Giả Vờ Thôi Mà! Sao Lại Thành Thật

Chương 9


Bạn đang đọc Giả Vờ Thôi Mà! Sao Lại Thành Thật – Chương 9

-Nhưng điều quan trọng là diễn như thế nào?- Nó suy tư, nó làm gì có một tý kinh nghiệm nào về tình yêu nam nữ chứ?Còn chưa có một mối tình nào nữa kìa.Bảo nó diễn phim tình cảm thì chắc thành phim hài hay ….kinh dị mất.
Thấy nó nói thế hắn vuốt cằm, giương đôi mắt tự đắc về phía ns, vuốt râu nhưng đáng tiếc là chưa có mà
vuốt:
-Cái này cô không phải lo, không nhìn thấy người nào đứng trước mặt mình sao?
Nó ngây ngốc 1 phút rồi mắt sáng ngời như đứa học trò nghĩ ra cách làm bài tậo khó.
– Một tên phong lưu, trăng hoa, hư hỏng, ai cưới phải hắn thì chắc chắn kiếp trước làm nghề cướp của, còn
bị vạ lây cái tật xấu ngàn năm có một này nữa.
Nó thao thao bất tuyệt mà không hề nhậ ra mặt hắn đang xám ngắt lại, hô hấp cũng rất khó khăn nữa,
hắn đang tức quá mà hóa khùng rồi.
– Dương Băng Băng! Cô không chọc tôi tức chết thì cô chết phải không?
– Bingo!- Nó làm vẻ hello, mặt dễ thương cười chúm chím 2 má lại.
– Cô- Hắn định xông đến nhưng lại thôi- Đưa tôi giấy bút, nhanh lên!
Sau một phút ngỡ ngàng thì nó xúc động,đứng phăt dậy rồi mừng rỡ:

– Anh định viết di chúc hả?
-Ừ!- Hắn không thèm nói lại nữa, ừ cho có lượt nhưng cũng không thể không giận sôi người vì cái nhanh
nhẹn khi đưa giấy bút của nó cho hắn, làm như nó muốn hắn chét lắm vậy. Hắn cá với trời là nếu như giờ
hắn đem điều thắc mắc đó hỏi nso thì nó sẽ nhận luôn mà không cần suy nghĩ. Thế thì hỏi làm gì, cứ làm việc
kia trước đã.
********
Biệt thự nhà họ Lã.
Đây là nơi mà ai bước vào cũng ngỡ là một cái trường học vậy. Trước nhà cũng có tỉa một quyển sách,
dáu án của ngôi trường nổi tiếng Sar- Hah.Bước vào phòng khách thì sẽ chỏi lóa bới những ánh đền vàng,
toát lên vẻ sang trọng của căn nhà.Nếu vô tình bước vào một phòng nào trong biệt thự mà không chú ý
sẽ bị sách rưi xuống đè chết người.Cho nên người có thể an toan ftrong nhà chỉ có tiểu thư của nó- Sa
Nhỏ đang ngồi trên dây đu, khẽ đung đưa mình trong gió, hít thở khôgn khí trong lành và đọc sách.Sa đã
hơi dị ứng với không khí ở thư viẹn rồi, hơi ngột ngạt và không thoải mái như ở nhà nên đã vác lều về ra
vường cắm tiếp.
– Anh không quấy rối em chứ?
Một giọng nam nghe rất tinh nghịch vang lên trong không gian yên tĩnh. Bun đã đứng ngắm nhỏ hơn 1 tiếng
rồi mà nhỏ chẳng hề phát hiện ra, quả đúng là mộ người kì lạ.
– Có- Nhỏ hơi liếc về phía cậu, đáp gọn lỏn. Chỉ một từ thôi nhưng cũn đủ để Bun bị một khối đá 100 tấn
đâm thẳng vào mình.Nếu là người khác thì sẽ nói là Không! Mời anh ngôiừ hoặc Phiền gì đâu chứ! Chúng
ta vào trong nói chuyện nhé. Nhưng cô gái này thì lại trả lời rất thành thật. Rất có tiêu chuẩn làm vợ ta,
thế này sợ đâu có chuyện vợ bồ bịch nhi?
– Vậy sao? Cho anh xin lỗi nhé- Bun cười, để xem nụ cười với sức mạnh như Whisky này sẽ làm em ra thế
nào.

– Ừ- Nhỏ vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sách, chỉ nghe mang mang và đáplại như một cỗ máy.
– Có vẻ em không thích anh hay không thích nói chuyện với anh?
Cậu đang bắt đầu mất niềm tin. Liệu cô ta……là trai giả gái không nhỉ? Có khả năng lắm chứ!
– Cả 2!
– Tại sao- Cậu nhíu mày, cảm thấy rất bực bội.
– Tại mẹ dạy không nên nói chuyện với người xấu, họ có thể hại mình!- Nhỏ lật một trang sách, giọng nói
như cưừoi như không, đôi mắt màu lam hơi sang lên, tuyệt nhiên không để người khác nhìn thấy.
– Em đang chửi khéo tôi phải không?Bun nổi giận, lòng tự ái của cậu bị chạm đến, đây là lần đầu tiên có người con gái nói chuyện với cậu như
thế này khiến Bun không thể không nổi giận, nhưng vẫn len lói một chút thú vị.
Không gian lại bắt đầu trở lại vẻ yên tĩnh vốn có. Mãi lúc sau mới có tiếng ngưừoi con gái vang lên, mỏng
manh nhưng đầy ma lực.
– Im lặng tức là đồng ý!
Bun nắm chặt tay. Thật hết nói nổi mà. Cậu quay đi như thể muốn nói: Không còn gì để nói.Nhỏ nhìn
theo, không cảm xúc.
– Vô nghĩa!
Ở phòng khách ông Mã Tâm đang trò chuyện với bà Lã Mai thì thầy Bun hừng hực lửa đi ra liền hỏi.

– Sao thế cháu?- Bà Lã Mai lo lắng, sợ lại bị nhỏ con bà làm gfi mà bốc cháy thế kia.
– Dạ! Chỉ là……- Bun định khai hết tuốt tuồn tuốt tội trang của nhỏ ra nhưng lại khựng lại, họ mà lăn ra
cười thì biết chui vào đâu?- con thấy trời nóng quá!
– Con không sốt chứ? Hôm nay trời 18 độ mà nóng ư- Ông Mã Tâm nhìn con trai ái ngại.
– Dạ1 Con đừa đấy! À cô nãy cho con hỏi chút được không ạ?- Bun lễ phép.
– Con cứ hỏi đi- Bà Lã Mai cười, gật đầu, bà rất ấn tương về cậu con trai này, thích hợp để làm con rể đây!
– Thanh có bị châns thương ở đâu không ạ?
– Hả? Sao..cháu…- Bà ngạc nhiên
– Cô trả lời dùm chau đi ạ- Cậu săn đón.
– K..không!Nó hoàn toàn bình thường- Bà nói mà trong lòng cảm thấy khó hiểu vo cùng.
– Vạy ạ! Vậy có thể chi cháu được àlm chồng Thanh không ạ?
-Hả- mẹ nhỏ và ba cậu há hôc mồm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.