện này quá dễ để có thể đoán ra mà.

Phải nhanh chân một chút, nếu như để cho đám thích khách đắc thủ thêm một lần nữa, mọi cố gắng của mình xem như đi tong rồi, nếu như là vậy chuyến đi lần này của mình đến nơi đây cũng trở nên vô nghĩa quá.
“Chuyện như vậy vẫn có thể xảy ra được sao..?” Lý Hiên trố mắt, đứng thất thần một hồi lâu.
Tín hiệu triệu tập giết hại Khánh Vương phóng lên, điều đó chứng minh Khánh Vương vẫn còn chưa có chết.
Nhưng sao lại có chuyện hy hữu như thế này được..? Rơi vào hoàn cảnh kia vẫn có thể còn sống, hắn là nghi ngờ thế giới quan của mình a.

Bên kia cạnh dòng suối, Nguyễn Văn Chương hiện tại là khổ không thể nào có thể diễn tả cho được, quần áo của hắn đã bị rách nát nhiều nơi, thi thoảng còn có vết máu tràn ra làm ướt cả một mảng lớn.
Đám máu chảy phía trước đã có một đám khô đi, trông bẩn thỉu vô cùng, nhìn hắn bây giờ không khác gì ăn mày là mấy.
Như Vương Hiểu Mai gặp lại Nguyễn Văn Chương hiện tại, y mà không đưa bộ mặt ra, cô ta chắc cũng chẳng có nhận ra được đây là con của mình mất.

“Xoẹt..! Cạch..!”
“Dừng lại..! Dừng lại..! Cách người muốn giết ta, chí ít cũng phải cho ta biết ta đã làm sai cái gì mới được chứ..!”
Nguyễn Văn Chương thở hổn hển, đến bây giờ hắn là cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ gặp sơ qua đám người này khi đang trở lại Hồ Huyện.
Nhưng chẳng hiểu thế nào, bọn người này nhìn thấy hắn không hề nói một lời, lao vào chém giết hắn tới tấp, nếu mà không phải trong người của hắn có vài đường Đã Hổ Côn Pháp học từ Vương Tố Mai, hắn liền đã chết từ lâu rồi.
“Cạch..!”
“Các vị đại ca..! Nơi đây tôi chỉ có một chút ít lòng thành, mấy vị nhận lấy rồi bỏ qua cho tôi một lần đi mà..!”
Nguyễn Văn Chương biết rõ lần này mình gặp phải đám đạo tặc mà mình thường nghe nói qua rồi, cũng chỉ có thể trách mình xui xẻo.
Nghe đồn những tên đạo tặc này thường sẽ lấy của cải là chính, trừ khi gặp phải cô nương xinh đẹp, bọn chúng mới cướp của cướp sắc, hắn là nam nhân, không có thuộc về khẩu vị của bọn họ, hy vọng hắn bỏ ra mười đồng bạc, cũng có thể tiêu tai.

Như có nhiều hơn, hắn cũng là không keo kiệt đưa ra, tiếc là tiền của hắn đa số đều bị bà mẹ ham tiền kia lấy hết, chỉ còn lại nhiêu đó.

Đám người này lấy bạc, cũng đã thử qua thân thủ của hắn, biết hắn không phải quả hồng mềm, có thể bỏ qua cho hắn một lần..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.